Trần Ngọc My vừa về đến nhà đã đi thẳng một mạch lên lầu, cô ném túi xách sang một bên, đi vào trong nhà tắm.
Trần Ngọc My vặn nhiệt độ nước cao nhất, chà mạnh vào chỗ tên kia sờ vào, cô chà đến nổi bả vai dỉ máu vẫn không dừng lại, mãi cho đến khi chai sữa tắm của cô hết sạch thì chô mới chịu dừng lại.
Trần Ngọc My ngâm mình trong nước cực nóng, nếu vừa nãy Trần Ngọc Phúc không kịp thời gọi cho cô thì chắc có lẽ cô chẳng kiềm chế được mà cho tên Ali kia một trận.
Ngâm mình khoảng chừng nữa tiếng sau cô cũng chịu ra ngoài.
Trần Ngọc My nhìn vào đồng hồ trên trong điện thoại đã sáu giờ tối, cô bước xuống lầu liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt phát ra từ trong bếp, cô tò mò vào bếp thì thấy Trần Ngọc Phúc đang dọn đồ ăn.
Nhìn đồ ăn cô mới chợt nhớ cả ngày nay chỉ ăn một chút ở nhà hàng nên bây giờ cảm thấy hơi đói.
Trần Ngọc Phúc nhìn thấy cô liền mỉm cười.
- Còn đứng ngây đó làm gì mau qua đây phụ anh coi.
Trần Ngọc My sực tỉnh rồi cũng dọn đồ ăn lên bàn, hôm nay anh nấu toàn món cô thích, đúng lúc bụng đói nên cô ăn rất nhiều.
Thấy cô ăn ngon vậy Trần Ngọc Phúc cũng vui vẻ, Trần Ngọc My đang ăn thì ngừng lại.
- Hôm nay sao anh về sớm vậy
- Sao, bây giờ anh không được về nhà sớm à.
Trần Ngọc My lắc đầu.
- Có bao giờ anh chịu về sớm đâu.
Trần Ngọc Phúc mỉm cười gắp miếng thịt vào bát của cô.
- Anh muốn nấu vài món ngon em thích, dù gì đã lâu rồi chúng ta cũng chưa ăn cơm cùng nhau.
Trần Ngọc My im lặng cúi đầu ăn cơm, Trần Ngọc Phúc nhìn cô lại nói.
- Ông ta lại đến tìm em sao?
Trần Ngọc My nghe anh nói thì gật đầu.
- Ông ta muốn em vào băng đảng của ông ta nhưng em đã từ chối, chết tiệt...đúng là dai như cao su mà.
Trần Ngọc My vừa nói vừa chọc đũa vào bát cơm.
Trần Ngọc Phúc im lặng không nói gì, cả hai sau khi ăn cơm xong thì về phòng riêng của mình.
Trần Ngọc Phúc sau khi về phòng liền rút điện gọi ra bấm gọi cho ai đó, sau một hồi tiếng tút vang lên thì cũng có người bắt máy, một giong nói khàn trầm cất lên .
- Chà, cũng lâu rồi cháu mới gọi cho ta đó.
Trần Ngọc Phúc nhíu chặt mày.
- Hôm nay ông đã gặp Ngọc My sao.
Hắc Minh Vĩ tay cầm điếu xì gà nhả làn khói trắng bay vào không trung.
- Thật đúng là không thể qua mắt cháu nhỉ.
- không phải cháu đã nói ông không được gặp con bé sao.
Hắc Minh Vĩ dập tắt điếu xì gà nói.
- Trần Ngọc Phúc, cháu phải biết rằng con bé chính là niềm hy vọng cuối cùng của ta, chỉ có con bé mới giúp ta trả thù.
Trần Ngọc Phúc siết chặt tay.
- Là niềm hy vọng hay là công cụ để ông điều khiển hả, cháu nói rồi chỉ cần con bé có mệnh hệ gì thì cháu sẽ không tha cho ông đâu.
Không để cho Hắc Minh Vĩ trả lời anh liền lập tức tắt máy.
Hắc Minh Vĩ bên này cầm tấm hình trên tay, trong tấm hình một người phụ nữ cùng với một bé gái đang vui vẻ cười đùa trông họ vô cùng hạnh phúc.
Hắc Minh Vĩ ánh mắt đượm buồn nhìn tấm hình đó trong lòng không khỏi xót xa.
- Mình à...!chỉ một chút nữa thôi là tôi có thể trả thù cho bà rồi, những kẻ đã phá nát hạnh phúc của chúng ta, bọn chúng sẽ phải trả giá.
Bà hãy yên tâm nơi chín suối yên nghỉ đi.
Đức Hạnh đứng ngoài cửa nghe hết tất cả câu chuyện, bà muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được.
Trần Ngọc My đi vào cánh rừng trong vô thức, cô cứ đi, đi mãi nhưng chẳng biết bản thân mình đi đâu , cả người cô như bị một thế lực vô hình nào đó điều khiển.
Bỗ cô dừng lại ở một vách đá, phía trước là một bóng đen như đang đợi cô sẵn, bóng đen đó chuyển động, dần dần nó tạo thành một bản sao giống cô.
Lại là cô gái đó, giống hệt cô như đúc.
Cô gái đó mỉm cười dang đôi tay ra, đôi chân cô bước đi, cô gái đó vẫn mỉm cười, trong phút chốc Trần Ngọc My đã đứng trước mặt cô gái đó.
Nụ cười của cô gái đó sâu hơn, cô gái đó dần tan biến trước mặt cô, cả thân người Trần Ngọc My rơi xuống vách núi, cô cứ rơi, cứ rơi, cứ ngỡ bản thân dần chạm tới tử thần thì Trần Ngọc My giật mình mở mắt.
Hơi thở hổn hển, tim đập rất mạnh, mạnh đến mức cô có thể nghe thấy nó, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán rồi chảy xuống đôi gò má.
Trần Ngọc My bất giác ôm lấy đầu, đầu cô đau như búa bổ, cô trồm người dậy lục trong cánh tủ lấy lọ thuốc.
Cầm lọ thuốc trên tay cô dốc lọ thuốc nhưng chẳng thấy viên thuốc nào, cô chợt nhớ ra thuốc đã hết từ hôm qua, Trần Ngọc My thầm chửi.
- Chết tiệt!
Cơn đau đầu nhói lên một lúc càng đau hơn, Trần Ngọc My không chịu nổi hét lên rồi ném hết đồ đạc trong phong, mọi thứ trong phòng không còn cái gì để cô ném.
Trần Ngọc My ôm lấy đầu khụy người xuống, lúc này Trần Ngọc Phúc xông vào thấy cô ôm đầu đau đớn anh liền lấy viên thuốc trên tay cho cô uống.
Khoảng một lúc sau khi Trần Ngọc My uống thuốc thì cơn đau cũng biến mất, cô bắt đầu lim dim ngủ.
Trần Ngọc Phúc thấy cô yên tĩnh trong lòng thì yên tâm được phần nào.
Cảnh tượng lúc nãy của cô làm anh lo lắng vô cùng, cũng may vì anh có thuốc dự trữ trong phòng, vì biết tính cô sẽ hay quên đến bệnh viện lấy thuốc, nên mổi khi trở cô đi anh cũng sẽ dặn bác sĩ lấy thêm một hủ để dự trữ.
Trần Ngọc Phúc bế cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi mới an tâm về phòng.