Xin Nghe Lời Thần Linh

Chương 72: Lấy lại máu

Edit: OnlyU

Lưỡi liềm màu đen to lớn chém tới, bầy chim vành khuyên đỏ thẫm chặn lối đi, cô bé nhỏ nhắn đẹp đến hoàn mỹ nhưng cực kỳ lạnh lùng đã đến gần trong gang tấc, không chút che dấu sát khí đáng sợ.

Tống Bắc Lưu nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của bé gái, hắn vốn không định né tránh, nhưng hắn rất thích Asuro, thế nên hắn vẫn tránh né đòn tấn công của cô bé.

Lưỡi hái vung lên mang theo kình phong, cắt một vết thương rất nhỏ trên mặt Tống Bắc Lưu, cùng lúc đó, gò má Asuro xuất hiện một vết thương sâu đến nỗi thấy cả xương.

Máu tươi ào ạt chảy ra, hóa thành càng nhiều chim vành khuyên.

Asuro phảng phất như không biết đau đớn, chỉ một lòng muốn giết chết Tống Bắc Lưu.

Lưỡi liềm sắc bén như tia chớp cắt qua vách tường, mang theo đá vụn và lực mạnh tựa thiên quân bổ về phía Tống Bắc Lưu, lần này đủ để chém hắn thành hai khúc.

Nhưng ngay khi lưỡi liềm mới cắt được một đoạn tóc ngắn của Tống Bắc Lưu, sắp chạm đến da đầu thì thời gian bỗng dưng chậm ba giây. Ngay lúc này, Chử Toái Bích vọt tới nắm chặt lưỡi liềm, thuận tiện giơ chân đá Tống Bắc Lưu văng ra.

Asuro cắn răng rống giận: "Tránh ra!"

Ánh mắt Chử Toái Bích thay đổi: "Ồ, gan lớn nhỉ, dám ra lệnh cho cả cha của con."

Mặc dù bị thù hận che mờ hai mắt nhưng Asuro vẫn vô cùng sợ hãi Chử Toái Bích, cô bé rùng mình một cái. Asuro tỉnh táo hai giây, đang định suy nghĩ kỹ lại thì bỗng thấy vẻ mặt thiếu đòn của Tống Bắc Lưu, vì thế phẫn nộ trong dòng máu cô bé không cách nào bình tĩnh lại được.

Thế là Asuro nương theo lực của lưỡi liềm, hai chân hướng về phía mặt Chử Toái Bích đạp tới.

"Đệt!!"

Chử Toái Bích không ngờ Asuro sẽ âm hiểm đạp lên mặt hắn, hắn vội né tránh, đồng thời lưỡi liềm bị cô bé nhân cơ hội rút ra. Lưỡi liềm vô cùng sắc bén cứa ngang lòng bàn tay hắn, máu tươi lập tức chảy ra. Có điều ba giây sau, máu tươi chảy ra lại được thu về, vết thương khôi phục như ban đầu.

Không ai chú ý thấy một màn quỷ dị này.

Asuro tiếp tục đuổi giết Tống Bắc Lưu, đối phương cũng đã nhận ra, nếu cô bé chết thì hắn cũng không cách nào an ổn chờ chết già nên đành số khổ chật vật chạy trốn.

Chử Toái Bích lạnh lùng quét mắt nhìn lòng bàn tay đã khôi phục như cũ, hắn lắc lắc tay, từ từ cất bước đuổi theo Asuro.

"Con gái lớn rồi không nghe lời."

...

Tiểu Quan Âm sải chân ngắn lóc cóc chạy tới, nắm vạt áo Cao Yến nói: "Em ở đây, Yến Yến đừng sợ Tống Bắc Lưu."

Cao Yến ngồi xổm xuống: "Em có cách nào chống lại Tống Bắc Lưu không?"

Tiểu Quan Âm gật đầu, vươn bàn tay nhỏ như mẩu ngó sen che mắt cậu: "Em là một trong những hóa thân của Quan Thế Âm mà, trên người Tống Bắc Lưu có lời nói của thần Jehovah, mà anh cũng có lời nói của Quan Thế Âm. Thần Jehovah và Quan Thế Âm không phải thần linh cùng hệ thống, muốn bàn ai hơn ai thì phải so mới biết được."

Thần Jehovah và Quan Thế Âm đều là thần linh đã ngã xuống từ lâu, hiện tại không cách nào nói ai hơn ai. Nhưng trước đây, khi hai người chưa ngã xuống thì tín đồ của Quan Thế Âm nhiều hơn.

Hai mắt Cao Yến bị bàn tay của tiểu Quan Âm bao phủ, có loại không khí mát mẻ đang ùa vào hai mắt cậu, mũi cậu ngửi thấy mùi hoa sen thơm dìu dịu. Hai mắt bị bóng tối bao trùm, bóng tối mênh mông không bờ bến bỗng bị một vệt sáng cắt ngang, ánh sáng màu vàng hóa thành một đài sen, sau đó đài sen lại biến thành một dấu ấn tiến vào mắt Cao Yến.

"Nếu là người khác thì em không dám hứa chắc, nhưng nếu là anh, Yến Yến, anh có thể chống lại Tống Bắc Lưu." Tiểu Quan Âm buông tay ra, bình tĩnh nói.

Lúc này trong con ngươi đen tuyền của Cao Yến xuất hiện dấu ấn đài sen, mà dưới ánh nhìn của cậu, tất cả mọi thứ đều đã hiện rõ vẻ chân thật vốn có của nó.

Giáo đường Ursula, trần nhà, tầng hầm, bốn phương tám hướng, tất cả đều là hài cốt với tư thế vặn vẹo bị giam cầm bên trong vách tường. Cao Yến có thể nghe thấy chúng đang đau đớn kêu rên, tiếng kêu rên vốn không ai nghe được nhưng vì cậu đã có thể nhìn thấu hư vọng mà tiếng rên đang rất lớn bên tai.

Cao Yến rũ mắt nhìn tiểu Quan Âm.

Động tác của cậu bé hơi cứng ngắc và chậm chạp, hai vai rụt lại: "Tốt... rồi."

Cao Yến bế tiểu Quan Âm lên, bố trí thỏa đáng cho cậu bé rồi mới mở cửa đi ra ngoài. Có người chơi lặng lẽ mở cửa thò đầu ra kiểm tra tình hình ngoài hàng lang, vừa nghe thấy tiếng cậu mở cửa lập tức đóng sầm cửa trốn đi.

Dưới sàn nhà ngoài hành lang có một vũng máu, là máu của người chơi đã tấn công Tống Bắc Lưu lúc nãy để lại.

Cao Yến lần theo dấu vết trên hành lang đi tới sân thượng rộng rãi. Lên đến nơi, cậu trông thấy Asuro đang nổi điên và Chử Toái Bích đang cố ngăn cản cô bé.


Tống Bắc Lưu không thể nào né tránh mấy chiêu thức trí mạng của Asuro.

Thế nhưng gương mặt hắn vẫn mang ý cười, nhìn thấy Cao Yến còn vui vẻ giơ tay chào.

Lúc này Chử Toái Bích đang đỡ lưỡi liềm của Asuro, sau đó ấn đầu cô bé vào tường, tạm thời khống chế hành động của cô bé. Hắn nghe tiếng Tống Bắc Lưu chào hỏi bỗng quay phắt đầu lại nhìn Cao Yến. Vì lo lắng mà sát khí nháy mắt ập tới Tống Bắc Lưu, giống như vòi rồng lốc xoáy. Gương mặt đang mỉm cười của Tống Bắc Lưu lập tức cứng ngắc, suýt chút nữa sợ hãi nói lời xin lỗi.

Một khi con người đối mặt với khủng hoảng cực độ thì thường trở nên yếu đuối và sợ hãi.

Tống Bắc Lưu thản nhiên thừa nhận thói hư tật xấu và nhược điểm của bản thân, thế nên hắn không cảm thấy quỳ xuống nhận sai sẽ tổn hại đến tôn nghiêm của hắn, vì thế hắn vội giơ tay hô to: "Anh đừng để cậu ta nhìn tôi là được, đừng giết tôi."

Nghe được giọng nói đáng ghét của Tống Bắc Lưu, Asuro càng vùng vẫy mạnh hơn, rõ ràng gương mặt bị ấn vào tường nhưng cô bé vẫn gầm gừ: "Giết... giết... chết... hắn!"

Chử Toái Bích trầm giọng: "Yến Yến, em nhìn thấy Tống Bắc Lưu chưa?"

Nếu Cao Yến đã nhìn thấy Tống Bắc Lưu thì hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp giết chết Tống Bắc Lưu trước.

Cao Yến: "Em không sao."

Cậu đi lướt qua Tống Bắc Lưu, đối phương chỉ "Haiz" một tiếng. Cao Yến hơi quay đầu nhìn hắn, dấu ấn hoa sen trong mắt cậu hơi phát sáng. Trong con ngươi của cậu là ảnh ngược của hắn, cả người hắn đang được kim quang bao phủ, mà bóng dáng hắn thì như ẩn như hiện không thể thấy rõ, nhìn như trong suốt.

Khóe miệng Cao Yến hơi cong lên, xoa cằm nhìn hắn tỏ vẻ đáp lại, sau đó nháy mắt giơ chân đá hắn bay ra ngoài.

Một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, bụi bay mù mịt, Tống Bắc Lưu ôm bụng khó khăn đứng lên, nhưng cuối cùng vì quá đau mà hắn dứt khoát ngồi xếp bằng an vị tại chỗ. Hắn ngẩng đầu nhìn Cao Yến, cậu không hề hấn gì, không bị báo ứng gấp bảy.

"Chậc, xui xẻo."

Tống Bắc Lưu buồn bực nghĩ, nếu không phải hắn rất thích Asuro thì Chử Toái Bích và Cao Yến còn có cơ hội cứu cô bé sao? Đã vậy còn nhân cơ hội trả thù, đánh hắn nặng như vậy, thật quá đáng.

Cao Yến đi về phía Chử Toái Bích, vừa đi vừa lấy cành liễu ra.

Dáng người Chử Toái Bích cao ngất, hắn chỉ dùng một tay đè gáy Asuro vào tường mà đã khiến cô bé không cách nào phản kháng. Nhưng Asuro vẫn cố vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự khống chế này, ngọn lửa thù hận vẫn đang cháy hừng hực trong lòng cô bé. Cũng may lý trí của Asuro vẫn còn, bằng không khi một A Tu La thật sự bạo phát thì sẽ rất khó ứng phó.

Cao Yến đến gần, Chử Toái Bích trông thấy dấu ấn hoa sen trong con ngươi của cậu, hắn lập tức hiểu ra bèn yên lòng, giúp cậu trói Asuro lại. Hắn thuận tay bịt kín mắt và tai của cô bé, khiến Asuro tạm thời không nhìn thấy, không nghe thấy Tống Bắc Lưu.

Cao Yến lên tiếng hỏi: "Có tác dụng không?"

Chử Toái Bích ma sát ngón trỏ và ngón giữa, nghe vậy nói: "Chỉ cần không phải thù hận sâu đến nỗi ngửi mùi là phát cuồng thì có tác dụng đó."

Hắn dễ dàng vác Asuro lên vai, lúc Cao Yến uyển chuyển đề nghị nên bế cô bé hoặc cõng cũng được thì hắn bày tỏ Asuro da dày thịt béo, có vác như vậy cũng không sao.

Cao Yến thấy Asuro không hề khó chịu mà cạn lời, OK.

Hai người sóng vai đi đến gần Tống Bắc Lưu, lúc còn cách hắn khoảng 3m thì Asuro vốn đang yên tĩnh bỗng dưng phát cuồng, cô bé giãy giụa như con sâu trên vai Chử Toái Bích, còn rống to: "Tống Bắc Lưu! Cẩu tặc! Ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra!"

"..."

Cao Yến và Chử Toái Bích im lặng, hai người cho rằng ngửi thấy mùi mà phát cuồng là ghê gớm lắm rồi, nào ngờ hóa thành tro cũng nhận ra, đúng là trâu bò.

Hai người đồng loạt lùi ra sau 1m, Asuro đang vùng vẫy như điên bỗng tỉnh táo lại, cô bé hít hít mũi, quay đầu qua trái qua phải dò xét: "Đi đâu rồi? Chó chết kia chạy đâu rồi?"

Tống Bắc Lưu nhìn cặp cha – cha trẻ tuổi, trên mặt hai người viết rõ dòng chữ "đây là chó chết hại con gái ruột nổi điên, không bằng trực tiếp chém chết hắn", hắn bỗng cảm thấy cuộc sống chẳng có chút ánh sáng hy vọng nào, thật tối tăm. Hắn cười khổ, giơ tay ra hiệu đầu hàng: "Tôi xin thề, tôi thật sự yêu mến con gái hai người, không muốn hại chết cô bé."

Chử Toái Bích hơi khiếp sợ: "Con gái tao mới sáu tuổi! Đồ cầm thú!"

Không phải! Đừng chụp mũ lung tung như vậy chứ, hắn không có sở thích đó. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tống Bắc Lưu là thế, nhưng suy nghĩ thứ hai nhanh chóng nảy lên trong đầu làm hắn bật thốt ra: "Tiểu A Tu La Vương mà sáu tuổi phỏng chừng còn trong trứng mới đúng, ít nhất Asuro phải bảy, tám mươi tuổi rồi."

Hắn vừa dứt lời, Cao Yến và Chử Toái Bích càng khinh bỉ hơn.

"Dù Asuro bảy mươi hay một trăm tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ là bé gái sáu tuổi. Tính toán của tộc A Tu La khác con người, 100 tuổi vẫn còn nhỏ. Nói tới nói lui, cậu có suy nghĩ khác thường với con nít." Chử Toái Bích lắc đầu, vẻ mặt không dám tin.

"Súc sinh!"

Tống Bắc Lưu: "... Con mẹ nó, anh có mặt mũi nói tôi."


Một lúc lâu sau, Cao Yến phá vỡ giằng co: "Cậu đã sớm biết trên người có lời nguyền của thần Jehovah phải không?"

Hễ ai gặp Tống Bắc Lưu đều muốn giết hắn, mà người giết hắn sẽ bị báo ứng gấp bảy – Đó vốn là lời nguyền.

Ai nhìn thấy Tống Bắc Lưu sẽ không khống chế được mà căm thù hắn, đuổi giết hắn đến chết mới thôi. Mà hắn sẽ không chết, vì người muốn giết hắn sẽ bị báo ứng gấp bảy lần, trước khi giết được Tống Bắc Lưu thì người đó đã bị báo ứng chồng chất mà chết trước rồi.

Thế nên dù Tống Bắc Lưu mãi mãi không chết nhưng hắn phải không ngừng chạy trốn, liên tục bị đuổi giết, rời xa mọi người, vĩnh viễn cô độc một mình.

Lời nguyền thần linh lấy công tâm làm chủ, so với trực tiếp giết chết hoặc hình phạt hành hạ thì còn khủng bố hơn rất nhiều.

"Biết!" Tống Bắc Lưu gật đầu đáp.

Cao Yến nhíu mày: "Thảo nào cậu không sợ hãi chút nào."

Hắn nhếch môi cười: "Tôi quen rồi. Vì ở thế giới hiện thực tôi cũng bị truy sát, cuối cùng bất đắc dĩ trốn vào sân chơi. Tôi vốn cho rằng bị đuổi đến vùng đất kia thì có thể thoát khỏi lời nguyền, không ngờ chạy vào sân chơi thần linh, cuối cùng BOSS và người chơi hợp sức truy sát tôi."

Hắn nhẹ giọng nói: "Trước đây, hễ tôi tham gia sân chơi nào thì tất cả đều chết hết."

Chử Toái Bích trào phúng: "Đóng vai "Diệt Tuyệt sư thái" thật vinh hạnh đến nghiện luôn à?"

Tống Bắc Lưu im lặng trong chốc lát, sau đó quay qua Cao Yến, chân thành nói: "Thật ra anh ta cũng bị nguyền rủa, chẳng qua hiện tại đang cưỡng chế bản thân, đúng không?"

Bằng không sao câu nào hay chữ nào thốt ra cũng đâm vào tim người ta vậy?

Cao Yến cười nhạt: "Ảnh nói thế vì cậu suýt nữa hại Asuro mà thôi."

Chử Toái Bích rất bao che khuyết điểm, hễ ai cùng phe cánh với hắn đều được bao che. Hắn nhắm vào Tống Bắc Lưu, chứng tỏ Asuro gọi tiếng "cha" không uổng phí.

Tống Bắc Lưu vô tội xoa mũi: "Được rồi, tôi xin lỗi."

Cao Yến hỏi tiếp: "Tại sao hai ngày trước, mọi người nhìn thấy cậu mà không ai phát cuồng?"

Hắn nhún vai đáp: "Vì tôi thử thay máu. Trong Kinh Thánh, thần Jehovah đi qua vùng đất dính máu Abel, đoán được tội lỗi của Cain, sau đó thông qua dòng máu trừng phạt Cain."

"Sau đó thì sao?" Cao Yến nhìn Tống Bắc Lưu đang được kim quang bao phủ, hồn thể gần như trong suốt, cậu nhẹ giọng hỏi.

"Sau đó thao tác xảy ra chút sai lầm nhỏ."

"Ví dụ như?"

"Tôi chết đi."

"..." Sai lầm thật nhỏ.

"Đừng hiểu lầm." Tống Bắc Lưu xua tay: "Thân thể tôi không còn nhưng hồn thể vẫn còn. Thỉnh thoảng trong sân chơi nhặt được món hời, gặp vài người chơi vừa tắt thở thì tranh thủ nhập vào cơ thể họ, cơ bản có thể chống đỡ được nửa năm. Nếu không phải trùng hợp tiến vào sân chơi của Ursula thì tác dụng của lời nguyền sẽ giảm một nửa. Một nửa lời nguyền là máu, mọi người thông qua máu nhận ra tôi, cứ thế dẫn đến thù hận. Một nửa là hồn thể, người giết tôi bị báo ứng gấp bảy lần."

Cao Yến nhướng mày: "Xem ra không ai dám đụng đến cậu. Lời nguyền cũng biến thành bùa hộ mệnh, có thể giúp cậu tùy tiện tung hoành ngang dọc trong sân chơi."

Tống Bắc Lưu thở dài nói: "Không phải cũng trả giá đắt sao? Tôi tiến vào rất nhiều sân chơi, mong có thể sử dụng 1/1000 xác suất gặp được anh tôi. Nếu không phải vì muốn giết chết hắn thì tôi cần gì lăn lộn đến bây giờ? Tìm một sân chơi phong cảnh hữu tình dưỡng lão, cả đời không ra ngoài."

Cao Yến: "Cậu bị nguyền rủa ngoài sân chơi?"

"Tôi muốn giết anh tôi, hắn giết ngược lại tôi."

Chử Toái Bích: "Anh cậu làm rất tốt."

Tống Bắc Lưu thật muốn đánh nhau một trận với Chử Toái Bích, nhưng hắn biết bản thân đánh không lại người ta, ngay cả lời nguyền của hắn cũng mất hiệu lực, vì vậy hắn cúi đầu làm như không nghe thấy, chọc chọc ngón tay xuống đất đào lỗ chơi.

Cao Yến thúc nhẹ cùi chỏ qua Chử Toái Bích: "Để em hỏi xong rồi anh hãy trào phúng sau."


"Hỏi đi."

Cao Yến suy nghĩ một chút, bỗng phát hiện hình như cậu không có gì muốn hỏi.

"Thôi bỏ đi, đưa Asuro về thôi."

Tống Bắc Lưu không tin nổi: "Hai người không hỏi? Tôi có thiết lập thần kỳ như vậy mà hai người không hiếu kỳ? Không muốn hỏi anh tôi là ai hả? Cậu..." Hắn chỉ vào Cao Yến: "Cậu có thể nhìn thấy kim quang bling bling sáng chói mù mắt chó quanh người tôi, đó chính là kim quang công đức! Lẽ nào cậu không tò mò chút nào?"

Cao Yến lạnh lùng đáp: "Không có hứng thú."

Tống Bắc Lưu bị đả kích, chán nản không thôi.

Cậu quay qua nói với Chử Toái Bích: "Đi thôi."

Tống Bắc Lưu vội đứng lên đi theo hai người, chưa từ bỏ ý định mà lải nhải không ngừng: "Sao hai người không hiếu kỳ vậy? Tôi nói lẽ nào hai người không tò mò vì sao lời nguyền của tôi không có tác dụng với hai người?"

Tiếng bước chân dừng lại, Cao Yến và Chử Toái Bích đồng thời đứng lại, hắn quay đầu, mặt không thay đổi nhìn Tống Bắc Lưu: "Nói nghe thử xem."

Đối phương rất hưng phấn, hắn nhìn chằm chằm Chử Toái Bích và Cao Yến, như phát hiện được bí mật không muốn ai biết: "Ha, cậu ta vẫn chưa biết. Ý tôi là anh từng đi đến vương quốc Minh Hà..."

Tống Bắc Lưu còn chưa dứt lời thì Chử Toái Bích đã nhét Asuro vào lòng Cao Yến, hắn đột ngột bạo phát, nhảy vọt đến trước mặt Tống Bắc Lưu, nắm cổ đối phương nện mạnh xuống đất. Hắn cúi người, thì thầm thật nhỏ bên tai Tống Bắc Lưu: "Tôi nghĩ người trưởng thành sẽ biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Chử Toái Bích lạnh lùng nhìn Tống Bắc Lưu, từ từ buông tay ra rồi nói: "Từng đến đó."

Đối phương cười khoa trương: "Thật trùng hợp, tôi cũng từng đến đó rồi."

Cao Yến đứng cách đó 3m, nghe thế tò mò hỏi: "Hai người vào cùng một màn à?"

Cậu nhớ rõ Chử Toái Bích từng nói hắn đã vào một màn, đang chơi thì đột nhiên thăng cấp khiến tất cả mọi người chết hết, ngoại trừ hắn.

Tống Bắc Lưu đứng lên, lau vết máu trên mặt rồi gật đầu nói: "Cùng một màn, có điều vì tôi ở trạng thái hồn thể nên có thể tùy ý chạy vào sân chơi các cấp bậc khác nhau. Hơn nữa hồn thể có thể dễ dàng trà trộn vào dân địa phương."

Chử Toái Bích đứng đưa lưng về phía Cao Yến, không chút kiêng dè lộ ra vẻ khủng bố và âm u chân thật của hắn. Hắn đang suy nghĩ làm cách nào giết chết Tống Bắc Lưu.

Tống Bắc Lưu ý thức rất rõ việc này, hắn sợ run nhưng vẫn giữ gương mặt tươi cười không đổi: "Chử thần có thể xem nhẹ lời nguyền của tôi, vì hắn là người chơi cấp bậc Chủ Thần. Người chơi cấp bậc Chủ Thần tương đương nửa thần linh, còn là thần linh cao cấp. Về phần Cao Yến, cậu có thể không bị ảnh hưởng lời nguyền của tôi, ngoại trừ dấu ấn Quan Thế Âm còn có... nhân quả giữa tôi và cậu."

Con ngươi Cao Yến co rút, cậu nghi ngờ nhìn Tống Bắc Lưu, muốn từ vầng sáng kim quang công đức nhìn ra dáng dấp chân thật của hắn.

Người duy nhất có nhân quả với cậu chỉ có chị của Kikuno Karin.

"Cậu..." Cao Yến do dự: "Cậu là phụ nữ?"

Hắn gãi mặt đáp: "Trước kia là vậy."

Cao Yến: "Chị gái của Kikuno Karin?"

Tống Bắc Lưu: "Con bé quấn lấy cậu rồi hả? Con bé thật dính người."

"Mả mẹ nó!" Cao Yến và Chử Toái Bích đồng loạt lùi ra sau, vẻ mặt kinh hãi, giống như đang nhìn quái vật vậy.

Tống Bắc Lưu: "Hai người như vậy làm tôi tổn thương đó."

Tình huống loạn cào cào gì thế này, Cao Yến như rơi vào cuộn chỉ rối vậy.

"Khoan đã... Nếu cậu là chị gái của Kikuno Karin thì tại sao tiểu Quan Âm không nhận ra cậu?"

Hắn khoanh tay đáp: "Thứ nhất, ngoại hình của tôi đã thay đổi. Thứ hai, hồn thể tôi bị kim quang công đức bao phủ. Tiểu Quan Âm có thể thông qua kim quang công đức nghĩ ra việc cậu có thể miễn dịch với lời nguyền của tôi đã là rất cảnh giác."

"Cậu..." Cao Yến đánh giá Tống Bắc Lưu, vẫn khó có thể tiếp thu: "Cậu là người Nhật Bản?"

Tống Bắc Lưu: "Không phải, người Trung Quốc, sinh ra ở Trung Quốc. Tôi vừa ra đời đã bị bỏ rơi, gia tộc Kikuno xem bói, tính ra Miko đời tiếp theo của họ ở phương đông, thế là họ vừa lúc cứu được tôi."

"Kikuno Karin nói chị gái cô ta mạnh mẽ, dịu dàng, xinh đẹp, phóng khoáng, giỏi đoán ý người... Nói tóm lại, đó là một nữ thần hoàn mỹ."

Nhìn kiểu gì cũng thấy không giống Tống Bắc Lưu chút nào!

Hắn nghe vậy lẩm bẩm: "Tôi không ngờ "lăng kính u mê" của Karin nghiêm trọng như vậy."

Chử Toái Bích và Cao Yến nhìn Tống Bắc Lưu như nhìn tên lừa đảo, dù đối phương giải thích hình tượng hoàn mỹ của chị gái Kikuno Karin là do cô quá u mê sùng bái chị và 10 năm phiêu bạt, lúc nam lúc nữ khiến hắn thay đổi rất nhiều, nhưng hai người vẫn xem Tống Bắc Lưu là tên lừa đảo biến thái.

Hai bên kéo dài đến rạng sáng, lời nguyền trên người Tống Bắc Lưu mất hiệu lực mới trở về phòng. Hắn mặt dày chen vào phòng của hai người, còn thân thiết chào hỏi tiểu Quan Âm và Asuro đã khôi phục bình thường.

Tiểu Quan Âm biết được hắn chính là người chơi tiền nhiệm sở hữu dấu ấn thần linh của cậu bé thì lập tức sụp đổ, cả người bị đả kích mạnh, rơi vào trạng thái ngây ra như phỗng.


Asuro nghiêng đầu hỏi: "Tống Bắc Lưu? Chính là Miko gây chuyện trong màn "Canh Rùa Biển" mười năm trước?"

Hắn nghe vậy kinh ngạc: "Em còn nhớ à?"

Asuro gật đầu: "Cô gái tóc bím thường oán giận với em, nói lúc đó gặp phải một người chơi khó gặm. Cô ta và đám oán linh túi xác, cộng thêm tất cả người chơi đều đuổi giết người này. Ngay lúc đó quy tắc sân chơi hoàn toàn tan vỡ, không ai nghĩ đến chuyện qua cửa nữa, cô gái tóc bím cũng không nghĩ đến chuyện trở thành A Tu La, hai bên hợp lực, dùng toàn lực tìm giết người chơi này."

Cao Yến tò mò: "Kết quả thế nào?"

"Người chơi toàn diệt, sân chơi suýt bị hủy. Lúc đó cô gái tóc bím giận điên lê nên sau này cô ta rất ghét Miko Nhật Bản. Yến Yến không phát hiện cô gái tóc bím nhiều lần muốn giết chết Kikuno Karin sao? Có điều đám oán linh túi xác lại rất sợ Miko, cho nên Kikuno Karin dễ dàng có được nhiều thông tin như vậy."

Cao Yến chợt hiểu ra: "Thì ra là thế."

Lúc đó cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Kikuno Karin chọc vào lòng tự trọng của cô gái tóc bím mà thôi.

Tống Bắc Lưu vừa đồng cảm vừa oán giận: "Màn đó có thể so với màn thăng cấp trung cấp, tôi bị người chơi và BOSS bao vây tấn công, vừa khéo tôi nhìn thấy hai chị em sinh đôi bên trong cái cây xiêu vẹo ở nghĩa trang, trong đầu lóe lên ý nghĩ là thay máu. Đang thay máu thì người chơi chạy tới giết chết tôi. Giờ phút nguy cấp, tôi đành dùng hồn thể thoát thân rồi lang thang trong các sân chơi, thường nhập vào người chơi vừa chết không lâu."

Asuro: "Đáng đời!"

Cao Yến lên tiếng: "Cậu tự vạch trần bản thân, mục đích là gì?"

"Có hai nguyên nhân, một là tôi muốn giết chết người anh trai thân thiết của tôi. Hai là giải quyết nhân quả giữa tôi và cậu." Tống Bắc Lưu xòe tay, vô cùng thẳng thắn nói: "Sau khi sân chơi kết thúc, mọi người quay về thế giới hiện thực nhưng tôi còn phải tiếp tục phiêu lưu không bờ bến. Vậy nên nếu bỏ qua cơ hội lần này thì tôi không biết khi nào mới có thể gặp lại mọi người."

Cao Yến: "Cậu muốn gì?"

"Tôi muốn sống lại."

Chử Toái Bích và Asuro nghe vậy đồng loạt xùy một tiếng: "Ha, ngu xuẩn."

Không hổ là hai cha con, vẻ mặt giễu cợt y hệt nhau.

Tống Bắc Lưu thở dài: "Tôi phải lấy lại máu của tôi, chỉ có sống lại mới có thể lấy lại máu, sau đó giết anh của tôi. Cao Yến, tôi không muốn thành thần, mục đích của tôi chỉ có một, đó là giết anh ruột của tôi. Giết chết hắn, sau đó tôi tặng kim quang công đức cho cậu, giúp cậu thành thần."

Cao Yến còn chưa kịp phản ứng thì tiểu Quan Âm bỗng nhảy dựng lên, hưng phấn vọt đến trước mặt Tống Bắc Lưu: "Anh nói thật chứ?"

Hắn co rút khóe miệng, trong lòng hơi ghen tỵ, hắn nhớ lúc đầu tiểu Quan Âm chảnh thế nào, đâu có ân cần với hắn như với Cao Yến bây giờ.

Tiểu Quan Âm quay đầu qua Cao Yến, hưng phấn nói: "Yến Yến đồng ý đi. Quanh người anh ta có kim quang công đức chói mù mắt người ta, chỉ cần có được nó là em có thể đúc kim thân, có thể giúp anh sớm ngày thành thần."

Tống Bắc Lưu: "Này này, có thể đừng phân chia tài sản ngay trước mặt tôi không?"

Tiểu Quan Âm: "Không phải anh đã chết từ lâu rồi sao?"

Tống Bắc Lưu: "..." Nói cũng có lý.

Cao Yến nhìn Chử Toái Bích hỏi: "Anh Chử, anh thấy thế nào?"

Chử Toái Bích: "Kim quang công đức là thứ tốt, nhưng cậu tình nguyện từ bỏ cơ hội thành thần, chỉ muốn giết anh cậu? Cậu từng có dấu ấn thần linh là Quan Thế Âm, Yến Yến cũng vậy. Theo lý mà nói, hai người là đối thủ cạnh tranh. Hiện tại cậu nói sẵn lòng hy sinh để thành toàn cho Yến Yến, mà điều kiện tiên quyết là Yến Yến giúp cậu sống lại. Tôi nghe thế nào cũng thấy giống đang lừa trẻ ba tuổi?"

Tống Bắc Lưu cười đến cong mặt mày: "Chúng ta có thể lập khế ước, giống như thần Jehovah và người Israel. Người vi phạm, giết không tha. Tôi chỉ cần cơ thể và máu, khi sống lại, tôi lập tức đưa kim quang công đức cho Cao Yến."

Cao Yến lên tiếng: "Tôi cần thời gian suy nghĩ."

Tống Bắc Lưu ra dấu OK: "Không thành vấn đề, dù sao cậu vẫn chưa siêu độ đủ nhân số."

Cao Yến nghi ngờ hỏi: "Tại sao cậu và Kikuno Karin đều nhất quyết muốn dương chi cam lộ của tôi? Rõ ràng đạo cụ giúp hồi sinh còn có Vong Linh Thư, quả trám và giao châu."

Ý cười trên mặt Tống Bắc Lưu giảm đi: "Giao châu nằm trong tay Asgard, quả trám trong tay thần linh Bắc Âu, ai mà lấy được chứ? Còn Vong Linh Thư, trước đây từng bị trộm một lần khiến vương quốc Minh Hà đóng cửa mười năm, từ chối trở thành sân chơi. Vì thần linh Ai Cập có địa vị khá cao nên thần linh đang quản lý sân chơi cũng đành bó tay. Thế nên cơ hội hồi sinh duy nhất của tôi chỉ có dương chi cam lộ."

Cao Yến: "Tôi biết rồi."

Tống Bắc Lưu: "Nếu không còn vấn đề gì thì xuất phát từ thành ý muốn hợp tác vui vẻ, đây là chút tấm lòng của tôi."

Hắn lấy ra một con dao găm thoạt nhìn bình thường, chính là con dao cắt cửa sắt nhà giam ban ngày.

Tống Bắc Lưu xoay xoay con dao, động tác lưu loát, con dao trong tay hắn vừa ngừng quay thì hắn vỗ nhẹ một điểm ở giữa. Một vỗ này như kích hoạt một cái chốt, dao găm thông thường đột nhiên dài ra từ giữa, biến thành một thanh vũ khí có vảy.

Vũ khí vẫn đang biến đổi, vảy màu mở ra chừng hai giây thì hợp lại lần nữa, cuối cùng biến thành một cây thương hai đầu màu đỏ.

Đây chính là thương Longinus, đương nhiên còn có tên khác dễ nhớ hơn là "Thánh Thương" hoặc "Vận Mệnh Chi Thương".

Hết chương 72

*Longinus còn được biết đến với cái tên The Spear of Destiny hay The Holy Lance, thương được đặt theo tên của người lính La Mã đã dùng chính cây thương này xiên vào mạn sườn của Chúa Jesus khi Ngài bị đóng đinh trên thập tự giá. Ở một số sự tích người ta cho rằng phần đầu của Thánh Thương được làm bằng chính những cây đinh đóng vào thập tự giá. Tương truyền Longinus chính là cây thương mà Chúa đã ban cho tống lãnh thiên thần Michael để chiến đấu với Lucifer, sau đó bị Lucifer đánh rơi xuống nhân gian rồi thất lạc. Với nguồn gốc đầy thánh tích của mình, Longinus được cho là bất bại với ai sở hữu nó. Có tin đồn rằng Hitler đã sở hữu Thánh Thương Longinus trong suốt thời gian diễn ra thế chiến thứ hai, và sau đó thương đã bị đánh cắp kéo theo đó là sự sụp đổ của Đức Quốc Xã. (cre. )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận