Chương 78: Vương quốc Minh Hà 1
Edit: OnlyU
Tống Bắc Lưu lên tiếng: "Leviathan có thể mở cánh cổng đi vào vương quốc Minh Hà, bỏ qua lần này thì sẽ không tìm được cơ hội nào nữa. Cánh cổng này đã đóng 10 năm rồi, nó sẽ đóng vĩnh viễn."
Thần thoại Ai Cập tương đối khép kín, coi trọng thuận theo thiên mệnh, tôn trọng sinh tử luân hồi, cũng không sợ tử vong. Thế nên thần linh Ai Cập rất ít tham gia vào trò chơi thần linh, vì mười năm trước Vong Linh Thư bị trộm, vương quốc Minh Hà thay mặt thần thoại Ai Cập trực tiếp rời khỏi vào trò chơi thần linh, đóng cổng, cấm người chơi đi vào.
Cao Yến không tiếp lời mà nói sang chuyện khác: "Nguyền rủa của cậu còn tác dụng không?"
Tống Bắc Lưu sửng sốt: "Hình như còn."
Chử Toái Bích, Cao Yến và tiểu Quan Âm nói chuyện với hắn rất bình thường khiến hắn quên mất trên người vẫn còn lời nguyền từ trong máu.
Khoan đã...
Tống Bắc Lưu bỗng nhớ ra mấy người chơi bên cạnh, hắn nhìn sang, giật mình phát hiện bọn họ đang đằng đằng sát khí.
Cao Yến nói tiếp: "Leviathan xuất hiện quá đột ngột, tính mạng họ bị đe dọa nên chỉ vội vàng chạy trốn mà quên cậu. Nhưng đừng lo, có tội danh "hồi sinh Leviathan", mọi người không chỉ càng muốn giết cậu mà còn có lý do chính đáng."
Tống Bắc Lưu giơ hai tay lên, thẳng thắn nói: "Tôi biết cư dân vương quốc Minh Hà, có thể giúp tất cả người chơi có thân phận mới ở đó. Cư dân nơi đó ghét người chơi nhưng không làm hại bạn bè." Nét mặt hắn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Tôi đã tính toán từ trước rồi, nếu quả thật có người chơi bị liên lụy kéo vào vương quốc Minh Hà vì tôi thì ít nhất tôi sẽ bảo đảm an toàn tính mạng của họ, nếu trong khả năng thì tôi còn có thể đưa họ rời khỏi đó."
Cao Yến tin lời Tống Bắc Lưu, kim quang công đức chói muốn mù mắt người ta trên người hắn chính là bằng chứng tốt nhất.
"Tôi biết, nhưng điều này không cản trở chúng tôi muốn đánh cậu."
Vừa dứt lời, ba người chơi nhào đến đập Tống Bắc Lưu một trận tơi bời.
Cao Yến đi đến cạnh Chử Toái Bích nói: "Giao Asuro cho em."
Hắn lắc đầu: "Nếu con bé tỉnh lại thì phiền phức lắm, để anh xử lý được rồi."
Cậu nghe vậy liền từ bỏ, sau đó nhìn Leviathan dưới nước nói: "Ursula đã vùng vẫy thoát khỏi nội tạng của Leviathan, cô ta đang ẩn nấp dưới nước, có thể tấn công bất cứ lúc nào."
Chử Toái Bích hơi nghiêng mặt, nhìn chằm chằm Leviathan: "Nó khôi phục thế nào rồi?"
"Nửa người dưới đã đầy đủ máu thịt, da và đuôi thì chưa."
Chử Toái Bích giơ tay trái ấn xuống cổ tay phải, cầm thanh kiếm tiến về phía trước. Hắn đi được hai ba bước thì chợt nhớ ra gì đó bèn xoay người nhìn Cao Yến, ngoắc cậu đến gần.
Cao Yến nghi ngờ đi qua: "Sao vậy..."
Câu hỏi còn chưa dứt, Chử Toái Bích đã nghiêng người hôn lên môi cậu, Cao Yến theo bản năng che mắt tiểu Quan Âm, đáp lại nụ hôn của hắn. Một lúc lâu sau hắn mới buông cậu ra, hắn cười khẽ: "Em đừng tin tiên đoán của Vong Linh Thư."
"Hả?" Cao Yến không hiểu ra sao.
Nhưng Chử Toái Bích đã nhanh chóng xoay người nhảy xuống dưới, hắn lướt đi nhẹ như tờ giấy, đạp lên cành khô rồi đại thụ, chớp mắt đã từ đỉnh núi xuống giữa sườn núi. Sườn núi đã ngập nước, hắn giẫm lên những cành cây và đồ đạc, một đường nhảy xuống chân núi gần giáo đường.
Ba người chơi và Tống Bắc Lưu đã ngừng đánh nhau, tất cả chạy ra xem.
Tống Bắc Lưu sưng hết mặt mũi, hắn ngồi xổm xuống: "Leviathan bị giết chết thì giáo đường Ursula cũng sẽ biến mất, nhưng chỉ cần nó không chết thì người chơi có thể qua cửa."
Vì hồi sinh Leviathan và bị ảnh hưởng việc xét xử Ursula, hiệu quả lời nguyền của Tống Bắc Lưu còn rất ít, ít nhất người chơi không giết chết hắn, tay chân hắn vẫn còn đầy đủ.
Cao Yến không đáp lời Tống Bắc Lưu, cậu ôm chặt tiểu Quan Âm, nhìn chằm chằm theo bóng dáng Chử Toái Bích.
Hắn ở trên mặt nước, dưới chân là một cành cây khô. Leviathan phát hiện ra Chử Toái Bích, nó nhấc đầu lên, há to cái miệng rộng lớn, lập tức tái diễn màn nuốt hết tất cả.
Cái miệng đỏ lòm của nó làm trung tâm, mặt nước xuất hiện vòng nước xoáy cực to, hút tất cả đồ vật quanh bốn phía vào, bao gồm cả ngọn núi gần nó nhất.
Chử Toái Bích không thể tránh thoát, dòng nước xoáy điên cuồng cuốn hắn chảy thẳng vào miệng Leviathan, bóng dáng hắn lập tức biến mất. Leviathan khép miệng lại, chậm chạp lặn xuống nước, chỉ lộ bảy con mắt màu da cam.
Mọi người chứng kiến một màn này mà hoảng hồn: "Bị... bị nuốt rồi?"
Tất cả theo bản năng nhìn sang Cao Yến, nét mặt cậu trầm như nước nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối luôn tập trung nhìn chằm chằm Leviathan, giống như có thể xuyên thấu mặt nước đục ngầu và thân xác Leviathan mà thấy được Chử Toái Bích đã bị nuốt vào bụng nó.
Người tóc vàng trầm giọng hỏi: "Người vừa bị nuốt là người chơi cao cấp phải không?"
Cao Yến và người chơi đồng loạt nhìn hắn mà không trả lời.
Đối phương nói tiếp: "Hắn rất mạnh, phỏng chừng khi đánh nhau với tôi còn chưa dùng đến một phần lực. Lúc đó tôi đã đoán hắn là người chơi cao cấp. Vừa nãy mấy người bàn chuyện giết chết Leviathan, dường như trước đây từng giết BOSS hoặc thần linh rồi. Người chơi làm được chuyện này mà không bị thần linh chó má giết chết chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ mấy người cấp bậc Ngụy Chủ Thần thì còn duy nhất một người, tiếng xấu... khụ, danh tiếng hiển hách, yêu thích giết chết thần linh."
Mọi người nhìn người tóc vàng, ngoài mặt im lặng nhưng trong lòng đang hô một cái tên.
"Người chơi cấp Chủ Thần duy nhất toàn thế giới, Chử Thần."
Tuy đã đoán từ trước rồi nhưng khi có người thật sự nói ra cái tên này, mọi người vẫn bị chấn động mạnh.
Họ là người chơi trung cấp, đã qua năm cửa ải, chém sáu tướng mới may mắn sống sót đến giờ, nhưng chưa chắc có thể lên đến màn cao cấp. Người chơi cao cấp có thể đếm trên đầu ngón tay, theo thống kê, số lượng người chơi cao cấp không quá 300, mà con số này đang giảm dần.
40 ngàn người chơi, chỉ vỏn vẹn 300 người chơi cao cấp, dễ dàng biết được các cửa ải khó khăn đến cỡ nào.
Đó là lý do có rất nhiều người sùng bái người chơi cấp Chủ Thần duy nhất.
Mọi người run cả chân, cảm thấy rất vinh hạnh.
Người tóc vàng nói: "Còn vinh hạnh hơn việc nhìn thấy Chúa Jesus chịu khổ."
Cao Yến nghe vậy, ánh mắt nhìn hắn hơi quỷ dị, cậu nhớ rõ hắn từng nói bản thân là tín đồ Cơ Đốc thành kính.
Đối phương cười gượng: "Chủ yếu vì đã lăn lộn các sân chơi nhiều năm, cảm giác bị thần linh lừa dối nên không còn thành kính như trước."
Mọi người co rút khóe miệng, sau đó dời tầm mắt tập trung nhìn Leviathan. Một lúc lâu sau, có người thình lình kêu lên: "Tôi cảm thấy mực nước đang dâng lên, đúng không?"
"Không phải ảo giác." Tiểu Quan Âm nhỏ giọng nói: "Nước đang dâng lên, chẳng mấy chốc sẽ biến thành đại dương."
Cao Yến xoa xoa đầu tiểu Quan Âm: "Leviathan là quái thú sinh ra từ đại dương, đương nhiên nơi nó sinh sống phải là đại dương, nó sẽ dùng nước biển nhấn chìm đất liền. Giáo đường Ursula xây trên hài cốt của Leviathan, nói cho đúng thì có lẽ đất liền mà chúng ta nhìn thấy đều nằm trên hài cốt của nó."
Vậy nên một khi Leviathan hoàn toàn thức tỉnh, khi nó trồi lên khỏi đại dương, đất liền sẽ bị bao phủ.
Tiểu Quan Âm mệt mỏi ngáp một cái, cậu bé ôm chặt Cao Yến, mí mắt cụp xuống: "Yến Yến, em buồn ngủ."
Cậu vỗ vỗ cậu bé: "Ngủ đi."
Tiểu Quan Âm lại ngáp một cái, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất ngay trước mặt mọi người. Tuy người chơi biết tiểu Quan Âm bất thường nhưng chứng kiến một màn này khiến họ không khỏi kinh ngạc.
"Đứa bé đó là đạo cụ sao?"
"Coi là vậy đi."
Mọi người xì xào bàn tán, Tống Bắc Lưu ngẩng đầu nhìn Cao Yến, hắn hơi nheo mắt. Sau khi tiểu Quan Âm biến mất, hắn đã nhìn thấy đường vân như ẩn như hiện ở cổ Cao Yến, đường vân lấy nốt ruồi son ở cổ cậu làm trung tâm rồi kéo dài lan rộng bốn phía. Có điều những đường vân này nhanh chóng biến mất.
Cao Yến không quá để ý phản ứng của mọi người, hiện tại trong lòng cậu toàn là Chử Toái Bích, cũng may cậu có thể nhìn thấy hành động của hắn dưới nước. Leviathan đang dùng hết toàn lực cắn nuốt dị vật, bao gồm của núi non đất liền, mà nửa người dưới của nó đã bắt đầu mọc da.
Lúc này Chử Toái Bích đang ở trong bụng Leviathan, hắn thuận tay chém đoạn ruột cản đường thành hai đoạn, dọc theo huyết quản tìm được trái tim. Đó là một trái tim to cỡ quả bóng rổ, so với thân hình khổng lồ của Leviathan thì khá nhỏ.
Lúc hắn di chuyển trong cơ thể Leviathan, nhân tiện lưu lại một đống lửa nhỏ, ngọn lửa đang cháy bừng lên. Chử Toái Bích vọt về phía trước, sau đó nhảy xuống, giơ cao thanh kiếm đâm về phía trái tim đang đập nhịp nhàng kia.
Đúng lúc này, đau đớn vì cơ quan nội tạng bị tổn thương đã truyền đến thần kinh Leviathan, nó cảm nhận được đau đớn khi bị đốt cháy liền gào lên đinh tai nhức óc, cả người vùng vẫy quấy tung nước biển, va chạm mạnh làm sụp mấy ngọn núi. Trong đó có cả ngọn núi mà nhóm Cao Yến đang đứng, ngọn núi sụp xuống làm hai, người chơi bị phân tán, có hai người bị rơi xuống nước. Nước biển cực nóng nhưng hai người sử dụng đạo cụ kịp thời nên bảo vệ được tính mạng.
Trời đất ngã nghiêng, nước biển cuồn cuộn như bão tố, sóng đánh cao mãnh liệt, một cơn sóng có thể đánh nát cả ngọn núi nhỏ, tất cả vật thể ở gần Leviathan đều bị xoắn thành mảnh nhỏ.
Cao Yến phải nhảy lên vật thể trôi trên mặt nước, nhưng nó cũng nhanh chóng chìm xuống, cậu vừa quay đầu thì bị một cơn sóng đánh rơi xuống nước, may là kịp thời dùng đạo cụ không bị đánh nát.
Cao Yến rơi xuống nước, khi vừa ngoi lên thì thấy Ursula đang đứng trên một cành cây khô ngay trước mặt cậu.
Cô ta đang cầm một cái đầu của người chơi, đó là cô ta vừa bẻ đầu người ta. Ánh mắt Ursula lạnh lùng nhìn chằm chằm Cao Yến, sau đó cô ta nhếch miệng, duỗi ngón tay có móng tay dài và đen bóng.
Giọng nói Ursula khàn khàn: "Ta đã để lại ít đồ trong cơ thể Leviathan. Các người có nhớ rõ Bảo Kiếm Thánh Linh không?"
Con ngươi của Cao Yến lập tức giãn to, cậu nhìn chằm chằm Ursula, giọng nói cũng khàn đi: "Lời nói của thần, không phải là cửa sắt ở tầng thứ hai tòa tháp sao?"
"Giống như Hộp Thánh Vật có hai cái, lời nói của thần linh cũng có hai câu. Câu đầu tiên ở trên cửa sắt ở tầng thứ hai tòa tháp, câu thứ hai ở tầng bảy tòa tháp, đầu nguồn bốn nhánh sông hội tụ, cùng xây lại thiên đường, cùng sánh vai vĩnh hằng – Xét xử!"
"Lời nói của thần – là xét xử!"
Ursula gào lên, sau đó đánh tới Cao Yến, dù ở trong nước nhưng cô ta vẫn vô cùng linh hoạt.
Xuyên suốt cả màn chơi, lời nói của thần trong suốt Kinh Thánh chính là xét xử!
Thần Jehovah xét xử thế nhân, thế nhân xét xử thần linh, thế giới nghênh đón diệt vong và tái sinh trong sự xét xử, đó là lời nói của thần lưu lại trước khi thần Jehovah tiêu vong, đồng thời bị Ursula đánh cắp.
Đó là cách duy trì thần thoại Do Thái, cũng là nguyên nhân thần linh sân chơi dung túng Ursula.
Cao Yến lặn xuống nước, bơi về phía Leviathan. Nếu Ursula không nói dối thì "xét xử" mà cô ta đã để lại trong cơ thể Leviathan sẽ gồm cả Chử Toái Bích, hắn cũng sẽ bị đóng dấu ấn "xét xử".
Cao Yến không biết hậu quả ra sao nhưng chắc chắn sẽ không tốt.
Ursula thình lình xuất hiện ngay trước mặt cậu, đối với cô ta, lực cản của nước nhỏ đến nỗi không đáng để ý. Cô ta vọt đến trước mặt Cao Yến, móng tay đen bóng dài ra cực nhanh đâm tới.
Cậu vội lùi ra sau, nhưng vì lực cản của nước nên đã chậm một bước, gương mặt cậu bị cào ba vết máu, máu tươi nhanh chóng hòa lẫn vào nước biển. Đau đớn trên mặt không khiến cậu để ý bằng "xét xử" mà Ursula để lại trong cơ thể Leviathan, ánh mắt cậu từ từ trở nên lạnh lẽo, như bị phủ một tầng băng.
Cao Yến xòe năm ngón tay ra rồi nắm chặt lại, trong tay cậu lúc này chính là cành liễu và Thánh Thương kết hợp thành hình dạng một cây thương Longinus màu đỏ. Thánh Thương giết chết Chúa Jesus khiến Ursula sợ hãi.
Tốc độ của cô ta cực nhanh, chớp mắt đã biến mất trước mặt Cao Yến, ngay giây sau lại xuất hiện bên cạnh cậu, gây ra vô số vết thương cho Cao Yến.
Cả người cậu càng lúc càng nhiều vết thương, ngâm mình trong nước biển khiến cậu trông tái nhợt và đáng sợ. Nhưng đau đớn kịch liệt lại giúp ý thức cậu càng tỉnh táo.
Điểm tốt là cậu sẽ không ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, cũng giúp cậu có thể thăm dò hành động của Ursula.
Dòng nước làm cản trở tốc độ của Cao Yến, cũng ảnh hướng đến thị giác và thính giác của cậu, thế nên Cao Yến dứt khoát nổi lên mặt nước, vừa hít thở vừa lắng nghe động tĩnh. Chỉ có tiếng gào thét của Leviathan và tiếng sóng biển mà không có động tĩnh của Ursula.
Cao Yến nắm chặt Thánh Thương, khóe mắt liếc nhìn thấy một bóng mờ, bóng mờ di chuyển cực nhanh, chưa gì mà móng tay đen dài đã chạm vào cổ cậu. Cần cổ Cao Yến lập tức xuất hiện ba lỗ máu, nhưng cậu vô cùng bình tĩnh nói mấy chữ: "Ursula không giết được tôi."
Không gian chậm lại ba giây, trong vòng ba giây, vết thương trên cổ Cao Yến khôi phục, chỉ còn thấy vài giọt máu, nhưng cậu đã đâm Thánh Thương vào trúng tim Ursula.
Ursula trợn to hai mắt, cô ta không thể tin được, đồng thời không rõ tại sao, rõ ràng cô ta đã giết được Cao Yến, nhưng lại như chưa ra tay, và vết thương kia đã khôi phục như ban đầu?
Ursula sẽ vĩnh viễn không biết được lý do, vì Cao Yến ngay lập tức rút Thánh Thương ra khỏi trái tim cô ta, Ursula lập tức hóa thành xương trắng ngay trước mặt Cao Yến, xương trắng chìm xuống nước nóng, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Lúc Cao Yến giết Ursula, cậu đã dùng "Huy chương vàng nói dối" và "Không gian trọng tổ". Đúng là móng tay của Ursula đã đâm thủng cổ cậu, lỗ máu cùng 1cm, chỉ cần kéo dài 1 giây thì Cao Yến sẽ mất mạng tại chỗ.
Nhưng năng lực chồng chất của "Không gian trọng tổ" khiến "Huy chương nói dối" có ba giây giảm xóc. Do đó khi Cao Yến nói "Ursula không giết được tôi", câu này lập tức trở thành lời nói dối.
Lời nói dối trở thành sự thật, Ursula không có cách nào giết chết Cao Yến, thế là bị giết ngược.
Cao Yến thu hồi Thánh Thương, cậu nhếch môi, mặt mày tái nhợt bơi về phía Leviathan. Cậu bơi quá chậm bèn nhảy lên mặt nước, đạp cành khô và đá vụn chạy nhanh qua, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Thanh kiếm trong tay Chử Toái Bích đã chạm vào trái tim của Leviathan, lớp màng bao quanh trái tim bị rách ra, mà tầng mô kia hóa thành những phù văn hình chữ viết màu vàng, quấn quanh trái tim Leviathan, lan ra từ thanh kiếm quấn lấy cổ tay Chử Toái Bích.
Hắn nhìn phù văn bám vào tay, nhướng mày lẩm bẩm: "Lời nói của thần?"
Chử Toái Bích cười nhạo: "Thứ này..."
Hắn vừa nói vừa nắm lấy chuỗi phù văn kéo ra khỏi cổ tay, nhưng đang kéo nửa chừng thì hắn phát hiện tiếng gào của Leviathan càng lúc càng thê lương và đau đớn.
Hắn rùng mình, nhìn về phía trái tim. Trái tim của Leviathan bị phù văn bao quanh, lôi kéo xé ra, mỗi phù văn đều hóa thành lưỡi dao thật nhỏ, xé mở trái tim Leviathan.
Cổ tay bỗng đau nhói, Chử Toái Bích cúi đầu nhìn, phát hiện phù văn đang cắt cổ tay hắn. Dương hỏa màu trắng lập tức quấn lên phù văn màu vàng, nhưng không thiêu hủy được ngay mà dường như hai thứ đó đang đánh nhau.
Leviathan nhận thấy được nguy hiểm, nó bắt đầu sợ hãi bèn lặn xuống biển sâu ẩn núp, nước biển hình thành vòng xoáy nước thật to, cuốn theo tất cả lục địa núi non sụp đổ. Cao Yến cũng bị cuốn vào xoáy nước, mặc dù có đạo cụ bảo vệ nhưng cậu không thể hoàn toàn điều khiển bản thân.
Cả màn chơi này đã bị mất kiểm soát, Leviathan lặn xuống biển sâu, hướng về phía khe nứt ở bề mặt địa cầu đụng mạnh. Thân hình khổng lồ dường như lấp đầy đáy biển, một cánh cổng bằng đồng đen ở tận cùng đáy biển sâu bị va chạm mạnh mở ra.
Cánh cửa đồng đen từ từ mở ra một khe hở, nó như một cái lỗ đen vũ trụ, hút toàn bộ vật sống vào.
Cao Yến không thể điều khiển hoạt động của bản thân cũng bị cuốn theo, hoàn toàn biến mất sau cánh cổng đồng đen.
Chử Toái Bích bỗng ngẩng đầu, hai mắt hoàn toàn tối đen, mặc dù hắn vẫn đang ở trong cơ thể Leviathan nhưng hắn vẫn nhìn chính xác về phía cánh cổng đồng đen. Phẫn nộ khiến hắn không kiềm chế bản năng giết chóc khát máu nữa, ngọn lửa cháy hừng hực dưới chân hắn bốc cao lên chừng 1m.
Ngọn lửa màu trắng nhanh chóng thiêu đốt tất cả mọi thứ nó chạm vào, trái tim của Leviathan bị lời của thần hóa thành phù văn đao "xét xử" cắt thành từng mảnh, máu thịt, nội tạng bị ngọn lửa màu trắng thiêu đốt thành một cái động lớn.
Chử Toái Bích bước ra khỏi người Leviathan, tay cầm thanh kiếm, sau lưng là ngọn lửa cháy hừng hực, hai má chằng chịt đồ văn phức tạp màu xanh lơ, đồ văn lan ra như dây leo điên cuồng sinh trưởng, để lại dấu ấn vĩnh hằng.
Thân hình cao to cường tráng, trên gương mặt tuấn mỹ là đồ văn xanh đen quỷ dị, vừa yêu dị vừa tuấn mỹ khiến người ta không cách nào nhìn gần, như Bồ Tát trảm ngàn vạn ác nhân và ác quỷ.
Hai mắt Chử Toái Bích hoàn toàn đen sẫm, trong mắt là sát khí hung ác, hai đầu lông mày là lệ khí khiếp người. Hắn tóm lấy phù văn màu vàng nơi cổ tay, xé nát ném xuống dưới chân, nó chưa kịp làm gì đã bị đốt cháy.
"Yến Yến."
Cánh cổng đồng đen đã đóng lại, vương quốc Minh Hà từ chối Chử Toái Bích từng trộm Vong Linh Thư . Vì vậy, vạn vật ở thế gian đều có thể vào vương quốc Minh Hà, ngoại trừ duy nhất Chử Toái Bích.
Cổng lớn của vương quốc Minh Hà không bao giờ mở rộng chào đón Chử Toái Bích!!!
Dương hỏa mãnh liệt điên cuồng thiêu đốt, giống như cỏ dại sinh trưởng trên đất được gió xuân thổi qua, rất nhanh đã thiêu cháy hoàn toàn cơ thể Leviathan, chỉ còn lại cái sọ và đuôi, nhưng dương hỏa vẫn còn tiếp tục thiêu đốt.
Lần này Chử Toái Bích không lưu lại hài cốt cho Leviathan, không để lại chút cơ hội hồi sinh.
Về phần một sợi "xét xử" bị lưu lại, sợi phù văn "lời nói của thần" bị Chử Toái Bích kéo qua, đang ngoan ngoãn dừng ở đầu ngón tay hắn. Sau khi Leviathan bị thiêu đốt, nước biển rút đi, đất liền lại hiện ra núi non cao chót vót.
Nhưng đất đai lại gồ ghề trống trải, trông rất ảm đạm.
Chử Toái Bích đứng thẳng giữa không trung, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía cánh cổng đồng đen – dù nó đã biến mất. Lệ khí trên người hắn không giảm bớt mà còn nồng đậm hơn, tức giận phẫn nộ dâng cao tận trời khiến thần linh chó má cũng sợ hãi và kiêng dè.
Dương hỏa vẫn đang tiếp tục thiêu đốt, đốt sạch mọi thứ trên đất liền thành tro bụi. Khi đốt cháy hoàn toàn, nó sẽ hướng ra biển, sẽ thiêu đốt sạch sẽ toàn bộ sân chơi này.
Chử Toái Bích muốn phá hủy hoàn toàn sân chơi của Ursula!
Nhận ra uy hiếp, thần linh trò chơi giáng xuống mấy tia sét cảnh cáo, trời giáng sấm sét, từng tia to đùng, khí thế như thế muốn bổ trời đất ra làm hai để cảnh cáo Chử Toái Bích tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Cao Yến là vảy ngược của Chử Toái Bích, ai đụng vào cậu thì hắn sẽ phát điên.
Thế nên thần linh sân chơi cảnh cáo không hề có chút tác dụng, trái lại càng khiến hắn điên hơn.
Chử Toái Bích cười nhẹ, đầu ngón tay vuốt vuốt "lời nói của thần": "Sợ à? Sợ, đương nhiên mày sợ rồi, thần thoại Do Thái là hệ thống thần linh đáng giá để phát triển, có đông đảo tín đồ, trong thế giới loài người có triển vọng phát triển hơn các hệ thống thần linh khác. Đáng tiếc nó không hoàn chỉnh, thế nên thần chí cao đã ngã xuống."
Ầm ầm!!
Sấm sét vang dội, phô trương thanh thế, trong tia sét có sự tức giận, còn có chột dạ khi bị đoán đúng tâm tư.
""Xét xử", lời nói của thần chân chính, chính là giữ gìn thần thoại Do Thái. Nếu không có nó thì một hệ thống thần linh không hoàn thiện sẽ sụp đổ. Thế nên mày sợ hãi, hoảng hốt, bị tao chèn ép."
Bầu trời không giáng sấm sét nữa, sự yên tĩnh đáng sợ bao trùm, giống như trên tầng mây có thần linh đang chờ Chử Toái Bích đưa ra yêu cầu đàm phán.
Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh che giấu sự điên cuồng trong lòng: "Tao muốn vương quốc Minh Hà quay lại trò chơi!"
Bầu trời vang lên vài tia sấm trầm đục, như là đang chất vấn.
Chử Toái Bích: "Tao không vào được, nhưng người chơi khác vào được."
Chỉ cần vương quốc Minh Hà quay lại trò chơi lần nữa thì hắn có cách cứu Cao Yến. Bầu trời yên tĩnh, đối phương không trả lời, dường như đang cân nhắc có đáng giá cưỡng chế vương quốc Minh Hà quay lại trò chơi hay không.
Nói cho cùng, "Xét xử" là cách duy trì thần thoại Do Thái, mà vương quốc Minh Hà là duy trì thần linh Ai Cập.
So ra, hệ thống thần linh Ai Cập hoàn chỉnh hơn thần thoại Do Thái.
Chử Toái Bích trả giá thêm: "Thêm một điều kiện, Vong Linh Thư."
Sau một lúc lâu, thần linh trò chơi đáp ứng hắn. Mây đen dày đặc trên trời tan đi, sân chơi khôi phục bình tĩnh.
Cùng lúc đó, người chơi màn trung cấp thăng cấp, người chơi cao cấp đang quét kinh nghiệm ở màn trung cấp hay sơ cấp, hoặc đang qua cửa ở màn cao cấp, tất cả đều nghe thấy một thông báo:
[Vương quốc Minh Hà quay lại trò chơi, người chơi màn trung cấp thăng cấp và màn cao cấp có thể vào vương quốc Minh Hà.]
[Khen thưởng: Vong Linh Thư của thần linh!]
[Quy tắc: Xin nghe lời thần linh!!!]
Câu cuối cùng, từ dấu chấm tròn đổi thành ba dấu chấm than, biểu đạt hết sức rõ ràng thần linh trò chơi rất phẫn nộ người chơi không nghe lời.
Nhưng mà, who care?
Người chơi cao cấp và người chơi màn trung cấp thăng cấp động tâm, tất cả nhìn chằm chằm sân chơi vương quốc Minh Hà vừa mở lại. Có thể đoán được vương quốc Minh Hà sẽ chào đón số lượng lớn người chơi.
Chử Toái Bích ném "xét xử" ở đầu ngón tay xuống, hắn đáp ứng trò chơi chó má không phá hủy món đồ chơi nhỏ này, nhưng khi rời khỏi sân chơi Ursula, hắn vẫn hủy diệt toàn bộ sân chơi.
Hủy diệt không chừa một mảnh vụn!
Đất liền, biển rộng và bầu trời biến mất, chỉ còn một mảnh hư vô. Trò chơi chó má vừa quay lại nhìn, suýt nữa tắc nghẽn cơ tim qua đời tại chỗ.
Rời khỏi sân chơi, Chử Toái Bích liên hệ Tạ Tam Thu, bảo y tiến vào vương quốc Minh Hà, đưa Cao Yến bình an, không chút thương tích đi ra. Tạ Tam Thu muốn dẫn Dương Miên theo nhưng thấy Chử Toái Bích lệ khí ngút trời, y không dám cò kè mặc cả lập tức đồng ý.
Bên kia, Cao Yến bị nước cuốn vào sau cánh cổng đồng đen, trùng hợp đụng phải Tống Bắc Lưu, hai người đồng thời bị ném ra, rơi xuống dòng sông mẹ của Ai Cập – sông Nile.
Hết chương 78
Chương 79: Vương quốc Minh Hà 2
Edit: OnlyU
Người Ai Cập đa thần giáo, họ tín ngưỡng thần linh Ai Cập, đồng thời cũng tín ngưỡng thần linh giáo phái khác, chủ yếu là Cơ Đốc giáo và xx giáo, lấy Thánh Kinh là cơ sở.
Cao Yến lau mặt, xoay người bơi về phía bờ. Rất nhanh đã đến bờ sông, cậu từ từ leo lên, đi đến cầu thang ngồi xuống vừa vắt khô quần áo vừa nhìn về phía vị trí của cậu ban nãy.
Con sông chia cắt đất liền làm hai nửa, hai bên bờ sông là hoa màu và con người. Ở bến đò hai bên bờ có hai khối đá màu đen to lớn đứng sừng sững, khối đá cao đến tận mây trời, phần đỉnh bị mây che phủ. Xung quanh khối đá là dây xích cực to, quấn chặt lấy như đang trấn áp vật gì.
Bờ sông bị sương mù dày đặc bao phủ, rừng cây tùng xa xa cao đến tận mây, trong sương mù truyền đến tiếng chạy trốn rối loạn, còn có tiếng mãnh thú gào rú. Một tiếng chim ưng vang vọng khắp bầu trời, "xoạt" một tiếng, chim ưng hùng dũng vọt lên bầu trời, thoắt ẩn thoắt hiện trong mây mù.
Một lúc lâu sau, một bóng người đang lơ lửng ngay trên đầu Cao Yến.
Bàn tay Cao Yến cứng ngắc, cậu từ từ ngẩng đầu lên, trên đầu cậu là một người có đầu và cánh của chim ưng nhưng thân mình lại là con người, hắn ta mặc áo giáp binh sĩ, tay cầm giáo dài, đối phương đang nhìn chằm chằm Cao Yến.
"Rumet." Đối phương gọi Cao Yến, sau đó hạ xuống trước mặt cậu, giáo dài chỉa ngay vào giữa hai đầu lông mày cậu: "Ngươi từ đâu đến đây?"
Rumet là cách người Ai Cập gọi con người, ý là nước mắt. Vì con người chính là nước mắt của người đứng đầu vạn vật hóa thành.
Cao Yến đáp: "Bên ngoài Minh Hà."
Vệ binh đầu ưng thu giáo: "Ngươi rất thành thật, ta thích con người thành thật. Nhưng người không nên xông vào đây, vương quốc Minh Hà từ chối con người vào đây."
Cao Yến âm thầm thở phào một hơi, đương nhiên cậu biết vệ binh thích người thành thật. Vì hắn là con cháu bộ tộc của thần trí tuệ, hắn nhất định thích sự thành thật và lương thiện.
Cậu nói tiếp: "Tôi bị nước cuốn vào đây, nếu có đường trở ra thì tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này."
Vệ binh đáp lời: "Có lẽ ngươi sẽ thất vọng, vương quốc Minh Hà vĩnh viễn không mở ra với bên ngoài."
Cao Yến cau mày: "Tôi không đi ra được sao?"
"Ngươi có thể ở lại vương quốc Minh Hà đạt được sự vĩnh hằng."
Cao Yến: "Tôi không cần, tôi phải rời khỏi đây."
Vệ binh do dự một lúc rồi nói: "Ta rất lấy làm tiếc."
Tâm trạng Cao Yến từ từ trở nên nặng nề, cậu biết vương quốc Minh Hà đã đóng cửa 10 năm. Nhưng nếu đóng thì tất nhiên có biện pháp mở cửa, vệ binh do dự chứng tỏ hắn biết cách này. Nhưng hiển nhiên hắn sẽ không giúp Cao Yến.
Bỗng có tiếng nước vang lên thu hút sự chú ý của Cao Yến và vệ binh, hai người nhìn sang, phát hiện là Tống Bắc Lưu ướt đẫm cả người, hắn vừa đi đến vừa vắt quần áo. Tống Bắc Lưu nhìn thấy Cao Yến và vệ binh lập tức giơ tay chào hỏi, khi đến gần, hắn dùng ngôn ngữ cổ nói chuyện với vệ binh.
Vệ binh nghi ngờ nhìn Tống Bắc Lưu: "Ngươi từ đâu tới?"
"Bên ngoài Minh Hà." Hắn chỉ Cao Yến: "Nguyên nhân giống cậu ta, chúng tôi là những thanh niên vô ý trượt chân rơi xuống Minh Hà."
Cao Yến: "..."
Vệ binh: "Trước kia ngươi từng đến vương quốc Minh Hà?"
Tống Bắc Lưu đáp: "Trước khi vương quốc Minh Hà chưa đóng cửa, tôi đã ở đây một thời gian. Tôi sống ở khu vực do Sobek đại nhân quản lý, gần lưu vực Minh Hà."
Sobek là một trong tám đại chủ thần Ai Cập, mình người đầu cá sấu, chủ yếu phụ trách đào bới và trông coi Minh Hà.
Vệ binh gật đầu, hiển nhiên tin lời Tống Bắc Lưu, sau đó hỏi hắn có quay lại nơi từng sinh sống không. Tống Bắc Lưu gật đầu xác nhận, tay hướng Cao Yến muốn dẫn cậu cùng đi qua rừng cây tùng.
Vệ binh: "Cần ta dẫn hai người vào không?"
Tống Bắc Lưu: "Không cần, cám ơn."
Vệ binh gật đầu, xòe cánh kêu vang bay lên không trung, hắn bay vài vòng trên đầu hai người rồi mới bay đến khu vực khác tuần tra. Đợi vệ binh đi rồi, Cao Yến hỏi Tống Bắc Lưu: "Hắn cứ vậy mà tin tưởng cậu?"
Tống Bắc Lưu đi về phía trước, hắn quay đầu nói: "Mười năm trước, vương quốc Minh Hà là một sân chơi bình yên không có giết chóc. Người chơi vào sân chơi, tùy tiện chơi đùa là có thể qua cửa. Sân chơi có tỷ lệ tử vong được đánh giá là 0. Vài người chơi có hứng thú còn có thể ở lại vương quốc Minh Hà, chờ lấy được thẻ xanh thành cư dân vĩnh hằn."
Cao Yến rũ mắt: "Nghe rất hòa bình, nhưng tại sao sau này lại có tình huống người chơi hầu như toàn diệt?"
Chử Toái Bích không nhiều lời nhưng cậu biết người chơi toàn diệt có thể nói là vết sẹo được hắn chôn rất sâu trong lòng, thế nên cậu nhớ việc này rất kỹ.
Không đợi Tống Bắc Lưu trả lời, Cao Yến tiếp tục vặn hỏi: "Vì sân chơi đột nhiên thăng cấp thành màn cao cấp? Một sân chơi sở hữu tám đại chủ thần Ai Cập mà 10 năm trước chỉ là màn trung cấp thôi sao?"
Tống Bắc Lưu đáp: "Vì sân chơi không nguy hiểm, tỷ lệ tử vong là 0, không đủ để phân làm sân chơi cao cấp."
"Đừng gạt tôi, lỗ hổng quá rõ ràng. Thứ nhất, sân chơi sở hữu tám đại chủ thần, chỉ chuyện này thôi đã quyết định đẳng cấp sân chơi chắc chắn không thấp. Tỉ lệ tử vong là một trong những nhân tố quan trọng nhất quyết định đẳng cấp sân chơi, nhưng đó không phải là nhân tố tuyệt đối."
"Thứ hai, nếu thật là bởi vì tỉ lệ tử vong là 0 mà quyết định sân chơi trung cấp, vậy thì nguyên nhân gì khiến tám đại chủ thần trấn giữ sân chơi đột nhiên thăng cấp thành màn cao cấp?"
Tống Bắc Lưu xoay người đi về phía sương mù dày đặc, Cao Yến đi theo, khóe mắt thoáng liếc nhìn hai khối đá màu đen to lớn, hình như trên đó có khắc chữ viết nhưng nhìn không rõ lắm, hơn nữa sương mù dày đặc càng khiến cậu không thấy rõ.
Tống Bắc Lưu lên tiếng: "Vì lúc đó tám đại chủ thần ngủ say ở vực sâu Minh Hà nên sân chơi chỉ là màn trung cấp. Nhưng máu tươi, sinh mạng và hành vi phá hỏng luật pháp công chính đã khiến tám đại chủ thần tức giận, khiến họ thức tỉnh khỏi giấc ngủ say. Một khi chủ thần thức tỉnh, sân chơi sẽ thăng cấp lên thành màn cao cấp. Theo đó, tỉ lệ tử vong đột nhiên tăng vọt."
Cao Yến: "Vậy là lúc đó có người chơi giết người trong sân chơi, nhiễm máu tươi, phá hỏng luật pháp công chính, đánh thức chủ thần."
Tống Bắc Lưu: "Cậu không nghi ngờ người chơi này là Chử Thần sao?"
Cao Yến đáp: "Tôi biết không phải là ảnh."
"Thật tự tin."
Cậu liếc mắt nhìn Tống Bắc Lưu: "Nếu không có tự tin đó thì tôi lập tức giết chết cậu ngay bây giờ, Tống Bắc Lưu."
Hắn nhún vai đáp: "Đầu tiên tôi xin lỗi, nhưng đi đến vương quốc Minh Hà chuyến này là có lợi với cậu."
Cao Yến: "Có lợi gì?"
"Siêu độ. Nơi này có rất nhiều linh hồn, vô số kể, rừng cây tùng, đáy Minh Hà, đá Vong Linh... Tất cả đã trấn áp rất nhiều linh hồn. Cậu có thể siêu độ họ để thu dương chi cam lộ. Đương nhiên chuyến này cũng có lợi với tôi, dù là dương chi cam lộ hay là Vong Linh Thư."
Tống Bắc Lưu rất thẳng thắn và thành thật, hoặc có lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã thẳng thắn thành thật như vậy, mục đích của hắn từ đầu tới cuối đều là sống lại.
Cao Yến: "Tôi nghĩ sự hợp tác của chúng ta sụp đổ rồi."
Tống Bắc Lưu lắc đầu xua tay, mạnh mẽ bày tỏ muốn tiếp tục hợp tác: "Tôi bảo đảm sẽ đưa cậu rời khỏi vương quốc Minh Hà bình an. Yêu cầu duy nhất là tiếp tục hợp tác. Hơn nữa sau khi sống lại, tôi lập tức đưa công đức của tôi cho cậu, tuyệt đối không đổi ý. Nếu tôi đổi ý, cậu có thể bảo Chử Thần truy sát tôi khắp thiên nam địa bắc."
Cao Yến híp mắt: "Rốt cuộc vì sao cậu lại hận anh trai như vậy?"
Tống Bắc Lưu: "Cậu từng nghe qua chuyện xưa về song sinh khủng bố chưa?"
"Đúng là tình cảm của các cặp song sinh mãnh liệt hơn các anh chị em bình thường, đôi khi là yêu, đôi khi là hận không lý do. Trên thực tế, có hận cũng phải có tiền đề. Nhưng trường hợp của cậu, từ nhỏ hai người đã xa nhau, cậu lớn lên ở Nhật Bản, anh cậu ở Trung Quốc, hai người không có gút mắc, có lẽ còn chưa từng gặp nhau, lấy đâu ra hận?"
Tống Bắc Lưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Có lẽ chúng tôi có thù oán từ kiếp trước, thâm cừu đại hận, kiếp này đầu thai làm anh em nhưng không có duyên làm anh em, trái lại chỉ muốn xé rách cổ họng của đối phương. Đại khái... chính là thù hận chảy trong máu, chỉ có chảy hết máu, máu khô đi mới có thể hết hận thù."
Cao Yến lành lạnh nói: "Không phải máu cậu đã chảy khô rồi sao?"
Tống Bắc Lưu cười tủm tỉm: "Nhưng tôi còn ký ức. Thế nên tôi phải sống lại, tìm lại dòng máu căm thù đầy oán độc."
Cao Yến không nói nữa, hai người bước vào sương mù, không nhìn thấy rõ bốn phía mà chỉ nghe tiếng mãnh thú gào thét và vài âm thanh kỳ quái quỷ dị.
Đi được một đoạn, Cao Yến lại hỏi: "Hai người là anh em à?"
"Có lẽ vậy, hắn bảo tôi sinh sau hắn một phút đồng hồ."
"Quay lại vấn đề trước, ai phá hỏng luật pháp công bình? Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu phải biết rõ đúng không? Lúc đó cậu ở trong sân chơi một thời gian."
Tống Bắc Lưu từng nói chuyện này, Cao Yến nhớ rõ.
"Chuyện là vầy, năm đó ngoại trừ người chơi đi ngang qua và vài người muốn có thẻ xanh thì có hai đội người chơi tiến vào. Mục đích của họ khá rõ ràng, chính là muốn "lời tiên đoán của Vong Linh Thư". Nhưng trong đó có một đội dùng thủ đoạn hạ cấp phá hỏng luật pháp công bình, còn ở trong thần điện giết người tế tự đánh thức minh thần. Minh thần tức giận, sân chơi thăng cấp, hai đội người chơi không ai may mắn thoát được."
Tống Bắc Lưu dừng một chút rồi nói thêm: "Không đúng, nói sai rồi, có người may mắn thoát được."
Cao Yến theo bản năng thở phào nhẹ nhõm: "Anh Chử?"
"Không phải, Chử Thần đã chết trong tay minh thần đang vô cùng tức giận."
Tống Bắc Lưu tùy tiện nói, sau đó không nghe thấy tiếng Cao Yến trả lời, ngay cả tiếng bước chân cũng dừng lại, hắn không khỏi tò mò quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt tái nhợt và mờ mịt của cậu, bàn tay cậu còn khẽ run.
Cậu ngỡ như có người đang cầm đinh sắt ghim vào trái tim cậu, nếu không tại sao tim cậu lại đau đớn đến vậy? Sao cậu lại đau đến nỗi không thể thở được thế này?
Một lúc lâu sau, Cao Yến khàn giọng nói: "Tống Bắc Lưu, nếu cậu lừa tôi thì dù lợi ích có lớn đến đâu chăng nữa, tôi cũng sẽ giết cậu."
Tống Bắc Lưu lẳng lặng nhìn Cao Yến, không cợt nhả mà bình tĩnh nói: "Tôi không lừa cậu, chính cậu cũng có thể đoán được. Lúc đó Chử Thần chỉ là người chơi trung cấp. Dù tung hoành ngang ngược trong sân chơi, tiếng xấu đồn xa nhưng khi thật sự đối mặt với chủ thần màn cao cấp, hắn sống được sao?"
Cao Yến im lặng.
Tống Bắc Lưu nói tiếp: "Toàn quân bị diệt, thậm chí còn liên lụy người chơi khác, sau đó vương quốc Minh Hà đóng cửa, toàn bộ người chơi bị trục xuất."
Cao Yến: "Ảnh còn sống, anh Chử còn sống!"
"Vong Linh Thư, vương quốc Minh Hà đóng cửa vì Vong Linh Thư bị mất trộm, đây là mấu chốt, cậu nghĩ ai là người đánh cắp Vong Linh Thư? Chử Toái Bích, chỉ có hắn! Vì lúc đó các vị thần tức giận, toàn bộ vương quốc Minh Hà đề phòng cẩn mật, thậm chí rất nhiều người chơi bị ghét lây. Có người ở vài chục năm mới chờ đến lúc có được thẻ xanh, kết quả bị trục xuất, cậu biết bao nhiêu người tức giận không?"
Cao Yến lạnh lùng nói: "Dù không có anh Chử, cậu cũng không trộm được được Vong Linh Thư."
"Sao cậu lại xem thường tôi thế?" Lúc đó Tống Bắc Lưu đã lăn lộn ở vương quốc Minh Hà rất lâu rồi, mục đích của hắn chính là lấy Vong Linh Thư.
"Chậc, nhưng đúng là Chử Thần rất trâu bò, trong tình huống đó hắn chết rồi, chỉ còn lại linh hồn, nếu không gây sự thì không chừng còn có thể kiếm được thẻ xanh ở vương quốc Minh Hà, trở thành công dân vĩnh viễn. Kết quả hắn làm ngược lại, vừa quay đầu đã trộm Vong Linh Thư."
Tuy nói vậy nhưng Tống Bắc Lưu thật sự rất kính nể Chử Toái Bích.
Vong Linh Thư không dễ bị trộm như vậy, thế nhưng Chử Toái Bích trộm được, thành công sống lại không nói, hắn còn bị vương quốc Minh Hà từ chối.
Cao Yến cau mày: "Muốn làm công dân vĩnh hằng ở vương quốc Minh Hà dễ lắm sao?"
"Đương nhiên là không rồi! Cậu phải lấy trái tim hoặc linh hồn của cậu đặt lên cán cân, nếu nặng hơn lông chim chân lý thì ngại quá, xuống địa ngục thôi. Nói đến chuyện này, lúc sân chơi thăng lên màn cao cấp, không phải chết rất nhiều người sao? Khi đó truyền ra lúc đang cân, có linh hồn đứng lên cân nhưng cán cân không nhúc nhích."
Tống Bắc Lưu cười ha hả: "Cậu nói xem, đâu ra một tên buồn nôn như vậy, cán cân không nhúc nhích, tâm bẩn cỡ nào chứ."
Hắn vừa cười vừa nhìn Cao Yến, thấy ánh mắt cậu âm u lạnh lẽo, vẻ mặt như đang ám chỉ, cơ mặt hắn lập tức giật giật, nghĩ đến một khả năng nào đó.
"Không thể nào?" Tống Bắc Lưu dè dặt: "Chử Thần?"
Cao Yến: "Tôi sẽ nhắn lại với anh Chử."
Tống Bắc Lưu: "..."
Cậu hỏi tiếp: "Lúc nãy cậu nói có người may mắn thoát được... Là ai?"
Tống Bắc Lưu: "Chính là đội trưởng một đội, lúc đó chính là hắn dẫn đầu, đồng thời cũng là hắn phá hỏng luật pháp công chính, giết người trong thần điện khiến minh thần tức giận. Mục đích của hắn là Vong Linh Thư, không phải tiên đoán của Vong Linh Thư, đúng là dã tâm bừng bừng. Đáng tiếc thất bại, Vong Linh Thư bị Chử Thần cầm đi."
Giọng Cao Yến lạnh như băng: "Người đó là ai?"
Tống Bắc Lưu: "... Anh tôi."
Cậu quay phắt lại nhìn Tống Bắc Lưu, con ngươi co rút, cảm thấy không thể tin nổi, cậu không biết còn có nguồn cơn thế này.
Tống Bắc Lưu cười tủm tỉm nhìn cậu: "Vậy nên cậu biết vì sao nhân quả giữa chúng ta sâu như vậy rồi đó?"
Không chỉ là bức tượng Quan Thế Âm tám tay bị đứt, còn vì chuyện của Chử Toái Bích.
Cao Yến lên tiếng: "Hắn muốn Vong Linh Thư..." Cậu cắn chặt răng, viền mắt đỏ hồng: "Hắn muốn Vong Linh Thư! Tại sao lại hại anh Chử hết lần này đến lần khác?"
Tống Bắc Lưu đáp: "Hắn là loại người như vậy đó, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn."
Cậu hỏi tiếp: "Tại sao hắn phải có được Vong Linh Thư?"
Tống Bắc Lưu: "Hồi sinh tôi."
Cao Yến sửng sốt, sau đó cau mày: "Tại sao?"
"Đừng hiểu lầm, ha ha, hắn không phải là vì tôi mà là vì chính hắn. Hắn đi theo con đường không dễ dàng, có lẽ chính là nhân quả tuần hoàn. Tên kia không từ thủ đoạn, làm đủ trò xấu, đã định trước vĩnh viễn không có được thứ hắn muốn nhất. Vì vậy hắn đã lên kế hoạch từ lâu, lấy hài cốt của tôi điền vào chỗ trống dưới chân hắn, trợ hắn thành thần."
"Hắn muốn công đức của tôi."
"Đúng là một tên rác rưởi." Cao Yến đánh giá, đồng thời âm thầm kéo gã anh trai của Tống Bắc Lưu vào sổ đen.
Hắn cười ha hả nói: "Hắn còn không bằng rác rưởi, ít ra rác còn có thể phân loại tái chế rồi tái sử dụng."
Trong sương mù truyền đến tiếng xiềng xích và tiếng chùy sắt, như có người đang bị xiềng xích đi trên đường, đồng thời tay cầm chùy sắt đập phá.
Tống Bắc Lưu nói tiếp: "Vương quốc Minh Hà có tổng cộng tám vị chủ thần trấn áp, trong đó bảy vị đang ngủ say ở đáy Minh Hà, chỉ có minh thần Osiris thức tỉnh. Ông ta ở thần điện khu vực trung tâm, bình thường sẽ không ra. Vương quốc Minh Hà chia làm 8 khu vực, do tộc duệ 8 vị chủ thần quản lý."
Hệ thống thần linh Ai Cập hơi giống thần thoại Hy Lạp, thuộc kiểu gia tộc phát triển đông đúc, nhưng khá đơn giản. Từ thần Mặt Trời ban đầu sinh hai anh em Không Khí và Hơi Ẩm, hai anh em yêu nhau, sinh ra thần linh khác.
Cứ thế đến Horus thần linh đời thứ 5, tổng cộng có tám vị chủ thần sinh ra, phân biệt quản lý trời đất và tất cả các nguyên tố tự nhiên trong trời đất.
Minh thần Osiris là thần linh đời thứ tư, ông đồng thời là thần linh của thu hoạch được mùa và đất đai màu mỡ, địa vị hậu thế tương đương sự tồn tại của thần Mặt Trời Ra.
Trong cuộc tranh đấu quyền lực vương triều, Osiris bị anh em của ông nhốt vào rương ném xuống sông Nile, được cứu rồi lại tử vong lần nữa, lần này bị chặt ra hơn 10 phần. Thế nhưng sau khi tìm được hết các bộ phận, Osiris sống lại, trở thành minh thần, có đông đảo tín đồ.
Tống Bắc Lưu chỉ vào phía sau khối đá đen thật lớn cao chọc trời trấn áp hai bên bờ sông: "Đó là đá Vong Linh, linh hồn từ Minh Hà bay tới vương quốc Minh Hà, nếu không bị cá dưới sông ăn tươi thì sẽ thuận lợi lên bờ, sau đó bị vệ binh tuần tra phát hiện. Nếu muốn ở lại vương quốc Minh Hà có được sự vĩnh hằng, đầu tiên phải khắc tên mình vào đá Vong linh."
Cao Yến nhớ ban nãy cậu thấy được chữ viết mờ mờ được khắc trên đá đen, hơn nữa hiện tại tiếng đinh đục vào đá càng lúc càng rõ ràng.
"Nghe thấy không? Linh hồn đang khắc tên họ vào đá."
Khối đá đen to khổng lồ, hai người đi dọc bờ sông một đoạn rất xa rồi mà vẫn nhìn thấy mặt khác của khối đá.
"Hướng kia chính là rừng cây tùng, trong rừng có rất nhiều mãnh thú, chúng sẽ ăn linh hồn."
Thần thoại Ai Cập tín ngưỡng thiên nhiên, thực vật và động vật, thế nên trong các vị thần thường gặp thần của các nguyên tố tự nhiên và động vật. Trong rừng cây có mãnh thú, chúng thích vồ lấy linh hồn xấu xa.
"Linh hồn phải đi qua cửa ải đầu tiên là Minh Hà, không qua được sẽ chìm ở đáy sông, năm này tháng nọ bị các loài cá rỉa. Cửa thứ hai là khắc chữ lên đá Vong Linh, khắc những chuyện linh hồn đã làm. Cửa thứ ba là rừng cây tùng, vì mãnh thú thích ác hồn. Cửa thứ tư, cũng là cửa khó qua nhất, linh hồn đứng trên cân, so với lông chim chân lý. Nhẹ hơn lông chim thì có thể ở lại, nặng hơn lông chim thì sẽ bị xé nát."
"Nhưng không có linh hồn nào dám đứng lên cân với lông chim chân lý."
Vì nếu không qua cửa sẽ bị chủ thần xé nát ném xuống địa ngục chịu khổ cả đời, thế nên Tống Bắc Lưu rất kính nể Chử Toái Bích.
Cao Yến đã qua cửa thứ nhất, cửa thứ hai thì có Tống Bắc Lưu dẫn theo nên tạm thời không cần khắc chữ lên đá đen. Cửa thứ ba là rừng cây tùng, chính là khu rừng họ đang đi tới.
Rừng rậm bị sương mù bao phủ quanh năm, cây cối cao chót vót xuyên thủng tầng mây. Bùn cỏ dưới chân hơi ẩm ướt nhưng không khiến người ta quá khó chịu.
Cao Yến cầm vũ khí, đề cao cảnh giác, mới vừa vào rừng đã thấy một con sư tử cắn xé một linh hồn. Tuy là linh hồn nhưng không khác gì người thường, bị cắn đứt cổ họng, ăn sống tay chân, hình ảnh máu me đầm đìa rất rợn người.
Con sư tử ngẩng đầu nhìn Cao Yến và Tống Bắc Lưu, hướng về phía hai người rống lên.
Cả người Cao Yến căng cứng, nhưng con sư tử chỉ rống to mà không nhào lên, cuối cùng nó cúi đầu ăn tiếp. Nó vừa ăn vừa vẫy đuôi, ăn no xong thì đi xung quanh hai người vài vòng, còn thường dùng thân mình cọ vào họ. Có cảm giác nó đang... bày tỏ thiện ý.
Tống Bắc Lưu lên tiếng: "Nó thích ăn ác hồn nhưng sẽ xem thiện hồn là bạn bè. Trên người chúng ta có kim quang công đức, trong mắt nó chính là thiện hồn thuần khiết không tỳ vết. Vậy nên mãnh thú trong rừng sẽ không làm hại chúng ta."
Cao Yến sáng tỏ, thì ra là thế.
Như vậy, cửa thứ ba thông qua.
Hết chương 79
OnlyU: Chính xác thì Chử cẩu chết từ đời nào rồi các bạn ạ!
*Sobek (còn được gọi là Sebek, Sochet, Sobk, và Sobki), là một vị thần mình người đầu cá sấu trong tôn giáo . Ông còn nhiều tên gọi như "Người yêu quý kẻ trộm", "Răng nhọn". Ông còn liên kết sức mạnh với các thần , và .
Chính vì sự hung hãn, tàn bạo của loài cá sấu mà Sobek được xem là vị thần bảo trợ cho quân đội và các Pharaoh
Sobek là con trai của nữ thần và là anh em với ác thần Apep, cả được sinh ra từ vùng nước nguyên sơ ở thời kỳ hỗn mang. Một số tài liệu ghi ông là con trai của thần Seth. Không giống như người anh em của mình, tuy mang dáng vẻ của một con vật hung dữ nhưng thần Sobek vẫn có nhiều tính tốt. Sobek đã giúp nuôi nấng khi bà đi tìm xác của chồng là . Sobek còn cùng với Isis hồi sinh cho Osiris vốn bị giết hại bởi người em Set, cha của ông. Theo lệnh của thần Ra, ông đã cứu sống khỏi vùng nước nguyên sơ của thần .
Vốn là cá sấu nên đôi khi Sobek rất thích ăn thịt sống. Tương truyền, khi Set vứt các mảnh xác của Osiris trên khắp Ai Cập, ông đã vô tình ăn đi phần xác cuối cùng của Osiris. Vì thế, các thần khác trừng phạt bằng cách làm cho cái lưỡi của Sobek nhỏ đi. Đó là lý do tại sao cá sấu ngày nay có cái lưỡi vô cùng nhỏ, gần như là vô dụng. https://vi.wikipedia.org/wiki/Sobek
*Ra là Thần mặt trời theo văn hóa Ai Cập cổ đại. Vào ông trở thành vị thần tối cao trong , và được miêu tả là ánh nắng mặt trời vào buổi trưa. Ý nghĩa của tên "Ra" chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng nhiều người nghĩ nếu nó không mang nghĩa là mặt trời thì nó có thể mang một số nghĩa liên quan tới 'sức mạnh sáng tạo' hay là 'người sáng tạo'.
Ra được thể hiện dưới nhiều hình dạng. Hình dạng phổ biến nhất là một người với đầu chim ưng và có đội vương miện với một đĩa mặt trời trên đĩnh đầu, ngoài ra còn ở dạng một người với đầu của Bọ hung (Thần Ra trong hình dạng của Khepri), hay là người với đầu của Cừu đực (hình dạng của Khnum). Thần Ra còn thường được miêu tả dưới hình dạng đầy đủ của một con cừu đực, bọ hung, phượng hoàng, diệc, rắn, bò đực, mèo, hay sư tử cũng như nhiều loài sinh vật khác. Ngoài ra, vầng hào quang trên đĩa mặt trời của thần Ra mạnh tới mức không người phàm tục hay vị thần nào có thể nhìn được.
*Osiris là một vị thần trong bộ 9 vĩ đại của Heliopolis trong tôn giáo Ai Cập cổ đại. Ông là con trai của thần đất Geb và nữ thần bầu trời , là anh của 3 vị thần , và . Ông được coi là thần của thế giới bên kia, người cai quản âm phủ.
Osiris được miêu tả là có nước da màu xanh, mang bộ râu của pharaoh và xuất hiện dưới dạng xác ướp. Ông đội vương miện (vương miện trắng có gắn lông vũ ở hai bên), tay cầm và móc – biểu tượng của một pharaoh.
Chương 80: Vương quốc Minh Hà 3
Edit: OnlyU
"Cậu sống ở vương quốc Minh Hà bao lâu?"
"Hơn hai hay là ba năm gì đấy. Không nhớ rõ nữa, đã là chuyện của mười năm trước rồi, nhưng những chuyện cần biết thì tôi nhớ rõ."
Cao Yến hỏi tiếp: "Giọng điệu của cậu rất chắc chắn. Cậu biết cách rời khỏi vương quốc Minh Hà sao?"
"Tôi biết hai cách, một là cầu xin minh thần mở cổng thả chúng ta ra ngoài, hai là tìm được Vong Linh Thư, sau đó rời đi. Có điều, nhìn cậu không sốt ruột lắm."
Cao Yến dừng chân, nhìn rừng cây rộng lớn không thấy điểm cuối, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng: "Vì tôi biết rõ có người sẽ cứu tôi."
Người đó chính là người yêu của cậu, Chử Toái Bích.
Tống Bắc Lưu nói thầm: "Lại show ân ái."
"Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết Vong Linh Thư là cái gì chưa?"
Vong Linh Thư bị mất từ lâu do thầy tư tế cầu xin thần trí tuệ mà có, sau đó thầy tư tế căn cứ theo Vong Linh Thư phát minh ra nhiều thần chú để kiềm chế, đe dọa và lừa gạt thần linh.
Người Ai Cập cổ tin rằng sau khi con người chết đi sẽ đi đến vương quốc Minh Hà, chịu sự xét xử của các vị thần, khi còn sống phạm tội thì sau khi chết sẽ bị xét xử, sau đó chịu trừng phạt.
Kẻ ác phạm tội, sợ bị trừng phạt.
Người lương thiện vô tội, muốn bất tử cùng các vị thần.
Thế nên trước khi chết, họ cầu xin thầy tư tế giúp họ viết một phần Vong Linh Thư, dùng giọng văn uyển chuyển ca ngợi thần linh và khen ngợi những việc thiện họ đã làm khi còn sống, để hối lộ thần linh, cũng là lừa dối thần linh.
Đồng thời, thầy tư tế còn viết thần chú vào cuối Vong Linh Thư, lúc này là đe dọa thần linh.
Mà Vong Linh Thư vì lừa dối thần linh mà khiến người chết vượt qua cuộc phán xét, được sống lại, thế nên nó có năng lực cải tử hồi sinh.
Chử Toái Bích trộm được Vong Linh Thư, Tống Bắc Lưu trăm phương nghìn kế muốn trộm lại Vong Linh Thư, rốt cuộc hắn muốn trộm Vong Linh Thư nào?
Tuy Cao Yến biết mỗi người Ai Cập cổ đều có một phần Vong Linh Thư khi chết đi, nhưng Vong Linh Thư chân chính có thể khiến người ta cải tử hồi sinh chắc chắn không tầm thường.
"Vong Linh Thư chia làm hai quyển Thượng và Hạ, Chử Thần trộm quyển Hạ, nhưng còn quyển Thượng trong tay minh thần. Vong Linh Thư mà chúng ta đang nói đến chính là Vong Linh Thư của minh thần Osiris."
Minh thần Osiris từng chết hai lần, sống lại hai lần, thế nên ngài có hai quyển Vong Linh Thư Thượng và Hạ.
"Vong Linh Thư của Osiris được sơ đại minh thần Anubis và thần bảo vệ người chết Nephthys chúc phúc, thế nên người có được Vong Linh Thư này có thể thay đổi sinh tử luân hồi."
"Tương tự với đạt được bất tử."
Cao Yến đột nhiên nhớ lại, trước đây cậu từng hỏi Chử Toái Bích về độ dài không đổi của tóc hắn. Vậy là vì đã từng chết một lần, sinh mệnh bị ngừng vĩnh viễn vào thời khắc ấy.
"Osiris cất giấu quyển Thượng Vong Linh Thư ở đâu?"
...
"Vong Linh Thư của Osiris giấu trong trái tim của ông ta, nhưng lần trước tôi lừa ông ta, đánh cắp quyển Hạ. Nên lúc này ông ta sẽ giấu Vong Linh Thư ở chỗ khác."
"Tôi dùng quyển Hạ Vong Linh Thư làm cái giá, thần linh chó má đã đồng ý cưỡng ép vương quốc Minh Hà quay lại trò chơi lần nữa, nhưng thần linh chó má lại sang tay dùng Vong Linh Thư làm phần thưởng. Hành động này sẽ khiến thần linh ở vương quốc Minh Hà phản cảm, ít nhất Osiris sẽ không vui lòng phối hợp."
"Osiris thích giấu đồ trong các cơ quan nội tạng, ông ta dễ bị những thứ hiếm lạ hấp dẫn."
"Nếu muốn đánh thức các vị thần đang ngủ say dưới đáy Minh Hà thì cần linh hồn đứng trên cân chờ xét xử, bởi vì lúc đó Minh Vương Osiris sẽ xét xử, tử thần Anubis ước lượng, thần trí tuệ Thoth ghi chép. Trước khi linh hồn người chết bị xét xử, thần bảo vệ người chết Nephthys sẽ bảo vệ linh hồn, thần linh khác sẽ hiếu kỳ đi quan sát kết quả."
"Lúc các vị thần chăm chú xem kết quả xét xử, mọi người có thể nhân cơ hội đánh cắp Vong Linh Thư."
Chử Toái Bích nhanh chóng gửi tất cả các điểm cần chú ý vào group chung cho Tạ Tam Thu, Dương Miên, Túc Giang, Đường Tắc và Du Tiểu Kiệt – những người phải vào vương quốc Minh Hà lần này.
Năm người chuẩn bị xong xuôi rồi xuất phát, cùng lúc đó, Chử Toái Bích – sắp bị lấy đi Vong Linh Thư – dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Asuro đang hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Asuro ra khỏi sân chơi, cô bé đột nhiên tỉnh lại, nhưng vì không thể khống chế được sức lực trong người mà bùng nổ. Chử Toái Bích đưa cô bé đến một nơi vắng người, sau đó dùng bạo lực trấn áp.
Linh hồn Asuro bị rút ra khỏi cơ thể bé gái, sau đó bị nhét vào một tượng gỗ điêu khắc mua ven đường. Asuro ngơ ngác nhìn Chử Toái Bích đột nhiên ngã lăn ra chết, linh hồn xuất ra rồi nhập với cơ thể ở thế giới hiện thực của cô bé.
Chử Toái Bích mở mắt ra, nhảy về phía trước hai cái, ghét bỏ nói: "Lùn quá!"
Asuro: "???"
Chuyện gì xảy ra? Bé là ai? Bé đang ở đâu? Tại sao tỉnh lại thì cơ thể không còn là bé nữa rồi?
Chử Toái Bích quay đầu lại, nhìn tượng gỗ nhỏ bình tĩnh nói: "Asuro, cha mượn cơ thể con dùng một chút."
Asuro phát điên: "Mượn con khỉ ấy! Cha đã được con đồng ý chưa hả?"
"Không phải cha đang thông báo cho con biết sao?"
Asuro tức giận, nhào đến há "miệng" cắn Chử Toái Bích, nhưng đang cắn thì cô bé chợt nhớ ra đây là cơ thể của bé nên đành từ bỏ mà tiếp tục rống giận: "Nhét linh hồn con vào trong tượng gỗ mà bảo là có thông báo đó hả?"
Có trời mới biết lúc Asuro tỉnh lại, thấy Chử Toái Bích đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thì cô bé vui đến cỡ nào, suýt chút nữa hát vang ca khúc "thiên đạo hảo luân hồi" rồi. Kết quả nhìn kỹ thì thấy lão cha khốn nạn đã chiếm cơ thể của bé ở thế giới thật!