Xin Nuôi Ta

Cái nhìn đầu tiên của Mẹ Tề khiến trái tim Tô Túc lạnh đi một nửa.

Từ ánh mắt này, cô thấy được sự xoi mói và ngạo mạn, như đang đánh giá một món hàng, làm cho cả người không được dễ chịu.

Đây là lần đầu tiên cô mất tự nhiên như thế trước mặt một trưởng bối, dường như nhận ra sự luống cuống của cô, giây tiếp theo, chàng trai bên cạnh cười đứng dậy cầm lấy túi xách của mẹ Tề, thân mật ôm vai bà ta, gọi "Sao mẹ đã về rồi ạ".

Nghe tiếng Tề Thụy, nét mặt mẹ Tề liền trở nên dịu dàng, "Thế nào, nhà này chỉ cho phép con về mà không cho mẹ về?"

"Không thể nào, chẳng phải con về để ở cùng mẹ sao."

Mẹ Tề cười, liếc Tô Tiểu Tục một cái, không trả lời.

Đến khi hai mẹ con nói xong, Tô Tiểu Tục mới đi đến lễ phép chào hỏi, "Cháu chào cô, cháu là... bạn của Tề Thụy."

Mẹ Tề lại nhìn cô, ánh mắt dần dịu lại, khẽ gật đầu, thay dép rồi về phòng ngủ của mình.

Thời gian tiếp theo quả thật "phạp thiện khả trần [1]", mẹ Tề cũng không xuất hiện ở phòng khách, chàng trai Tề Thụy cũng ý hưng lan san [2] cầm điều khiển đổi kênh.

[1] Phạp thiện khả trần: Thành ngữ Trung Quốc, dùng để biểu hiện một sự vật không có ưu điểm gì đáng khen có thể nói là "phạp thiện khả trần" hay không có gì để nói. Sử dụng thành ngữ này còn có hàm ý không hài lòng.

[2] Ý hưng lan san: Làm vị ngữ, định ngữ, dùng cho văn viết. Hình dung một người đã mất đi cái vẻ hào hứng, hăng hái.

Cách sống của hai mẹ con họ khiến người ta cảm thấy lạnh nhạt, bề ngoài có vẻ thân mật nhưng thực tế lại như vĩnh viễn tồn tại khoảng cách. Cô hoài niệm đến thời gian khi dùng bữa ở nhà họ Ninh, khung cảnh người một nhà bên nhau ấm áp, Ninh Tiếu Tiếu làm nũng, ba mẹ Ninh cưng chiều trách cứ, Ninh Triệt thì giúp cô sắp bát đũa, thỉnh thoảng dời mắt sang, trên môi mang theo nụ cười bất đắc dĩ.

Qua thêm khoảng nửa tiếng, thím Ngô bận rộn trong bếp cuối cùng đã xong việc, bưng thức ăn lên, Tề Thụy đang chuẩn bị động đũa thì bị mẹ Tề ngăn lại.

"Đừng vội, còn người chưa có tới."

Tề Thụy cắn đũa nhìn mẹ, hàm hồ nói, "Không phải thím Ngô về nhà ăn à, còn ai nữa."

"Noãn Noãn còn chưa đến, mẹ mới gọi điện cho nó, tối nay nhà nó không có ai, đến nhà chúng ta ở."

... Động tác cắn đũa của Tề Thụy ngừng lại.

Nghe đến cái tên quen thuộc, Tô Tiểu Tục ngây ra. Tề Thụy vứt đũa xuống, xoay người vào phòng. Trong phòng ăn chỉ còn lại Tô Tiểu Tục và mẹ Tề, người đối diện cũng không thấy xấu hổ, sắc mặt như thường cười cười với cô, vân đạm phong khinh nói, "Khiến cô Tô chê cười rồi."

"Không sao ạ." Tô Tiểu Tục cười xã giao, cuối cùng vẫn không mặc kệ Tề Thụy được, "Hay để cháu đi khuyên anh ấy."

Mẹ Tề nhìn cô một lúc, không phản đối, mãi mới cười thở dài, "Tuổi càng lớn càng có sự khác biệt, đành phiền cô Tô."

Được lão phật gia nhà họ Tề chỉ, Tô Tiểu Tục đứng dậy đi gõ cửa phòng Tề Thụy.

Có lẽ nghe được tiếng cô, chỉ gần nửa phút, cửa phòng một mực đóng chặt lộ ra một khe hở đủ cho một người qua.

Tô Tiểu Tục lặng lẽ nhích vào, trông thấy Tề Thụy nằm ngửa trên giường. Hắn lấy gối che đầu, giọng buồn buồn, "Khóa cửa lại."

"Ừ ừ."

Cẩn thận cài cửa vào, Tô Tiểu Tục đi đến ngồi xuống mép giường.

Tề Thụy lúc này mới bỏ gối ra, mặt không kiên nhẫn nghiêng qua một bên, "Mẹ anh thật phiền phức."

Nhất thời Tô Tiểu Tục không biết tiếp lời ra sao, chỉ xoa tóc hắn, nhưng không ngờ Đại thần nắm lấy tay cô, kéo một cái, cả người cô ngã xuống.

...

Bên tai là tiếng hít thở bình ổn của Tề Thụy, eo bị ôm chặt cứng, cách âm trong phòng Tề Thụy cũng không tốt lắm, Tô Tiểu Tục đang nghe tiếng tim đập của Tề Thụy còn nghe được tiếng mở cửa ngoài phòng khách.

Người bên cạnh cũng không có động tác gì, chỉ ôm cô như thế, không nói một câu, cô do dự một lúc, cuối cùng đánh bạo ôm lấy lưng hắn.

"Này vợ."

"Ừ?"

"Nếu lát người phụ nữ kia đến, dù cô ta có nói gì em cũng đừng để ý đến cô ta."

"... Hả?"

"Cô ta bị bệnh thần kinh, em đừng để ý đến cô ta là được."

"Này!"

"Anh nghiêm túc đấy, em đừng để ý đến cô ta."

Tô Tiểu Tục bất đắc dĩ vỗ vai hắn, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu, "Được."

Qua thêm ba phút nữa, chàng trai Tề Thụy hình như đã ôm đủ, lúc này mới lưu luyến không nỡ buông cô ra. Hai người sửa sang lại quần áo, đẩy cửa ra ngoài, đập vào mắt Tô Tiểu Tục là cạnh chỗ ngồi của Tề Thụy trong phòng ăn xuất hiện thêm một cô gái.

Dưới tình huống bình thường, kẻ thù gặp nhau bao giờ cũng đỏ mắt, song Tô Tiểu Tục không thể không thừa nhận, cô gái này quả thật làm người ta không thể ghét nổi - cô ta rất thích cười.

Không giống vẻ xa cách của Nhậm Tiếu, cô gái này như em gái nhà bên, khi cười mắt chớp chớp, thậm chí còn lộ ra chiếc ranh nanh nho nhỏ.

Từ trước đến nay Tô Tiểu Tục không có chút sức đề khàng với cô gái có răng nanh, cô ta thật giống với cái tên của mình, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta có cảm giác ấm áp.

Trông thấy Tô Tiểu Tục, khuôn mặt tươi cười của Noãn Noãn cũng không có bất kỳ thay đổi nào, khéo léo đứng dậy nghiêng đầu chào, "Em chào chị, em chào anh tiểu Thiên." Giọng nói êm ái như một cô bé chưa qua tuổi dậy thì.

Trước mặt cô gái tỏ ra nhiệt tình này Tô Tiểu Tục cũng không tiện bày ra mặt lạnh, cô cười khách sáo bắt chuyện, sau cùng bỏ thêm một câu giới thiệu, "Gọi chị là Tô Túc được rồi."

Toàn bộ thành viên đã có mặt đủ, bữa cơm nhà cuối cùng được bắt đầu.

Dù cho vị giác bị cô bác nhà họ Ninh bồi dưỡng đến mức kén chọn thì Tô Tiểu Tục không thừa nhận cũng không được, tay nghề của thím Ngô quả thực rất tuyệt vời. Chưng cá ngọt mà không tanh, vào miệng liền tan, hòa quyện với nước chấm, đôi mắt đẹp của Tô Tiểu Tục cũng híp lại, bít tết được rán vừa phải, không quá sống cũng không quá chín.

Sáu món một bát canh, có mặn có chay, tuy không nhiều nhưng tuyệt đối mang hương vị Tư Phòng Thái đỉnh cấp.

Nếu bầu không khí ăn cơm không khiến Tô Tiểu Tục không thoải mái thì sẽ tuyệt hơn nữa...

Nhân lúc uống canh, cô nhìn ba người đối diện, mặt Tề Thụy không đổi nhìn bát cơm, mẹ Tề và Noãn Noãn vừa nói vừa cười, trông rất hoà thuận vui vẻ.

Dễ hoà nhập, mà còn khéo nói.

Tô Tiểu Tục thở dài, tính cách của Noãn Noãn, cô rất hâm mộ.

Bữa cơm này, tuy không hẳn chủ khách đều vui, nhưng miễn cưỡng gọi là có tư có vị.

Cơm nước xong, Noãn Noãn nhanh nhẹn đứng dậy dọn bát đũa, Tô Tiểu Tục muốn hỗ trợ, Tề Thụy đã nắm tay cô, kéo cô ra cửa, "Anh đưa em về."

Tô Tiểu Tục lúng túng đứng ở cửa nhận ánh mắt của mẹ Tề và Noãn Noãn, Tề Thụy thật giống như không phát hiện ra cầm chìa khóa mở cửa, đứng ngoài nhìn cô, "Tối nay muốn ở lại ngủ với anh à."

"..." Tô Tiểu Tục thấy mình nên mang theo một cái lỗ bên cạnh! Cô xấu hổ cúi chào mẹ Tề bên trong nhà, "Ngại quá, cháu về trước, tối nay đã quấy rầy."

"Tạm biệt chị." Giọng nói ngọt ngào của Noãn Noãn bị động tác đóng cửa của Tề Thụy chặn lại trong phòng.

"Thật ra em cảm thấy cô gái ấy rất tốt."

Có lẽ đã bị đồ ăn ngon phá hỏng đầu, lúc Tề Thụy dắt cô xuống lầu, Tô Tiểu Tục chợt thốt ra.

Tề Thụy đi phía trước bỗng xoay lại, ánh đèn ở hành lang lúc sáng lúc tối, Tô Tiểu Tục không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng trực giác mách bảo hắn đang không vui, cô cầm lại tay Tề Thụy, giọng nói của hắn mới vang lên trong bóng tối lần nữa.

"Về sau đừng nhắc tới cô ta."

...

Nếu không đề cập tới Noãn Noãn, bầu không khí giữa Tô Tiểu Tục và Đại thần vẫn rất hài hòa.

Do ăn tối muộn, Tô Tiểu Tục đề nghị Đại thần quay về, tự cô đi tản bộ về một mình. Tất nhiên, đề nghị này bị Đại thần gạt bỏ, kết quả hai người như một đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên đường.

Ở thành phố này khi đèn lên mới là lúc náo nhiệt, cầu vồng phụ bừng sáng trong màn đêm, bầu trời đêm được nhuộm thành ráng đỏ. Đại thần một mực duy trì tốc độ không nhanh không chậm đi cạnh Tô Tiểu Tục, chỉ cần cô hơi ngửa đầu là có thể thấy được đường vòng cung góc cạnh đẹp mắt trên khuôn mặt hắn.

Giống như là nhận ra được ánh mắt cô, Tề Thụy quay sang nhìn, "Còn chưa ăn no à?"

Tô Tiểu Tục cười, "Chưa đâu, tú sắc khả xan [3]"

[3] Tú sắc khả xan: Nghĩa là cảnh đẹp hay dung mạo đẹp có thể ăn được. Nghĩa bóng chỉ việc có được sự hưởng thụ trên tinh thần và vui thích từ cái đẹp.

Nửa đường Tô Tiểu Tục dẫn Đại thần vòng qua một siêu thị bách hóa. Khu hoa quả, khu vật dụng hàng ngày, vật dụng trong nhà, cô đi trước, Đại thần đẩy xe đi sau lưng, đi tới đi lui cô còn quên luôn cả việc hôm nay mình mang theo một tay sai đắc lực...

Thế là, khi cô theo thói quen đi đến khu đồ dùng phụ nữ, bánh xe đẩy phía sau nháy mắt dừng lại.

Tô Tiểu Tục hậu tri hậu giác mặt đại 囧, Đại thần bụm miệng cúi gập người cười.

Cô ấp úng định giải thích thì thấy Đại thần xoay người, giọng nói vẫn không đè nén được ý cười, "Không sao, em cứ tiếp tục, coi như anh không thấy gì hết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui