Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Mưa dầm rơi lất phất, đến nửa đêm trên bầu trời xuất hiện thêm sấm chớp, cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi tí tách.

Xe ngựa sang trọng đi trên đường, cũng bởi vì thời tiết mà nó di chuyển rất chậm, lộc cộc lộc cộc, bì bõm bước qua những khoảng đất lầy lội, nước bùn văng khắp nơi.

Cả người Hoành Hạ khoác lên chiếc áo tơi đội mũ rộng vành, mặc kệ có ướt mưa hay là đón gió lạnh, hắn vẫn cố bám lấy vị trí ngồi này như cũ, cho dù trên trời có rơi dao nhỏ xuống, hắn cũng cương quyết chiếm chỗ này, mưa có rơi gió có thổi đến thùng xe hay không, hắn cũng không quan tâm.

Bên trong xe, quả nhiên so tốt hơn so với bên ngoài rất nhiều, mùi tùng hương thoang thoảng trong không khí, khiến người ta cảm thấy dễ chịu khoan khoái.

Một màn như hôm trước lại tái hiện, Sở Lương Âm vẫn chiếm cứ vị trí thoải mái nhất, nằm ở đó nhắm mắt lại, hình như đã ngủ rồi.

Nguyệt Ly Phong ngồi yên ổn một góc, tư thế ưu nhã như pho tượng, Nhĩ Tương ngồi đối diện dựa lưng vào cửa ra vào, bên chân hắn còn chậu hoa hắc mẫu đơn sắp tàn.


“Hu.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Hoành hạ, sau đó xe ngựa chậm rãi dừng lại, con ngựa không chạy nữa, bánh xe dừng chuyển động, có thể nghe rõ tiếng mưa rơi bên ngoài.

“Thất sư thúc, con chim bồ câu màu đỏ luôn đi theo chúng ta, hình như là bồ câu đưa thư của Ninh tiểu thư.” Hoành Hạ đột nhiên xuất hiện, trên đầu còn đội mũ rộng vành, cho nên gương mặt hắn có vẻ nhỏ hơn bình thường.

Sở Lương Âm đang nằm ở nơi nào đó đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Hoành Hạ, sắc mặt rõ ràng có chút bực dọc, “Ném sang đây.” Ngoại trừ Ninh Chiêu Nhiên cũng không có người nào, đang ở bên ngoài với mỹ nam, còn từ xa sai khiến nàng, càng nghĩ càng thấy bực mình.

“Vâng.” Hoành Hạ trả lời, quay đầu lại, chợt nghe hắn ở bên ngoài phịch một tiếng.

“Ngoan lắm ngoan lắm, đừng giãy giụa nữa, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.” Hoành Hạ than phiền nói, sau đó ôm con chim bồ câu màu đỏ nhạt kia chui vào xe ngựa, Nhĩ Tương thuận tay nhận lấy, rồi tháo ống trúc nhỏ dưới chân con bồ câu đưa cho Sở Lương Âm, bộ dạng vô cùng kính cẩn.

Ngồi dậy, đem tờ giấy trong ống trúc ra xem, nhìn lướt qua nàng liền hừ lạnh một tiếng, Nhĩ Tương nhặt lông vũ của chim bồ câu, một bên liếc nhìn Sở Lương Âm, âm thầm quan sát sắc mặt của nàng.

Nguyệt Ly Phong trước sau vẫn nhắm mắt, bình tĩnh ngồi đó, làm như không nghe thấy những gì đang xảy ra.

“Thấy sắc quên nghĩa.” Sở Lương Âm cúi đầu mắng một tiếng, sau đó nắm chặt tờ giấy trong tay, đến lúc buông ra, bột phấn từ trong lòng bàn tay rơi xuống.

Nhĩ Tương âm thầm thổn thức, cũng không biết trên đó viết cái gì, có thể khiến nàng tức giận như vậy.

“Nguyệt Ly Phong, đường trưởng lão Lưu Vân của thần giáo Ma Nhan bị chặt đứt xương cột sống, hơn nữa chỉ dùng một chưởng. Dấu tay màu tím đen, nó thuộc môn phái nào nhỉ?” Nàng khẽ nhíu mày, ngoại trừ cái gì mà Kim Cương chỉ của Thiếu Lâm tự, hình như cũng không có môn phái nào có võ công như thế, huống hồ Kim Cương chỉ của Thiếu Lâm tự chỉ là truyền thuyết, nghe người ta nói, mười mấy năm nay chưa có ai luyện qua.

Nguyệt Ly Phong ở bên kia mở mắt ra, đôi mắt nhỏ dài như có nước, hoặc bởi vì nhắm mắt trong một thời gian quá dài, mà có chút mông lung.


Nhàn nhạt lắc đầu, “Lấy sở trường chưởng pháp của môn phái cũng chỉ có một hai phái, nhưng cũng không có chiêu thức độc ác như vậy, một chưởng chặt đứt xương cột sống, chắc hẳn trong chốn võ lâm này sẽ có vài vị làm được, ví dụ như sư thúc đây.” Nửa câu đầu hắn trả lời chân chân thật thật, nửa câu sau mang theo lạnh giá.

Sở Lương Âm không hề tức giận, ngược lại nhíu mày, hào hứng nói: “Sư điệt có thể hiểu rõ thực lực lão nương như vậy, xem ra cũng rất thông minh. Bảo cơ sở ngầm của ngươi đi dò la thử xem, nếu không có ở võ lâm Đại Tề, nói không chừng từ nơi khác đến cũng nên.” Có cơ sở ngầm của Nguyệt Ly Phong, trái lại tâm tình Sở Lương Âm nàng thêm cao hứng, chẳng quan nhắc đến nước khác, ừm.. mấy năm qua nàng đi khắp nơi, các quốc gia xung quanh đều có cao thủ võ lâm truyền kỳ và những môn phái gì đó, đều không liên quan đến võ lâm Đại Tề, cái này gọi là anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không dính líu đến nhau. Nếu quả thật có môn phái khác chạy đến Đại Tề gây sóng gió, bất luận là triều đình hay võ lâm, tất cả đều phải nhúng tay vào.

Khóe môi Nguyệt Ly Phong cong lên, hé ra nụ cười nhẹ nhàng như gió, trong con ngươi như có vô số trào phúng, “Hoàn toàn có thể, nếu sư thúc cần, sư điệt sẽ sắp xếp ổn thỏa, toàn lực ứng phó, nhưng mà mất thời gian bao lâu, sư điệt không dám cam đoan.”

Từng câu từng chữ của hai người này, khiến Nhĩ Tương ở bên kia đang ôm con bồ câu, bắt đầu lui vào một góc phòng, tròng mắt có chút sợ hãi nhìn hết người này tới người kia.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nhĩ Tương, hắn thấy hoa mắt, từng cơn gió mát vọt đến chóp mũi, ngay sau đó nhìn lại, phát hiện Sở Lương Âm đã không còn ở chỗ cũ.

Sở Lương Âm nghiêng người ngồi phía trên Nguyệt Ly Phong, một tay để lên đầu vai hắn, một tay cố định cổ tay Nguyệt Ly Phong trên vách xe ngựa, tư thế này có hơi thân mật quá mức, làm người ta không nói nên lời.

Trong lúc hai người không để ý đến khoảng cách, Sở Lương Âm cúi xuống nhìn Nguyệt Ly Phong, bởi vì tư thế này, cho nên Nguyệt Ly Phong không thể không ngẩng đầu nhìn nàng, hai người đối diện nhau, giằng co hô hấp, một màn này chỉ có thể dùng hai từ quái dị để miêu tả.


“Nguyệt Ly Phong, đừng có chơi với bà. Mau giải quyết chuyện này cho nhanh, ngươi tưởng bà đây muốn nhìn thấy bản mặt ngươi lắm sao? Làm xong tất cả, ngươi có thể lăn đi, ngày sau hai ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi nên làm nhiều việc thiện một chút, để âm tào địa phủ nhớ mặt người, ngày sau có xuống địa ngục cũng ít bị tra tấn.” Sở Lương Âm chỉ mặt gọi tên, dứt lời, khóe môi nhếch lên, trong con ngươi mang theo ý cười, trong nháy mắt như thấy hết chúng sinh.

Nguyệt Ly Phong lạnh lùng nhìn nàng, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, đôi mắt lạnh lẽo đến thấu xương, nhiệt độ trong xe ngựa đột nhiên giảm xuống thấp.

Nhĩ Tương đang ôm bồ câu trốn vào một góc, bởi vì quá chú ý hai người nọ mà tay vô ý thức nắm chặc, khiến con chim bồ câu nhỏ kia không ngừng giãy dụa.

“Sở Lương Âm, người xưa có câu ‘thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo’, cô tự nhận mình là người chính nghĩa có một không hai, nhưng trong mắt thiên hạ, cô là cái gì? Nói ta xuống địa ngục, ta không phản đối, nhưng ta chắc chắn sẽ ở dưới chờ cô.” Lần đầu tiên Nguyệt Ly Phong gọi thẳng tên của nàng, ba chữ này từ miệng hắn phát ra giống như một cây dao nhọn, vừa sắc bén vừa lạnh buốt.

Sở Lương Âm nghe thế, cười vô vị nói, “Được, vậy chờ xem hai chúng ta có duyên gặp lại ở địa ngục không? Nhưng mà ta không quan tâm chuyện sau này, trước tiên làm cho tốt chuyện của bà đây, nói không chừng sau này xuống dưới bà sẽ giúp ngươi cầu tình.”

Nàng chậm rãi buông tay ra, cánh tay Nguyệt Ly Phong bị giam cầm ở trên vách xe cũng được tự do, đồng thời đứng lên, tay đặt trên đầu vai hắn thả lỏng, cơ thể khẽ động, ngay sau đó liền quay lại chỗ cũ, tóc dài lỡ đãng rơi xuống bả vai, nàng nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt phong tình hấp dẫn người nhìn. Nhĩ Tương sững sốt trong nháy mắt, Nguyệt Ly Phong làm như không thấy gì, khôi phục lại tư thế ngồi ngay ngắn, đầu vai bị Sở Lương Âm bóp vẫn còn đau nhức, hắn có thể nghe được tiếng xương cốt rắc rắc, gương mặt băng bó, con ngươi như dao, xẹt qua một tia lạnh lẽo và sát ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận