Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Quý Khoan rất có ấn tượng với Tần Gia Niên, dù sao tối hôm qua chính tay anh đã gạch bỏ tên cô ra khỏi danh sách ứng tuyển mà.

Nhưng khi anh đứng trước giường bệnh của Tần Gia Niên, lại cảm thấy cô rất quen mắt, hình như không chỉ mới gặp ở buổi tuyển hội viên.

Quý Khoan cẩn thận quan sát khuôn mặt cô.

Sau đó anh bật cười.

Trong phòng đang mở máy điều hòa, cô gái trên giường bệnh đang cuộn tròn lại hệt như một con mèo nhỏ.

Quý Khoan nhẹ nhàng bước lên trước, cẩn thận kéo chăn lên đắp lại cho cô.

Vậy mà cô lại mở mắt ra vào lúc này.

Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt hai người đều ngây ra.

Tần Gia Niên dụi mắt một cái, xác nhận người đứng trước mặt mình thật sự là “Đàn anh tốt bụng”. Vì vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của cô vừa mềm mại lại vô cùng êm tai, cô nhỏ giọng gọi: “Đàn anh?”

Quý Khoan thu tay về, chậm rãi đứng thẳng người lên, để tay bên miệng ho khan một cái, sau đó mới hỏi cô: “Sao rồi, có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”

Tần Gia Niên xoa xoa trán cười đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Quý Khoan gật đầu một cái, giải thích: “Cô Nghê bảo anh đến đây xem em thế nào, cô ấy không tiện đến đây.” Anh hơi dừng lại, nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói: “Lần sao nếu cảm thấy không thoải mái phải nói ra.”

Tần Gia Niên ngượng ngùng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Em chỉ muốn kiên trì thêm chút nữa…” Nào biết mình tự hại mình.

Quý Khoan đứng bên mép giường của Tần Gia Niên, cúi đầu nhìn cô đang chôn sâu cái đầu nhỏ của mình giữa hai gối, không biết anh nghĩ gì bỗng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa tóc cô.

Tần Gia Niên sững sốt, mở đôi mắt to tròn sạch sẽ kinh ngạc nhìn anh.

“Tóc bị rối.” Quý Khoan hơi cúi đầu giải thích.

Có sao? Tần Gia Niên sờ đầu mình một cái, tướng ngủ của cô luôn rất tốt mà.

“Nghỉ ngơi khỏe rồi thì về hàng đi, huấn luyện viên Đinh rất lo cho em.” Quý Khoan cắt đứt suy nghĩ của Tần Gia Niên.

Sau một giây kế tiếp, Tần Gia Niên bò ra khỏi chăn.

Hai người cùng nhau đi đến sân huấn luyện, Quý Khoan còn phải nhanh chóng quay về trường để kịp giờ học buổi tối.

Trước khi tạm biệt, Tần Gia Niên đã gọi Quý Khoan lại, cô đứng nghiêm trang, khuôn mặt cô cùng nghiêm túc nói: “Đàn anh, em tên là Tần Gia Niên, lần trước nhờ có anh đỡ em trong nhà vệ sinh nên em mới không bị ngã, em cảm ơn anh ạ!”

Hai tay Quý Khoan đút trong túi quần, cười gật đầu, “Anh biết em, lần trước còn cố ý chạy đến sân bóng xem anh chơi bóng rỗ nữa mà!”

Tần Gia Niên: “???????????”

Quý Khoan giơ tay lên vẫy vẫy tay với cô, “Được rồi, mau quay về hàng đi!” Nói xong, anh mang tâm trạng vui vẻ đi khỏi trụ sở.

Quý Khoan quay về trường học liền đi vào phòng làm việc của văn phòng đoàn trước, anh báo cáo lại chuyện hồi chiều ở trụ sở huấn luyện với Dương Phong.

Hai người trừ quan hệ công việc ra, cũng có quan hệ cá nhân rất tốt.

Dương Phong nói cảm ơn: “Trời nắng nóng lại để em chạy tới chạy lui cũng rất vất vả, chờ đợt huấn luyện này kết thúc thầy mời em đi xoa bóp nghỉ ngơi.”

Quý Khoan nhướng nhướng mày, “Không sao, em không thấy vất vả một chút nào.”

Dương Phong nghi hoặc nhìn anh, giống như đang nhìn một người giả dạng Quý Khoan.

Tính của của thằng nhóc này lạnh lùng thế nào anh ta không biết sao?! Việc gì có thể trốn liền trốn, cho tới giờ cũng không thấy cậu quan tâm đến chuyện gì!!

“Hôm nay tâm tình rất tốt à?” Dương Phong hỏi.

Quý Khoan cười vô lại, “Khá tốt.”

Dương Phong đá anh một cước, “Thằng nhóc thối!”

Quý Khoan cũng không giận, thành thành thật thật bị ăn một đá.

Dương Phong hả giận, lại thở dài nói: “Gần đây thầy rất bận rộn.”

Vừa nói, anh ta vừa lấy một tờ thông báo đưa cho Quý Khoan, “Cuộc thi thư pháp giờ đến lượt trường học chúng ta tổ chức, em theo dõi ban tuyên truyền một chút, chọn ra một nhóm tham gia. Lát nữa Tề Duyệt tới chúng ta sẽ bàn chi tiết cụ thể hơn.

Cuộc thi thư pháp dành cho sinh viên được trường đại học Hoài Bắc liên kết với ba trường khác tổ chức, cuộc thi này sẽ do bốn trường đại học thay phiên nhau tổ chức, cũng vì vậy nên được nhà trường xem trọng.

Quý Khoan gật đầu đồng ý, rãnh rỗi ngồi dựa vào ghế đọc sơ qua thông báo.

Chỉ lát sau Tề Nguyệt đã đẩy cửa đi vào, Quý Khoan chờ cô ta ngồi xuống thì đưa tờ thông báo sang.

Dương Phong: “Mười ngày sau phải đưa cho thầy 10 cái biển quảng cáo, ở trước cửa các tòa nhà và hai bên sân trường phải trang trí hết. Tề Nguyệt, em và mọi người vất vả chút, tốt nhất là trong một tuần có thể hoàn thành.”

Tề nguyệt ngẩng đầu lên khỏi tờ thông báo, ánh mắt kiên định nói ra hai chữ: “Đừng đùa.”

Cô ta kéo ghế lên phía trước, hai tay chống lên bàn, bày ra dáng vẻ muốn tranh luận, nói: “Đại ca à, các thành viên học năm ba đã giải tán rồi, còn sinh viên năm nhất thì đang có đợt quấn huấn luyện quân sự, hiện tại trong tay em chỉ còn lại chừng hai ba người thôi. Không kể giờ học, tính cả việc không ăn không ngủ để làm thì không thể làm hết được.”

Dương Phong cũng buồn bực, nhưng chỉ biết bất đắc dĩ nói, “Em nghĩ thêm biện pháp khác đi.”

Tề Nguyệt đè huyệt thái dương lại, “Danh sách thành viên mới kết nạp đã có, hay là em mượn hai người năm nhất được không?”

Dương Phong quả quyết cự tuyệt: “Không được, cho dù là hoạt động quan trọng của hội sinh viên cũng không thể khiến các em ấy trễ nãi việc huấn luyện quân sự, trưởng khoa cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Tề Nguyệt muốn nổi đóa, khoanh hai tay trước ngực: “Biện pháp đó cũng không được thì thầy chi tiền đi, em ra ngoài thuê người làm.”

Dương Phong thở dài, nói: “Được rồi, em đi tìm người đi, nhưng nhớ cân nhắc chi tiêu.”

Anh ta quay đầu lại nói với Quý Khoan: “Em cảm thấy thế nào?”

Giọng nói của Quý Khoan trong trẻo lạnh lùng: “Em không có ý kiến, nhưng nhất định phải đảm bảo có thành phẩm đúng thời hạn.”

Chuyện này đã định, mấy người liền rời đi.

Hiệu suất làm việc của Tề Nguyệt rất cao, hai ngày sau đã tìm được một phòng làm việc tên là Nam Bắc chuyên thiết kế biển quảng cáo.

Nói là phòng làm việc thật ra chỉ có hai người một nam một nữ, một người viết một người vẽ.

Tề Nguyệt thông qua một đàn chị mới tìm được phòng làm việc này.

Hai người này tốt nghiệp từ một trường nổi tiếng về quảng cáo chuyên nghiệp, vì không muốn đi làm công cho người khác nên dứt khoác tự mở phòng làm việc. Nhưng có lẽ do mạng giao thiệp hạn hẹp nên công việc ở đây không nhiều lắm.

Tề Nguyệt hẹn gặp bọn họ ở một quán trà gần trường đại học Hoài Bắc, lúc cô ta và Quý Khoan đến nơi, hai người đó đã chờ ở bên trong.

Người quản lý là một cô bé, sau khi chào hỏi đã đầy lão luyện đưa danh thiếp cho Tề Nguyệt.

Quý Khoan cười xã giao, cũng bảo cô bé đưa cho mình một tấm danh thiếp.

Sau khi bàn bạc xong giá cả, phòng làm việc đó bắt đầu công việc thiết kế.

Buổi chiều Quý Khoan lại đến trụ sở huấn luyện một chuyến, nhưng anh không đi vào sân huấn luyện mà chỉ đứng nhìn từ xa.

Lúc này lớp 3 đang hát quân ca, giọng nói của mấy chàng trai vang lên vô cùng non nớt và trẻ trung, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cát bụi, vang vọng lại trong sân huấn luyện.

Mặc dù khúc sau là giọng thấp nhưng bọn họ vẫn hát giọng cao, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

Ánh mặt trời trong veo chiếu trên bầu trời vừa được gột rửa.

Quý Khoan nghĩ, nhất định là do thế giới này quá vấn đục cho nên mới có người không ngại khó khăn bảo vệ một phần trong sáng này.

Chạng vạng tối, sau khi rời khỏi trụ sở, Quý Khoan liền về nhà.

Mẹ Quý thấy con trai trở lại thì xoa xoa tay rồi bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

“A Khoan, con về đấy à, sao không nói trước với mẹ một tiếng để mẹ làm đồ ăn ngon cho con?!”

Quý Khoan mới vừa đến phòng khách đã đón nhận cái ôm nhiệt tình của mẹ.

Anh đứng yên tại chỗ, nhìn mẹ Quý đầy yêu thương. Lát sau, rốt cuộc không chịu được bàn tay nghịch ngợm của mẹ nữa mới kéo tay bà ra.

Anh ngồi xuống sofa hỏi: “Mẹ ở nhà một mình sao?”

Mẹ Quý làm bộ thở dài: “Haiz, ai cũng bận rộn, để mẹ ở nhà một mình, vừa rãnh rỗi vừa đáng thương.”

Quý Khoan: “…”

“Gần đây chị con bận rộn gì sao?” Quý Khoan hỏi.

Mẹ Quý chép miệng nói: “Ai biết đâu, công ty không lớn mấy,vậy mà công việc thì nhiều, cả ngày bận rộn đến tối muộn, không có dáng vẻ một cô gái gì cả!”

Vì vậy Quý Khoan trò chuyện thật lâu với mẫu hậu đại nhân vừa rãnh rỗi vừa đáng thương của mình, sau đó ăn cơm, dắt chó đi dạo mới đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, tại phòng ăn của nhà họ Quý.

Mẹ Quý đang đắp mặt nạ, uống tổ yến dì giúp việc vừa mới nấu xong.

Ba Quý vừa ăn cơm, vừa không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén vợ.

Quý Tình cột tóc bằng dây chun hình tai thỏ, đang gõ bàn phím không ngừng.

Quý Khoan ung dung đi vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Quý Tình.

Quý Tình hơi cúi đầu,ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, hỏi: “A Khoan về rồi à!”

Nếu là trước kia, Quý Khoan chắc chắc sẽ hừ lạnh một tiếng.

Nhưng hôm nay anh lại đáp lại một câu.

Cuối cùng Quý Tình cũng ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính nhìn Quý Khoan một cái, trong lòng không ngừng cảm khái: Rốt cuộc em trai đã trưởng thành rồi, có thể trò chuyện tốt đẹp với nhau.

Quý Khoan múc một chén cháo nhỏ, hỏi: “Gần đây công ty quảng cáo của chị thế nào?”

Quý Tình lắc đầu, “Không đủ nhân viên, bận rộn muốn chết.”

Quý Khoan không nói thêm nữa, yên lặng ăn cơm.

Sau khi ăn sáng xong, Quý Khoan ngồi xe ba đến trường học, nhưng trước khi đi, anh để ba Quý chờ mình, anh lên lầu hai gõ cửa phòng Quý Tình, rồi ném cho cô ấy một tấm danh thiếp.

Quý Tình liếc nhìn tấm danh thiếp, trên mặt đầy mê muội.

Quý Khoan hất cằm nói, “Là một phòng làm việc nhỏ chuyên về thiết kế, năng lực cũng không tệ lắm, em đã xem qua rồi, cái này hẳn có thể giúp chị một tay.”

Quy Tình như nhặt được báu vật, miễn cưỡng cho Quý Khoan một cái hôn gió, điện thoại trên tay đã nhập vào dãi số trên danh thiếp.

Quý Khoan ra khỏi phòng của Quý Tình, hài lòng cong khóe môi.

Buổi trưa, Quý Khoan nhận được tin nhắn của Tề Nguyệt, cô ta gọi anh đến văn phòng đoàn, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Quý Khoan nhắn lại: Tôi đang ở đây, cậu đến đi.

Tề Nguyện đến văn phòng đoàn, Quý Khoan đang vắt chéo chân ngồi trước bàn làm việc, trong tay đang cầm một một sấp giấy quạt gió.

Tề Nguyệt xúc động: “Cậu tới sớm quá!”

Quý Khoan cười cười, không nói gì, chỉ đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Dương Phong vội vả đi vào, gặp được Tề Nguyệt liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, tại sao phòng làm việc đó không nhận việc nữa??”

Tề Nguyệt cau mày nói: “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, buổi sáng bọn họ gọi điện cho em bảo có chuyện đột xuất, không thể nhận việc bên mình, ngay cả tiền đặt cọc cũng trả lại cho em rồi.”

Dương Phong nổi giận, đi vòng vòng trong phòng làm việc.

Anh ta nhìn Quý Khoan một cái, lại nhìn Tề Nguyệt, hỏi: “Làm sao bây giờ hả?”

Tề Nguyệt không nói gì, Quý Khoan lại bình tĩnh quạt gió.

Tề Nguyệt thấy vậy liền đoạt lấy tờ giấy trong tay anh, thở hổn hển nói: “Đừng quạt nữa, mau nghĩ biện pháp đi.”

Ánh mắt cô ta chợt lướt qua chồng giấy, Tề Nguyệt hơi khựng lại, lẩm bẩm nói: “Đây không phải là đơn đăng ký vào hội sinh viên sao, cậu cầm nó làm gì?”

Cô ta tùy ý lật hai tờ, chợt chỉ vào một tờ nói: “Cô gái này viết bút lông rất đẹp, đáng tiếc không được trúng tuyển.”

Sau đó Tề Nguyệt giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cô ta quay lại hỏi Dương Phong, “Đại ca, chúng ta lấy danh nghĩa trường học mượn hai em sinh viên năm nhất có được không? Không phải là người trong hội sinh viên ý?”

Có một số việc lửa cháy đến nơi không được cũng phải được.

Nhưng Dương Phong có hơi do dự, anh ta nhìn Quý Khoan hỏi: “Em có ý kiến gì không?”

Quý Khoan: “Ngày hôm qua lúc đến trụ sở, có nghe trưởng khoa phát biểu, nói rằng hy vọng các bạn sinh viên có thể giúp đỡ trường học làm việc gì đó. Nếu muốn mượn người có thể đi hỏi thử xem.”

Lúc này, Dương Phong cũng không còn cách nào, khoát tay với Tề Nguyệt nói: “Quyết định như vậy đi, chiều nay thầy dẫn em đi mượn người.”

Quý Khoan cũng rất tích cực, “Em đi cùng hai người.”Lời của editor: Mấy bạn đã thấy Quý Khoan oppa âm mưu chưa =))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui