Xóa Ký Ức

Sáng hôm sau , Hana tới lớp ..
Đầy tiếng xì xào vang lên.
Cũng đầy ánh mắt khinh bỉ hướng về cô.
- Trong lớp -
BỐP!
Hana bị ném nguyên cái ghế vào .
" Cút đi! Đừng vào lớp này! "
RẦM!
Cô bị đẩy ra ngoài hành lang.
Rồi một đám học sinh đạp cô xuống cầu thang.
Cô lăn xuống..
Máu chảy ướt đẫm áo cô.
Hana không kháng cự, vì cô biết. Dù có thế nào thì mọi việc cũng không cứu rỗi được nữa rồi.
Cặp sách, sách vở, bàn ghế,.. Nơi Hana ngồi bị quăng hết xuống sân trường.
Trong đó, là vật kỉ niệm mà bà cô tặng cô.
Hana mở to mắt.
Không...
Không được..
Cái này là vật kỉ niệm...
Không được..
Cô gồng lên, tát vào nữ sinh đã quăng đồ cô xuống.
" MẸ KIẾP! CON KHỐN! "
CHÁT!
Nữ sinh kia bị cô tát không thương tiếc.
Cô còn cố cào cấu nữ sinh đó cho tới khi mọi người ngăn lại mới thôi .
Rồi cô bị đổ oan là người bày trò , khiến...
...
" Alo? "
" Oh! Anh là bố của học sinh Angelita Hana đúng không? "
" Vâng, tôi đây. "
" Con gái anh vừa trộm đồ lại gây việc đánh nhau, chúng tôi đành đuổi học.."

...
.
.
Đêm xuống...
Hana không muốn về...
Se lạnh..
Quần áo cô xộc xệch, dính be bét máu..
Linna..
Bây giờ cũng chẳng coi cô ra gì nữa...
Bạn thân?
Cô luôn tin tưởng Linna..
Vậy mà...
Tiếng còi xe vang lên..
Nhưng Hana chẳng nghe thấy gì..
Còi xe vang lên, lại gần..
Cô mờ mờ ảo ảo lững thững bước đi.
KÉTTTTTT! RẦM!!!!!
.
.
Bố mẹ của Hana vội vàng chạy vào bệnh viện.
" Con gái tôi..nó ở đâu?!! "
Bác sĩ nhìn bố mẹ Hana.
" Ừm, cô bé vẫn sống sót. Không cần lo quá! Và Cô bé ở phòng 202 tầng trên. "
Bố mẹ Hana mỉm cười cảm ơn bác sĩ.
- Phòng 202 -
" Hana! Hana! Con— "
..
Không một bóng người.
Bác sĩ giật mình - " Hả?!! "
Trong phòng 202 , chẳng ai thấy Hana đâu. Chỉ thấy, cửa sổ mở..
.

.
Hana bước đi theo lối mòn trong rừng..
« Lặng lẽ nhìn chuỗi sự việc ở trước mắt »
Đánh, đổ bột mì, ném trứng, đổ oan, đuổi học, ném đồ,..
Cô đã quá mệt mỏi rồi!
Cô muốn thoát khỏi cuộc sống này..
« Lặng lẽ bước đi trên con đường đen thẳm »
" Mẹ ơi..Bố ơi..Linna..Yin.. "
Cô nhìn quanh..
Không một bóng người..
« Cố gắng gào lên mong muốn sự cứu rỗi »
Lạnh quá!
Cô còn nhớ chứ, lúc cô cùng gia đình quây quần ấm cúng..
Lúc cô với Linna còn vui đùa với nhau..
Những kỷ niệm tươi đẹp khó quên..
Cô cố gắng bước đi, bước tiếp để có thể thấy ánh sáng ..
« Nhưng phía trước chỉ là màn đêm không ánh sáng »
Đi mãi...
Hana dường nhưu tuyệt vọng..
« Không gian bao trùm một màu đen tối »
Chiếc váy trắng của cô bị nhuốm đỏ bởi máu...
« Đoá hoa hồng bạch nhuốm máu đỏ trong sự hận thù »
Cô chới với tìm kiếm gì đó..
Cô cần ai đó tin tưởng cô..
Cần ai đó hiểu cho cô..
Mà sao...
..không có ai vậy?
« Đôi tay vươn lên cố tìm kiếm một bóng hình đáng tin cậy »
Không gian im lặng đến đáng sợ..
Thiếu nữ với chiếc váy đẫm máu đến bi thương..
« Hi vọng dập tắt , chẳng còn gì có thể trông mong nữa rồi ...»
Cô gục xuống..
Có lẽ.. Kết thúc rồi..
Máu của cô nhuốm cả lối mòn..
Một vũng máu đỏ tươi, quây xung quanh cô..
« Đoá hoa hồng bạch tàn trong sắc đỏ »
Cô mỉm cười nhạt..
Hana cố gắng thốt lên tiếng , nhưng cũng chẳng ai nghe thấy..
“ Nếu có thể... Hãy cho thời gian quay trở lại từ đầu... ”
Zing Blog


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận