“Con trai, con trai?” Mẹ Ngụy nhìn thằng con ngốc nhà mình đang ăn cơm mà cũng có thể để linh hồn bay ra ngoài vũ trụ, không khỏi nói thầm trong lòng, lẽ nào nó đang yêu thật? Vậy…
“… Khụ, mẹ gọi con à?” Cuối cùng Ngụy Diệp cũng hồi phục tinh thần. Ngày hôm qua cậu đột nhiên chịu quá nhiều kích thích, từ việc trạch nam come out cho đến sự thẳng thắn của Cố Ân Sính, nhất thời hỗn loạn vô cùng, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt ngào, tràn đầy tình cảm không thể nói bằng lời. Mà giờ ngẫm lại cái câu “dù trời có sập xuống, cũng có anh cao như vậy chống đỡ”, trên mặt lại nóng ran. Tên khốn này sao có thể lãng mạn đến thế nhỉ?
Mẹ Ngụy chớp chớp mắt, nói chuyện với mình buồn ngủ thế à? Mắt cái thằng nhóc này lại nhìn về nơi xa xăm rồi, vẻ mặt thì chẳng khác nào còn mèo hoang động dục ở dưới lầu, mẹ Ngụy nhạy cảm khẽ ghé sát vào tai Ngụy Diệp mà nói: “Con trai à, đang nghĩ gì thế?”
Ngụy Diệp bị mẹ làm cho sợ thót tim, đại não ngắn ngủi không thể suy nghĩ, bất giác trả lời “Nghĩ đến người cao có thể chống đỡ, còn muốn thay đổi vóc dáng lùn tịt đáng ghét này nữa!” Nói xong, Ngụy Diệp mới cảm thấy không ổn. Nhìn mẹ mình bày ra vẻ mặt nguy hiểm, đang liên tưởng đến cái gì đó, tư duy của mẹ thật linh hoạt… Đoán nửa ngày vẫn không đoán ra trong đầu mẹ mình đang suy nghĩ cái gì, Ngụy Diệp bất an, lại nghĩ đến chuyện của anh Lâm, sợ hãi vô cùng, vội vàng và cơm vào miệng rồi chạy mất tăm.
Ngụy Diệp trở về phòng, hiếm khi không lập tức ngồi lại trước máy tính, bắt đầu PK. Có những vấn đề không phải chìm đắm vào game là có thể giải quyết được. Ngụy Diệp ngồi ngốc trước cửa sổ, chuyện của anh Lâm và Quân Khuynh lần này thật sự khiến cậu bị đả kích rất lớn, không khác gì một đòn cảnh cáo trời giáng. Cậu không thể nào dự đoán được liệu mình và tên khốn cũng sẽ đến bước đường cùng ấy không? Hay là mẹ mình có cực đoan giống mẹ anh Lâm hay không? Nhưng ai có thể nói trước được tương lai? Cho dù đối phó được với mẹ mình, phía nhà tên khốn thì phải làm sao? Cho dù tên khốn đã nói chuyện với ba anh, nhưng Ngụy Diệp vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, rối bời. Càng nghĩ nhiều, trái tim càng đau như bị con dao cùn cứa vào.
Nếu như chuyện đó xảy ra với mình, Ngụy Diệp nghĩ, bọn họ nên phản ứng thế nào? Không có mẹ giúp đỡ về kinh tế, bản thân cậu có thể làm gì? Bản thân cậu chỉ là một thằng sinh viên chẳng biết gì ngoài lí thuyết toán cao cấp, đại số tuyến tính, tiền mặt và tài chính, cho dù dốc hết sức cũng không được, điều duy nhất có thể làm chỉ sợ là luyện game, ha ha. Ngụy Diệp càng nghĩ càng chán ghét bản thân, đi học thật sự không có chút hứng thú nào, kết quả là không học được cái gì, ngoại trừ làm cho cậu gặp được anh.
Thế nhưng, bây giờ ngay cả cậu có thể đi tiếp cùng anh hay không cũng không đảm bảo được, cậu thật hận, hận bản thân mình bất lực. Cậu sợ, sợ bọn họ sẽ bị chia cắt một cách tàn khốc như vậy, cậu không muốn như thế, cậu muốn cùng Cố Ân Sính yêu nhau, sống yên ổn bên nhau.
Ngã xuống sàn nhà, Ngụy Diệp ôm đầu gối, cuối cùng cũng trút tất cả sự hoảng sợ và lo lắng ngày hôm nay theo tiếng khóc thầm.
“Con trai…”
!
Trong lòng Ngụy Diệp kinh hãi, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, rất sợ mẹ nhìn thấy gương mắt giàn dụa nước mắt của mình.
“Có chuyện gì không thể nói với mẹ sao?” Mẹ Ngụy buông chén trà trong tay, mau chóng tiến lên phía trước nhìn đứa con ngoan khóc đến thảm thương của mình, “Có chuyện gì, đừng giấu trong lòng. Mẹ nhìn con mà đau lòng muốn chết, bảo bối của mẹ.”
“Mẹ…” Ngụy Diệp nhịn không được dúi đầu vào ***g ngực chẳng rộng của mẹ, khóc ra thành tiếng, “Mẹ, con thích anh ấy, con thật sự rất thích anh ấy, hu hu…”
“Con này…” Mẹ Ngụy một tay nuôi nấng con trai lớn lên, thật ra khi còn bé Ngụy Diệp cũng rất nghịch ngợm, không thích nghe lời bà, từ khi chồng trước của bà thời gian dài không trở về nhà cho đến khi bà quyết định ly hôn, con trai trở nên hiểu chuyện hơn, nghe lời hơn, ở trường học bị bắt nạt cũng không nói, ở nhà ông bà sẽ bảo vệ bà, lúc nào cũng lo lắng, sợ hãi một mình, chịu ấm ức một mình, lén lút khóc một mình. Thấy con trai khóc như vậy, trái tim bà đau muốn vỡ tung. Đứa con trai quý báu nhất của bà, làm sao bà bỏ nó được?
“Được, được, mẹ biết rồi, con đừng khóc.” Nhìn con từ nhỏ đến lớn, chỉ cần một ánh mắt, một nét mặt là bà hiểu được nó đang nghĩ cái gì. Khi đứa nhỏ kia tới nhà chơi, bà đã có cảm giác này, bà đoán được, chỉ là bà không dám tin tưởng, dù sao chuyện như vậy… Sau đó, bà cũng hiểu, nhưng bản thân bà vẫn có chút không chắc chắn, mong rằng sự tình không như bà tưởng tượng. Giờ con trai khóc đến mức này, bà biết, mình phải đối diện với nó. Thật ra, mẹ Ngụy tự cười nhạo bản thân, đàn ông và đàn bà ở bên nhau còn có thể đến mức này, con trai thích đàn ông thì làm sao?
Thắng thắn mà nói, con trai bà thích là được rồi…
Mẹ Ngụy len lén lau nước mắt của mình, ôm con trong lòng, bắt đầu nói với cậu, bất kể con thế nào, dù con thích nam hay thích nữ, mẹ không sao cả, mẹ vĩnh viễn ủng hộ con, chỉ cần con hạnh phúc…
Đầu tiên là ngốc, sau đó vẫn ngốc, ngay khi Ngụy Diệp cuối cùng cũng hiểu ra mẹ mình đang nói gì, chẳng quan tâm đến gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem, nhào vào người mẹ khóc lớn, chẳng qua lần này là nước mắt cảm động. Sau đó, mẹ Ngụy muốn Ngụy Diệp nói về Cố Ân Sính, nghe con trai đỏ mặt kể ra xong, mẹ lại giảng cho con trai một bài, dù là đàn ông ở với đàn ông, vấn đề giữa tình nhân cũng như đàn bà với đàn ông, ngoại trừ những vấn đề thuộc về nguyên tắc, đa số đều phải thông cảm và thấu hiểu cho nhau, xảy ra chuyện gì cũng đừng để chỉ có một người gánh vác, vân vân… Hai mẹ con ngốc nghếch như vậy cứ tâm sự với nhau cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Diệp mang đôi mắt thỏ đỏ hồng tỉnh giấc, trong lòng tràn đầy hạnh phúc lâng lâng, ôi chao sao mà may mắn thế,…
Chợt cậu nhớ ra, tối hôm qua nói với Cố Ân Sính là đi ăn cơm tối, sau đó không thấy người yêu đáp lại, Cố Ân Sính cao kều sẽ lo lắng vô cùng, chỉ sợ cặp đôi Romeo Lương Sơn Bá* hàng xóm kia làm hại cuộc sống của mình cũng không có kết thúc hạnh phúc.
(Romeo Lương Sơn Bá: Couple hay được ghép với nhao vì tình yêu của hai ảnh đều chết)
Điện thoại di động hết pin bị sập nguồn rồi? Ngụy Diệp lấy điện thoại ra xem, trong lòng kêu chết cha rồi, mau chóng cắm sạc pin, khởi động máy. Quả nhiên có các loại cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, QQ, YY chật ních, mà người gửi đến đều là Mr. Cố. Khụ khụ, Ngụy Diệp vừa định gọi lại, không ngờ điện thoại lại vang lên, quả nhiên, trên màn hình lấp lánh cái tên Cố cao kều.
“Diệp Tử… Không sao chứ?”
“Ừ, điện thoại hết pin! Em sai rồi…”
“Không sao là tốt rồi.” Nghe từ loa truyền tới tiếng thở dài thả lỏng của người nào đó, trong lòng Ngụy Diệp căng thẳng, chợt bên kia nói, “Nghe giọng của em lạ thế, khóc à?”
“Đây là vui quá mà khóc!!” Ngụy Diệp vội vàng thanh minh, rất sợ anh hiểu lầm điều gì đó.
“Có thể chia sẻ chuyện vui của em với anh không?” Ngài Cố cười rất dịu dàng.
“Chờ đến khai giảng em sẽ nói cho anh. Dù sao cũng chỉ vài ngày nữa thôi, em muốn nói trực tiếp với anh, có được không?”
“Được, vậy anh ở nhà của chúng ta chờ em, được không?”
“Hả?!” Ngụy Diệp bất giác ngẩn ngơ.
“ ‘Anh Lâm’ của em bị tống ra nước ngoài rồi, đừng nói với anh là em sẽ thuê nhà một mình nhé, hơn nữa không cho anh Lâm, em cũng chẳng liên lạc được với chủ nhà.”
Đệch, mẹ vừa mới nói không cho ở chung, Ngụy Diệp tưởng tượng tới viễn cảnh kia, cảm thấy giọng nghẹn lại, làm sao bây giờ…
“Vậy nên, ngài Ngụy Diệp.” Cậu nghe Cố Ân Sính cố gắng đè thấp giọng, tiếng nói trầm như vậy mê hoặc cậu, “Có thể cân nhắc tới nhà của anh không?”
Ngụy Diệp: …
“Được.” Ngụy Diệp nói xong, hoàn toàn bị sự quyến rũ của sắc đẹp đánh bại, một chút phản kháng cũng không có. Mẹ ơi, con trai đã phụ sự dạy bảo của mẹ, thế lực tội ác quá mạnh mẽ! (Le mẹ: Mẹ hết sức thất vọng về con, đồ mê trai! =)))
Ngày từng ngày trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt, Ngụy Diệp xách theo vali vô cùng lớn tràn ngập tình yêu thương của mẹ, bên trong còn có gra giường, vỏ chăn, vỏ gối, vân vân… ngây ngốc đứng dưới lầu nhà Cố Ân Sính.
Trong lòng có kích động, có ngốc nghếch, có thấp thỏm, thật đúng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đáng tiếc, cậu chưa kịp bối rối được bao lây đã bị một đám lông trắng như tuyết mạnh mẽ va chạm tới mức suýt nữa ngã xuống đất. Đáng tiếc hơn là cậu còn chưa kịp đứng vững lại bị một bóng đen lao tới, double kill!! Ngã xuống người nào đó.
“Long Nha và… Phiền Phức?!” Ngụy Diệp kinh ngạc!
“Anh thì sao?” Cố Ân Sính cũng bắt chước hai con gâu gâu bám vào người Ngụy Diệp, cọ cọ chỗ này, cọ cọ chỗ kia, móng vuốt chó rất không biết xấu hổ thò vào nơi… Khụ khụ.
“Tên khốn chết tiệt…”
“Gì?”
Tay! Cái tay! Mặt Ngụy Diệp đỏ bừng, sao cái tên mặt dày đáng chết này dám quá phận thế hả?
“Anata… Oppa… Iya!”
(Anata: đại từ nhân xưng của Nhật (phụ nữ Nhật cũng gọi chồng là Anata – mình ơi). Oppa thì chắc ai cũng biết là của Hàn. Iya: không muốn, không thích, không đâu, đừng mà (Nhật))
“…” Cố Ân Sính sửng sốt một chút, “Gần đây em với mẹ xem cái gì thế?”
“Thơ ngây phiên bản Nhật và Hàn…” Chờ một chút! Ngụy Diệp suýt nữa thì cắn vào lưỡi, “Em, mẹ em… Anh biết rồi?”
“Hử?” Cái gì, ôm.
“Ở dưới lầu đừng như vậy…”
“Hử? Nói đi!” Chết cũng không buông tay.
“Khụ, nếu như biểu hiện sau này của anh tốt, mẹ em nói sẽ cho phép nàng dâu như anh vào cửa nhà họ Ngụy…”
!
Cố Ân Sính sửng sốt một chút, sau đó cũng cảm thấy niềm hạnh phúc tràn lan toàn thân. Anh thật sự không ngờ anh lại may mắn tới vậy! Không kìm nén nổi nỗi kích động trong lòng, anh ôm chầm lấy Ngụy Diệp, hôn cậu.
Lần này đến phiên Ngụy Diệp ngây ngẩn cả người. Đây là lần đầu tiên của cậu… Lần đầu tiên… Ngụy Diệp mơ màng nghĩ, ban đầu chỉ là chút lưu luyến bâng quơ, dần dần bị Cố Ân Sính khéo léo cạy mở, quấn quít gắn bó, tất cả cảm giác đều tập trung trên môi, không thể suy nghĩ, không thể hô hấp, chỉ có thể tùy theo sự dẫn dắt của kẻ xâm nhập, cùng hòa tan một chỗ, cho đến khi…
Cho đến khi Ngụy Diệp suýt nữa nghẹn thở mà chết mới thôi.
Khụ, không có ai chứ, Ngụy Diệp thở dốc mấy hơi, cúi đầu nhìn hai đứa trẻ Phiền Phức và Long Nha gắt gao theo dõi bọn họ, ánh mắt như muốn nói: Hai kẻ ngốc các người ôm nhau không thấy nóng à?
Được rồi, Phiền Phức, Phiền Phức, Ngụy Diệp vội vàng túm lấy Cố Ân Sính hỏi, trong quá trình đó, ánh mắt ngượng ngùng không thể nhìn thẳng vào đối tượng vừa hôn mình mãnh liệt. Cố Ân Sính quyết định thật nhanh, đứng dưới lầu chắc là không thể hôn nhau lần nữa đâu, vì vậy xách hành lí, dắt theo Phiền Phức còn không quên nắm tay vợ chạy lên lầu.
Vừa đi anh vừa nói, Phiền Phức là do trạch nam bảo A Hoa gửi cho Đoạn Kỳ nuôi, bảo không nuôi con trai tử tế thì đừng gặp hắn nữa, kết quả Đoạn Kỳ muốn lén đi gặp mặt trạch nam, vì vậy vừa nhìn thấy Cố đại thần, ném chó cho anh xong đi tiễn người yêu luôn.
Vậy sao, Ngụy Diệp hiểu ra, vội vàng hỏi thời gian, địa điểm cụ thể của anh Lâm. Cố Ân Sính nhướng mày, em thích gì, thà chết cũng phải chạy theo sao? Ngụy Diệp không nói hai lời đấm anh một cái, nói lời vô nghĩa. Cậu muốn gặp anh Lâm một lần cuối, lần sau không biết đến năm nào mới có thể gặp lại! Cố đại thần khó hiểu hỏi, chỉ là ra nước ngoài chứ đâu phải sang hành tinh khác, em thích gọi điện thoại thì gọi, thích webcam thì webcam, nói không chừng còn có thể dùng phần mềm giảm ping để chơi Cơ Tam, có phải sinh ly tử biệt đâu?
Ngụy Diệp nghĩ kỹ, đúng là thế thật! Trong lòng thoải mái hơn nhiều. Mẹ Lý sợ rằng không thể tưởng tượng được, đứa con trai của bà ra nước ngoài sẽ không còn sống trong thời kỳ bị cấm liên lạc nữa! Thả một trạch nam IT ra nước ngoài, he he…
Cố Ân Sính thấy vợ mình nghĩ đến xuất thần, cúi đầu muốn thân mật một phen. Ngụy Diệp đỏ mặt không giãy dụa, nhưng lúc này điện thoại đột nhiên kêu lên.
Có thể ngắt máy không, Cố Ân Sính dùng ánh mắt hỏi.
Không thể, Ngụy Diệp kiên quyết ngăn cản anh.
“A Hoa? Ừ, ừ, Phiền Phức ở chỗ chúng tớ… Cái gì? Thật sao? Các cậu đều có thể tới à?… Thật tốt quá! Anh cậu cũng có thể ở ư?… Được được, chỗ chúng tớ có phòng, anh ấy đến không sao cả, tớ thay anh ấy đảm bảo!”
Hả? Nhìn người nào đó sung sướng ngắt điện thoại, Cố Ân Sính dùng ánh mắt cún con long lanh hoang mang hỏi.
“A Hoa nói anh trai cô ấy muốn đến trường làm nốt thủ tục!” Ngụy Diệp cười ngây ngô, “Sau đó mọi người thừa dịp anh Lâm tới đây muốn đến chỗ chúng ta! Tất cả đều tới!”
Đúng là rất tuyệt, Cố Ân Sính yên lặng like trong lòng, sau đó bắt đầu tiến hành chuyện vừa rồi chưa tiến hành. Ban đầu Ngụy Diệp còn có thể thầm nghĩ phải tiếp đón bạn bè thế nào, sau đó, tràn đầy đầu óc chỉ là con mẹ anh, đừng cắn môi em, tuy rằng rất thoải mái, nhưng không thể như thế được!
Được ở bên nhau thật là tuyệt vời, Ngụy Diệp dựa vào bên người Cố Ân Sính nghĩ thế, Lí Cảnh Lâm chờ Đoạn Kỳ trên tàu cao tốc cũng nghĩ thế, A Hoa và A Tú gần đầy thảo luận với nhau cũng nghĩ thế, Cẩu Đản bị một Pháo ca kỳ quái đút thức ăn cũng nghĩ thế. Qua trò chơi, họ quen biết nhau, hiểu nhau, gần gũi nhau, cho dù có ngày phải xa cách, tình cảm đã kết trái cũng không thể chia cắt được.
Không có gì tốt đẹp hơn. Ngụy Diệp điều khiển Diệp Khanh quay đại phong xa vào Quân Dạ, chẳng hề để ý tới hình ảnh Thề non hẹn biển lấp lánh rực rỡ xung quanh. Không có gì có thể khiến họ xa nhau, dù cho khó khăn đến mấy, trắc trở thế nào, cũng không thể ngăn cản họ tiếp tục nắm tay nhau tiến tới. Đây chính là hạnh phúc! Chướng ngại vật ư? Anh mở Sơn mở Hổ, em một phát Hạc Quy, đại phong xa tới xoay chết hắn! Nhất định phải hạnh phúc!
[Hoàn]
==============================
Hoàn rồi mấy thím ơi huhuhuhuhu 流泪 Cảm ơn thím Ốc đã vất vả bao lâu nay, thương thím lắm