Hách Điềm phản ứng lại, Lục tiên sinh là đang bảo cậu ăn cùng.
Vẻ mặt cậu khó xử, nhưng dường như không có đường phản bác.
Cậu đành phải đi lấy đũa, lo lắng ngồi một bên, dưới ánh nhìn của Lục Trì Dự mà gắp một con tôm, nhai từ từ rồi nuốt xuống.
Không ngon...!Kỳ lạ quá đi.
Sau khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, Hách Điềm cũng không hứng thú nữa, chỉ còn lo lắng cho cái bụng.
So với hai người kia thì cậu ăn cực chậm, cho nên đến lúc ăn xong cậu thực sự không ăn gì nhiều.
Không đợi tiên sinh nói thêm gì, Hách Điềm nhanh chóng đứng dậy thu dọn chén đũa đến phòng bếp.
Lục Trì Dự nhìn theo bóng dáng của cậu, vài giây sau liền nhìn về hướng khác.
Không có chuyện gì xảy ra trong ngôi nhà này mà anh không biết.
Hách Điềm mạnh mẽ chống đỡ đi đến phòng bếp, vừa để đồ xuống liền ngồi xổm nôn vào thùng rác.
Lúc trước ăn gì đều nôn hết ra, nước mắt rơi xuống sàn.
Một tay vuốt bụng một tay chống thùng rác thở dốc, cậu thấy rất khó chịu.
Thật là đáng sợ, cậu cẩn thận lau nước mắt, nghĩ thầm sẽ không bao giờ ăn thức ăn con người nữa.
Buổi tối, Hách Điềm cảm thấy cả người đều mệt mỏi, lên giường nằm sớm, đột nhiên nhớ đến chị Quế Hoa và người trong thôn.
Chớp mắt với trần nhà, một lát sau, không nhịn được đứng dậy lấy điện thoại gọi điện.
" Alo?"
"Chị Quế Hoa..."
"Là em sao? Gần đây thế nào?"
Lúc trước Hách Điềm gặp chuyện đã gọi cho Quế Hoa.
Cô biết được cậu đang làm người chăm sóc cho người ta, thu nhập không tồi thì vui vẻ giùm cậu.
"Khá ổn ạ, chị Quế Hoa đọc số tài khoản cho em đi."
"Được rồi, bây giờ có tiền rồi thì đừng đối xử tệ với bản thân, nên mua gì thì mua, đừng tiết kiệm."
"Dạ."
Hai người lại tán gẫu một lát, Hách Điềm miễn cưỡng cúp điện thoại.
Chỉ lát sau Vương Quế Hoa đã gửi tin nhắn.
Điện thoại đột nhiên rơi xuống, Hách Điềm trên giường run rẩy, phát ra tiếng rên* đau đớn.
Lại tới rồi, đã hơn một tháng không phát tác, cậu còn thầm vui vẻ nghĩ có lẽ mình tự khỏi bệnh.
*Chỗ này trong raw là □□, mình dịch theo ngữ cảnh nha.
Mùi hương trong phòng ngày càng nồng đậm, cùng tiếng rên* đau khổ và giãy dụa, tiếng động càng lớn hơn.
Vì để tiện gọi đến, phòng Hách Điềm chỉ cách phòng Lục Trì Dự một cánh cửa, cách âm cũng bình thường.
Hách Điềm ngày thường đều rất chú ý cố gắng yên lặng không ầm ĩ đến tiên sinh.
Lục Trì Dự đang nằm ở trên giường, lờ mờ nghe thấy tiếng động, đứng dậy ngồi vào xe lăn, xoay người đẩy đến cửa.
Cách cánh cửa có thể nghe thấy tiếng rên* đau đớn bên trong.
Anh cau mày, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.
Gần như cùng lúc đó, một mùi hương hấp dẫn phả vào mặt.
Lục Trì Dự hơi sững người, sau đó chú ý đến Hách Điềm đang cuộn người trên giường sống chết không rõ, vội vã đẩy xe lăn đi đến, càng tới gần mùi hương càng ngào ngạt.
Anh chạm vào Hách Điềm: "Cậu có sao không?"
Hách Điềm rơi vào trạng thái nửa hôn mê nức nở nói: "Ưm...!Đau...!Tôi đau quá."
Nước mắt lã chã rơi trên ga giường, Lục Trì Dự nhìn mà tim thắt chặt lại*, anh ôm lấy Hách Điềm, vừa an ủi vừa nói: "Tôi gọi bác sĩ cho cậu."
*Gốc là 看了心里一揪, cảm ơn chị Hiên nhà của Julia đã giúp đỡ.
Tinh thần Hách Điềm không tỉnh táo nghe thấy muốn gọi bác sĩ vội muốn lắc đầu, nhưng ngay cả sức để lắc đầu cũng không có.
Giọng nghẹn ngào dựa gần tai Lục Trì Dự nói: "Không cần gọi bác sĩ."
Hơi thở ấm áp bên tai làm Lục Trì Dự lung lay một chút: "Cậu như vậy không được, phải gọi bác sĩ."
Hách Điềm nóng nảy, cơ thể của cậu khác với con người, thần tiên có nói cậu tuyệt đối không thể bị bác sĩ kiểm tra ra, nếu không sẽ bị đưa lên bàn lớn cắt thành tám miếng.
Nghĩ đến cảnh đó, ngay cả cơn đau trên người dường như cũng ổn hơn một chút, Hách Điềm cố gắng cọ cọ cổ Lục Trì Dự: "Xin anh mà, đừng."
Cảm giác da thịt chạm vào nhau làm da đầu Lục Trì Dự ngứa ngáy, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh cũng thay đổi.
"Được rồi."
Dưới ánh đèn yếu ớt, người đàn ông ngồi trên xe lăn ôm một thanh niên, thỉnh thoảng cậu rên rỉ vì đau đớn thì vỗ nhẹ lưng.
Có lẽ là do ánh đèn quá ấm áp, chiếu lên mặt anh cũng có chút ít độ ấm.
Sau khi thấy dáng vẻ Hách Điềm lúc này, Lục Trì Dự lờ mờ biết rằng cậu quả thực không phải người bình thường, nhất là mùi hương này, có lẽ không phải trên người cậu mang theo gì mà là do bản thân cậu tỏa ra.
Nghĩ đến những gì trong video buổi trưa, Hách Điềm đau đớn nôn vào thùng rác.
Nhìn người trong lòng dáng vẻ đau đớn cùng vành mắt đỏ hoe, Lục Trì Dự sầm mặt, anh không nên vì dò xét cậu mà làm như vậy.
Giữa lúc mông lung, Hách Điềm thấy dễ chịu hơn một chút, thần trí quay về, tròn mắt phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Lục tiên sinh, sợ tới mức lập tức bò lại về giường.
"Xin lỗi Lục tiên sinh!"
Trong vòng tay đột nhiên mất đi sự mềm mại và ấm áp làm Lục Trì Dự hơi mất mát: "Không sao."
Hách Điềm thở phào nhẹ nhõm, rồi cảm giác mệt mỏi chợt ập đến, cậu dựa lên gối muốn ngủ nhưng nghĩ đến tiên sinh vẫn còn ở đây, không dám bỏ anh mà ngủ một mình, lỡ như buổi tối có việc gọi cậu thì cậu cũng không thể ngủ như chết được.
Nhìn Hách Điềm uể oải buồn ngủ, Lục Trì Dự điều khiển xe lăn đi xa một chút: "Cậu ngủ đi, có chuyện gì mai lại nói."
"Vâng, tiên sinh." Mí mắt Hách Điềm nặng trĩu, nói xong câu đó liền ngủ mất.
Lục Trì Dự ngồi tại chỗ nhìn hồi lâu mới xoay người rời khỏi phòng, cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hách Điềm hoảng hốt nhớ tới tối qua khi bệnh tái phát Lục tiên sinh đã tới phòng mình.
Cậu ngồi dậy ngơ ngẩn với cửa sổ hồi lâu, mãi mới nhận ra hình như mình bị lộ rồi...!
Trong lòng thấp thỏm chuẩn bị bữa sáng cho Lục tiên sinh sớm hơn mọi ngày.
Cậu đem vào phòng anh, cũng không dám nhìn anh, chỉ sợ Lục tiên sinh hỏi cậu có phải là dâu tây tinh hay không.
Nếu như đã biết thì sẽ bị ăn luôn đó, Lục tiên sinh rất thích đồ ngọt, trái cây cũng thích dâu hơn, nghĩ vậy cậu càng sợ hãi, gần như không kiềm chế được mà đỏ vành mắt.
Lục Trì Dự vẫn luôn quan sát Hách Điềm, thấy cậu có vẻ muốn khóc, nghĩ thầm nếu không phải có tối hôm qua, anh cũng không biết tên nhóc này có thể khóc như vậy.
Dù sao lúc trước Hách Điềm tuy sợ anh nhưng vẫn làm việc chăm chỉ nghiêm túc, trừ lúc thỉnh thoảng toát ra lòng hiếu kỳ và ánh mắt ngây thơ, hoàn toàn không nhận ra còn có một mặt yếu ớt như vậy.
"Chuyện tối qua là sao?"
Đến rồi đến rồi, Hách Điềm nghe câu hỏi mà bắt đầu hoảng sợ.
"Tôi...!Tôi bị bệnh."
Lục Trì Dự đã sớm biết thân phận của cậu, hương dâu tây nồng đậm dường như không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng thấy Hách Điềm cố hết sức che giấu, anh cũng không định vạch trần.
Nhưng dáng vẻ hôm qua của cậu làm Lục Trì Dự rất bận tâm.
"Bệnh gì?"
"Tôi không biết..." Hách Điềm gục đầu xuống, trong lòng biết câu trả lời của cậu rất khó tin.
Không nghĩ đến Lục Trì Dự cũng không bám vào vấn đề này, nhìn cậu nói: "Nếu cần giúp đỡ thì nói với tôi."
Hách Điềm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn đầy khó tin và biết ơn, Lục tiên sinh đúng là người tốt!
Bản edit chỉ được đăng ở wattpad Mirabel_16 và wordpress Mirabel, hãy đọc ở trang chính chủ..