"Tỉnh ngay đi, đầu ông đã sớm bị sét đánh rơi rồi, mông đau thì cứ nói thẳng".
Nói thì nói vậy, sóc tinh tên Tiểu Tùng vẫn nhanh chóng đi lên dọn dẹp sạch sẽ trên gốc cây.
Lão Thụ Căn chú ý tới có người lạ, không lên tiếng nữa, mặc anh ta thu dọn.
Lũ chuột dưới xe lăn Lục Trì Dự vừa đến nơi đã đi tới dựa sát vào gốc cây già kia, sóc tinh tiện tay quăng quả hạch còn thừa cho tụi nó, tiếng gặm rôm rốp tức khắc tràn ngập nơi đây.
Trên gốc cây vừa mọc ra một cái chồi nhỏ run rẩy: "Trời ạ, mấy đứa này.
Tiếng rôm rốp làm lão đây cảm thấy cả người run lên, không chịu nổi không chịu nổi".
Không chờ Ngô Tùng nói, ông ta lại tiếp tục: "Mấy người đây là?"
Ngô Tùng vừa dọn dẹp sạch sẽ rồi trải hai cái thảm cây để bọn Hách Điềm ngồi xuống, vừa nói với lão Thụ Căn mục đích của bọn họ.
Sau khi ngồi xuống, Hách Điềm vẫn luôn nhìn chằm chằm gốc cây kia.
Cậu cảm giác gốc cây này nhìn thì sức sống bừng bừng, thực ra linh khí khô kiệt đã là nỏ mạnh hết đà.
"Thì ra là thế, dâu tinh à? Cũng là lần đầu lão già này thấy, cậu nhóc kia lại đây một chút để lão già này xem nào".
Hách Điềm nghe vậy đến trước lão Thụ Căn, cúi đầu nhìn phía trên thân cây.
Mặt trên có một vòng vân gỗ, ước chừng có mấy trăm vòng, cũng có thể là hơn một ngàn.
"Ừm, Tiểu Tùng nói đúng.
Linh thân con có dấu hiệu tan vỡ, linh khí trong cơ thể đang cuồn cuộn chen ra ngoài từ kẽ hở".
Hách Điềm còn chưa nói gì, Lục Trì Dự đã nhíu mày hỏi: "Linh thân tan vỡ?"
Cành cây nhẹ nhàng run lên: "Đúng rồi, tình huống linh thân tan vỡ này bình thường chỉ có trên người lão già sắp rời xa đất trời thôi, tên nhóc này thấy thế nào cũng là thành tinh không tới mười năm cũng thật kỳ lạ".
"Có cách chữa khỏi không?"
Lão Thụ Căn quan sát cẩn thận một hồi, giọng nói già nua lộ ra sự bất đắc dĩ: "Thứ cho lão già này bất lực, nếu có thể tìm ra nguyên nhân linh thân bị tan vỡ thì có thể có cách".
Lục Trì Dự siết chặt tay đang đặt trên tay vịn, lại thấy Hách Điềm vừa rồi vẫn chuyên tâm nghe bọn họ nói giờ đang nằm trên gốc cây không nhúc nhích.
"Hách Điềm?"
"Tên nhóc này làm gì vậy hả?"
Ngay cả Ngô Tùng đang gặm quả hạch rôm rốp cũng nhìn về phía cậu.
"Ông ơi, chỗ này có một cái khe lớn quá nè".
Nằm trên gốc cây có thể thấy một cái kẽ hở lớn vắt ngang qua, bên ngoài cháy xém bên trong cũng đen thui.
Ở rìa gốc cây vẫn có những chồi mới chỉ có ở hai bên khe là không có chồi nào.
"Trời ạ, ông nói cái tên nhóc này, chúng ta đang bàn chuyện sống chết của con.
Con lại chú ý tới chuyện của lão già này, sao tấm lòng con rộng lớn thế?"
Lục Trì Dự cũng nhìn về phía cậu.
Hách Điềm đứng dậy, vẻ mặt lộ sự áy náy: "Xin lỗi nhiều ạ, nhưng con thấy quen thuộc với hơi thở trên khe của ông lắm".
Ngô Tùng ném vỏ quả hạch xuống: "Quen thuộc? Đây chính là dấu vết của lôi thần đấy, cậu từng gặp rồi hả?"
Nghe được hai chữ lôi thần, lão Thụ Căn run rẩy kịch liệt như thể nhớ lại nỗi sợ hãi khi đầu bị đánh rơi.
Hai mắt Hách Điềm sáng lên: "Thần tiên?"
Lão Thụ Căn không muốn nói, Ngô Tùng liền giải thích cho họ.
Trước kia lão Thụ Căn đương nhiên không phải chỉ có một khúc như vậy mà đã từng là một cây tùng già cao ngất cứng cáp.
Khoảng tầm hơn một trăm năm trước, có một người tiều phu lên núi đốn củi tình cờ đến nơi này, khi thấy lão Thụ Căn thì rất ngạc nhiên liền thường xuyên tới nơi này tâm sự.
Lão Thụ Căn thật ra đã sớm tu thành hình người nhưng để tránh nghi ngờ nên không thể không ở đây, bằng không khi tiều phu quay lại thấy một cái hố to, nhất định sẽ sinh nghi.
Cũng có nghĩa là một khi lão Thụ Căn đi thì sẽ không thể cắm rễ ở đây lần nữa, nhịn thì khó chịu nên ông ta liền thiết lập một mê trận trên vách núi hy vọng tiều phu đừng tới đây nữa.
Vốn lặng im được một thời gian dài, lão Thụ Căn lại tiếp tục ung dung tự tại vui sướng.
Ai dè người tiều phu kia chẳng biết đã cưới vợ lúc nào, hôm thành thân vẫn còn nhớ đến lão Thụ Căn, nhất định muốn lên núi cầm lụa đỏ theo muốn treo trên người lão Thụ Căn để ông cũng cảm nhận được không khí vui mừng.
Lão Thụ Căn đứng ở xa thấy hắn mặc hỉ phục liền tạm thời thu lại mê trận.
Đáng lẽ đều tốt đẹp, tiều phu đã treo lụa đỏ lên người ông rồi, ai dè lúc xuống núi biết được người vợ mới cưới bị sơn phỉ bắt đi, phòng tân hôn cũng bị đập tan tành.
Hắn đau lòng gần chết muốn trở lại chỗ lão Thụ Căn tự sát.
Lão Thụ Căn lúc ấy tính tình không tốt, thấy thế trực tiếp bại lộ mà chửi ầm lên.
Tiều phu bị chửi không chịu nổi, nổi máu lên quyết tâm đi tìm sơn phỉ quyết một trận tử chiến.
Hắn dẫn sơn phỉ đến gần vách núi, lão Thụ Căn khi đó cũng là đầu óc nóng lên liền thiết lập lại mê trận càng phức tạp hơn muốn đuổi những con người này, bao gồm cả tiều phu.
Vốn dĩ mê trận sẽ chỉ làm người đi lạc không đến mức lấy đi tính mạng, nhưng tiều phu lúc này đã điên khùng rồi, lợi dụng kinh nghiệm lúc trước lạc trong mê trận mà cùng rớt xuống vách núi với bọn sơn phỉ, đồng quy vu tận.
Số mệnh người này cuối cùng cũng tính tới trên người lão Thụ Căn.
Lão ngày đêm chịu tra tấn.
Đúng lúc Lôi Thần nọ đi tuần phía Nam, tính tình Lôi Thần còn xấu hơn lão Thụ Căn, thấy nghiệp chướng quanh thân ông ta liền bổ một tia sét làm ông im lặng.
"Ôi, tuy là nghiệp chướng đã tiêu tan không cần chịu tra tấn nữa, nhưng bây giờ đầu lão già này cũng rớt mất rồi tu vi cũng khó tiến thêm, trước sau gì cũng biến mất.
Nghe xong cảnh ngộ của lão Thụ Căn, cảm xúc trong lòng mỗi người đều khác nhau.
Ánh mắt Hách Điềm lại còn sáng hơn.
"Ông ơi, có phải dưới cằm Lôi Thần đại nhân có một ít râu, đôi mắt rất lớn, giữa mày có nếp nhăn, nói chuyện rất lớn tiếng không?".
Lão Thụ Căn nhớ lại một chút: "Hình như là vậy, cậu nhóc từng gặp Lôi Thần rồi hả?"
Lục Trì Dự hơi đăm chiêu nhìn về phía Hách Điềm, hắn hoàn toàn không biết gì về nguồn gốc của cậu ngoài thôn Trương gia cả.
"Ơ..."
Hách Điềm nhìn hơi khó xử, cắn môi nói: "Cháu không thể nói, xin lỗi nhiều ạ..."
Phản ứng này của cậu, mọi người đều có thể suy đoán được cậu có liên hệ gì đó với Lôi Thần.
"Nếu đã biết Lôi Thần, vậy bệnh này có lẽ hắn chữa được".
Lão Thụ Căn không muốn nhắc lại Lôi Thần: "Haizz, lão già này không giúp gì được cho con, mấy đứa nên nghĩ cách khác".
"Vậy ông biết ngài ấy ở đâu không ạ?" Sau khi Hách Điềm đến thôn Trương gia cũng không thấy ngài ấy nữa.
Lão Thụ Căn quơ cành: "Không biết không biết".
"Vâng ạ".
Lục Trì Dự thấy dáng vẻ thất vọng của Hách Điềm đoán rằng Lôi Thần là người rất quan trọng với cậu.
Giương mắt thấy được mây đen ngòm đang qua nơi này, trời sắp mưa, liền muốn mở miệng mang theo Hách Điềm rời đi.
Lại phát hiện Hách Điềm lại nằm lên gốc cây.
"Hách Điềm?"
"Tiên sinh chờ một chút".
Hách Điềm quay đầu nói với hắn xong, cúi đầu cắn tay mình một cái thật mạnh.
Lục Trì Dự nhìn chất lỏng màu đỏ tươi ào ạt chảy ra, nhíu mày, tay đặt trên xe lăn vô thức muốn tiến lên ngăn lại.
Mùi hương ngào ngạt tràn ngập khắp chỗ này, ngay cả lũ chuột đang chuyên chú gặm hạt cũng ngừng lại giật mũi hít trái hít phải, theo mùi tập trung dưới chân Hách Điềm, đôi mắt trông mong ngửa đầu nhìn.
Ngô Tùng cũng đứng lên, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.
Hách Điềm mặc kệ, máu chảy ra tiến vào trong khe hở của lão Thụ Căn chớp mắt đã bị hấp thụ.
Mặt cậu hơi trắng bệch, chỉ để máu chảy một lúc liền nhanh tay che lại miệng vết thương trên cổ tay, cầm máu.
Lão Thụ Căn rên lên.
Từ lúc nước dâu của Hách Điềm chảy vào, cả người ông liền bị lượng linh khí cực nhiều làm chấn động không nói nên lời.
Rất nhanh, giữa vết nứt cháy xém kia biến mất hơn phân nửa lộ ra đường vân cây khỏe mạnh.
"Đây là?!" Ngô Tùng thấy thế mở to hai mắt không dám tin.
Anh ta cố gắng kiếm tiền nhiều năm như vậy, thử rất nhiều cách cũng không khiến vệt đen rút đi chút nào, không nghĩ tới hôm nay lại biến mất hơn một nửa.
"Trời má, cậu rốt cuộc là thứ gì?"
Hách Điềm nhăn mặt liếm cổ tay muốn vết thương lành nhanh, nước mắt lưng tròng nghĩ thầm đúng là vẫn có hơi đau.
"Là dâu mà".
Lục Trì Dự chẳng biết khi nào đã đến bên cạnh cậu, kéo cổ tay cậu mà cẩn thận kiểm tra vết thương.
Thấy trên mặt vẫn còn chất lỏng đỏ tươi nửa trong suốt giận tái mặt nhìn cậu: "Cậu đã hứa với tôi cái gì?"
Hách Điềm nhỏ giọng giải thích: "Không tùy tiện dùng máu mình cứu người khác.
Cơ mà ông không phải là người nha".
Thấy nước bọt của mình không cầm máu được, cậu nghĩ thầm sách lừa dâu rồi, không phải nói nước bọt giúp cầm máu à? Chẳng lẽ chỉ có người mới làm được?
Lục Trì Dự không nghĩ tới Hách Điềm bới móc câu chữ của mình, tâm trạng không tốt lắm, lại thấy Hách Điềm duỗi cổ tay của mình ra: "Tiên sinh, liếm giúp tôi với".
"..." Hắn giương mắt nhìn Hách Điềm, vẻ mặt Hách Điềm hồn nhiên, lại dùng ánh mắt tỏ ý.
Giơ tay đưa đến trước mặt hắn: "Không nên lãng phí đâu".
Lục Trì Dự nhìn cánh tay trắng như tuyết, không biết nên bày vẻ mặt gì.
Cuối cùng cầm lấy cổ tay cậu, môi khẽ chạm vào da thịt mềm mại bình tĩnh cuốn lấy chất lỏng vào miệng.
Vô thức cảm nhận một chút, rất ngọt..