Nửa tháng sau, đám rau mà Hách Điềm trồng lớn lên nhanh chóng, sáng sớm hôm nay, cậu đi thăm vườn rau một lượt, nhìn tươi xanh mơn mởn, tưởng có thể nói cho chị Quế Hoa, còn chưa đi đến đầu thôn đã thấy hai chiếc xe tải lớn đang đỗ ở bên đường, bác Vương và chị Quế Hoa đang ở bên đó.
Mấy ngày trước dâu tây lục tục được tung ra thị trường, nhà bác Vương vội đến chân không chạm đất, dâu tây năm nay bán rất chạy, có vài thương gia liên hệ, bù lỗ được một ít.
Hách Điềm tiến lại gần đứng một bên nhìn những giỏ dâu tươi được đưa lên xe.
Vương Quế Hoa đưa một sọt xong lén nhàn rỗi, nhìn Hách Điềm không biết lại đây từ khi nào, chợt nhớ chuyện lúc trước muốn đưa cậu lên phố bán rau.
"Em trai, em đi hái rau trước đi, xong việc chị dẫn em lên phố."
Hách Điềm hoàn hồn nhìn về phía Vương Quế Hoa, vui vẻ gật đầu: "Được."
Vương Quế Hoa nhắc nhở xong thì tiếp tục làm việc, Hách Điềm ngoan ngoãn đi về, lúc đi trên đường còn rất vui vẻ, khi trở về nhà nhỏ, nhìn thấy rau ở đó, cậu lập tức ý thức được cảnh khốn khó mà lúc trước bị mình bỏ qua.
Cậu vào phòng lấy một con dao làm bếp ra, đến chỗ cây rau gần nhất, vì áo bông quần bông quá dày, ngồi xổm rất vất vả, Hách Điềm một tay cầm rau, tay kìa cầm dao, vẻ mặt như gặp kẻ thù, hơn nửa ngày vẫn không xuống tay được.
Giằng co một hồi, đầu gối và thắt lưng bắt đầu khó chịu, thời tiết tháng 1 lạnh hơn nhiều so với tháng 12, tay chân Hách Điềm bắt đầu rét run, ngồi thêm chút nữa có thể sẽ bị lạnh cóng, nghĩ về những kiến thức sự vật mới mẻ chưa từng thấy qua trên phố, cậu nhắm mắt lại, quyết tâm mà tàn nhẫn cắt xuống, một gốc rau đã bị cắt, đồng thời trên mặt mát lạnh, Hách Điềm buồn bực hít hít mũi, không để tâm giọt nước rơi xuống, sắp xếp rau.
Có dao thứ nhất những lần sau đều dễ làm, Hách Điềm nhặt hạt đậu vàng và rau vừa cắt bỏ vào rổ.
Thu dọn xong xuôi đến bên giếng rửa tay, thuận tiện lau khô mặt, Hách Điềm quay đầu lại nhìn ruộng rau bằng phẳng mà trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ, lão thần tiên từng nói với cậu, muốn làm người thì phải khắc phục bản năng nhút nhát tự nhiên, có phải cậu cũng phải trưởng thành hay không nha.
Sau khi Vương Quế Hoa hết bận đến tìm cậu thì thấy Hách Điềm không nhúc nhích đứng trước ngôi nhà đổ nát, tựa hồ đang tiến hành suy nghĩ sâu xa triết lý nào đó.
Dưới chân tường là một sọt rau tươi xanh còn đang nhỏ nước, phía trên có cân điện tử lúc trước cô đưa, không còn cái gì khác.
"Thu dọn xong rồi hả? Đi thôi."
Xe tải nhỏ của nhà Vương Quế Hoa đậu ở cổng làng, hai chiếc xe tải vẫn còn ở đó lúc sáng vừa lái đi, đường bê tông đầy bùn đất hằn lên dấu lốp xe, Vương Quế Hoa không cẩn thận đạp phải một mảnh bùn, một ít bùn dính vào đầu giày, tức khắc chán ghét hừ một tiếng, sáng nay cô vừa thay giày mới, thật là bực bội.
Bởi vì nhìn xuống đôi giày, cô chú ý tới đôi chân còn lại trong tầm nhìn của mình.
Đôi giày thể thao đen trắng kiểu cũ, trên mặt sạch sẽ, nhưng Vương Quế Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, đôi này...!
"Em trai, giày của em bị lớn phải không?"
Hách Điềm ôm sọt rau trước ngực, toàn tâm toàn ý nhìn xe tải nhỏ cách đó không xa, lão thần tiên đã giới thiệu phương tiện đi lại cho cậu, nhưng không dẫn cậu đi, trong lòng cậu vô cùng chờ mong, Vương Quế Hoa nói hai lần mới đánh thức cậu từ trong thế giới tưởng tượng, Hách Điềm "A" một tiếng: "Hình như vậy."
"Sao mà nói giống như đang khen vậy?" Vương Quế Hoa vừa đi vừa nhìn, nhưng lại quên đi mảnh bùn đen trên chân.
"Trống ở trước một khoảng."
"Một khoảng là bao nhiêu?"
Hai người vừa nói xong đã tới xe tải nhỏ, Vương Quế Hoa mở cửa xe, nhìn thấy chồng túi nilon được treo trên cái dây thép bị xoắn lại, lát nữa sẽ dùng để bán rau, cô để Hách Điềm bỏ đồ trên tay xuống.
Hách Điềm bỏ rau xuống, thấy chị Quế Hoa còn đang nhìn cậu, khom lưng dùng ngón trỏ chọc chọc mũi giày, "Như này." Trên giày lõm cuống non nửa bàn tay.
Vương Quế Hoa nhìn thấy thì không khỏi nổi giận, cô biết đồ dùng sinh hoạt của Hách Điềm thiếu thốn, nhưng không nghĩ tới ngay cả giày cũng không vừa chân, cũng không biết ai thất đức đổi đồ cho cậu, đây không phải rõ ràng là bắt nạt người hay sao?
"Mau lên xe!"
"Ồ." Không rõ chị Quế Hoa tức giận gì, Hách Điềm bé ngoan mà vòng qua đầu xe đến ghế phó lái, bề ngoài thì bình tĩnh, trong lòng lại hưng phấn không thôi, vội vã mở cửa ngồi xuống.
Oa, cái ghế này mềm quá, mềm hơn giường của cậu ngủ.
Hách Điềm đảo mắt, hơi nghiêng người, giả vờ bình tĩnh đánh giá bên trong thùng xe.
'Bịch.' Vương Quế Hoa ngồi vào ghế lái, dặn dò: "Thắt dây an toàn."
Hách Điềm học cô đóng cửa lại, sau đó cẩn thận quan sát cô, dây an toàn là gì?
May mà Vương Quế Hoa tự thắt dây an toàn, Hách Điềm vô sự tự thông* mà nhanh chóng thắt theo.
*không cần dạy cũng học được.
Sau khi xe khởi động, Hách Điềm chớp chớp đôi mắt, gần như không thể che giấu được sự kinh ngạc trong lòng, bầu trời trắng xóa và cây cối đồng ruộng hoa vu chạy nhanh như gió về sau, mọi vật thường ngày vô hồn cũng di chuyển, mà bên trong thùng xe thì một mảnh an bình, cậu cởi bao tay ra, hơi ấm từ trên mặt da thấm vào.
Hách Điềm đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo, trong lồng ngực dâng lên sự xúc động, đang muốn hỏi ý kiến của chị Quế Hoa thì đột nhiên lời dặn của lão thần tiên vang lên trong đầu, cậu khép miệng, im lặng đè ý nghĩ xuống.
Phố mà Vương Quế Hoa nói thật ra là phố cổ trong thị trấn của bọn họ, trên phố cổ có một chợ rất lớn bán thức ăn, ở trong thị trấn nông thôn không có bãi đỗ xe riêng, đậu xe ở bãi đất trống gần đó, cô cùng Hách Điềm đến chợ.
Hách Điềm đi rất chậm, kiến trúc trên trấn có phong cách hơn thôn Trương gia nhiều, nhà hai ba tầng ở mọi nơi, bên đường có rất nhiều hàng quán nhỏ, hàng hóa rực rỡ muôn màu làm cậu không kịp nhìn, còn có rất nhiều đồ vật bình thường chưa từng thấy, thế mà có con chó có đôi mắt phát sáng, gạo bỏ vào hộp sắt lớn khi ra trở thành một dải dài màu trắng.
Theo quan điểm của Hách Điềm, trên trấn quả thật là thế giới khác, cực kỳ thần kì.
Chị Quế Hoa phía trước dừng lại, Hách Điềm cùng dừng theo, ngẩng đầu nhìn, phía trên viết chợ thức ăn trấn Vọng Đình.
Nói đến đây, cần phải giải thích một chút, lão thần tiên đã dạy cậu phân biệt chữ, cậu còn nhận biết được chữ số Ả Rập, trên thực tế ngoài những kiến thức cơ bản như thức ăn, quần áo, nhà và phương tiện đi lại, lão thần tiên hầu như đã dạy cậu những tri thức căn bản trong nửa năm đó.
Tuy học được nhưng cũng không phải là quá giỏi, những chữ thường dùng sẽ nhận ra được, chữ số cũng thế.
Hách Điềm được Vương Quế Hoa đưa đến quầy hàng, dọn rau và cân điện tử xong, bị hỏi phải bán bao nhiêu tiền một cân, cậu mờ mịt ngẩng đầu.
Vương Quế Hoa nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của cậu, thở dài.
"Em giúp chị la to đi, chị đi làm việc khác, học hỏi một chút."
Hách Điềm vội vàng gật đầu ngoan ngoãn, ánh mắt dán vào Vương Quế Hoa không rời, nhìn xem cô làm thế nào.
Động tác của Vương Quế Hoa rất điêu luyện, sau khi sắp xếp các loại rau thì rưới chút nước lên, làm rau vốn là xanh tươi trông đẹp mắt hơn, sau đó cô bắt đầu điều chỉnh cân điện tử, chọn một loại rau và đặt nó lên để cân, nhìn số hiển thị, cô đột nhiên quay đầu nhìn Hách Điềm một cách kỳ quái.
"Sao em còn không hô lên?"
Hách Điềm tràn đầy ngây thơ nhìn cô: "Hô gì cơ?"
"Ôi..." Cô không thể không giải thích rõ ràng cho Hách Điềm, Hách Điềm vừa gật đầu vừa nghiêm túc ghi nhớ.
Có tiếng chào hàng rõ ràng từ khu chợ ồn ào.
"Rau tươi đây, rau vừa mới hái đây, vừa tươi vừa ngon, tuyệt đối không có hại khi mua nha~" hô ba bốn lần.
Bởi vì âm thanh thật sự êm tai, trái ngược hoàn toàn với những tiếng hò hét khàn khàn thô lỗ khác, trong chợ bẩn thỉu âm u này giống như một dòng nước trong vắt, tức khắc hấp dẫn sự chú ý của khách hàng.
Một bác gái uốn tóc ăn mặc đẹp đẽ đến quầy hàng của Hách Điềm trước tiên, đầu tiên là chú ý đến hai người đứng sau quầy, một người phụ nữ có gương mặt lớn đang nhìn bà mỉm cười, đôi mắt chuyển động, mí mắt cô giật giật, một người khác ăn mặc kín đáo, quấn như một cái bánh chưng, ngay cả gương mặt cũng không lộ ra, chỉ có đôi mắt trong veo ôn hòa, hiếu kỳ nhìn bà, loại đánh giá này cũng không làm cho người ta ghét.
Tiếng la là từ chàng trai này, không biết vì sao bà lại khẳng định như vậy.
"Bác muốn mua rau sao?" Chủ quầy có đôi mắt xinh đẹp đưa tay tỏ ý cho bà nhìn đám rau trước mặt.
Ánh mắt bác gái nhìn xuống theo, vẻ mặt chợt kinh ngạc khi nhìn đến rau trên sạp, cũng không có gì, chỉ là rau này nhìn quá ngon, bà chưa bao giờ nhìn thấy rau nào mà xanh như ngọc, bọt nước trên lá lăn xuống, vẻ ngoài quá tuyệt.
"Bao nhiêu tiền một cân?" Bà vô thức hỏi giá trước khi kịp phản ứng lại.
"Hai mươi tệ."
Lần này là nữ chủ quầy trả lời.
Nghe thấy giá bác gái nhướng mày, "Hai mươi tệ một cân, sao cô không đi cướp luôn đi? Rau có đẹp thì cũng chỉ là rau, sao có thể quý giá như vậy?" Nhà bác gái này cũng coi như là giàu có trong thị trấn, nhưng cũng không muốn coi tiền như rác, theo ý bà thì cô chủ này điên rồi, rau 1 tệ một cân là giá trên trời rồi, hai mươi tệ? Không phải điên rồi thì là gì.
Vương Quế Hoa nghe vậy cũng không tức giận, Hách Điềm thì lại không hiểu, chớp chớp mắt tiếp tục làm phông nền.
"Bác à trước tiên bác đừng tức giận, rau xanh của chúng tôi không giống với rau bình thường, bác nhìn này, sẽ biết nó không giống bình thường." Thấy bác gái mở miệng định phản bác, cô vội càng lấy ra một hộp giữ nhiệt, "Đây là dùng rau này nấu, chỉ xào thôi, bác nếm thử trước rồi hẵng quyết định có nên mua hay không."
Bác gái thấy rau trong hộp dầu mà không ngấy, xanh mướt, còn có mùi thơm, không giống với mùi dầu mỡ, cũng không không có mùi chát như rau bình thường, làm cho người ta thèm ăn.
Bà do dự, cuối cùng lấy đôi đũa Vương Quế Hoa đưa, gắp một đũa bỏ bào miệng, hai mắt lập tức mở to, sau khi nhai vài lần vẻ mặt lại càng khoa trương.
Ăn xong còn muốn động đũa, Vương Quế Hoa đã lấy lại hộp giữ nhiệt, "Thế nào?"
Bác gái lúc này không lên tiếng, vội vàng gật đầu, tràn đầy khen ngợi.
"Thật là dùng rau này làm, không bỏ thêm gia vị?"
"Đương nhiên."
Bác gái nhìn rau trên sạp, ánh mắt chợt thay đổi.
"Lấy cho tôi hai cân, không, ba cân."
Một đơn bán được ba cân rau, Vương Quế Hoa mặt mày rạng rỡ, mắt Hách Điềm cũng cong cong theo.
"Vâng, đây ạ, bác đi thong thả."
Hách Điềm cũng học theo, "Bác đi thong thả." Vừa ngọt vừa ngon, bác gái cảm thấy mỹ mãn quay đầu lại cười với Hách Điềm.
Hách Điềm cực kỳ vui vẻ, cảm thấy chị Quế Hoa thật sự là quá lợi hại, đồng thời trong lòng cũng có cảm giác tràn đầy, chỉ cảm thấy như vậy thật tốt nha.
Editor: Vì ẻm mới làm người được một năm và ở trong thôn nửa năm nên mình nghĩ ẻm sẽ không quá quen thuộc với sự lễ phép, mình edit sẽ không thêm một số từ như ạ, dạ, vâng nha..