Mã Sơn Phong nói với Trần Dương: "Hiệp hội Đạo giáo mở hội nghị, cử hành ở Bạch Vân Quan. Tổng cục và phân cục đều cử người tham dự, các nơi khác thì tham dự cuộc họp qua video."
Trần Dương thắc mắc: "Có chuyện gì xảy ra ạ?"
"Có ác quỷ chạy trốn khỏi địa ngục, đang gây hại nhân gian. Hắn cực kỳ gian ác, đã trốn thoát 20 năm mới bị phát hiện. Mỗi lần phát hiện hành tung hắn thì lại luôn đến trễ một bước, ngay cả quỷ sai âm ty đều trở thành đối tượng trêu chọc của ác quỷ. Phong Đô quyết định hợp tác với Hiệp hội Đạo giáo ở nhân gian, quỷ sai và thiên sư sẽ cùng nhau hợp tác bắt ác quỷ kia. Lần này mở hội nghị là để bàn bạc làm cách nào bắt được hắn."
Độ Sóc từng nhắc đến ác quỷ này trước mặt Trần Dương. Vì hắn trốn khỏi địa ngục 20 năm mới bị phát hiện nên Độ Sóc rất tức giận, phạt tội liên đới các quỷ sai trong địa ngục.
Mao Tiểu Lỵ vô cùng kinh ngạc: "Ác quỷ nào mà lợi hại ghê vậy, thế mà cần Phong Đô và Hiệp hội Đạo giáo bắt tay hợp tác."
Mã Sơn Phong nói: "Đó là ác quỷ 700 năm, từng luyện hóa cả tòa thành thành cương thi."
Trương Cầu Đạo vừa về thì nghe được câu này, hắn kinh ngạc hỏi: "Chú nói giỡn đúng không, sao có thể luyện hóa cả tòa thành thành cương thi được? E là chưa kịp làm gì đã bị Thiên Đạo giáng một tia sét đánh thành tro bụi."
Cương thi vốn không phải người, không phải quỷ, cũng chẳng phải yêu, bị lục đạo gạt ra ngoài, vì oán khí tụ lại mà bất sinh bất tử, là quái vật Thiên Đạo không dung. Cương thi tu hành nghìn năm mới có thể thành phi cương không sợ ánh nắng, cả người đều độc, cực âm cực độc, cho dù có thể đi lại dưới ánh mặt trời cũng sẽ vì ngoại hình như tử thi mà phải ở ẩn. Đặc biệt là cương thi chưa tu luyện thành phi cương cần phải uống máu no bụng, càng bị người người đuổi giết. Bình thường cương thi không sống nổi đến khi thành phi cương, nhưng nếu đã thành phi cương thì rất khó thu phục.
Vì giết phi cương ở nghĩa trang Trường Hòa mà mất ba vị thiên sư Thượng Thanh, có thể thấy được nó đáng sợ đến cỡ nào. Hơn nữa Thiên Đạo duy trì cân bằng, tuyệt đối sẽ không tùy tiện để cả tòa thành bị luyện hóa thành cương thi, vì như vậy sẽ rất tà khí, oán khí tận trời ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, Thiên Đạo tuyệt đối không ngồi im mặc kệ.
Như lời Trương Cầu Đạo vừa nói, trước khi cả toà thành bị luyện hóa thành cương thì Thiên Đạo đã dứt khoát giáng sấm sét đánh cả tòa thành tan thành tro bụi.
"Chuyện mà Thiên Đạo không cho phép thì dù là phi cương sống từ thời Xuân Thu Chiến Quốc đến giờ cũng không làm được, huống chi là ác quỷ 700 năm?" Hiển nhiên Trương Cầu Đạo không tin lời của Mã Sơn Phong, hắn nghi ngời hỏi: "Có khi nào chú lầm rồi không?"
"Không lầm đâu." Mã Sơn Phong lắc đầu: "Mấy đứa nghe qua người có thể chất chí âm chưa?"
Mao Tiểu Lỵ và mấy người kia gật đầu: "Có nghe ạ." Trần Dương giật mình, ngẩng đầu nhìn Mã Sơn Phong chờ ông giải thích.
Ông hỏi cậu: "Cục trưởng Trần có biết không?"
"Biết ạ. Thể chất chí âm hoặc còn gọi là thể chất cực âm, bát tự mệnh cách kỳ âm không gì sánh được. Sinh và ngày Đông chí tam phá, oán khí cực âm hội tụ trên người, bị vạn quỷ mơ ước, mệnh cách chết yểu."
Ngày tam phá là tiết quỷ đại, ngày cực âm 60 năm mới có một lần. Ngày đó cổng địa phủ mở ra, tất cả lệ quỷ và ác linh đang phải chịu đủ khổ sở hành hạ trong địa ngục đi lên nhân gian, khiến âm khí ở dương gian đạt cực thịnh. Ngày này còn được gọi là ngày "vạn quỷ du hành", người thường không dám ra ngoài vàođêm khuya, sợ bị lệ quỷ ác linh quấy nhiễu. Vào ngày Đông chí, dân gian có câu nói: "Âm khí chi khí, dương khí thủy chí". Ý nói ngày Đông chí là ngày âm khí thịnh nhất trong năm, đạt đến đỉnh điểm. Sau đó chậm rãi suy yếu, dương khí ở dương gian bắt đầu nồng đậm.
Bởi vậy trong lịch sử rất hiếm có hai ngày chí âm là ngày tam phá và ngày Đông chí gặp nhau. Đến ngày này, không ai dám ra đường, cửa sổ nhà đóng chặt, trong nhà đốt nến đến bình minh. Nếu có trẻ con sinh ra trong ngày này thì sẽ có bát tự kỳ âm nát bét, là thân thể tốt nhất trong mắt vạn quỷ.
Vạn quỷ muốn giành giật thể chất này bèn đánh nhau, cuối cùng sinh ra Quỷ Vương - quỷ chiến thắng cuối cùng. Thân thể trẻ sơ sinh sao có thể chịu nổi quỷ khí dày đặc của Quỷ Vương? Chỉ có thể chết yểu. Nếu có người tốn trăm phương nghìn kế bảo vệ đứa bé, quanh năm suốt tháng chịu đựng ác linh và lệ quỷ quấy nhiễu, không dám lơ là chút nào, cuối cùng đứa bé sơ sinh sẽ phải chịu cảnh nhà tan cửa nát, mà bản thân bé e là không sống quá mười lăm tuổi.
Thế nên trong giới Đại giáo có lời đồn, dương gian không có người có thể chất cực âm, vì họ không sống lâu được.
Mã Sơn Phong lên tiếng: "Ác quỷ kia tên là Vu Linh Thứu, sinh vào ngày tam phá trùng ngày Đông chí. Bát tự kỳ âm, thể chất chí âm, vốn là mệnh chết yểu, nhưng hắn sinh vào thời kỳ Vu tộc cực thịnh. Không ai hiểu rõ ác quỷ hơn Vu tộc - còn được xưng là Quỷ tộc. Bọn họ bảo vệ Vu Linh Thứu, thậm chí coi hắn là thần hóa thân. Vu Linh Thứu thuần dưỡng ác linh lệ quỷ muốn giết hắn thành nô bộc, hắn trở thành Vu trưởng biết sai khiến quỷ thời đó."
"Vu Linh Thứu?" Mao Tiểu Lỵ hơi ngạc nhiên: "Cháu có nghe đến hắn, kỳ thật quan hệ giữa phái Mao Sơn của cháu và Vu tộc rất thân thiết. Tuy nói nguồn gốc của Thiên sư đạo là Vu thuật, nhưng trải qua nhiều năm đã cải tiến, bây giờ Đạo thuật và Vu thuật đã có khác biệt rất lớn. Nhưng trong phái Mao Sơn có chia ra Hắc Vu thuật và Bạch Vu thuật, đại đa số giữ nguyên Vu thuật. Thế nên cháu tương đối hiểu biết Vu tộc. Cha cháu nói sau khi nước Thục bị diệt vong, Quỷ tộc biến mất, Vu thuật mới bắt đầu xuống dốc. Thế nhưng 700 năm trước, trong Vu tộc xuất hiện một thiên tài, tên là Vu Linh Thứu. Có lời đốn hắn suýt nữa khôi phục Quỷ Quốc, vì vậy ở Vu tộc, đặc biệt trong Quỷ Quốc hắn được tôn là thánh nhân, giống như quân chủ vậy."
Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Thiên sư đạo cũng có đề cập đến Vu Linh Thứu, nhưng chỉ dùng một câu ngắn ngủi: "Thiên tư hiếm có, tính tình quải đản, bất hạnh chết trẻ". Còn lại không miêu tả quá nhiều về hắn, kín như bưng."
Mao Tiểu Lỵ tiếp lời: "Vì hắn từng mưu toan khôi phục Quỷ Quốc, biến mọi người thành thần dân của hắn. À, cháu nhớ ra rồi. Chú nói Vu Linh Thứu từng muốn luyện hóa cả tòa thành thành cương thi, thật ra hắn đã thành công. Chỉ là tất cả đều trở thành cương thi có sức lực cực lớn nhưng không hề có trí khôn, giống như bọn súc sinh khát máu. Vu Linh Thứu cho rằng đây là hàng thất bại, không phải con dân Quỷ Quốc mà hắn muốn. Mà lúc đó hắn đã như đèn cạn dầu, dù sao luyện hóa cả tòa thành còn phải giấu diếm Thiên Đạo, tất nhiên phải dùng cấm thuật. Lúc này thiên sư các phái đang bao vây tòa thành cương thi, mặc dù đánh Vu Linh Thứu xuống địa ngục nhưng vẫn không cứu được dân cả thành. Trong thời gian ngắn, thành thị phồn hoa trở thành thành chết."
"Thành thị đó ở đâu?" Trần Dương hỏi.
Mao Tiểu Lỵ nói: "Dưới nhận thức của chúng ta hiện giờ thì nó là thành thị nhưng ngày xưa là tiểu quốc. Tên là Cổ Cách, từng có thời cực thịnh. Vùng đất này vốn dĩ nằm trên một ngọn núi cạnh bờ sông Hoàng Hà, thuộc vùng Tsaparang, là một di chỉ văn hóa. Trong lịch sử có ghi chép nguyên nhân vương quốc Cổ Cách bị diệt vong là do chiến tranh, nhưng có học giả nghiên cứu qua, chiến tranh và thiên tai hoàn toàn không đủ đế khiến vương quốc Cổ Cách đang cực thịnh biến thành thành chết trong thời gian ngắn. Cha em từng nói, vương quốc Cổ Cách bị diệt vong có liên quan đến việc Vu Linh Thứu luyện hóa cương thi, em đoán vương quốc Cổ Cách chính là tòa thành đó."
*Cổ Cách (chữ Tạng: གུ་གེ།;: 古格; bính âm: Gǔgé) là một vương quốc cổ ở phía tây của Tây Tạng. Lãnh thổ vương quốc tập trung tại huyện, địa khu của. Tại các thời điểm khác nhau trong lịch sử sau thế kỷ 10, vương quốc nắm quyền thống trị trên một lãnh thổ rộng lớn bao trùm đông nam, Thượng, và thung lũng (những vùng này nay thuộc Ấn Độ) do chinh phục hoặc tiếp nhận triều cống. Di tích của cố đô Cổ Cách nằm tại tại thung lũng sông, không xa và cách 1.200 dặm (1.900 km) về phía tây của. Cổ Cách được thành lập vào thế kỷ 10. Các kinh đô của vương quốc nằm tại và Tsaparang. Nyi ma mgon, một chắt trai của, vị cuối cùng của, đã chạy trốn khỏi tình thế nguy hiểm tại miền Trung Tây Tạng vào năm 910. Ông lập nên một vương quốc tại (Tây Tây Tạng) vào năm 912 hoặc sau đó và sáp nhập (Phổ Lan) và Cổ Cách. Ông lập đô tại Cổ Cách.
*Tsaparang là một pháo đài khổng lồ trên một tảng đá hình kim tự tháp cao khoảng 152 - 183m. Nó chứa rất nhiều đường hầm và hang động với các họa tiết được chạm khắc trên đá. Tại chân pháo đài là một ngôi làng mà người dân tập trung sinh sống.
Trần Dương gật đầu: "Vu Linh Thứu là ác quỷ trốn chạy... Chẳng lẽ hắn còn muốn thành lập một Quỷ Quốc thuộc về hắn? Phương pháp luyện chế cương thi, tôi nhớ trong sách từng nói cần có máu cương thi... máu của phi cương!" Cậu bỗng nhìn Khấu Tuyên Linh nói, người sau kịp phản ứng.
"Máu cương thi ở nghĩa trang Trường Hòa!"
Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Không ai tìm được máu cương thi. Trước kia ba vị thiên sư Thượng Thanh tử đạo làm cả giới thiên sư khiếp sợ, Hiệp hội Đạo giáo phái người đến nghĩa trang Trường Hòa tìm kiếm vài năm cũng không tìm thấy máu cương thi. Máu phi cương cực âm cực độc, mọi người đều biết nó rất quan trọng cỡ nên vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm, tuy có lời đồn nghĩa trang Trường Hòa căn bản không có máu cương thi."
Trần Dương cau mày nói: "Chúng ta phải báo cáo chuyện này với cảnh sát mới được."
Cục cảnh sát nhanh chóng trả lời, không phát hiện ai bất thường nhưng ở hiện trường có một cô gái tên là Mạnh Dao, cô nàng tỉnh lại thì cứ như bị thần kinh, luôn trong trạng thái điên điên khùng khùng. Cảnh sát nhờ thiên sư ở đó giúp đỡ, người kia nói Mạnh Dao bị yêu tà nhập vào người, hắn bèn loại bỏ tà khí lưu lại trên người Mạnh Dao, thế nhưng từ lúc đó cô bị bất tỉnh, sáng nay vừa mới tỉnh lại.
Câu đầu tiên Mạnh Dao nói khi vừa tỉnh lại là: "Mạnh Khê không phải là anh tôi, hắn là ác quỷ!"
Mạnh Dao cực kỳ hoảng sợ, cứ liên tục lặp đi lặp lại một câu như vậy. May mà sau đó cô từ từ tỉnh táo lại. Thế nhưng có một hộ sĩ đến chích cho cô, bỗng đối phương nắm chặt tay Mạnh Dao, cười gằn vừa cắm ống kim vào cổ tay cô vừa la lớn: "Dao Dao không ngoan! Mau trở lại, cả nhà chúng ta đoàn tụ!"
Mạnh Dao phát điên lần nữa, lần này không phải bị yêu tà nhập mà là bị dọa sợ đến phát điên. Hộ sĩ kia bị bắt, sau khi kiểm tra thì phát hiện là bị quỷ nhập, người này tỉnh lại không nhớ gì cả.
Trần Dương nói: "Mạnh Khê là Vu Linh Thứu à? Là ác quỷ trốn khỏi địa ngục? Hắn lấy máu cương thi muốn lần nữa phục chế Quỷ Quốc, hay là hắn cho rằng năng lực bây giờ đã có thể luyện chế cương thi?"
Mạnh Khê chừng hai mươi mấy tuổi, ác quỷ chạy trốn hai mươi năm trước, nếu như lúc đó hắn nhập vào người Mạnh Khê, đại khái có thể giải thích vì sao cha mẹ Mạnh Khê không để ý đến hắn. Vì nhận thấy con trai họ bị ác quỷ từ đâu đến chiếm mất thân thể, họ hận ác quỷ lại không nỡ làm bị thương thân thể của con trai nên lựa chọn không để ý đến nữa.
Lời Vu Linh Thứu nói khó phân biệt thật giả nhưng Trần Dương biết hắn sẽ không thèm lấy lòng người nhà họ Mạnh, thế nên họ không để ý đến hắn là thật. Nhưng nếu nói họ lợi dụng Vu Linh Thứu, lấy tiền thưởng hắn nỗ lực có được cho Mạnh Dao thì không có khả năng.
Trần Dương nói: "Lập tức thông báo cho Hiệp hội Đạo giáo, phát lệnh truy nã Mạnh Khê." Cậu đang nói thì Đại Béo nhảy vào, trong miệng ngậm một tấm hình thả xuống trước mặt cậu. Trần Dương cầm lên xem, trong hình là một cô gái mặt mày trắng bệch mặc đồ trắng đang ôm một con mèo mun. Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy người này rất quen bèn hỏi Đại Béo: "Mày biết người này à?"
Mèo béo lắc đuôi, Trần Dương hỏi tiếp: "Tao đã từng gặp cô ta sao?"
Đại Béo ngậm một cái thẻ, trên đó viết: "Phòng Ước Nguyện." Trần Dương nhớ ra: "Mày từng dẫn tao đến đó, nữ chủ nhân của Phòng Ước Nguyện."
Mao Tiểu Lỵ nghe nhắc đến đối thủ cạnh tranh lập tức đi tới: "Cho em xem, cô ta đột nhiên biến mất gần một tháng nay rồi." Vừa thấy tấm hình, cô nàng xác nhận ngay: "Đúng là cô ta."
Trần Dương hỏi Đại Béo: "Cô ta làm sao? Mày muốn tao tìm cô ta cho mày à?"
Đại Béo giơ chân sau bên phải lên muốn vùi mặt vào, nhưng vì béo quá, nó cố hết sức mà chỉ có thể nhấc chân được 3cm. Mặt và chân cách xa thịt mỡ tầng tầng, tình huống rất xấu hổ. Mèo béo dứt khoát chôn mặt vào bụng, lúc vừa chạm vào bụng, mỡ bụng gợn sóng như thạch trái cây nhảy lên nhảy xuống.
Trần Dương nhịn không được giơ tay vuốt ve: "Mày sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến cô ta, cũng sẽ không có lý do gì mà dẫn tao đến Phòng Ước Nguyện. Nếu như mày muốn tìm cô ta thì đã tìm từ tháng trước rồi. Cô ta có liên quan đến Vu Linh Thứu đúng không?"
Đại Béo co thành một cục tròn không nhúc nhích nhưng cái đuôi cứ lắc qua lắc lại khẳng định câu hỏi của Trần Dương. Mao Tiểu Lỵ mắt nhìn thẳng nhưng tay thì vụng trộm giơ lên định vuốt Đại Béo, mới vừa chạm vào đã bị nó dùng đuôi đập một phát, trên mu bàn tay nhanh chóng hiện lên vết đỏ. Cô nàng lẩm bẩm: "Không cho sờ thì thôi, keo kiệt." Mao Tiểu Lỵ nói xong lại thương lượng vào mèo béo: "Tao mua hai chai rượu cho mày, mày cho tao vuốt, năm lần một chai, chịu không?"
Đại Béo ngậm cái thẻ khác, trên đó viết: Ba cái một chai.
"Sao mày không đi ăn cướp luôn đi!"
Đại Béo thu cái thẻ, xoay cái lưng tròn vo lạnh lùng vô tình như thương nhân không trả giá. Mao Tiểu Lỵ tính tính giá tiền một bình rượu, cảm thấy có thể chịu đựng trong phạm vi tiền tiêu vặt, vì vậy thỏa hiệp rồi hạnh phúc vuốt ve bộ lông bóng loáng của mèo mập.
Khấu Tuyên Linh cũng động tâm, nhưng hắn không có rượu cho mèo. Thế là hắn ngồi cạnh đầy nghiêm túc và chính nghĩa phổ cập cho Đại Béo quy tắc ở chung giữa đồng nghiệp: "... Vậy nên, đồng nghiệp cũng như bạn bè và anh em trong nhà. Nếu là mèo, cho anh em vuốt lông thì có sao đâu chứ?"
Đại Béo không nhúc nhích mà lườm Khấu Tuyên Linh. Trần Dương đẩy hắn qua một bên: "Đừng làm phiền. Đại Béo, cô ta là ai?"
Mèo mập giơ cái thẻ khác: "Từ A Ni."
Trần Dương hỏi: "Từ A Ni? Là chủ nhân cũ của mày à?" Đại Béo lắc đuôi, cậu kinh ngạc không thôi: "Cô ta còn sống?"
Từ A Ni là người triều Tùy, cách đây hơn 1000 năm. Sống đến nay vậy là hơn 1000 tuổi rồi? Đại Béo lại đẩy cái thẻ, trên đó viết: Cương thi.
Trần Dương còn muốn hỏi rõ nhưng Đại Béo lại không chịu nói thêm nữa. Cậu không còn cách nào khác bèn báo cáo tin tức Từ A Ni và Vu Linh Thứu lên Hiệp hội Đạo giáo. Cậu suy đoán Từ A Ni hẳn là mao cương sắp tu luyện thành phi cương, bằng không Vu Linh Thứu sẽ không tốn công tốn sức tìm kiếm máu cương thi ở nghĩa trang Trường Hòa.
Cuối cùng Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đi tham gia hội nghị ở Hiệp hội Đạo giáo, Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ ở lại phân cục. Lúc Trương Cầu Đạo về thì Độ Sóc và Trần Dương ở trong phòng cả ngày không ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì. Vì thế hắn kéo Mao Tiểu Lỵ hỏi: "Mấy người nói Trần Dương và cục trưởng Độ cãi nhau, tại sao cãi nhau vậy?"
Mao Tiểu Lỵ lắc đầu: "Không biết."
Trương Cầu Đạo: "... Không biết mà cô còn hăng hái bừng bừng gọi tôi về xem cuộc vui?"
Cô nàng trả lời: "Chú Mã nói bọn họ cãi nhau, bảo em xem trò vui. Em nghĩ có vui là được rồi, xoắn xuýt nguyên nhân hai người đó cãi nhau làm gì."
"Vậy là cô không biết vì sao họ cãi nhau?"
Mao Tiểu Lỵ gật đầu, sau đó chỉ chỉ Mã Sơn Phong: "Chú Mã biết."
Mã Sơn Phong nhìn hai người, nở nụ cười rồi bưng tách trà đi vào phòng làm việc: "Đôi khi chồng chồng cãi nhau không cần có lý do, sau này hai đứa sẽ hiểu mấy chuyện này. Người ngoài nhìn là tốt rồi, không cần cố gắng tìm hiểu."
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đi tham gia hội nghị ở Hiệp hội Đạo giáo, với tư cách là cục trưởng phân cục Đại Phúc, cậu ngồi cạnh các lão đại trong giới thiên sư, khiến cậu hơi không được tự nhiên. Cũng may gặp được Mạnh Phú, miếu chủ Miếu Hỏa Thần quen thuộc, sau đó mở video thì thấy người phụ trách Hiệp hội Đạo giáo những địa phương khác như Dịch Duy ở Tứ Xuyên, Tô Lý và Hồ Anh Nam ở Tử Dương Cung Thượng Hải.
Bọn họ chủ động trò chuyện với Trần Dương, tránh việc cậu chưa quen với giới thiên sư nên không biết ăn nói. Nhưng việc làm Trần Dương không ngờ chính là mấy người ngồi cạnh Mạnh Phú và Dịch Duy cũng nói chuyện với cậu, những người này đều là thiên sư nổi tiếng trong giới. Thật ra bọn họ đã sớm biết phân cục ở thủ đô có một cục trưởng có thiên phú cao, là truyền nhân hiếm hoi của Quỷ đạo, đương nhiên họ nghĩ phải quan tâm chăm sóc hậu bối, hơn nữa Quỷ đạo đã xuống dốc, Thiên Sư đạo càng phải giúp đỡ vài phần.
Thế nên mới vừa gặp mặt mà Trần Dương đã được không ít lão đại tặng quà, nhét đầy cả túi. Khấu Tuyên Linh bảo cậu thả lỏng, đừng cảm thấy không tự nhiên, mấy lão này có tiền lắm. Hơn nữa tặng quà cho tiểu bối là sở thích của họ, cứ tự nhiên mà nhận.
Trần Dương hỏi hắn: "Anh có kinh nghiệm hả?"
"Phàm là tiểu bối nào có vài phần thiên phú đều sẽ có trải nghiệm này, thấy nhiều đã quen." Khấu Tuyên Linh lại nhắc đến Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ: "Hai người họ cũng nhận được không ít quà, đặt biệt là Mao Tiểu Lỵ, nhận không dưới mười phần quà. Mỗi lần Hiệp hội Đạo giáo tổ chức đại hội giao lưu, Mao đạo trưởng sẽ dẫn tiểu bối trong nhà đi một vòng trước mặt mấy đại thiên sư, cướp mấy thứ tốt rồi mới hài lòng rời đi."
Cho nên sau này, mấy lão đại trong giới nhìn thấy người nhà họ Mao dẫn tiểu bối tươi cười ưỡn ngực đi đến là lại đau lòng một trận.
Không lâu sau mọi người vào chỗ, chừng năm mươi vị trí, trống hơn ba mươi. Trên bàn mỗi vị trí đặt một cái tablet được mở sẵn video trò chuyện. Các thiên sư gặp nhau chào hỏi tán gẫu vài câu, khi Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo và cục trưởng tổng cục Đại Phúc đi vào, mọi người mới yên tĩnh.
Mọi người đồng loạt nhìn qua, đầu tiên là nhìn Hội trưởng, vẫn là tiên phong đạo cốt râu bạc phất phơ, quần áo giản dị không màu mè. Lại nhìn qua cục trưởng Độ Bắc, bọn họ lập tức nhìn chằm chằm cái đầu heo trên ngực áo hắn, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Trần Thanh Đại là thiên sư Thượng Thanh của Toàn Chân giáo rất nổi tiếng, vì đức cao vọng trọng nên được đề cử làm Hội trưởng. Ông là một trong số ít các thiên sư biết thân phận thật của Độ Sóc, lúc hắn tiến vào ông cũng chú ý đến cái đầu heo trên ngực áo hắn.
Trần Thanh Đại vuốt râu một cái rồi nói: "Cục trưởng Độ tính trẻ con chưa hết."
Độ Sóc thản nhiên: "Vị kia nhà tôi tự tay thêu."
"Vị trong nhà?" Trần Thanh Đại kinh ngạc không thôi: "Cục trưởng Độ đã có gia đình?"
"Ừ." Khóe miệng Độ Sóc cong lên, ánh mắt nhìn Trần Dương cách đó không xa: "Hắn nghịch ngợm."
Trần Thanh Đại đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, dù nghe được Phong Đô đại đế thừa nhận đã kết hôn còn bị show ân ái, ông vẫn bình tĩnh và nhanh chóng tiếp thu: "Chúc mừng."
Kế tiếp ông căn cứ theo đường chỉ của cái đầu heo mà khen vợ hắn huệ chất lan tâm, tâm linh thủ xảo. Phải biết thời đại bây giờ không còn nhiều người hứng thú với thêu thùa, nhất là tay nghề tốt như vậy.
*Huệ chất lan tâm: hình dung người phụ nữ thiện lương, tính tình cao thượng, dung mạo cao nhã. Tâm linh thủ xảo: khéo tay lanh trí.
Cuộc đối thoại của hai người bị mấy thiên sư khác nghe được, trong đó có năm người biết thân phận thật của Độ Sóc, những người còn lại chỉ biết hắn là cục trưởng tổng cục, có liên hệ với Phong Đô. Nghe hắn đã kết hôn còn tưởng là tân hôn bèn nhanh chóng chúc mừng.
Độ Sóc sửa đúng: "Không phải tân hôn. Đã kết hôn gần bảy năm rồi."
Mọi người càng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Độ Sóc lại giấu diếm lâu như vậy. Ngẫm lại cũng đúng, thường ngày hắn rất khiêm tốn, cũng rất hiếm khi xuất hiện trong giới thiên sư, không ai biết chuyện hắn đã có vợ cũng là bình thường thôi.
Mạnh Phú kinh ngạc nói: "Vợ của cục trưởng Độ là ai vậy?"
Trần Dương che mặt, lúc Độ Sóc đi vào vẫn không nhìn qua. Cậu nghe vậy bèn nói: "Cháu không biết."
"Cháu không biết cũng bình thường thôi, đến chú cũng không biết mà." Mạnh Phú cho là Trần Dương mới vào giới thiên sư một năm, không quen biết Độ Sóc cũng là bình thường thôi. Ông nói tiếp: "Cục trưởng Độ luôn khiêm tốn và thần bí, tuy nhậm chức cục trưởng tổng cục đã bốn năm nhưng số lần xuất hiện trước mặt mọi người chỉ đếm trên đầu ngón tay."
Trần Dương gật đầu, gương mặt hơi nóng lên: "Dạ, không quen."
Khấu Tuyên Linh liếc hình cậu nhưng không vạch trần, im lặng nghe Mạnh Phú lải nhải.
Hắn chợt nhớ ra, bốn năm trước Trần Dương mới vừa học năm nhất đại học sắp lên năm hai, thời gian gần một năm cũng đủ để cậu thích ứng với cuộc sống ở thủ đô. Lúc này Độ Sóc đột nhiên nhận chức cục trưởng tổng cục, lẽ nào vì tiện chăm sóc Trần Dương nên mới chạy đến nhận cái chức vụ mệt thân này?
Khấu Tuyên Linh nhìn Trần Dương đang xấu hổ, nhìn lại Độ Sóc mặt mày rạng rỡ thường liếc nhìn qua. Ở đây toàn là mấy lão thiên sư già cả, bằng không người trẻ tuổi nào nhìn một cái cũng nhìn thấu gian tình giữa hai người này. Khấu Tuyên Linh lắc đầu, cảm thán Độ Sóc vì Trần Dương mà đến dương gian. Không ngờ Phong Đô đại đế cũng si tình như vậy! Hắn cảm thán không thôi, sau đó sờ sờ bức tranh sư tổ mang theo bên mình.
Mạnh Phú nhìn thấy Khấu Tuyên Linh lại mang bức họa sư tổ theo nhưng không trách còn rảnh rỗi trêu chọc hắn: "Nghe nói ở nghĩa trang Trường Hòa, sư tổ hiển linh cứu cậu hai lần, kết quả bức tranh bị hỏng luôn hả?!"
Khấu Tuyên Linh đen mặt: "Mạnh quan chủ, đừng nhắc đến nữa. Mỗi lần nhớ tới là cháu lại tức giận."
Mạnh Phú nghe vậy cười ha hả vài tiếng, trêu chọc Khấu Tuyên Linh vài câu, cảm thấy mỹ mãn mới im lặng.
Phía trên, Độ Sóc bắt đầu trình bày chuyện ác quỷ trốn thoát khỏi địa ngục, khi hắn đề cập đến chuyện Vu Linh Thứu luyện hóa cả tòa thành thành cương thi 700 năm trước, vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm trọng, sự chú ý từ cái đầu heo dời về Vu Linh Thứu.
Trần Dương vỗ vỗ hai má nóng bỏng, chuyện Độ Sóc đang nói cậu đã suy đoán được tám chín phần, vậy nên lúc này cậu không tập trung lắm mà lại nhìn Độ Sóc đang nghiêm túc đến đờ người ra.
Hình như từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Độ Sóc nghiêm túc làm việc, tuy rằng hắn rất bận rộn. Bây giờ hiếm khi thấy được khía cạnh này của hắn, thật sự mê người như trong dự kiến. Dù Độ Sóc đã đổi gương mặt khác nhưng khí thế uy nghiêm vẫn khiến Trần Dương mê đắm đến hồn vía lên mây.
Mạnh Phú đẩy Trần Dương: "Cục trưởng Trần, hồi hồn?"
Trần Dương bỗng hoàn hồn, phát hiện hội nghị đã kết thúc. Độ Sóc đang nói chuyện với Hội trưởng Hiệp hội Đạo giáo, sau đó dặn dò mấy người bên cạnh đi làm việc. Những thiên sư khác lục tục rời đi, lúc này cậu mới biết nãy giờ bản thân nhìn Độ Sóc đến mê mẩn cả người. Cậu lúng túng nói: "Cục trưởng Độ thật đep trai."
Mạnh Phú lo lắng nhìn cậu: "Giới thiên sư ai cũng biết, nhưng người ta kết hôn rồi."
Trần Dương sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, trông thấy Khấu Tuyên Linh đang nằm nhoài ra bàn cười lén. Cậu cười cười nói: "Cháu biết, cháu chỉ sùng bái cục trưởng Độ. Sùng bái mà thôi."
Mạnh Phú còn đang muốn khuyên răn thì Độ Sóc đã trò chuyện xong đi thẳng đến, hắn nói với Trần Dương: "Trò chuyện xong chưa?"
Cậu gật gật đầu.
"Đói không?" Độ Sóc rất tự nhiên nắm tay Trần Dương, gật đầu với Mạnh Phú rồi xoay người đi.
Trần Dương quay đầu cười cười tạm biệt với ông rồi nhỏ giọng nói với hắn: "Anh Độ, vừa rồi anh rất đẹp trai."
"Thích không?"
"Rất thích."
Khấu Tuyên Linh thông cảm vỗ vỗ vai Mạnh Phú, cảm thông cho ông ở trong giới lâu như vậy rồi, đến tuổi này vẫn còn phải xem người trẻ tuổi show ân ái. Khấu Tuyên Linh quyết định làm người tốt thì làm đến cùng, hắn tốt bụng đẩy ông một cái: "Chú không nhìn lầm đâu, đối tượng mà cục trưởng Độ cưới cách đây bảy năm chính là Trần Dương, cục trưởng phân cục của chúng cháu đó."
Khấu Tuyên Linh nói xong liền bình thản rời đi.
Mạnh quan chủ nắm tóc kêu lên một tiếng, giống như bị đả kích mạnh.
____________
Mặc áo đầu heo đi khắp nơi, mấy ai làm được như cụ.