Dịch Nhân Tiết bước theo chú tiểu mà không nói năng gì. Vị phán quan cảm thấy nhức nhối nơi đầu. Đôi mắt ngài đỏ hoe. Ông bắt đầu bị cảm nặng. Dịch Nhân Tiết cảm thấy trong người ơn ớn lạnh.
Cảnh tượng kỳ lạ diễn ra qua màn mưa, phải chăng chỉ là ảo giác?
Dịch Nhân Tiết liếc mắt nhìn quan phụ tá Tào Can. Ông nhận thấy quan phụ tá vẫn bình tĩnh.
Ông ra lệnh:
- Nhà ngươi hãy đi thay quần áo và nhớ lại đây ngay.
Chú tiểu cúi đầu từ giã Dịch Nhân Tiết và trở ra cùng với Tào Can.
Trong căn phòng rộng lớn, người thiếp thứ nhất đưa tay chỉ những chiếc rương và lệnh cho gia nhân tháo mở.
Người thiếp thứ hai và thứ ba điều khiển các chú tiểu đốt lửa các lò sưởi.
Dịch Nhân Tiết nhìn mọi người làm việc, sau đó ông quay lại phòng riêng của ông.
Căn phòng được bày biện một số bàn ghế kiểu xưa. Những tấm liếp nặng nề che kín các cửa sổ nhưng cũng không sao ngăn được sự giận dữ của cơn cuồng phong ở bên ngoài. Một chiếc giường rộng choán trọn một góc căn phòng. Đó là một cái sập bằng gỗ quí, bốn mép sập có chạm trổ công phu. Ở một góc khác có đặt một chiếc bàn nhỏ, chung quanh có bốn chiếc ghế. Ngoài một lò than hồng to lớn, còn ra không có gì nữa. Một tấm thảm nâu đã bạc màu trải lên nền gạch bông. Nhìn chung, quang cảnh không mấy hấp dẫn, tuy nhiên Dịch Nhân Tiết có vẻ thoải mái. Vị phán quan nói một mình:
- Một khi mà lò than hồng được đốt lên, tất cả các ngọn đèn được thắp sáng thì quang cảnh xem cũng tạm đẹp mắt đấy chứ?
Dịch Nhân Tiết với tay kéo chiếc màn ngăn cách chiếc giường của ông nằm. Vị phán quan nhận thấy chiếc giường ông nằm cũng đủ rộng để cho ba người vợ của ông cùng nằm chung với ông. Lúc còn ở tỉnh Gia Mân, chẳng bao giờ ba người vợ cùng nằm chung với nhau. Mỗi người có một phòng riêng. Đêm đến Dịch Nhân Tiết vào phòng họ tuỳ nơi mời mọc của mỗi người.
Vốn là đồ đệ trung thành của đạo Khổng, Dịch Nhân Tiết nghĩ rằng có lẽ đó là cách giải quyết ổn thoả nhất. Có nhiều ông chồng có thói quen ngủ chung giường với tất cả các bà vợ của mình. Một sự chung đụng như thế chỉ làm tổn thương đến sự tôn kính nữ giới, mà còn làm phương hại cho sự hoà hợp trong gia đình. Nói thì nói vậy, nhưng trong một cuộc du lịch, người ta không thể làm theo như ý mình muốn được.
Dịch Nhân Tiết trở lại phòng riêng, hắt hơi liên tiếp luôn mấy cái.
Người thiếp thứ nhất nói:
- Xin chàng mặc thêm một chiếc áo bông vào người.
Rồi bà hạ giọng:
- Chàng nghĩ xem, thiếp có nên tặng chút ít quà mọn gì cho mấy chú tiểu không?
Vị phán quan nói nhỏ:
- Không sao! Để ta lo việc ấy. Vì trước khi rời khỏi nơi này ta sẽ dành một món quà xứng đáng cho vị hoà thượng trụ trì nơi đây.
Đoạn Dịch Nhân Tiết lớn giọng:
- Cái áo này, ta mặc vừa vặn đấy chứ?
Vừa lúc người thiếp thứ hai định đem hơ khô áo bên cạnh lò than thì vị phán quan lệnh đem đến cho ông chiếc mão.
- Để ta đến ngỏ lời cảm ơn vị hoà thượng trụ trì nơi đây một chút cho phải lễ.
Người thiếp thứ nhất lên tiếng:
- Chàng nhớ trở về thật sớm. Thiếp đang pha trà nóng cho chàng. Bữa ăn tối cũng đang được chuẩn bị gần xong. Chàng có vẻ mệt thì phải. Thiếp nghĩ chàng bị cảm rồi đó!
Dịch Nhân Tiết mau mắn:
- Ta trở lại ngay. Ta cảm thấy trong người cũng không được khoẻ lắm. Có lẽ ta bị cảm nhẹ vì trận mưa quái ác kia.
Dịch Nhân Tiết buộc chiếc thắt lưng vào bụng. Cả ba nàng tiễn chân ông tới cửa.
Quan phụ tá Tào Can đã đứng chờ sẵn ở hành lang. Ông này mặc chiếc áo dài màu xanh và đội chiếc mão bằng nỉ. Một chú tiểu cầm đèn đứng sẵn bên cạnh.
Vừa thấy Dịch Nhân Tiết, chú tiểu đã kính cẩn cúi đầu:
- Hoà thượng chúng con đợi quan lớn ở ngay phòng tiếp khách.
Dịch Nhân Tiết bệ vệ bước ra khỏi phòng. Lúc đi qua nơi có cửa sổ mà lúc nãy ông ta được dịp chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ ở bên toà nhà đối diện, vị phán quan để tai nghe ngóng. Mưa gió vẫn trong cơn giận dữ tuy có phần bớt cường độ hơn lúc trước. Dịch Nhân Tiết mở toang cánh cửa sổ. Một làn chớp loé lên. Ánh sáng vừa đủ cho vị phán quan nhìn thấy rõ bức tường toà nhà đối diện. Rõ ràng là một bức tường bằng phẳng, không có qua một cánh cửa sổ nào cả. Phía trên bức tường là một cái tháp nhỏ. Từ đó bức tường chạy dài xuống mặt đất không có một cánh cửa sổ nào.
Dịch Nhân Tiết đóng mạnh cánh cửa, giọng bất bình:
- Mưa bão kéo dài mãi sao? Chú tiểu hãy chịu khó dẫn ta qua căn phòng chứa vật liệu thử xem.
Chú tiểu tỏ vẻ kinh ngac:
- Bẩm quan lớn. Nếu muốn đi đến phòng chứa vật liệu thì phải xuống tầng dưới và lần theo hành lang nối liền toàn nhà này với toà nhà kia, sau đó còn phải...
Dịch Nhân Tiết cắt ngang câu trả lời:
- Không sao! Ta sẽ bước theo chú.
Tào Can liếc nhìn vị phán quan. Ông ta thấy nét mặt Dịch Nhân Tiết có vẻ cương quyết, do đó ông định nói gì nhưng lại ngưng ngay.
Ba bóng người âm thầm bước xuống bậc tam cấp rồi cả ba lần theo một hành lang nhỏ hẹp. Họ phải bước lên một bậc tam cấp khá cao trước khi bước đến một khoang cầu thang. Từ đó nhìn xuống, Dịch Nhân Tiết nhận thấy một cái giếng rộng lớn, lòng giếng đen thẳm. Mùi nhang trầm từ đâu toả ngát căn phòng.
Chú tiểu quay lại giải thích:
- Nơi đây nằm ngang với căn phòng mà hiện quan lớn đang tạm trú ở cánh phía đông của tu viện.
Bước thêm vài bước, chú tiểu lại nói:
- Đây là hành lang dẫn tới căn phòng chứa vật dụng.
Dịch Nhân Tiết dừng chân đưa mắt quan sát dãy cửa sổ cao ở bức tường bên mặt.
Chú tiểu lại bước đi. Chú đẩy một cánh cửa lớn rồi mời khách bước vào một căn phòng hình chữ nhật, trần nhà rất thấp. Hai ngọn đèn vừa đủ chiếu sáng căn phòng chứa đầy những gói và những rương vật dụng. Dịch Nhân Tiết hơi thắc mắc, hỏi:
- Ai lo công việc thắp sáng những ngọn đèn này?
- Bẩm quan lớn. Các tu sĩ luôn luôn lui tới nơi đây tìm kiếm các vật dụng và cả quần áo sắm tuồng. - Chú tiểu vừa nói vừa chỉ lên vách cho vị phán quan thấy hàng dãy hia mão, áo gấm, quần hoa và cả những chiếc mặt nạ bằng gỗ sắp xếp thứ tự ở phía ngăn trái. Ở phía mặt là một cái giá gươm trên đó cắm đầy lao, kích, cờ, phướn... và rất nhiều dụng cụ để diễn tuồng.
Dịch Nhân Tiết đứng lặng im quan sát thật kỹ. Sau những dụng cụ sắm tuồng đó, vị phán quan không nhìn thấy một kẽ hở nào ở bức tường. Quả có hai ô cửa nhỏ nằm về mặt đông, nhưng như vậy là hai ô cửa này nằm ở phía ngoài ngôi thiền viện.
Dịch Nhân Tiết lệnh cho chú tiểu:
- Chú ra ngoài phòng và đợi ta ở ngoài đó.
Tào Can nhận thấy Dịch Nhân Tiết đi đi lại lại trong căn phòng quan sát thật kỹ lưỡng, không dám lên tiếng hỏi và ông cũng làm theo vị phán quan mà trong lòng không khỏi thắc mắc. Đến một lúc không thể chịu đựng được, Tào Can liền thưa:
- Thưa phán quan. Chẳng hay có điều gì đáng dị nghị ở trong căn phòng này nên phán quan ra chiều bận tâm nhiều đến vậy?
Dịch Nhân Tiết kể lại cảnh tượng kỳ lạ do chính mình chứng kiến và kết luận.
- Chú tiểu của thiền viện này quả quyết với ta là căn phòng này không có một cánh cửa sổ nào đối diện với toà nhà bên cạnh. Ta bắt buộc phải tìm biết là chú tiểu đã không nói dối ta. Tuy nhiên ta vẫn chưa hết thắc mắc vì chính mắt ta nhìn thấy rõ là có một cánh cửa sổ mở ra. Hơn nữa, cảnh tượng đó đã diễn ra chỉ cách đây không bao lâu.
Tào Can chặc lưỡi:
- Rõ quái đản! Bẩm quan lớn. Ngoài ra quan lớn còn nhận thấy gì kỳ lạ nữa không?
- Ta đã nói với nhà ngươi là cảnh đó chỉ diễn ra trong vòng mấy giây đồng hồ mà thôi.
- Cảnh đó lại diễn ra ở nơi này? Để tôi thăm dò thật kỹ các bức tường. Để xem có một cánh cửa sổ nhỏ nào ở phía sau những cây lao và những lá phướn đó không?
Dịch Nhân Tiết chắp tay sau lưng đứng nhìn Tào Can xê dịch các ngọn giáo, các ngọn kích, các chĩa ba... bám đầy bụi. Công việc này làm cho Tào Can nhớ lại thời kỳ ông ta làm công việc kiểm soát dưới các ghe đò, thuyền buồm chạy lại trên các sông lạch.
Dịch Nhân Tiết để mặc Tào Can lục soát trong lúc đó ông bước lại rờ rẫm bức tường phía trái. Vị phán quan luồn chân một cách khó nhọc bước qua những gói bao lớn, những rương gỗ chất đầy vật liệu, cả những mặt nạ thô kệch dường như đang trừng mắt theo dõi mỗi cử chỉ của ông.
Như vừa nói cho mình và Tào Can đủ nghe, Dịch Nhân Tiết lẩm bẩm:
- Đạo giáo gì mà kỳ lạ thật! Đạo Khổng chân chính minh bạch như vậy, vì sao họ không theo? Lão giáo cũng bắt nguồn từ Trung Quốc. Có phải như đạo Phật đâu!
Tào Can góp ý:
- Tiện đệ nghĩ rằng phía Lão giáo cần xây cất những tu viện to lớn như thế này là để cạnh tranh với đạo Phật đang bành trướng và phát triển mạnh.
Dịch Nhân Tiết ho lên mấy tiếng. Vị phán quan quả thật đã bị cảm nặng. Tuy được mặc rất ấm nhưng chốc chốc ông ta lại rùng mình mấy cái, dường như ông đang cảm thấy ớn lạnh trong mình.
Bỗng Tào Can lớn tiếng:
- Bẩm quan lớn. Hãy nhìn đây!
Dịch Nhân Tiết bước lại gần hơn. Trong một góc phòng, cạnh một cái tủ, khi Tào Can lật hẳn một tấm biển lên, ông ta nhận thấy rõ ràng một khung cửa sổ.
Cả hai đứng lặng yên một hồi. Tào Can nhìn Dịch Nhân Tiết không chớp mắt, đoạn ông ta lẩm bẩm:
- Thật sự thì tại đây có một cánh cửa sổ nhưng cửa này đã được bít kín lại từ lâu lắm rồi.
Dịch Nhân Tiết chậm rãi:
- Chúng ta đang đứng gần một góc của toà nhà này tức đối diện với cửa sổ ở bên kia.
Tào Can đưa tay vỗ mạnh vào bức tường. Ông ta dùng mũi dao cạy mạnh vào bức tường rồi lần đưa mũi dao vào viền khung cánh cửa. Đoạn ông lên tiếng:
- Bẩm quan lớn. Ngôi tu viện này xưa cũ lắm rồi. Tiện đệ có nghe đồn có lắm chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở nhiều nơi trong ngôi Thiền viện này. Nhiều người đáng tin cậy quả quyết là chính mắt họ đã chứng kiến lắm cảnh xưa cũ từ rất nhiều thế kỷ qua và cũng có thể...
Tào Can chưa dứt lời thì nhìn thấy Dịch Nhân Tiết đưa tay lên trán ra chiều suy nghĩ:
- Cái mũ sắt mà người đàn ông nọ đội lên đầu... Kể từ hàng trăm năm qua, chính các binh sĩ của chúng ta cũng không đội loại mũ đó. Ta cho đó cũng là một điều lạ, Tào Can ạ!
Dịch Nhân Tiết suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Dường như ta đã thấy loại mũ này ở trong một vở tuồng nào đó. Xem kìa! Chính nó đó! - Dịch Nhân Tiết bước lại bên cạnh những chiếc mặt nạ. Nơi đây bày ngổn ngang những bao tay bằng sắt, những vỏ bao kiếm...
Vị phán quan lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ! Vì sao lại không có loại mũ sắt kia?
Tào Can đỡ lời:
- Bẩm quan lớn. Có nhiều bộ đồ tuồng còn thiếu sót.
Như không để ý đến câu nói của Tào Can, Dịch Nhân Tiết tiếp tục:
- Ta không để ý đến y phục của người đàn ông nọ nhưng ta nhớ rõ hắn rất lớn vóc với những cánh tay to lớn, đôi vai khá rộng.
Dịch Nhân Tiết nhìn Tào Can không chớp mắt rồi bỗng la lên:
- Trời đất! Hay là ta đã thấy ma?
Tào Can thưa:
- Để tiện đệ đo thử để biết bề sâu của cánh cửa sổ đó là bao nhiêu.
Dịch Nhân Tiết rùng mình một cái. Vị phán quan co mình nhỏ lại trong chiếc áo dài bông rồi đưa tay rút ra một khăn bằng lụa, đưa khăn chấm mắt.
Cảnh tượng lúc nãy mà Dịch Nhân Tiết được chứng kiến phải chăng do ảo giác gây ra?
Tào Can tiếp lời:
- Bẩm quan lớn. Bức tường này cũng khá dày. Có thể gần đến một thước. Nhưng dù có dày đến mức đó thì cũng không thể nào đủ cho một người đàn ông ôm một người đàn bà trong tư thế như vậy được.
Dịch Nhân Tiết gật đầu:
- Lẽ dĩ nhiên là không thể như thế được!
Vị phán quan quay mặt nhìn kỹ chiếc tủ kiểu xưa. Trên đầu tủ có hình chạm hai con rồng đang vờn ngọn lửa. Dịch Nhân Tiết kéo cánh tủ. Ngoài một chồng mão được xếp gọn gàng, vị phán quan không còn nhận thấy có gì thêm nữa. Dịch Nhân Tiết để ý ở phía chân tủ cũng có hình chạm hai con rồng đang vờn ngọn lửa, nên nói nhỏ:
- Cái tủ xưa này quí lắm đó!
Đoạn Dịch Nhân Tiết buông một tiếng thở dài và nói:
- Thôi hãy quên những gì ta đã thấy đi. Hãy trở lại công việc đang làm. Năm vừa qua, Tào Can nhớ chứ? Không phải cách đây một hay hai thế kỷ đâu. Đã có ba thiếu nữ chết trong ngôi tu viện này. Người thứ nhất tên gọi là Linh. Chết vì bịnh. Người thứ hai là Gao, tự tử. Người thứ ba tên Hoằng, chết vì tai nạn. Người ta đã tường trình lên cho chúng ta như vậy. Nhân dịp này chúng ta hỏi thăm hoà thượng trụ trì để biết rõ hơn về cái chết của ba thiếu nữ đó. Hãy tới gặp vị hoà thượng xem sao!
Chú tiểu đứng đợi ở hành lang từ nãy đến giờ. Mặt chú xanh tưởng chừng không còn một giọt máu. Đôi mắt chú trông lơ láo như đang khiếp sợ cái gì.
Dịch Nhân Tiết hỏi:
- Có gì lạ đã xảy ra?
- Dạ! Dường như con trông thấy một bóng người xuất hiện.
- Chú có nói là các tu sĩ thường lui tới căn phòng chứa vật dụng kia mà?
- Da. Nhưng đây không phải là các tu sĩ mà là bóng một người lính.
- Một người lính?
Chú tiểu gật đầu. Sau một giây im lặng chú bèn kể tiếp:
- Chúng con nghe kể lại là cách đây lõi một trăm năm, một số người nổi loạn đem gia đình vào trú ẩn trong ngôi tu viện này. Quân đội được lệnh nhà vua xông vào tu viện. Hễ gặp ai là họ giết chết ngay. Đàn ông, đàn bà và cả trẻ con.
Chú tiểu trợn tròn mắt vì quá sợ hãi. Chú nhìn vị phán quan và nói thêm:
- Người ta cũng nói rằng những đêm giông bão như đêm nay, những con ma ấy sống lại những giây phút xa xưa. Bẩm quan lớn, chẳng hay quan lớn không nghe thấy gì hết cả hay sao?
Dịch Nhân Tiết lắng tai nghe ngóng. Vị phán quan càu nhàu:
- Chỉ nghe mưa rơi, gió rít. Thôi hãy bước xuống. Ở đây có nhiều gió lạnh, khó chịu quá chừng!