Đã mang tiếng là hôn quân thì phải có dáng vẻ của hôn quân.
Không giống Ôn Ngọc Dung phải về nhà dưỡng thương, chỉ mới ba ngày sau khi bị phạt, Sư Tễ đã trở lại ngự tiền hầu hạ, sau đó đắng lòng nhận ra Thân Giác khó hầu hạ cỡ nào.
Tỷ như, Thân Giác ngồi trên giường mỹ nhân kê trước cửa sổ, rõ ràng chỉ mới đầu thu, cậu đã choàng áo lông cừu bọc kín hết cả người, trong tay cầm quả cầu thêu bằng lụa đỏ, lười biếng ném ra ngoài cửa sổ.
Sư Tễ điểm mũi chân, khinh công bay ra ngoài, không bao lâu đã nhặt cầu quay trở về.
Y cẩn thận đặt quả cầu vào trong tay đế vương, nhưng chẳng được bao lâu lại bị ném ra ngoài.
Cung nhân chung quanh nhìn thấy đều âm thầm bật cười, ngầm hiểu Thánh Thượng hẳn là đang xem Sư Tễ như tiểu cẩu mà chơi đùa.
Sư Tễ cũng cho là như vậy, càng về sau sắc mặt càng đen đến khó coi, nhưng chỉ có thể nén giận không làm gì được.
Cuối cùng cũng là do Thân Giác chơi mệt rồi, không muốn chơi nữa mới buông tha Sư Tễ.
Chẳng qua lúc Sư Tễ cầm cầu trở về, cậu khẽ ngoắc ngoắc ngón tay.
Sư Tễ trầm mặt tiến lên, bỗng dưng nhìn thấy Thân Giác vẫy vẫy tay với mình.
Sư Tễ: "??? "
Y có hơi hồ nghi nhìn Thân Giác.
Thân Giác liếc y, trong mắt ánh lên nét vênh váo tự đắc của người bề trên.
"Cúi đầu xuống."
Sư Tễ nghe vậy, chỉ có thể cúi đầu.
Mới vừa cúi đầu, cằm đột nhiên bị gãi gãi.
"Thật ngoan." Thân Giác cười một tiếng.
Sư Tễ cứng đờ, chỉ cảm thấy nhục nhã, cần cổ nháy mắt căng đến đỏ bừng, gân xanh đều hiện ra.
Hành vi này của Thân Giác rõ ràng là đang chơi đùa với một con chó.
Khắp cái thiên hạ này sợ cũng chỉ có một mình đế vương mới dám tùy tiện coi một vị tướng quân đã từng lên sa trường như chó mà trêu.
Trong lúc Sư Tễ cố gắng nhẫn nhục, Thân Giác vẫn luôn quan sát y.
Trong khoảng thời gian này, cậu luôn ôm mối hoài nghi, cậu hoài nghi Sư Chu chưa chết.
Thứ nhất là bởi vì Sư Chu chết quá dễ dàng, thứ hai là bởi vì Ôn Ngọc Dung quá bình tĩnh.
Cho dù lúc này Ôn Ngọc Dung vẫn chưa nảy sinh tình cảm với Sư Chu, nhưng hai người dù sao cũng là cùng nhau lớn lên, Sư Chu còn vô cùng dính lấy Ôn Ngọc Dung, không có đạo lý gì mà Sư Chu chết, Ôn Ngọc Dung lại có thể bình tĩnh đến như vậy.
Còn Sư Tễ lại luôn bày ra gương mặt thâm cừu đại hận.
Thân Giác trêu xong thì không muốn nhìn mặt Sư Tễ nữa, phất tay bảo người lui ra.
Sư Tễ vừa lui xuống, vẻ lười biếng trên mặt Thân Giác đã rút đi gần hết.
Cậu hờ hững nhìn quả cầu thêu bằng lụa đỏ trong tay.
Mấy mươi ngày nay Ôn Ngọc Dung phải dưỡng bệnh trong phủ, cậu chỉ có thể rảnh rang không có việc gì thì trêu chọc Sư Tễ, quan sát phản ứng của y.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, thân thể cậu vẫn rất yếu, lúc nào cũng như sắp lâm vào hôn mê, ngay cả trêu Sư Tễ cũng phải dùng hết sức lực.
Thân thể kiểu này, nếu không phải biết mấy đời trước mình sẽ sống đến năm 33 tuổi, cậu sắp cho rằng chính mình sẽ chết ngay ngày mai.
Thân Giác vẫn mong sẽ dưỡng cái thân thể này tốt lên một chút, bởi khỏe rồi mới có thể hành sự.
Vì thế cho nên mới tới cuối mùa thu, Thân Giác đã chủ động đưa ra ý muốn xuôi xuống phía nam đến Nam Cung ở một khoảng thời gian, chờ đầu xuân lại trở về.
Năm nào thiên gia cũng có lệ đến Nam Cung, chẳng qua đều là đầu đông mới dời qua, lần này Thân Giác muốn đến đó sớm hơn, cho nên Đồng Mộng Nhi tạm thời không có cách nào đi cùng với cậu được, chỉ có thể phái thêm nhiều thân vệ đi theo Thân Giác.
"Có cần Sư Tễ đi cùng không?" Đồng Mộng Nhi hỏi.
Thân Giác suy nghĩ một chút, "Cho đi cùng."
"Vậy Ôn Ngọc Dung thì sao?"
Thân Giác nhìn Đồng Mộng Nhi, "Mẫu hậu thấy sao?"
Trong mắt Đồng Mộng Nhi ánh lên chút không vui, "Mẫu hậu cho rằng Ôn Ngọc Dung là người thông minh, nào ngờ hắn lại không biết điều như vậy.
Thôi thì cứ để hắn tiếp tục ở trong phủ dưỡng thương đi, mẫu hậu thấy hắn cũng không vượng con chỗ nào hết, đám người Tư Thiên Giám lệnh đúng là không có chút hữu dụng nào."
Thay đổi này quả là nghiêng trời lệch đất so với đời trước.
Trước là bởi vì Thân Giác thích Ôn Ngọc Dung, Đồng Mộng Nhi yêu ai yêu cả đường đi, cho nên đối với Ôn Ngọc Dung cũng là sủng tín hết mực, thứ gì tốt cũng đưa đến chỗ Ôn Ngọc Dung.
Nhưng hiện giờ Thân Giác tỏ vẻ chán ghét, cộng thêm việc Thân Giác bị thương, hơn nữa chuyện ăn kem tươi khiến cậu đổ bệnh lần trước cũng đủ để khiến Đồng Mộng Nhi dần dần ghét bỏ Ôn Ngọc Dung.
"Vậy nghe theo lời mẫu hậu, không mang hắn theo." Thân Giác tươi cười.
Vì thế cậu cố ý phái người đến Ôn phủ báo một tiếng, bảo Ôn Ngọc Dung yên tâm ở trong phủ dưỡng thương cho thật tốt, chỉ là không ngờ tới ngay ngày hôm sau, Ôn Ngọc Dung đã thỉnh chỉ vào cung.
Thân Giác không có sức ngồi dựa trên giường, lười biếng liếc nhìn Ôn Ngọc Ung quỳ gối cách đó không xa,"Vết thương đã lành hết rồi? "
"Tạ bệ hạ quan tâm, đã khỏi hoàn toàn." Ôn Ngọc Dung cung kính đáp.
Thân Giác trầm mặc, Ôn Ngọc Dung vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, nhưng mãi vẫn chưa thấy Thân Giác hỏi câu tiếp theo.
Hắn hơi mất kiên nhẫn, chỉ có thể nói: "Bệ hạ, thần muốn đi theo hầu bệ hạ đến Nam Cung."
"Làm tốt thì mới được đi, làm không tốt thì đòi đi cái gì?" Thân Giác nhẹ giọng nói.
Lưng Ôn Ngọc Dung dẫu đang quỳ vẫn rất thẳng, rất có khí khái của văn nhân, "Chuyện lần trước là do vi thần sơ xuất, lần sau tuyệt sẽ không tái phạm nữa."
Hắn dứt lời, lại trầm mặc thêm một lúc thật lâu.
"Ngươi lại đây." Thân Giác mềm giọng nói.
Bởi vì cậu chưa kêu hắn đứng lên, Ôn Ngọc Dung không dám đứng dậy, đầu gối lết từng bước về phía trước.
Đến khi lết tới trước giường, hắn chỉnh trang lại tư thế quỳ, bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên đầu hắn.
"Ôn ái khanh, cô thật sự thưởng thức ngươi, nhưng mẫu hậu lại thích Sư Tễ hơn, cô thì không muốn làm trái ý mẫu hậu, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi." Thanh âm Thân Giác từ phía trên truyền đến, "Ngươi có hiểu tâm ý của cô không?"
Ôn Ngọc Dung nhanh chóng nhớ lại những chuyện trước đây, Thân Giác quả thực là có phần thiên vị hắn, đối với Sư Tễ chưa từng có sắc mặt tốt, chẳng qua lần trước là do ở trước mặt Đồng Mộng Nhi, Thân Giác mới phạt nặng hắn, phạt nhẹ Sư Tễ.
Phận làm vi thần, có hai điều cực kỳ quan trọng, thậm chí còn là điều kiện tiên quyết mà kẻ làm vi thần nên có.
Một là đọc hiểu thánh ý, hai là từ đó làm vui lòng đế vương.
Ôn Ngọc Dung vào cung làm thư đồng, dĩ nhiên không muốn cả đời này đều chỉ làm thư đồng, huống hồ chuyện mỗi ngày hắn cần làm cũng không giống chuyện một thư đồng nên làm.
"Ý bệ hạ là? "Ôn Ngọc Dung do dự hỏi ra miệng.
Bàn tay Thân Giác đặt ở trên đầu Ôn Ngọc Dung hơi dùng chút sức lực,"Lần này đi Nam Cung, cô chỉ dẫn một trong hai người các ngươi đi thôi.
Dẫn theo ai, còn để xem bản lĩnh của các ngươi.
"
Dứt lời, cậu thu tay lại.
Còn năm ngày nữa là đến ngày xuất phát rồi.
Trong năm ngày này Ôn Ngọc Dung không tiến cung một lần nào, thế nhưng một đêm trước ngày xuất cung, Sư Tễ bỗng nhiên dâng tấu sớ, trong tấu ghi rõ vì đột phát trọng binh, không thể bồi quân nam hạ.
Đồng Mộng Nhi nhận tấu chương, hai mày nhăn lại, "Sư Tễ này sao vậy?"
Thân Giác ngồi bên cạnh, có hơi kinh ngạc với kết quả này.
Nói đến, cũng là do mấy đời trước cậu không nhìn thấu được Ôn Ngọc Dung.
Cậu không biết Ôn Ngọc Dung muốn cái gì.
Mấy đời trước Ôn Ngọc Dung hận cậu, muốn trả thù cậu, vậy thì kiếp này Ôn Ngọc Dung muốn cái gì?
Phàm là con người đều có du͙ƈ vọиɠ, đều có sở cầu.
Ngay cả thần tiên cũng như vậy, ví dụ như cậu, cả ngày đều nghĩ đến chuyện tu tiên, không chịu được tục sự quấy nhiễu.
Còn sư huynh của cậu thì ngược lại, ham mê sa vào tình ái chốn nhân gian, không thể kiềm chế.
"Mẫu hậu, Sư Tễ bị bệnh, chẳng phải vẫn còn một người vết thương đã khỏi hoàn toàn rồi đó sao? Bảo hắn bồi nhi thần đi thôi.
"Thân Giác nhàn nhạt nói.
Đồng Mộng Nhi nhíu mày càng chặt, "Ôn Ngọc Dung? Chuyện tốt lần trước hắn làm đến giờ mẫu hậu vẫn còn chưa nguôi giận đâu, lần này bảo một mình hắn đưa con qua đó, sao mẫu hậu có thể yên tâm được?"
Thân Giác cong khóe môi, "Bên cạnh nhi thần còn có biết bao nhiêu cung nhân hầu hạ như vậy, sao có thể nói là một mình hắn được.
Huống hồ mẫu hậu không phải hoài nghi lời nói của Tư Thiên Giám lệnh có đúng hay không sao, nhân mùa đông này thử một lần là biết ngay."
Cậu nói đến như vậy rồi, Đồng Mộng Nhi vẫn không ưng.
Chẳng qua lúc gần xuất phát, nàng kêu Ôn Ngọc Dung qua, dặn dò cẩn thận một phen, cuối cùng lại nói: "Ngươi hầu hạ bệ hạ cho thật tốt vào, nếu ngươi làm tốt, tất có trọng thưởng."
"Vi thần cẩn tuân lời Thái Hậu dạy bảo." Ôn Ngọc Dung cúi đầu cung kính vâng lời.
......
Loan giá của thiên tử, dĩ nhiên Ôn Ngọc Dung không có tư cách ngồi.
Nhưng mới đến ngày thứ hai, Thân Giác đã gọi hắn qua ngồi chung.
Ôn Ngọc Dung vào trong xe ngựa, lập tức bị hơi nóng bên trong phả vào mặt.
Hắn nhìn kỹ, phát hiện trên xe ngựa vậy mà lại để tới hai mươi mấy bình nước nóng.
Nếu không phải bên trong xe ngựa không thể đốt lò sưởi, chỉ sợ những cung nhân đó đã sớm nổi lửa châm than.
Thân Giác rời cung, cả người càng không có tinh thần, vùi sâu trong đệm chăn, chỉ lộ một nửa khuôn mặt ra bên ngoài.
Nửa khuôn mặt kia tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
Cậu nhìn thấy Ôn Ngọc Dung đi lên, bàn tay giãy giụa từ trong chăn thò ra, "Ngươi lại đây."
Ôn Ngọc Dung không nghĩ nhiều, thẳng thắn tiến lên.
Vừa dừng trước mặt Thân Giác đã lập tức bị người ôm lấy.
Thân thể hắn thoáng cái cứng đờ, còn Thân Giác lại như vì cảm nhận được chút nhiệt độ, nhẹ nhàng hít một hơi, cánh môi đạm như hoa lê run run, "Ngươi ôm chặt cô."
Cậu quả thật là đã đánh giá quá cao thân thể này của mình.
Chỉ mới đi đường thôi đã muốn chết mấy lần.
Mấy đời trước, tự Ôn Ngọc Dung tiến cung, ở trên đường, Thân Giác toàn ôm Ôn Ngọc Dung để sưởi ấm.
Trước đây thì có Đồng Mộng Nhi ôm cậu.
Thân Giác vốn tưởng rằng bản thân có thể tự dựa vào sức chịu đựng của chính mình, vả lại bây giờ cũng chưa bắt đầu vào mùa đông.
Nhưng không hiểu sao nhiệt độ mấy ngày nay quá thấp, từ đầu đến chân cậu đều cảm thấy lạnh, có muốn hôn mê cũng không được.
"Bệ hạ rất lạnh phải không?" Ôn Ngọc Dung do dự nói một câu.
Thân Giác nhắm mắt, dứt khoát xốc chăn lên, trực tiếp chui vào trong lồng ngực của Ôn Ngọc Dung, hàm răng run lên cầm cập," Ngươi nói xem? "
Không có chăn ngăn cản, Ôn Ngọc Dung chỉ cảm thấy trong lòng ngực mình là một khối băng.
Sau khi kinh ngạc qua đi mới vội vàng lấy chăn bao lại Thân Giác.
Nhưng hắn là một nam nhân chân chính, trong lòng lại ôm một nam nhân còn lớn tuổi hơn mình, không tránh khỏi lấn cấn trong lòng, huống chi, người đó còn là quân vương.
Nhưng Thân Giác đã lạnh đến phát điên rồi, sự lạnh lẽo này so với đau đớn còn khó chịu hơn, khiến cho người ta không thể thở nổi.
Cậu chỉ lo chui kĩ càng vào trong lòng Ôn Ngọc Dung, cả tay chân lẫn mặt mày đều gắt gao dán chặt lên người hắn.
Cái thân thể yếu ớt này......
Không biết qua bao lâu, Thân Giác mới cảm thấy hô hấp thông thuận được một chút.
Ôn Ngọc Dung đã sớm chậm rãi điều chỉnh tư thế, để Thân Giác đè trên người mình.
Hắn không dám đè lên người đế vương.
Thân Giác sau khi có được hơi ấm trên người Ôn Ngọc Dung rồi thì giãy giụa định ngồi dậy.
Ôn Ngọc Dung dĩ nhiên là định giúp đỡ một chút, chỉ là sau khi cậu ngồi dậy rồi, tư thế giữa hai người lại càng xấu hổ.
Thân Giác vừa khéo đang ngồi trên vị trí dưới bụng ba tấc của Ôn Ngọc Dung.