Thời điểm Thân Giác tỉnh lại liền có chút kinh ngạc, cậu đã cho rằng cậu sẽ chết, đến khi liếc thấy Tiết Vấn Xuân bên cạnh thì đại não mới có chút thanh tỉnh.
Cậu chỉ biến thành nguyên hình thôi.
Tiết Vấn Xuân ngồi ở bên cạnh cậu, nhắm mắt đả tọa, gã tựa hồ phát hiện con sóc tuyết địa bên cạnh đã tỉnh, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, một lát sau liền mở bừng mắt.
Thân Giác tuy rằng sống sót, nhưng không có chút tinh thần nào, lảo đảo lắc lư mà bò dậy, cái đuôi cũng không nghe sai sử, đi về phía trước hai bước thì lại ngã vào tuyết.
Đồng thời thì bên tai cũng vang lên thanh âm của Tiết Vấn Xuân.
"Ngươi vừa mới tiêu hóa xong viên nội đan kia, không thể nhanh chóng đi đứng được."
Cái đuôi Thân Giác vô lực lung lay, hơn nửa ngày mới bò ra khỏi tuyết, dạ dày cậu hiện tại đang trống trơn, không biết đã bao lâu chưa được ăn.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Nửa tháng."
Đáp án của Tiết Vấn Xuân làm Thân Giác cả kinh, cậu cho rằng nhiều nhất chỉ mới một hai ngày mà thôi, không nghĩ vậy mà đã qua được nửa tháng rồi.
Cậu xoay đầu nhìn Tiết Vấn Xuân, "Ngươi có thấy Phù Cửu Âm chưa?"
"Không có." Tiết Vấn Xuân rất nhanh liền đáp, "Cho nên ta mới chờ ngươi tỉnh lại."
Xem ra, Phù Cửu Âm không đến đây tìm cậu.
Đây cũng là chuyện trong dự đoán của Thân Giác.
Cậu ngã ngồi lên mặt đất, thở ra một hơi thật dài, sau đó liền ngưng khí thi pháp tìm hơi thở của Phù Cửu Âm. Kỳ thật cậu cũng có thể hoãn lại mấy ngày sau rồi đi tìm Phù Cửu Âm cũng được, nhưng bên người cậu hiện tại chính là Tiết Vấn Xuân, nếu cậu tỏ ra vô dụng thì Tiết Vấn Xuân sẽ không lưu lại mạng cho cậu.
Rốt cuộc thì lần này cũng không bị gián đoạn giữa chừng giống lần trước, thậm chí cậu còn cảm nhận được một tia hơi thở mỏng manh của Phù Cửu Âm, chỉ là quá nhạt, cậu còn chưa kịp bắt được phương hướng thì hơi thở đã bị chặt đứt.
Chỉ một thuật tìm kiếm hơi thở như này, bụng Thân Giác đã cuồn cuộn không ngừng, yết hầu đau xót, nhịn không được phun ra một búng máu. Cậu nâng móng vuốt lên xoa xoa môi máu, sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Vấn Xuân, "Ta phát hiện hơi thở của hắn, nhưng rất nhạt, ta còn chưa phát hiện được đó là ở phương hướng nào."
Đôi mắt Tiết Vấn Xuân hơi hơi nheo lại, nửa ngày sau, gã duỗi tay đem Thân Giác nhét vào trong lòng ngực của mình, đứng dậy đi nhanh về phía trước.
Thân Giác không biết gã đang muốn đi đến đâu, cậu nằm trong quần áo ngưng thần điều chỉnh lại hơi thở, muốn mau chóng hấp thu hoàn toàn viên nội đan.
Cậu càng hữu dụng thì mới có thể sống thật lâu dưới trướng của Tiết Vấn Xuân.
.......
Huyền Hàn Sở một mảng trắng xóa, cậy cối bụi cỏ đều không có, ngẩng đầu nhìn cũng không thấy mặt trời, thật sự rất khó để phân biệt phương hướng. Thân Giác không biết Tiết Vấn Xuân muốn đi đâu, cậu vội vàng điều chỉnh hơi thở, hấp thu nội đan.
Thẳng đến khi bị một bàn tay to túm ra ngoài, cậu mới ngừng động tác.
Tiết Vấn Xuân dừng trước một cái sơn động, trong động tối đen như mực, trước động lại có chút ánh sáng. Thân Giác nuốt nội đan của cá lớn kia, tu vi tăng tiến không ít, cậu ngửi ngửi, liền ngửi thấy trong sơn động có cái gì đó.
Tiết Vấn Xuân đem Thân Giác vứt trên mặt đất, chính mình thì bước vào trong sơn động, lát sau gã đã kéo ra ngoài một thứ gì đó thoạt nhìn giống con người nhưng lại có chút không giống. Thứ kia cả người đều là máu, không đầu lại có chân, kéo một đường máu thật dài ở trên nền tuyết.
Thân Giác thấy thế thì không khỏi lui về phía sau. Cậu nhìn thấy Tiết Vấn Xuân lấy ra một viên nội đan, rồi lại xoay người vào trong sơn động. Lúc này thì Tiết Vấn Xuân tốn thêm một ít thời gian, qua một hồi lâu thì Thân Giác nghe được thanh âm của Tiết Vấn Xuân.
"Tiến vào."
Thân Giác có chút do dự rồi mới tiến vào hang động. Không biết Tiết Vấn Xuân đã làm gì, sơn động lúc này sáng bừng bừng, gã nhìn thấy Thân Giác tiến vào thì liền chỉ đến đồ vật bên trong, "Ngươi có thể ăn được cái kia phải không?"
Thân Giác nhìn qua, nhìn thấy một đống bắp ngô.
"Ăn cái này rồi nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trong hai ngày, nếu ngươi còn không tìm được Phù Cửu Âm thì ta lưu ngươi lại cũng vô dụng." Thần sắc Tiết Vấn Xuân nhàn nhạt, đùa bỡn viên nội đan ở trong tay, "Loại yêu thú mạnh lên nhờ ăn đan thảo tu luyện như ngươi thì lưu lại bên người cũng chỉ là trói buộc, ta không lưu lại người vô dụng bên cạnh."
Thân Giác không hé răng, chỉ yên lặng đi đến chỗ trong góc, ôm một cây bắp chậm rãi gặm.
Tiết Vấn Xuân nói xong lời kia liền không tiếp tục nói chuyện với Thân Giác nữa, chỉ luôn nhắm hai mắt lại. Thân Giác gặp được hơn nửa trái bắp, tìm đến một chố coi như còn sạch sẽ, bắt đầu tu luyện.
Phải dùng thuật tìm kiếm hơi thở để tìm tung tích của Phù Cửu Âm thì thật sự quá khó, hơn nữa khi cậu dùng thuật tìm kiếm hơi thở để đi tìm Phù Cửu Âm thì ngược lại sẽ bị đối phương phát hiện ra. Bất quá Thân Giác hi vọng Phù Cửu Âm có thể phát hiện ra cậu, tốt nhất là có thể đến đây để tìm cậu.
Vào đêm, Tiết Vấn Xuân đã đi vào giấc ngủ.
Thân Giác liến nhìn đối phương, chậm rì rì mà bò đến cửa sơn động. Thứ bị Tiết Vấn Xuân giết chết vào ban ngày vẫn còn đó, chỉ là đã bị tuyết bao trùm bên trên hơn một nửa cơ thể rồi.
Ánh mắt Thân Giác hơi đổi, cậu vẫn luôn cảm thấy Huyền Hàn Sở rất kỳ lạ. Cũng đã vào nơi này được một đoạn thời gian, nhưng cậu chưa bao giờ thấy nơi này có tuyết rơi. Nhưng cố tình nơi này lại tuyết đọng quanh năm, thậm chí tuyết cũng sẽ không bị tan đi. Lần này cũng vậy, hôm nay rõ ràng không có tuyết rơi, nhưng thứ ký quái kia lại bị tuyết chậm rãi phủ kín lên.
Cậu không khỏi nghĩ đến hồ nước của con cá lớn lúc trước, lúc đó, cho đến khi cá lớn bị Tiết Vấn Xuân công kích xong thì mặt hồ liền bắt đầu kết băng.
Chẳn lẽ người chết và yêu thú chết ở đây đều sẽ bị tuyết chậm rãi che lấp đi? Vậy đám người Phù Cửu Âm đến nơi này là có mục đích gì?
Tuy rằng Tiết Vấn Xuân khônng nói cho Thân Giác biết lá thư lần trước là làm cách nào đưa đến trong tay của Giải Trầm, nhưng khẳng định không phải đưa đi từ chỗ này.
Bản thân Tiết Vấn Xuân tiến vào Huyền Hàn Sở còn phải tốn một phen công phu, hơn nữa cậu ở nơi này thì trong một thoáng liền không tìm được Phù Cửu Âm, càng miễn bàn đến thuộc hạ của Tiết Vấn Xuân.
Trước kia, Thân Giác chưa bao giờ nghe qua Huyền Hàn Sở từ miệng của Phù Cửu Âm.
Thời điểm Thân Giác đang muốn phỏng đoán mục đích của Phù Cửu Âm, thông qua đó để tìm được đối phương, ở phía sau đột nhiên xuất hiện một lực hút, trực tiếp đem cậu kéo về. Chờ đến khi cậu phản ứng lại được thì đã nằm trong tay của Tiết Vấn Xuân.
Không biết Tiết Vấn Xuân đã tỉnh lại từ bao giờ, đầu hơi hơi nghiêng, hàng mi dài hơi rũ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thân Giác. Trong lòng Thân Giác trầm xuống, nhìn thấy một bàn tay khác của Tiết Vấn Xuân nhẹ nhàng xả cổ áo của bản thân xuống.
Hạ cổ áo xuống, phù chú màu đen tựa như bò sát, chậm rãi chuyển động, xuất hiện trên làn da trắng nõn nhìn có vẻ xấu xí mà ghê tởm.
"Chuột nhỏ, ngươi có thể ở bên cạnh Cửu Vĩ Hồ lâu như vậy, thì cũng có một chút bản lĩnh đặc thù đi?" Thanh âm gã thực nhẹ, ngữ khí khoan khoái, phảng phất như chỉ đang thuận miệng nói chuyện phiếm cùng với Thân Giác.
Nhưng Thân Giác nhìn thấy phù chú trên da thịt gã đang không ngừng chuyển động, lại nhìn đến ánh mắt của Tiết Vấn Xuân ngay lúc này liền biết gia hỏa này lại phát bệnh.
Ma tu có thêm ma văn thì tất nhiên sẽ không giống như những tu sĩ bình thường, tu luyện bình thường. Chiêu số mà bọn họ sử dụng đều là tà môn ma đạo, hành sự đều là những việc làm tổn hại đến âm đức. Nhưng dù vậy thì tông môn lớn lại không ra tay với ma tu, thậm chí còn có thể chung sống hòa bình ở mặt ngoài, là vì hai nguyên nhân.
Một là ma tu tại giai đoạn đầu tu luyện phi thường nhanh, nếu đua về thực lực thì đệ tử của những tông môn lớn tu luyện từ mười năm trở lên cũng sợ là không đánh lại đệ tử ma tu chỉ tu luyện trong vòng một năm.
Tông môn lớn lúc tuyển người đều dựa vào thiên tư, không giống tông môn của ma tu. Thiệt mất đệ tử thì bọn họ đều rất đau lòng.
Hai là tuy rằng ma tu tu luyện nhanh, nhưng trong thân thể chứa nhiều ma khí, chính bản thân họ cũng sẽ bị phản phệ. Cho dù là loại ma tu tựa như Tiết Vấn Xuân cũng sẽ thường xuyên phát bệnh. Hơn nữa, mỗi một chuyện bọn chúng làm đều là một chuyện tổn hại âm đức, cuối cùng bọn chúng đều phải đối mặt với thiên kiếp càng lợi hại.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa có một tên ma tu nào thành công độ kiếp thành tiên.
Cho nên, chỉ cần đám ma tu không quá phận, những tông môn lớn đều sẽ mắt nhắm mắt mở đối với những việc làm của đám ma tu.
Mấy đời trước, Thân Giác ngẫu nhiên sẽ thấy qua những lúc Tiết Vấn Xuân phát bệnh. Kỳ thật thì lúc gã phát bệnh cùng với lúc gã bình thường không khác nhau mấy, bởi vì bản tính của Tiết Vấn Xuân vốn dĩ đã thô bạo, chỉ là lúc phát bệnh lại càng thêm hỉ nộ vô thường mà thôi.
......
Tiết Vấn Xuân thấy sóc tuyết địa trong tay không nói lời nào, gã híp híp mắt, tựa hồ có chút không hài lòng. Ngón tay gã nhẹ nhàng cọ lên gương mặt của Thân Giác không lạnh lẽo như lúc trước, thậm chí còn có chút nóng.
Thân Giác nhìn đến những phù chú trên cổ tay Tiết Vấn Xuân chậm rãi bò đến đầu ngón tay gã, cậu cảm thấy ghê tởm nhưng cũng chỉ có thể bất động thân thể.
Ở thời điểm Tiết Vấn Xuân phát bệnh, bảo trì trầm mặc cùng thả lỏng cơ thể là phương pháp giữ mạng tốt nhất.
Tiết Vấn Xuân cọ mặt cậu xong, dứt khoát đem sóc tuyết địa trong tay đặt trên đùi, ngón tay sờ một đường từ cái bụng mềm mại xuống tới cái đuôi. Sau khi sờ xong thì gã nhíu nhíu mày, tựa hồ có chút không hài lòng.
"Vì sao ngươi lại không phải là Cửu Vĩ Hồ?" Gã lẩm bẩm tự nói chuyện, "Nếu ngươi là hắn thì tốt rồi."
Thân Giác trầm mặc trong chớp mắt, yên lặng làm một cái thuật biến hình.
Cậu đem chính mình biến thành bộ dáng của Cửu Vĩ Hồ, chỉ là tu vi hữu hạn, tuy rằng muốn biến thành bộ dáng của Phù Cửu Âm nhưng ở vài chi tiết nhỏ vẫn bại lộ ra bản thân, tỷ như đôi tai có lông dài đo đỏ của cậu.
Tiết Vấn Xuân tựa hồ khựng lại một chút, sau mới duỗi tay sờ lên cái đuôi giả hồ ly của cậu. Biến hình thuật này thời gian có hạn, Tiết Vấn Xuân còn chưa sờ đến cái đuôi thứ chính thì Thân Giác đã biến trở về lại.
Gã nhướn mày, trực tiếp bỏ Thân Giác qua một bên, tay kéo cổ áo chính mình lại, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng, "Giả chính là giả."
Thân Giác không nói lời nào bò lên từ trên mặt đất, đi đến một góc cách xa Tiết Vấn Xuân nhất rồi cuộn thành một đoàn, cực lực thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của chính mình. Hiện tại cậu không giết Tiết Vấn Xuân được, chỉ có thể như thế này thôi.
Tiết Vấn Xuân nhìn Thân Giác thêm vài lần, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lúc gã ra ngoài cũng không quên tạo ra một cái kết giới cho sơn động.
Không biết đã qua bao lâu, Thân Giác đột nhiên nghe được tiếng một người.
"Để ngươi ở lại Thiên Thủy Tông thì ngươi lại cố tình xuống núi, hiện tại bị ma tu tóm được có thoải mái không?"
Thanh âm cực kỳ quen thuộc làm cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Phù Cửu Âm đứng ở cửa sơn động, khuôn mặt vốn dĩ đã tinh xảo bây giờ lại càng thêm sắc sảo dưới ánh trăng. Khóe mắt hồ ly nâng lên, môi đỏ cười như không, hồng y trên người hắn hoa lệ như lửa.
- --------
Tác giả có lời muốn nói:
Thân Giác: Khoan đã, bản lĩnh đặc thù chính là ám chỉ về cái gì?
Tiết Vấn Xuân: Ngươi nói xem?
Hồ ly: Ngươi đoán xem?
Giải Trầm: Hửm???