Wp: D301203
Chương 198: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (34) (đã beta)
Một con cáo già giữ mình đã mấy ngàn năm, một khi được khai trai thì cũng không khác lắm so với mãnh thú vừa được nếm thử mùi vị của thịt tươi sống. Chưa từng nếm thử thì thôi, đã ăn rồi thì có chút không thể khống chế được.
Nhưng sự yêu thích thịt tươi đối với mãnh thú cũng chỉ là sở thích trong việc ăn uống mà thôi, không có thịt tươi thì cũng không chết đói, nhưng một khi thịt tươi được bày ra trước mắt thì tại sao lại không ăn?
Hiện tại tâm lý của Phù Cửu Âm đối với Thân Giác cũng không khác lắm, ban đầu hắn ghét bỏ những yêu thú trèo lên giường mình có diện mạo xấu xí, nên không muốn giao hoan cùng những yêu thú kia. Hiện tại ngoài ý muốn khai trai thì mới biết được sự thú vị của chuyện song tu, vậy thì loại đại yêu như hắn sao lại phải ủy khuất chính mình? Tất nhiên là phải thả cửa, ăn một bữa no nê.
Thân Giác rất vất vả mới có thể thoát ra khỏi thức hải nhưng lại bị đối phương mạnh mẽ kéo trở về, tức giận đến muốn cắn người. Phù Cửu Âm bị đạp cũng phá lệ không tức giận, còn đem đuôi của mình nhét vào ngực đối phương, "Đừng giận, cho ngươi sờ."
Thấy đối phương vẫn trừng mắt nhìn mình, Phù Cửu Âm có chút do dự, lại cúi đầu đưa tai của mình qua, "Vậy cho ngươi sờ thêm lỗ tai nhé?"
Nháy mắt tiếp theo, tai hồ ly tuyết trắng của hắn thiếu chút nữa đã bị kéo rớt.
Phù Cửu Âm ăn đau, từ trước đến nay đều rất yêu quý da lông của mình, hắn lập tức nhe rănng, lộ ra răng thú nhọn hoắt, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt có chút ướt át của Thân Giác thì lại chậm rãi thu lại răng nanh.
Lỗ tai hắn giật giật, hắn kề sát lại, dùng tay sờ lên khóe mắt đối phương, đầu ngón tay xoa nhẹ lên làn da tinh tế, đang còn muốn mở miệng nói chuyện.
Người đang ở trước mặt đột nhiên biến mất, hắn sửng sốt một chút rồi lập tức trở ra, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị Thân Giác bưng kín miệng.
"Giải Trầm đang gõ cửa." Mặt Thân Giác còn có chút ửng hồng, thời điểm nói chuyện hơi thở có chút run rẩy.
Lời nói cậu vừa dứt thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rất khẽ, kèm theo đó là thanh âm của Giải Trầm.
"Ngọc Khuynh? Ngọc Khuynh? Ngươi ngủ rồi sao?"
Đôi mắt Phù Cửu Âm nheo lại, đang muốn xuống giường đi ra thì bị Thân Giác kéo lại. Thân Giác bắt lấy tay Phù Cửu Âm, thanh âm đè thấp, gần như là thì thầm, "Ngươi làm gì vậy?"
"Đưa y về phòng ngủ." Phù Cửu Âm trả lời rất nhanh.
Thân Giác sửng sốt một chút, "Nhưng nếu ngươi đi ra thì không phải là sẽ bị y bắt gặp sao?"
Phù Cửu Âm nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt tựa hồ có chút biến hóa, "Vậy ngươi nói thử nên làm như thế nào đây?"
Thân Giác nhìn Phù Cửu Âm, cảm thấy bản thân có chút hồ đồ, cậu cảm thấy bản thân nên để cho Giải Trầm nhìn thấy Phù Cửu Âm từ phòng cậu đi ra. Cậu chậm rãi buông tay Phù Cửu Âm ra, "Ngươi đưa y về phòng đi."
Nhưng cậu vừa mới dứt câu thì Phù Cửu Âm lại bất động, còn quay người nằm lại trên giường, "Ta mệt rồi, vẫn là không đi vậy."
"Ngươi mệt chỗ nào chứ?" Thân Giác nhíu mày.
Phù Cửu Âm ý vị không rõ liếc nhìn Thân Giác, "Ngươi cho rằng song tu thức hải sẽ không mệt sao? Sừng rồng trên đầu ngươi lại dài thêm không ít đâu, đó còn không phải là do ta vất vả mới nuôi dài ra được sao."
Lời này nghe sơ qua thì không có vấn đề gì, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cảm thấy nơi nào cũng không đúng.
Thân Giác tức đến trừng mắt nhìn Phù Cửu Âm, nhưng tên hồ ly này sống lâu như vậy thì da mặt cũng dày không sai biệt lắm so với tường thành, hắn trực tiếp biến thành nguyên hình, còn dùng móng vuốt kéo chăn đắp lên chiếc bụng trắng tuyết của bản thân, "Ta muốn ngủ, ngươi đừng làm phiền ta."
Thân Giác: "..."
Giải Trầm ở ngoài cửa lại giống như không biết mệt, vẫn còn gõ cửa. Thân Giác đành phải xuống giường, thời điểm mở cửa ra vừa vặn đang là lúc Giải Trầm đang nâng tay lên định gõ.
"Ngọc Khuynh!" Giải Trầm nhìn thấy Thân giác mở cửa thì lập tức nở nụ cười, "Quả nhiên ngươi chưa ngủ, ta cũng chưa ngủ nè."
Thân Giác đứng ở cửa, cũng không để ý đến lời nói của Giải Trầm, trực tiếp hỏi: "Có việc gì?" Hơi thở cậu cũng đã ổn định lại.
Giải Trầm tựa như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thân Giác, còn duỗi tay kéo lấy tay Thân Giác, "Ta không ngủ được, muốn ngủ cùng ngươi, ta không quen ngủ bên ngoài, ngươi có thể..."
Lời còn chưa nói xong, Thân Giác đã lui về sau một bước, "Đã khuya rồi, nếu ngươi không ngủ được thì đả tọa đi, sớm ngày dưỡng lành vết thương, ta ngủ đây."
Cậu cố ý đóng cửa trước mặt Giải Trầm.
Qua một lúc lâu, trước cửa mới vang lên tiếng bước chân, Giải Trầm đi rồi.
Thân Giác một lần nữa trở về giường ngủ, nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ vươn người thành hình chữ đại trên giường thì trực tiếp động thủ. Hiện giờ cậu không còn là sóc tuyết địa như trước, không cần phải cẩn thận hầu hạ đối phương. Thân Giác kéo đuôi Phù Cửu Âm, trực tiếp ném đối phương xuống giường, "Ngươi về phòng mà ngủ."
Phù Cửu Âm bất ngờ bị lôi xuống giường, nháy mắt liền biến thành hình người, nhìn Thân Giác nằm lên giường, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Tiểu xú long, lá gan ngươi cũng lớn đó!"
Đáp lại, Thân Giác đem chăn phủ kín đầu.
Sắc mặt Phù Cửu Âm đen thui, nhưng cuối cùng cũng đi ra ngoài.
Vừa mới ra cửa phòng, còn chưa kịp trở về phòng của mình thì hắn đã thấy được bóng người đang đứng cách đó không xa. Người nó đứng sau cột hành lang, ánh nến màu vàng đang chiếu sáng hành lang hắt lên vạt áo màu tráng của y, lộ ra nửa khuôn mặt không chút biểu tình đang nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm.
Biểu tình của Phù Cửu Âm cũng dần đổi, ngay lúc này, có một bàn tay đột nhiên vươn ra sau lưng hắn.
"Ngươi không cầm theo quạt về này."
Thân Giác thấy Phù Cửu Âm không nhận lấy thì nhét chiếc quạt tròn nọ vào đai lưng của đối phương, lúc xoay người, cậu cũng liếc nhìn sang phía cột nhà bên kia.
Phù Cửu Âm không phải con người, cho nên cũng không cảm thấy xấu hổ, không nói chuyện đạo lý luân thường. Nhưng Giải Trầm là con người, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, biết cái gì gọi là một đời một kiếp một đôi người*.
*Gốc là 'nhất sinh nhất thể nhất song nhân', tui cực thích câu này luôn í, nôm na có nghĩa là một đời chỉ yêu và sinh sống cùng với một người duy nhất.
Hiện tại Giải Trầm có thể không thích Phù Cửu Âm, nhưng nếu một ngày nào đó y tỉnh lại, tuy không biết Giải Trầm về sau có nhớ được một màn này hay không, nhưng Thân Giác hi vọng y có thể nhớ rõ. Nếu vậy thì mỗi khi Giải Trầm nhìn thấy Phù Cửu Âm đều sẽ nhớ lại bộ dáng Phù Cửu Âm đi ra từ phòng cậu vào đêm nay.
Đê tiện không?
Đúng thật rất đê tiện.
Nhưng rõ ràng người quen biết Phù Cửu Âm đầu tiên chính là cậu.
Cậu đã trả giá nhiều thứ như vậy, thậm chí là tính mạng của bản thân, vậy mà Phù Cửu Âm cũng không có một chút đau khổ nào.
Cái gì Giải Trầm cũng không cần phải làm, y muốn pháp khí, Phù Cửu Âm lập tức nghĩ cách làm cho y. Có người muốn giết Giải Trầm, Phù Cửu Âm sẽ giúp y giết lại cho bằng được. Thậm chí cho dù hắn biết được phía trước là bẫy rập, nhưng vì Giải Trầm, Phù Cửu Âm ngay cả tự hỏi cũng không làm, trực tiếp nhảy xuống đây cùng y.
Trên đời này, có người không cần phải trả giá bất kỳ điều gì cũng có người yêu thích, nhưng có kẻ dù có cố gắng trả giá gấp trăm gấp ngàn lần thì cũng không nhất định có thể đổi được dù chỉ một ánh mắt của đối phương.
Tình yêu là thứ không có đạo lý, cũng không thể hiểu được đạo lý trong đó.
Vậy nên cậu không thể không đê tiện, vì cậu muốn phá được cảnh này.
.....
Hôm sau, thời điểm Thân Giác tỉnh lại thì Phù Cửu Âm đã ra ngoài rồi, hắn để lại cho Thân Giác một tờ giấy, nói rằng hắn muốn xem thử có thể tìm được đường ra hay không, mong rằng Thân Giác có thể chiếu cố Giải Trầm một chút.
Cửa phòng Giải Trầm đóng chặt, Thân Giác nhìn qua vài lần thì đi đến đình viện tu luyện. Nếu Giải Trầm ra ngoài thì lúc cậu đang tu luyện trong đình viện sẽ dễ dàng phát hiện ra.
Bất quá Giải Trầm chưa từng rời khỏi phòng dù chỉ nửa bước cho đến khi Phù Cửu Âm trở về, thời điểm Phù Cửu Âm trở về còn mang theo một chiếc bình lớn.
Thân Giác tò mò nhìn qua vài lần, "Đây là gì vậy?"
"Sương mù, ta lấy một ít đem về, thử xem có pháp thuật nào giải quyết được đống sương mù này không." Phù Cửu Âm ném bình vào đình viện, nhìn qua phòng Giải Trầm, "Y chưa từng ra khỏi phòng sao?"
"Ừ." Thân Giác đáp.
Phù Cửu Âm vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng Giải Trầm một lúc lâu, sau mới dời tầm mắt, cả ngày tiếp theo hắn đều nghiên cứu sương mù trong bình, còn Giải Trầm thì vẫn không ra ngoài. Cho đến khi màn đêm buông xuống, cửa phòng y cuối cùng cũng mở ra.
Giải Trầm đã đổi thành một thân y phục màu đen. Trước tiên y nhìn qua Phù Cửu Âm đang ở đình viện, sau mới đi dến cửa phòng Thân Giác, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ngọc Khuynh."
Một lát sau cửa phòng mới được mở ra.
Thân Giác mới vừa tu luyện xong, sừng của cậu lúc này dài hơn một chút so với đêm qua, vốn dĩ ban đầu còn nhỏ hơn móng ngón út, hiện tại đã dài bằng một đốt ngón tay.
Đúng thật là khi song tu với Phù Cửu Âm tu vi sẽ tăng lên rất nhanh. Khi trước cậu dùng nhiều Tiềm Long châu đến vậy cũng không mọc được sừng rồng. Hiện tại mới chỉ song tu hai lần mà sừng rồng đã mọc ra rất nhanh.
"Hôm qua ta nghe lời ngươi, đả toạ một ngày, cảm thấy linh lực cơ thể đã không còn rối loại như trước nữa." Giải Trầm nói xong, hơi hơi nâng cằm, tựa như đang đợi Thân Giác khen ngợi.
Thân Giác không khỏi nhìn sang Phù Cửu Âm nơi đình viện, Phù Cửu Âm có vẻ cũng không chú ý đến bên này mà đang đưa lưng về phía bọn họ.
Lúc này, đột nhiên Giải Trầm cúi đầu, tuy rằng Thân Giác đã nhanh chóng trốn đi nhưng vẫn bị đối phương hôn trúng mặt.
Cậu có chút kinh ngạc cùng tức giận mà nhìn Giải Trầm, nhưng đối phương lại cười khẽ, nụ cười lần này không giống những lần trước, có chút quỷ dị cùng phức tạp.
Giải Trầm cúi đầu, thânh âm nhẹ bẫng, "Ngươi nói chuyện với ta thì sao phải nhìn qua hắn? Ngươi sợ hắn sẽ phát hiện sao?"
Thân Giác không khỏi cau mày mà lui nửa bước về phía sau, cũng đè thấp thanh âm. "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Nếu như hắn biết được ngươi từng biến thành dáng vẻ của hắn để hôn ta thì sẽ ra sao đây?" Giải Trầm tiến về phía trước một bước, "Nếu hắn biết ta biến thành bộ dáng này đều là do ngươi ngươi đã hạ dược ta, vậy thì sẽ như thế nào?"
Ánh mắt Phù Cửu Âm chậm rãi lạnh dần, "Ngươi cho rằng với trạng thái này của ngươi, hắn sẽ tin lời ngươi nói sao?"
"Vậy thì chúng ta thử xem? Xem thử hắn tin hay không." Giải Trầm lại cười lên, "Đương nhiên, nếu ngươi muốn chặn miệng ta thì cũng rất đơn giản nha. Hắn có được cái gì, vậy thì ta cũng phải có."