Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Wp: D301203

Chương 203: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (39) (đã beta)

Giải Trầm thấy Thân Giác không còn giãy dụa thì có chút giật mình, nhịn không được lộ ra nụ cười, đầu ngón tay tự do di chuyển xuống sườn cổ đối phương, dưới bàn tay chính là những chiếc vảy y vừa hôn qua.

Nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng sau khi hôn xuống thì mới phát hiện chúng cũng mềm mại tựa như chủ nhân của chúng.

Kỳ thật không chỉ Thân Giác cảm thấy Giải Trầm khó hiểu mà ngay cả chính bản thân Giải Trầm cũng không hiểu rõ tâm tư của mình. Hành vi vừa nãy của y thật sự rất càn rỡ, nhưng y thật sự không thể nghe nổi những lời của đối phương lúc nãy.

Những lời đó khiến y cảm thấy rất không thoải mái, y gấp gáp muốn làm chuyện gì đó để có thể ngăn lại những lời kia.

Vốn dĩ y còn định nói chuyện rõ ràng với Thân Giác, muốn xin lỗi đối phương, nhưng hiện tại đã phát triển đến nước này thì y cũng không thu tay được. Không lẽ là do ảnh hưởng từ tên bản mạng kia?

Gia hỏa kia từng nói với Thân Giác rằng hắn ta không phải bản mạng của mình. Sau khi tỉnh lại Giải Trầm đã từng hỏi qua chưởng môn và sư tôn, nhưng không một ai trong họ nói rõ, họ không muốn nói thật cho y biết.

Giải Trầm nhìn vào đôi mắt người trước mặt, cặp mắt kia thật sự rất xinh đẹp, lạnh như băng sương, nhưng chỉ cần đối phương nguyện ý liền có thể nở ra đóa hồng mai trong đống băng tuyết kia.

Y còn đang muốn nói gì đó, nhưng lại thấy đối phương nhẹ nhàng cười một tiếng, khóe môi cong lên như đang châm chọc. Giải Trầm ngẩn ngơ trong chốc lát liền quay đầu nhìn về một hướng.

Ở hướng kia đang có –

Phù Cửu Âm.

Y phục Phù Cửu Âm đỏ như lửa, tóc đen dài như thác, đứng cách đó không xa, trên khuôn mặt yêu dị cười như không cười. Thời điểm hắn nhìn thấy Giải Trầm nhìn lại thì nâng tay lên, thanh kiếm bị Giải Trầm vứt bỏ lập tức bay đến trong tay hắn.


"Ta phí không ít công sức mới có thể chế tạo ra thanh kiếm này, ngươi cứ tùy tiện ném nó trên mặt đất như vậy sao?"

Nhìn thấy Phù Cửu Âm đến, Giải Trầm vô thức buông tay. Y nhìn qua Thân Giác, cắn răng nói: "Ta là đang tìm đến Ngọc Khuynh để hỏi một chút việc, tạm thời để kiếm tại đó mà thôi."

Cặp mắt hồ ly của Phù Cửu Âm cong lên, quét một vòng giữa Thân Giác và Giải Trầm. Thân Giác vẫn còn tốt, còn Giải Trầm hiện tại lại rất thê thảm, vậy mà vẫn còn sức để bắt người, còn tỏ vẻ ta đây.

"Hỏi chút chuyện mà hỏi đến tận dưới hồ, phải kề sát tai thì cậu ta mới có thể nghe được giọng của ngươi sao?" Phù Cửu Âm chậm rãi lại gần, đi từng bước đến gần suối nước, sau đó, hắn dứt khoát đi vào trong nước.

Giải Trầm thấy Phù Cửu Âm đến, phản ứng đầu tiên chính là bảo vệ Thân Giác ở sau lưng. Phù Cửu Âm không giống y, nếu Phù Cửu Âm biết được thật ra Ngọc Khuynh chính là Thân Giác, lại còn liên thủ với Tiết Vấn Xuân, Phù Cửu Âm có thể làm ra chuyện gì với Thân Giác đây?

Hành vi của Phù Cửu Âm trong những năm gần đây y đều nhìn vào trong mắt, tuy đều là vì tốt cho y, nhưng thủ đoạn của hắn thật sự rất tàn nhẫn.

Tỷ như có một lần, y chỉ bồi Thân Giác tu luyện, Phù Cửu Âm đã suýt chút nữa cắn chết Thân Giác.

"Các ngươi đang nói chuyện gì vậy? Không bằng nói cho ta nghe cùng với." Phù Cửu Âm nhìn ra được động tác bảo hộ Thân Giác sau người của Giải Trầm, đôi mắt không khỏi nheo lại, cảm giác nguy hiểm ngày càng tăng trong ánh mắt.

Đúng thật hắn có chút tức giận, Giải Trầm không cho phép hắn tiếp cận Thân Giác, kết quả, y chỉ vừa khỏe lên liền chạy đến đây. Còn Thân Giác, vài ngày trước đó còn chán ghét hắn đến vậy, tại sao bây giờ lại để cho Giải Trầm chạm vào người? Tuy Giải Trầm bị thương, nhưng khi bị sờ mặt và cổ Thân Giác lại không có chút phản kháng nào.

Vảy sau tai của con rồng thối này hắn còn chưa được hôn qua đâu.

Vô luận là Giải Trầm hay Thân Giác, cả hai người đều khiến hắn cực kỳ tức giận, thậm chí khiến hắn cảm thấy như bị phản bội.

Phù Cửu Âm từ lúc được sinh ra đã là Cửu Vì Hồ, từ nhỏ đến lớn nhận được biết bao tán thưởng từ những người xung quanh, hơn nữa tính cách kiêu ngạo của hắn là bẩm sinh đã có, trong mắt Phù Cửu Âm, bản thân hắn chính là hoàn mỹ vô khuyết, tất cả mọi người đều phải thuận theo hắn.


Nhưng bây giờ, hai vật sỡ hữu của hắn lại sát gần nhau, tựa hồ còn muốn vứt hắn qua một bên.

Giải Trầm ở chung với Phù Cửu Âm năm năm, y tất nhiên sẽ quen thuộc tính tình của Phù Cửu Âm, nhìn thấy đối phương híp mắt thì khẩn trương nhấp môi, càng thêm nghiêm túc che chở cho Thân Giác sau lưng mình.

Năm năm trước, y làm chuyện có lỗi với Thân Giác một lần, rõ ràng y nhìn thấy đối phương bị bắt đi nhưng chuyện gì cũng không làm. Hiện tại y không muốn tiếp tục như vậy nữa.

Lựa chọn sai lầm trong quá khứ đổi lấy một phen trả thù đáng sợ như thế này, hiện tại y chỉ muốn sửa chữa lại lỗi lầm.

"Cửu Âm, huynh đừng xúc động, huynh bình tĩnh một chút, nghe ta nói được không?" Giải Trầm cố gắng nói đạo lý với Phù Cửu Âm, "Chúng ta có thể quay về trước được không?

Phù Cửu Âm nhếch môi, ánh mắt có chút châm chọc, "Trở về để làm gì? Tiếp tục để ngươi chữa thương? Rồi sau đó ngươi lại tiếp tục đến đây chịu đòn sao?" Hắn tiến đến ngày một nhanh hơn, trực tiếp hạ thuật định thân lên người Giải Trầm, đem người đẩy qua một bên.

Không có Giải Trầm, cuối cùng Phù Cửu Âm cũng mặt đối mặt với Thân Giác.

Thân Giác dựa trên tảng đá, y phục màu xanh ướt đẫm dán lên người, đôi mắt lạnh nhạt nâng lên, đến khi đối diện với cặp mắt ẩn giấu đầy gió lốc của Phù Cửu Âm thì cười khẽ một tiếng, "Sao vậy? Muốn đánh ta?". Ngôn Tình Tổng Tài

"Đánh ngươi? Vậy thì tiện cho ngươi quá." Phù Cửu Âm chế trụ tay Thân Giác, kéo người về phía giường đá sau thác nước.

Giải Trầm đang bị hạ thuật định thân bên cạnh, thấy một màn này, đồng tử phóng đại, lập tức nói: "Cửu Âm, không cần! Huynh bình tĩnh một chút được không? Huynh không cần thiết phải luôn xúc động như thế này được không? Không phải chuyện gì huynh cũng có thể giải quyết bằng cách đánh đánh giết giết được." Y thấy Phù Cửu Âm vẫn không ngừng bước chân thì trong lòng hoảng hốt, y chợt nhớ đến những người và yêu thú từng chết dưới tay Phù Cửu Âm, huyết tinh và đầy ghê tởm.

"Phù Cửu Âm, huynh có thể xử lý vấn đề giống như cách của một người bình thường vẫn làm được không? Ta thật sự rất chán ghét bộ dáng giết người của huynh." Giải Trầm hô lớn.

Vừa nói xong, Phù Cửu Âm đang đi phía trước đột nhiên dừng chân, hắn nắm lấy tay Thân Giác thật chặt, sau lại buông ra, cuối cùng hắn trực tiếp thả Thân Giác ra, bước đến trước mặt Giải Trầm.


"Ngươi vừa nói bộ dáng giết người của ta khiến ngươi cảm thấy rất chán ghét sao?" Phù Cửu Âm rất hiếm khi dùng ngữ khí lạnh băng này để nói chuyện với Giải Trầm.

Giữa mày Giải Trầm nhăn chặt, nửa ngày sau y mới cắn răng nói: "Đúng vậy, ta rất chán ghét. Phù Cửu Âm, ta vẫn luôn muốn huynh có thể sống giống như một con người bình thường, nhưng huynh vẫn không thể sửa được thói quen của yêu thú. Huynh nói rằng huynh muốn độ kiếp thành tiên cùng ta, bộ dáng này của huynh nào giống với một tiên nhân?"

Phù Cửu Âm nghe vậy, khuôn mặt diễm lệ như phù dung, yêu dã như thược dược đột nhiên lại cười lên, hắn nở nụ cười trầm thấp, "Được, được, ta hiểu rồi, là do ta không xứng với ngươi, vị tu sĩ cao thượng thánh khiết. Ngươi nói ta không xứng thành tiên? Vậy chúng ta cứ như vậy đi, ta cũng chẳng tin cái Khuy Thiên Kính đáng chết kia, không có ngươi, ta cho ngươi xem thử ta như thế nào tu được thành tiên."

Khế ước yêu thú với Giải Trầm trước đó có thể hủy đi được, chẳng qua nếu muốn đơn phương hủy ước thì bên đưa ra yêu cầu nhất định sẽ bị trọng thương.

Đến khi Chưởng môn cùng với chư vị trưởng lão của Thiên Thủy Tông phát hiện dị tượng mà đuổi đến thác nước phía sau Tam Chỉ Phong, khế ước của Giải Trầm và Phù Cửu Âm đã đứt đoạn. Phù Cửu Âm bị thiên lôi đánh thành nguyên hình, trong chốc lát không thể biến lại thành người được, hắn liếc mắt nhìn qua mọi người xong thì trực tiếp xoay người chạy đi.

Phù Cửu Âm vừa rời đi thì thuật định thân trên người Giải Trầm lập tức được cởi bỏ, y nhìn theo phương hướng Phù Cửu Âm rời đi, ánh mắt rắc rối phức tạp.

Chưởng môn Thiên Thủy Tông thấy được một màn này thì nhịn không được mà lắc đầu, ông cũng biết được giữa Phù Cửu Âm và Giải Trầm vừa xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều là số mệnh, Thiên Thủy Tông bọn họ chú định không thể giữ lại được Cửu Vĩ Hồ kia, thôi, thôi.

Ánh mắt trưởng lão Tam Chỉ Phong hồ nghi quét một vòng giữa hai người Giải Trầm cùng Thân Giác, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giải Trầm, vì sao con lại bị thương khắp người như này?"

Hiện tại Giải Trầm dù là tâm hay thân đều mệt mỏi, căn bản không có tâm tình để trả lời câu hỏi này. Y quay đầu nhìn thật sâu vào Thân Giác, thấy đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm vào phương hướng Phù Cửu Âm rời đi thì bất đắc dĩ khẽ cười, chậm rãi xoay người bò lên bờ. Y hành lễ với chưởng môn và các vị trưởng lão xong liền lập tức rời đi, ngay cả kiếm bị bỏ một bên cũng không lấy đi.

Giang Vân Tích đến trễ hơn một bước, thiếu niên nhìn thấy Giải Trầm thì y cũng không chào hỏi mà vội vàng rời đi, ánh mắt thiếu niên đổi đổi, đi đến thác nước, chờ đến khi nhìn thấy Thân Giác trong hồ thì trong mắt hiện lên càng nhiều những cảm xúc không rõ.

Thiếu niên trực tiếp đi vào trong nước, khoác áo ngoài của mình lên người Thân Giác. Bộ dáng mặc như không mặc này của Thân Giác hiện tại, không thể nghi ngờ đã lộ hết đường cong trên cơ thể, nơi này còn có nhiều người như vậy.

"Ngọc Khuynh." Giang Vân Tích gọi Thân Giác một tiếng, thấy đối phương cuối cùng cũng chịu quay đầu lại nhìn thì mới thở dài, "Huynh đang nhìn gì vậy?"

Trưởng lão Tam Chỉ Phong đang đứng trên bờ, ông ấy gọi Giang Vân Tích một tiếng, "Vân Tích, con lên đây trước đi, vi sư muốn nói vài chuyện với con." Lại nói với Thân Giác, "Ngọc Khuynh, ngươi cũng lại đây."

Vốn chưởng môn còn muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra ở thác nước, vì sao Phù Cửu Âm lại hủy ước rời đi, nhưng Giải Trầm trực tiếp bế quan, còn phía Thân Giác thì hỏi như thế nào cũng không nói một lời.

Cuối cùng chuyện này cũng không bệnh mà chết.


Trưởng lão Tam Chỉ Phong lại âm thầm có chút cao hứng.

Ông cảm thấy, Phù Cửu Âm rời khỏi Thiên Thủy Tông, đây chính là cơ hội để Tam Chỉ Phong xuất đầu lộ diện. Hiện tại, trong tông môn chỉ có một con trân thú thượng cổ đang ở trong tay đồ nhi ông, Giang Vân Tích. Dù gì cũng là một con Thanh Long, hiện tại lời nói của ông tổng thể cũng có thêm chút phân lượng.

Nguyên bản vẫn luôn bị Nhất Chỉ Phong đè đầu cưỡi cổ, ông vẫn luôn cảm thấy không có chút mặt mũi nào, hiện tại thì tốt rồi.

Ông đến tìm Giang Vân Tích.

"Đồ nhi, con nhất định phải cố gắng chăm chỉ tu luyện, kéo theo cả Ngọc Khuynh nữa. Về sau, trọng trách làm cho Thiên Thủy Tông vẻ vang rơi vào tay con rồi, Giải Trầm không có con Cửu Vĩ Hồ kia, về sau sẽ không nhấc nổi chút bọt nước nào đâu."

Giang Vân Tích nghe vậy thì cúi đầu, "Sư tôn, con sợ con không làm được."

"Cái gì mà không làm được." Trưởng lão Tam Chỉ Phong vỗ một phát thật mạnh lên vai Giang Vân Tích, "Hôm nay sư tôn sẽ truyền hết công pháp thượng thừa nhất của Thiên Thủy Tông cho con, con đừng cô phụ một phen khổ tâm này của vi sư, biết chưa?"

.......

Phù Cửu Âm rời đi.

Giải Trầm bế quan.

Thân Giác nằm trên giường đá, thong thả trở mình, chuyện phát sinh đến bước này thật sự là nằm ngoài dự kiến của cậu, nhưng chung quy thì vẫn có lợi với cậu. Vốn dĩ cậu tưởng rằng đã thất bại rồi, nguyên lai vẫn chưa sao cả.

Mà lúc này, bên ngoài màn nước truyền đến âm thanh người khác.

- ------

D: Đọc hết chương thì hết thấy Giải Trầm đáng thương:v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận