Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Wp: D301203

Chương 221: Xử lý Alpha (2) (đã beta)

Thân Giác đứng bên cạnh cửa sổ được mười phút thì bị y tá đến thay băng phát hiện.

Vị y tá này là một Beta nữ, họ Lý, thoạt nhìn rất ôn nhu nhưng lời nói tiếp theo lại cực kỳ không thích hợp với tướng mạo ôn nhu của cô, "Trời lạnh đến vậy mà cậu còn dám đứng gần cửa sổ như vậy, cậu đang muốn tự làm mình chết cóng đấy à? Còn không mau đóng lại cửa sổ đi. Không có ai chăm sóc thì phải học được cách chăm sóc chính mình chứ, lớn đến ngần này rồi mà lại không hiểu được nữa sao?"

Trong ba ngày này, Thân Giác ăn không ít sự dạy bảo của đối phương, cho nên khi đối phương đến gần thì nghe lời mà đóng lại cửa sổ, rồi trở về ngồi trên mép giường. Cậu nhìn qua chiếc xe đẩy trị liệu của đối phương, "Tôi còn bao nhiêu ngày nữa mới được xuất viện?"

"Ít nhất cũng phải bảy tám ngày nữa mới được." Y tá Lý một bên mang bao tay, một bên nói chuyện với Thân Giác, "Có điều vết thương trên đầu cậu thì sang năm mới có thể cắt chỉ được. Bệnh biện chúng tôi đến mùng bốn âm lịch mới có người đi làm, đến lúc đó cậu không cần đăng kí trước, có thể trực tiếp đến tìm bác sĩ. Nhưng lịch làm việc của năm sau vẫn chưa có, cho nên tôi cũng không biết lúc đó có bác sĩ nào đang trực."

Cô rất thích nói chuyện trong lúc thay băng, có lẽ làm vậy sẽ có thể phân tán một chút chú ý của Thân Giác.

Trước khi thay băng cô còn muốn để Thân Giác nhớ lại những chuyện khác, tóm lại là đừng nhớ đến miệng vết thương trên đầu là được.


Thật ra thì Thân Giác không sợ đau chút nào, đối với hành động đầy tri kỷ của đối phương, cậu nhịn không được mà mỉm cười.

Y tá Lý nhìn thấy cậu cười thì sửng sốt, "Oa, nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu cười đó nha. Lúc cậu vừa mới tỉnh lại, tôi còn cho rằng cậu chính là kiểu người mặt than ấy chứ."

Thân Giác nghe vậy thì lập tức thu lại nụ cười, một lần nữa khôi phục dáng vẻ vốn có, "Không phải mặt than."

"Vậy tại sao cậu không cười nhiều lên một chút?" Y tá Lý vẫn đang thay băng, khác với giọng của mình, động tác của cô rất nhẹ nhàng. Ba ngày qua Thân Giác từng đi lòng vòng ở hành lang phòng bệnh, thấy được bảng khen thưởng, cô được chọn là y tá được bệnh nhân yêu thích nhất trong năm, trên giấy khen còn có tấm ảnh cô đang cười, lộ ra hàm răng trắng sáng của mình.

"Không có gì để cười." Thân Giác chỉ nói qua loa.

Đúng thật là không có gì để cười cả, ở kiếp này, Thương Diễn Vũ chính là kiếp chủ, nhưng ngay cả mặt của Thương Diễn Vũ cậu còn chưa nhìn qua, có thể nói chính là một người hoàn toàn xa lạ, điều này khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó khăn trong việc phá kiếp. Vì cậu không biết được dung mạo của đối phương, cũng không biết đối phương thích gì, điều gì cũng không biết cả.

Người có thể giúp cậu tiếp cận được đối phương chỉ có Thương Già Dư, đóa hoa hồng sinh ra đã tràn ngập độc ác kia. Không đúng, còn một người nữa, đó chính là vị hôn phu Alpha kia của cậu.

Vị hôn phu Alpha của cậu tên là Diêu Triển, gia thế và tướng mạo đều hoàn mỹ, chỉ số thông minh siêu quần, có thể nói gã ta hoàn hảo mười phần. Thời điểm Thân Giác đính hôn cùng gã, cậu vẫn luôn có cảm giác như sắp bừng tỉnh khỏi mộng đẹp vậy, cậu thật sự may mắn để được ở bên cạnh một người hoàn mỹ như vậy?


Thậm chí tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, cho rằng Thân Giác chính là đang trèo cao. Dù Thân Giác thật sự là một Beta ưu tú, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ là một Beta, làm sao có thể so sánh với một Alpha? Càng không phải bàn đến vấn đề xứng đôi hay không.

Vì vậy Thân Giác đã hình thành thói quen, bản thân luôn nhân nhượng quá mức với vị hôn phu này của mình. Cậu tựa như một con chim sẻ có chút ưu tú, vô tình bay đến thành đôi với phượng hoàng cao quý, cho nên cậu không thể không cẩn thận như đi trên băng mỏng, muốn bản thân ngày càng thêm ưu tú, nỗ lực xứng đôi với phượng hoàng.

Nhưng chim sẻ thì vẫn mãi là một con chim sẻ, phượng hoàng sẽ không cảm thấy một con chim sẻ có chút ưu tú này lại xứng đôi với mình, dù trong một thời gian ngắn cảm thấy chim sẻ đáng yêu đi chăng nữa, thì rất nhanh sau đó, sự chú ý của nó liền bị một vật khác lóa mắt hơn hấp dẫn đi mất.

Diêu Triển có thể bị cậu hấp dẫn, thì cũng có thể bị Thương Già Dư hấp dẫn, cuối cùng, khi gã gặp được một con phượng hoàng khác, với thế lực ngang bằng nhau, cuối cùng gã cũng dừng hết mọi cuộc chơi lại.

Từ giờ đến khi con phượng hoàng Thương Diễn Vũ kia xuất hiện vẫn còn một đoạn thời gian rất dài. Có điều Thân Giác vẫn nhớ rõ những lời Thương Già Dư từng nói với cậu, trước đây Thương Diễn Vũ vẫn luôn sống tại nước M. Thân Giác muốn đi đến đó nhìn một chút, nhưng nước M rất lớn, cũng có rất nhiều người. Cậu không chắc cậu có thể tìm được con phượng hoàng kia hay không.

Bất quá, việc cấp bách lúc này không phải là tìm được Thương Diễn Vũ, trước hết, cậu cần phải giải quyết xong đóa hoa hồng có độc Thương Già Dư kia cái đã.

Thân Giác nằm viện thêm năm sáu ngày thì xuất viện. Đám người Sở Hách tựa như đèn kéo quân mà đến đây thăm cậu, tất nhiên, nội dung chủ yếu của buổi thăm bệnh này vẫn là khuyên nhủ Thân Giác nên tha thứ cho Thương Già Dư.


"Dù sao thì y vẫn còn nhỏ tuổi, lại là một Omega yếu ớt, Omega rất dễ bị Alpha hấp dẫn, đây không phải là chuyện cực kỳ bình thường à? A Giác, cậu không cần phải tức giận đến mức đó, hai người bọn họ chỉ bị tin tức tố mê hoặc trong nhất thời mà thôi. Lúc này bọn họ đều đang rất áy náy, thậm chí bây giờ cũng không dám đến đây gặp cậu."

Là không dám đến thăm, hay căn bản là đã quên mất cậu rồi?

Nhưng Thân Giác cũng không để ý đến chuyện này, đó cũng chỉ là việc Thương Già Dư thích cướp đoạt những thứ thuộc về cậu mà thôi. Có điều, có lẽ y cũng không nghĩ sau này sẽ xuất hiện một Thương Diễn Vũ đi.

Y cướp đi mọi thứ của Thân Giác, lại bị Thương Diễn Vũ cướp lại hết những thứ của y.

Đúng là anh em ruột thịt, sở thích cũng giống nhau đến vậy.

Thân Giác ngẩng đầu, khẽ cười, "Tôi biết rồi, vì vậy tôi đang định mời họ ăn một bữa cơm sau khi xuất viện để bọn họ không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Tôi cũng không tức giận nữa rồi."

Những lời này, mấy ngày nay Thân Giác đã nói đến muốn nôn rồi, nhưng những người này vậy mà đều tin vào lời của cậu, thậm chí còn vui vẻ tận đáy lòng, "A Giác, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu mà, vẫn luôn am hiểu lòng người đến vậy."

Vậy mà đã là am hiểu lòng người rồi à, chỉ sợ là có am hiểu đến mấy cũng không vừa lòng các người.


Nếu không thì làm sao tất cả bạn bè, đồng nghiệp, ngay cả vị hôn phu của mình đều bị Thương Già Dư hấp dẫn đi mất?

Ngày xuất viện, y tá Lý nói với Thân Giác những việc cần chú ý sau khi xuất viện, "...Những cái này tốt nhất là không nên ăn, nhớ kỹ chưa? Tuy vết thương trên mặt cậu chắc chắn sẽ để lại sẹo rồi, nhưng có thể nhẹ hơn được chừng nào hay chừng đó, đúng không? Dù sao thì vẫn có viện thẩm mỹ mà, có thể xóa sẹo được, cậu đừng lo lắng, sẽ không khiến cậu chậm trễ trong việc tìm đối tượng đâu."

Thân Giác nhẹ nhàng gật đầu, "Cảm ơn."

Y tá Lý cười với cậu, "Nhớ quay lại cắt chỉ nhé."

Thân Giác được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, cho nên không có xe để về. Hôm nay lại là một ngày tuyết lớn, cậu phải đợi trước cổng bệnh viện một lúc lâu mới bắt được một chiếc taxi.

Sau khi lên xe, di dộng của Thân Giác vang lên.

Di động vang liên hồi, ngay cả tài xế đang ngồi phía trước cũng nhịn không được mà nhìn Thân Giác qua kính chiếu hậu, "Cậu gì đó, điện thoại của cậu đang kêu kìa."

Thân Giác chậm rãi thu lại tầm mắt đang nhìn về một mảnh trắng xóa ngoài cửa xe, cúi đầu nhìn xuống điện thoại.

Tên hiện trên màn hình điện thoại là Diêu Triển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận