Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Wp: D301203

Chương 224: Xử lý Alpha (5) (đã beta)

Thân Giác trầm mặc một lát mới nhìn thoáng qua thang máy, thấp giọng nói: "Xin lỗi, hình như tôi nhớ sai thời gian mở cửa nơi này."

Nam nhân kia cũng không để ý mà cười một chút, "Không sao cả, nhưng ngài vẫn nên rời đi sớm một chút, một lát nữa nơi này phải khóa cửa rồi." Hắn nói xong thì tiếp tục đi về phía trước, Thân Giác nhìn thấy đối phương đi vào căn phòng không treo biển kia.

Chờ đến khi đối phương đóng cửa thì Thân Giác mới thu tầm mắt lại, dùng thang máy đi xuống. Cậu tìm vòng quanh đại sảnh nơi lầu một mất một lúc, sau mới tìm được một đống ảnh chụp hóa trang được treo trên tường của nam nhân kia, trên ảnh có đề một cái tên – "Tư Vũ".

Hóa ra hắn không phải là Thương Diễn Vũ, cậu vậy mà lại cho rằng đối phương là Thương Diễn Vũ. Có lẽ là do cậu quá muốn tìm được Thương Diễn Vũ cho nên tùy tiện gặp được ai đều hi vọng đối phương chính là hắn.

Thân Giác tự giễu mà cười một tiếng, xoay người rời đi.

Hôm sau, cậu đến nhà hát xem kịch, nhưng không được nhìn thấy người tên Tư Vũ kia. Cả ngày hôm đó, cậu xem hết tất cả tiết mục nhưng vẫn không tìm được người tương thích với kiếp chủ. Nếu nói là có thì chỉ có Tư Vũ gặp được đêm qua là có chút giống, bất quá đối phương lại trang điểm quá đậm, cậu cũng không nhìn ra người nọ trông như thế nào.

Sau đó, Thân Giác lại đi đến một vài thành phố lớn của nước M, nhưng kết quả đều giống nhau, đều không tìm được người nào giống kiếp chủ. Muốn tìm được một người trong một đất nước bằng một cái tên thì quả thực là mò kim đáy bể. Lần này, cậu chú định phải bó tay mà quay về, chỉ đành ngồi lên máy bay về nước vào ngày mười bốn tháng giêng.

Lúc xuất ngoại, Thân Giác vẫn luôn sử dụng sim của nước ngoài, cho nên sim trong nước vẫn luôn trong trạng thái tắt máy. Cậu vừa xuống máy bay liền thay lại sim vào điện thoại, lập tức nhận được cuộc gọi của Diêu Triển.

Cậu nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, suy nghĩ một hồi mới bắt máy.

"Alo..." Ba chữ "có chuyện gì?" còn chưa kịp nói thì đã bị đối phương đánh gãy một cách thô bạo.

"Thân Giác, em còn nhỏ hay sao mà còn chơi trò mất tích? Em đã lớn như vậy rồi, có thể hiểu chuyện một chút hay không? Nhất định bắt cả thể giới phải chú ý đến mình hay sao?" Diêu Triển chưa từng dùng ngữ khí hung hăng như thế này nói chuyện với cậu, vì vậy cậu không khỏi có chút sững sờ, khi phản ứng được cậu liền cúp điện thoại.

Nhàm chán.

Quả nhiên vẫn là không nên nhận điện thoại của Diêu Triển, Thân Giác đem số điện thoại của Diêu Triển kéo vào sổ đen, sau đó kéo số của Thương Già Dư ra ngoài.


Sau khi về đến nhà thì cậu gọi cho Thương Già Dư.

Thương Già Dư đầu kia không nhận điện thoại, cậu lại gọi thêm một cuộc nữa, lần này thì y nhận.

"Có việc gì?" Ngữ khí của Thương Già Dư cực kỳ không kiên nhẫn, tựa hồ một chút cũng không muốn nhận cú điện thoại này của cậu.

"Thương Già Dư, chỉ còn năm ngày nữa chính là thời gian thăm hỏi thường lệ của người nhà cậu, nếu cậu không muốn bị người khác phát hiện đang ở trong nhà của một Alpha xa lạ thì tôi khuyên cậu buổi sáng năm ngày sau quay về sớm một chút." Thân Giác bình tĩnh nói, nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Rất nhanh sau đó Thương Già Dư liền gọi trở lại, nhưng Thân Giác không bắt máy, vì thế y bắt đầu chuyển sang oanh tạc tin nhắn cậu.

Tin nhắn đầu tiên.

"Thăm hỏi thì thăm hỏi, anh cho rằng khi bị phát hiện thì tôi thảm hay anh thảm? Anh hãy chờ mà bị giam đi Thân Giác!"

Tin nhắn thứ hai.

"Này, tại sao anh không trả lời tin nhắn của tôi? Anh bị mù à? Hay là điện thoại hỏng rồi? Nếu điện thoại hư thì đi mua cái mới đi nha, Thân Giác, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không trở về đâu, bị phát hiện thì cứ phát hiện nha. Dù sao thì bọn họ cũng không phạt tôi, Triển ca chính là tốt bụng mà giữ tôi lại trong nhà, cũng sẽ không bị phạt."

Tin nhắn thứ ba.

"Anh cho rằng sau khi tôi bị đuổi ra ngoài như thế kia, thì chỉ với một cú điện thoại của anh liền có thể dỗ tôi quay trở về được à? Không có cửa đó đâu, tôi nói cho anh biết."

Tin nhắn thứ tư.

"Thân Giác, anh chết rồi đấy à? Có nhìn thấy tin nhắn của tôi không hả?"

......

Tin nhắn thứ mười bảy.


"Buổi sáng năm ngày sau em sẽ trở về, anh trai nhớ mở cửa cho em nha ~"

......

Mười sáu tháng giêng, Thân Giác chính thức kết thúc nghỉ phép, bắt đầu đi làm trở lại. Ở kiếp này, cậu là tổng giám đốc của một công ty thời trang, là công ty con của một tập đoàn lớn. Bên trên cậu có một sếp tổng, năm nay đã năm mươi tuổi. So với thời gian ở công ty, thời gian vị tổng tài này dành cho sân golf lại càng dài hơn nhiều, cho nên mọi công việc lớn nhỏ trong công ty cơ bản đều do Thân Giác cùng phó tổng phụ trách.

Mà phó tổng giám đốc chính là người đầu tiên gọi cho Thân Giác sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Sở Hách.

Sau khi Sở Hách biết cậu với Diêu Triển giải trừ hôn ước thì không gọi điện cho cậu nữa. Có vẻ là sợ sẽ kích thích đến cậu cho nên chỉ gọi cho cậu chúc Tết mà thôi. Thân Giác đến công ty khiến không ít người chú ý, rất nhiều người nhìn thấy hình xăm ở thái dương của cậu, nhưng rất nhanh liền cúi đầu, sôi nổi chào hỏi "Tổng giám đốc".

Thân Giác đi vào văn phòng của tổng giám đốc, trợ lý của cậu rất nhanh liền tiến vào, nhanh chóng thuật lại một ít những chuyện tương đối quan trọng công ty phát sinh trong khoảng thời gian này cho cậu nghe, thực tế thì trợ lý đã gửi một bản hồ sơ qua cho Thân Giác vào hai ngày trước.

"Được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi." Thân Giác chờ đến khi trợ lý rời đi thì nhìn về khung ảnh trên bàn. Là ảnh chụp chung của cậu với Diêu Triển, trong ảnh bọn họ cười rất vui vẻ, cũng như những đôi tình lữ khác trên thế giới này mà thôi. Cậu nhìn lướt qua rồi đem khung ảnh ném vào thùng rác, đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang.

"Mời vào."

"Cuối cùng thì cậu cũng quay lại rồi, tổng giám đốc của tôi." Người tiến vào là Sở Hách, sau khi cậu ta đi vào thì tiến lại gần ôm lấy Thân Giác một cái, "Cậu không biết đâu, mấy ngày nay cậu không có ở đây, tôi bận muốn điên luôn. Cuối năm chính là thời điểm bận rộn nhất trong năm, cố tình người đắc lực nhất công ty là cậu lại không ở đây. Cậu cũng biết rồi đó, tổng tài đại nhân của chúng ta chỉ cảm thấy hứng thú với đánh golf mà thôi."

Nói đến đây, Sở Hách bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng.

Thân Giác nhìn đối phương đặt mông ngồi lên bàn mình, yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, "Thời gian này cậu vất vả rồi. Tôi nghe bảo công trạng cuối năm nay của cậu rất tốt."

"Tốt gì chứ? Nếu cậu ở đây thì tôi lại càng tốt hơn nữa." Sở Hách nói xong thì dừng một chút, biểu tình có chút thay đổi, "Cậu... thật sự tách ra với Diêu Triển rồi à? Một chút cơ hội cứu vãn cũng không có sao?"

"Ừ." Thân Giác gật đầu.

Sở Hách thở dài, "Nếu đã chia tay rồi thì tôi cũng không dám nói gì đâu. Sau này... Sau này khẳng định cậu sẽ có thể tìm được một người tốt hơn, cậu ưu tú như thế này, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Đúng rồi, sao cậu lại nghĩ đến việc đi xăm vậy? Lại còn xăm lên mặt, cậu xăm lúc nào vậy? Có chút lạ mắt, nhưng cũng rất đẹp."


Cậu ta nói xong thì duỗi tay muốn chạm vào, nhưng lại bị né đi.

Thân Giác ngưỡng ra sau, tránh đi tay của đối phương, nhàn nhạt trả lời: "Sau khi cắt chỉ thì đi xăm, vì muốn cho bản thân nhớ kỹ hơn một chút, cho nên mới tự mình đi xăm."

Sở Hách nghe được những lời này thì không khỏi trầm mặc, cậu ta nghe ra được ý tứ của Thân Giác, nửa ngày sau mới nói: "Cậu là đang trách tôi sao? Vì cảm thấy tôi đã không đứng về phía cậu?"

Người trưởng thành, làm gì quan tâm đến vấn đề bênh vực bên này hay bên kia, ai cũng chỉ quan tâm đến vấn đề có lợi ích hay không mà thôi. Những kiếp trước Thân Giác không hiểu được, hiện tại đã hiểu rất rõ. Tuy thoạt nhìn Sở Hách có mối quan hệ không tồi với cậu, nhưng kỳ thật cậu ta vẫn luôn muốn ngồi lên vị trí này của Thân Giác. Cho nên, thời điểm Thân Giác cùng Diêu Triển bên kia nháo nhào với nhau, cậu ta một chút cũng không cần phải suy nghĩ, lập tức chọn đứng về phía Diêu Triển bên kia, còn nói cho Diêu Triển toàn bộ nội dung trò chuyện giữa hai người bọn họ.

Cậu ta hi vọng có thể mượn sức của Diêu Triển, tất nhiên, bên trong cũng có một chút nhân tố đến từ Thương Già Dư.

"Tôi không trách cậu, việc này cũng không thể trách bất kỳ người nào được. Tôi với Diêu Triển chia tay trong vui vẻ, hiện giờ anh ta cũng có được người mình thích rồi, tôi còn chưa kịp vui mừng đâu." Khi Thân Giác nói những lời này, giống như không hề nhớ về số điện thoại cậu kéo vào sổ đen cùng với ly cà phê trong siêu thị lần đó.

Sở Hách nghe vậy thì lại nở nụ cười, "Cậu nghĩ thoáng được như vậy cũng tốt." Sau cậu ta nói một chút về công việc, nhưng không lâu sau, cậu ta lại đem đề tài chuyển qua Diêu Triển một lần nữa, "Đầu năm Diêu gia có tổ chức một buổi tiệc, tôi có đi hôm đó. Diêu Triển tựa hồ có chút không vui nha, toàn bộ quá trình cậu ta cũng không nói một lời nào cả, Già Dư cũng không có ở đó, không biết có phải là đang nhớ Già Dư hay không nữa."

Đối với chuyện về Diêu Triển, một chút hứng thú Thân Giác cũng không có, cho nên cậu cũng chỉ gật đầu cho có. Không biết Sở Hách có phải nhìn ra được Thân Giác không hứng thú hay không, cố gắng ngồi lại nơi này cũng phải được thêm nửa tiếng đồng hồ. Nói xong về Diêu Triển thì cậu ta liền nói về bản thân đã làm những gì trong Tết, tựa hồ như đang cực lực mà cứu vãn cảm tình giữa cậu ta cùng Thân Giác trong vòng nửa tiếng này.

Cuối cùng thì cái gì cũng đã nói, lúc này Sở Hách mới lưu luyến không rời mà rời khỏi văn phòng của Thân Giác. Trước khi đi, cậu ta tặng cho Thân Giác một phần lễ vật.

"Đây chính là quà tặng lúc đó Diêu gia đưa qua, là chocolate nhân rượu được đặc chế, nghe nói rượu nơi này giá cũng không rẻ đâu."

Thân Giác nhìn hộp đồ ngọt kia một lúc, do dự một lúc lâu, cuối cũng vẫn là nhận lấy.

......

Ngày Thương Già Dư trở về vừa vặn lại là cuối tuần. Đêm qua Thân Giác tăng ca đến tối muộn, cho nên buổi sáng hôm sau, khi vẫn còn đang làm ổ trong chăn thì đã bị âm thanh ngoài cửa đánh thức.

Âm thanh cực kỳ lớn, phảng phất như có người đã gõ ngay bên tai. Âm thanh truyền đến cơ hồ mang theo cả sự thống khổ, tựa như có người đang dùng chùy gõ vào bên thái dương cậu vậy. Thời điểm Thân Giác bò dậy, sắc mặt cậu rất kém. Lúc mở cửa nhìn thấy Thương Già Dư thì sắc mặt lại càng kém hơn.

Còn chưa đến đầu xuân mà Thương Già Dư đã ăn mặc theo thời trang mỏng manh của mùa xuân. Khuôn mặt nhỏ đã bị đông lạnh xanh xao từ sớm, nhưng miệng vẫn rất khắc nghiệt, "Anh trai à, anh chết rồi hay sao mà mở cửa lâu vậy? Anh nên nhớ rằmg nhà chính sẽ cử người đến đây đó, nếu như em đáng thương mà chết cóng mất thì sao bây giờ?"

Nếu được vậy thì đúng là quá tốt.

Thân Giác xoay người đi vào, cũng lười quản Thương Già Dư. Cậu áp suất thấp mà tiến vào bếp, pha cho bản thân một ly cà phê. Tuy đêm qua cậu đã tăng ca nhưng công việc vẫn chưa xong, mấy ngày nghỉ phép kia của cậu đã khiến công việc tồn đọng lại quá nhiều.

Chẳng qua ly cà phê còn chưa kịp pha xong thì đã bị một bàn tay đoạt đi.


"Đúng lúc em cũng có chút khát." Thương Già Dư trắng mắt liếc qua Thân Giác một cái rồi uống một ngụm cà phê. Sau khi uống xong còn nhìn qua Thân Giác một cái, trong ánh mắt là sự khiêu khích trắng trợn.

Thân Giác nhấp môi, xoay người pha một ly khác. Lúc làm ly cà phê này, cậu không cho đường vào, cũng không cho thêm sữa, cho nên lúc Thương Già Dư giành lấy uống, y thiếu chút nữa đã phun ra hết.

"A, cà phê này là gì đây? Anh pha như thế nào vậy? Cũng quá khó uống rồi đó?" Một bên y phi phi phun ra, một bên mắng Thân Giác.

Thân Giác buông máy pha cà phê, một lần nữa quay về phòng ngủ chính. Cà phê uống không được thì lại tiếp tục quay về ngủ vậy. Nhưng dường như Thương Già Dư đã hạ quyết tâm muốn chỉnh Thân Giác cho bằng được. Trong phòng khách bắt đầu nổi lên âm nhạc, sau lại là tiếng của máy hút bụi. Âm thanh vẫn luôn văng vẳng vang vọng, cho đến khi Thân Giác nhịn không được mà bò khỏi giường đi đến phòng khách thì y mời dừng lại.

"Anh trai, anh tỉnh rồi nha? Mặt trời mọc hết rồi mà anh mới dậy, anh cũng lười quá rồi đó." Trong giọng nói Thương Già Dư tràn đầy sự châm chọc.

Thân Giác ngồi trên sô pha nhắm mắt, sau đó có chút mệt mỏi mà vuốt vuốt tóc khiến tóc mái bị đẩy ra sau. Một phát này liền làm lộ ra hình xăm bên thái dương.

Ánh mắt Thương Già Dư lập tức thay đổi, nhanh chóng đi đến trước mặt Thân Giác, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào hình xăm. Qua một lúc lâu thì mới hừ lạnh một tiếng, "Loại hoa văn bát quái trẻ trâu này của anh xăm lên lại càng xấu thêm, ai lại đi xăm lên mặt mình? Chỉ có những người vừa quê lại vừa xấu mới làm vậy."

Thân Giác không để ý đến y, bởi vì ngủ không đủ cho nên cậu hoàn toàn không có chút hứng thú nào với Thương Già Dư, chỉ muốn chờ đến khi người từ nhà chính đến thăm hỏi mà thôi. Vì khi trở về phòng ngủ Thương Già Dư sẽ gây chuyện cho nên Thân Giác dứt khoát ôm gối nằm trên sô pha nghỉ ngơi. Thường Già Dư thấy vậy thì tiến đến bên cạnh sô pha, ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh thật sự ngủ ở đây à?"

Không ai trả lời câu hỏi của y, Thân Giác đã nhắm mắt, hô hấp vững vàng.

Dưới mắt cậu còn có quầng thâm xanh nhạt, là vì mấy ngày tăng ca gần đây gây ra.

Thương Già Dư hừ một tiếng, vươn tay vuốt tóc mái của Thân Giác ra sau khiến cho hình xăm nơi thái dương bại lộ ra ngoài. Y nhìn chằm chằm vào hình xăm, đột nhiên bắt lấy dái tai của Thân Giác, hét lên một tiếng.

"Anh ơi!"

Thân Giác bị âm thanh làm giật bắn, còn chưa kịp mở mắt đã nghe được tiếng cười to của Thương Già Dư.

Thương Già Dư cười đến mức ngồi bệt xuống đất, đôi mắt hạnh nhân to tròn lúc này đã híp thành hai đường thằng, "Này thì trói tôi rồi đuổi tôi ra ngoài. Hôm nay tôi sẽ không để yên cho anh đâu Thân Giác! Hôm nay tôi sẽ hạ chiến thư với anh, đợi đến khi người nhà đến thăm hỏi tôi, tôi còn muốn..."

Lời nói còn chưa dứt thì mặt đã bị một cái gối ngủ mạnh mẽ đập vào, y còn chưa kịp phát hỏa thì cả người đã bị đè lên thảm.

"Thân Giác!" Thương Già Dư hét lên một tiếng chói tai!

Thân Giác mặt không biểu tình ngồi trên người Thương Già Dư. Cậu cầm lấy gối ngủ, lại thô bạo đánh xuống thêm một cái trên khuôn mặt kiều nộn như hoa của Thương Già Dư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận