Xú Phi Mộ Tuyết

Nhìn nàng như vậy, mực trên bút rung lên rơi xuống hoàng bào. Tình yêu say đắm, với nữ tử như nàng mà nói căn bản chỉ là người si nói mộng mà thôi, càng đừng nói bây giờ nàng vì việc của Như Nguyệt mà đã có khúc mắc sâu sắc với hắn, làm sao có được mười phần tín nhiệm, sợ là chỉ ba phần cũng là quá xa xỉ…

Nghĩ đến những lời nói, hành động của nàng hôm nay, hắn không khỏi hung hăng nắm chặt tay thành quyền, trong lòng phẫn nộ khiến hắn hận không thể lập tức đi giết chết Như Nguyệt. Nếu không phải là Như Nguyệt nói, hoặc sau khi hắn xác định sự tồn tại của nàng rồi không do dự mà giết chết Như Nguyệt thì có lẽ… nàng còn có thể thật tình với hắn…

Lúc chạng vạng, hắn theo đường nhỏ từ Ngự thư phòng về Tẩm Tâm cung nhưng lại nghe Tần An bẩm báo nói Lí Vinh phụng mệnh Thái hậu đã đến Ngưng Tuyết cung mời Đức phi yết kiến Thái hậu. Sau khi nghe tin này hắn không khỏi càng phiền chán. Mộ Tuyết chính là đệ nhất tài nữ kinh thành, mẫu hậu lúc này muốn gặp nàng chắc chắn là muốn nàng đêm nay trên yến hội kỹ áp quần phương, dập tắt khí thế của Lãnh Tiêu quốc. Dù sao, Lãnh Tiêu quốc cũng là quốc gia nổi tiếng về mỹ nữ…

Hắn khoanh tay, giương mắt nhìn sắc trời dần tối bên ngoài cửa sổ, bàn tay to dần nắm chặt thành quyền, sau đó lạnh nhạt nói:

–         Đỗ Thái phi chủ mưu đã lâu, ba năm trước đây đã giật giây Thái hậu sắc phong chất nữ của mình là Hoa Như Sương làm mỹ nhân. Tiệc tối nay là cơ hội tốt để tranh sủng, chắc hẳn lần này sẽ lại ngáng một chân. Ngươi cứ lặng yên xem xét, không cần ngăn cản…


Tần An có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhưng không dám nói gì, cúi đầu nói:

–         Nô tài tuân mệnh,….

Nhưng nghĩ nghĩ rồi lại nói:

–         Hoàng thượng, hôm nay Thái y nói với Thái hậu, nói Hoa mỹ nhân sau khi sắc phong chưa được thị tẩm cho nên Triệu công công truyền lời hỏi Hoàng thượng đêm nay sau khi Hoa mỹ nhân múa trên yến rồi có thể lâm giá Quỳnh hương cung không? Thái phi đã vì vậy mà cố ý làm bài tử cho Hoa mỹ nhân rồi…

–         Bài tử?

Hắn nhíu mày, Tần An hoảng sợ vội lui vể phía sau hai bước, không đợi hắn tức giận vội nói:

–         Nô tài đi hủy bài tử đó, xin Hoàng thượng bớt giận…

Sau đó nhanh chóng rời khỏi tẩm điện, cong lưng vội vàng đi…

–         Bài tử


Sau khi Tần An rời đi, hắn lạnh lùng nhớ hai chữ này. Hậu cung thường có quy củ xếp bài tử để đế vương chọn tần phi đêm đó thị tẩm. Nhưng sau khi hắn đăng cơ, quy củ này đã bị hủy bỏ, lúc này, hắn đột nhiên nhớ lại vẻ mặt phụ hoàng mỗi lần chọn bài tử..

Mấy tấm bài tử đó đều giống nhau, mà tên thì lại úp xuống, phụ hoàng bình thường sẽ tùy tiện lấy ra một tấm bài tử, cũng chẳng hỏi đêm đó sủng hạnh nữ nhân nào. Có lẽ, trừ nữ nhân phụ hoàng tâm tâm niệm niệm thì người căn bản chẳng để ý nữ nhân đêm đó có bộ dáng ra sao…

Nghĩ đến chuyện bài tử, môi mỏng hắn hơi mím lại, có cảm giác muốn khôi phục lại quy củ này. Nhưng hắn phải viết tên Mộ Tuyết lên tất cả bài tử, đến lúc đó, bất luận lật bài tử nào cũng đều là nàng. Sau đó, các cung nhân đành tự nhận bản thân không may mà sẽ không ghen tỵ Mộ Tuyết được sủng ái nữa. Nhưng loại xiếc này chẳng thể lừa được Âu Dương Hồng Ngọc và Thượng Quan Uyển Nhi. Nhưng đúng là hắn có chút muốn thử…

Vì thế, hắn lập tức sai việc này cho Tần An làm. Lúc nghe xong, Tần An trợn mắt há mồm vội vàng khuyên can, nói vạn vạn không thể làm thế. Hắn cũng biết, việc này không thể được, dù sao nếu để Kính sự phòng nghiệm tra, nếu để bại lộ khó mà tránh khỏi một hồi phong ba…

Hắn nghe xong, phiền lòng không thôi, lại vẫn kiên trì bốc bài tử:

–         Bài tử xếp theo thứ tự tần phi…


Tần An nghe xong ngẩn ra nhưng lập tức cười hiểu, vội nói:

–         Hoàng thượng anh minh, nô tài lập tức đi làm…

Đêm đó, hắn bởi vì việc bài tử mà tâm tình cũng tốt lên nhiều, lại vì trên yến hội Mộ Tuyết sẽ không thể hiện tài năng vì Lãnh Cô Vân mà sự phiền chán cũng suy giảm đi nhiều. Vì thế, hắn khôi phục phong độ thường nhật, cùng Lãnh Cô Vân uống rượu cười nói. Dù lúc Khuynh Thành lên đó, hắn cũng không cự tuyệt.

Với hắn mà nói, nữ nhân nhiều lắm cũng chỉ là quân cờ để lợi dụng. Giống như Khuynh Thành, cũng chỉ là quân cờ Lãnh Cô Vân trăm phương ngàn kế muốn đặt bên hắn. Hắn là người thích chơi cờ, sao có thể cự tuyệt? Nhưng lúc này, hắn lại coi đó là sự an ủi tốt nhất vì không giết Như Nguyệt. Bởi vì Như Nguyệt không chết, Tứ phi không thiếu ai, Lãnh Cô Vân nếu thật sự muốn đặt quân cờ này lên bàn cờ của hắn thì chỉ có thể ủy khuất nàng làm chiêu nghi nhị phẩm mà thôi. Lúc đó, chỉ một Thượng Quan Uyển Nhi đã đủ để quân cờ này phải phục tùng…

Kết thúc yến hội, Lãnh Cô Vân vẫn nói cười như trước, lề mề không chịu tan yến. Mà Khuynh Thành lại dùng mọi chiêu thức để lấy lòng hắn. Hắn chỉ uống rượu xem hai kẻ đó người xướng kẻ họa. Khuynh Thành lại càng lớn mật mà để chân trần đi lại trước mặt hắn, múa điệu múa khiến ai nấy đều kinh ngạc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận