Xú Phi Mộ Tuyết

Tấm nệm bị chém đứt cô đơn rơi xuống sàn băng. Hắn kinh ngạc đứng
trước cửa sổ gió lạnh thổi đầy, cảm giác thế giới của mình sụp đổ chỉ
trong nháy mắt…

Hắn như nổi điên mà đẩy Như Nguyệt ra, không để ý đến tiếng thét
hoảng sợ của mọi người và tiếng khóc của Như Nguyệt. Hắn đuổi theo thân
ảnh của nàng nháy mắt đã biến mất qua cửa sổ, sau đó ra đến hoa viên đã
tìm không thấy bóng dáng tố khiết của nàng, thậm chí mùi hương lành lạnh cũng dần tiêu tan trong không khí. Tim như không còn là của chính mình, rõ ràng nghe tiếng cõi lòng tan nát mà lại chết lặng không còn biết đến đớn đau…

Hắn chật vật tìm quanh hậu hoa viên, đau đớn gào thét tên nàng nhưng
trả lời hắn chỉ là tiếng gió gào thét tứ phía và những đóa hoa tường vi
đỏ rực bay múa đầy trời…

Ngực hắn hơi nhói ngẩng đầu nhìn trời cao. Hắn nhớ rõ, ngày nàng tiến cung, những đóa hoa cũng bay múa như hôm nay vậy, tung bay khắp trời
hoàng cung như chứng minh, tế lễ điều gì đó. Hắn nhìn những đóa hoa đỏ
như máu này, lòng càng hỗn loạn, nàng sẽ đi đâu…

Nàng thích nhất hoa mai, nàng để ý nhất là Như Nguyệt, nàng còn thích cái gì… Hắn đứng trong hậu hoa viên, hỗn loạn nghĩ về nàng. Như Nguyệt ở trong đại diện… hoa mai… hoa mai. Tim hắn hơi nhói lại, vội vàng chạy
như điên về phía rừng mai. Hơi thở của nàng hắn vô cùng quen thuộc. Vừa
bước vào rừng mai đã tàn rụi hắn đã ngửi thấy chút hương thơm còn sót
lại của nàng. Vì thế hắn vội đuổi theo sâu vào rừng mai nhưng khi đi về
góc cuối lại chỉ nhìn thấy cây trâm bạch ngọc mẫu đơn mà nàng thích nhất nằm cô đơn trên mặt đất.

Đó là hắn tặng cho nàng. Hắn trố mắt đứng trong gió lạnh nhìn những
đóa tường vi đỏ như máu bay múa, run rẩy nhặt chiếc trâm ngọc lên, nắm
chặt trong tay. Dược tính có lẽ đã phát tác, nàng đi chưa xa, trong lòng hắn không ngừng tự nhủ câu này nhưng vì sao nàng không có ở gần đây?


Nghiêng ngả lảo đảo, hắn như mất đi mạng sống, mờ mịt nhìn quanh.
Nhìn không thấy bóng nàng, không thấy hơi thở của nàng. Hắn hoảng sợ
nhưng nàng đang ở nơi đâu…

Khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thân ảnh màu trắng bay lên, mang
theo mùi hương lạnh mà hắn đã quen thuộc. Hắn rùng mình, lập tức quay
đầu, nhưng lại thấy được bóng Tam đệ

Minh Nguyệt của hắn… Hắn không thể nghĩ thêm gì, vội bay lên, đuổi
theo bóng Tam đệ. Minh Nguyệt của hắn, đó là Minh Nguyệt của hắn. Trong
đầu hắn chỉ còn lại ý thức duy nhất này. Hắn nhìn thấy Tam đệ gắt gao ôm chặt Minh Nguyệt đi về nơi hắn không biết, trong lòng hắn muốn giết
người. Hắn không biết bản thân lúc này sẽ dữ tợn, khủng bố đến mức nào
nhưng hắn muốn Minh Nguyệt của hắn. Hắn muốn giết đi kẻ cướp đi Minh
Nguyệt của hắn…

- Mộ Tuyết, mau lên, mau tỉnh lại, đến sau núi rồi…

Trong cơn cuồng phong, hắn nghe Tam đệ gọi tên nàng. Lửa giận thiêu
đốt chút lý trí còn sót lại của hắn. Hắn vội vã ngăn Tam đệ lại khiến
cho Tam đệ bất đắc dĩ phải dừng chân. Hắn nổi điên hét lớn:

- Buông nàng ra.

Nàng là của hắn chỉ là của hắn. Mắt hắn đỏ ngầu chăm chú nàng đã dần
mất đi ý thức trong lòng tam đệ, đau đớn vô cùng. Minh Nguyệt của hắn,
nàng cả đời chỉ có thể sống trong vòng tay hắn, hắn không cho phép bất
kì nam nhân nào chạm tới nàng dù chỉ là một sợi tóc.

Hắn bước từng bước lại gần bọn họ, mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn nàng nhưng nàng lại suy yếu phản kháng lại:

- Đừng

Tim như cứng lại, bước chân của hắn cứng ngắc nhưng lại nghe được tiếng nói khiến hắn đau đớn hơn nữa:

- Đi … Dẫn ta đi… Dẫn ta đi…”

Hắn điên rồi, mắt đỏ bừng như máu, bàn tay nắm chặt đến nghe rõ tiếng các đốt ngón tay. Hắn nhìn bọn họ, cảm giác máu dần đọng lại. Hắn yêu
nàng như vậy nhưng nàng lại muốn rời bỏ hắn. Hắn nhìn bọn họ, tay run
run nhưng lại nghe Tam đệ chỉ trích hắn:

- Hoàng huynh, ngươi phụ bạc nàng…

- Trả nàng cho trẫm…

Hắn điên cuồng rít gào, hắn căn bản không hiểu Tam đệ đang nói gì.
Hắn chỉ biết là hắn muốn nàng. Hắn thầm vận nổi lực, sát khí đầy người

như để cảnh cáo Tam đệ, để Tam đệ trả lại Minh Nguyệt cho hắn. Nếu
không…hắn không biết bản thân có thể kiềm chế mà không giết hắn hay
không.

Nàng nhìn hắn, hắn biết bộ dạng của mình lúc này rất đáng sợ bởi vì
hắn có thể nhìn thấy được sự đau thương trong mắt nàng và bóng dáng hung tợn của mình trong mắt nàng. Nhưng hắn không thể nào ngăn cản bản thân
không bước về phía trước, nhẫn tâm mà cướp lại nàng.

Gió lớn thét gào nhưng muốn đem những hy vọng cuối cùng của hắn thổi
bay như tro bụi. Nàng đột nhiên phi thân ra khỏi lòng Tam đệ, nhẹ nhàng
như những đóa tường vi đang bay múa kia, lúc nào cũng có thể rời đi. Hắn nhìn nàng, khi còn chưa chuẩn bị, nàng đã dồn hết nội lực còn sót lại
mà chạt vội về sau núi…

Hắn đuổi theo bóng dáng đó, sự hoảng hốt xâm chiếm từng tấc cơ thể
hắn. Nàng là nữ nhân quyết tuyệt, nàng đến sau núi để làm gì? Hắn điên
cuồng đuổi theo nhưng lại nhìn thấy nàng dừng bước. Nàng đứng giữa trời
gió, tường vi đỏ rơi xuống người nàng, tà váy tố khiết phấp phới như
hoa.

- Đừng

Hắn đau đớn gào lên nhưng lại không phát ra chút thanh âm gì. Hắn
nhìn thân ảnh nàng điêu linh như những đóa hoa rơi xuống vách núi. Hắn
vội đi lên, tay xượt qua những mảnh đá sắc nhọn mà nắm chặt bàn tay lạnh băng của nàng, gắt gao nắm chặt thân thể nhẹ bẫng của nàng. Nước mắt
nóng hổi rơi xuống…

Hắn chưa bao giờ sợ hãi như lúc này. Hắn nắm chặt tay nàng, lòng run sợ, lo lắng hét lên:

- Nàng dám nhảy xuống vực…

Sao nàng có thể đối xử với hắn như vậy, sao nàng có thể? Mắt hắn đỏ
ngầu nhìn ý cười giải thoát trên môi nàng. Sự tuyệt vọng và sợ hãi đánh

tan ý chí của hắn. Môi hắn run run, cầu xin:

- Minh Nguyệt trở về với trẫm…

Van xin nàng trở về cùng hắn, đừng rời đi, đừng bỏ lại hắn một mình.

- Sống không thành đôi, chết không chia lìa

Đôi môi tái nhợt của nàng nhẹ mấp máy nhưng không phát ra bất kỳ
thanh âm nào, thế nhưng hắn vẫn nghe rõ. Hơi thở của hắn như bị rút kiệt đi, hy vọng tiêu tan. Hắn nhìn nàng, vừa giận vừa hận rồi đau đớn rít
lên:

- Minh Nguyệt, trẫm hận nàng… trẫm hận nàng…

Nàng nở nụ cười, nụ cười khiến cõi lòng hắn tan nát. Khi hắn định kéo nàng lên, muốn ôm chặt nàng trong lòng để xóa đi sự sợ hãi, đau khổ
trong lòng thì nàng mạnh mẽ giật tay hắn ra, như chiếc lá rụng xuống đáy vực…

- Minh Nguyệt…Hắn điên cuồng hét lớn.

Hắn không suy nghĩ gì mà muốn đi theo nàng nhưng lúc này Tam đệ lại
vùng lên ôm lấy hắn. Ngày đó, hắn như nổi điên mà đánh Tam đệ. Hắn muốn
đi tìm Minh Nguyệt của hắn. Nước lạnh sâu ngàn thước, Minh Nguyệt của
hắn mới mất đi đứa nhỏ, sao có thể ở trong nước lạnh băng? Nhưng tam đệ
lại tàn nhẫn tước đi hy vọng của hắn:

- Nàng không yêu ngươi, ngươi cần gì phải đau khổ như vậy…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận