Xu Xu Đừng Khóc

đợi tôi ngồi dậy đàng hoàng, ba kéo cái ghế

ngồi xuống trước mặt và hỏi gặn..

“con giải thích xem, Xu XU?”

”cái này…hic.. người ta..bạn con..”

“bạn con gì hả??”

chắc vì nghe tiếng ba hơi to nên mẹ, chị Huyền, và cả ông nội, đều kéo vào phòng tôi xem chuyện gì xảy ra..

tôi run lập bập chỉ biết mếu như phạm trọng tội, mẹ tôi quan sát 1 hồi rồi kéo ba tôi xích ra, giật cái điện thoại lên coi và nói từ tốn..

“chà, đẹp nhỉ.. con mượn của ai vậy, Xu Xu?”

“hic..của bạn… Long và..”

“Long nào?? sao của bạn mà con mượn??”

ba tôi lại chen ngang và nóng nảy tra hỏi, mẹ phải đẩy ba ra và đỡ lời cho tôi, trong khi ông nội cũng bước tới..

“chuyện có gì đâu mà sáng sớm làm um sùm?!”

“không lớn sao được, con gái mới 17 tuổi đầu đã học thói đua đòi.”

“con đâu có đua đòi…hic hic”

tôi cố gắng biện minh và giải thích yếu ớt, nhưng ba tôi kiên quyết bắt tôi đem trả lại…

mới 1 ngày mà tôi đã phải chia tay cái điện thoại rồi.


buồn quá..

……………….

“sao cậu buồn hiu vậy?”

“tớ hết được xài điện thoại rồi”

“ủa, tại sao?”

”ba không cho xài. nói còn nhỏ.”

“ah………thì ra.. mà cậu thích xài lắm hả?”

“nó…cũng hay hay…”

“thôi bù cho cậu cái này nè.”

Đu Đu chìa ra trước mặt tôi 1 cái dây nhỏ gắn hình con gấu trúc

đang mỉm cười, trên đầu còn có cái nơ xinh xinh..

“wow..dễ thương ghê..”

“hết buồn rồi hen..? cái này tớ định cho cậu gắn vào điện thoại mà…”

“không sao, tớ còn nhiều nơi để gắn, cảm ơn Đu Đu ca ca ^-^”

Đu Đu cười rồi lại như mọi lần, khi xe búyt của trường đến, cậu ấy lại đứng bên dưới vẫy chào tôi..

……………………………

Long có vẻ đã khỏe bệnh và lại ngang tàng nghịch phá như bình thường, lúc tôi vào lớp cậu ấy còn đang đứng trên bàn học nhảy nhót kiểu gì đó

xung quanh là đám bạn đang đứng xem…thích thú..

nhác thấy bóng tôi, Long nhảy xuống ghế cái rầm, ra hiệu giải tán và ngồi ngoan ngoãn lại như chưa hề có trò dancing đó.

tôi không quan tâm, chỉ đặt cái điện thoại xuống trả cho Long.

“vụ gì vậy?”

“trả cho các cậu, ba tớ không cho giữ”

“vô lý thế??”

“……cả đồ sạc này, cả hộp và sách nữa này.”

tôi đem hết mọi thứ trong cặp ra và đẩy hết cho Long, cậu ấy nhìn 1 hồi rồi gom tất cả nhét lại trong cặp tôi

“Hàng lấy rồi miễn trả lại!”


+_+ cứ vậy thì biết sao được…

tôi đợi đến khi ra về, bỏ các thứ ban nãy lên bàn trước, rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

trốn vào trong cửa hàng sách..

khi Long đuổi theo tôi ra cổng, không tìm thấy, cậu ấy quay trở vào, 1 lúc sau thì cùng Lãm đi xe ra..

oh… họ đã làm hòa rồi..

vừa thấy chiếc xe chở 2L vút đi, tôi mới đi ra trạm để chờ

chuyến xe về nhà mình…

………………

tôi đâu có biết là họ…đến nhà tôi, gặp ông nội tôi, và cả mẹ nữa..

có lẽ đã ở đó được 10 phút trước khi tôi mò về.

“hello, Xu Xu ^-^”

“các cậu đến làm gì thế??”

“giờ thì Xuân có thể tiếp tục giữ cái này rồi”

Lãm bước tới đặt lại cái Samsung vào tay tôi, nói nhẹ nhàng, tôi vẫn chưa hiểu là họ đã làm gì…

nên nhìn sang mẹ..

“con cứ cầm đi, mẹ sẽ nói với ba cho.”

“oh…. mẹ mua lại cho con hả??”

“ah… không..”

mẹ tôi đang nói “không” thì Lãm giật tay bà, nháy mắt, liền thì mẹ gật đầu, “uh, mẹ mua”


hành động qua mắt Xu khờ trơ trẽn.. dĩ nhiên tôi không quá ngu để không nhận ra.

nhưng, đã có mẹ hậu thuẫn, tôi cũng mặc kệ đi.. ^o^

……………

“Lãm coi vậy mà người lớn quá.”

mẹ nhận xét ngay khi họ vừa đi khỏi, tôi còn đang mở tủ lấy nước uống, ông nội cũng gật đầu đồng ý..

“nói năng như Gia cát lượng.”

“Lãm nói gì vậy ông? mà sao mẹ nói cậu ấy người lớn?”

“thì mẹ thấy vậy.”

“cậu ấy đạo Thiên Chúa đó mẹ, tính hay lắm”

“oh, vậy hả? nhưng mẹ thích Long hơn… ^-^ cái thằng vui vẻ, thoải mái, đơn giản”

“Long mà đơn giản á?”

…mẹ chỉ tủm tỉm cười, rồi bảo tôi đi thay quần áo, chiều nay là thứ bảy, nên ra chợ mua đồ về nấu để làm sinh nhật ông..

ah…

“ông nội, Happy Birthday!!^_^”

“quà đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận