Xu Xu Đừng Khóc

dọc đường Long cứ thỉnh thỏang lại quay ra sau, cứ như sợ tôi bị lọt xe mất vậy..

hơi thở của cậu ấy có gì đó thấp thỏm, muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi..

“cậu ko hỏi tớ đi đâu à?”

“chắc đi gặp thằng Đu Đủ.”

“Đu Đu chứ Đu Đủ gì…”

“mà Xu đi gặp nó phải ko?”

“uh…”

“sao gặp nó mà lại buồn hiu vậy, nó ăn hiếp Xu Xu hả?”

whew… Đu Đu ăn hiếp tôi? buồn cười thật.

Đu Đu ko phải là người luôn bảo vệ khi tôi bị người khác bắt nạt đó sao..

bây giờ cậu ấy lại trở thành kẻ làm tôi khóc, đúng là…

“tớ ko thích Đu Đu nữa..đừng nhắc.”

Lo Lo thắng xe gấp, làm tôi bị ép sát vào lưng cậu ta, +___+ sao chơi kỳ vậy chứ..

“nói gì?? xù nó à?? ko thích nữa??”

“uhm… từ nay tớ ko quan tâm tới cái người ấy nữa.”

“huray!! happy.gif so good……~~~yay ayayaya”

cậu ấy hú lên như chó sói và tay trái vung lên trời giật giật, hệt như mới gặp chuyện gì thành công lắm, người đâu mà vô duyên, chuyện buồn của tôithành chuyện vui của cậu ấy, ghét ko… >__<


nhưng tôi lại bật cười trước hành động đó của Long

chẳng lẽ đáng vui như vậy sao..?

“àh, nếu nhà có hỏi thì bảo đi với tôi từ trưa nhé.”

“sao vậy?”

“lúc nãy mẹ Xu gọi tớ tìm Xu, tớ nói 2 đứa mình đi chơi patin ^-^”

“trời đất…”

thì ra là… Long đã nói vậy để gia đình tôi ko lo lắng, tôi đoán có lẽ Lãm đã gọi về nhà tìm tôi, và mẹ nói tôi đi với Long, nên ban nãy cậu ấy mới bảo thế..

ko biết nên cảm ơn Long hay là nhắc nhở cậu ấy nữa.

……………

ba tôi mắng tôi 1 trận kinh trời động đất, mẹ cũng la bồi thêm T___T

mẹ nói dù Long thế nào thì cũng phải gọi về nhà báo 1 tiếng..

tôi chỉ cúi mặt im thinh.

“nghỉ hè xong thì về quê với ông nội 1 tuần, ko đi đâu chơi trên này hết.”

“về quê ạ?”

“uh, về phụ bác hái rau, làm ruộng… coi như phạt. hiểu ko?”

giọng ba đặc quánh trong cơn giận, mẹ tôi cũng gật gù, ông nội ngồi trên ghế sofa nhún vai..

okay…về quê thì về quê…

…………………

một tuần sau thì trường tôi tổng kết

điểm thi cộng lại với điểm trong lớp chia ra cũng được 7.8, hú vía, ít nhất tôi vẫn giữ được học bổng..và ở lại Grand..

ngày họp phụ huynh, chỉ có chị My vào dự cho Lo Lo, tôi tự hỏi sao ba mẹ cậu ấy lại thờ ơ với việc học của con mình như vậy..

“cậu ko nói với ba mẹ hả?”

“họ đi công tác rồi. mà nếu ko đi thì cũng chẳng có thời gian dự..”

“vậy họ có hỏi kết quả học tập của cậu ko?”

“thôi, đừng hỏi chuyện này, nghỉ hè rồi, có kế họach gì ko?”

“mai tớ về quê với ông nội.”

“quê hả? ở đâu?”

“Tiền Giang”

“cho tớ theo chơi với”

tôi lắc đầu từ chối, vì ba sẽ ko cho, ba đã bảo phạt tôi mà.. có phải đi chơi đâu..


ba dắt xe ra cổng và tôi theo lên xe, Long cúi chào nhưng mặt ba tôi lạnh tanh.

chắc còn bực chuyện tuần trước..

+__+

…………………………

sáng hôm sau tôi thu xếp đồ vào ba lô, ông nội cũng vác theo 1 cái túi to.. rồi 2 ông cháu đi bộ ra trạm xe.

“eh, thằng Đu Đu nó ko tiễn con sao?”

“ko, bọn con nghỉ chơi rồi.”

“tụi bây nhiều trò quá… hay giờ qua nhà nó chào tạm biệt đi”

“thôi hổng cần đâu, xe tới rồi kìaaa”

tôi kéo ông lên xe vội vã như chạy trốn, cái tên Đu Đu bây giờ với tôi sao mà trống rỗng, ko thấy nhớ hay mong mỏi gì nữa………

tôi và ông nội đón chuyến xe búyt ra Bến Xe Miền Đông để bắt 1 chuyến về quê, thì lại gặp La La cùng 1 nhóm người ở đó..

họ cũng đang chờ xe thì phải..

“2 người đi đâu thế?”

“tớ và ông về quê… ở Cai Lậy. còn cậu?”

“tôi đi với nhóm hướng đạo sinh nhà thờ. hè nào cũng đi 2 tuần.”

“ah… đi đâu vậy?”

“Vĩnh Long. Xuân cho tôi địa chỉ đi, có khi tôi ghé sang chơi.”

“tớ ko có địa chỉ.. nhưng khi nào muốn sang thì cậu gọi tớ, tớ có mang điện thoại theo mà.”

“Okay.”

Lãm chào tôi và ông để lên xe với nhóm, trước khi xe rời bến, cậu ấy như nhớ ra điều gì, cố chạy xuống nhét vào tay tôi cái đồng hồ… có gắn la bàn của mình..

“giữ lấy… phòng khi cần đến”


tôi còn chưa kịp phản ứng thêm gì, cậu ấy lại chạy vội lên xe

ông nội đứng kế bên hỏi thắc mắc..

“sao nó cho con cái này?”

“chắc sợ con lại bị lạc ông ạ.”

“bộ con bị lạc rồi hả?”

T___T tôi ko dám trả lời, ông nội biết thì ko sao, nhưng ông mà kể với ba hay mẹ, thì họ lại coi tôi là sinh vật sắp bị tuyệt chủng, thế nào cũng lo lắng thế này thế kia, rồi có khi còn ko cho tôi đi cắm trại nữa.

Lãm buồn cười thật, tôi chẳng biết sử dụng la bàn, nếu có lạc thì cũng ngồi chờ người ta tìm, làm sao mà biết hướng nào hướng nọ..

………..

ở quê, chỉ có gia đình bác hai tôi thôi, ông nội ko thích bác gái nên mới lên Sài Gòn ở với ba, chứ ông nói ở quê vui hơn nhiều..

“địa chỉ nhà mình là mấy vậy bác?”

“ấp 3 xã Thạnh Lộc, Huyện Cai Lậy. Chà, mà sao hôm nay bé Xu lại hỏi địa chỉ nhà bác?”

“con hỏi cho biết thôi”

uh, mà tôi.. hỏi để làm gì nhỉ.

ko hỉêu sao tôi lại mong…La La đến chơi, ở đây… buồn quá..dù tôi cũng chỉ mới đặt chân về nhà bác..

Lo Lo is calling…

Lo Lo, ko phải La La..

whew..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận