Lý Nguyễn bị Tiểu Đặng kéo thẳng đến trước bảng thông báo của công ty, cô hoài nghi bản thân có phải bị hoa mắt không, trong lòng vừa tức giận lại vừa chua xót.
Thời điểm Cố Kỳ Nguyên nhận được tin tức này gần như cùng lúc với Lý Nguyễn khiến anh trở tay không kịp.
Anh vừa nhắn tin cho Lý Nguyễn vừa chạy như bay về phía thang máy, không hề để ý Đoàn Như Nhã và những đồng nghiệp khác trong phòng đang thay nhau chúc mừng.
Trong lòng anh không hề có chút vui mừng nào, ngược lại chỉ toàn ngạc nhiên và sầu não, gì mà Phó tổng giám đốc chứ, anh chưa từng muốn làm có được không?
Lúc Cố Kỳ Nguyên từ trong thang máy tầng hai tám bước ra, thư ký giám đốc đã đứng dậy chào hỏi, “Ngài Cố, giám đốc đang ở bên trong.”
Cố Kỳ Nguyên gật đầu, trực tiếp mở cửa đi vào.
“Thu lại cái thông báo bổ nhiệm nhân sự kia đi, tôi không muốn làm.” Cố Kỳ Nguyên cau mày nhìn Phạm Hành Minh nói thẳng vào vấn đề.
Phạm Hành Minh thong thả bỏ bút xuống, ung dung tựa vào lưng ghế, nhướng mày cười nói, “Chuyện này không liên quan đến tôi, thông báo bổ nhiệm là do ông ngoại cậu đưa ra.”
Cố Kỳ Nguyên nhíu mày nhìn Phạm Hành Minh không chớp mắt.
Phạm Hành Minh thư giãn cười, “Năm đó, mục đích ông ngoại thành lập Hoàn Thừa là để cậu sớm tiếp nhận công ty, chính tự cậu nói bản thân không có kinh nghiệm, muốn bắt đầu làm từ thấp lên cao.
Vì thế chú Hoàng mới quản lý giúp cậu.
Bây giờ cậu lại không chịu đi Mỹ, ông ngoại chỉ đành làm thế này để cậu nhanh chóng làm quen với nghiệp vụ của công ty.”
“Sao không bàn bạc trước với tôi?” Cố Kỳ Nguyên buồn bực rất muốn từ chối nhưng anh biết ông ngoại đã ra quyết định thì không dễ thu lại.
Mới hơn một năm, tất nhiên anh còn nhớ mục đích ông ngoại thành lập Hoàn Thừa là muốn anh về nước, lúc trước còn có thể thoái thác được còn bây giờ hình như hơi khó.
Cái nghế Phó tổng này anh không muốn ngồi, ngay cả Tổng giám đốc cũng vậy!
Nụ cười Phạm Hành Minh ngày càng tươi, nhìn cậu em họ nhà mình vẫn cố đấu tranh trong vô vọng, trong ánh mắt cũng mang theo đầy sự cười nhạo, “Thương lượng với cậu thì cậu sẽ đồng ý sao?”
Cố Kỳ Nguyên rầu rĩ không lên tiếng.
Tất nhiên anh sẽ không đồng ý rồi.
Anh tự hiểu rõ bản thân mình, nhưng ông ngoại còn hiểu rõ hơn.
Phạm Hành Minh đứng dậy, đi đến vỗ vỗ vai Cố Kỳ Nguyên còn đang bực tức, “Thuận theo tự nhiên, xin hãy nén đau buồn.”
Cố Kỳ Nguyên nghe thế, ngẩng đầu đối diện Phạm Hành Minh, “Lần sau gặp cô, tôi không ngại tâm sự một chút về việc có thêm chị dâu.”
Nói xong Cố Kỳ Nguyên xoay người bỏ đi luôn.
Nụ cười trên mặt Phạm Hành Minh cứng đờ, trừng mắt lầm bầm với cánh cửa đã đóng lại, “Thằng nhóc này, rồi cũng có ngày cậu cũng bị như tôi thôi.”
Anh ta bị người nhà liên tục thúc giục tìm bạn gái, hết giục đi xem mắt lại giục kết hôn.
Từ khi nhà anh cả đẻ được đời thứ tư cho nhà họ Phạm, mẹ anh ta hận không thể ép anh ta sinh luôn một thằng cháu trai cho bà bế.
Tuy đã dọn ra ngoài ở một mình nhưng mỗi khi cả nhà họp mặt thì…..
Phạm Hành Minh đau đầu, cảm giác cười trên nỗi đau của người khác biến mất không dấu vết.
Anh ta nghĩ mấy ngày lễ sắp tới có nên đi đâu tránh nạn không?
Hiện nay trong nhà chỉ còn hai vị chưa lập ra đình là anh ta và Cố Kỳ Nguyên, thời gian càng lâu ánh mắt nôn nóng của mọi người càng tập trung lên người anh ta.
Đôi khi anh ta suy nghĩ có nên tìm một cô gái kết hôn luôn cho xong…
***
Dù sao cũng là bổ nhiệm chức vụ Phó tổng nên Hoàn Thừa mở một cuộc họp toàn thể nhân viên.
Giám đốc Hoàng tươi cười giới thiệu Cố Kỳ Nguyên cho tất cả mọi người.
Tin nhắn Cố Kỳ Nguyên gửi lúc nãy làm Lý Nguyễn dần bình tĩnh.
Nếu Cố Kỳ Nguyên đã nói anh cũng chỉ vừa biết tin, tối về nhà sẽ nói rõ chi tiết cho cô, vậy thì cứ đợi đến lúc về nhà thôi.
Cố Kỳ Nguyên thấy rất bất đắc dĩ, thông cáo bổ nhiệm là do Boss lớn của Hoàn Vũ ra, anh biết mình không có cách nào chống lại đành phải tiếp nhận chức vụ.
Ánh mắt anh chuyển lên người Lý Nguyễn, thấy cô bình tĩnh cười đáp lại anh mới yên tâm.
Chuyện xảy ra bất ngờ.
Anh không sợ gì hết, chỉ sợ Lý Nguyễn cảm thấy anh không coi trọng cô rồi giận luôn.
Cô vợ vừa mới lấy được, phải dỗ dành thật tốt.
Ngoại trừ Cố Kỳ Nguyên bất đắc dĩ tiếp nhận này và Lý Nguyễn đã lấy lại bình tĩnh ra, những người khác đều biểu hiện vẻ ước ao ghen tỵ.
Sau khi giám đốc Hoàng tuyên bố xong, mọi người phía dưới đương nhiên phải vỗ tay thật lớn hoan nghênh người mới nhậm chức “lớn thứ hai” của Hoàn Thừa.
Tầm mắt Lý Nguyễn từ từ dời khỏi ánh mắt nhiệt tình của Đoàn Như Nhã, bỗng thấy khó chịu trong lòng.
Vốn dĩ ở Hoàn Thừa Cố Kỳ Nguyên đã được rất nhiều người yêu thích, bây giờ lại là phó tổng của công ty, đây là tương đương với việc dát thêm lớp vàng, khảm thêm đầy đá quý.
Hiện tại có lẽ anh đã tăng lên mấy hạng trên bảng xếp hạng yêu thích rồi.
Tục ngữ có câu “Phòng cháy, phòng trộm, phòng tiểu tam”, hai vế trước cô còn có thể làm, còn vế sau cô chỉ có kinh nghiệm thất bại thảm hại ở kiếp trước.
Lý Nguyễn biết có rất nhiều người thích Cố Kỳ Nguyên nhưng cô không hề bối rối như trong tưởng tượng mà trái lại trong lòng rất kiên định.
Không phải cô nắm chắc thắng lợi trong tay mà là cô tin tưởng Cố Kỳ Nguyên.
Trước đây hôn nhân của cô ngập tràn cảm giác bất ổn, lúc đầu cô còn ôm hy vọng nhưng vẫn nơm nớp lo sợ.
Dù cô là người vợ danh chính ngôn thuận nhưng thật ra trong lòng luôn lo được lo mất.
Lý Nguyễn nghĩ đây chính là sự khác biệt với kiếp trước, kiếp này đã khác hoàn toàn rồi.
Hôn nhân của cô, tình yêu của cô vừa mới bắt đầu nhưng lại khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
Kiếp trước đã thất bại thì cô càng quý trọng cơ hội ở kiếp này.
Lúc tan làm, tâm trạng của Lý Nguyễn đã ổn định lại.
Cố Kỳ Nguyên bận bịu tiếp nhận chức vụ mới, phải đổi văn phòng, bàn giao lại công việc trước kia, bận rộn công chuyện nên Lý Nguyễn không gọi cho anh nữa.
Chẳng qua lúc ở siêu thị cô mua nhiều đồ ăn hơn.
Dù sao đi nữa, việc Cố Kỳ Nguyên thăng chức cũng là chuyện tốt, tiền lương cũng được tăng nhiều hơn.
Lý Nguyễn nấu cơm xong thì Cố Kỳ Nguyên cũng đã về đến nhà.
Lý Nguyễn bê một nồi đậu hũ Tứ Xuyên từ trong bếp đi ra, cười cười chào Cố Kỳ Nguyên.
“Anh đi rửa tay đi, em bê canh ra là ăn cơm được rồi.”
Thấy nụ cười trên mặt Lý Nguyễn, cuối cùng Cố Kỳ Nguyên cũng bớt lo lắng, anh thay dép rồi ngoan ngoãn đi vào phòng bếp rửa tay, đỡ lấy bát canh từ trong tay Lý Nguyễn.
“Cẩn thận bỏng! Để anh bê cho.” Cố Kỳ Nguyên ấp úng nói.
Lý Nguyễn nhướn mày, liếc anh cười một cái rồi bỏ tay ra, xới hai bát cơm bê ra ngoài.
Mặc dù Lý Nguyễn biểu hiện rất bình thường nhưng trong lòng Cố Kỳ Nguyên còn có chuyện giấu diếm nên đứng ngồi không yên.
Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng anh đặt đũa xuống.
“Nguyễn Nguyễn, có chuyện này anh vẫn chưa nói với em, trước đây anh nghĩ nó không quan trọng nhưng không ngờ hôm nay lại có thông báo bổ nhiệm nhân sự kia.” Cố Kỳ Nguyền rầu rĩ nói, “Ông ngoại anh là Phạm Niệm Thừa.”
Lý Nguyễn còn chưa hiểu Cố Kỳ Nguyên nói với cô về ông ngoại anh để làm gì.
Nhưng Phạm Niệm Thừa? Cái tên nghe hơi quen quen này lướt qua trong đầu Lý Nguyễn.
“Hả!!! Là Boss cuối* của Hoàn Vũ sao?” Lý Nguyễn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn về phía Cố Kỳ Nguyên.
*Boss cuối: giống khi chơi game ấy, boss cuối thường là boss mạnh nhất.
Cố Kỳ Nguyên hơi buồn bực liếc Lý Nguyễn một cái.
Hình dung kiểu gì thế này…….
“Lúc trước ông ngoại anh muốn anh về làm giám đốc nên mới lập nên Hoàn Thừa, nhưng anh không muốn làm.” Cố Kỳ Nguyên gật đầu, đã nói thì dứt khoát nói rõ hết mọi chuyện, tránh cho mai sau có chuyện gì phát sinh, Lý Nguyễn lại là người cuối cùng biết chuyện, cảm thấy anh không hề coi trọng cô.
“Căn hộ này cũng là ông ngoại tặng cho anh.
Hiện tại trên cơ bản ông không quản lý gì nữa, ở cùng với bà ngoại trong một tiểu khu ở ngoại ô Nam Hồ.
Vợ chồng cậu cả nhà anh là giáo sư ở đại học H, chị họ thì tự mở cửa hàng quần áo, anh rể họ cũng làm ở Hoàn Vũ.
Cả nhà cậu hai anh ở Thụy Sỹ, còn cậu út tự kinh doanh nhà hàng, Phạm Hành Minh là con của cậu út.
Đời thứ ba của nhà họ Phạm chỉ có mình anh ta hứng thú với kinh doanh nên anh ta học xong MBA ở Mỹ rồi quay về tiếp nhận Hoàn Vũ.
Cha mẹ anh thì em biết rồi, mấy hôm nữa sắp xếp thời gian cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Trong lòng Lý Nguyễn kinh ngạc không kém gì sáng nay nghe được tin Cố Kỳ Nguyên được bổ nhiệm làm Phó tổng, không ngờ, mẹ của Cố Kỳ Nguyên, người cô đã biết từ bé lại là một phú nhị đại*?
*Phú nhị đại: dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
“Thế mà anh còn dám nói chúng ta môn đăng hộ đối?” Lý Nguyễn trừng mắt, không biết có nên ăn mừng vì mình nhặt được một con rùa vàng không.
“Anh họ Cố, không phải họ Phạm.” Cố Kỳ Nguyên ngước mắt nhìn Lý Nguyễn.
May mà lúc ông ngoại định cho anh căn biệt thự anh đã kịp thời từ chối, “Trọng tâm anh muốn nói không phải vấn đề này.”
“Vậy trọng tâm là gì?” Lý Nguyễn vẫn trợn to mắt, không ngờ được người đàn ông vừa nhận giấy chứng nhận với cô lại có hậu thuẫn vững mạnh như vậy.
Cố Kỳ Nguyện vừa nói gì nhỉ? Hoàn Thừa được thành lập vì anh sao? Cô đã bảo mà, Hoàn Thừa sao có thể giữ kín thông tin cá nhân của tên này thế chứ, bởi vì người ta là cháu ngoại của Boss lớn mà!
“Anh bảo là mấy hôm nữa hai chúng ta ăn bữa cơm với cha mẹ hai bên đi.”
“Ăn, ăn cơm sao?” Lý Nguyễn khẽ giật mình, suy nghĩ mới lóe ra trong đầu đã biến mất, “Hay, coi như….
Hay để sau này mới nói…..”
Cố Kỳ Nguyên vừa nhìn là biết Lý Nguyễn chùn bước, trong lòng anh thấy hơi khó chịu, “Không phải em cho rằng hai chúng ta nhận giấy chứng nhận là xong việc rồi đấy chứ? Hai bên gia đình mà biết chuyện này thì chắc chắn phải tổ chức hôn lễ. Chẳng nhẽ em sợ gặp bố mẹ chồng sao?”
Lý Nguyễn ngẩng đầu đối diện Cố Kỳ Nguyên, mím môi không nói gì.
Lúc nhận giấy chứng nhận với Cố Kỳ Nguyên đúng là cô chưa hề nghĩ về phản ứng của gia đình hai bên.
Nhưng dù sao việc kết hôn cũng không phải là việc của riêng hai người họ, sớm hay muộn cũng phải đối mặt.
“Chuyện sau này thì cứ để sau này nói đi.” Lý Nguyễn quyết định tạm thời cứ làm con rùa rụt đầu trước đã.
Cố Kỳ Nguyên thở dài trong lòng, biểu hiện trên mặt cũng rất buồn bực, anh không dám ép quá mức, nhưng lại sợ cái “sau này” của Lý Nguyễn lâu đến mức anh không thể chấp nhận được.
Chẳng lẽ bắt anh giấu chuyện này cả đời sao?
Hai mắt anh đảo một vòng, nghĩ thầm cũng không phải là không có cách.
Ánh mắt Cố Kỳ Nguyên lướt qua gương mặt Lý Nguyễn, kiềm chế nhịp tim càng ngày càng đập nhanh của mình, anh vội vàng cúi thấp đầu che giấu khuôn mặt dần dần nóng lên.
Sáng nay bọn họ vừa nhận giấy chứng nhận rồi……………………..
(vô hạn tưởng tượng…)
(spring: các nàng đoán xem đoán xem đoán xem nào, á há há *úp mặt cười trộm*)
~ Hết chương 29 ~.