Xuân Ấm FULL


Lý Nguyễn nhận được điện thoại của Phương Mẫn không lâu sau khi tới văn phòng.

Cúp điện thoại, trong lòng cô có vài phần cảm khái.
Hôm nay Phương Mẫn tham gia phỏng vấn tuyển dụng tại Hoàn Vũ.

Công ty Đỗ Dịch Trạch đã đóng cửa, cô ấy thất nghiệp.

Hôm nay cô ấy đột nhiên nhớ đến hình như từng nghe Lý Nguyễn nhắc đến việc đang đi làm ở công ty con nào đó của Hoàn Vũ nên mới gọi điện thoại liên lạc.
Ở kiếp trước, Phương Mẫn là trợ thủ đắc lực của cô.

Cô ấy là người duy nhất trong công ty đứng bên cạnh cô từ đầu đến cuối.

Lúc cô mới bắt đầu ở nhà dưỡng thai, mỗi ngày cô ấy đều đúng hạn báo cáo với cô tất cả công việc trong công ty mà cô ấy có khả năng tiếp xúc được.
Mà một đời này, từ sau khi xin nghỉ, cô đã vô ý thức rời xa hết thảy có liên quan đến Đỗ Dịch Trạch, bao gồm cả Phương Mẫn vẫn đi làm ở công ty cũ.
Cô không nghĩ tới mình vẫn còn cơ hội làm việc chung với Phương Mẫn.
Phương Mẫn cũng không hề nghĩ đến mới hơn nửa năm mà Lý Nguyễn đã trở thành Trưởng phòng Tài vụ của Hoàn Thừa.

Mặc dù Hoàn Thừa chỉ là một công ty con không bắt mắt trong tập đoàn Hoàn Vũ thì nó cũng trực thuộc tập đoàn Hoàn Vũ.

Lúc cô ấy được Lý Nguyễn dẫn vào văn phòng thì vẫn chưa kịp phản ứng.
“Chị, chị làm trưởng phòng?” Trong lòng Phương Mẫn vô cùng vui mừng.

Từ sau khi rời khỏi Đỗ Dịch Trạch, sự nghiệp của Lý Nguyễn phát triển không hề tệ: “Chị giỏi thật đó!”
“Một nửa là may mắn.” Lý Nguyễn không quá khiêm tốn, nếu lúc trước không có người tự tìm đường chết thì vị trí này chưa chắc đã bị dọn đi nhanh như vậy: “Em nộp đơn xin việc vào chức vụ nào?”
“Kế toán phòng Tài vụ Hoàn Ninh.” Phương Mẫn nhún vai: “Bây giờ khó tìm việc, em còn xin vào mấy công ty nữa, từ từ chờ tin tức thôi.”
Lý Nguyễn mỉm cười nhìn Phương Mẫn.

Đàn em này của cô từ trước đến giờ luôn rất phóng khoáng, kiếp trước cô ấy cũng không ít lần khuyên cô nhưng Lý Nguyễn của kiếp trước vẫn chẳng thể nghĩ thông, không biết cô có bao giờ khiến đàn em cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép không.
“Trưa nay ăn cơm cùng nhau đi.

Chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau.”
Gặp lại nhau, trong lòng Lý Nguyễn thả lỏng lại.

Chuyện trong quá khứ không còn mang lại cho cô cảm giác đặc biệt nào nữa, có lẽ nếu gặp phải Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch thì cô cũng có thể coi như hai người qua đường bình thường nhất, không còn bất cứ yêu hận tình thù gì, ngay cả cảm giác chán ghét cũng sẽ chậm rãi tan biến theo thời gian.
Giờ cô đã hạnh phúc rồi thì nhớ kỹ mấy kẻ đáng ghét đó để làm gì? Không còn quan hệ nữa thì vô cảm là tốt nhất.
Lý Nguyễn muốn gọi Phương Mẫn đi ăn cùng, cô ấy vừa gật đầu thì bên ngoài đã có người đến, tùy tiện gõ một cái liền mở cửa đi vào.
“Vợ à, em cảm thấy thế nào?” Người tiến vào đương nhiên là Cố Kỳ Nguyên.

Anh vừa vào là đôi mắt dính chặt vào người Lý Nguyễn, dường như không hề trông thấy những người khác còn ở đó.
Lý Nguyễn yên lặng thở dài.
Một buổi sáng, người này cứ mười phút là phải gọi điện thoại cho cô một lần, vừa rồi cô chẳng qua không nhận điện thoại một lần mà anh đã đến thẳng đây.
“Em khỏe, vô cùng khỏe!” Lý Nguyễn nhấn mạnh, vỗ vỗ Cố Kỳ Nguyên đi đến bên người, giới thiệu với anh: “Đây là đàn em của em, Phương Mẫn.

Đây là chồng chị, Cố Kỳ Nguyên.”
Cố Kỳ Nguyên mừng rỡ, cuối cùng trong mắt anh cũng nhìn thấy khách ở trong phòng làm việc cô: “Xin chào.” Trong lòng thì vô cùng hài lòng với lời giới thiệu của Lý Nguyễn.
Chồng của chị.

Cảm giác thật không tệ!
Phương Mẫn lại ngẩn người.

Cô ấy cũng cảm giác được người đàn ông vừa tiến vào phòng hẳn có quan hệ không bình thường với Lý Nguyễn, nhưng cô ấy không ngờ Lý Nguyễn đã kết hôn.
Cô ấy cũng xem như hiểu Lý Nguyễn khá rõ, nếu cô nói là chồng thì chắc chắn là thân phận theo pháp luật.

Cho nên, cô ấy không phản ứng kịp: “Chào, chào anh.”
“Em à, em mau ngồi xuống đi.

Buổi trưa muốn ăn gì? Anh đi mua cho em.” Cố Kỳ Nguyên đến chủ yếu là để xem Lý Nguyễn có khó chịu hay muốn ăn gì đó không.
“Trưa nay em muốn ra ngoài ăn cùng Phương Mẫn.”
Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, cố nhịn ý kiến phản đối: “Được, thế để anh đưa hai người đi.”
“Không cần đâu, bọn em ăn ngay dưới tầng.” Lý Nguyễn khinh bỉ nhìn Cố Kỳ Nguyên đã lên cơn suốt mười lăm tiếng.
Cố Kỳ Nguyên hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Vậy để anh đưa em xuống thang máy đi, giữa trưa trong thang máy có quá nhiều người.”
Lý Nguyễn còn chưa nói gì, Phương Mẫn đã kinh ngạc hỏi: “Chị, chị không thoải mái sao?” Sau đó cô ấy dò xét trên dưới Lý Nguyễn, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Nhìn thế nào cũng thấy sắc mặt Lý Nguyễn hồng hào, không bệnh tật không đau nhức.
“Chị không có, đều là anh ấy làm quá lên.” Lý Nguyễn cũng đành chịu: “Anh mau quay về đi làm đi.”
Được bảo mẫu tư nhân thường xuyên chú ý thật sự khiến cô cảm thấy áp lực rất lớn.
Cố Kỳ Nguyên không có cách nào, chỉ đành đi từng bước dè dặt trở về.
“Chị…” Phương Mẫn lại càng nghi ngờ.
“Không có gì.” Lý Nguyễn xấu hổ cười: “Chị mang thai, cho nên anh ấy bị căng thẳng.”
“Ồ.” Phương Mẫn nở nụ cười, ánh mắt nhìn Lý Nguyễn vừa chế nhạo vừa ghen tị.
Ai cũng muốn có một người như vậy, mình chỉ ho một tiếng là họ sẽ xem như chuyện quan trọng nhất.

Tâm trạng và khát vọng này không liên quan đến giới tính và tuổi tác.
Ăn cơm trưa với Phương Mẫn xong, Lý Nguyễn đến văn phòng Cố Kỳ Nguyên.
“Phương Mẫn là đàn em đại học của em, năng lực chuyên môn rất tốt.

Nếu có thể thì em muốn nhận em ấy đến phòng của em.”
Lý Nguyễn nói như vậy không đơn thuần chỉ vì chiếu cố đàn em của mình.
Chị Trình có nhiều kinh nghiệm nhưng lại không quá muốn lên làm quản lý, mà Tiểu Đặng mới ra ngoài xã hội không lâu, dù đã đi làm một khoảng thời gian và cũng xem như dần có thể một mình đảm đương một phía thì năng lực cá nhân của Tiểu Đặng vẫn chưa thực sự hoàn thiện.

Cô vẫn còn thiếu một trợ thủ đắc lực, đặc biệt là trong khoảng thời gian hiện tại, cô không chỉ phải xin nghỉ kết hôn mà sang năm còn phải xin nghỉ sinh.

Bây giờ, cô đang cần gấp một người quen thuộc với công việc tài vụ để hỗ trợ làm thay cho mình, mà Phương Mẫn là người quen thuộc nhất và khiến cô yên tâm nhất cô có thể nghĩ đến.
“Chỉ cần em cảm thấy cô ấy phù hợp là được, dù sao phòng Tài vụ quả thật khá ít người.” Cố Kỳ Nguyên lập tức gật đầu.

Anh tất nhiên tin tưởng ánh mắt của Lý Nguyễn, càng nhiều người thì Lý Nguyễn càng có nhiều giúp đỡ.
Chuyện Phương Mẫn cứ thế mà quyết định.

Tổng giám đốc Cố vung bút một cái, ứng viên Hoàn Ninh lập tức trở thành nhân viên chính thức của Hoàn Thừa.
Lúc nhận được điện thoại báo thứ hai đi làm, Phương Mẫn vẫn còn bối rối: “Gì ạ?”
Đến khi cúp điện thoại, cô ấy sửng sốt một lúc rồi vội vàng gọi điện thoại cho Lý Nguyễn.
“Alo, chị, vừa rồi có người tự xưng là nhân viên văn phòng Hoàn Thừa, gọi điện thoại bảo em thứ hai đi làm.”
“Ừ, chị biết.

Em cứ yên tâm đến đây đi, chị chờ.”
Trong điện thoại, giọng nói của Lý Nguyễn rất rõ ràng.

Công ty Hoàn Thừa rất nhỏ, trước mắt văn phòng hành chính còn kiêm luôn công việc nhân sự, nhưng tư liệu cá nhân của Phương Mẫn lại được đích thân Cố Kỳ Nguyên đến Hoàn Ninh lấy rồi giao cho bên văn phòng.

Lúc ấy, chủ nhiệm Mao còn rất có phê bình kín đáo, đáng tiếc tổng giám đốc Cố sẽ không quan tâm đến lời phản đối của bà ta.

Quả nhiên vẫn là người có bối cảnh tốt hơn, có thể lướt qua ý kiến của cấp dưới.
Bởi vậy, lúc Phương Mẫn đi làm, sắc mặt chủ nhiệm văn phòng chỗ cô ấy báo danh rất không tốt, nhưng cô nàng Tiểu Chu dẫn cô ấy đến văn phòng Tài vụ lại có thái độ rất nhiệt tình.

Sau này, lúc công ty mở cuộc họp toàn thể nhân viên, cô ấy mới biết được chồng của Lý Nguyễn lại là quản lý thực sự của Hoàn Thừa.

Cho nên, cô ấy cũng dần dần nhận ra: Hóa ra là mình đi cửa sau!
Có Phương Mẫn hỗ trợ, Lý Nguyễn yên lòng giao một bộ phận công việc trong tay mình cho cô ấy.
Sau đó, ảnh cưới cũng đến.
Ảnh cưới chụp rất đẹp, bất kể là Lý Nguyễn hay Cố Kỳ Nguyên đều rất hài lòng.

Lý Nguyễn cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã đi chụp sớm.

Ảnh cưới được in thành một tấm áp phích rất lớn, nhìn vô cùng thơ mộng.
Trải qua một tuần lễ quá độ, rốt cuộc Cố Kỳ Nguyên cũng thích ứng được với sự thật Lý Nguyễn mang thai và bình tĩnh lại.
Đáng tiếc, sự bình tĩnh của Cố Kỳ Nguyên không kéo dài quá lâu, phản ứng mang thai của Lý Nguyễn cuối cùng cũng bắt đầu.
Thực ra, Lý Nguyễn sớm đã biết mình sẽ nôn, mặc dù chính cô cũng ôm một phần tâm lý may mắn nhỏ.

Bất kể là Nguyễn Mẫn hay cô của kiếp trước đều bị nôn nghén đến trời đất quay cuồng, cho nên, kỳ thực cô chỉ là đang yên lặng chờ đợi.
Nửa tháng trước hôn lễ, một buổi sáng sớm ngày nào đó, Lý Nguyễn đột nhiên ôm bồn cầu nôn đến nước mắt nước mũi đầy mặt.

Cố Kỳ Nguyên nghe được tiếng động thì nhảy xuống giường, vô cùng gấp gáp gọi thẳng cho Phạm Hành Minh, nhờ anh ta hẹn giúp chuyên gia của bệnh viện phụ sản tỉnh.
Lý Nguyễn nôn xong thì cảm thấy tay chân bủn rủn, thân thể cực kỳ khó chịu, gắng gượng trèo lên giường liền vùi đầu nằm.
“Đừng làm phiền em, để em nằm đi.

Em không hề bị bệnh, chỉ khó chịu thôi.” Giọng Lý Nguyễn hơi nghẹn ngào, nhưng cô không hề khóc.

Mặc dù khó chịu nhưng cô biết chỉ có thể chịu đựng.
Lần đầu tiên Cố Kỳ Nguyên thấy dáng vẻ uể oải đến thế của Lý Nguyễn, trong lòng anh vô cùng nóng ruột, vội vàng gọi điện thoại cho mẹ vợ, gấp gáp gọi bà tới.

Nhưng anh không ngờ ở đầu bên kia, Nguyễn Mẫn chỉ cười không ngừng.
“Ha ha ha, không có việc gì, năm đó mẹ mang thai Nguyễn Nguyễn cũng như vậy, nôn nghén suốt.

Không sao cả, cho dù nôn thì đứa nhỏ vẫn phát triển tốt, con nhìn Nguyễn Nguyễn thì biết, lớn lên tốt thế nào.

Con cứ yên tâm, con bé thích ăn, thích nôn, đừng có lo lắng.

Được rồi, mẹ dập máy đây, mẹ còn hẹn bạn đi dạo phố nữa.”
Cúp điện thoại xong, Cố Kỳ Nguyên còn duy trì biểu cảm nghi ngờ: Mẹ vợ nói chuyện cũng quá ung dung đi?
Cố Kỳ Nguyên nghĩ, có lẽ chỉ là phản ứng mang thai bình thường thật.

Nhưng anh nhìn Lý Nguyễn hết nôn lại ói, cả ngày còn không có tinh thần thì cảm thấy vô cùng xót ruột, chẳng có tâm tình đi làm nữa.

Vậy nên, anh xin nghỉ cả một tuần, quyết định ở nhà cùng vợ yêu đang có bầu.
Ngày đầu tiên, anh xuống bếp, quyết định nấu món đơn giản nhất – cháo sợi gà.

Kết quả trong nồi chỉ còn lại một nhúm đồ đen thui như mực, không thể phân biệt được nguyên liệu nào với nguyên liệu nào.

Lý Nguyễn gắng đứng dậy, làm một đĩa cơm rang trứng, sau đó bản thân lại lao vào phòng tắm nôn ọe.
Ngày thứ hai, Cố Kỳ Nguyên lại xuống bếp.

Lần này anh quyết định rửa thịt trước, nấu mì thịt bò.

Kết quả, thịt bò thì chưa chín, tất cả sợi mì quện lại một chỗ, mùi vị vừa mặn vừa quái.

Lý Nguyễn nhìn đã không thấy ngon miệng, chính Cố Kỳ Nguyên cũng không dám ăn, kết quả lại là Lý Nguyễn cố nén cảm giác buồn nôn xuống bếp.
Ngày thứ ba, tổng giám đốc Cố bị vợ mình đuổi ra khỏi cửa đi làm.

Mà Nguyễn Mẫn cuối cùng cũng chạy từ thành phố N đến thành phố H, bà chính là cứu binh Cố Kỳ Nguyên gọi đến.

Rốt cuộc, tổng giám đốc Cố tỏ vẻ hoàn toàn từ bỏ, anh thực sự hết cách.
Chính Phạm Dư cũng không giỏi nấu nướng, Cố Kỳ Nguyên cảm thấy nhờ bà ấy còn không bằng nhờ chính mình.

Nhưng anh cũng không hổ là con trai của mẹ, di truyền toàn bộ tài nấu ăn thiên tài của mẹ mình – nấu thứ gì hủy thứ đó, cho nên cuối cùng chỉ có thể xin Nguyễn Mẫn giúp đỡ.
Lúc Nguyễn Mẫn chạy đến, Lý Nguyễn đã sắp nôn suốt ba ngày.

Cố Kỳ Nguyên hình dung Lý Nguyễn: Thoi thóp.
~ Hết chương 77 ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui