“Cái thằng Đào Lượng này, cứ im ỉm tìm đối tượng, giữ bí mật cũng quá tốt rồi đi!” Có bạn học trêu chọc người chủ trì ngày hôm nay, Cố Kỳ Nguyên cầm tay Lý Nguyễn, yên tĩnh uống trà.
Hôm nay là buổi tụ họp lớp nhỏ do Đào Lượng, bạn học hồi cấp ba của Cố Kỳ Nguyên tổ chức.
Không biết cậu ta mượn được biệt thự ngoại ô này từ đâu, trong khoảng sân rộng bằng nửa sân bóng rổ được dựng hai cái lò nướng, bên cạnh bày mấy chiếc bàn rộng rãi, trông cũng ra dáng ra hình một bữa tiệc đồ nướng ngoài trời.
Mọi người đều biết cuộc tụ họp hôm nay Đào Lượng chủ yếu là muốn dẫn bạn gái ra mắt mọi người, thuận tiện cho bạn gái nở mày nở mặt, biểu thị sự coi trọng với cô ta.
Lý Nguyễn cúi đầu uống một ngụm nước chanh tươi ép, rồi ngẩng đầu nhìn bạn gái của Đào Lượng.
Lúc vừa mới tới, ngay từ đầu Lý Nguyễn đã cảm thấy quen mặt.
Chờ mọi người chào hỏi nhau xong cô mới nhớ ra cô nàng Cao Nhạc Quân này chính là người có quan hệ rất tốt với Đoạn Như Nhã, từng chỉ trích hai vợ chồng cô hôm liên hoan kỷ niệm ngày thành lập trường trung học của Cố Kỳ Nguyên.
Lý Nguyễn cong cong môi, không biết có nên cảm khái một câu “Phân vượn*!” không.
* Phân vượn (猿粪): đồng âm với duyên phận (缘分) trong tiếng Trung, mang ý mỉa mai
Các bạn học đương nhiên cũng cười đùa về chuyện này.
“Thật không ngờ, tuấn nam mỹ nữ năm đó của lớp chúng ta từng cương quyết không thành một đôi nay lại thành một cặp muộn màng sau bao nhiêu năm.
Đào Lượng, thằng này! Mau nói, ông và Cao Nhạc Quân qua lại với nhau thế nào?”
Cố Kỳ Nguyên từng nói, tính tình Đào Lượng tùy tiện, mặt mũi thật thà chất phác, ngày trước nhân duyên trong đám bạn học rất tốt, bởi vậy lần này cậu ta tổ chức tụ họp mọi người đều khá nể tình, có thể tới đều tới.
“Ha ha, đều là duyên phận!” Đào Lượng kéo tay Cao Nhạc Quân, quay đầu ngượng ngùng nhìn bạn gái, bạn học bên cạnh nhao nhao ra vẻ nôn mửa.
Cố Kỳ Nguyên nhìn bạn học đùa giỡn thì cũng mỉm cười.
Hôm nay, anh và Lý Nguyễn đến chủ yếu để phát thiệp cưới, vừa khéo Lý Nguyễn nghe nói hôm nay món chính là đồ nướng, đột nhiên thấy hơi thèm ăn, anh quả thực có thể dùng mấy chữ mừng rỡ như điên để hình dung.
Từ sau khi Lý Nguyễn bắt đầu nôn nghén, chỉ cần cô ngẫu nhiên muốn ăn gì, có xa có khó đến mấy anh cũng vắt óc nghĩ cách mua về.
Anh sợ nhất là Lý Nguyễn chẳng muốn ăn gì, chỉ muốn nôn.
Mỗi lần thấy Lý Nguyễn ói như điên mà anh chỉ có thể đứng một bên chẳng thể làm gì, trong lòng anh sẽ vô cùng khó chịu.
Hiện tại khó có lúc cô nói muốn ăn đồ nướng, anh còn không nhịn được mà muốn hôn Đào Lượng một cái.
“Em muốn ăn cái gì? Anh nướng cho em.” Cố Kỳ Nguyên nắm chặt tay Lý Nguyễn, nhẹ giọng hỏi.
“Được rồi, đợi mọi người đến đông đủ đã.” Lý Nguyễn không đói bụng, mặc dù thấy hơi thèm ăn nhưng người còn chưa đến đủ, lại là họp lớp của Cố Kỳ Nguyên, cô tùy tiện quá cũng không tốt.
“Không sao cả, em có muốn ăn đùi gà không?” Cố Kỳ Nguyên không đợi Lý Nguyễn đồng ý đã đi qua đó cầm một cái chân gà.
“Lên lửa chưa?” Anh lại gần, mấy nam sinh đang ở đó châm lửa.
Lý Nguyễn nhịn một chút, rồi vội vàng đi theo, kéo tay áo Cố Kỳ Nguyên nhỏ giọng thì thầm: “Lại thêm con mực nướng đi.” Nói xong, cô còn nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt Cố Kỳ Nguyên sáng lên, vội vàng gật đầu: “Được!”
“Nói đến duyên phận, Cố Kỳ Nguyên với vợ mình cũng rất có duyên đó, chẳng phải bảo là thanh mai trúc mã sao.” Có người lần trước không tham gia buổi kỷ niệm ngày thành lập trường, lần này thấy Cố Kỳ Nguyên ân cần săn sóc như vậy, đôi mắt quả thực như sắp rớt trên mặt đất.
Cố Kỳ Nguyên thích nghe giọng điệu như vậy, nhìn sang Lý Nguyễn, cười không nói.
“Nhắc đến duyên phận, Cố Kỳ Nguyên và Đoạn Như Nhã cũng rất có duyên phận đó.” Đáng tiếc, có một giọng nói bén nhọn bỗng vang lên, phá vỡ bầu không khí cười đùa ấm áp.
Tất cả bạn học yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau.
Bầu không khí thoáng chốc lạnh đi.
Đào Lượng hơi xấu hổ, liếc sang Cố Kỳ Nguyên rồi mới quay đầu nhìn về phía Cao Nhạc Quân: “Nhạc Quân, đang vui vẻ mà, em đừng nhắc đến chuyện này chứ.”
“Vì sao lại không thể nhắc đến?” Phản ứng của Cao Nhạc Quân còn lớn hơn Đào Lượng, cô ta trợn mắt giận dữ nhìn Đào Lượng: “Như Nhã không phải là bạn học của chúng ta hay sao? Vì sao hôm nay cậu ấy lại không chịu đến? Còn không phải là bởi vì nghe nói hôm nay Cố Kỳ Nguyên muốn mang bạn đến cho nên cố ý tránh đi, sợ cậu ấy và Cố Kỳ Nguyên cùng ở đây khiến cho em khó xử sao? Cậu ấy đã nhường nhịn như vậy rồi, chúng ta làm bạn thì không thể đau lòng cậu ấy hơn hả?”
Đào Lượng hiển nhiên không nghĩ tới lúc này Cao Nhạc Quân lại làm khó dễ.
Trong lòng cậu ta cảm thấy Cao Nhạc Quân cố tình gây sự, nhưng nghĩ đến đây là cô gái mình đã thầm mến từ hồi trung học, thật vất vả mới theo đuổi được.
Hơn nữa, hôm nay cậu ta cũng cố ý dẫn cô ta đến trước mặt bạn học để ra mắt, vừa bắt đầu đã khiến cô ta mất mặt thì không tốt lắm, bởi vậy vẻ mặt cậu ta rất xấu hổ, luống cuống không biết làm sao.
Cố Kỳ Nguyên quăng đồ trong tay đi, nắm tay Lý Nguyễn, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt: “Đào Lượng, nếu hôm nay mọi người ở đây không hoan nghênh chúng tôi thì chúng tôi đành xin phép đi trước.”
Nói xong, Cố Kỳ Nguyên áy náy nhìn sang Lý Nguyễn: “Vợ à, anh dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn nhé.”
Lý Nguyễn gật đầu cười: “Được.” Thật ra tiệc gì cô cũng ăn không vô, nhưng cô chính là thích thái độ của Cố Kỳ Nguyên.
“Đừng! Đừng! Cố Kỳ Nguyên, cậu cũng không thể đi như vậy chứ.” Đào Lượng nóng nảy, nới lỏng tay Cao Nhạc Quân, chạy chậm đến ngăn trước mặt Cố Kỳ Nguyên: “Ông bạn à, là Nhạc Quân không hiểu chuyện, cậu coi như bán cho tôi ít mặt mũi đi.”
Đào Lượng nói câu sau vừa nhỏ vừa sốt ruột, xung quanh cũng có những bạn học khác không nhìn được, đi tới thuyết phục cùng: “Đúng vậy đó, cậu nghe cô ta làm gì, bạn học chúng ta hiếm có lần tụ họp như vậy, cậu đừng có làm mất hứng vậy chứ.”
“Đào Lượng, ai cho anh cản? Cậu ta muốn đi thì càng tốt, cậu ta đi rồi, em vừa vặn gọi Như Nhã đến.” Cao Nhạc Quân giận đùng đùng đi tới kéo Đào Lượng lại, ánh mắt khinh thường đảo qua Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn: “Cũng đỡ làm em nhìn mà mất hứng.”
“Cao Nhạc Quân, hôm nay tôi tới là cho Đào Lượng mặt mũi.” Vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên lạnh lẽo, nhưng bàn tay nắm lấy Lý Nguyễn lại ấm áp dịu dàng: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Trước khi bất bình giùm người khác thì chẳng lẽ không biết nên làm rõ tình huống sao? Hay là cô vốn không có đầu óc, thích xông đến trước mặt người khác tùy tiện sủa?”
Cố Kỳ Nguyên rất không nể mặt Cao Nhạc Quân, khuôn mặt Cao Nhạc Quân lập tức trầm xuống.
“Cố Kỳ Nguyên! Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói cái gì chẳng lẽ cô không nghe rõ sao? Thực ra tôi rất muốn hỏi cô một câu, rốt cuộc là cô lấy lập trường gì và lý do gì để bất bình thay cho người khác?” Cố Kỳ Nguyên nhìn từ trên cao xuống, chằm chằm vào Cao Nhạc Quân.
“Như Nhã thích cậu như vậy, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi, chẳng lẽ cậu không nên có chút gì gọi là cảm động hay áy náy sao?” Cao Nhạc Quân giận đùng đùng vặn hỏi, ngẩng cao cằm, khí thế hùng hổ.
“Bị một người mình hoàn toàn không thích quấn lấy, còn vì thế mà vô cớ bị làm khó dễ, chẳng lẽ tôi không nên tức giận và phát cáu sao? Cảm động? Áy náy? Dựa vào cái gì? Là tôi bảo cô ta thích tôi sao? Thứ nhất, tôi không hề ám chỉ; thứ hai, tôi không hề mập mờ; thứ ba, tôi không hề bội tình bạc nghĩa.
Cô ta thích ai là chuyện của cô ta, tôi thích ai là chuyện của chính tôi, có liên quan gì đến cô ta chứ?” Cố Kỳ Nguyên lạnh lùng nhìn Cao Nhạc Quân, nặng nề nói từng câu từng chữ: “Lại có quan hệ gì đến cô? Chẳng lẽ tình yêu chính là ép mua ép bán sao? Vậy năm đó Văn Du thích cô, sao cô lại từ chối ngay trước mặt mọi người? Không phải cô nên cảm động và áy náy sao?”
Văn Du là một người bạn học cấp ba khác của bọn họ, năm đó đã từng công khai tỏ tình với Cao Nhạc Quân, đáng tiếc bị cô ta vô tình cự tuyệt, về sau, phàm là họp lớp cậu ta đều chưa từng tham gia.
Sở dĩ Cố Kỳ Nguyên nhớ kỹ là bởi vì chuyện này tương đối chấn động, dù sao, lúc ấy, vì chuyện này mà bố mẹ của Văn Du còn bị gọi đến trường học.
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Cao Nhạc Quân lập tức đỏ mặt, đương nhiên là bị tức đến đỏ mặt: “Tôi đang nói chuyện giữa cậu và Như Nhã, sao cậu lại dẫn đến người tôi! Đừng có tính toán nói sang chuyện khác.”
“Tại sao lại là hai chuyện khác nhau? Người khác thích cô, cô có thể từ chối, người khác thích tôi, tôi lại không thể chối từ? Hay bởi vì đối phương là bạn của cô, cho nên tôi với vợ của tôi nên thành thật xem sắc mặt của cô? Cô là cái thá gì chứ?” Cố Kỳ Nguyên nhìn sắc mặt Cao Nhạc Quân chuyển từ đỏ sang xanh, ánh mắt khinh thường: “Đoạn Như Nhã sở dĩ không đến, tôi cảm thấy bởi vì cô ta còn biết xấu hổ, cô ta từng nói lời khó nghe với vợ của tôi, tôi đều bỏ qua hết chuyện cũ.
Nếu như cô ta còn không biết điều thì e rằng tôi chính là người đầu tiên không tha cho cô ta.”
Cố Kỳ Nguyên nói không tha, tự nhiên là chỉ trong công ty.
Không phải là anh chưa từng nghĩ đến việc sa thải Đoạn Như Nhã, là do Lý Nguyễn khuyên ngăn anh.
Nếu như Đoạn Như Nhã không hiểu an phận, Lý Nguyễn đương nhiên rất vui lòng để Cố Kỳ Nguyên làm một tổng giám đốc Cố không nói lý, dùng người toàn bằng tâm tình của mình.
Nhưng dạo này Đoạn Như Nhã rất yên phận, cô cũng không thể vì đối phương từng thích người đàn ông của mình mà lạm dụng chức quyền.
Mà nói rộng ra một chút, nếu cô thật sự muốn trừ tận gốc những cô nàng trong công ty, thậm chí trong tập đoàn thích Cố Kỳ Nguyên thì số người sẽ không hề nhỏ.
“Xùy, Cao Nhạc Quân, cô cũng có chừng có mực đi.
Hoàn Vũ là khách hàng lớn của công ty các cô, nếu Cố Kỳ Nguyên muốn thì hoàn toàn có thể đánh tiếng với sếp của các cô đấy.” Trịnh Trí Nguyên chen vào đúng lúc đó, có vài phần lấy lòng nhìn về phía Cố Kỳ Nguyên.
Đánh tiếng gì? Tự nhiên là theo ý của Cố Kỳ Nguyên.
Cố Kỳ Nguyên nhẹ gật đầu với Trịnh Trí Nguyên, xem như nhận lấy ý tốt anh ta đưa.
Có đôi khi, thân ở địa vị cao thật sự có đủ kiểu chỗ tốt!
Đương nhiên cũng có người không nhìn được tiêu chuẩn kép của Cao Nhạc Quân.
“Tôi nói này Cao Nhạc Quân, sao cậu lại thích xen vào chuyện của người khác thế? Đoạn Như Nhã người ta còn chưa lên tiếng mà đã thấy cậu cứ lải nha lải nhải rồi.
Rốt cuộc là Đoạn Như Nhã thích Cố Kỳ Nguyên, hay là cậu vẫn luôn thầm mến Cố Kỳ Nguyên vậy?” Cô gái kia nói chuyện vô cùng đanh đá, Cao Nhạc Quân hung hăng trừng người vừa nói chuyện, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Lý Nguyễn nghe mà ngẩn người, nhìn sang cô gái vừa nói, trong lòng buột miệng khen: Thật là một cô nàng sắc bén…
Bị cô gái kia mang chệch, ít nhiều cũng có người thầm suy nghĩ theo hướng đó: Đúng vậy đó, bạn của nữ phụ sao lại nóng lòng đi đoạt đất diễn của nữ phụ vậy?
Biểu cảm của Đào Lượng không hề tốt.
Cậu ta thật sự không nghĩ nhiều, chẳng qua cảm thấy Cao Nhạc Quân khiến mình rất khó chịu.
Vốn muốn khoe tình cảm, giờ nhân vật nữ chính lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, màn kịch quan trọng hôm nay rốt cuộc có còn muốn diễn tiếp hay không đây?
Cố Kỳ Nguyên nhìn sang Đào Lượng, trong lòng phiền muộn.
Nếu không phải cảm thấy Lý Nguyễn nên ra ngoài hít thở không khí mới mẻ thì anh cũng sẽ không dẫn cô vợ đang là động vật cần bảo hộ đi, sớm biết như thế thì anh thà dựng một cái giá nướng ở ngay ban công nhà cho Lý Nguyễn ăn còn hơn.
Anh duỗi tay lấy một chồng thiệp cưới từ trong túi Lý Nguyễn ra: “Hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để phát thiệp mời, dù sao cũng không thấy ngon miệng nữa, mọi người cất kỹ trước đi.”
Cố Kỳ Nguyên đưa một tấm thiệp cưới cho Đào Lượng: “Nhớ là đến một mình.”
Cô gái hồi nãy lên tiếng bật cười: “Đúng vậy đó, ngày đại hỉ của người ta, chẳng ai hoan nghênh người nói lung tung lại tự cho là đúng đâu.”
Sắc mặt Đào Lượng và Cao Nhạc Quân đều hoàn toàn đen, nhưng ý tứ không giống nhau, Đào Lượng đen mặt do cảm thấy mình có lỗi với Cố Kỳ Nguyên: “Xin lỗi ông…”
“Không có việc gì, nhớ kỹ đến lúc đó tới sớm một chút hỗ trợ.” Cố Kỳ Nguyên nhìn cũng không nhìn Cao Nhạc Quân một lần, phát hết chỗ thiệp cưới còn dư lại rồi ôm Lý Nguyễn nghênh ngang rời đi.
Anh vốn không không chuẩn bị thiệp cưới mời Cao Nhạc Quân, loại người có bệnh thần kinh này anh còn lâu mới mời.
Cố Kỳ Nguyên đi rất kiên quyết, quay đầu cũng không quay lại một lần.
Mục đích hôm nay đã đạt tới, anh còn phải dẫn vợ yêu đi kiếm đồ ăn nữa!
~ Hết chương 78 ~.