Xuân Cùng Cảnh Minh

Editor: Ăn no rồi ngủ

Lúc Lâm Xuân tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường La Hán ở Điện Lưỡng Nghi, trên người đắp cái chăn ngày hôm qua và áo choàng lông cáo màu trắng của Tạ Minh Tranh.

Thân hình Tạ Minh Tranh cao lớn, áo choàng của hắn đối với Lâm Xuân giống như chăn bông ấm áp. Lâm Xuân giật mình, ký ức đêm qua hiện lên trong đầu, đoạn nàng nói mình không ăn no.

Nàng nhớ nàng uống thứ rượu kia, sau đó uống say…

Chuyện sau đó, nàng không hề có ấn tượng.

Lâm Xuân không khỏi có chút thấp thỏm, nàng biết tửu lượng của mình không tốt, ngày thường luôn chú ý, không uống quá nhiều rượu, cho nên lâu như vậy cũng không xảy ra việc gì. Nàng nhớ rõ một lần duy nhất nàng uống say là vào bữa tiệc sinh nhật của mẫu phi năm nàng mười ba tuổi ấy, cung nữ bên cạnh nàng nói, sau khi say nàng chỉ ngủ và không làm gì cả.

Nếu nàng thật sự làm việc gì chọc giận Tạ Minh Tranh thì hôm nay nàng cũng không thể yên ổn nằm trên giường La Hán này được, dù sao tối hôm qua hắn cũng trực tiếp đá bay Nhu tần ra ngoài. Nghĩ như vậy, Lâm Xuân thấy yên tâm hơn.

Nàng cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc áo choàng.

Quần áo của Tạ Minh Tranh.

Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nghĩ đến mùi hương ngửi được trên người Tạ Minh Tranh ngày hôm qua, rõ ràng đổ mồ hôi, nhưng không có mùi hôi, ngược lại còn dễ ngửi.

Thật là kỳ lạ.

Nàng nghĩ vậy, cầm áo khoác tới cẩn thận ngửi. Thật sự không hôi, là mùi hương ngửi thấy ngày hôm qua, nồng hơn một chút. Làm Lâm Xuân nhớ tới mùi cành thông vào ngày tuyết rơi, lạnh lẽo bức người.

Có hơi dễ ngửi, nàng lại ngửi ngửi.

Gian ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Lâm Xuân có tật giật mình, ném áo choàng ra xa.

Nàng tưởng là Tạ Minh Tranh.

Nhưng lại là cung nữ hầu hạ trong Điện Lưỡng Nghi, cung nữ nhìn nàng, để đồ vật trong tay sang một bên.

“Đây là điện hạ phân phó chuẩn bị cho người.”

Một bộ quần áo cung nữ.


Cung nữ lại nói: “Điện hạ còn sắp xếp chỗ ở cho người, nếu người đã tỉnh thì xin hãy đi cùng nô tì.”

Lâm Xuân im lặng, xoay người xuống giường, đi theo cung nữ rời Điện Lưỡng Nghi, đến chỗ ở của mình.

Ra khỏi chính điện, đi một đoạn liền đến nhà dưới chỗ ở của cung nữ. Ở trong cung, nếu là cung nữ cấp bậc thấp thì bị phân đến Ngự Thiện Phòng, ở phòng giặt ủi làm những công việc nặng, chen chúc với mười đến hai mươi người khác ở chuyên môn hào xá [1]. Cấp bậc cao hơn, chẳng hạn như những người bị phân đến các cung, sẽ ở với chủ tử trong nhà dưới trong cung.

[1] chuyên môn hào xá: các gian/buồng nhỏ có đánh số thứ tự, hẹp, vừa đủ để ngồi/ngủ.

Điện Lưỡng Nghi là nơi ở của thiên tử, người hầu hạ trong điện nghe nói tốt hơn một chút, đều là người hầu hạ ở ngự tiền, nói ra cũng có mặt mũi hơn so với người khác, đương nhiên điều kiện ở nơi này tốt hơn so với nhà dưới ở những cung điện bình thường.

Cung nữ kia dẫn Lâm Xuân đến trước cửa một căn phòng, dừng lại: “Điện hạ nói sau này người sẽ ở đây.”

(Truyện chỉ được đăng trên wordpress Ăn no rồi ngủ, mọi trang khác đều là reup)

Lâm Xuân đáp được, đẩy cửa ra, nhìn nhìn bên trong, phòng không lớn, nhưng bài trí vẫn còn tốt.

Cung nữ cùng Lâm Xuân đi vào, để đồ nàng xuống, mỉm cười nói: “Nô tỳ gọi là Tuyết Thanh, người có gì không hiểu, có thể tới hỏi nô tỳ.”

Tuyết Thanh thật ra rất thân thiện, Lâm Xuân gật gật đầu, nói cảm tạ nàng. Tuyết Thanh đi rồi, một mình Lâm Xuân ngồi ngốc một lát.

Nàng nghĩ đến việc mình sắp làm cung nữ của Tạ Minh Tranh, không biết tại sao lại có chút phiền muộn. Sự việc xảy ra mấy ngày nay thay đổi rất nhanh, đối với Lâm Xuân mà nói, nhất thời khó có thể tiêu hoá được.

Nhưng mà nàng trời sinh tính tình lạc quan rộng lượng, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc từ phiền muộn đến tốt. Không phải chỉ là người hầu hạ thôi sao, tuy nàng chưa làm qua, nhưng có thể học được.

Hơn nữa Tạ Minh Tranh cũng nói, chủ yếu là bảo nàng chữa bệnh cho hắn, chắc đối với kỹ năng hầu hạ của nàng, cũng sẽ không quá mức nghiêm khắc.

Nghĩ đến việc chữa bệnh cho hắn, đầu Lâm Xuân lại đau. Hôm qua nàng vất vả nghĩ ra được biện pháp kia, nhưng lập tức bị hiện thực chứng minh có lẽ không dùng được.

Chỉ là cũng không thể từ bỏ như vậy được, Lâm Xuân nghĩ đến lời mình nói đêm qua, có lẽ Tạ Minh Tranh không có hứng thú với kiểu nữ tử vũ mị quyến rũ, vậy là hứng thú với kiểu nữ tử đoan trang hào phóng sao?

Nàng đẩy cửa sổ ra, cảm nhận được gió trời ấm áp, tâm tình trở nên tốt hơn.

Sau khi đổi quần áo, Lâm Xuân đi đến sảnh trước của Điện Lưỡng Nghi. Hôm nay Tạ Minh Tranh ở sảnh trước xử lý chính sự, tiếp kiến thần tử.


Bây giờ hắn đã là thực thi quyền lực thực sự của thiên tử, chỉ là hắn còn phải đợi qua lễ tang của tiên đế, sau đại điển đăng cơ, mới có thể chính thức sửa xưng hô thiên tử.

Lâm Xuân bưng khay, chậm rãi đi qua cửa.

Tạ Minh Tranh ngồi trên ghế ở phía trên, phía dưới đứng một số vị đại thần, tựa hồ đang thương nghị chuyện quan trọng gì đó. Lúc này Tạ Minh Tranh trông rất bình tĩnh, sát phạt quyết đoán, lại nhìn rất anh tuấn. Lâm Xuân trong lòng buông tiếng thở dài, đáng tiếc, đáng tiếc.

Nàng chậm rãi đến gần bàn, đặt chung trà lên bàn.

Chung trà vững vàng rơi xuống bàn, Lâm Xuân ở trong lòng khen ngợi mình, nàng thật là quá tuyệt vời.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, thu tay lại, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, nàng nghe thấy đại thần phía dưới nói: “Điện hạ ít ngày nữa sẽ đăng cơ, đại điển đăng cơ đã chuẩn bị sẵn sàng, những việc khác cũng nên chuẩn bị. Điện hạ còn chưa cưới vợ, sau khi đăng cơ, hậu cung tất nhiên sẽ trống. Có con nối dõi cũng là vì xã tắc, có không ít nữ tử xuất sắc trong các đương kim thế gia. Thần cho rằng, điện hạ có thể chọn ra một số người trong số họ để lấp đầy hậu cung.”

Lời này Lâm Xuân rất tán đồng, nàng nghĩ thầm, tốt nhất nên chọn mỹ nhân mỗi người một kiểu.

Đáng tiếc nàng không nghe thấy Tạ Minh Tranh trả lời sau đó, Lâm Xuân đưa trà xong thì nên lui xuống.

Khi bước ra, Tuyết Thanh đã chờ nàng ở bên ngoài.

“Mọi chuyện có ổn không?”

“Vẫn ổn.” Lâm Xuân cười cười, tuy nàng không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc.

Thực ra, kể từ lúc Lâm Xuân tiến vào, Tạ Minh Tranh có chút thất thần.

(Truyện chỉ được đăng trên wordpress Ăn no rồi ngủ, mọi trang khác đều là reup)

Nàng nhìn trông rất thản nhiên, có lẽ đã quẳng sự việc tối qua lên đến chín tầng mây. Nếu nàng nhớ rõ mình đã từng làm chuyện gì, chắc chắn sẽ không muốn gặp hắn.

Nghĩ đến việc nàng không nhớ gì, đôi mày xinh đẹp của Tạ Minh Tranh hơi rũ xuống, có chút không vui.

Đêm qua nàng kéo tay mình sờ ngực nàng, nghe tiếng tim nàng đập nhanh, làm Tạ Minh Tranh cả đêm không ngủ ngon.

Thiếu nữ 17 tuổi dáng người yểu điệu, phát triển vừa vặn tốt, sẽ không khiến người khác liếc mắt một cái lại thấy đột ngột, nhưng cũng rất đẫy đà.


Sau khi ầm ĩ không bao lâu, Lâm Xuân liền ngủ trong lòng hắn, để lại một mình Tạ Minh Tranh đối mặt với đêm dài.

Nàng dựa gần như vậy, đó là điều chỉ xảy ra trong mơ. Nhưng tại giờ khắc này, đó là sự thật.

Điều này khiến cho Tạ Minh Tranh không thể bình tĩnh, hắn dường như muốn đi ngược lại lý trí của chính mình, làm ra một số việc không tốt. Hắn đặt Lâm Xuân trên giường, đắp chăn cho nàng, sợ nàng lạnh, lại đắp thêm một cái áo choàng, sau đó tự mình suy nghĩ biện pháp để bình tĩnh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Thư Tình Gửi Vệ Lai
3. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
4. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
=====================================

Hắn lệnh cho Tiết Băng chuẩn bị nước lạnh, tắm gội bằng nước lạnh giữa thời tiết tháng tư.

Tháng tư tuy thời tiết chuyển ấm, nhưng tắm gội bằng nước lạnh thì vẫn lạnh. Rõ ràng nước lạnh như vậy, nhưng lòng hắn trước sau vẫn luôn nóng như lửa, không thể làm nguội đi.

Lăn lộn đến hơn nửa đêm, Tạ Minh Tranh quay về tẩm cung của mình. Tra tấn hắn như vậy, đầu sỏ gây tội lại ngủ yên mộng đẹp trên giường La Hán, không biết mơ thấy mộng đẹp gì mà khóe môi khẽ nhếch lên.

Hắn có chút tức giận vô cớ.

Giống như những năm qua, chỉ có hắn trước nay không được yên giấc, nàng lại bình yên vô sự.

Tạ Minh Tranh đến gần nàng, giống như trừng phạt, cúi người hôn nàng, khuấy động mây gió giữa răng môi nàng.

Nhưng hậu quả của việc này là sự nóng nảy mà hắn cố gắng kiềm chế lại dâng lên.

Tạ Minh Tranh ấn ấn trán, nghe thấy hạ thần nghi hoặc hỏi: “Điện hạ?”

Hắn thu hồi tâm tư, tiếp tục nghe hạ thần nói, “Ngươi nói tiếp đi.”

Mặc dù vừa rồi hắn không nghe mình nói, nhưng không sao, không quan trọng.

Hạ thần nhìn bộ dáng không quan tâm của hắn, không khỏi tăng giọng: “Điện hạ, hiện giờ người đã hai mươi hai rồi, đã đến tuổi thành gia. Lời thần vừa nói, xin người để trong lòng.”

“Ta biết rồi.” Hiển nhiên một chút cũng không biết.

Lão thần sắc mặt thay đổi, cảm thấy vị tân đế này không để mình vào mắt, hắn đè nén bất mãn, tiếp tục nói: “Lão thần còn có chuyện muốn nói, tang lễ của tiên đế đã bắt đầu chuẩn bị, các phi tần trong hậu cung của tiên đế cũng nên chuẩn bị tuẫn táng.”

Tạ Minh Trinh vẫn là bộ dáng không quan tâm như cũ: “Để sau rồi nói.”


“Ta có chút mệt, các ngươi lui ra đi.”

Tức giận trong lòng lão thần ngay lập tức lên đến đỉnh điểm, sắc mặt không vui, phất tay áo nói: “Nếu đã vậy, lão thần xin lui xuống trước.”

Tạ Minh Tranh quyết tâm muốn bãi bỏ chế độ tuẫn táng, đương nhiên không thể nào đồng ý được. Hắn có kế là đưa những phi tần đó vào hoàng lăng dưỡng lão, hoàng lăng nghèo túng, đương nhiên cũng không phải nơi tốt gì để ở, nhưng dù sao vẫn còn có thể sống.

Sau khi nhóm hạ thần rời đi, Tạ Minh Tranh nhéo mày, mấy ngày nay hắn có rất nhiều chuyện phải xử lí, quả thật rất bận rộn, nhưng tối qua lại lăn lộn như vậy. Hắn thở dài, cầm lấy tách trà trong tay nhấp một ngụm, nóng quá, hắn không khỏi bật cười.

Có vẻ đã nhiều ngày rồi hắn chưa chọc nàng. Chờ sau đại điển đăng cơ rồi nói sau, để cho nàng rảnh rỗi vài ngày vậy.

Mấy ngày sau, Tạ Minh Tranh vội vàng xử lý chính vụ, không tiếp xúc với Lâm Xuân. Nhiều nhất cũng chỉ là khi nàng đưa trà, từ xa xa liếc hắn một cái.

Không cần đối mặt với Tạ Minh Tranh, Lâm Xuân đương nhiên vui vẻ. Chỉ là cũng khó tránh khỏi buồn rầu, chờ đến khi hắn rảnh rỗi, chắc sẽ hỏi nàng đã nghĩ ra biện pháp gì chưa.

Nhất định sẽ hỏi, hắn rất thích chèn ép, âm dương quái khí với nàng.

Haiz, đi mượn mấy quyển y thư nhìn xem thử.

Thật ra nàng muốn đi Thái Y Viện hỏi thái y, bệnh này biện pháp nào là tốt nhất. Nhưng nàng sợ mình công khải hỏi như vậy, lỡ như có người đoán ra cái gì, tiết lộ bí mật của Tạ Minh Tranh, nàng sẽ chết không có chỗ chôn.

Trong cung có một tòa Tàng Thư Lâu, có không ít sách, vì hoàng đế khai quốc Đại Sở thích đọc sách, nên sai người lập một tòa Tàng Thư Lâu trong cung. Sách trong Tàng Thư Lâu, tiểu cung nữ bình thường cũng có thể mượn. Đương nhiên sách đặc biệt quý giá được để trên tầng cao nhất, không cho người ngoài mượn, người ngoài chỉ có thể đọc những quyển sách bình thường thôi.

Lâm Xuân dành chút thời gian đi một chuyến đến Tàng Thư Lâu, mượn mấy quyển y thư phương diện trị liệu bệnh kín của nam tử. Loại sách này hơi xấu hổ, không thích hợp để mọi người nhìn thấy, cho nên Lâm Xuân trộm giấu trong tay áo, mang về chỗ mình ở.

Khi giấu sách trong tay áo, Lâm Xuân có chút chột dạ, đi đường không chú ý, đụng phải một người.

Nàng cúi đầu, vội vàng xin lỗi: “Quý nhân thứ tội.”

Từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạo: “Ai da, ta tưởng là ai, đây chẳng phải là Tam công chúa tôn quý của chúng ta hay sao? A, ta nói sai rồi, Tam công chúa gì, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang mà thôi.”

Lâm Xuân cúi đầu, nàng nhận ra giọng nói này, là tiểu nhi tử của nhà Lý thượng thư, Lý Viễn.

Không may, hân có thù oán với Lâm Xuân.

Không biết xui xẻo sao mà Lâm Xuân lại đụng trúng hắn.

Lâm Xuân không nói lời nào, trầm mặc.

Lý Viễn nghiền ngẫm đánh giá vị tiểu công chúa này, cây quạt trong tay gõ gõ lòng bàn tay: “Chậc chậc chậc, không phải Tam công chúa trước đây rất kiêu ngạo sao? Sao hôm nay lại rụt rè như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận