Hòa Quân là một đứa nhỏ rất đẹp.
Tóc đen, da trắng, ánh mắt sáng long lanh, là một đứa bé vui vẻ. Nhưng mà, trẻ con độ tuổi này lại không được người ta ưa thích, bởi vì hỏi quá nhiều chuyện.
Cậu có rất nhiều vấn đề rắc rối. Bởi vì thân thể không tốt, cho nên ông nội không cho cậu làm gì, đứng ở phía xa nhìn, không lại gần nhưng sẽ hỏi. Lúc Hòa Quân chỉ tay vào từng vật, đặt câu hỏi với ông, ông chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.
Vào lúc này, cho dù ai đến, cũng sẽ không nhận ra đây là đại ca của Thanh bang.
"Ông nội. Chúng ta có thể ra ngoài không?"
Mùa xuân đến, thế nhưng Hòa Quân chưa từng ra khỏi cửa.
Ánh mắt cậu đổ dồn ra cửa, đáng thương cầm lấy tay ông nội, miễn cưỡng hỏi. Đứa bé này rất có thiên phú, học rất nhiều thơ ca liên quan tới mùa xuân.
"Ông nội, ông không trả lời con sao? Giấc xuân đâu biết đêm tàn
Tỉnh ra, khắp chốn đã tràn tiếng chim
Đã qua mưa gió một đêm
Hay chăng hoa rụng bên thềm là bao? (1) vậy nên ông cũng đưa con đi xem một chút đi."
Hòa Ngôn Chi sờ sờ lên cái trán nhẵn nhụi của cậu, cảm giác mát mát, sau đó lại xoa xoa mái tóc đen mềm của cậu.
Ông nói. "Đọc rất hay. A Quân, đọc được nhiều bài chưa?"
Hòa Quân nhăn lông mày lại, làm cho người ta cảm thấy vừa thương vừa buồn cười. Hòa Ngôn Chi nhìn cậu, cậu buồn rầu nói. "Cháu đọc được Xuân Hiểu,..." Sau đó nhìn ông nội, con mắt đen láy đảo một vòng, còn có cả Hán Nhạc Phủ."
"Đọc ông nghe được không?" Hòa Ngôn Chi cười hỏi.
Vì vậy, Hòa Quân không hỏi tới chuyện ra ngoài nữa, chăm chú đọc cho ông nghe.
Tuy rằng Hòa Quân ốm đau triền miên, Hòa Ngôn Chi cũng không muốn mang cậu ra ngoài chữa bệnh nữa, thế nhưng chuyện học hành, Hòa Ngôn Chi vẫn luôn để mắt tới.
Hai người họ đang ở trong nhà cũ của Hòa gia.
Hòa Ngôn Chi từng bị đuổi ra khỏi nơi này, cuối cùng ông sử dụng thủ đoạn lấy lại nó. Thế nhưng, nhà cũ cũng không còn vẹn nguyên như ban đầu nữa, từ khi con trai duy nhất của Hòa Ngôn Chi chết, ông cũng chẳng nghĩ tới chuyện này nữa.
Thế nhưng, sau khi Hòa Ngôn Chi biết mình không còn sống được bao lâu nữa, ông bắt đầu để ý tới chuyện này.
Tiền của ông, một phần là để cho Hòa Quân, một phần khác để tu sửa nhà cũ.
Cũng đã sớm hoàn thành rồi.
Gần đây, chuyện Hòa Ngôn Chi cảm thấy thú vị nhất chính là kể chuyện xảy ra trong nhà này cho Hòa Quân nghe.
Ví như.
Ông đứng ở trước một cửa nào đó, nói. "Đây từng gọi là Tế Thanh Viện. Năm đó Lan Đại Gia đã từng tới đây hát một khúc hí cho ông cố nghe. Lúc đó có rất nhiều khách tới đây."
"Bên này đã từng là một đại viện, nhưng sau đó lại hủy đi xây thiếp viện, bây giờ cũng không sửa lại được như trước nữa, chúng ta cũng không còn người hầu nữa"
…
Hai ngày sau, Hòa Ngôn Chi vẫn kể chuyện xưa cho cháu mình nghe. Dù sao, ông cũng không hiểu, tại sao bản thân lại kể cho Hòa Quân nghe mấy chuyện này. Hòa Ngôn Chi cười khổ, chỉ trách bản thân đã quá gì rồi. Ấy thế mà cháu trai lại nâng tay ông lên, nghiêm trang nói. "Ông nội, ông không già, ông vẫn còn có thể ôm con như vậy."
Hòa Ngôn Chi nghe vậy, nở nụ cười, nếp nhăn trên khóe mắt càng sâu thêm.
Hòa Ngôn Chi còn một nguyên nhân khác nữa, đó chính là ông kể mấy chuyện này với Hòa Quân, coi như bây giờ cậu không hiểu, nhưng ông cũng nói tên mấy nơi quan trọng cho Hòa Quân. Ví như, thư phòng là Tam Vị, phòng ngủ là Đình Vân Viện.
Không cần Hòa Quân nhớ nhiều hay ít, chỉ cần cậu biết là tốt rồi.
Sau đó ngẫm lại, vẫn thấy không yên lòng, vì vậy nhân lúc cháu trai ngủ say, ông chậm rãi đem dòng họ của Hòa gia viết hết gia, còn có cả tên của mấy cái viện xưa cũ. Nào ngờ, càng viết càng không dừng được tay, Hòa Ngôn Chi viết càng ngày càng nhiều.
Tất cả các chuyện từ xưa đều được liệt kê ra toàn bộ, chỉ sợ Hòa Quân không nhớ...
Ông cười khổ một tiếng, bỏ qua bảng kê khai chi tiết.
Bắt đầu chậm rãi viết sách.
Sách này, phần lớn là muốn bọn họ chăm sóc tốt đứa cháu này. Sau khi ông mất, Hòa Quân và Thanh bang cũng sẽ không còn liên quan gì đến nhau, không được gây khó dễ cho Hòa Quân. Sau này, nếu có thể thấy được bức thư này, vậy hãy chiếu cố Hòa Quân, để nó sống trong bình an, vui vẻ.
Viết tới dòng cuối cùng, Hòa Ngôn Chi vẫn luôn lo lắng cho Hòa Quân, cũng còn muốn viết vài dòng cho Hòa Quân.
Suy nghĩ hồi lâu, không biết viết gì thêm, ông tạm thời cất tờ giấy đi.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, dần dần Hoa Quân cũng không ra khỏi cửa nhưng cũng có thể nghe được tiếng chim hót, thấy được hoa nở.
Cậu sung sướng chỉ vào bông hoa loa kèn vẫn còn đọng sương mau, nói. "Nở hoa rồi, nở hoa rồi."
Hòa Ngôn Chi cười nói: "Đúng vậy, nở hoa rồi."
Hòa Quân vui mừng đến nỗi không nói thành lời, clip biết đứng ở một bên nhìn. Sau đó bắt đầu cầm bút vẽ vẽ cành loa kèn nhỏ.
- -
Đường Uyển chần chừ đứng ở bên ngoài nhà lớn
Anh không biết đây có phải nơi đó không, lại cảm thấy không đúng. Bởi, anh không nghĩ tới, Hòa gia... Lại ở nơi này. Nhưng bản đồ người mặc áo đen kia đưa cho anh, chính là nơi này.
Thật ra anh cũng chẳng cần học mấy thứ kia, dù sao mấy thứ đó khô khan vô vị như vậy, nhưng anh lại có chút bất an.
Anh biết rõ, khi anh học xong, cũng là lúc bản thân phát huy tác dụng.
Anh không biết mình có thể làm gì.
Đang nghĩ ngợi, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên..
Được rồi. Anh đói bụng.
Anh nhìn sắc trời một chút. Ừm, đã hơn chín rưỡi.
Sáng sớm anh đã mò tới đây, đến bây giờ còn chưa có cái gì trong bụng.
Đường Uyển hít sâu một hơi, giơ tay lên, gõ ba cái vào cửa lớn.
Hàn Quân đang sáng tác, bởi vì bị âm thanh này quấy rầy mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông nội.
Hòa Ngôn Chi cười híp mắt nói: "Là anh đến đấy, A Quân ra mở cửa đi"
Vì vậy, cậu nhảy xuống ghế, đi ra cửa lớn.
Rất nhanh, cửa lớn đã được mở ra.
Đương Uyển không ngờ người mở cửa lại là một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy. Anh ngẩn người. Hòa Quân ngước đầu lên, nhìn Đương Uyển, nở nụ cười, bụ cười kia ngọt như đường.
Cậu nói. "Anh, vào đi."
Hòa Quân không biết anh này là ai, thế nhưng là người ông nội mời tới, vậy cậu phải đối xử tốt một chút.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người lạ.
Đường Uyển nhìn Hòa Quân, lại nhìn địa chỉ trong tay. Không sai mà, đây giống y hệt trong ảnh.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó bước vào.
Bên trong và bên ngoài không khác nhau là bao.
Đầu tiên là một cái tường xây che chắn ngoài cổng, sau tường là cỏ dại cây cối um tùm, cuối đường là một hành lang. Trong hành lang, một ông già đang quay mặt nhìn bức tranh trên ghế nhỏ.
Hoang vu cũ nát giống như bức tường bên ngoài.
Trước sau như một.
Đường Uyển cũng không dám thả lỏng, bởi vì anh phát hiện ông già kia là Hòa gia.
Anh và đứa nhỏ đi tới, dừng lại trước mặt Hòa gia, cúi người kính cẩn nói. "Chào Hòa gia."
Hòa Ngôn Chi nhìn anh, so với tên ta nhân mới ra ngục vào mấy tháng trước, quả là khác nhau một trời một vực. Quả nhiên, ông không nhìn lầm người.
Hình như Hòa Quân không sợ Đường Uyển.
Thấy một người lạ đến, Hòa Quân cũng chẳng có cảm xúc gì, cũng không tiếp tục sự nghiệp vẽ vời của cậu, ngửa đầu nhìn Đương Uyển.
Hòa Ngôn Chi chọc cậu, hỏi. "A Quân, nhìn cậu ấy làm gì?"
Hòa Quân cười nói. "Ông nội, con chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy. So với diễn viên còn đẹp hơn." Đứa nhỏ không biết ngượng ngùng là gì, nói xong cũng chẳng đỏ mặt.
Khuôn mặt Đường Uyển đỏ ửng, làm Hòa Quân càng thêm chăm chú.
Hòa Ngôn Chi cũng cười nói. "Biết khen người ta đẹp rồi sao?"
"Đúng vậy."
Sau khi cười xong, Hòa Ngôn Chi liền nói với Đường Uyển "Cháu đi theo ông." Sau đó nói với Hòa Quân. "Vẽ tiếp đi." Hòa Quân lưu luyến nhìn anh giai xinh đẹp và ông nội đi vào trong phòng, ngẩn người nhìn bức tranh.
Rõ ràng là cậu muốn vẽ, nhưng bây giờ lại chẳng còn hứng thú nữa. Thật kỳ lạ.
"Cháu biết ông muốn cháu tới làm gì không?"
"Không biết.".Đường Uyển trả lời.
"Tốt lắm. Bây giờ ông nói cho cháu biết." Hòa Ngôn Chi nhấp một ngụm trà, nói. "Rất đơn giản. Chăm sóc Hòa Quân cho tốt."
Hòa Ngôn Chi ở trong Thanh bang giống như quân sư vậy. Bởi vậy, sau khi Hòa Ngôn Chi đi cũng chẳng ai còn trung thành với ông, vậy nên không thể giao Hòa Quân cho ai chăm sóc. Nhưng bây giờ đã có Đường Uyển.
Ông từng thấy thế gian hiểm ác, thấy người ta giết người không chớp mắt, nếu có người như vậy bên cạnh, e rằng chẳng sợ gì.
Là tự Đường Uyển tìm tới.
Ông nhìn Đường Uyển, nói. "Cháu có thể ở đây, cũng không muốn cháu báo đáp thêm gì. Ông chỉ muốn cháu chăm sóc Hòa Quân cho tới khi nó chết."
- -
(1) là bài thơ Xuân Hiểu (Buổi Sáng Mùa Xuân) - Mạnh Hạo Nhiên
Xuân miên bất giác hiểu,
Xứ xứ văn đề điểu.
Dạ lai phong vũ thanh,
Hoa lạc tri đa thiểu?
Dịch nghĩa:
Say sưa giấc xuân không biết trời đã sáng
Khắp nơi vang lên tiếng chim hót
Đêm qua có tiếng gió và mưa
Hoa rụng không biết bao nhiêu?
Dịch thơ (Bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng):
Giấc xuân đâu biết đêm tàn
Tỉnh ra, khắp chốn đã tràn tiếng chim
Đã qua mưa gió một đêm
Hay chăng hoa rụng bên thềm là bao?
(.thivien.net)