Xuân Dã

Đợi tới khi trời sẩm tối, Đường Uyển đưa Lâm Giai Âm về, sau đó về nhà mình. Cây cỏ sum xuê, hoa đào hai bên cổng đã sắp rụng xuống.

Thiếu niên ngồi trong hành lang đã cởi áo bông rồi.

Anh đẩy cửa tiến vào, thấy Hòa Quân ngước mắt nhìn mình, không biết có phải là do hành lang quá dài hay không, anh cảm thấy cậu bị cô đơn bao trùm. Loại cô đơn này phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ kia làm cho người ta cảm thấy có vẻ đẹp gì đó vô cùng kinh diễm, giống như mỹ nhân trong bức tranh xưa.

Trong tim Đường Uyển cảm thấy đau nhói nhưng lại không biết tại sao mình đau như thế.

"Sao em không vào nhà? Bên ngoài gió lớn."

Đường Uyển nói liên tục, còn Hòa Quân dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn.

"Đường Uyển, có phải anh đi ra ngoài không?"

Đường Uyển nghe được, không khỏi bật cười.

"Em nói gì đó? Anh chỉ tiễn cô ấy một chút thôi. Em cũng biết cô ấy là con gái, đi ra ngoài vào trời tối không an toàn."

"Anh biết em không hỏi chuyện này." Giọng nói Hòa Quân đã thiếu kiên nhẫn.

"Có phải anh muốn cùng Lâm Giai Âm rời khỏi đây? Đúng không? Thế giới bên ngoài thu hút đến vậy sao."

Hòa Quân tức giận, cậu biết mình không nên nổi nóng, với lại Đường Uyển cũng chẳng có quan hệ gì với cậu. Có đúng vậy không? Thế nhưng cậu lại tức giận. Lửa giận cứ ngùn ngụt trong lòng, cậu không nhịn nổi nữa.

Xưa nay cậu chưa từng nghĩ tới chuyện ra ngoài. Dù cho cậu từng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, nhưng lúc cảm nhận được Tử thần đang tới cạnh mình, cậu đã chẳng chờ mong gì nữa.


Bây giờ cậu chỉ muốn sống cùng Đường Uyển ở đây.

Hòa Quân cảm thấy mình giống như một người thương nhân, thương nhân yêu thích tiền bạc, còn cậu lại quý trọng thời gian còn lại của mình. Cậu chỉ muốn bên cạnh Đường Uyển trong thời gian ít là này, nhưng ông trời lại keo kiệt với cậu.

Cậu không muốn đi ra ngoài, vì cậu nhận ra, sau khi nhìn ngắm thế giới xinh đẹp kia, Đường Uyển sẽ không cần cậu nữa.

Đường Uyển lẳng lặng nhìn Hòa Quân. Anh muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết nói gì, chỉ trơ mắt nghe Hòa Quân nói tiếp.

Hòa Quân không nhịn nổi nữa.

"Trên bàn anh bày bản đồ thành phố N. Anh muốn đi ra ngoài đến thế sao? Có cả Lâm Giai Âm nữa."

"Anh thích Lâm Giai Âm đúng không? Toàn bộ con trai trong làng đều thích chị ấy." Lâm Giai Âm mang theo khí chất của người có học, quần áo thời thượng, còn có kiến thức sâu rộng làm cho cô trở nên xinh đẹp trong mắt người khác phái, hấp dẫn ánh mắt đàn ông.

Sao Lâm Giai Âm lại thường xuyên tới đây? Là vì nơi đây là nơi yên tĩnh nhất trong làng, hơn nữa Đường Uyển là người duy nhất hiểu ý Lâm Giai Âm.

"Mỗi lần chị ấy tới, anh sẽ pha trà cho chị ấy, rồi nói chuyện, thẩn thơ nhìn chị ấy. Đường Uyển. Anh không có tiền đồ."

Hòa Quân nói, âm thanh càng ngày càng gắt gỏng, trong mắt của câu tóe ra ánh lửa nhưng trong tim lại đau đớn không thôi.

"Anh và mấy người con trai trong thôn chẳng khác gì nhau. Thấy con gái là nhìn không chớp mắt. Chị ấy nói ra ngoài sẽ tốt cho anh, sẽ tốt thật sao?"

Giọng Hòa Quân đã trở nên khàn khàn.

Cậu để ý tới anh, thế nên mới thấy động tác và thần sắc của Đường Uyển. Cậu biết anh ngóng trông thế giới bên ngoài, cũng biết tình yêu âm thầm của anh đối với Lâm Giai Âm.

Thế nên cậu mới lo lắng.

Đường Uyển thấy Hòa Quân càng ngày càng kích động nhưng anh không nói gì, giữ nguyên phạm vi không gần không xa, lẳng lặng nhìn Hòa Quân.

Lúc anh nghe Hòa Quân mắng anh không có tiền đồ, Đường Uyển cau mày.

Điều này làm Hòa Quân càng thêm tức giận.

"Em nói sai sao? Anh là đồ không có tiền đồ."

Đường Uyển quay đầu, không nhìn Hòa Quân nữa, từ lúc Hòa Quân mắng anh, anh chưa từng nói cái gì.

Anh vừa quay đầu, Hòa Quân đã nghẹn giọng, cậu không ngăn được nước mắt, cắn môi không để bản thân phát ra tiếng nức nở. Cậu thấy bóng dáng của Đường Uyển đã trở nên mơ hồ, bắt đầu dụi dụi con mắt.

Hòa Quân mạnh mẽ lau nước mắt, cắn răng nói. "Em nói sai sao?"


Giọng nói của cậu khàn khàn, lộ ra tia ghen tuông nhưng Đường Uyển không nghe ra được. Anh nhìn vách tường loang lổ, chờ Hòa Quân nói tiếp.

Hòa Quân không nói thêm gì nữa, Đường Uyển im lặng cũng làm cho lửa giận của cậu nguôi ngoai. Sau khi lửa giận được dập tắt, chỉ còn lại than tro hòa lần chút đau xót, biến thành thứ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nghẹn lại ở cổ họng, không nói nổi thành lời.

Cậu cảm thấy lúc này còn khó chịu hơn lúc bản thân cận kề cái chết.

Nhưng cậu không thể giải tỏa nổi, chỉ có thể để nó dần tích tụ trong lòng.

Cậu thấy Đường Uyển không nói gì, cười lạnh một tiếng. "Được rồi. Về nhà nấu cơm đi!"

Giọng nói của cậu không có ý làm nũng, chỉ toàn lạnh lẽo cứng rắn.

Đường Uyển quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng của cậu. Gió vừa thổi đến, thổi lạnh cả lòng anh.

Sáng hôm sau Lâm Giai Âm tới đây, chỉ có mình Đường Uyển ngồi nói chuyện cùng cô.

Cô hỏi. "Hòa Quân đâu?"

Đường Uyển khẽ mỉm cười, nói: "Hôm nay nó đi Hành Vu Uyển đọc sách rồi. Nó rất thích ở đó, lúc trước còn nói lúc hoa rơi là lúc thích hợp để ngủ nhất."

Đúng thế, sau khi tỉnh giấc, tử đằng rơi đầy người, mùi hương ám đầy cơ thể. Lúc đó ánh nắng dìu dịu, gió nhẹ thổi, là lúc Hòa Quân thấy yên bình nhất.

"Thật không?" Lâm Giai Âm chỉ thuận miệng hỏi, không để trong lòng.

Cô dừng lại một chút, sau đó nghiêm nghị nói.

"Trùng hợp Hòa Quân không có ở đây, tôi muốn nói với anh một chuyện."

Đường Uyển ngẩn ra, giương mắt nhìn cô.Anh để chén trà xuống, mặc cho mùi trà hoa lài bay đi.

Hôm nay trời nhiều mây, không có ánh nắng mà Hòa Quân thích.


"Hôm qua tôi biết một chút chuyện liên quan tới anh và Hòa Quân. Nói thật, tôi tò mò là anh họ Đường thì liên quan gì tới Hòa Quân, người trong thôn cũng chỉ có vài người biết anh."

Đó là đương nhiên, bọn họ không giao du với bên ngoài, sao những người đó biết anh.

"Thầy giáo dạy tiểu học nói Hòa Quân gọi anh bằng anh. Nhưng tôi thấy thỉnh thoảng cũng không giống vậy... Hôm trước Hòa Quân còn gọi anh là Đường Uyển. Nếu không phải thân thiết, nó sẽ không gọi thẳng tên."

"Thế nên, chắc là anh và Hòa Quân không có quan hệ máu mủ."

Thật ra những chuyện này cô nghe ngóng được từ người trong thôn, đi vòng quanh thôn là biết được vài chuyện, Đường Uyển đột nhiên tới nơi này, chưa chắc hộ khẩu của anh ở đây. Thế nên chắc là không có quan hệ máu mủ với Hòa Quân.

Cô không nhớ Hòa Quân từng gọi Đường Uyển là anh Đường Uyển. Quan hệ của Hòa Quân và Đường Uyển, chỉ có hai người biết rõ nhất.

Nghe cô nói như thế, Đường Uyển nghĩ tới sáng nay Hòa Quân gọi anh là Đường Uyển mà không phải thân mật gọi bằng "anh." Hình như bắt đầu từ tối qua, quan hệ hai người đã xuất hiện vết rạn rồi.

Thế nhưng Đường Uyển vẫn cảm thấy không có gì.

Bây giờ đang tuổi dậy thì, Hòa Quân nổi nóng cũng là chuyện bình thường. 

Anh cười nói. "Ừm. Tôi và Hòa Quân không phải máu mủ ruột già."

Anh nhấp một ngụm trà, nhìn Lâm Giai Âm, nói. "Tôi nhận lời ông nội Hòa Quân phải chăm sóc Hòa Quân thật tốt."

"Thì ra là vậy." Lâm Giai Âm nở nụ cười, suy nghĩ một lát, nói. "Đường Uyển, anh không nên hoài phí thanh xuân ở ngọn núi nhỏ này nữa." Cô lạnh nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận