Xuân Dã

Đúng là Hòa Ngôn Chi sống không được lâu nữa, nhưng không ai nghĩ, chuyện đó lại tới nhanh đến vậy.

Sau khi ăn xong bữa cơm đó, ông trở nên nguy kịch.

Hôm nay tròn một tuần Đương Uyển tới đây. Anh đã đi thăm dò khắp ngóc ngách, biết đi thị trấn thế nào, biết nấu cơm nước ra sao, cũng biết cho Hòa Quân uống thuốc như thế nào. Anh và Hòa Quân sống rất hòa hợp, Hòa Quân cũng không có nghi ngờ gì với Đường Uyển.

Cho nên, sau khi ăn xong bữa cơm, Hòa Ngôn Chi gọi Đường Uyển lại.

Bây giờ ông già thật rồi.

Mấy hôm nay bởi vì tâm tình vui vẻ nên rất hay cười.

Đường Uyển cũng không sợ ông như trước, im lặng ngồi trước mặt ông.

Hòa Ngôn Chi nhìn anh, ông có rất nhiều lời muốn nói, ấy thế mà khi đối mặt với chàng trai này, ông lại chẳng nói nổi thành lời. Đường Uyển ngồi đó, hai mắt rủ xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, đầu hơi cúi nhưng cũng không thiếu tôn trọng.

So với lúc mới tới, thái độ của anh bây giờ tự nhiên hơn nhiều. Giống như anh bị trưởng bối gọi lại hỏi han đôi điều.

Hòa Ngôn Chi thầm than trong lòng, quả nhiên Đường Uyển không sợ ông nữa rồi.

Tuy rằng Hòa Ngôn Chi không muốn giữ nhiều tâm sự trong lòng, nhưng ông lại chẳng biết nói cùng ai. Sơm muộn gì cũng phải cho Đường Uyển biết tất cả mọi chuyện, thế nên trong mấy ngày qua, ông cũng chẳng giấu anh thứ gì.

"Mấy ngày qua cháu làm rất tốt." Ông lạnh nhạt nói.

Ông tin thiếu niên này đủ thông minh, biết làm thế nào để chăm sóc Hòa Quân thật tốt.

Đường Uyển nghe ông nói vật, hơi gật đầu. Anh không tin Hòa Ngôn Chi bảo mình ở lại chỉ để nói mấy câu nói này.

Trên thực tế, đúng là không phải như vậy. Hòa Ngôn Chi nói xong, bổ sung thêm một câu. "Nếu đã như vậy, vậy cứ làm bạn với Hòa Quân đi."

Từ đầu tới cuối, đây là yêu cầu duy nhất của Hòa Ngôn Chi đối với anh, cũng chỉ là làm bạn mà thôi.


Đây là ấn tượng cuối cùng của Đường Uyển đối với Hòa gia.

Bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ.

Thế nhưng, đối với người cao tuổi như Hòa Ngôn Chi, không có bệnh đi như kéo tơ, chỉ có bệnh tới như núi lở.

Nói xong lời này, Hòa Ngôn Chi liền ngã xuống. Ngay sau đó, một đám người mặc áo đen đi vào, mang Hòa Ngôn Chi đi.

Vào lúc ấy, Đường Uyển có một loại cảm giác, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy Hòa Ngôn Chi nữa. Hòa gia danh tiếng hiển hách nằm trên giường bệnh lớn, cô đơn rời khỏi thế gian.

Hòa Ngôn Chi chỉ có mong muốn duy nhất là để đứa cháu trai duy nhất của ông - Hòa Quân sống mãi ở vùng nông thôn như vậy.

Sáng hôm sau, Đường Uyển nhận được điện thoại của người áo đen, biết được Hòa Ngôn Chi đã ra đi, ngày mai sẽ tổ chức tang lễ.

Tang lễ của Hòa Ngôn Chi tổ chức ở thành phố S, cũng chính là căn cứ của Thanh bang.

Người thân của Hòa Ngôn Chi quá ít, chỉ có một đứa cháu trai tên Hòa Quân, vẫn đang còn nhỏ.

Đường Uyển cúp điện thoại, cảm thấy có chút đau lòng.

Chuyện này có giấu cũng không giấu nổi Hòa Quân, đứa nhỏ thấy Hòa Ngôn Chi không xuất hiện nữa, đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Ngày đầu tiên, cậu bất an đứng trước mặt Đường Uyển, hỏi anh. "Ông nội đi đâu rồi?"

Đường Uyển trả lời. "Ông nội đi lên thiên đường rồi."

"Thiên đường là đâu? Anh Đường Uyển, anh có thể mang em đi không?"

Đường Uyển im lặng, sau đó thấy hai mắt đứa nhỏ đã ngân ngấn nước mắt.

"Anh, anh gọi ông nội về cho em được không? Đừng cho ông nội lên thiên đường được không?"


Đường Uyển không biết trả lời cậu như thế nào, cũng chỉ có thể ôm chặt cậu, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cậu, cứ để đứa nhỏ khóc ướt áo sơ mi của anh.

Hòa Quân không phải đứa ngốc khóc một lần sẽ quên.

Buổi tối, lúc ăn cơm, cậu chỉ vào di động, nói. "Anh, anh gọi cho ông, bảo ông về nhà ăn cơm có được không?"

"..."

Hòa Quân là xem TV mới biết được điện thoại di động là công cụ lợi hại, giống như Thuận Phong Nhĩ, còn có thể giúp hai người ở xa trò chuyện với nhau.

Bởi vậy, cậu muốn nhờ anh, với lý do đơn giản là gọi một cuộc điện thoại cho ông nội, để ông về nhà ăn cơm.

Đường Uyển đặt đũa xuống, ánh mắt kiên định nhìn đứa bé. Anh cảm thấy mình không giấu thêm được nữa.

Thật ra vốn không nên làm như vậy, bởi vì loại cảm xúc đột ngột này không tốt cho Hòa Quân, thế nhưng ai bảo cậu lại phát hiện cơ chứ? Nếu anh tiếp tục gạt cậu, Hòa Quân sẽ ăn không ngon ngủ không yên, nếu cứ như vậy, còn tới thiên đường nhanh hơn cả Hòa gia nữa.

Không được…

Đương Uyển cười khổ một tiếng, anh không thể bỏ mặc Hòa Quân được. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, ngồi thẳng người lại, nhìn khuôn mặt thất vọng của đứa nhỏ, nói. "Hòa Quân, sau này em sẽ không bao giờ nhìn thấy ông nội nữa."

"Tại sao?" Đứa nhỏ nhìn anh với ánh mắt nghi ng. "Không phải ông nội chỉ đi xa một chuyến thôi sao?"

"Nhưng mà con đường ông nội đi quá xa, không về được nữa."

"Không phải. Sao lại không về được nữa? Ông nội bị lạc đường sao?" Hòa Quân sốt sắng hỏi anh, khi ấy, đi xa là một chuyện cần có dũng khí mới làm được.

"Không phải." Đường Uyển cười khổ một tiếng, nói. "Hòa Quân, ông nội chết rồi."

Thời gian giống như ngưng lại.


Hòa Quân ngây dại, ngừng lại trong phút chốc, sau đó mở miệng hỏi. "Chết rồi? Chết là gì?"

"Là... Em đi khắp nơi cũng không tìm thấy ông nội em nữa. Chết là không quay về."

"Vậy nên..." Hòa Quân cúi đầu, chầm chậm nói. "Em không còn ông sao?"

"Ừm." Anh gật đầu, một chữ này phải cần dũng khí lớn lắm mới có thể nói ra. Đường Uyển biết, muốn giải thích từ chết cho đứa bé này quá khó khăn.

Lần này Hòa Quân không khóc, cậu hỏi. "Anh, anh biết thiên đường ở đâu không?"

"Ơ..." Đường Uyển kinh ngạc, vì sao cậu lại hỏi anh chuyện này?

Thế nhưng Đường Uyển vẫn giải thích cho cậu nghe. "Thiên đường ở trên trời, là một thế giới vui vẻ, người sống ở đó sẽ rất hạnh phúc."

"Vậy nên em đừng lo lắng." Đường Uyển giải thích.

"Ừm. Chắc là ông nội em cũng rất vui." Hòa Quân nói vậy nhưng cũng không vui trở lại.

Đường Uyển suy nghĩ một chút mới hiểu ra ý của Hòa Quân, Nợ ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt Hòa Quân, nói. "Nhưng thiên đường cũng không tốt đến vậy. Ông nội cảm thấy Hòa Quân ở nhân gian sống rất vui, vậy nên ông mới đi trước để dò đường cho em."

"Hòa Quân, em đừng lo lắng, cũng đừng buồn. Ông nội rất thương em, ông ở trên trời chờ em, nhưng một thời gian nữa mới muốn gặp em."

Đường Uyển nói xong mới nhận ra câu nói này có gì đó không đúng. Thế nhưng, một đứa bé nhỏ làm sao nhận ra, tâm trạng Hòa Quân tốt lên một chút, sau đó ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Đường Uyển cảm thấy Hòa Quân đáng yêu như vậy.

Nhìn đứa bé ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, Đường Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Hòa Quân được giáo dục rất tốt.

Không biết đêm hôm nay có chuyện gì xảy ra, trời đột nhiên đổ một cơn mưa lớn.

Tiếng mưa vang lên rất rõ ràng, giống như sát bên người mình, nhưng anh lại chẳng thấy vui vẻ. Không gian yên tĩnh, Hòa Quân ngồi trên ghế nhỏ. Đường Uyển nhìn mưa rơi, nghĩ thầm: Phải cho Hòa Quân tắm sớm một chút.

Nhưng mà, anh gặp phải khó khăn rồi.


Bởi vì lúc anh định đứng lên, Hòa Quân lại kéo góc áo anh.

Bọn họ ở ven lề của thị trấn, không có nhiều ánh đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ Hòa gia, một ánh đèn màu vàng ấm áp. Bây giờ, một chiếc đèn Hòa Quân đang cầm soi sáng một góc. Cậu ngồi trên ghế, kéo góc áo Đường Uyển, im lặng cúi đầu.

Đường Uyển quay đầu lại cũng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu.

"Sao vậy?" Anh hỏi. Âm thanh trở nên dịu dàng.

Nhưng anh không nhận được câu trả lời, đứa nhỏ cũng đứng lên, bước tới cạnh anh, ôm lấy bắp đùi của anh.

Đường Uyển không biết nên nói gì, anh sờ sờ đầu đứa nhỏ. "Hòa Quân..." anh chỉ có thể gọi tên cậu. Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình vô dụng đến vậy.

"Em sợ..." Đứa nhỏ ôm chặt chân anh, sợ hãi nói. "Anh, anh đừng đi."

"Anh chỉ muốn đi tắm thôi."

"..." Hòa Quân không trả lời, dùng hành động biểu đạt quyết tâm của bản thân.

"Em không cho anh tắm sao? Vậy anh không tắm, để người bẩn thế này mà ngủ cùng em hả?" Anh dùng mấy từ ngữ dịu dàng nhất có thể để nói với cậu.

"Ừm." Hòa Quân cau mày suy nghĩ một chút, nói. Đường Uyển nghe xong cũng không biết nói gì, anh hết chỗ nói rồi, đứa bé này không thể rời khỏi anh.

Đường Uyển nhìn bộ dáng của cậu, lần đầu tiên thấy thương cậu như vậy. Anh suy nghĩ một lát, nói. "Vậy sau này anh cũng không thể không tắm được....Được rồi, chúng ta tắm cùng nhau."

Hòa Quân buông lỏng cánh tay, vui mừng gật gật đầu.

Đường Uyển đối xử vô cùng tốt với Hòa Quân, bởi anh hiểu, cảm giác mất đi người thân yêu nhất là như thế nào. Dù đứa bé không nói gì nhưng trong lòng chắc hẳn rất buồn, anh phải trông coi cậu thật kỹ.

Bởi vậy, anh dung túng cậu, chiều chuộng cậu.

Hòa Ngôn Chi rất biết chọn người.

Đường Uyển tự động làm tất cả chuyện ông hi vọng anh sẽ làm.

Bởi vì Đường Uyển cũng xem trọng Hòa Quân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận