Xuân Đình Tử Mạn Sinh

Biên tập: Mr.Downer

Diệp Duy Viễn cũng không biết chính mình đã đi xuống bậc thang đá này được bao lâu.

Lửa xanh âm u trên đầu lẳng lặng rực cháy, chiếu sáng khu vực nhỏ bé dưới chân y.

Tất cả thật yên tĩnh, y nghe thấy nhịp tim được khuếch đại vô số lần của chính mình, ồn ào như sắp ù tai. Thương tích của y quá nặng, theo dòng máu chảy bị ma vật hút vào, khí lực cả người gần như cạn kiệt, vì để tránh bản thân ngã xuống, y không thể không vịn vách tường, chậm rãi di chuyển cơ thể.

Cái bóng cô độc từ dài đến ngắn, vòng đi vòng lại, tựa như vĩnh viễn vô tận.

Đột nhiên, cơn gió khô nóng thổi tới từ sâu. Y ngửi được mùi hôi của lưu huỳnh cùng diêm tiêu trong gió, không nhịn được che miệng ho sặc sụ. Ho xong, y nhìn thấy một mảnh máu thẫm màu trong lòng bàn tay mình, ánh mắt u ám mù mịt.

Không khí bắt đầu lưu động cũng có nghĩa là —— Lối ra đang ở trước mắt. Y không dừng bước, điểm sáng yếu ớt phía trước trở nên càng lúc càng rõ ràng. Đi đến bậc thang cuối cùng, rời khỏi con đường hầm âm u dài thênh thang, đợi đến khi đứng vững trên mặt đất rồi quay đầu lại, Diệp Duy Viễn phát hiện con đường mình từng đi đã hoàn toàn biến mất, tựa như chưa bao giờ tồn tại.

Trước mắt y là một cảnh sắc hoang vu: Thành trì bị vây giữa sông hào khô cằn, rừng cây hồ dương tàn tạ thê lương không biết đã chống chịu bao nhiêu năm bão cát, hiện tại đã hoàn toàn héo tàn. Bảng hiệu trên cửa thành có khắc văn tự quái lạ đã bị thất truyền từ lâu, y nhìn một lúc mới có thể nhận ra hai chữ “Văn Cống”.

Diệp Duy Viễn ngẩng đầu lên nhìn, bình thường mà nói lẽ ra dưới lòng đất không nên có bầu trời, nhưng ở đây là Ma Vực, thoát ly tất cả chốn thường.

Màn trời buông xuống, mây đen quay cuồng dây dưa, âm trầm như một khắc sau sẽ đổ mưa xuống. Ma khí dọc theo mạch đất chảy về một điểm nào đó trong thành, bao phủ toàn bộ thành Văn Cống trong một làn khói mù mỏng manh.

Diệp Duy Viễn đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi. Không bao lâu sau, giữa bầu trời xuất hiện một đốm đen nhỏ, lúc này Diệp Duy Viễn tưởng đó là một con chim lớn bình thường.

Con chim kia đến từ sâu trong thành, bay thẳng tắp về phía y. Cho tới khi nó bay lại gần, Diệp Duy Viễn mới nhìn rõ đây không phải là một con chim thật sự, mà là một cơ giáp nhỏ làm bằng cơ quan gỗ. Thân thể con chim giả này là gỗ, mỏ chim là xích đồng, dùng hắc diện thạch làm con mắt, lông vũ được điêu khắc rõ ràng đến từng chiếc, bên ngoài quét qua một lớp sơn dầu, trông rất sống động, thoạt nhìn có thể lấy giả thay thật.

Nó đứng trên cánh tay của Diệp Duy Viễn, con ngươi nhỏ di chuyển lung tung, kéo theo cơ quan trong thân thể hoạt động. Sau một trận ồn ào của tiếng bánh răng cưa chuyển động, nó há mỏ, phun ra một viên đan dược màu đen vào lòng bàn tay Diệp Duy Viễn, đập cánh thúc giục y uống viên thuốc này.

Diệp Duy Viễn không hề nghĩ ngợi, cầm viên đan dược bỏ vào trong miệng rồi nuốt xuống.

Thấy y uống viên thuốc mình đưa, con chim kia lần thứ hai bay lên không trung. Chỉ khác là, nó duy trì một độ cao ngang tầm mắt của Diệp Duy Viễn, trước sau bay cách xa y một bước chân.

“Đi tiếp.”

Trong bụng chim truyền ra âm thanh của ma vật, nghe rõ ràng hơn không ít so với lúc trước nghe thấy ở trong tuyết nguyên.

Bọn họ tiến vào thành. Vừa vào thành, bầu không khí ngay lập tức trở nên bất đồng, Diệp Duy Viễn nhận ra được ma khí dồi dào trong không trung, chúng nó như bị một bàn tay vô hình gom lại, bám vào miệng vết thương của y, chậm rãi chữa trị máu thịt be bét, để chúng ngừng chảy máu ra bên ngoài.

Trên đường phố tình cờ có tụm năm tụm ba bóng người du đãng. Có tiền lệ, Diệp Duy Viễn quyết định không đến gần. Đợi đến khi những bóng người kia thoáng qua, y mới phát hiện, những ‘người đi đường’ này đều là các con rối bằng gỗ được mặc xiêm y vải bố, làm thành dáng dấp của người bình thường. Chúng nó cũng phát hiện sự tồn tại của Diệp Duy Viễn, cái cổ xoay một góc độ quỷ dị, đầu quay ra đằng sau, cười hì hì theo dõi y.

Rõ ràng cũng không phải vật sống, nhưng khi bị những con mắt đen không thấy đáy của chúng nhìn chằm chằm, cảm giác bị theo dõi ấy vẫn khiến người ta lạnh lưng.

Cảm giác này vô cùng quỷ dị. Diệp Duy Viễn không nói được xung quanh y rốt cuộc có bao nhiêu thứ hữu hình hay vô hình đang rình rập, hoặc cả thành Văn Cống này là một vật sống khổng lồ, mà vạn sự vạn vật là các con mắt và xúc tu của nó, ngọ nguậy cắn nuốt hết tất cả.

Y không biết rốt cuộc có bao nhiêu người sống trong thành.

Mấy con rối gỗ nhìn xong rồi xoay đầu nhìn sang chỗ khác, tiếp tục công việc dạo phố lung tung không mục đích của chúng, còn con chim rối kia dẫn y đi qua đường phố vắng vẻ, dừng lại trước một căn nhà.

Y dừng bước, con chim rối hoàn thành xong nhiệm vụ phát sinh những tiếng cọt kẹt cực kỳ khó nghe bên trong thân thể, rồi ngay lập tức rã rời thành các linh kiện gỗ. Những mẫu gỗ trước khi rớt xuống đất đã bị ngọn lửa đen bỗng dưng bốc lên giữa không trung đốt cháy đến tro cũng không còn.

Y đẩy cửa đi vào, tro bụi cùng lộn xộn trong dự đoán không hề tồn tại.

Tiền viện trơ trụi, không một ngọn cỏ, một bên trong phòng được thu dọn vô cùng sạch sẽ, nhưng bài trí có phần lẻ loi, một cái tủ, bàn, ghế, và giường. Y đi tới sân sau, phát hiện có một miệng giếng bằng đá cổ xưa, bên cạnh còn đặt thùng gỗ.

Lúc đang tính trở về phòng, Diệp Duy Viễn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện một đôi bàn tay trắng trẻo thon thả đang muốn đặt lên vai mình.

“Chủ nhân.”

Chủ nhân của đôi tay là một nữ nhân trẻ tuổi mặt phấn môi hồng, quần áo đỏ rực, trông xinh tươi đẹp đẽ, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh đổ nát hoang vu xung quanh. Nếu như không có những khớp gỗ không giống người thường cùng âm thanh chuyển động cứng nhắc, chỉ sợ toàn bộ ca kỹ mà Diệp Duy Viễn đã từng gặp trước đây đều phải chào thua nó.

Diệp Duy Viễn cảnh giác nhìn nó chằm chằm, thế nhưng không nghĩ ra được nó xuất hiện lúc nào.

Y tập võ từ nhỏ, sự cảnh giác không phải người thường có thể so sánh được. Ngay cả y cũng không cảm nhận được con rối này đến sau lưng mình từ khi nào, nếu vừa rồi con rối kia muốn lấy mạng của y, y còn có thể đứng ở nơi này được sao…

So với những con rối gỗ lang thang bên ngoài, bề ngoài của nó càng trông giống người hơn, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi, trời mới biết bên trong nó có bao nhiêu cơ quan hiểm độc.

“Chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi.”

Nó có vẻ như không biết suy nghĩ đề phòng của Diệp Duy Viễn mà sợ hãi, lại gọi một tiếng chủ nhân.

Diệp Duy Viễn nhấc đao, chém nó một nhát.

Sau tiếng va chạm lanh lảnh, Diệp Duy Viễn phải lùi một bước, còn nó vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Không biết con rối này được chế tạo bằng loại gỗ nào, cứng rắn dị thường. Tuy Diệp Duy Viễn bị thương rất nặng, nhưng vẫn có thể xuất ra một đòn toàn lực khiến người bình thường không chịu nổi. Trước mắt chỉ thấy gan bàn tay của y bị chấn động đến mức nứt rạn chảy máu, lưỡi đao bị gãy thành hai đoạn, còn con rối không mất một sợi tóc, ngoại trừ vết rách trên quần áo, hoàn toàn không có một dấu vết va chạm nào trên cánh tay.

“Chủ nhân, ngài nên nghỉ ngơi.”

Nó nghiêng đầu, lặp lại câu nói vừa nãy.

Không biết có phải Diệp Duy Viễn gặp ảo giác hay không, y nghe thấy một tia uy hiếp bên trong âm thanh cứng nhắc không gợn sóng của nó.

Vừa rồi đã tiêu hao hết khí lực còn trong người, ngay cả hô hấp cũng khiến toàn thân y đau đớn khó chịu.

Y buông chuôi đao chỉ còn nửa đoạn xuống, nhắm mắt lại, nhận mệnh theo con rối này đi vào phòng.

Đêm đầu tiên trong toà thành đầy con rối quỷ dị này, Diệp Duy Viễn trằn trọc không ngủ được.

Viên thuốc kỳ lạ y uống lúc trước đã biến thành một luồng khí kình thô bạo trong cơ thể, lật quấy bên trong tứ chi của y như dùi băng, khiến y đau đến nỗi hận không thể chết đi. Sau cơn đau, Diệp Duy Viễn nhận ra linh căn cùng đan điền nhiều lần bị thương trên đường chạy trốn của mình đang tụ lại từng chút một, tự khôi phục, tốt đến mức như chưa bao giờ bị thương.

Trước nửa đêm, hai quá trình luân phiên lặp lại, làm cho y đổ một thân mồ hôi lạnh, đệm giường dưới người ướt sũng, như có thể vắt ra nước. Sau nửa đêm, giữa lúc mơ mơ màng màng, Diệp Duy Viễn biết mình lại nằm mộng, nhưng chính y lại không thể kiềm chế được suy nghĩ về những điều gần như bị quên lãng kia, giống như đó là những liều thuốc tốt duy nhất có thể cứu vãn y.

Lần đầu tiên Diệp Duy Viễn nhìn thấy người nọ là vào mùa xuân, một mùa xuân ấm áp ẩm ướt.

Khi đó y không gọi là Diệp Duy Viễn, chỉ là một đứa con hoang không có cha cũng không có tên tuổi. Mẹ của y là một nữ tu có tu vi không cao, mang theo y kiếm sống giữa ranh giới của thế giới tu sĩ và người phàm. Y đã từng đi qua những tiên lầu xa hoa, cũng từng đi qua các phố phường câu lan thấp hèn. Nhiều chốn như vậy, điểm chung duy nhất chính là tất cả nơi ấy đều không có chỗ cho bọn họ dung thân.

Trong trí nhớ, mẫu thân luôn luôn sợ hãi. Nàng sợ hãi cái gì đó không tồn tại mà y không thể hiểu.

Sợ hãi thứ gì đó không biết sẽ tìm tới cửa, cho nên xưa nay bọn họ không hề định cư ở một chỗ.

“… Ngươi không giống như bọn họ.”

Mẫu thân luôn nói như vậy, nàng không cho y nói chuyện với những người khác, không cho y kết bạn với những người khác, không cho y…

Một ngày nọ, nàng phát hiện y lặng lẽ chạy từ trong nhà ra ngoài, chơi đùa cùng những đứa trẻ người phàm trong chợ. Khi đó là lần duy nhất nàng phát hoả thật dữ dội đối với y. Nàng bắt y quỳ trong sân, dùng roi mềm quất vào đầu gối của y, lớn tiếng quát y, ép y thề rằng sẽ không bao giờ làm như vậy.

Roi quất xuống không đau trong nháy mắt, chỉ lưu lại một vệt đỏ, sau đó đau đớn mới bạo phát, như bị lăn trong dầu sôi.

“Mẫu thân, ta hận ngươi.”

Kỳ thực khi đó, y còn không biết thế nào là yêu, thế nào là hận, chẳng qua cảm thấy mẫu thân như vậy thật bất thường quá mức.

Nàng khóc, không chút nào che giấu, tê tâm liệt phế khóc lớn. Nàng là một nữ nhân rất đẹp, nhưng khi khóc lên lại không hề đẹp một chút nào, trái lại trông có hơi khó coi, trong ánh mắt chứa đựng một sự tuyệt vọng cuồng loạn, tiếng khóc gào làm người nghe hoảng sợ.

Y nhận ra, chính mình đã làm tổn thương trái tim bị đục thủng trăm ngàn lỗ của nàng.

Từng ngày như vậy trôi qua trong quá khứ. Một ngày nào đó, y đột nhiên nhận ra bọn họ đã lâu không chuyển nhà, lâu đến mức mùa đông đã qua, mùa xuân sắp đến.

Một nam nhân tự xưng là phụ thân y tìm đến cửa vào một ngày lập xuân. Y nhớ mẫu thân đặc biệt dậy thật sớm vào hôm đó, trang điểm lộng lẫy, thay xiêm y khi mình vẫn là tiên tử: Má hồng son đỏ, váy lụa đỏ thẫm, trâm cài kim sắc, nàng như biến thành một người khác, không phải mẫu thân của y, trở về làm Chu loan tiên tử Tạ Quân mà y xa lạ.

“Ngươi đã đến rồi.”

Mẫu thân tự mình nghênh đón nam nhân kia vào nhà. Bọn họ đi vào trong phòng, y lặng lẽ đi theo, nghe thấy nam nhân nói như thế này: “Y đã được định là người của Diệp gia.”

“Duy Viễn, ta là phụ thân của ngươi, tới dẫn ngươi về nhà.”

Y rất muốn hỏi, ông ta đang gọi ai? Nơi này không người nào tên là Diệp Duy Viễn, chỉ có một nữ nhân tuyệt vọng và đứa con bất hảo của nàng.

Y nhìn trong phòng, mẫu thân ngồi thẳng, sắc mặt lạnh lẽo, bên trong không có một tia lưu luyến, tựa như mấy năm qua bọn họ sống nương tựa lẫn nhau đã có ai đó trộm đi mất.

“Đến chỗ ngươi nên đến, đây là mệnh của ngươi.”

Y ngơ ngác bị nam nhân tự xưng là phụ thân này nắm tay dẫn đi, rời khỏi căn nhà nhỏ mà bọn họ mới ở lại được nửa năm.

Tất cả những người phụ trách hầu hạ nói cho y biết, y họ Diệp. Là huyết mạch của Diệp Giang Lâm, thành chủ của thành Vẫn Nhật. Bọn họ nhiều lần nói, số mệnh của y là làm con cháu của Diệp gia, thế nhưng mẫu thân của y lại không hiểu chuyện, để cho y lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy.

Nam nhân tự xưng là phụ thân y dẫn y lên một chiếc thuyền phúc to lớn làm từ gỗ đào, thuyền chạy trên biển ba ngày ba đêm, đi tới thế ngoại tiên cảnh gọi là “thành Vẫn Nhật” kia.

Phụ thân y nói cho y biết, Diệp gia là chủ nhân của nơi này, không có Diệp gia sẽ không có thành Vẫn Nhật của ngày hôm nay.

Tất cả mọi người cung kính gọi bọn họ là “thành chủ” cùng “tiểu thiếu gia”. Y chưa từng được nhiều người tôn kính như vậy, bất giác muốn trốn ra sau lưng thị nữ, nhưng Diệp Giang Lâm mạnh mẽ kéo tay y, muốn y đối mặt với mọi thứ.

Bọn họ ngồi trên xe kéo bởi thần thú có sừng trên trán, toàn thân trắng như tuyết, băng qua ngã tư huyên náo, đi đến phủ đệ của thành chủ tại trung tâm. Nơi này rộng lớn hơn rất nhiều so với những địa phương y từng thấy, rất giống chỗ ở của tiên nhân.

Diệp Giang Lâm dắt y băng qua đình viện. Trong sân trồng đầy cây dây leo y không biết tên, trên thân ngập tràn những đoá hoa tím sẫm. Màu sắc của chúng tựa như vừa được tắm nước, ướt đẫm, chen chúc với nhau, bị gió thổi qua, trông như hoả diễm lưu động, khiến người ta hoa mắt mê mẩn.

Y không biết vì sao trái tim mình lại đập điên cuồng vào giờ phút này.

Có một người đang ngủ phía dưới bụi hoa cách đó không xa, bộ dạng không hề có chút khuôn phép, chỉ lộ ra nửa người cùng vài sợi tóc đen. Nhìn thấy người kia, hô hấp của y đột nhiên dừng lại trong nháy mắt.

Y vẫn không thể tin được nơi này là nhà của mình, nhưng y biết, y muốn đi nhìn người kia.

“Hắn là…”

Ánh mắt “phụ thân” bắt đầu mơ hồ, hoặc có thể nói mọi thứ không quan trọng đều tan biến thành một luồng sáng trắng.

Toàn bộ thế giới, trời và đất quy về một nơi, ánh sáng, hình bóng cùng bụi đất, tựa như lay động bầu trời của y.

Y biết người kia là ai.

—— Ta rất muốn dừng lại chỗ này.

Đây là âm thanh của y sao. Y nhìn thấy bản thân lúc bé tránh né tay người bên cạnh, lảo đảo đi về phía đó.

Những dây hoa tử đằng thật dài, y vụng về vén chúng nó lên, để nhìn người đang ngủ dưới bụi hoa càng thêm rõ ràng: Dung mạo người kia rất đẹp, sống mũi cao thẳng, mặt mày thanh tú tuấn mỹ, bờ môi nhợt nhạt, tựa như bước ra từ trong tranh vẽ. Trong ngực của hắn ôm một trường kiếm trong vắt như băng, trên thân kiếm có khắc văn tự y xem không hiểu, còn lưỡi kiếm phát sinh từng luồng hàn khí.

Có lẽ động tác của y có hơi thô bạo, vài chuỗi hoa mĩ lệ yếu ớt rơi xuống, đụng vào nền cỏ xanh mượt dưới đất, phát ra tiếng động thật lớn, trời đất tĩnh lặng cũng vì thế rung động theo. Y quỳ ở bên cạnh người nọ, ngừng thở, im lặng nhìn hắn chăm chú.

—— Mùa xuân trong đình viện, chỉ có ta cùng người kia…

Làn gió thổi qua, hơi lạnh, nhưng ấm áp nhiều hơn, ánh nắng cũng rực rỡ ấm cúng, khiến người ta gần như không muốn mở mắt ra.

Y cảm thấy xoang mũi của mình ê ẩm, viền mắt nóng lên, cảm tình nào đó không thể nói rõ và cũng không thể diễn tả được cấp tốc lên men.

“…”

Mắt thấy người kia muốn tỉnh dậy, bốn phía nhanh chóng đổ nát, trở lại hư vô ban đầu.

Y bật mình ngồi dậy trên giường, gây ra động tĩnh thật lớn, khiến cho người rối đang canh giữ bên ngoài nhẹ nhàng tiến lại từ đằng xa.

“Chủ nhân?”

Giấy mỏng trên cửa phản chiếu cái bóng đang nghiêng đầu của nó, trong nháy mắt đánh thức y khỏi dư vị kiều diễm còn lưu lại từ trong mộng cảnh.

“Ta không sao.”

Y hét lớn một tiếng, nhưng chỉ mình y biết bên trong có bao nhiêu chột dạ.

Người rối rời đi, trở về ẩn núp trong bóng tối, để lại cho y sự yên tĩnh hiếm thấy.

Trong bóng đêm, y nghe thấy tiếng hít thở thô ráp của chính mình, rất lớn, tựa như toàn bộ thế giới đều có thể nghe được.

Y dùng sức bụm chặt nơi con tim đang đập, nó đập quá nhanh, không thể khống chế, giống như hoàn toàn không thuộc về y vào giây phút này. Từ rất lâu trước đây, y đã từng sợ sệt chính mình như thế, bởi vì y sẽ trở nên yếu đuối, sẽ trở nên dễ dàng bị thương.

—— ca ca.

Y che miệng lại, để xưng hô không gọi ra trong mộng hoá thành một tiếng thở dài lạnh lẽo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui