Lục Hoán Chi cuối cùng hồi hồn lại, sắc mặt tái đi, đột nhiên rút kiếm bên hông ra đâm về phía Lý Hiệp.
Lý Hiệp né tránh.
Gã lập tức tức tông cửa xông ra, lại bị Lý Mục dùng chân ngáng ngã xuống.
“Rầm” một tiếng, cả người gã ngã thật mạnh vào bậu cửa, mũi đụng phải máu chảy ra.
Nhóm kỹ nữ kêu lên sợ hãi.
Lý Hiệp ra hiệu cho nhóm cô gái bảo họ đi ra ngoài hết.
Các cô gái biết đêm nay trong quán thể nào cũng có chuyện.
Bên ngoài đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông, rõ ràng đều không phải nhân vật tầm thường.
Đặc biệt là người có sắc mặt âm trầm được người ta gọi là “Lý thứ sử” kia
Chẳng lẽ đó chính là Lý Mục vừa mới về Kiến Khang không lâu?
Các cô gái làm sao mà dám ở lại nữa, họ tránh né Lục Hoán Chi nằm dưới đất lần lượt đi ra ngoài hết.
Lục Nương là người đi cuối cùng, nhấc tà váy đi ngang qua Lý Hiệp.
Lý Hiệp mặt nghiêm trang, hạ lệnh:
– Tất cả những gì vừa rồi người này nói đều là bôi nhọ người khác.
Các ngươi miệng chặt một chút, những gì không nên nói thì không được nói.
Nếu như để ta nghe được một nửa tiếng gió gì, nghề nghiệp nơi này của ngươi không cần phải giữ lại nữa.
Lục Nương đứng lại, ban đầu không nói gì, chợt đưa tay lên rút cây trâm phượng tiên hoa mới tinh cài trong tóc, ngón tay sơn móng đỏ tươi cầm lấy nó chậm rãi cài vào vạt áo của y, nhìn thẳng vào y một lúc, ánh mắt như làn sóng mùa thu, nở nụ cười tươi như hoa mùa xuân, hơi thấp giọng nói:
– Nếu ngài không tin tôi thì về sau cứ thường tới nơi này, tự mình giám thị đi, chẳng phải càng yên tâm hơn đúng không?
Lý Hiệp đờ người, kịp phản ứng, nhìn bóng dáng cô ấy bước đi thanh thoát phóng khoáng, không khỏi thấy xấu hổ, vội kéo phượng tiên cài ở ngực xuống quay đầu lại, thấy tùy tùng của Lục Hoán Chi còn đang há hốc mồm nhìn mình, sau đó như lấy lại tinh thần xoay người muốn nhảy từ cửa sổ xuống chạy trốn, khẽ chửi thề một tiếng nhỏ, lao lên khống chế lấy xách ra ngoài, đóng cửa lại.
Lý Mục ngồi bên đầu Lục Hoán Chi, cho tay vào trong ngực gã lấy cầm phổ kia ra lật xem.
Hắn đã được nhìn chữ của Lạc Thần, cho nên nhìn một cái là nhận ra cầm phổ này là do nàng viết.
Khi ánh mắt hắn rơi xuống ngày tháng còn sót lại ở góc trang cuối cùng, máu trong người hắn như đông cứng lại.
Hắn nhìn chằm chằm nét mực kia, nhìn một lát, ánh mắt dần dần chuyển lên Lục Hoán Chi đang nằm dưới đất, chỉ vào mẩu giấy còn sót lại sau trang tiêu đề bị xé bỏ:
– Tờ còn lại đâu?
Giọng cả hắn nghe cực kỳ bình tĩnh, đáy mắt lại sóng đen đã bắt đầu dâng trào.
Lục Hoán Chi mở to mắt.
– Họ Lý kia, ngươi muốn biết ta càng không nói cho ngươi biết.
Ngươi đừng tưởng ngày đó ở trên đường phố cô ấy nói giúp ngươi là trong lòng thật sự có ngươi.
Ngươi là cái thá gì? Một võ nhân hàn môn, có xách giày cho cô ấy cũng không xứng.
Ngươi mang danh là trượng phu của cô ấy, nhưng mà bình thường ở trước mặt cô ấy cũng chỉ như con chó vẫy đuôi lấy lòng nịnh nọt cô ấy, sợ cô ấy không thèm để ý đến mình, có đúng thế không?.
Ngôn Tình Trọng Sinh
– Ta với cô ấy từ nhỏ đã quen biết nhau.
Cô ấy là người mềm lòng nhất trên đời này, không nhận ra ai là kẻ giả đáng thương ở trước mặt cô ấy, ngay cả khi nhìn thấy một người ăn xin cô ấy cũng cho người ta bát cơm ăn.
Hạng người chuyên vẫy đuôi với cô ấy, đừng nói ngươi là một người sống sờ sờ, dù ngươi là một con chó, cô ấy cũng sẽ đối xử tốt với ngươi.
Chẳng qua cô ấy thấy ngươi bị ta sỉ nhục trên đường, thấy thương hại ngươi, mới mở miệng giải vây cho ngươi mà thôi.
– Thật đáng tiếc, không chỉ một mình ta mà người qua đường đều nghe được, cô ấy như đang nói thay ngươi nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến đại huynh ta.
Ở ngay trước mặt nhiều người mà khen ngợi nhân phẩm của đại huynh ta.
– Đúng thế, Lục Hoán Chi ta không có đạo đức, không bằng heo chó, ta bị cô ấy mắng, ta cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà ngươi thì sao, trước kia ngươi dùng gian kế cướp cô ấy từ chỗ đại huynh ta, trên danh nghĩa là trượng phu của cô ấy, cô ấy dù đã gả cho ngươi nhưng mà vẫn luôn nhớ nhung đại huynh ta mãi không quên được.
– Lý Mục, ngươi đúng là một kẻ đáng thương!
Miệng gã không ngừng mở ra khép lại, máu từ trong lỗ mũi chảy ra, dần dần che kín hai gò má, lại chảy vào trong miệng gã, gã cũng không lau đi, dáng vẻ nhìn rất kinh khủng.
– Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, trang tiêu đề kia ở đâu?
Lý Mục như không nghe thấy gì, mặt không chút biểu cảm, hỏi lại lần nữa.
– Nếu như ngươi đã cho người đi theo dõi ta, vậy thì vừa rồi cũng nghe thấy rồi đó, đây chính là cầm phổ mà tháng Ba năm ngoái A Di đã tặng cho đại huynh ta, tên khúc phổ là Loan Phượng Minh.
Gã cười phá lên như kẻ thần kinh.
– Không ngại nói cho ngươi biết, trang tiêu đề đã bị ta xé đi rồi.
Mà trên đó đều là những lời cô ấy nói với đại huynh ta, ta càng không cho ngươi biết.
Lý Mục năm ngón tay siết chặt, khớp xương phát ra tiếng rắc giòn vang, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Hắn đưa tay ra túm lấy vạt áo của Lục Hoán Chi, nhấc cả người gã lên ném đi ra ngoài.
Lục Hoán Chi người tuy gầy nhưng cũng là một người đàn ông đã trưởng thành, cả người lại như túi giấy bay ra ngoài, “bịch” một tiếng nặng nề đụng vào bức tường đối diện, lại rơi tiếp vào trên chiếc bàn đặt cây đàn cầm, dây cầm bị đứt phát ra âm thanh lộn xộn, cả người mang theo cả chiếc bàn lăn xuống dưới đất.
Toàn bộ xương sườn của gã va vào tường đều bị gãy, gã đau đớn khoanh tay lại, cả người cuộn tròn, giãy giụa ở góc tường.
– … A Di với đại huynh ta tình đầu ý hợp, ngươi lại cướp đi người yêu của người khác, ngươi dựa vào đâu? Lẽ ra hiện tại cô ấy đã là a tẩu của ta rồi.
Gã vẫn còn lải nhải không chịu ngừng, giọng đứt quãng.
– Cô ấy với đại huynh ta là trời sinh một đôi, năm đó tại hội Khúc thủy lưu thương tiêu cầm hòa âm, ai cũng đều biết…Ngươi cho rằng cô ấy cũng chỉ tặng cho đại huynh ta mỗi một khúc phổ cầm kia thôi à? Trước kia cô ấy với đại huynh ta tặng nhau phổ cầm thường xuyên, tâm ý hòa hợp lẫn nhau.
Người cô ấy yêu là đại huynh ta…Cô ấy chỉ đang thương hại ngươi thôi…
Lý Mục bước nhanh đến.
Một chuôi kiếm đột nhiên đánh vào đầu gã.
Kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hộp sọ cứng rắn của con người dưới chuôi kiếm này giống như một cái vỏ trứng mỏng manh bị nứt ra.
Máu từ trên đầu Lục Hoán Chi chảy xuống, giống như dòng suối nhuộm cả mặt gã.
Cả người gã cuộn tròn, tứ chi run rẩy, như là ngay sau đó sẽ chết ngay lập tức, môi vẫn còn mấp máy hấp hối.
– Ngươi chờ đó…Chờ đại huynh ta đánh hạ Đông Đô…A Di không biết sẽ vui mừng như thế nào…
Hơi thở mong manh của gã cùng với thanh âm cuối cùng cũng đột nhiên im bặt.
Lý Mục bóp lấy cổ gã, một tay nhấc cao người gã lên, ghim ở trên bức tường ngay phía sau.
Dưới lòng bàn tay của gọng kìm sắt đã nhuốm vô số máu người, cổ của Lục Hoán Chi mỏng manh như cây sậy sắp mục nát vào mùa thu, hễ bị bẻ gãy là sẽ đứt lìa.
Máu từ lỗ mũi và khóe miệng của Lục Hoán Chi trào ra, nhưng khuôn mặt rõ ràng tràn đầy đau đớn kia tựa hồ còn mang một biểu cảm cổ quái xen lẫn hận ý cùng vui mừng, giống như là báo thù thành công.
Yết hầu gã bị bóp chặt, không thể thở được, mắt trợn trắng dã, đá chân yếu ớt vào không trung.
Lý Mục nhìn Lục Hoán Chi không có chút sức lực phản kháng, cơ thể giãy giụa một cách vô ích ở dưới năm ngón tay của mình, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên bộ mặt vặn vẹo gần như không còn nhận ra nguyên bản, nhìn một lát, bão tố, sóng thần và dòng thác núi dường như sắp phun trào trong khoảnh khắc tiếp theo ngưng tụ trong mắt hắn từ từ biến mất.
Thay vào đó, đáy mắt hắn chợt lóe lên một tia ảm đạm.
Dần dần, những đường gân xanh trên mu bàn tay vốn chằng chịt của hắn cũng hồi phục lại.
Hắn đột nhiên buông bàn tay đang bóp cổ Lục Hoán Chi ra, xoay người rời đi, không thèm nhìn gã lần nữa.
Lục Hoán Chi rơi từ trên tường xuống đất, nằm bất động như bị rút xương sống.
Lý Hiệp vừa rồi đã dặn dò Lục Nương xong, ra lệnh cho thủ hạ đuổi hết những người trong lâu đi, đóng cửa chính lại, mình thì canh giữ ở bên ngoài.
Cách một cánh cửa, y cũng có thể tưởng tượng được những gì đang phát sinh ở trong đó.
Ban đầu còn có thể nghe được tiếng nói cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lục Hoán Chi vọng ra ngoài, dần dần, bên trong yên tĩnh xuống, cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì, không khỏi thấy lo lắng.
Y lo lắng nhỡ đâu mà Lý Mục bị kích động mất khống chế mà gi3t chết Lục Hoán Chi, dẫu sao thì nơi này là Kiến Khang, lại là một người sống sờ sờ, hơn nữa còn là người của Lục gia, chỉ sợ sẽ xảy ra kiện tụng.
Y đang muốn đẩy cửa đi vào ngăn cản lại thấy cửa chính được mở ra, Lý Mục xuất hiện ngay trước mặt.
Sắc mặt của hắn thoạt nhìn cũng không hề tốt chút nào, nhưng xem như vẫn còn bình tĩnh.
Lý Hiệp lại liếc nhìn Lục Hoán Chi nằm dưới đất, thấy gã máu đầy đầu đầy mặt, nhìn rất kinh khủng, nằm bất động, vội vàng đi qua đưa tay ra dò xét hơi thở, phát giác vẫn còn sống chỉ là ngất đi mà thôi thì thở phào nhẹ nhõm, đi trở về đè thấp giọng nói:
– Lý tướng quân, ngài cứ yên tâm đi đi, tôi sẽ giám thị cậu ta cho ngài.
Làm ra chuyện như này chính cậu ta cũng không dám thừa nhận ở trước mặt Lục Quang đâu.
Nếu như Lục gia muốn tìm ngài gây sự, vừa rồi tôi cũng đã dặn dò cô gái kia rôi, sẽ nói là gã tới đây gây chuyện trước, suýt nữa gây ra mạng người, thứ sử vừa lúc đi ngang qua gặp chuyện bất bình ra tay dạy dỗ một chút mà thôi.
Lý Mục nói:
– Cảm ơn huynh đệ.
Có rảnh tôi sẽ làm chủ mời các huynh đệ uống rượu một bữa.
Lý Hiệp vội xua tay:
– Lý tướng quân khách sáo quá rồi.
Trước kia nếu không nhờ Lý tướng quân, đừng nói tôi với các huynh đệ có được ngày hôm nay, mà không chừng ngay cả mạng cũng không còn.
Huynh đệ bọn tôi vô cùng kính nể Lý tướng quân.
Đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Sau này hễ có chuyện gì cần huynh đệ chúng tôi hỗ trợ thì cứ lên tiếng, dù là đầu rơi máu chảy chúng tôi cũng sẽ không nề hà gì.
Lý Mục lại dặn dò, kêu chú ý nơi này để tránh sau này sẽ bị Lục Hoán Chi trả thù.
Trước mặt Lý Hiệp hiện ra một màn cô gái kia cài trâm hoa vào vạt áo của mình, ho khan một tiếng, gật đầu:
– Không cần ngài nói, tôi cũng sẽ cẩn thận.
Lý Mục khẽ mỉm cười, chắp tay với y rồi bước đi ra từ cửa sau, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm.
……
Để tiện cho nàng ở chung với cha mẹ, sau khi trở về hai người vẫn luôn ở tại Cao gia.
Lý Mục trở lại Cao phủ đã là giữa giờ Tuất.
Không đợi hắn xuống ngựa đã có hạ nhân chờ sẵn ra đón, lần lượt vấn an hắn, dẫn ngựa vào chuồng cho hắn.
Lý Mục đi vào, gặp A Cúc.
Hỏi thì mới biết hôm nay Cao Kiệu trở về sớm hơn mọi ngày, đang ở bên trưởng công chúa, hiện hai người đã về phòng.
– Phu nhân cũng ở trong phòng ạ.
Lý lang quân đã dùng cơm chiều chưa ạ? Phu nhân vốn định chờ ngài cùng về ăn cơm nhưng mà chờ mãi không thấy ngài về nên đã tự ăn trước rồi, dặn có phần cơm cho ngài đó.
– A Cúc nói thêm.
Lý Mục nói mình đã ăn ở bên ngoài, bảo bà không cần phải chuẩn bị cơm, sau đó thì mỉm cười đi vào bên trong.
Càng đến gần viện tử kia bước chân hắn càng chậm.
Cửa viện được mở ra sẵn.
Hắn biết nàng để cửa cho mình.
Trong viện mờ tối, nơi cửa sổ có ánh đèn dầu sáng rõ.
Mấy vú già thị nữ chờ ở dưới hành lang đang thì thầm trò chuyện, bỗng nhiên nghe được có tiếng bước chân thì quay đầu lại, thấy là hắn trở về thì vội ra đón, nói phu nhân đang ở trong phòng tắm gội.
Lý Mục xuyên qua bóng chuối bao phủ sân trong, bước lên bậc thang mái hiên, đi tới trước cửa sáng ngời, hắn trấn tĩnh lại, đẩy nhẹ cửa đi vào.
Phòng ngoài trống không, có bức mành treo ngăn cách bên trong và bên ngoài.
Thoáng có tiếng nước sàn sạt bên trong, Lý Mục nghe được tiếng ngân nga nho nhỏ của nàng, giọng hát trong trẻo dịu dàng, kiều diễm mê người.
Nước ấm rửa sạch dầu trơn, lộ ra dáng dấp đẹp đẽ.
Dù nhắm hai mắt lại hắn cũng tưởng tượng ra được cảnh tượng động lòng người cỡ nào ở bên trong vào lúc này.
Hắn chỉ cần duỗi tay ra, vén lên trướng mành mềm nhẹ như mây trước mặt này, đi đến trước mặt nàng là có thể hỏi nàng.
Nhưng mà cánh tay của hắn lại như bị rót chì, nặng đến mức không thể nào giơ lên được.
Quyển sách chưa tới mười trang ở trong ngực hắn giống như một ngọn lửa bị hắn cất vào đó cần dần nóng lên.
Cảm giác nóng như thiêu đốt, từ một góc thường giấu kín không rõ, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không ý thức được không ngừng lan tràn, làm hắn nhức nhối tứ chi, thấu xương lan tràn toàn thân cho đến từng tấc da thịt trên cơ thể.
Hắn cảm thấy nóng nảy không ổn định, không còn giữ được sự bình tĩnh vừa rồi trước mặt những người hầu của mình, khuôn mặt hắn dần trở nên cứng đờ.
Ngày ấy hắn đón nàng ra cung, trên đường gặp phải Lục Hoán Chi bị gã khiêu khích sỉ nhục, lúc nàng giải vây cho mình và Lục Hoán Chi phẫn hận bỏ đi, gã đã trút hết sự tức giận của mình lên vật cưỡi bên dưới.
Hình ảnh đó làm cho Lý Mục cảnh giác.
Lục Hoán Chi chỉ là một kẻ vô năng, kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế.
Nhưng mà người vô năng một khi giơ đao lên thì cũng có thể giết người.
Thân thể hắn đã từng bị Lục Hoán Chi dùng kiếm đâm xuyên qua.
Xuất phát từ trực giác, cũng là để bảo vệ nàng, dù cho có bị nói là đa tâm, sau khi đưa nàng trở về, hắn lập tức đi tìm Lý Hiệp, là vị cấp dưới mà ngày đó từng bị Hưng Bình Đế phái tới trợ giúp hắn đi Ba quận hiện giờ là Chưởng Đô vệ, tai mắt trải rộng bốn thành, nhờ anh ta phái người lưu ý hành động dị thường của Lục Hoán Chi.
Quả nhiên bị hắn đoán trúng.
Nhanh như vậy, Lục Hoán Chi đã bắt đầu trả thù hắn rồi.
Nhưng Lý Mục không ngờ tới chính là, sự trả thù của gã lại là thủ đoạn như thế.
Lý Mục mỗi khi nghĩ đến là thấy sợ.
Cũng không phải vì những thiệt hại về danh tiếng mà hắn có thể gặp phải, mà là vì nàng.
Nếu không phải Lý Hiệp thông báo ngay cho hắn và hắn đến kịp thời, chặn nó lại.
Nếu như bản cầm phổ được lan truyền rộng ra ngoài, kèm theo đó là lời đồn đại con gái Cao thị gửi gắm tương tư ngàn dặm đến cho tình lang, hắn không thể tưởng tượng được tình cảnh nàng sẽ phải đối mặt sẽ như thế nào.
May mà tất cả đều không phát sinh.
Lẽ ra hắn nên vì điều này mà thấy may mắn.
Hắn muốn lặng lẽ huỷ đi bản cầm phổ này, để chuyện này trôi qua nhanh nhất có thể, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì cả – bởi vì hắn biết, những gì mà Lục Hoán Chi nói đều là là những lời vu khống ác ý.
A Di của hắn nếu không phải một lòng yêu hắn thì làm sao vào năm ngoái nàng không màng đến sự phản đối của phụ thân kiên quyết đuổi theo hắn đến Nghĩa Thành, ở lại nơi hoang vắng cái gì cũng không có kia, bầu bạn bên hắn, từng bước một đi tới ngày hôm nay.
Từ lúc trên đường trở về, Lý Mục không ngừng tự nói với mình, Lục Hoán Chi chỉ là muốn chọc tức hắn nhằm để đạt được kh0ái cảm báo thù nho nhỏ đáng thương của gã.
Nhưng những lời kia vẫn như con rắn độc chui vào trong lòng Lý Mục, không thể nào thoát ra được, không đuổi đi được.
Hắn nghĩ đến phụ thân nàng lúc say rượu đã dạy mình viết chữ, nghĩ đến mới trở về mấy ngày, nàng đã mấy lần ở trước mặt hắn đề cập tới Lục Giản Chi, trong giọng nói đầy sự khen ngợi.
Hắn biết nàng hoàn toàn vô tâm.
Nhưng cũng bởi vì vô tâm, mới có thể thấy được ảnh hưởng của nàng đối với hắn sâu sắc đến cỡ nào.
Có lẽ nàng thật sự chỉ bố thí cho mình mà thôi, loại cảm giác này, ngay cả nàng chắc cũng không nhận ra.
Lý Mục khinh bỉ chính mình tại sao trong lòng lại có phỏng đoán âm u như thế, nhưng hắn lại không khống chế được.
Kiến Khang, toà vương thành mây tía này không chỉ là lăng mộ chôn vùi nghiệp lớn cùng yêu hận tình thù trong kiếp trước của hắn, mà còn luôn nhắc nhở hắn rằng trong cuộc đời của nàng có một phần rất quan trọng không có sự tham dự của hắn.
Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, hắn chỉ là một người đến từ bên ngoài đột ngột xâm nhập vào thế giới của nàng, không thích hợp chút nào.
Lý Mục chậm rãi quay đầu ánh mắt rơi vào giá để cầm phổ gửi cho nàng ở bên cầm án, nhìn rất lâu, sau đó đi qua.
Tiếng ngân nga nho nhỏ sau bức rèm mềm mại bỗng im bặt.
– Lang quân ơi, chàng về rồi phải không ạ?
Tiếng nàng hỏi không xác định từ bên trong vọng ra.
Không có ai trả lời.
Kèm theo tiếng nước tí tách, tiếng ngân nga khe khẽ của bài hát lại vang lên.
……
Lạc Thần thoải mái tắm một lúc lâu, nhưng không thấy Lý Mục trở về, ra gian ngoài cũng không thấy người khác, bèn đi hỏi thị nữ.
Thị nữ rất kinh ngạc, nói:
– Thế Lý lang quân không gặp mặt phu nhân ạ? Vừa rồi ngài ấy trở về, cũng vào phòng, một lát sau đi ra.
Chúng em còn tưởng ngài ấy đã nói với phu nhân rồi ạ.
Lạc Thần ngỡ ngàng.
Thật sự không biết lúc mình đang ngâm tắm thì hắn lại từng về phòng.
Đang lúc nghi hoặc, sực nhớ tới lúc nãy dường như mình nghe được gian ngoài có tiếng bước chân.
Lúc đó nàng còn hỏi một câu, không nghe thấy ai trả lời mà tự cười thầm bản thân nghe nhầm, cũng không hề để ý.
Nhưng thị nữ lại nói hắn có vào phòng.
Như vậy rõ ràng là mình không hề nghe nhầm, tiếng bước chân kia là của hắn.
Nhưng mà vì sao hắn trở về vào phòng rồi lại đột nhiên lại không báo một tiếng, thậm chí còn không đáp lại khi mình hỏi, cứ thế mà đi á?
Cho dù là có việc gì gấp thì cũng không đến mức không nói gì với mình câu nào mà đi luôn?
Lạc Thần thấy khó hiểu, vội bảo người hầu đi ra đằng trước xem hắn đã đi đâu.
Một lát sau, vú già kia trở lại nói tướng công và trưởng công chúa đã nghỉ ngơi trong phòng, đằng trước không thấy Lý lang quân.
Người gác cổng nói Lý lang quân cưỡi ngựa đi ra ngoài rồi, cũng không nói là đi đâu và khi nào thì về.
Lạc Thần hoàn toàn bối rối, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, cứ thẫn thờ đứng trước mái hiên, đứng một lát, đột nhiên một cơn gió xẹt qua bức tường, thổi những chiếc lá chuối lớn trong sân đập vào nhau, tạo ra âm thanh sàn sạt.
Vầng trăng biến mất trong làn mây mờ ảo, trên bầu trời xa xa, có một tia chớp yếu ớt, như thể trời sắp có mưa.
Lạc Thần lại đợi thêm một lúc nữa, cuối cùng thì quay người đi trở về phòng.
Nàng đứng ở gian ngoài, nhìn quanh, nghĩ bụng hắn có thể sẽ để lại vài chữ gì đó cho mình, bèn tìm kiếm trên bàn, đột nhiên ánh mắt rơi vào gác giá bên cầm án.
Trên gác giá toàn bộ đều là cầm phổ.
Ngoài những bài cổ nhạc đã thất truyền được nàng sưu tầm từ nhiều nơi, còn có một số bản cầm phổ do nàng tự sáng tác trước kia.
Nàng là một người hoài cổ, toàn bộ cầm phổ bao gồm cả bản sơ thảo phổ nhạc cũng đều không vứt đi mà xếp chỉnh tề theo ngày tháng và lưu giữ nó.
Nhưng vào lúc này, gác giá cầm phổ kia rõ ràng có dấu vết có người lật xem.
Có mấy bản còn đặt lung tung trên đó, cũng không được cất đi.
Lạc Thần vội đi qua cầm mấy bản cầm phổ kia lên, mở ra, phát hiện trong đó có những bản thảo của mấy năm trước sau khi mình phổ nhạc thì có gửi cho Lục Giản Chi để giao lưu, trên đó ngoài cảm xúc của bản thân về việc sáng tác nhạc còn có một số nhận xét của huynh ấy, sau khi điều chỉnh lại thì dựa theo ngày tháng mà vẫn luôn đặt ở đó, bản thân chưa từng động vào.
Bây giờ lật ra lại, giấy đã ố vàng theo thời gian, nhưng vết mực trên giấy vẫn còn rõ.
Lạc Thần thần hết cả người.
Nàng hiểu ra rằng chắc là Lý Mục đã lấy ra những bản cầm phổ này rồi.
Nàng yên lặng nhìn mấy bản thảo cầm phổ cũ này, đột nhiên, trong lòng dâng lên cảm giác bất an.
Có phải vừa rồi hắn không nói với mình một tiếng nào mà đi luôn là bởi vì trong lúc vô tình đã phát hiện mấy bản cầm phổ giao lưu giữa nàng và Lục Giản Chi lúc trước không? Và hắn không vui không?
Nàng lại nghĩ tới về Kiến Khang đã nhiều ngày, cảm giác của hắn mang đến cho nàng cũng không giống như lúc trước.
Tim nàng chợt thắt lại, nhìn ra cửa sổ đêm tối sắp mưa, trong lòng thầm lo lắng và sốt ruột, cực kỳ mong hắn về sớm để giải thích cho hắn hiểu.
……
Từ Doanh từng là nhạc sư nổi danh nhất trong cung, bởi vì tuổi già sức yếu mà từ mấy năm trước đã ra khỏi cung và sống tại một viện nhỏ chật chội ở thành Nam.
Cũng may ông ta còn có chút danh tiếng, bình thường có thể dựa vào dạy đệ tử và kỹ nữ kiếm sống, tối nay không có việc gì, vốn dĩ đã đi ngủ sớm nhưng lại bị lão bộc đánh thức, nói là có khách tới tìm ra tay rất rộng rãi.
Lão nhạc sư vội vàng đứng lên ra ngoài đón.
Bên ngoài gió đêm nổi lên, trong sân tán cây cổ thụ đung đưa xào xạc, trời không ngừng sấm chớp, sắp mưa to rồi.
Ông ta nhìn thấy có một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn đứng ở trong viện, mặc áo bào gió, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, biết hắn chính là vị khách hào phóng kia, vội vàng đi lên mời đi vào trong nói chuyện.
Người đàn ông trẻ tuổi kia đứng bật động, chỉ hỏi ông ta:
– Tôi nghe nói khúc phổ có thể bày tỏ tình yêu.
Ngài có thể đọc hiểu và giải ý nghĩa của nó không?
Từ Doanh ngẩn người rồi thở phào, nói:
– Tất nhiên rồi.
Ta đã thấm nhuần cả nửa đời người, hễ là khúc phổ gì đều nghe hiểu được ý nghĩa bên trong đó.
– Tốt quá.
Tôi có một khúc phổ muốn nhờ ngài xem và giải nghĩa nó.
Người đàn ông trẻ tuổi nói, lấy một bản nhạc ở trong ngực ra, đưa tới.
Hết chương 101.