Một tia nắng ban mai yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào.
Lạc Thần đêm qua ngủ không được yên, khi trời tờ mờ sáng thì đã tỉnh dậy.
Vừa mới tỉnh, còn chưa mở mắt ra, trong đầu nàng lập tức hiện ra cảnh tượng đêm qua.
Nàng mở choàng mắt ra.
Lý Mục nằm nghiêng một bên, một tay ôm nhẹ eo của nàng, bao lấy nàng trong lòng của mình.
Bên trong tia nắng ban mai mờ ảo, hắn vẫn đang nặng nề ngủ chưa tỉnh dậy, trán nàng đặt dưới cằm hắn, hơi thở ấm áp theo hô hấp của hắn nhẹ nhàng phất qua trán và mặt nàng.
Bên tai im ắng, không nghe được âm thanh gì cả.
Mưa rền gió dữ đêm qua đã biến mất không dấu vết.
Lạc Thần từ từ nhắm đôi mắt còn hơi đau và sưng lên, tiếp tục lặng lẽ cuộn tròn bên cạnh hắn.
Nhưng mà nỗi lòng vẫn thấy hỗn loạn.
Đêm qua về sau đó, hắn vẫn luôn ôm nàng, không ngừng an ủi nàng, cho đến khi nàng mệt mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng hắn mới thôi.
Nàng biết hắn không phải cố tình đối xử với mình như vậy.
Nàng yêu người đàn ông tên Lý Mục như thế này, cho nên dẫu cho hắn từng rất đáng sợ, lúc ấy làm cho nàng sợ hãi đến khóc không ngừng, khi qua đi, nàng cũng mau chóng tha thứ cho hắn.
Mọi việc thoạt nhìn giống như đã qua rồi.
Nàng biết, sau này hắn sẽ không bao giờ đối xử với nàng như thế nữa.
Đây là một trực giác.
Nàng rất tin tưởng người đàn ông này.
Họ sẽ tiếp tục giống như trước kia, hắn tiếp tục yêu thương chiều chuộng nàng, nàng cũng có thể tiếp tục vô ưu vô lự làm thê tử của hắn, lúc vui vẻ sẽ làm nũng với hắn, lúc không vui sẽ giận dỗi hắn.
Mà hắn sẽ luôn luôn đối tốt với nàng.
Ngoại trừ đêm qua.
Nhưng trong đáy lòng, rõ ràng có một thanh âm khác, lặng lẽ nhắc nhở Lạc Thần.
Sau khi trải qua những thăng trầm của đêm qua, trong lòng nàng đã không thể thực sự bình tĩnh như trước nữa.
Lang quân Lý Mục của nàng vốn dĩ làm nàng mỗi khi nhớ tới sẽ cảm thấy vô cùng an toàn, nhưng hiện tại, nàng đã không tìm lại được cảm giác an tâm này ở trên người hắn nữa.
Trực giác của nàng lặng lẽ nhắc nhở nàng, Lý Mục nhất định còn có chuyện giấu nàng.
Chỉ bởi vì bị hắn nhìn thấy những bản thảo cầm phổ trước kia của nàng với Lục Giản Chi, hoặc là lần này trở về, nàng ở trước mặt hắn sơ ý nhắc đến Lục Giản Chi hai câu, hắn lại trở nên khác thường như thế, nàng thật sự không thể tin.
Nhưng mà hắn lại không nói với nàng.
Nàng cảm thấy rất bất lực.
Một đêm mưa to đã làm hoa cỏ bị rụng rơi đầy đất.
Bên ngoài, vú già với thị nữ dậy sớm nhìn thấy những cành hoa bị gãy rơi đầy đất, bụi chuối tây bị đổ gãy, vừa trách cái thời tiết quỷ quái này vừa bắt đầu dọn dẹp sân.
Cây chổi quét qua hành lang ẩm ướt, phát ra tiếng sột soạt nhẹ.
Lý Mục tỉnh dậy, nhưng không mở mắt ra ngay lập tức mà chỉ chậm rãi siế chặt cánh tay, ôm cơ thể mềm mại ấp áp ở trong lòng mình hơn chút nữa.
Một lát sau, hắn cảm thấy có một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt v e gò má đã có gốc râu nhô lên sau một đêm của mình, mở mắt ra, thấy nàng mở đôi mắt còn sưng húp vì khóc đêm qua đang nhìn mình.
Hắn nhìn nàng chăm chú, từ từ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang đặt trên má mình, đưa lên môi và hôn lên ngón tay của nàng.
– Còn buồn ngủ không? Nàng ngủ tiếp đi, ta nằm với nàng.
Hắn dịch lại gần, nhẹ nhàng cọ cái cằm lên mặt nàng.
Lạc Thần nhu thuận vâng một tiếng, ở trong lòng hắn từ từ nhắm mắt lại.
……
Nếu trong triều không có việc gấp, quan viên năm ngày nghỉ tắm rửa một lần, hôm nay là một ngày nghỉ tắm gội.
Trước kia, dù là nghỉ tắm gội thì Cao Kiệu cũng sẽ đi nha thự Đài Thành, nhưng hôm nay ông lại phá lệ ở lại bầu bạn bên Tiêu Vĩnh Gia.
Đến tuổi trung niên, ông chẳng những làm hòa với thê tử, hiện giờ lại sắp được làm cha lần nữa.
Mang danh sợ vợ nhiều năm, cuối cùng cũng có thể xoay người rồi.
Cao Kiệu khó nén được sự đắc ý trong lòng, vui mừng lộ rõ trên mặt, người khác hỏi, tất nhiên là muốn khoe khoang ra rồi, vì thế không tới hai ngày, người trong nha thự đều biết và đồng loạt chúc mừng ông.
Tin tức trưởng công chúa có tin vui ngay sau đó trong cung cũng biết được.
Cao hoàng hậu tuy rằng không ra cung nhưng lúc ấy cũng phái cung sứ mang theo quà mừng đến, bày tỏ niềm vui mừng của mình khi biết được tin vui, dặn dò bá mẫu dịu khó dưỡng thai.
Cao Kiệu sáng nay tâm tình sung sướng, thức dậy rồi ở trong phòng nhìn Tiêu Vĩnh Gia chải tóc, lại giành đòi vẽ mày cho vợ.
Vẽ xong rồi, Tiêu Vĩnh Gia soi qua gương, tỏ vẻ không vừa lòng.
Cao Kiệu tự xưng là cao thủ đan thanh, bị vợ chê rõ ràng như thế làm sao chịu từ bỏ, cứ đòi phải vẽ lại lần nữa bằng được thì thôi.
Hai người một người ngại phiền một người kiên nhẫn dỗ dành, thì thầm cười nói, đúng là chẳng khác đôi phu thê trẻ tuổi.
Một lúc lâu sau, nghe hạ nhân truyền lời nói con gái con rể tới, bấy giờ mới cùng nhau đi ra, giữ hai người ở lại dùng cơm sáng.
Ăn cơm xong, Lạc Thần đưa mẫu thân về phòng nghỉ ngơi.
Lý Mục xin phép được trò chuyện với Cao Kiệu.
Cao Kiệu biết hắn chắc là có việc, dẫn hắn đi thư phòng, cười vui nói:
– Kính Thần này, tối đó cha uống nhiều quá.
Nếu như con không muốn tập viết chữ, cha sẽ không ép con đâu.
Nhưng mà nếu như con muốn học, chỗ cha có mấy quyển được lắm.
Cha biết con bận việc, nhưng con cứ cầm đi, lúc rảnh có thời gian thì học.
Mỗi ngày đều là tích một hai chữ, cái gọi là bước ngàn dặm, tụ suối về biển, thời gian trôi qua nhất định có ích lợi…
Vừa nói vừa đi đến kệ sách lấy sách ra, cầm tới.
Lý Mục cung kính nhận lấy, cảm ơn cha vợ.
Cao Kiệu bảo hắn ngồi xuống, lúc này mới hỏi có chuyện gì.
Lý Mục không ngồi mà lại hạ bái với Cao Kiệu, sau đó quỳ lễ, rất trịnh trọng.
Cao Kiệu vội kêu hắn đứng lên, khó hiểu nói:
– Con làm vậy là sao?
Lý Mục vẫn quỳ, nói:
– Con cũng không giấu cha, đêm qua con làm Lục Hoán Chi bị trọng thương.
Hôm nay ngự sử nơi đó đã chuyển lời cho con.
Con chỉ sợ Lục Quang sẽ mượn cớ gây chuyện với nhạc phụ.
Con biết mình đã quấy nhiễu sự yên bình của nhạc phụ, mong nhạc phụ tha thứ cho con.
Ngày đó Lý Mục trở về trên đường gặp phải Lục Hoán Chi bị gã khiêu khích và sỉ nhục, việc này Cao Kiệu đã được Cao Thất bẩm báo lại rồi.
Tuy trong lòng ông thấy bất mãn với cậu con trai kia của Lục gia, nhưng nghĩ sự việc đã qua nên cũng thôi, lại không ngờ rằng sự việc vẫn còn chưa xong, giật mình:
– Tại sao con lại làm con trai Lục gia bị thương? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Lý Mục nói:
– Đêm qua con cùng với mấy huynh đệ đi Tần Hoài uống rượu, đúng lúc đụng phải Lục Hoán Chi, một lời không hợp, con lỡ tay đánh gã trọng thương.
Cao Kiệu hỏi cụ thể vết thương, khi nghe Lục Hoán Chi bị chuôi kiếm đánh vỡ đầu, xương sườn bị gãy, người bị ngất đi, thì kêu lên thành tiếng, từ trên ghế đứng lên, đi qua đi lại vài bước, dừng lại, nhíu mày nhìn Lý Mục.
– Kính Thần, con đi với người khác đến nơi như kia thì cũng thôi, giao tiếp xã hội khó tránh khỏi.
Nhưng cha cho rằng con luôn là người trầm ổn.
Con trai Lục gia vô lễ, con ra tay dạy dỗ cũng không sao, nhưng việc gì cũng phải có mức độ.
Sao con lại ra tay nặng như thế? Nhỡ đâu bị con đánh chết người, dẫn đến kiện tụng thì làm sao?
Giọng điệu của ông trang nghiêm.
Lý Mục dập đầu:
– Lúc đó con thật sự là mất đi chừng mực.
Con xin nhận trách nhiệm toàn bộ.
Chỉ là việc này còn làm liên lụy đến cha, con xin cha thứ lỗi ạ.
Cao Kiệu yên lặng một lát, lắc đầu thở dài:
– Thôi thôi.
Đứa con trai Lục gia kia cũng quá vô lễ, nhân phẩm tâm tính khác một trời một vực với huynh trưởng nó.
Đánh thì đã đánh rồi, con là con rể của cha, lẽ nào cha mặc kệ hay sao? Con đứng lên đi.
Lý Mục lúc này mới đứng dậy.
– Con còn trẻ, khó tránh khỏi khí thịnh, ra tay nặng, lại thất thủ nữa.
May mà lần này không gây ra mạng người gì.
Con phải nhớ lấy, sau này không được lỗ m ãng như thế nữa.
Lý Mục cung kính vâng dạ.
Cao Kiệu bảo hắn đi trước.
Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi về chỗ ngồi, tính toán viết thư cho Lục Quang.
Viết xong thư lại tự thấy không ổn.
Tạm thời không bàn luận ai đúng ai sai, dù sao cũng là con rể mình đánh người ta bị thương nặng, lúc này còn đang hôn mê, chỉ gửi phong thư thôi có vẻ như không đủ thành ý.
Suy nghĩ rất lâu, Cao Kiệu quyết định vẫn đích thân đi gặp Lục Quang.
Tuy rằng hy vọng không lớn, nhưng Cao Kiệu vẫn quyết định đi trước một chuyến, xem xem sự việc có thể giải quyết ổn thỏa không.
Vì thế ông vẫn viết một bái thiếp nhét vào trong tay áo, mới đi được nửa đường thì người nhà vội vàng đuổi theo nói Lý Mục vừa rồi bị truyền đi Ngự Sử đài, bấy giờ mới biết Ngự sử Trung Thừa Đinh Tung đã nhận được tố cáo của Lục Quang, tố cáo Lý Mục đêm qua đã đánh Lục Hoán Chi bị trọng thương, yêu cầu nghiêm trị, lấy chính kỷ cương.
– Sự việc đã kinh động đến bệ hạ rồi.
Bệ hạ phái Tân An Vương thay mặt giám sát.
Bên kia vừa mới có người tới, truyền Lý lang quân lập tức đi chất vấn.
Cao Kiệu cau mày, lập tức đổi hướng vội vã đi Đài Thành.
……
Lạc Thần đưa mẫu thân về phòng, ngồi bên cạnh bà, nghe bà nói thời tiết trở nên nóng hơn và dự định đến Bạch Lộ Châu để trốn cái nóng mùa hè, miệng thì đáp lời bà nhưng trong lòng lại đang nghĩ chuyện tối qua, dần dần mất tập trung.
Chợt nghe mẫu thân lại gọi mình, lúc này mới định thần lại, thấy mẹ nhìn sang, vẻ mặt lo lắng, vội vàng đáp lên.
Tiêu Vĩnh Gia sờ trán con gái, thấy không có gì khác thường cả.
– Con có tâm sự à? Mẹ thấy con sáng nay mí mắt sưng sưng, tối hôm qua ngủ không ngon hả con? Vừa rồi mẹ nói chuyện với con mà con cứ suy nghĩ đâu đâu không tập trung.
Lạc Thần làm sao dám cho mẫu thân biết chuyện đêm qua, sáng ngay khi vừa dậy nàng đã dặn dò vú già với thị nữ không được đề cập nửa câu chuyện đêm qua Lý Mục về muộn và có thái độ khác thường của hắn.
Lúc này nghe mẫu thân hỏi đến thì phủ nhận ngay.
Thấy mẫu thân có vẻ không tin mà nhìn mình, nhớ tới vừa rồi mẹ nói muốn cùng mình dọn đi lên đảo để tránh nóng, cha cũng rất tán thành, chần chừ một chút mới ngập ngừng nói:
– Mẹ ơi, con cũng rất muốn ở lại với mẹ, nhưng mà chắc không được rồi ạ.
Chờ lang quân xong việc ở đây, con và huynh ấy sẽ đi thăm mẹ chồng, sau đó có lẽ là đi Nghĩa Thành luôn ạ…
Vừa mới về nhà mấy ngày đi rồi, trong lòng Lạc Thần thật sự không nỡ xa cha mẹ một chút nào.
Nhưng nghĩ Lý Mục đêm qua nói hắn không thích hoàng thành này chút nào, trái tim nàng bất giác mềm đi.
Nàng nói xong nhìn mẫu thân, ánh mắt áy náy.
Tiêu Vĩnh Gia sửng sốt, suy nghĩ một chút, gật đầu:
– Cũng được.
Chuyện bên Nghĩa Thành Trường An rất quan trọng.
Nếu như Kính Thần ở đây lâu quá cũng không tốt.
Con cứ đi đi, không cần lo cho mẹ.
Mẹ có cha con rồi.
Lạc Thần gật đầu, dựa lại gần hơn, nhẹ nhàng xoa lên bụng nhỏ của mẫu thân.
– Mẹ ơi, chờ mẹ sinh rồi, mẹ nhớ báo tin cho con đó.
Tiêu Vĩnh Gia cười, ôm lấy con gái:
– Biết rồi.
Làm sao mẹ quên con được.
Lạc Thần ngả vào mẫu thân, cầm lòng không đậu lại nghĩ đến chuyện đêm qua, cuối cùng không kìm được hỏi:
– Mẹ ơi, lúc trước mẹ có dạy con, muốn con luôn nhớ mình là thê tử của Lý Mục.
Con cũng muốn làm tốt…
Nàng ngập ngừng, ngồi thẳng lên nhìn mẫu thân.
– Nhưng nếu như trong lòng huynh ấy có chuyện lại không nói cho con.
Vậy con nên làm gì đây ạ?
Tiêu Vĩnh Gia nhìn con gái:
– Nó có chuyện giấu con à?
– Sao có thể ạ? – Lạc Thần lập tức lắc đầu phủ nhận.
– Con chỉ nghĩ đến thuận miệng hỏi thôi ạ.
Nghĩ mấy ngày nữa là đi rồi, nhỡ đâu sau này huynh ấy như thế, con hỏi trước để còn biết đường ạ.
Nàng ra vẻ nhẹ nhàng, nói xong còn cười với mẫu thân.
Tiêu Vĩnh Gia không hỏi nhiều nữa, chỉ nói:
– Những lời này của con…con từng hỏi mẹ rồi…
Bà trầm ngâm một lát, chợt cười, lắc đầu.
– Người khác không biết, con là con gái của mẹ thì biết rõ nhất.
Mẹ với cha con ở bên nhau đã hơn hai mươi năm, cha con vẫn luôn có chuyện thì không nói cho mẹ.
Mẹ thường suy nghĩ đến bản thân, tại làm sao lại thế? Đúng là vậy đấy, mẹ với cha con va chạm liên tục, vẫn luôn không hòa hợp với nhau, trước kia đã khiến cho con bị thiệt thòi quá nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, với mẹ mà nói, là mẹ quá hiếu thắng, trước kia ngay từ ban đầu là mẹ chèn ép cha con, mới khiến cho cha con tránh mẹ còn không kịp.
Nhưng mà con thì lại khác mẹ…
Tiêu Vĩnh Gia nhìn con gái.
– Cũng trách mẹ, từ nhỏ đến lớn quá nuông chiều con, làm cho tính tình con mềm yếu nhu nhược.
Mẹ nghĩ, lang quân của con nếu như vẫn luôn coi con là người cần nó bảo vệ, thì làm sao nó có thể dễ dàng nói cho con biết khi nó có tâm sự?
– Cho nên mẹ mới từng nói với con, con phải quên đi bản thân là con gái Cao gia, phải coi mình thật sự là thê tử của nó.
Thế nào là phu thê? Con không chỉ là người cần nó bảo vệ con.
Con phải để nó biết, nếu như nó gặp chuyện, con có thể đưa tay cho nó.
Dù cho con không giúp được nó bao nhiêu, con cũng sẽ không buông tay, con sẽ không bao giờ rời bỏ nó.
Nghĩ được như thế, nó gặp chuyện tất nhiêu cũng sẽ không giấu con.
Lạc Thần xuất thần.
Tiêu Vĩnh Gia cười, thở dài:
– Vợ chồng hòa hợp là chuyện cả đời.
Nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Mẹ chính là như thế.
Bà cầm tay con gái, ôn tồn nói:
– A Di à, tính cách con tốt hơn mẹ, con cũng thông minh hơn mẹ.
Những lời mẹ nói có đúng hay không, con có thời gian thì suy nghĩ kỹ.
Lạc Thần nhìn mẫu thân, gật đầu:
– Mẹ ơi, con biết rồi ạ.
……
Sáng sớm, nha thự Ngự sử Đài Thành vô cùng náo nhiệt.
Ngày hôm nay nghỉ tắm gội, ở Đài Thành hiếm khi Cao Kiệu không có mặt làm việc, mọi người cuối cùng có thể yên tâm ở nhà, thế rồi lại bị Lục Quang ép tới.
Ngự sử trung thừa Đinh Tung có thể nói là chán không thể tả, lại bị bắt phải đi làm việc, hơn nữa ngay cả hoàng đế cũng bị kinh động, còn phái Tân An Vương Tiêu Đạo Thừa đến giám sát, chỉ đành phải mặc quan phục vội vàng đi làm, gặp Tân An vương xong, một mặt trấn an Lục Quang đang phẫn nộ, một mặt chờ Lý Mục tới.
Thật không ngờ Lý Mục lại ra tay đánh cho Lục Hoán Chi con trai của Lục Quang bị thương nặng.
Theo thuộc quan phái đi Lục gia khám nghiệm vết thương trở về bẩm báo, những gì Lục Quang nói không phải là phóng đại, Lục Hoán Chi bị thương khá nặng, vỡ đầu, một bên xương sườn bị gãy, hơn nữa qua một đêm rồi đến lúc này vẫn còn đang bị hôn mê.
Đinh Tung không ngừng kêu khổ trong lòng.
Lẽ ra vụ án này không khó giải quyết, là một vụ án đánh người trọng thương rất bình thường mà thôi, nhưng mà người liên quan đến vụ án là mệnh quan triều đình, cho nên mới liên lụy đến mình phải có mặt ở đây để giải quyết.
Mà hơn nữa là, bởi vì một bên là Lục thị, một bên khác là Cao gia, mà người đánh người khác bị thương lại là Lý Mục vừa mới đánh hạ Trường An, lập công lao lớn cho triều đình.
Vấn đề liền trở thành cực kỳ khó khăn.
Đinh Tung trong lòng thấp thỏm bất an, mãi sau mới nghe được tiếng bước chân bên ngoài nha thự truyền đến, ngẩng lên nhìn thấy là Lý Mục tới.
Mặc dù đã được triệu tập tới nhưng còn chưa định tội, hơn nữa chức quan cấp bậc của hắn còn cao hơn mình, Đinh Tung vội vàng đi ra ngoài đón hắn đi vào.
Lý Mục đi vào, bái lễ với Tiêu Đạo Thừa vẻ mặt cười tươi, sau đó quay sang Lục Quang đứng bên.
Lục Quang mặt mày xanh mét, còn chưa đợi người khác nói gì là lạnh lùng quát lên:
– Lý Mục, Hoán Chi con ta hôm đó ở trên phố vô ý cưỡi ngựa đụng vào hạ nhân của ngươi, chỉ cạnh khóe có vài câu thôi, vì sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn với nó như thế? Mà nó đã qua một đêm rồi mà vẫn còn đang hôn mê, sống chết còn chưa biết.
Ngày hôm nay nếu như ngươi không nói cho rõ ràng với ta, ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Tân An vương ho khan một tiếng:
– Lục thượng thư tạm thời bớt giận.
Cô vương đã tuân mệnh đến đây, có thể cho ta hỏi chuyện đêm qua rốt cuộc xảy ra như thế nào không?
Lục Quang quay sang nhìn hạ nhân.
Người đó chính là tùy tùng đi theo Lục Hoán Chi đêm qua, gã quỳ thụp xuống cụp đầu nhắm mắt nói:
– Nhị công tử nghe nói Tần lầu thành Nam có người giỏi đàn hồ cầm, vì hâm mộ danh tiếng mà đến đó, chủ yếu là muốn nghe một khúc đàn mà thôi.
Không ngờ gặp được Lý tướng quân.
Lý tướng quân không nói lời nào đã nhốt nhị công tử ở trong phòng đánh nhị công tử thành thế kia.
Đánh xong còn nghênh ngang bỏ đi.
Những gì nô nói đều là sự thật, không có câu nào dối trá.
Tân An vương nhìn Lý Mục, ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối:
– Lý tướng quân, nếu như lời nô gia này là thật, Lý tướng quân thế là không đúng rồi.
Dù là có ân oán cá nhân gì, nhưng mà ra tay đánh người khác bị thương nặng, ngay cả quốc pháp cũng không thể dung thứ được.
Hơn nữa Lý tướng quân còn là mệnh quan triều đình, thân ở địa vị cao, càng nên là tấm gương tốt, cớ gì lại hành sự kích động lỗ m ãng như vậy?
Lục Quang vỗ bàn:
– Lý Mục, ngươi có gì để nói không?
Ông ta vừa thốt lên xong, bên ngoài lại có tiếng nói.
– Lục thượng thư, nhị công tử còn đang hôn mê, đương nhiên là chưa từng mở miệng.
Nó đã không nói được gì, cớ gì ông lại đi tin những điều vô nghĩa của một nô bộc trong nhà?
Mọi người nhìn về hướng có tiếng nói, thấy là Đô Vệ Lý Hiệp bước nhanh đi vào, tới trước mặt thi lễ với Tiêu Đạo Thừa, quay sang nhìn Lục Quang.
– Lục thượng thư, gia nô nhà ngài có bệnh hay quên quá, đêm qua vừa mới gặp nhau xong, tại sao lại không nhắc đến tôi vậy? Tôi cũng có thể làm chứng.
Tối hôm qua tôi có mặt ở Tần lầu.
Lệnh công tử đúng là bị Lý tướng quân đánh, rất nhiều người đều chứng kiến.
Nhưng mà mọi chuyện lại không hề giống như lời của nô bộc nhà ngài nói.
Lúc ấy rõ ràng là Lục công tử thấy sắc nổi lòng th@m muốn làm chuyện vô liêm sỉ với nữ tử đánh hồ cầm.
Ccô gái kia liều chết phản kháng, khiến cho Lục công tử nổi giận, Lục công tử rút kiếm muốn c**ng bức.
Vừa may đêm qua tôi với Lý tướng quân cũng có mặt ở Tần lầu, nghe thấy có tiếng kêu cứu của phụ nữ bèn qua đó xem, liền khuyên Lục công tử thu tay lại.
Lục công tử đã bất mãn sẵn với Lý tướng quân, người qua đường đều biết, lúc ấy không những không nghe mà còn đâm kiếm vào Lý tướng quân.
Anh ta quay sang Tiêu Đạo Thừa.
– Tân An vương minh giám.
Tình cảnh lúc đó tôi tận mắt nhìn thấy.
Lục nhị công tử như phát điên, Lý tướng quân vì tự vệ mới phải ra tay, nhất thời thất thủ mà đánh người hơi nặng tay một chút, nhưng mà cũng không phải cố ý.
Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi đã tận mắt chứng kiến.
Lục Quang giận giữ:
– Lý Hiệp, ai mà không biết quan hệ giữa ngươi và Lý Mục, ngươi đứng ra làm chứng, ai mà tin được?
Tùy tùng kia thấy gia chủ nổi giận, vội vàng há mồm đang muốn hùa theo kêu oan, chợt nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp, ngẩng lên thấy là Cao Kiệu cũng tới, tức thì không dám hó hé gì nữa, vội cúi đầu xuống.
Mọi người vội ra nghênh đón, ngay cả Tiêu Đạo Thừa cũng đứng dậy.
Lục Quang bất động, thấy Cao Kiệu chắp tay thi lễ với mình thì cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, nói:
– Cao tướng công, ta biết con rể ông xã giao rộng.
Nhưng mà những lời làm chứng kia đúng là quá nực cười.
Quan hệ hai người thân thiết, lời làm chứng đó làm sao đáng tin?
Cao Kiệu cau mày.
– Lục thượng thư, Lý Mục lỡ tay làm Hoán Chi bị thương, tôi cũng đang rất kích động đây.
Việc này tạm thời không bàn luận thị phi đúng sai thế nào, đánh người khác bị thương vẫn không thể chấp nhận được.
Vừa rồi tôi dự tính đi thăm Hoán Chi rồi gặp ông trao đổi bàn bạc làm thế nào để chấm dứt chuyện này.
Nghe nói ông đến đây, tôi cũng tới theo.
Ông nhìn gia nô Lục phủ quỳ dưới đất.
- Vừa rồi những gì ông nói cũng từ hạ nhân trong phủ ông.
Gã cùng với nhị công tử có quan hệ thân thiết sợ rằng còn hơn cả Lý Đô vệ với Kính Thần nữa.
Gã có thể làm chứng cho nhị công tử, nếu như những lời Lý đô vệ là thật, vì sao không thể nói vài câu cho Kính Thần được?
Lục Quang nghẹn cả họng.
Tiêu Đạo Thừa không nói gì.
Lý Hiệp hơi mỉm cười, nói:
– Bẩm tướng công, những lời hạ quan nói đều là sự thật.
Không chỉ có hạ quan làm chứng, kỹ nữ bị hại tối qua cũng có thể làm chứng.
Cao Kiệu gật đầu:
– Nếu đã vậy, cho truyền người đến.
Ngự sử trung thừa thầm thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi:
– Người đã tới chưa?
Thấy Lý Hiệp gật đầu, lập tức truyền người vào.
Một lát sau, kèm theo tiếng bước chân nhẹ nhàng, một người cô gái tầm hai mươi tuổi đi vào.
Cô gái có khuôn mặt khả ái, dáng người mảnh khảnh, ăn mặc giản dị mà trang nhã, chỉ là một ngày rất nóng, nhưng trên cổ lại có một chiếc khăn quàng cổ, có chút bắt mắt, sau khi bước vào, với vẻ mặt nghiêm túc, quỳ xuống dập đầu với mọi người, tự xưng Lục Nương, là cầm kỹ trong Tần Lầu.
Đinh Tung thuật lại lời nói của Lý Hiệp một lần, hỏi:
– Những lời của Lý Đô vệ nói, ngươi có thể chứng minh không?
Lục Nương mắt đỏ hồng, đưa tay lên cởi chiếc khăn quấn cổ ra, lộ vết thương ở sườn cổ, khóc nghẹn ngào nói:
– Những lời Lý Đô vệ nói đều là thật.
Vết cắt trên cổ của nô là tối qua bị vị công tử kia dùng kiếm gây ra, nếu không phải Lý tướng quân kịp thời ra tay ngăn cản, nô đã không còn mạng rồi.
Đinh Tung bước tới gần cẩn thận xem xét, thấy vết thương trên cổ cô ấy gọn gàng, đều tăm tắp, đúng là vết dao sắc, dài mấy tấc, đâm sâu vào da thịt, mặc dù qua một đêm nhưng vẫn có máu từ vết thương rỉ ra, hơn nữa vị trí càng nguy hiểm, cách tĩnh mạch cổ không đến một tấc.
Nếu sâu một chút nữa thôi chỉ sợ lúc ấy không sống nổi.
Đinh Tung lắc đầu trở về, thuật lại những gì mình kiểm tra, sau đó nhìn sang Cao Kiệu và Tiêu Đạo Thừa.
Lục Nương che vết thương trên cổ lại, lại dập đầu rơi lệ nói:
– Nô biết thân phận mình ti tiện, biết vị công tử kia xuất thân cao quý, nô không thể trêu vào.
Lẽ ra đêm qua nô đã chết dưới kiếm kia, mà đó cũng là số mệnh nô phải chịu, nô không hề oán hận gì.
May mắn nô thoát được, hôm nay ở nhà dưỡng thương thì bị gọi đến đây làm chứng.
Nô không biết làm chứng như nào, nô chỉ biết nói theo sự thật mà thôi.
Cầu xin các quý nhân tha cho nô.
Nô thật sự không biết gì cả…
Cô ấy rút khăn tay ra lau nước mắt.
Trong sảnh im ắng.
Cao Kiệu đầy vẻ bình tĩnh, cũng không nhìn ra biểu cảm gì.
Lục Quang sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
Gia nô cực kỳ hoảng loạn.
Tối hôm qua sau khi mang nhị công tử bị trọng thương ngất đi về nhà, trên dưới Lục gia trở nên hỗn loạn.
Lục Quang bạo phát cơn phẫn nộ ép hỏi gã đã xảy ra chuyện gì, gã làm sao dám nói Lục Hoán Chi lén lấy trộm cầm phổ ý muốn lan truyền chuyện dan díu giữa huynh trưởng và con gái Cao thị chứ.
Bị ép hỏi quá, gã nông nóng mà tự biên câu chuyện một cách qua loa nhằm cho qua đi, chờ Lục Hoán Chi tỉnh lại thì kêu gã biên lại cho tròn.
Lại không nghĩ rằng sáng sớm Lục Quang đã làm lớn chuyện đến tận nơi này, gã cũng đành phải căng da đầu tiếp tục bịa đặt.
Ấy thế mà không nghĩ Lý Hiệp lại còn đen tối hơn mình, chẳng những đẩy lỗi đánh người một cách sạch sẽ mà còn ăn miếng trả miếng.
Thấy gia chủ tức giận trừng trừng nhìn mình, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình, gã cuống cuồng kêu oan:
– Cô ta nói không đúng.
Tất cả đều là bịa đặt hết.
Nhị công tử không hề làm tổn hại cô ta.
Lý Mục đánh nhị công tử chính bởi vì…
– Bởi vì chuyện gì?
Cao Kiệu hằm hằm nhìn gã, hai mắt như điện.
Gia nô dưới ánh mắt của Cao Kiệu sắc mặt sưng lên như gan heo, ủ rũ cụp đầu xuống.
Lý Hiệp nhìn Lục Nương còn quỳ dưới đất gạt lệ, trong lòng không khỏi bội phục và đồng thời kinh ngạc.
Đêm qua anh ta chỉ trao đổi với cô ấy, muốn cô ấy khi được yêu cầu tới đây thì làm chứng cho mình, chỉ có thế mà thôi.
Anh ta có thế nào cũng không nghĩ đến một cô gái nhìn nhu nhược yếu đuối thế mà lại tự ra tay tạo một vết thương đáng sợ ở cổ mình như thế.
Anh ta đi lên nói:
– Tân An vương, Trung Thừa! Thị phi đúng sai đã được sáng tỏ rồi.
Dù là có ở trước mặt bệ hạ, hạ quan cũng chỉ nói như thế.
Nói xong, cung kính lui sang một bên.
Đinh Tung vốn dĩ đã không muốn đắc tội với cha vợ con rể Cao Kiệu và Lý Mục này rồi, nay tình thế chuyển biến bất ngờ, trong lòng đã tự có kết luận, vì thế nhìn sang Tiêu Đạo Thừa, thấy ông ta không nói gì cả, nét mặt kỳ lạ, đang muốn mở miệng thì lại nghe bên ngoài có truyền báo, ngoài cửa cung Đạo Đài thành, rất nhiều kỹ nữ Tần Hoài quỳ ở đó, đều xin khóc oan cho Lục Nương, chung quanh là chúng xem náo nhiệt, thảo luận sôi nổi, nói công tử Lục gia quá khinh thường người khác.
Trong sảnh rơi vào yên tĩnh, bầu không khí trở nên lúng túng.
Tiêu Đạo Thừa đột nhiên đứng dậy, nói:
– Thì ra chỉ là hiểu lầm.
Lý tướng quân là gặp chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa, cũng xuất phát từ tự vệ mà vô ý lỡ tay làm Lục nhị công tử bị thương mà thôi.
Y nhìn sang Lục Quang.
– Lục thượng thư, theo Cô vương thấy, việc này không nên gây lớn nữa, hơn nữa lệnh lang còn đang hôn mê, dù chuyện có lớn đến mấy cũng không thể bằng an nguy tính mạng của nhị công tử vào lúc này.
Cao tướng công cũng vừa nói, ông ấy cũng thấy rất áy náy, không bằng Lục thượng thư nể mặt Cô vương tạm thời gác lại chuyện này đã.
Hiện giờ chuyện quan trọng nhất chính là cứu trị cho nhị công tử.
Nếu như thật sự còn có việc chưa rõ ràng thì chờ sau khi nhị công tử chuyển nguy thành an rồi thì tiếp tục xử lý, có được không? Nếu như Lý tướng quân không có ở đây thì vẫn còn Cao tướng công ở Kiến Khang, lúc nào cũng có thể gặp được.
Khóe môi Lục Quang run lên, từ từ đứng lên, căm hận nhìn Cao Kiệu và Lý Mục rồi bỏ đi.
Gia nô kia vừa lăn vừa bò cuống quýt chạy theo ra ngoài.
Người đi mất bóng rồi, Tiêu Đạo Thừa mới cười, nói với Cao Kiệu:
– Khi Cô vướng tới đã biết trong chuyện này có ẩn tình khác.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.
Công đạo tự nằm ở nhân tâm.
Cao tướng công yên tâm, sau khi về cung, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật lên bên trên.
Cao Kiệu chắp tay thi lễ nói cảm tạ.
Tiêu Đạo Thừa lại quay sang Lý Mục vẫn luôn im lặng, cũng miễn cưỡng nói vài câu rồi mới đi.
Cao Kiệu bảo Lý Hiệp đưa cô gái tên Lục Nương đi kiểm tra vết thương.
Lý Hiệp đáp ứng, đi tới trước Lục Nương đỡ cô ấy lên đưa đi kiểm tra và chữa trị vết thương.
Đinh Tung cười tươi tiễn Cao Kiệu và Lý Mục ra ngoài, nhớ tới một màn giương cung bạt kiếm vừa rồi mà thở hắt ra một hơi dài.
……
Ba ngày sau, Lý Mục lâm triều lên điện, cầu xin được về Kinh Khẩu thăm mẫu thân, sau đó sẽ quay về Nghĩa Thành, nhậm chức thứ sử Trường An.
Hoàng đế trước đó đã biết từ chỗ Cao Kiệu cho nên chuẩn tấu.
Ngày đó sau khi tan triều, trước cửa lớn Cao gia, khách đến đầy nhà, tất cả đều là quan viên lớn nhỏ nghe tin mà đến từ biệt.
Lý Mục ban ngày bận rộn xã giao.
Sáng mai sẽ lên đường rời khỏi Kiến Khang.
Tối muộn, Lạc Thần đã thu dọn xong hành trang, không còn việc gì nữa, một tay cầm cuốn sách, một tay chống cằm, ngồi ở trước cửa sổ nhìn khoảng không gian thoáng đãng trong sân ngoài cửa sổ nơi những cây chuối bị gió to quật gãy bị xới tung đi, dần dần trở nên thất thần.
Đêm mưa đó, Lý Mục trước khi trở về thì ra không ngờ lại gặp Lục Hoán Chi, còn đánh gã bị thương nặng.
Nghe nói đến lúc này rồi mà Lục Hoán Chi vẫn còn đang hôn mê.
Thái y cũng bó tay hết cách, nói phải từ từ trị liệu, biết đâu một ngày nào đó sẽ tỉnh lại.
Đương nhiên, ngụ ý là rất có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Thời điểm Lạc Thần biết được tin tức này tâm tình vô cùng phức tạp.
Cũng không phải bởi vì hắn vì sao lại đi đến địa phương như Tần Lầu kia.
Về điểm này, nàng hoàn toàn tin tưởng hắn.
Dù có đi, vậy thì cũng là đi giao lưu xã giao với bạn bè, nàng cũng không hề thấy không yên tâm.
Mà là nàng càng nghĩ cũng không nghĩ ra được, dù là Lý Mục thật sự gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, nhưng cũng sẽ không đến mức lỡ tay mà đánh cho Lục Hoán Chi bị thương nặng đến mức độ này.
Lạc Thần vẫn luôn thấy, Lý Mục là một người cực kỳ ổn trọng vừa biết khắc chế.
Hắn chắc là biết đánh cho Lục Hoán Chi bị thương nặng sẽ dẫn tới phiền phức gì, không chỉ có hắn mà còn liên lụy tới phụ thân nữa.
Nhưng mà hắn vẫn cứ làm.
Mấy ngày nay, hành vi của hắn từng chuyện từng chuyện tất cả đều rất khác thường.
Trong hai ngày qua, hắn dường như cuối cùng đã trở lại với dáng vẻ ban đầu, vì thế khi hai người thân mật, nàng lại từng thử hỏi hắn vì sao lại hận Lục Hoán Chi như thế.
Với mức độ khiêu khích trên đường ngày đó của Lục Hoán Chi, tuy rằng đáng giận nhưng Lạc Thần hiểu Lý Mục, lòng dạ hắn tuyệt đối không hẹp hòi đến mức đó.
Hắn lại không thừa nhận, chỉ nói là nhất thời lỡ tay.
Nàng có hỏi nữa, hắn chỉ nói gần nói xa.
Hắn rõ ràng là có thái độ tránh né không đáp, khiến cho Lạc Thần lại lần nữa cảm thấy rất thất vọng.
Ngày mai phải đi rồi.
Lẽ ra nàng phải cảm thấy nhẹ nhõm khi kết thúc chuyến đi không khiến nàng thoải mái này.
Nhưng không có, nàng chỉ thấy càng phiền muộn hơn.
Đêm hôm đó, trước khi Lý Mục trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Màn đêm dần dần buông xuống.
Lạc Thần buông quyển sách xuống, đứng lên, bồi hồi đi lại trong phòng rất lâu, suy nghĩ bắt đầu nảy mầm trong lòng nàng hai ngày trước lại trỗi dậy và trở nên rõ ràng.
Nàng nắm chặt tay, cuối cũng đã hạ quyết tâm.
Chính là bởi vì ngày mai phải đi, lần tới quay về Kiến Khang cũng không biết là khi nào.
Nếu như nàng không nhân trước khi đi làm cho rõ những nghi vấn trong lòng mình, dù là cùng hắn về tới Nghĩa Thành, nàng cũng sẽ không thấy yên lòng.
Nàng đi ra ngoài cửa, dặn dò vú già bên ngoài chuẩn bị xe cho mình.
……
Khi trời tối, chiếc xe mà Lạc Thần đang ngồi dừng lại bên bờ sông Tần Hoài.
Nàng bước lên một chiếc thuyền được thuê, yên lặng ngồi bên trong khoang thuyền khép kín, chờ người mà nàng muốn gặp.
Lục Nương vì vết thương ở cổ mà mấy ngày trước cũng không tiếp khách, bởi vì bôi thuốc tốt mà tới hôm nay vết thương do tự tay cô tạo nên cuối cùng đã đóng vảy.
Khi cô nghe nói có khách hào phóng tối nay chơi thuyền Tần Hoài, mộ danh mình muốn mình lên thuyền đánh đàn, cho rằng trợ vui, chần chừ mãi mới đáp ứng.
Cô trang điểm xong xuôi, lấy khăn che cổ lại, kêu phó đồng ôm cầm lả lướt đi tới bên bờ sông, thấy nơi đó có một con thuyền lớn đậu sẵn, quay đầu lại nhìn ra phía sau, bước chân ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn đi lên.
Cô được một vú già dẫn vào khoang thuyền, vừa đi vào đã thấy các ô cửa sổ trong cabin được đóng chặt và đèn được thắp sáng rực rỡ, nhưng không thấy đàn ông bên trong.
Trên chiếc giường ngồi chỉ có một cô gái trên gương mặt vẫn mang theo vài phần thiếu nữ, dung mạo vô cùng xinh đẹp, khí chất cao quý, phong thái trang nghiêm, nhìn quần áo của cô gái, hẳn là đã lấy chồng.
Lục Nương ngẩn người ra, lập tức quay đầu lại nhìn ra sau, lại thấy cô gái kia hơi mỉm cười với mình, nói:
– Muội là người mời tỷ lên thuyền đó.
Tỷ tỷ, xin mời ngồi ạ.
Lục Nương kinh ngạc đánh giá cô gái, chần chừ một lát hỏi:
– Xin hỏi tiểu nương tử là ai? Vì sao lại kêu nô tới đây? Là có chuyện gì?
Lạc Thần nói:
– Lý Mục là lang quân của muội.
Tối nay muội mời tỷ tỷ tới chính là có một chuyện muốn hỏi tỷ tỷ.
Hết chương 103.