Như gặp phải một bức tường vô hình, Lý Mục đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn nàng mang vẻ mặt thờ ơ, cảm giác kích động và niềm vui mừng như điên trào dâng lên khi nhìn thấy nàng chậm rãi biến mất.
– A Di, nàng rõ ràng không về Kiến Khang nhưng lại nói trở về.
Nàng giận ta không sao nhưng tại sao lại gạt ta? Nàng cũng biết nhiều ngày qua ta đã đi khắp nơi tìm nàng không, ta còn cho rằng nàng xảy ra chuyện, không ngờ nàng lại đang ở chỗ này.
Nét mặt hắn nghiêm trọng, giọng chất vấn đầy khó chịu, nghe vừa khàn lại vừa nghẹn ngào.
Lạc Thần hừ một tiếng.
– Thiếp nói cái gì chàng tin cái đó à?
– Thế sao tối đó thiếp rõ ràng đã giải thích chuyện cầm phổ cho chàng rồi, cũng nói chuyện giữa thiếp với Lục Giản Chi đã là quá khứ, gả cho chàng rồi thiếp đã toàn tâm toàn ý với chàng, tại sao chàng lại không tin?
Lý Mục lặng thinh một lát nói:
– Tối đó ta cũng đã nói với nàng ta tin nàng.
Nàng còn muốn ta chứng minh thế nào nữa?
“Cạch”
Lạc Thần đặt mạnh chiếc lược lên hộp trang điểm, đứng bật dậy.
– Chàng nói dối.
Nếu như chàng thật sự tin thiếp thì buổi tối khi mang cầm phổ về, chuyện lớn như thế vì sao chàng không ngay mặt hỏi thiếp mà lại giữ khư khư buồn bực ở trong lòng, rồi lấy thân thể của thiếp để phát ti3t? Chàng rõ ràng là tin lời Lục Hoán Chi nói!
– Lúc ấy thiếp không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó thiếp đã từng năm lần bảy lượt hỏi chàng, muốn chàng nói rõ mọi chuyện cho thiếp.
Vì sao chàng lại không nói? Chàng cũng biết mấy ngày đó trong lòng thiếp có bao nhiêu khổ sở không? Nếu không phải về sau tự thiếp đi tìm người để hỏi chuyện và biết được chuyện phát sinh xảy ra tối hôm đó, rốt cuộc chàng định giấu giếm thiếp đến khi nào?
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng phản chiếu hai đốm sáng của hai ngọn nến đang nhảy múa, giống như tia lửa điện được đốt lên, sáng lạ thường.
– Lý Mục, chàng nói chàng tin thiếp, nhưng chàng tự hỏi bản thân xem có ai mà tin tưởng kiểu như chàng không?
– Thiếp thà rằng chàng trở về ném cầm phổ ra trước mặt thiếp.
Là thiếp sai, thiếp sẽ không thừa nhận hay sao? Nhưng chàng không hề! Trong lòng chàng rõ ràng u tối xấu xa, nhưng ngoài mặt lại giả bộ rộng lượng mà thôi.
Sợ là chính chàng cũng tự thấy mình rất rộng lượng có đúng không? Nhưng thiếp chẳng thèm chút lòng tốt này của chàng đâu.
Nàng thở hổn hển, bộ ng ực theo hơi thở của nàng phập phồng lên xuống.
– Ban đầu khi gả cho chàng, thiếp thật sự không muốn.
Nhưng về sau những gì thiếp làm vì chàng, chàng bị mù hay bị điếc, lẽ nào chàng không hề cảm nhận được? Khoảng thời gian thiếp viết bản cầm phổ đó đã phát sinh ra chuyện gì, chẳng lẽ chàng đã quên? Cha thiếp vì chàng có ý định bất lợi với triều đình mà ép thiếp về Kiến Khang, không cho phép thiếp ở bên chàng.
Lúc đó nếu như không phải trong lòng thiếp có chàng, thiếp sẽ không màng sự phản đối của cha mà tự mình đi Nghĩa Thành tìm chàng không?
– Thiếp biết, so với những gì chàng đối tốt với thiếp thì những việc thiếp làm nhỏ bé chẳng đáng kể.
Nhưng mà thiếp đã nhận định chàng là lang quân cả đời này của thiếp rồi, thiếp nghĩ chàng cũng coi thiếp là thê tử của chàng.
– Nhưng giờ thiếp mới biết được, chàng không hề.
Trước đó là chàng một hai đòi cưới thiếp.
Chàng một mặt tự cho là đối rất tốt với thiếp, một mặt lại luôn ôm giữ những chuyện đã qua giữa thiếp và Lục Giản Chi trong lòng.
– Lý Mục, rốt cuộc vì sao chàng lại thế? Chàng nói cho thiếp đi.
Nếu như thiếp có chỗ nào không đúng, thiếp sẽ sửa…
Lạc Thần mắt đỏ hoe, mũi cay xè, một giọt nước mắt từ khóe mắt nàng lặng lẽ chảy xuống.
Nàng vội quay mặt đi, giấu những giọt nước mắt vào góc tối nơi ánh nến không thể soi rọi.
Bóng cây đung đưa trên ô cửa sổ, tòa lầu nhỏ chìm vào tĩnh lặng.
Lý Mục nhìn nửa bên mặt mà nàng chỉ để lại cho mình dưới ánh nến mờ ảo, sợi tơ máu do cả một đêm đi không ngủ nghỉ mà như căng ra, màu sắc càng thêm đỏ ngầu, ngay ở khóe mắt cũng theo đó mà có vài vệt đỏ.
Lạc Thần đợi hồi lâu cũng không nghe thấy hắn lên tiếng, nàng quay khuôn mặt xinh đẹp của mình lại nhìn chằm chằm với đôi mắt trũng sâu, khuôn mặt râu ria, phờ phạc nhưng luôn im lặng của hắn.
– Chàng còn bày ra dáng vẻ này của chàng, mấy ngày lo lắng cho thiếp, ngủ không ngon, thì thiếp sẽ xót chàng sẽ thấy áy náy à? Nói cho chàng hay, lòng thiếp tàn nhẫn lắm.
Nếu không phải vì không muốn mẹ chồng lo lắng, thiếp còn nhẫn tâm hơn nữa đó.
Nếu không phải không muốn cha mẹ biết được, thiếp sẽ cho người để thư lại rồi kêu chàng tới đây à? Nếu không phải muốn cho chàng một cơ hội, thiếp sẽ chịu ở đây chờ chàng đến à?
– Chàng không tin thiếp, có việc thà giữ rịt trong lòng cũng không nói cho thiếp biết.
Nàng cười nhẹ.
– Lần này cầm phổ của Lục đại huynh may mắn là không xảy ra chuyện gì, nhưng lần tới biết đâu lại nhảy ra Trương đại huynh, Vương đại huynh nào đó.
Cả đời còn dài lắm, người ngu ngốc như thiếp đây cũng không dám bảo đảm thiếp sẽ không phạm sai lầm nữa, sẽ không làm chuyện có lỗi với chàng nữa.
Ai sẽ biết được lần tới chàng sẽ làm ra cái gì nữa? Đã như thế, thà rằng thiếp một chém hai tan, ai cũng đừng mong được sống bình yên.
– Lần này là thiếp cố ý đấy, chàng làm gì được thiếp.
Nếu chàng tức quá, chàng cứ đi là được chứ gì.
Lý Mục bước chân khẽ động, lại dừng lại.
Nàng dừng lại một chút.
– Chàng vẫn không nói đúng không?
– Được, tốt lắm.
– Nàng tức giận mặt đẹp trắng bệch, gật đầu.
– Chàng đi luôn đi, đi về Nghĩa Thành của chàng đi.
Hắn vẫn không lên tiếng, bước chân cũng bất động.
Lạc Thần đi tới đưa tay đẩy hắn.
– Chàng đi nhanh đi.
Thiếp không muốn nhìn thấy chàng nữa.
Lý Mục như mất đi toàn bộ sức lực, bị nàng dễ như trở bàn tay mà đẩy lui về sau, lui liên tục cho đến khi đến cạnh cửa thì không còn đường lui nữa.
Lưng hắn bị hai bàn tay nhỏ bé đặt trước ngực ép sát vào tường, hai tay kia lại rời khỏi ngực hắn vươn ra muốn mở cửa.
Ngay khi tay nàng sắp chạm vào tay nắm cửa, Lý Mục đột nhiên giơ một cánh tay lên, siết chặt cổ tay nàng kéo mạnh, Lạc Thần lảo đảo một cái, cả người nhào về phía hắn, bị hắn duỗi thẳng cánh tay, ôm chặt vào lòng.
– Chàng buông thiếp ra…Chàng buông thiếp ra!
Người rõ ràng đang ở trong lòng hắn, khuôn mặt xinh đẹp hãy còn tràn đầy tức giận, ra sức giãy dụa, không ngừng đánh đá hắn, giống như một con hổ nhỏ hung dữ với hàm răng sắc nhọn.
Lý Mục một tay giữ chặt gáy nàng, cúi xuống, tức khắc ngăn chặn cái miệng nhỏ không ngừng lúc đóng lúc mở đuổi hắn đi của nàng.
Lạc Thần r3n rỉ, liều mạng lắc đầu, cố gắng thoát ra, nhưng nụ hôn của hắn lại mãnh liệt và mạnh mẽ hơn bao giờ hết, mặc cho nàng đá và đánh mình bừa bãi, cũng không cho nàng rời khỏi môi và lưỡi mình.
Lạc Thần hai tay dần dần buông xuống, yếu ớt đặt ở trên cánh tay của hắn, thân thể cũng theo đó mềm nhũn ra.
Nụ hôn của người đàn ông vừa mãnh liệt vừa cuồng dã, hai mắt hắn đỏ rực, hơi thở nóng rực giống như sương mù nóng bỏng vô tận bốc hơi dưới ánh mặt trời nóng bỏng nơi hoang dã, cướp đi hơi thở của hai người, môi dán môi, răng chạm răng, quấn quýt lấy nhau, không chừa kẽ hở.
Chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh của Lạc Thần yếu ớt ngửa ra sau, để lòng bàn tay rộng của hắn đặt trên gáy, nhắm mắt lại, thừa nhận sự xâm lược và tấn công dữ dội như mưa rền gió dữ từ đôi môi của hắn.
Thế này dường như còn xa mới đủ.
Hắn đột ngột buông miệng nàng ra, thở hổn hển nặng nề, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn bất lực vào lòng, bế lên xoay người ép nàng vào giữa lồ ng ngực nóng bỏng và bức tường cứng rắn.
Đêm lạnh như nước.
Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ vừa bị hắn mở ra, ngọn nến lập lòe vài cái rồi vụt tắt.
Toà lầu nhỏ rơi vào bóng tối.
Màn châu theo gió khẽ va chạm, kèm theo tiếng thở hổn hển đứt quãng của người đàn ông và tiếng th ở dốc mong manh của người phụ nữ trong tòa lâu nhỏ, phát ra tiếng sột soạt nhẹ như tiếng nước.
………………………
Trong bóng đêm, trong gió đêm, tiếng th ở dốc từ góc cửa cùng vách tường cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống, mồ hôi nóng hổi vẫn như mưa rơi xuống, không ngừng mà chảy ra từ từng lỗ chân lông trên da thịt người đàn ông trẻ tuổi, trái tim dưới lồ ng ngực vẫn đang đập kịch liệt, hắn không buông Lạc Thần, vẫn dùng cơ thể ép chặt nàng vào tường, hai tay đỡ nàng, từ từ cúi đầu xuống, áp mặt mìnhh vào mái tóc mềm mại mát lạnh xõa xuống vai nàng.
– A Di ơi, ta không khống chế được mình…
Hồi lâu sau, trong bóng tối, bên tai Lạc Thần là tiếng trầm khàn trầm thấp của hắn.
– Ta ghen với họ Lục kia.
Lạc Thần sững sờ, lại nghe thấy giọng nói bị bóp nghẹt của hắn.
– A Di ơi, là lúc đầu ta dựa vào chấp niệm của mình mà cố gắng hết sức để cưới nàng, sau khi cưới nàng rồi, ta mới dần nhận nàng là một cô gái tốt như thế nào.
Nàng càng tốt đẹp, ta lại càng lo được lo mất.
Ta không biết lấy cái gì để có được trái tim của nàng.
Hắn ta có thể thổi tiêu đánh đàn cùng với nàng, ngâm thơ vẽ tranh cùng với nàng.
Nàng tặng hắn khúc cầm phổ, không cần dùng lời nói hắn cũng biết nàng đang nghĩ gì.
Nàng với hắn tiêu cầm cùng hoà, đã qua bao nhiêu năm rồi, đến nay trong thành Kiến Khang vẫn còn lưu truyền lại giai thoại…
Thanh âm của hắn càng ngày càng khàn khàn, giống như màn đêm vô tận bao trùm toà lầu nhỏ này.
– Ta thì ngay cả chữ viết cũng không làm cho nhạc phụ vừa lòng.
Cha có một con rể như ta đúng là bất lực lắm nhỉ…
Hắn dừng lại một chút.
– A Di, đêm đó Lục Hoán Chi lấy trộm bản cầm phổ muốn tìm người phát tán ra ngoài, sau khi bị ta lấy về, gã ở trước mặt ta nói nàng luôn nhớ huynh trưởng gã, nói nàng là người thiện lương mềm lòng nhất, nàng đang thương hại ta cho nên mới tốt với ta.
Sau khi trở về, ta đã liên tục tự nhắc nhở mình rằng những lời của gã toàn là điều bị đặt nhằm ly gián chúng ta.
Nhưng mà ta vẫn không thể nào buông bỏ được.
Bởi vì những gì gã nói có lẽ cũng chính là những suy nghĩ trong lòng mà bình thường có lẽ ngay cả ta cũng không nhận ra.
– A Di, dẫu cho ta có bị người ta bày kế mà bỏ mạng, ta cũng chưa bao giờ thấy hận một người đến như vậy, cho nên ta mới đánh gã gần chết mới thôi…
– Ta chính là một người như thế đó.
Vừa rồi nàng nói đúng lắm.
Rõ ràng trong lòng ta còn ôm những suy nghĩ xấu xa không thể cho ai biết, tràn ngập nghi ngờ, trở về lại trút cơn giận còn sót lại lên trên người nàng, qua đi rồi lại ra vẻ rộng lượng ở trước mặt nàng, không nhắc tới nửa chữ nào, cứ như ta tha thứ cho lỗi lầm của nàng, suýt chút nữa chính ta cũng thấy tự cảm động.
Ta đúng là tên khốn kiếp…
Lạc Thần khẽ nhúc nhích ở trong lòng hắn.
– …Vừa rồi nàng mắng rất đúng… A Di ơi, ta biết sai rồi…
Giọng càng khàn hơn.
Hắn ngừng lại một chút.
– Ban đầu muốn cưới nàng là ta, hiện giờ không tin nàng vẫn là ta… A Di, đều là ta không xứng đáng…Chỉ cần nàng có thể nguôi giận, bất kể nàng đối xử với ta như thế nào, đều là ta đáng phải chịu…
– Chỉ xin nàng đừng đuổi ta đi…
Giọng nói bên tai đột nhiên im bặt.
Lạc Thần cảm thấy vai mình hơi nặng xuống, đầu của hắn nhích lại gần.
Người đàn ông bất khả chiến bại trên chiến trường không gì cản nổi này khiến cho người Hồ nhìn thôi đã sợ, khiến cho người phương Nam vạn chúng kính ngưỡng giờ phút này giống như bị lột đi khôi giáp và lá chắn, chỉ còn lại vẻ yếu ớt, hắn vùi mặt thật sâu vào trong tóc nàng, bất động.
Cơ thể nóng bỏng của hắn dán chặt vào người nàng, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, thiêu đốt làn da của nàng.
Lạc Thần lại cảm nhận được trái tim đập của hắn va chạm ở ngực mình.
Từng chút từng chút, nó trì trệ và chậm chạp.
Nàng đứng yên, mặc cho hắn cứ thế ôm lấy mình, chôn gương mặt hắn ở trên vai mình.
Hồi lâu, toà lầu nhỏ trong bóng đêm chỉ còn lại có đêm yên tĩnh.
Cuối cùng nàng vặn người, đẩy hắn ra, rời khỏi lồ ng ngực hắn, hai chân giẫm trên mặt đất, đi đến bên cửa sổ đã bị gió đêm xuyên màn đêm dập tắt giá nến, đốt lửa sáng lên.
Ánh sáng mờ ảo lại một lần nữa tràn ngập căn phòng trong tòa lầu nhỏ, xua tan hoàn toàn màn đêm đen kịt vừa rồi.
Nàng xoay người, chậm rãi đi về phía hắn dưới ánh mắt u ám mà hắn đang nhìn mình, dừng lại trước mặt hắn, ngửa đầu lên, chăm chú nhìn hắn một lát, rồi giơ cánh tay lên chìa ra với hắn.
– Lang quân ơi, chàng không phải kẻ khốn kiếp.
Chàng chỉ là một kẻ ngốc…
Nàng thì thầm bên môi, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt với một lớp gốc râu bù xù của hắn.
– Những chuyện giữa thiếp và Lục Giản Chi đã là quá khứ rồi, đã kết thúc từ lâu rồi.
Trong lòng thiếp huynh ấy giống như a huynh của thiếp mà thôi.
Tiêu cầm hoà âm, lấy khúc dẫn âm, đổi một người khác, chưa chắc đã không thể.
– Chỉ duy nhất chàng, với thiếp mới là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
– Cha thiếp không thích chữ của chàng thì có làm sao? Không biết cầm vận thì cũng làm sao? Thiếp yêu là con người chàng.
Nhìn thấy gương mặt chàng, nghe được giọng nói của chàng, trong lòng thiếp đã thấy hạnh phúc.
Thiếp chỉ muốn cả đời này đều ở bên chàng, sinh cho chàng mấy đứa nhóc, gọi chàng là cha, gọi thiếp là mẹ…
Nàng dừng lại, hàng mi dài run rẩy, hàm răng cắn môi, mặt lặng lẽ ửng hồng, nhưng vẫn kiễng chân, nhích đôi môi đỏ mọng lại gần, hôn nhẹ lên hắn.
Lý Mục yên lặng trước mặt Lạc Thần.
Ánh nến sau lưng chiếu rọi, nhẹ nhàng bao phủ lấy nàng, lớp vải mỏng manh của y phục làm sao có thể che khuất được thân hình mảnh khảnh tinh xảo của nàng?
Giống như đóa u lan trong đêm, mơ hồ mà ưu nhã nở rộ trước mặt, chỉ cần hắn vươn tay là có thể hái nàng, hoàn toàn mà làm cho nàng thuộc về hắn, trở thành tất cả của hắn.
– A Di…
Lý Mục mắt đỏ lên, trong mắt tựa hồ có một ánh nước rưng rưng, đưa tay về phía nàng.
Lạc Thần mở mắt ra lui về phía sau một bước, né tránh tay hắn.
Hắn sửng sốt:
– A Di?
– Lý Mục, chàng phải hứa với thiếp, sau này nếu lại có chuyện tương tự như này, chàng phải nói với thiếp, không được tự buồn bực rồi ngờ vực trong lòng, càng không được đối xử với thiếp như thế.
Nếu không, để thiếp giận thật và không cần chàng nữa, chàng đừng mong sẽ tìm được thiếp.
Hắn tựa hồ đã nhìn thấy bộ dáng nàng lần đầu tiên gả cho hắn, cái cằm nhỏ nhắn kia lại nhếch lên, so với trước kia thì còn cao hơn một chút, nhưng vẫn là bộ ng ực nhỏ đáng thương giống như nụ hoa chưa nở rộ ra hết.
Lý Mục mắt càng đỏ hơn.
– Được.
Hắn nói giọng khàn khàn, các cơ trên mặt hắn căng thẳng, không dám chớp mắt.
– Nghe giọng điệu của chàng có vẻ không vui?
Lạc Thần nghi ngờ nhìn hắn.
– Không có đâu.
Hắn mỉm cười trong tiềm thức với nàng.
Chính là sự buông lỏng này, hắn cảm thấy hơi nước tích tụ trong mắt dường như giây tiếp theo không thể kìm lại được mà sẽ rơi xuống.
Hắn hấp tấp mà quay đầu, thoáng quay lưng lại.
– A, chàng khóc đó à?
Đột nhiên giọng nói của nàng vang lên từ phía sau.
Nghe có vẻ như bất ngờ và vui sướng thì phải?
– Không có!
Lý Mục quả quyết phủ nhận.
– Rõ ràng là chàng khóc.
Mau cho thiếp xem xem.
Tựa như gặp phải chuyện lạ, Lạc Thần từ phía sau bám lấy cánh tay hắn, dùng sức kéo hắn quay lại.
Không kéo được hắn thì lại vòng tới trước mặt hắn, hai tay bưng lấy mặt hắn, đưa về phía ngọn nến đòi phải xem rõ cho bằng được.
Cô vợ nhỏ của hắn, cô vợ gian manh của hắn một khi tức giận đã tra tấn hắn thành như này còn chưa đủ, lúc này còn muốn chế nhạo hắn!
Lý Mục quay sang kìm giữ bàn tay nhỏ không thành thật của nàng, lại chặn cái miệng của nàng lại.
Nàng cuối cùng quên cả việc xem hắn khóc, giống như con mèo nhỏ nhu thuận mềm mại dán vào lòng hắn, mặc cho hắn quấn quýt thân mật với mình.
Cơ thể hắn dần dần nóng lên lần nữa, bàn tay đang chạm vào làn da trơn bóng của nàng cũng từ từ tăng thêm lực, đột nhiên ôm lấy nàng, chuẩn bị đi đến bên giường.
Chóp mũi Lạc Thần dán tới ngửi ngửi hắn, vẻ mặt chê bai, đẩy hắn đến cửa, mở cửa ra, kêu hắn đi tắm rửa sạch sẽ.
A Cúc vừa rồi vẫn luôn canh gác ở cầu thang, nghe động tĩnh trong nhà, mới đầu còn hơi lo lắng nhưng rồi dần dần cũng yên tâm, lén lút đi xuống, gọi người chuẩn bị đồ tắm gội sẵn rồi, lúc này nghe trên lầu có tiếng gọi của Lạc Thần bèn cầm đuốc đi lên trên, mỉm cười nói:
– Lý lang quân, xin đi theo tôi.
Lạc Thần dựa vào cửa cười thầm.
Lý Mục lặng lẽ nhéo nhéo bàn tay nhỏ của nàng rồi đi xuống dưới.
Lúc trở lên, diện mạo hắn thoải mái sạch sẽ, trên người cũng đã đổi sang bộ y phục khác.
Lạc Thần đã lên giường, ôm lấy tấm chăn mỏng, ngồi quỳ ở giữa giường, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn lang quân tuấn tú kia đang đi về phía mình, không chờ hắn đi lên giường nàng đã nhào tới hắn.
Lý Mục bước nhanh tới giang tay ra tiếp được nàng, mang theo nàng đang cười vui sướng cả hai cùng ngã xuống giường.
– Lang quân ơi, có phải thiếp quá xấu xa không, vừa giận đã tra tấn chàng như thế rồi, làm hại chàng chạy tới chạy lui không tìm thấy thiếp, nom chàng gầy đi bao nhiêu.
Lạc Thần vuốt v e gương mặt hắn, hôn những nụ hôn vụn vặt lên hắn, miệng thì thầm.
– Chàng mệt rồi phải không, mau đi ngủ đi.
Thiếp không nghịch chàng nữa, ngày mai thiếp sẽ đền bù cho chàng…
Nàng đắp chăn cho hắn, dỗ hắn ngủ.
Lý Mục chỉ cảm thấy da dẻ nhũn ra, xương cốt giòn tan, mặc kệ mệt mỏi như thế nào, hắn giờ phút này tinh lực tràn đầy, căn bản không có ý định đi ngủ.
Hắn ôm chặt nàng, nắm lấy eo nàng, muốn kéo nàng dán vào mình, nói:
– Ta không mệt.
Nàng không sao là tốt rồi.
Nàng vui là được rồi…
– Chàng đúng là lang quân ngốc của thiếp…
Cổ áo Lạc Thần đã cởi ra một nửa, lộ ra bờ vai trần thơm tho, tựa vào trong ngực hắn, che miệng, thấp giọng cười nhạo hắn.
Gương mặt như hoa phù dung, mày lá liễu, nụ cười yêu kiều, thân thể hương diễm, khiến người ta muốn xoa nát nàng nuốt vào bụng.
Lý Mục si mê mà ngắm nhìn.
Chợt nhớ tới dáng vẻ đêm đó nàng bị mình đối xử thô bạo đến khóc, trong lòng càng thêm áy náy, không nhịn được tự trách mình:
– A Di, ta không tin nàng nên bị nàng phạt là đúng.
Nhưng mà tối đó nếu như không phải lão nhạc sư chết tiệt kia giải nghĩa lung tung cầm phổ của nàng, hại ta đã sai càng thêm sai, ta cũng không đến mức rơi vào khúc mắc làm nàng tủi thân như thế…
Lạc Thần sửng sốt:
– Lang quân, buổi tối chàng gạt thiếp kia rốt cuộc đã đi bao nhiêu chỗ?
Lý Mục vừa thốt ra xong là biết mình lỡ lời rồi, lập tức xoay người đè nàng xuống dưới, gấp gáp muốn làm chuyện vợ chồng, thì thầm năn nỉ:
– A Di, đã mấy ngày ta không được chạm vào nàng rồi…
Lạc Thần đẩy hắn ra, chu môi lên:
– Chàng vừa đáp ứng với thiếp có việc gì sẽ nói với thiếp, thế mà vừa quay đầu thiếp hỏi một cái chàng lại không nói là sao?
Nàng vòng tay câu lấy cổ hắn, cười thật tươi:
– Lang quân yên tâm đi, bất kể chuyện gì chỉ cần chàng nói với thiếp, thiếp sẽ không giận đâu.
– Mau nói đi, nhạc sư ở đâu? Đêm đó chàng còn đi đâu nữa? Thiếp rất muốn biết.
Nàng thúc giục hắn, hứng thú dạt dào.
Lý Mục lúc này mới yên tâm, vì thế đem chuyện đêm đó mình vì muốn có một chứng cứ rõ ràng mà đã đi tìm Từ Doanh giải nghĩa cầm phổ cho nàng nghe.
– Ta còn tưởng ông ta tài giỏi lắm, ai ngờ lại chỉ được cái danh hão, làm hại ta hiểu sai đến tận đây.
Lần sau mà để ta gặp ông ta lần nữa, ta phải bắt ông ta nuốt hết cầm phổ trong phòng mới được.
Xem ông ta còn dám ăn nói bừa bãi làm hại người khác nữa không.
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến một trong lòng lại có ngọn lửa giận bùng lên.
Lạc Thần nghe xong chỉ thở dài một hơi, tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu cười tủm tỉm:
– Chẳng trách chàng lại giận như thế.
Người kia hại chàng cũng thảm thật.
Nhưng Lý Mục à, chàng cầm cầm phổ của thiếp trong nhà có sẵn người rồi nhưng chàng không hỏi lại giấu thiếp đi nhờ người khác, chàng đáng bị phạt.
Biểu cảm trên mặt nàng biến đổi, thu nụ cười lại, chỉ vào dưới giường:
– Tối nay chàng cũng đừng ngủ trên giường nữa.
Đi xuống kia mà ngủ đi.
Lý Mục giờ mới biết mình bị vợ nhỏ lừa gạt, trong lòng hối hận không tả được, vội ôm lấy nàng dỗ dành.
Lạc Thần hừ một tiếng:
– Ngủ trên giường cũng được, nhưng thiếp cần phải phạt chàng trước.
Lúc này thì đừng nói là phạt, dù là nàng đánh mắng hắn, Lý Mục cũng vui vẻ chịu đựng, vội vàng đáp ứng.
Có điều là dù hắn có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến cô vợ nhỏ của hắn lại nghĩ ra được thủ đoạn trừng phạt khiến người ta vừa ngọt ngào lại vừa khổ sở như thế.
Màn vừa buông xuống, tiếng cười khẽ của nàng không ngừng vọng ra.
Lúc mà hắn được giải thoát, cả người gần như hư thoát, nằm ở đó, nhắm mắt thật lâu mới từ từ mở mắt ra, nhìn nàng với khuôn mặt hồng hào bên cạnh, với tay ra một lần nữa ôm nàng vào lòng.
Đêm đã rất muộn, ánh nến cháy hết, lặng lẽ tắt đi.
Tòa lầu nhỏ trong bóng tối cực kỳ yên tĩnh.
– Lang quân ơi, ngày đó chàng nói với thiếp chàng không thích tòa thành Kiến Khang này chút nào.
Chàng có thể nói cho thiếp biết lý do vì sao không?
Tiếng nói mềm mại ngọt ngào của nàng cất lên bên tai hắn.
Lý Mục yên lặng một lát đáp:
– A Di, ta không thích Kiến Khang là bởi vì nơi này đầy rẫy những âm mưu vô tận, đầy những phản bội khó lường.
– Ban đầu ta luôn lo lắng tương lai có một ngày nó sẽ lại một lần nữa cướp nàng từ trong tay đi.
– Nhưng mà tối nay, ta không sợ, cũng không hận nó nữa.
– Kiến Khang vẫn luôn ở đó.
– Ta muốn tòa thành này chứng kiến Lý Mục ta may mắn cỡ nào có được thê tử như nàng vĩnh viễn không rời xa ta.
Ta cũng muốn tòa thành này chứng kiến Lý Mục ta rồi sẽ có một ngày có được thành tựu sự nghiệp to lớn chưa từng có, khôi phục lại vinh quang của gia tộc ta.
Để cho ngàn vạn người Nam Triều ta sống có nơi dừng chân, chết có nơi hồn về.
– A Di ơi, nàng có bằng lòng cùng ta đi đến cuối cùng không?
Lạc Thần mắt nóng bỏng, cảm xúc phập phồng mênh mông, ôm chặt lấy người đàn ông bên gối của mình, gật đầu thật mạnh:
– Lang quân ơi, Ai Di bằng lòng!
Hết chương 106.