Ngày mùng 10 tháng Năm, là ngày mà Lý Mục khải hoàn về triều.
Thái sử lệnh nói ngày mùng 10 là ngày đại cát.
Dân chúng dời đi tránh né chiến tranh đã quay trở lại Kiến Khang, cuộc sống đã ổn định trở lại, Lễ trăm ngày của Thái Khang Đế cũng đã trôi qua, kinh sư trừ hiếu.
Những ngày chiến tranh, lưu vong, quốc tang, những ngày kinh hoàng và áp bức khiến người ta gần như ngạt thở cuối cùng cũng qua đi, kinh thành nhanh chóng trở lại vẻ nhộn nhịp vốn có, Nam Bắc có chợ, hàng hóa chất đầy.
Con đường hoàng thành thông đến Đài Thành thẳng tắp và rộng rãi, trong những tòa lầu cao tầng hai bên bờ sông Tần Hoài ở phía Nam thành phố, kèm theo tiếng động thuyền bè qua lại không dứt là tiếng cười tiếng nói tiếng đàn tiếng sáo quanh quẩn hai bên bờ sông ngày đêm không dứt.
Tin tức Lý Mục khải hoàn về kinh đã được dân chúng tranh nhau lan truyền, quân đội hãy còn đang ở trên đường, từ mấy ngày trước mọi người đều đã biết, mọi người bàn tán rất nhiều, nóng lòng chờ mong.
Nhiều người còn nhớ rõ cảnh tượng năm đó Hưng Bình Đế còn tại thế, sau khi triều đình đại thắng Bắc Hạ trong trận chiến Giang Bắc, đại quân tiến vào Kiến Khang, hoàng đế đích thân ra khỏi thành nghênh đón và đã cùng với Cao Kiệu ở trước đài đã khao thưởng những tướng sĩ đã lập công đầu.
Ngày hôm đó, vinh quang vô thượng của những sĩ tộc quý tộc mà đứng đầu là Cao thị vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của những người may mắn được chứng kiến buổi lễ trọng đại đó.
Ngày hôm nay, cảnh trọng đại đó sắp sửa tái hiện.
Thái Hậu và tiểu hoàng đế sẽ đích thân ra khỏi cung đi đến bên ngoài thành tiếp kiến và khao thưởng những tướng sĩ vì cứu quốc đã lập nên công lao hãn mã.
Điều khác biệt so với lần trước là lần này, nhân vật chính của buổi lễ trọng đại này không còn là Cao thị và sĩ tộc môn phiệt như Cao thị, mà là Lý Mục, người năm xưa chỉ có thể đứng xếp sau sĩ tộc.
Đại Tư Mã Lý Mục, là nhân vật chính của buổi lễ khao quân long trọng sắp tới.
Nếu không có hắn kịp thời dẫn quân đội trở về phương Nam, không ai có thể tưởng tượng Nam Triều ngày nay sẽ như thế nào.
Hắn xứng đáng nhận được mọi vinh quang khen ngợi.
Nhưng từ góc độ hoàng thất mà nói, đây là lần đầu tiên Cao Ung Dung cùng với ấu đế ra khỏi hoàng cung lấy thân phận Thái Hậu và hoàng đế chí tôn tối cao một đất nước xuất hiện ở trước mặt dân chúng.
Cho nên triều đình hết sức coi trọng.
Từ ba ngày trước, quan viên Lễ Bộ đã bận rộn ở phía đông ngoại thành, bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi, diễn tập huấn luyện các lễ nghi rườm rà nghênh đón quân đội v.v…Ngay cả vị trí cắm cờ cũng không được xảy ra một nửa sai lầm.
Vào ngày hôm nay, Lạc Thần ngồi trên một chiếc xe sang trọng, đi theo sát phía sau đế giá của Thái hậu và ấu đế, dưới sự hộ tống của nghi trượng, theo sau là tất cả văn võ bá quan cùng với dân chúng quỳ xuống hai bên đường tham dự buổi lễ chiêm ngưỡng, đi qua hoàng thành ra cửa Nam, đi đến gò tròn ở ngoại thành phía nam ngoài tường thành, nơi hoàng tộc từng tế trời, cũng chính là nơi tổ chức buổi lễ khao quân ngày nay.
Nơi này rộng lớn bằng phẳng, bởi vì hoàng đế các triều đại đều tới đây tế trời, cầu xin mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, bầu không khí luôn uy nghiêm trang nghiêm.
Ngày hôm nay cũng thế, chung quanh cánh đồng bát ngát không nhìn thấy điểm cuối là tinh kỳ che kín đón gió bay phấp phới.
Khi Thái hậu dẫn vị hoàng đế nhỏ tuổi đi lên đài ngồi trên tòa quân vương giữa sự quỳ lễ chào đón của văn võ bá quan, trung quân Túc Vệ Quân và Đô Vệ quân đã chỉnh tề đứng ở vị trí của họ, mở phân cách với đài quân vương cho phép dân chúng đến xem lễ.
Lạc Thần ngồi vào chỗ, vị trí của nàng được sắp xếp ở ghế dưới bên cạnh Cao Ung Dung, tầm nhìn rất tốt, mọi thứ trước mặt đều không bị cản trở.
Nàng mặc trang phục lộng lẫy hoa phục, ngồi ngay ngắn dưới lọng che, kể từ lúc ngồi xuống, nàng không để ý đến cái gì khác, nhìn chăm chú vào vùng hoang dã mênh mông không nhìn thấy điểm cuối, hy vọng có thể sớm nhìn thấy bóng dáng của Lý Mục mà không hề chú ý ở bên dưới đài quân vương cách hơn mười trượng, trong góc của một nhóm quan viên tháp tùng có hai ánh mắt từ lúc nàng ngồi xuống đã xuyên qua bức tường người mà ghim chặt ở trên người nàng.
Cao Ung Dung ngồi bên cạnh ấu đế, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt khẽ đảo qua tả hữu phía trước.
Lễ khao quân hôm nay do chị ta đề xuất đầu tiên, đương nhiên là để thuận lòng dân, thu phục sĩ khí, cũng là một phần lễ ngộ chưa từng có đối với Lý Mục.
Tuy nhiên, ngay cả Lý Mục, người đã xoay chuyển tình thế và lập nên công lao to lớn cho Nam Triều cũng vẫn phải hành lễ cận thần trước mặt ấu đế.
Vì vậy, đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời để quân lính và dân chúng chứng kiến uy thế và địa vị tuyệt đối chí cao vô thượng của hoàng thất hay sao?
Tầm nhìn của Cao Ung Dung từ từ lướt qua những lá cờ che khuất bầu trời và mặt trời ở phía xa, và từng hàng trung quân võ sĩ hộ vệ đài quân vương, phía sau võ sĩ là dân chúng đông nghìn nghịt như biến thành biển đầu người đen xì…
Chị ta và con trai bên cạnh chị ta là chúa tể tối cao của tất cả những điều này.
Thu hồi ánh mắt từ xa về, chị ta lại quét ánh mắt sang văn võ đại thần đang đứng ở dưới đài, Cao Ung Dung vừa nhìn là thấy được Vinh Khang thứ sử Ba Đông mấy ngày trước vừa mới tới Kiến Khang.
Như một phần thưởng đối với việc anh ta có công dâng đầu Hứa Tiết, ngày hôm nay, anh ta cũng được cho phép tới đây tham gia và xem buổi lễ long trọng này.
Anh ta đứng sau một đám quan viên, vị trí góc vốn dĩ cũng không thấy được.
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên Cao Ung Dung đã chú ý tới Vinh Khang rồi.
Chị ta phát giác ánh mắt người đàn ông này có vẻ như đang nhìn người nào đó ở bên cạnh mình.
Theo ánh mắt của anh ta, chị ta hơi xoay mặt qua, thấy Lạc Thần ngồi ngay ngắn ở dưới lọng che, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cao Ung Dung hơi híp mắt lại, lúc mà Vinh Khang lại lén lút nhìn Lạc Thần nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt đầy sự cảnh cáo.
Vinh Khang nhanh chóng bắt gặp ánh mắt của chị ta, sửng sốt trong giây lát, hình như có chút giật mình, vội cụp mi xuống, nhìn đi chỗ khác.
Cao Ung Dung không lộ chút biểu cảm gì, đánh giá vị phương bá Ba Đông vừa mới đến kinh thành không được mấy ngày, bên tai chợt nghe có tiếng hô lớn của lễ quan từ xa truyền đến nhắc nhở đại quân đã đến, bèn tập trung nhìn thẳng về phía trước.
Trong tiếng vó ngựa mang theo khí thế của hàng ngàn hàng vạn con ngựa đang phi nước đại, Lạc Thần nhìn thấy một đường dài màu đen trải dài xuất hiện ở phía chân trời phía xa.
Đường màu đen đang di chuyển, uy nghiêm mênh mông cuồn cuộn mà đi tới phương hướng này, rất nhanh đã có thể thấy được, nó là do vô số binh lính tạo thành, giống như trận hình hình vuông trên chiến trường, dưới sự dẫn dắt của kỵ binh thiết giáp phía trước, họ hành quân chỉnh tề đang đi về hướng này.
Mặt đất dưới chân, như thể theo sự xuất hiện của đội quân này, bắt đầu rung chuyển nhẹ.
Không khí xung quanh gò đất hình tròn đột nhiên đông đặc lại.
Tất cả mọi người đều đồng loạt dùng ánh mắt kính nể và hoảng sợ nhìn về phía đội quân bất khả chiến bại liên tiếp thắng trận, chưa từng thua một trận nào càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở trong hoang địa.
Sự rung chuyển của mặt đất đến lúc này mới theo đó mà dừng lại.
Lý Mục đầu đội mũ giáp người mặc chiến giáp mang theo ba trăm tướng sĩ uy phong lẫm liệt hiên ngang hùng vĩ từ trên lưng ngựa bước xuống, đi về phía đài quân vương.
Khi hắn ngày càng đến gần, những tia nắng mặt trời phản chiếu bộ giáp trên người hắn và những tướng sĩ phía sau hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ở trong mắt Lạc Thần, hắn giống như một vị thần đang tiến về phía mình.
Hai mắt nàng mở to, đè nén trái tim trong lồ ng ngực đang đập mạnh gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn hắn đăm đắm.
Lý Mục dừng lại trên sân cách đài quân vương mấy trượng, ngước mắt lên, chạm phải mắt Lạc Thần, bốn mắt nhìn nhau.
Chỉ một khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi thôi nhưng cũng khiến cho Lạc Thần cảm thấy mãn nguyện, trong ngực trào dâng lên cảm giác ngọt ngào và chua xót.
Dù cho ở bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhưng chỉ cần một cái nhìn thôi, một cái nhìn thôi cũng đã đủ rồi.
Nàng biết, hắn cũng rất nhớ thương mình.
Lý Mục thu lại ánh mắt yêu thương và nhớ nhung với thê tử, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú chung quanh, mang theo tướng sĩ của mình hướng về đứa trẻ rõ ràng vừa mới bị khí thế quân dung của quân trận kia làm cho kinh hoảng đến mức mặt tái mét đi, trầm giọng nói:
– Thần Lý Mục phụng mệnh lệnh bình định loạn giáo Đông Nam, dựa vào uy vọng của triều đình và được sự trợ giúp hết mình không tiếc tính mạng của tướng sĩ trong quân may mắn đã không làm nhục sứ mệnh, đã khôi phục lại Đông Nam, loạn đầu Ngô Thương đã bị giết, giờ xin trình chiến lợi phẩm lên xin bệ hạ xem qua!
Hắn vừa dứt lời, binh lính phía sau liền tách ra hai bên, chỉ thấy hơn trăm binh lính đẩy mấy chục chiếc xe hành lý tiến lên, mở nắp ra, lộ ra hòm châu báu, hòm vàng bạc.
Lễ quan ở trên đài cao cao giọng tuyên bố, tổng cộng có trên trăm rương vàng bạc.
Từ xa nhìn thấy nhiều vàng bạc chói mắt như vậy, dân chúng xung quanh ồ lên kinh ngạc.
Sở dĩ cuộc nổi loạn Hứa Tiết ở thượng du bị dập tắt thành công cũng là do hắn kịp thời thuyết phục Dương Tuyên đầu hàng, nhưng lúc này, hắn lại hoàn toàn không đề cập đến, như thể chuyện này không hề liên quan gì đến mình.
Ngồi ở khoảng cách gần nhất, Lạc Thần nhìn thấy a tỷ âm thầm siết chặt tay ấu đế, như thể đang ngầm nhắc nhở cậu bé giữ phong thái của hoàng đế trước mặt quần thần, sau đó kêu bình thân.
– Lý khanh càng vất vả công lao càng lớn.
Số vàng bạc này chắc chắn là do quân phản loạn gom góp của dân chúng bao năm qua.
Có câu lấy của dân dùng cho dân, vừa lúc có thể sung vào quốc khố, bù đắp lại những thiếu hụt mà trước đó dã chi tiêu cho chiến sự.
Đại Tư Mã thấy thế nào?
Lý Mục nói:
– Thần xin nghe theo an bài của thánh thượng.
Cao Ung Dung cười rất tươi, thong thả đứng lên, ánh mắt đảo qua một vòng, cao giọng lên nói:
– Chư vị tướng sĩ, lúc quốc gia lâm nguy, chư vị đã đứng lên lập công lớn.
Nay khải hoàn trở về, bệ hệ nghênh đón đại quân tại đây, triều đình cũng sẽ phong thưởng theo công lao.
– Các vị đều là những tướng sĩ trung can nghĩa đảm, vinh quanh vô thượng, đủ để muôn đời kính ngưỡng.
Mong rằng từ nay về sau, các vị tiếp tục trung thành với Đại Ngu, đây là chí nguyện của bệ hạ, cũng là may mắn của Đại Ngu ta.
Giọng nói của đường tỷ vẫn còn vang vọng bên tai Lạc Thần, nhưng ngay lập tức bị át đi bởi tiếng reo hò kinh thiên động địa của dân chúng xung quanh.
Buổi khao quân này rất long trọng, khung cảnh hoành tráng, quân vương cùng quần thần hòa thuận, bề ngoài có vẻ náo nhiệt.
Đại Tư Mã Lý Mục giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc đã dốc sức ngăn cơn sóng dữ, dựa vào lực lượng bản thân đã nâng đỡ một nửa bên giang sơn của Đại Ngu đã sắp sửa bị lật úp, công lao to lớn như thế, nhưng hắn lại cẩn thận tuân thủ bổn phận nhân thần, không hề tỏ vẻ chút kiêu ngạo nào.
Mà hoàng thất Tiêu thị, hoàng đế tuy còn nhỏ tuổi nhưng may mà có thái hậu anh minh nhân ái, ấu đế có thái hậu như thế phụ tá, đó thật sự là may mắn cho quốc gia.
Rất nhiều người dân may mắn được trải qua buổi lễ khao quân này, trong một thời gian dài tiếp theo hễ cứ nhắc đến cảnh tượng hoành tráng hôm nay, tất cả đều say mê kể lại, không thể nào quên.
……
Trong ngày hôm nay, từ sau đó Lý Mục không còn xuất hiện ở trước mặt Lạc Thần nữa.
Lạc Thần biết hắn còn có việc trong người, sau khi buổi khao quân chấm dứt, nàng đi về nhà trước.
Màn đêm buông xuống.
Nàng đã tắm gội từ sớm, đặc biệt còn thêm hương liệu trong nước tắm, tắm gội xong từ trong hương canh, lau tóc và cơ thể, mặc bộ váy màu tím khói mà mấy ngày trước nàng đã chọn cho là đẹp nhất làm tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng, ngồi xuống trước bàn trang điểm chải mái tóc dài bóng mượt của mình.
Chờ tóc được chải và lau khô rồi, nàng đứng lên chuyển qua giường mỹ nhân, dựa vào đó cầm một quyển sách lên, vừa xem một cách không tập trung vừa chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài, dần dần thất thần.
Đột nhiên nàng thấy lo lắng mình không đủ xinh đẹp, không đủ rạng rỡ, không đủ khêu gợi, lại vứt quyển sách đi trở lại trước bàn trang điểm, ngồi quỳ xuống một tay cầm lấy gương đồng để soi, tay khác thì chấm hương liệu thượng đẳng và nước hoa hồng dùng làm son môi, đang chuẩn bị tô lên môi của mình để cho gương mặt mình càng quyến rũ và rạng rỡ hơn nữa, bỗng nhiên, bàn tay khựng lại trên cánh môi.
Qua gương, nàng nhìn thấy một bóng người phía sau mình.
Một người đàn ông, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rẽ vào phòng trong, dừng lại bên bức bình phong ngắm nhìn theo bóng lưng của nàng.
Nàng từ từ quay đầu lại, hai mắt đong đầy nước mắt nhìn đăm đắm vào người đó.
– Lang quân ơi…
Nàng gọi hắn.
Ánh mắt của Lý Mục tối đi, hầu hết khẽ nhúc nhích, lập tức bước nhanh về phía nàng đi tới phía sau lưng nàng ngồi quỳ xuống, hai tay từ phía sau duỗi tới vòng lấy vòng eo của nàng, ôm lấy cơ thể của nàng vào trong lòng mình.
Bờ lưng mềm mại của Lạc Thần dán vào lồ ng ngực còn đang mặc chiến giáp của hắn.
Giáp sắt cứng và lạnh như băng khiến cho cơ thể nàng khẽ run rẩy lên.
Lý Mục từ phía sau ôm chặt lấy nàng, chôn cả khuôn mặt mình vào mái tóc tỏa hương thơm của nàng, không nhúc nhích.
Lạc Thần dường như ngửi thấy hơi thở nam tính mạnh mẽ trộn lẫn với sắt và máu nhuộm trên chiến trường từ người đàn ông phía sau nàng.
Lông mi run run, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như chiếc cổ ngọc mảnh khảnh không còn cách nào chống đỡ đầu, nàng mềm nhũn dựa vào bờ vai rộng lớn của người đàn ông phía sau, hai tay cũng yếu ớt vô lực buông thõng xuống, chiếc gương trượt xuống dưới dọc theo tà váy mềm nhẹ như mấy bao phủ lấy chân nàng rơi xuống đất.
Lý Mục cứ như vậy ôm nàng, không nói lời nào, cũng không có bất kỳ động tác nào khác, thời gian như ngừng trôi.
Hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi thả nàng ra, hoàn toàn xoay người nàng lại, để cô gái nhỏ xinh ngồi lên trên đùi mình, mặt hướng về mình, ánh mắt không hề che giấu d*c vọng mãnh liệt và tham lam của mình nhìn vào nàng.
Hắn còn chưa làm gì cả, chỉ ôm nàng như vậy, giờ phút này, dưới ánh mắt đăm đắm đó của hắn, gò má của Lạc Thần dần dần phủ lên một lớp ửng đỏ, hơi thở dần dần trở nên dồn dập, bộ ng ực cũng hơi phập phồng.
Nàng đột nhiên nhớ ra trên môi mình chỉ có một chút dầu, vừa rồi còn chưa tô đều lên thì hắn đã về tới.
Nàng xấu hổ không thôi, vội đưa tay lên che miệng, không cho hắn xem, cúi xuống tìm cái gương vừa rồi mình làm xơi xuống, tay nàng lại bị hắn bắt được.
Ánh mắt của Lý Mục dừng ở trên cánh môi nàng, cúi đầu xuống, gương mặt từ từ kề sát tới mặt nàng, dùng giọng khàn khàn trầm thấp nói:
– Để ta ăn nó cho nàng nhé…
Còn chưa nói xong, liền ngậm lấy môi nàng.
Hết chương 129.