Cao Thất đứng ở bên ngoài thư phòng cung kính khom người với Lạc Thần, mở cửa ra cho nàng nói:
– Tiểu nương tử vào đi, đại gia đang chờ bên trong đó.
Bên trong phòng có ánh nến, Cao Kiệu ngồi trên chiếc sập vuông kia, thấy nàng đi vào thì mỉm cười gật đầu ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Lạc Thần ngồi xuống bên cạnh phụ thân.
Cao Kiệu cũng không nói chuyện ngay.
Hai cha con yên lặng một lát, Lạc Thần nói:
– Sau này con không thể phụng dưỡng cha, chỉ mong cha có đi đâu thì nhớ phải giữ gìn sức khoẻ ạ.
Phụ thân bàn giao mọi việc ở đây xong thì sẽ rời khỏi Kiến Khang.
Rất nhiều người trong thành Kiến Khang bao gồm cả người của Cao gia đều cho rằng Tiêu Vĩnh Gia đã chết trong nạn binh hoả kia rồi, mà Cao Kiệu sở dĩ mãi không chịu tổ chức lễ tang cho vong thê chỉ bởi vì ông vẫn cố chấp không chịu chấp nhận một sự thật như thế mà thôi.
Thậm chí còn có một lời đồn được ngấm ngầm lan truyền – những người đó xì xào ở sau lưng, sở dĩ cái chết của trưởng công chúa tạo nên đả kích lớn như thế với Cao Kiệu đến mức ông không thể nào tiếp nhận nổi, là bởi vì ông nửa đời không có con trai, thê tử lại vừa lúc chết trước khi lâm bồn – một thảm kịch nhân gian như thế kia, bất kể là rơi trên người ai thì cũng không thể nào dễ chịu, khó trách ông lại cứ mãi canh cánh trong lòng như thế.
Thời gian đã qua hơn nửa năm, mẫu thân vẫn mãi không có tin tức gì.
Nghĩ đến không biết mẹ sống chết như thế nào, nghĩ đến cha sắp rời khỏi đây, không biết sau này đến khi nào mới gặp lại, trong lòng nàng dần dần bị nỗi buồn thương khổ sở nhét đầy.
Cao Kiệu nói:
– A Di à, tối hôm qua cha tranh thủ đi Bạch Lộ Châu, thuyền đến đảo rồi nhưng cha lại quay về…
Ông dừng lại một chút, từ từ ngước mắt lên nhìn vào con gái.
– Cha không còn mặt mũi nào để lên đảo…
Ông đau khổ nói.
Lạc Thần nhìn nét hằn sâu trên khoé môi của phụ thân, nén sự chua xót trong lòng xuống, nói:
– Cha ơi, mẹ gặp chuyện tất cả đều là ngoài ý muốn, cha đừng quá…
Còn chưa nói hết đã dừng lại.
Làm sao phụ thân có thể không khổ sở được, làm sao không tự trách được.
Cao Kiệu chỉ khẽ mỉm cười buồn bã gật đầu.
– Cha đã có mong muốn rời khỏi Kiến Khang từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng đã đạt thành tâm nguyện.
Cha biết mẹ con còn sống.
Con yên tâm, một ngày nào cha sẽ mang mẹ con về nhà.
– Cha ơi…
Lạc Thần không kìm nén được nữa mắt đỏ hồng lên.
Cao Kiệu vỗ nhẹ lên tay con gái an ủi.
Ông nói:
– A Di, cha biết con và Kính Thần suy nghĩ gì.
Đợi sau này Kiến Khang ổn định vững chắc rồi, con và nó muốn đi Nghĩa Thành hay Trường An thì đi đi.
Đó đều là những nơi rất tốt, tốt hơn Kiến Khang.
Nhưng hiện tại các con không thể đi.
Là cha đã khiến cho con phải chịu thiệt thòi rồi.
Từ xưa đến nay triều đình có quy chế, đại thần cấp tam phẩm trở lên bất luận là triều thần hay là ngoại thần nếu không có lý do đặc biệt thì gia quyến đều phải ở kinh thành lâu dài.
Sau khi triều đình dời về phía Nam, vì quyền lực của hoàng đế bị thế gia khống chế dần dần chẳng khác gì thùng rỗng kêu to.
Cho đến trước đó không lâu, sau khi loạn Hứa Tiết đã được bình định, Phùng Vệ vốn dĩ từ sớm đã cảm nhận Hứa Tiết tạo phản khi mà toàn bộ người nhà Hứa thị dời khỏi Kiến Khang, không còn ràng buộc gì, không kiêng nể gì, đã lập tức đề nghị Lục Bộ khôi phục lại điều lệnh này.
Khi đề xuất ra, thái hậu Cao Ung Dung đã gật đầu tán thành, văn võ bá quan cũng không ai phản đối.
Phùng Về vì làm gương đi đầu cho bách quan mà vào nửa tháng trước đã đón lão phụ ở Dự Chương về Kiến Khang.
Bách quan không phân chia văn võ cũng đồng loạt làm theo.
– Mẹ của Kính Thần hai mắt bị mù loà, hơn nữa tuổi tác đã cao, Phùng Vệ từng đề cập tới với cha, nói bà ấy không cần phải làm theo điều lệnh này.
Nhưng mà A Di, Kính Thần đang ở địa vị cao, đứng đầu bách quan, người người nhìn vào, con là Đại Tư Mã phu nhân…
Cao Kiệu nhìn con gái, trong mắt hiện lên tia áy náy.
– Nếu như con cũng không ở Kiến Khang, điều lệnh này lại trở thành vô tác dụng, không thể hiệu lệnh quan lại để trên làm dưới theo.
Mấy ngày trước, Lạc Thần đã biết chuyện này trước khi Lý Mục khải hoàn trở về triều đình.
Sau này, nếu không có lý do đặc biệt, bất kể Lý Mục đang đi đâu ở đâu, thì nàng vẫn phải ở lại Kiến Khang.
Mong muốn ban đầu của nàng là đi theo Lý Mục, mang theo mẹ chồng và những người khác đến Nghĩa Thành hiện giờ đã thất bại, không thể nào thực hiện được nữa.
Nói trong lòng không buồn bã thất vọng là giả
Nhưng việc đã đến nước này, chỉ cần trượng phu nàng một ngày còn là Đại Tư mã thì nàng nhất định phải làm Đại Tư Mã phu nhân ngày đó.
Nàng không được lựa chọn, giống như Lý Mục.
Hôm nay đây thoạt nhìn hắn đầy vẻ vang vinh quang, ở trong mắt người ngoài hắn quyền cao chức trọng uy nghi hiển hách.
Nhưng nào có ai biết danh hiệu Đại Tư mã này với hắn mà nói có lẽ chỉ làm một cái gông xiềng vô hình mà không ai thấy được.
Lạc Thần nhìn phụ thân, cuối cùng không kìm nén được mà thốt là lời muốn nói.
– Cha ơi, con có mấy lời muốn hỏi cha, nếu có câu nào không đúng mong cha bỏ quá cho con.
Cha, con còn nhớ từ lâu trước đây cha từng cho rằng trong lòng lang quân con có dị tâm, lúc nào cũng đề phòng huynh ấy.
Nhưng hiện tại, vì sao cha còn muốn ép huynh ấy làm Đại Tư Mã ạ? Ngai vàng trong hoàng cung kia, trong thiên hạ này bất cứ người nào có năng lực thì ai mà không thèm muốn nó? Cha ơi, lẽ nào cha không sợ huynh ấy quyền cao chức trọng mất đi kiểm soát mà một ngày nào đó trong tương lai sẽ nảy sinh tham vọng soán vị ạ?
Cao Kiệu lặng thinh rất lâu mới nói:
– A Di, con đã hỏi vậy thì cha cũng nói thật.
Kể cả cho tới hiện tại, cha cũng không nhìn thấu con người của Lý Mục.
Nó đánh hạ được Trường An rồi, nói rằng nó là ngoại thần phiên trấn, còn không rằng nói nó không hề muốn cái triều đình này.
Ở trên người nó cha không nhìn thấy dáng vẻ của một trung thần phải có.
Nhưng mà thời điểm Đại Ngu nguy nan ngập đầu sắp bị sụp đổ, thì nói lại dẫn binh quay về cứu trợ và ngăn cơn sóng dữ.
– Nó không muốn trung thành với triều đình này, trong lòng nó rõ ràng là có mâu thuẫn với triều đình này, nhưng hành vi và việc làm của nó lại hoàn toàn xứng với danh trung thần lương tướng, không có gì để khiến người khác chỉ trích được.
– Nam Triều vốn đã lụi tàn, không có cường giả nắm quyền, chỉ dựa vào những người đang ở trong triều đình kia thôi, không cần chờ đến một ngày nào đó nó có mưu đồ soán vị thì chỉ sợ triều đình đã sụp đổ trước rồi.
– A Di, con hiểu ý của cha chứ? Lý Mục giống như một thanh kiếm hai lưỡi.
Hướng thiện, triều đình có lẽ còn có thể sống dậy một lần nữa, mà hướng khác, cơ nghiệp của đế vương Tiêu Thất Đại Ngu bị lật đổ cũng không phải là không có khả năng…
Ông dừng lại hồi lâu, nhìn Lạc Thần.
– Cha từng suy nghĩ và cân nhắc rất lâu, nhưng cuối cùng cha vẫn lựa chọn giao Đại Ngu vào tay nó.
Cha đánh cược một lần, cũng đánh cược ánh mắt của mình.
Ông tự giễu nhướn khoé môi lên, lộ ra nụ cười chua xót rất nhạt.
– Cả đời này của cha đã nhìn lầm quá nhiều người.
Nhưng mà lúc này cha lại cảm thấy mình sẽ không hề nhìn lầm nữa.
– Huống chi còn có con ở bên nó.
Cha hy vọng con đồng thời làm thê tử của nó nhưng cũng không quên trách nhiệm mình là con gái Cao thị.
Cao Kiệu nhìn con gái, từ tốn nói một câu như thế.
Lạc Thần ngẩn người, trong lòng vừa mù mịt vừa khổ sở.
Nàng nhớ rất lâu trước kia, mẫu thân từng dạy bảo mình, nói nàng không chỉ là con gái Cao thị, mà còn là thê tử của Lý Mục.
Mà đêm hôm nay, phụ thân cũng nhắc nhở nàng, đồng thời là thê tử của Lý Mục nhưng cũng không quên trách nhiệm là con gái Cao thị.
Ý của phụ thân là gì làm sao nàng không hiểu được cơ chứ?
Nói đến cùng, chung quy phụ thân vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Lý Mục.
Dẫu cho ông đã quyết định tin tưởng hắn, giao lại Nam Triều mà ông đã khổ tâm duy trì bao nhiêu năm qua cho hắn.
Trước mắt nàng không hỏi hiện lên cảnh tượng tối đó đường tỷ mang theo ấu đế đến phủ, sau khi trò chuyện riêng với phụ thân xong và đi ra thì sắc mặt tái nhợt, bèn hỏi:
– Cha ơi, buổi tối hôm đó cha với thái hậu đã nói chuyện gì vậy ạ? Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng.
Cha cần lang quân nâng đỡ triều đình này, nhưng cha lại không tin huynh ấy.
Ngay cả cha đã như thế huống chi là người khác? Con gái sẽ không bao giờ quên mình là con gái Cao thị phải có trách nhiệm.
Trước kia nếu không phải vì hai chữ Cao thị, con đã không quyết định gả cho huynh ấy rồi.
– Thế nhưng hiện tại con thật sự không hiểu, Đại Ngu đúng là quan trọng, nhưng lẽ nào cha chưa từng suy nghĩ, với địa vị cao như thế của lang quân, về sau giả như công cao chấn chủ, người khác không chấp nhận ở dưới huynh ấy, đến lúc đó lẽ nào huynh ấy đưa cổ tự sát để bảo toàn cái danh trung thần kia ạ?
– Nếu như thế, làm trung thần cũng chẳng có tác dụng gì.
Thứ cho con bất hiếu, con sẽ cùng lang quân rời khỏi Kiến Khang, tránh để sau này bị cuốn vào trong thị phi trung gian đó.
Nàng ngồi thẳng khấu đầu với phụ thân, đứng lên xuống giường chuẩn bị đi.
– A Di!
Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng quát của phụ thân.
Lạc Thần dừng bước quay đầu lại, thấy phụ thân đã đứng dậy.
– A Di, cha đã phục vụ ba đời tiên đế.
Trước khi ông ngoại con lâm chung từng tha thiết giao phó Đại Ngu cho cha, hình ảnh đó đến nay cha mãi không quên.
Cuộc trò chuyện giữa cha và đường tỷ con ở tối đó cụ thể như thế nào cha không tiện thuật lại, nhưng cha cam đoan với con, tuyệt đối không phải là liên kết với thái hậu đương triều mưu tính gây bất lợi cho Lý Mục đâu.
– Cha chỉ có thể nói cho con biết, thái hậu đương triều không còn là đường tỷ trước kia của con nữa, con cũng không thể dùng cách nhìn và tấm lòng như trước kia với nó…Nhưng nếu như nó làm đúng bổn phận của nó, phụ tá ấu đế, kế trung hưng, gắn kết đất nước, khiến cho dân chúng sống yên ổn, vậy thì tất cả những gì cha làm hôm nay cũng rất đáng giá.
– Tất cả những an bài đó của cha là chuyện cuối cùng mà cha có thể làm theo lời hứa với ông ngoại con.
Cha đã cố hết sức mình rồi, ý trời như thế nào thì tất cả nghe theo ông trời định đoạt…
Cao Kiệu nói xong lại húng hắng ho lên, nét mặt đau đớn.
Nhìn thấy cha như thế, trong lòng Lạc Thần lại xót xa vô cùng, vội đi đến đỡ ông, xoa nhè nhẹ phía sau lưng cho ông, chờ ông ổn định rồi chuẩn bị đi rót nước, lại thấy ông xua tay rồi chậm chạp đứng thẳng lên, đi đến trước kệ sách cạnh tường, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ một trong các ngăn kéo.
Chiếc hộp được khoá bằng một chiếc khóa bằng đồng, một chiếc chìa khóa được đặt trên đó.
Cao Kiệu đi tới trước mặt Lạc Thần.
– A Di, sau khi cha đi rồi, con hãy bảo quản cái hộp này cho tốt.
Cha chỉ mong con sau này sẽ không phải mở cái hộp này.
Nhưng tương lai, nếu có một ngày gặp phải tình cảnh khẩn cấp, nó có thể giúp ích cho con.
Con hãy cất nó đi.
Cao Kiệu giao chiếc hộp và chìa khoá cho Lạc Thần.
Chiếc hộp hơi nặng tay, Lạc Thần cũng không biết bên trong có cái gì, nhận lấy, lặng lẽ nhìn phụ thân không nói gì cả.
Cao Kiệu nhìn khuôn mặt con gái, hồi lâu sau mới ngước mắt lên nhìn ra hướng cửa.
– Con đi đi.
– Cha ơi!
Cao Kiệu nở nụ cười nhẹ, gật đầu với nàng:
– Đi đi con.
Lạc Thần siết chặt chiếc hộp, xoay người, mỗi bước đi là niềm lưu luyến đi ra cửa, mở cửa ra, thấy một bóng dáng đang đứng ở cửa thư phòng của đình viện.
Nàng vội vàng quay đầu đi lau vội nước mắt.
Lý Mục nhìn cửa thư phòng mở ra, Lạc Thần xuất hiện ở cửa, lập tức bước nhanh tới, sải bước lên bậc thềm ánh mắt đảo qua nước mắt còn sót lại trên gương mặt nàng, thoáng nhăn mày lại, sau đó nhìn Cao Kiệu ở bên trong, trầm giọng nói:
– Cũng đã muộn rồi, cha cũng đi nghỉ ngơi đi ạ, con xin phép đưa A Di về ạ.
Nói xong, hắn hành lễ với ông, cầm lấy tay Lạc Thần thì thầm bên tai nàng “đi thôi”, rồi mang nàng rời đi.
Hết chương 134.