Xuân Giang Hoa Nguyệt FULL


Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần dậy sớm, lúc tiễn Lý Mục thượng triều thì nhận được một tin tức.
Ngay đêm hôm qua phụ thân nàng đã đi rồi, ông lặng lẽ đi từ cửa hông Cao gia, ngoài người gác cổng biết ra thì không làm kinh động đến bất cứ hạ nhân nào cả.
Cùng đi với ông chỉ có một mình Cao Thất.
Nàng chạy như bay đến phòng ngủ của cha mẹ đẩy cửa ra, quả nhiên trong phòng không có bóng dáng của ông.

Nàng chạy tới thư phòng, trong thư phòng cũng trống không, chỉ còn lại một phòng đầy sách được xếp gọn gàng chỉnh tề ở trên giá đựng sách, như là chờ đợi chủ nhân của chúng nó không biết đến khi nào sẽ trở về và mở lại lần nữa.
Cho dù đã biết phụ thân quyết định ra đi, sẽ rời khỏi Kiến Khang, nhưng vào lúc này khi mà sự việc đó xảy đến nhanh như vậy, Lạc Thần vẫn cảm thấy khổ sở vô cùng.

Khổ sở bởi vì mẫu thân đến nay sống chết không rõ, rất có khả năng không còn sống trên đời này nữa, mà phụ thân có lẽ dành cả quãng đời còn lại của ông sẽ biết là vô vọng nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm.

Cũng khổ sở vì Lý Mục.
Không ai hiểu rõ hơn so với nàng hắn bài xích toà hoàng thành này đến mức nào.
Tuy nhiên, chính là vì hành động cưới nàng của hắn trước đây, dẫu cho hắn thật sự đã từng có dã tâm đ ến mức cha từng không dung thứ, tới hiện tại rồi, Lạc Thần biết, hắn cũng đã phải tự bẻ gãy mũi nhọn, không thể không gánh vác trọng trách an nguy của triều đình này.

Nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa từng bày tỏ sự khó chịu hay là oán giận ở trước mặt nàng.
Hắn sâu sắc và khoáng đạt như thế, càng chỉ làm cho trong lòng Lạc Thần thấy áy náy gấp bội.
Đôi khi, bởi vì suy nghĩ quá nhiều, nàng thậm chí còn có chút sợ hãi, sợ hắn sẽ vì điều này mà hối hận đã từng cưới nàng hay không.
Nếu không phải có mình ràng buộc lấy, sinh ra trong một loạn thế như thế, với năng lực của hắn, hắn hoàn toàn có thể làm những điều bản thân muốn một cách thoải mái.
Nhưng nàng không có dũng khí để hỏi hắn điều đó.
Nàng biết rằng suốt thời gian qua hắn chưa bao giờ thực sự có được khoảng thời gian dễ dàng.

Hiện tại càng như thế.
Mặc dù hắn không biểu lộ chút nào, nhưng nàng có thể cảm nhận được vinh quang chức Đại Tư Mã ở trên người hắn khiến cho vô số người nhìn lên ngưỡng mộ nhưng lại không mang lại cho hắn bất kỳ niềm vui nào.
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của hắn, nàng cố nén khổ sở trong lòng xuống cho đến khi hắn đi ra ngoài, nhìn bóng lưng hắn dần rời xa trong ánh ban mai, bấy giờ mới lặng lẽ mà rơi lệ để rồi ngay sau đó lại lau vội nước mắt đi.
Từ hôm nay trở đi, cách cục của triều đình Nam Triều đã hoàn toàn khác với trước kia.

Môn phiệt thưa thớt.

Gánh nặng ngàn quân đè nặng lên vai Lý Mục xuất thân hàn môn.
Nàng không thể chia sẻ gì với hắn được.
Từ nay về sau, điều nàng có thể làm là trở thành một người vợ tốt của hắn, để hắn không bị mình mà phân tâm.
……
Gần một năm qua, khi Tiêu gia cùng Nam Triều trải qua đại loạn gần như suýt bị diệt vong, cùng lúc đó, Trung Nguyên ở phía Bắc bên ngoài ngàn dặm chiến loạn và phân tranh chưa từng ngừng nghỉ.
Ban đầu thời điểm Lý Mục mang binh trên đường quay về từng dùng kế lợi dụng Mộ Dung Tây muốn tấn công Lạc Dương để điều đi quân đội của tông thất Bắc Hạ.

Lá thư kia của hắn so với nói không thành có thì lại giống một lời tiên tri hơn.
Tiên đoán của hắn ngay sau đó, cũng đã trở thành hiện thực.
Khi Nam Triều đang bận rộn dập tắt cuộc nổi loạn Thiên Sư Giáo và cuộc nổi loạn Hứa Tiết, thì Mộ Dung Tây lãnh binh từ Yến quận xuôi Nam phát động cuộc chiến báo thù đối với Bắc Hạ.
Ân oán giữa hai tộc Tiên Bi và Yết Hạ giằng co kéo dài bắt đầu từ chinh phục và cướp đoạt.

Và tương tự, cũng lấy chinh phục và cướp đoạt để kết thúc.
Vào nửa tháng trước, sau mấy trận đại chiến, quân đội Bắc Yến cuối cùng đã công phá Cao Lương thủ đô thứ hai của Bắc Hạ cách Lạc Dương chỉ có mấy trăm dặm.
Một trận chiến này liên quan đến an nguy của Lạc Dương, ngay lập tức được hoàng đế Bắc Hạ sắp có được thiên hạ đã phải tự mình lĩnh binh đi đến Cao Lương ứng chiến, nhưng không thắng mà lại bị thua, mang theo quân đội còn sót lại bỏ chạy, thời điểm muốn nghỉ ngơi dốc sức để tiếp tục chiến một trận thì Mộ Dung Thế lại dẫn binh đuổi tới.
Toàn bộ những sỉ nhục năm xưa như lửa hừng hực đốt cháy trong người, Mộ Dung Thế tự mình mặc giáp ra trận, chỉ dùng một tay cầm kiếm nhưng mà cực kỳ hung mãnh.

Gã suất lĩnh quân đội bao vây tứ phía, triển khai tấn công mạnh mẽ với kẻ thù.

Yết đế bị thương, dưới sự bảo vệ của thân tín mà cuối cùng đã thoát khỏi vòng vây, nhưng mà trên đường chạy trốn cuối cùng vẫn không thoát được Mộ Dung Thế điên cuồng đuổi theo, bị trúng cung tiễn ngã xuống ngựa.
Bắt được Hạ đế, Mộ Dung Thế không giết ông ta ngay lập tức mà là tự tay cầm đao từng đao lăng trì, tra tấn một cách từ từ, chờ kẻ thù cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở mới ra lệnh kỵ binh dùng mã trận giẫm đạp qua lại, cho đến khi xác chết bị vó ngựa bọc sắt dẫm nát tươm, xương cốt cũng vỡ vụn trộn lẫn với bùn đất, không còn hình người gì nữa, trên mặt đất chỉ còn lại từng bãi máu bẩn thỉu tanh hôi, bấy giờ mới cho dừng.
Thời điểm Mộ Dung Triết đuổi tới nơi nhìn thấy huynh trưởng của mình đứng ở một bên, trên khuôn mặt cứng đờ kia dính đầy máu, ánh mắt lại ghim chặt vào thứ không còn hình dạng gì ở dưới đất, cặp mắt màu tím b ắn ra tia tàn bạo, ngay cả nàng thấy cũng hãi hùng khiếp vía.
Nàng vội đuổi tới bên cạnh huynh trường, nói cho gã nghe một tin tức:
– A huynh ơi, thúc phụ đã lãnh binh tiến vào Cao Lương rồi ạ, còn mặc cho binh lính tàn sát dân trong để khánh công…
Mộ Dung Tây cũng là một nhân vật tàn nhẫn máu tanh, nhưng khác với người Tiên Bi khác chính là, ông ta từ lúc còn trẻ đã bị Hán hoá sâu sắc.

Mỗi khi cùng tộc nhân đánh hạ một địa phương, khác với tộc nhân động chút là dốt giết cướp bóc, lần này đánh hạ Cao Lương, từ trong thâm tâm ông ta mà nói cũng không muốn làm như thế.

Nhưng suy xét tình hình chiến đấu từ bấy đến nay rất gian nan, binh lính Bắc Yến vì đánh hạ toà thành trì này mà đã trả nhiều cái giá lớn, sau khi công phá thành công, trong quân đã thèm nhỏ dãi Cao Lương giàu có và đông đúc, đồng loạt yêu cầu dựa theo quy chế mà chia nhận lợi ích.
Vốn dĩ Mộ Dung Tây không muốn đáp ứng, nhưng thấy tộc nhân và tướng lĩnh đều đã giết đỏ cả mắt rồi, quần chúng đang rất kích động, suy xét còn phải đánh Lạc Dương nữa, chính quyền cũng chưa được củng cố, nếu không cho họ có chút lợi ích gì đó, chỉ sợ sẽ dẫn đến những bất mãn với mình, bất lợi cho sự cống hiến sau này cho quân đội, vì thế mà đáp ứng, cho phép binh lính ăn mừng ba ngày.
Gọi là “ăn mừng” chính là mặc kệ binh lính cước bóc hiếp giết trong thành, giết người Hán thành niên, bao gồm cả đàn ông dị tộc, c**ng hi3p phụ nữ, để sau này để thống trị người Tiên Bi mà rửa sạch huyết thống.
Đây là việc làm thường xuất hiện phổ biến của Hồ tộc sau khi chiếm lĩnh Trung Nguyên trước khi lập chính quyền đều sẽ làm từ sau khi Đại Ngu chuyển dời về phía Nam.
Cho nên, đây cũng không phải là trọng điểm mà Mộ Dung Triết muốn nói.
Trọng điểm là, ánh mắt nàng nhìn bãi thịt nát ở dưới đất kia.
– A huynh ơi, lẽ nào huynh đã quên trước đó thúc phụ đã đặc biệt dặn dò muốn huynh giữ lại tính mạng của Yết đế, bắt sống mang đi gặp thúc phụ ạ.
Nàng đang lo lắng huynh trưởng sẽ không nhịn được mà giết kẻ thù, cho nên mới vội vã đuổi tới đây.

Không nghĩ rằng mình vẫn đến muộn một bước.
Trên mặt của nàng thoáng hiện lên sự lo lắng.
Mộ Dung Thế không biểu lộ cảm xúc, cắm thanh chuỷ thủ đã nhuộm đẫm máu vào trong bãi thịt nát kia, mới từ từ ngoảnh gương mặt dính đầy máu sang, ánh mát sáng rực, lạnh nhạt nói:
– Muội còn không rõ hay sao, ông ta biết rõ huynh với người này có thù không đội trời chung, thế mà vẫn cho phép huynh đuổi theo.

Huynh giết hay không giết thì có gì khác nhau? Giết hắn, tất nhiên là huynh đã kháng mệnh, nếu không giết hắn, chứng tỏ huynh là một kẻ giỏi ẩn nhẫn, có tâm cơ.

Muội là người thông mình, nếu muội là hắn, muội hy vọng ta giết hay không giết?
Mộ Dung Triết hơi suy tư, sau đó thì bừng tỉnh.
Nếu nàng là thúc phụ Mộ Dung Tây, tất nhiên tình nguyện nhìn một Mộ Dung Thế chỉ biết dựa vào cảm xúc hành sự bốc đồng, cũng không hề muốn giữ một người biết chịu nhịu lại ẩn nhẫn như thế bên cạnh mình.
Loại người nào nguy hiểm hơn, nhìn là biết ngay.
Mắt nàng sáng lên, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói:
– Muội hiểu rồi.

A huynh làm rất đúng.
Nàng nhìn vào bãi thịt nát bị vó ngựa giẫm nát không còn ra hình người dưới đất kia, căm hận nhổ xuống một bãi nước bọt:
– Tiếc là muội tới chậm, bằng không đã có thể đâm cho hắn thêm mấy đao rồi.
Mộ Dung Thế khó khăn nhấc cánh tay trái lên, dùng ống tay áo thong thả lau vết máu trên mặt, động tác có vẻ cứng nhắc.
Từ sau khi cánh tay này bị phế đi, một vài việc hằng ngày thí dụ như động tác lau vết máu trên mặt như vừa rồi, vốn dĩ có thể dùng tay kia để làm dễ dàng, nhưng gã vẫn theo thói quen mà dùng cánh tay bị hỏng này.
Ban đầu Mộ Dung Triết không hiểu gì cả.
Nhưng đến giờ thì nàng đã bắt đầu đoán được một chút.
Có lẽ huynh trưởng muốn dùng phương thức này để từng giây từng phút nhắc nhở mình là ai đã phế đinh cánh tay của mình.

Người đàn ông kia hiện đã trở thành Đại Tư Mã Nam Triều, dưới một người trên vạn người, lấy uy định công, quyền cao chức trọng.
Nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phương Nam xa xôi, ánh mắt thoáng hiện lên tia phức tạp.
Mộ Dung Thế từ từ buông cánh tay kia xuống, lạnh nhạt nói:
– Muội trở về đi.

Vị trưởng công chúa kia bị muội giấu lâu như thế, giờ cũng nên xuất hiện rồi, để thúc phụ gặp mặt bà ta đi.
Hết chương 135.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui