Bên ngoài quân doanh, Sườn đồi đêm qua dựng trại chật kín dân chúng, đúng như binh lính kia vừa nói, giao lộ đi thông Kháng Long đạo đã bị dòng người chặn lại.
Một đội binh lính phụng mệnh nhổ trại xong đang chuẩn bị đi qua thông đạo này đã phải tạm dừng lại.
Nhìn xung quanh, trong ánh bình minh, dọc theo bờ Lạc Thủy, càng có nhiều người đổ xô về hướng này.
Họ dường như đã trải qua một đoạn hành trình lặn lội đường xa suốt đêm để đến đây, khuôn mặt mệt mỏi, quần áo rách rưới, dưới chân lấm lem một lớp bùn dày, quân lính có xua đuổi thế nào họ cũng không chịu rời đi, chỉ liên tục cầu xin sự giúp đỡ.
Khi đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng từ trong quân doanh bước ra, rất nhiều người nhận ra Lý Mục, tất cả đều kích động hô to “Đại Tư Mã” hết đợt này đến đợt khác, dòng người cũng theo đó xôn xao lên.
Vương Hành Ngũ trước đó chủ trì xây dựng đê Thượng Tân Khẩu rời khỏi hàng người chạy đi ra, quỳ xuống trước mặt Lý Mục.
Những người phía sau anh ta cũng làm theo.
Lý Mục bước nhanh tới gần nói:
– Tất cả đứng lên đi.
Giống hệt lần trước đến cầu cứu Lý Mục, người thợ thủ công này dù thế nào cũng không chịu đứng dậy, dập đầu nói:
– Sau khi nước trong bờ kè rút xuống ngày hôm đó, dân chúng và hàng xóm của họ muốn đến để cạm tạ Đại Tư Mã nhưng bị binh lính ngăn lại thông báo rằng Đại Tư Mã đã lên đường đi rồi.
Chúng tôi cứ tưởng rằng Đại Tư Mã sẽ đi Lạc Dương nên chạy tới nơi đó, rồi mới biết là ngài không ở đó.
Dân chúng chúng tôi không chỉ nợ ngài một cái mạng, mà là mạng của cả nhà cả tộc nhân.
Khi biết Đại Tư Mã sắp về quan nội, chúng tôi đuổi theo, may mắn mà vẫn gặp được ngài, cầu xin Đại Tư Mã hãy nhận một lạy này của chúng tôi.
Nói xong dẫn dắt mọi người dập đầu với Lý Mục.
Mộ Dung Thế bày một cái bẫy ở cửa sông Thượng Tân Khẩu, chỉ cần dựa vào kế sách của gã, Kháng Long đạo có thể ngăn được Lý Mục, cho dù chỉ ngăn cản Lý Mục được thêm một hai ngày nữa, kết quả cũng sẽ rất khác nhau rất lớn, có thể nói là thiên thời địa lợi, vô cùng hoàn hảo kín kẽ không một kẽ hở.
Để phòng ngừa bị nhấn chìm trong lũ lụt, gã đã mang theo quân đội còn lại qua sông lui trở về vùng phía Bắc con sông Hoàng Hà một cách an toàn.
Nước lũ từ sông Hoàng Hà chảy ngược, cộng thêm có thủ binh tốt nhất nghe theo lệnh gã canh chừng ở đó.
Chờ trừ khử được Lý Mục xong, mình lại mang binh trở về thu phục Lạc Dương, không cần tốn nhiều sức lực.
Trong toàn bộ kế hoạch của gã, loại bỏ Lý Mục là ưu tiên hàng đầu, mà nhân tâm vùng Trung Nguyên phía Nam con sông sắp bị lũ lụt nuốt chửng tất nhiên là quan trọng, nhưng so với đại sự mà gã muốn đạt được thì tất cả đều không đáng là gì.
Gã không ngờ chính là, mới chỉ qua một đêm thôi, Kháng Long quan phòng thủ kiến cố lại bị Lý Mục công phá mất.
Kế hoạch của gã chẳng những hoàn toàn thất bại mà ngay cả vùng Trung Nguyên ở phía Nam con sông Hoàng Hà cũng phải chắp tay dâng lên.
Lý Mục bước lên con đường quay trở về, lúc mà sắp đến Lạc Dương, biết dân chúng không quan tâm lũ vừa rút nhà cửa vẫn bừa bộn, họ ra khỏi thành trì cách đó hàng chục dặm chờ đón họ vào thành.
Không muốn quấy nhiễu dân chúng, hơn nữa hành trình không thể trì hoãn, hắn đã quyết định đi đường vòng qua Lạc Dương, kế đó dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn kiểm tra một số bến đò quan trọng và địa điểm chiến lược ở bờ nam sông Hoàng Hà, bố trí quân sự, an bài người của mình tạm thời đảm nhận chức quận thủ, phụ trách tu sửa địa phương, trấn an dân chúng, sau đó thì di chuyển tới nơi này.
Cũng vì thế mà sáng nay hắn mới có thể bị dân chúng đuổi theo kịp và gặp tại nơi này.
Lý Mục muốn thợ thủ công và dân chúng phía sau dậy nhưng họ không chịu, còn nói:
– Đại Tư mã Bắc phạt đến tận đây, chưa được mấy ngày lại vội vã trở lại quan nội, ngay cả một bước cũng không chịu bước vào Đông Đô.
– Lẽ nào Đại Tư Mã cứ thế mà rời đi hay sao? Cầu xin Đại Tư mã đừng bỏ mặc chúng tôi không bao giờ quay lại nữa.
Anh ta vừa nói mắt đỏ hoe, biểu cảm cũng rất xúc động.
– Từ sau khi triều đình tiến về phía Nam, bao nhiêu năm qua người Hồ ở phía Nam Hoàng Hà đánh đi đánh về, chiến trận không ngừng nghỉ, người Hán chúng tôi không khác gì heo chó.
Mỗi khi có một cuộc chiến thì chúng tôi chẳng khác gì bị lột đi một tầng da, có thể sống được đến hôm nay đã là may mắn.
Đại Tư Mã, dân chúng chúng tôi có người nào là chưa từng trải qua thảm kịch nhà tan cửa nát? Trước kia khát vọng triều đình Bắc phạt, chỉ cần hoàng đế có thể trở về, dẫu cho chúng tôi có ăn cỏ ăn trấu nhưng vẫn còn tốt hơn là nơm nớp lo sợ ăn bữa hôm lo bữa mai.
Năm xưa khi gia phụ còn sống nghe nói Cao công Đại Ngu Bắc phạt mà ngày đêm trông ngóng, trông mòn con mắt, nhưng đến cho đến lúc chết cũng không chờ được triều đình trở về phương Bắc.
– Khi mà Đại Tư mã còn chưa tới, chúng tôi bị người Tiên Bi lừa gạt.
Cho rằng gã khác với người Hồ khác, thật sự coi chúng tôi là con dân.
Bây giờ mới biết, chỉ có Đại Tư mã mới bằng lòng cứu chúng tôi từ trong nước lửa mà thôi.
– Dân chúng nghe nói, Nam Triều không chứa chấp Đại Tư Mã.
Chúng tôi cả gan khẩn cầu Đại Tư mã đừng quay trở về nữa, ở lại nơi này có phải càng tốt hơn không? Đừng một khi không quay trở lại, bỏ mặc sống chết của chúng tôi.
Nói xong lời cuối cùng, anh ta nghẹn ngào, dân chúng phía sau cũng hùa theo lộ vẻ khổ sở
Những dân chúng kia lấp kín Kháng Long đạo cũng đồng loạt quỳ xuống phụ họa theo.
Quân lính trước đó muốn đi qua, nhưng giao lộ đã bị chặn tắc nghẽn, dù có đuổi thế nào đi nữa, những người vẫn chỉ đau khổ cầu xin mà không chịu rời đi.
Thủ lĩnh dẫn quân có mệnh lệnh trong người cho rằng những dân chúng này tới gây hấn, chuẩn bị cưỡng ép mở đường bấy giờ mới hiểu được lý do.
Thì ra là dân chúng sợ quân đội rời đi, người Hồ lại đánh trở về, bấy giờ mới đuổi theo lấp kín giao lộ không cho họ đi qua.
Binh lính bèn buông đao thương xuống đồng loạt nhìn Lý Mục.
Vương Hành Ngũ lau nước mắt, nhìn thấy phía sau mình càng lúc càng có nhiều người đến, nói tiếp:
– Đại Tư Mã! Những người đồng hành này đều không phải là bị cổ động mà là trên đường tới đây biết người Thượng Tân Khẩu chúng tôi muốn đi giữ Đại Tư Mã, các thôn các nơi đã cử người gia nhập, thế là tất cả cùng đồng hành đuổi theo ngài đến đây.
Chính là vì muốn tận mắt được gặp Đại Tư Mã, thỉnh nguyện Đại Tư Mã.
Khẩn cầu Đại Tư Mã ở lại.
– Chúng tôi sẵn sàng từ bỏ khẩu phần lương thực và tài sản còn lại của mình, chỉ cầu xin Đại Tư Mã cứu chúng tôi!
Bên bờ Lạc Thủy, rất nhiều người lao tới, trên tay cầm những túi thúng chứa đầy thóc và kê, tranh nhau là người đầu tiên dâng lên với vẻ mặt phấn khích.
Lạc Thần đứng ở bên lều lớn chứng kiến toàn bộ, trong lòng sinh ra cảm xúc vô hạn.
Người dân Trung Nguyên này vốn dĩ đã bị dị tộc áp bức, cuộc sống cực kỳ gian nan, huống chi những thôn làng nơi hầu hết người dân sinh sống lại vừa hứng chịu một trận lũ lụt khác, tuy mực nước không cao nhưng cuộc sống của họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, lương thực họ mang ra ngoài có lẽ là số ít khẩu phần còn sót lại ở nhà.
Họ sợ một khi Lý Mục rời đi, họ sẽ lại rơi vào tay người Hồ ở đây đối xử tàn nhẫn nên muốn cầu xin hắn ở lại.
Con người sinh ra trong loạn thế, vì sinh tồn mà phải gian nan đến nông nỗi này.
Lý Mục hiển nhiên cũng có chút dao động, cao giọng ra lệnh cho tướng sĩ lui về sau không cần ngăn cản họ, khi đám đông dần dần đến gần vây quanh hắn, hắn bước lên một khối đá, hướng về mọi người cao giọng nói:
– Được các phụ lão yêu quý đuổi theo ta đến tận đây, Lý Mục cảm động khôn cùng.
Xin tất cả hãy yên tâm, Bắc phạt thu lại đất đai đã mất là tâm nguyện cả đời này của Lý Mục ta.
Dẫu cho có bất tài, nhưng đã tới nơi này rồi, Lý Mục nỡ lòng nào mà bỏ mặc dân chúng? Ngày đó sở dĩ ta đi vòng qua không vào Lạc Dương là bởi vì không muốn quấy nhiễu dân chúng.
Các vị yên tâm, quân đội tuy tạm thời quay về quan nội nhưng mà các cửa ải quan trọng đều đã an bài quân đội đóng giữ, một khi người Hồ có động tĩnh gì đại quân lập tức tiến đến.
Các quận huyện lớn trong vòng ít ngày nữa cũng sẽ ra thông cáo an dân.
Hắn nhìn những khuôn mặt đối diện đang ngước nhìn mình, dừng lại một lúc, đề khí nói tiếp:
– Lý Mục ta nhân hôm nay thề với các vị phụ lão, chừng nào chưa hoàn toàn bình định được Trung Nguyên và thiên hạ chưa thái bình, ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
Ý tốt của các vị, Ứng Thiên Quân xin nhận, nhưng mong hãy mang về tất cả lương thực và vật dụng các vị mang theo.
Lũ lụt vừa rút, xin hãy nghe ta đừng đuổi theo ta nữa.
Chuyện quan trọng hiện giờ chính là hãy về nhà, trồng trọt canh tác để năm sau được thu hoạch.
Hắn vừa dứt lời, chung quanh yên tĩnh xuống.
– Các phụ lão, Đại Tư Mã nói rất đúng.
Phía sau đột nhiên có tiếng hô to.
Mọi người quay đầu lại, thấy bên bờ Lạc Thủy có một hàng nhân mã chạy đến.
Người đi đầu chính là huyện lệnh huyện Cấu Thành.
Huyện Cấu Thành cách nơi đây mấy trăm dặm, huyện lệnh họ Đinh, lúc trước nghe nói Mộ Dung Thế muốn đẩy lũ lụt chảy ngược nhấn chìm Lạc Dương, các quận huyện vùng bờ sông Lạc Thủy chỉ sợ cũng gặp tai ương, khi đó ông ta rất sợ hãi, bụng mắng chửi người Tiên Bi lòng lang dạ sói không được chết tử tế nhưng cũng không chạy trốn mà còn hô hào người đến các thôn trang dưới cai quản của huyện phát cảnh báo, để thôn dân kịp thời chạy nạn, bản thân mình cũng bỏ thành đưa cả nhà lên một ngọn núi có địa thế cao để chạy trốn.
Ở trên núi được mấy ngày, trước sau vẫn không thấy lũ lụt xảy ra.
Mấy hôm trước ông ta đã phái thủ hạ xuống núi xem xét tình hình thì mới biết Đại Tư Mã Nam Triều Lý Mục trong một đêm đã chiếm lĩnh Kháng Long quan và đi tới Thượng Tân Khẩu, hóa giải nguy cơ.
Mộ Dung Thế ăn trộm gà không còn mất nắm gạo, đã vứt bỏ phía Nam Hoàng Hà rút lui về phía Bắc Hoàng Hà, vốn đã bại trận, lại bị gặp phải đả kích này, chỉ sợ rất khó đánh trở lại.
Ông ta muốn đầu nhập Lý Mục, cho nên hai ngày qua không ngại vất vả mà đuổi theo, sáng nay thì đuổi tới nơi này, vừa lúc gặp phải chuyện này, dĩ nhiên là không từ bỏ cơ hội bày tỏ lòng trung thành, lập tức xuất hiện nói giúp cho Lý Mục khuyên bảo dân chúng.
Ông ta xuống ngựa đi đến trước mặt mọi người, cao giọng:
– Ta là huyện lệnh huyện Cấu Thành.
Đại Tư Mã nói rất đúng.
Trong các vị đều có dân chúng huyện Cấu Thành ta, hãy mau trở về nhà cày ruộng trồng trọt đi.
Những người còn lại cũng thế, ở đâu thì về nơi đó đi.
Đừng ở đây làm trì hoãn quân cơ đại sự của Đại Tư mã nữa.
Mấy tướng lĩnh bên cạnh Lý Mục cũng theo đó khuyên bảo dân chúng.
– Có lời này của Đại Tư Mã, chúng tôi yên tâm rồi.
Mọi người hãy nghe lời Đại Tư mã đi về đi.
Vương Hành Ngũ hai mắt đỏ bừng, cũng đứng lên cùng mọi người khuyên người phía sau.
Một truyền mười, mười truyền trăm, đoàn người tụ tập bấy giờ mới dần dần giải tán đi.
Vị Đinh huyện lệnh kia đi đến trước mặt Lý Mục xin được gặp mặt, thái độ rất cung kính, nói mình trước đó nghe được tin tức đã kịp thời thông báo cho dân chúng trong huyện như nào, kính ngưỡng danh Đại Tư Mã, sau này nguyện sống chết đi theo.
Lý Mục động viên một chút, sau đó xoay người rời đi.
Đúng lúc này, đột nhiên, cách đó không xa, trên tòa cao nguyên nơi Long Khang Đạo ở có tiếng hổ gầm.
Tiếng gầm như sấm, từ xa đến gần, rung chuyển núi đồi.
Mọi người nghe xong đều sững sờ quay lại nhìn.
Lạc Thần vừa nghe thấy hổ gầm đến gần liền biết Bạch Hổ lại đi ra rồi.
Kể từ khi nàng trượt chân rơi xuống nước và được Bạch Hổ ngậm lên bờ, bắt đầu từ lúc đi Trường An thì nó lúc ẩn lúc hiện.
Có khi mấy ngày không thấy bóng dáng, có khi một tấc cũng không rời, đồng hành bên nàng.
Những người đi theo nàng ban đầu rất sợ, lúc Bạch Hổ hiện thân thì đều tránh né nó.
Những lần sau đó thấy nó rất thông minh, cũng không làm hại ai cả, bấy giờ mới dần dần không còn sợ nó nữa.
Ngày đó Trường An được giải vây, Lạc Thần đi vào thành, Bạch Hổ lại biến mất bên trong khu rừng ở ngoài thành, trong khoảng thời gian này nó vẫn chưa lộ diện.
Nàng cứ nghĩ nó đã đi rồi, không ngờ vào lúc này nó lại xuất hiện ở đây.
Nàng quay đầu lại, quả nhiên thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của con Bạch Hổ trên sườn đồi cao nguyên phía sau, trên đỉnh một tảng đá.
Nó đứng cao giữa những vách đá, dáng vẻ hùng vĩ, đối mặt với ánh bình minh đỏ rực vừa ló dạng ở phía chân trời, nó phát ra một tiếng gầm dài làm rung chuyển các khu vực xung quanh, trước khi tiếng gầm biến mất, nó nhảy lên và biến mất một lần nữa ở sâu trong khe rừng.
Cảnh tượng này tuy chỉ diễn ra trong thời gian ngắn tất cả những người ở dưới đều nhìn thấy rõ ràng, bàn tán sôi nổi.
Đinh huyện lệnh phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Lý Mục đột nhiên khẽ động, sau đó quay người lại hướng về mọi người hô to:
– Bạch hổ giả, thần thú dã!
– Sách cổ nói “Khi nước sắp hưng thịnh, Bạch Hổ chơi triều đình”, và cũng có câu: “Khi thánh vương thịnh vượng với hy vọng, buổi sáng sẽ có tiếng gầm của Bạch Hổ trong hoang địa”.
Các vị phụ lão, ngày hôm nay Đại Tư mã ở nơi này, Bạch Hổ xuất hiện, trùng hợp như thế, lẽ nào không phải là điềm báo từ trên trời hay sao? Các vị còn không mau mau quỳ xuống bái kiến.
Ông ta nói xong hướng về Lý Mục, miệng hô Thiên mệnh, lại dùng đại lễ khấu đầu mà lạy.
Có ông ta đi đầu, dân chúng kích động sôi trào, đồng loạt noi theo hành lễ với Lý Mục.
Bên dưới cao nguyên, bên bờ Lạc Thủy, trong tiếng ồn ào sôi động của quần chúng, bầu không khí đạt tới đỉnh điểm cao trào.
Lạc Thần chứng kiến cảnh tượng này ngay trước mí mắt mình, lúc đầu có chút kinh ngạc, nhưng khi nghĩ lại thì lại thấy đó là điều đương nhiên.
Trong mắt những dân chúng sống sót sau tai nạn này, sự xuất hiện của Lý Mục giống như một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng mà họ có thể nắm được.
Ở vùng đất này, chung quy phải có người được xưng vương hào đế, trong lòng họ, trên đời này còn ai có thể khiến họ yên tâm hơn người đã cứu họ khỏi bị diệt vong?
Nói rằng Bạch Hổ thần thú, đó chẳng qua chỉ là một lời dẫn mà thôi.
Nàng cầm lòng không đậu mà nhìn người đàn ông trẻ tuổi phía trước kia, thấy hắn từ từ quay đầu lại, ánh mắt nhìn về hướng mình.
Bên trong những tiếng hô to hết đợt này đến đợt khác, ánh mắt hai người chạm nhau.
Lạc Thần nhìn hắn, mỉm cười với hắn và gật đầu thật mạnh.
……
Non nửa tháng sau, Lý Mục mang theo Lạc Thần trở về Trường An.
Ngày họ về đến Trường An, quân dân vui mừng, trong thành náo nhiệt vô cùng.
Lý Mục đưa nàng vào thành đi vào thứ sử phủ, dặn dò nàng đi nghỉ ngơi, mình thì thay đổi y phục lại đi ra khỏi thành.
Lạc Thần biết hắn đi gặp đại huynh Cao Dận của mình.
Ngày hôm đó bên ngoài thành Trường An, nàng cầm hổ phù của cha đuổi tới, lại bóc trần bộ mặt thật của Mộ Dung Triết, thúc phụ Cao Duẫn có lẽ quá xấu hổ không dám nhìn mặt ai cho nên ngay trong đêm đã đi không từ giã.
Nhưng mà đại huynh vẫn không quay về, đại quân đến nay vẫn còn trú ở Thượng Lạc.
Lạc Thần biết, đây hẳn là mệnh lệnh của triều đình.
Nhìn lại non nửa năm này, từ lúc nàng rời khỏi Kiến Khang, nàng vẫn luôn bôn ba trên đường, trằn trọc vất vả, lo âu bất an.
Mà nay hai vợ chồng cuối cùng đoàn viên, thuận lợi về tới Trường An, một khi thả lỏng, người khó tránh khỏi mệt mỏi.
Lạc Thần cũng biết Lý Mục và đại huynh đều là người ổn trọng, cho dù hiện tại vẫn có bất đồng do thời cuộc, nhưng khi gặp mặt cũng sẽ không có mâu thuẫn xung đột gì.
Tuy là nghĩ thế, nhưng Lý Mục vừa đi, nàng vẫn thấy bất an như cũ.
Trời đã tối, tuy mệt mỏi nhưng nàng lại không ngủ được, nàng vẫn luôn đợi Lý Mục về.
Đêm khuya muộn, cuối cùng nàng mới nghe bên ngoài có tiếng bước chân, vú già bên ngoài bẩm báo Đại Tư Mã đã trở lại.
Lạc Thần vội đi ra đón hắn, vừa gặp đã hỏi hắn cụ thể tình hình gặp mặt như thế nào.
Lý Mục mỉm cười nói:
– Những gì cần nói ta đã nói hết, đại huynh của nàng…
Hắn dừng một chút, nhìn nàng.
– Huynh ấy cũng tới, nói muốn được gặp nàng.
……
Cao Dận một mình vào Trường An, không dẫn theo một người hầu cận nào, chờ ở khách đường phủ thứ sử.
Lý Mục và Lạc Thần đi vào khách đường, sau đó hắn để Lạc Thần ở lại, hắn thì lui ra ngoài phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội.
Cao Dận đứng ở trong phòng, nét mặt nghiêm trang.
Lạc Thần bước lên chào hỏi y.
Ánh nến phản chiếu khuôn mặt Cao Dận, so với trước có vẻ đã gầy đi một chút, trong ánh mắt không giấu được vẻ nặng nề, nhưng lại không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc ở trước mặt Lạc Thần, nhìn nàng, trong mắt hiện lên ý cười ôn hòa, hỏi nàng tình hình gần đây như thế nào.
Lạc Thần nói mình mọi thứ đều rất tốt.
Cao Dận gật đầu, yên lặng một chút nói:
– Những việc làm của Đại Tư mã trước đó, trong đêm đoạt Kháng Long quan, cứu dân chúng ra khỏi tai họa ngập đầu, huynh đều đã biết.
Huynh cũng không nói nhiều nữa.
A Di, vừa nãy hắn nói với huynh, từ nay về sau hắn không làm Đại Tư Mã Nam Triều, cũng không phụng mệnh lệnh của triều đình nữa.
Việc này muội đã biết chưa?
Giọng điệu của y rất nghiêm túc.
Lạc Thần nhìn thẳng vào huynh trưởng của mình, gật đầu:
– Muội biết ạ.
Thấy y như muốn nói, nàng nói tiếp.
– Muội chẳng những biết, muội còn tán đồng hoàn toàn ạ.
Cao Dận nói:
– A Di, muội có biết như thế là có ý nghĩa gì không? Hắn hành sự như vậy thật sự khiến huynh rất khó xử.
Lạc Thần nói:
– A huynh không cần khó xử đâu ạ.
Huynh cứ bẩm báo tình hình thực tế lên cho triều đình là được.
Trước kia lang quân phụng mệnh với triều đình, chẳng phải triều đình vẫn luôn đề phòng huynh ấy hay sao? Hiện giờ a huynh trú binh tại đây, chậm chạp không chịu về phương Nam, chỉ sợ cũng là phụng mệnh triều đình giám thị huynh ấy, phòng huynh ấy hưng binh về phương Nam, mưu đồ đoạt Kiến Khang, có đúng không ạ?
Cao Dận không trả lời, chỉ hỏi rành rọt:
– Lý Mục hắn thật sự muốn phạm thượng tắc loạn có đúng không?
Lạc Thần lắc đầu:
– A huynh ơi, huynh sai rồi.
Trước kia huynh ấy chưa từng làm điều gì có hại cho Đại Ngu.
Từ nay về sau, triều đình không làm khó dễ huynh ấy, thì huynh ấy cũng sẽ không chủ động gây bất lợi đối với Nam Triều.
– Muội nhờ đại huynh chuyển lời của muội đến thái hậu.
Bảo rằng đề phòng huynh ấy còn không bằng hãy đề phòng Vinh Khang.
Ông ta ngoài mặt thì tỏ lòng trung thành với Đại Ngu nhưng thực ra lòng lang dạ sói.
Các huynh cần phải cẩn thận đó.
Ông ta âm thầm câu kết với người Hồ, muốn gây bất lợi với Nam Triều.
So với lang quân muội, thì Vinh Khang này mới thật sự là tâm phúc đại họa của triều đình.
Giọng điệu của nàng rất trịnh trọng.
Cao Dận yên lặng nhìn Lạc Thần.
Cô gái nhỏ trước mặt này rõ ràng là a muội mà mình chứng kiến nàng trưởng thành từ nhỏ đến lớn, lại không biết từ khi nào muội ấy với mình, với Cao thị, với triều đình mà Cao thị nguyện trung thành này càng lúc càng cách xa.
Cao Dận biết, a muội của mình sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.
Như tối nay, vào lúc này, ở trong lòng y bỗng nhiên trào dâng cảm giác tuyệt vọng và mệt mỏi sâu sắc.
Giống như bị giam cầm trong căn phòng tối tăm không có ánh sáng, mơ hồ biết rằng, chỉ cần bước ra một bước và đẩy cánh cửa kia ra thì, thì ánh sáng sẽ ở ngay phía trước mặt, mà mình lại trước sau mãi không dám bước ra khỏi cảm giác tuyệt vọng mệt mỏi kia.
Cuối cùng y cũng đã lĩnh hội được sự khó xử và gian nan cỡ nào của bá phụ khi ở vị trí gia chủ Cao thị mỗi khi ông đưa ra một lựa chọn.
Y yên lặng hồi lâu, nói:
– A huynh hiểu ý của muội.
Khi về huynh sẽ chuyển lời.
Chỉ mong…
Y dừng lại một chút, vẫn không dám nói ra hết câu, chỉ khẽ mỉm cười.
– Đại Tư mã là người đáng để muội tin tưởng và dựa vào.
A muội có được một vị muội phu như thế, a huynh yên tâm rồi.
A huynh đi đây.
Y gật đầu với Lạc Thần, mở cửa đi ra ngoài.
Hết chương 152.