Tiêu Vĩnh Gia có thể thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái yêu đột nhiên rút hết màu máu, cánh môi trở nên trắng bệch, trong đôi mắt phủ sương mờ rõ ràng là đã ầng ậng hơi nước nhưng mà vẫn cố kìm nén, không cho nước mắt rơi xuống.
Trái tim Tiêu Vĩnh Gia như bị xoắn chặt đau đớn.
Con gái yêu của bà, miếng thịt rơi ra từ người bà, nuôi nấng đến nay đã mười sáu năm, trong mười sáu năm này chưa từng bị rơi vào cảnh kinh hãi như này bao giờ, làm sao mà chịu đựng được sự ấm ức cùng nhục nhã này đây?
Từ sau khi rời khỏi núi Phúc Chu, trên đường đi, tất cả sự phẫn nộ tích lũy trong lòng bà vào giờ khắc này đã đạt tới đỉnh điểm.
Cho dù hy vọng mong manh, nhưng làm một người mẹ, cứ thế mà chấp nhận một cuộc hôn nhân hoang đường này, để cho một võ phu lúc trước căn bản cũng không biết lăn lộn bên trong ở vũng bùn nào cứ thế mà chà đạp con gái mỏng manh của mình, bà làm sao mà chịu?
Tiêu Vĩnh Gia đè ép tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, thở ra một hơi thật dài, quay sang nói với A Cúc:
– Đưa A Di về phòng đi! Ta đi một nơi.
Bà buông tay con gái ra, quay người đi ngay.
– Mẹ ơi, mẹ đi đâu đó?
Lạc Thần đuổi theo hỏi.
– Mẹ đi một lúc rồi về ngay! Con đừng nghĩ nhiều, cứ về phòng trước đi!
Tiêu Vĩnh Gia không quay lại, gấp rút mà đi.
– Mẹ! Con biết mẹ muốn tìm a cữu.
Nhưng chuyện hôm nay đã thế rồi, a cữu có giúp được chúng ta không ạ?
Trong lời nói của Lạc Thần đầy vẻ do dự.
Nàng biết cậu rất tốt với mình.
Nghe nói năm nàng được hai tuổi, a cữu vừa lên làm hoàng đế không lâu thì đã phong nàng làm quận chúa, chỉ là phụ thân cực lực từ chối, việc này mới chấm dứt.
Trong những năm này, a cữu thường xuyên đón nàng vào cung, trong cung có đồ chơi mới lạ tinh xảo gì thì nàng là người đầu tiên có nó.
Ngày lễ ngày tết càng không quên ban thưởng cho nàng đủ loại kỳ trân dị bảo.
Nhưng mà lúc này, cha đã công khai khảo nghiệm Lý Mục cùng đại huynh Lục gia.
Lạc Thần rất hiểu cha mình, nếu sự việc không phải đến tình trạng không thể tự mình giải quyết, liên quan đến hôn nhân của mình, cha tuyệt đối sẽ không làm việc tùy tiện.
Có thể thấy được cha đã rơi vào tình cảnh không còn cách nào khác.
Lạc Thần sáng nay cho dù không tận mắt chứng kiến tại hiện trường, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được dưới chân núi Phúc Chu có biết bao nhiêu người trên là hoàng thất, sĩ tộc, dưới là bình dân bách tính đều tận mắt nhìn thấy cuộc thi cử này.
Hiện tại kết quả đã được công bố trước mặt bao nhiêu người, Lý Mục đã chiến thắng.
Dù là a cữu là hoàng đế, dù ông ấy có tốt với mình bao nhiêu, chẳng lẽ còn có thể giúp mình đổi ý trước mặt người trong thiên hạ hay sao?
Tiêu Vĩnh Gia dừng lại, quay đầu lại, trông thấy trong mắt con gái ầng ậc nước mắt thì lòng đau như đao cắt.
– A Cúc, ngươi chăm sóc A Di đi!
Bà dặn dò xong thì đi ngay.
…
Hôm nay bên trong cuộc khảo nghiệm tại núi Phúc Sơn Lý Mục đã thắng trưởng công tử Lục gia, dựa theo lời hứa lúc trước, Cao tướng công sẽ gả con gái của mình cho hắn.
Tin tức này như một cơn lốc thổi vào thành ngay sau khi cuộc khảo nghiệm tại núi Phúc Chu kết thúc.
Nó đang lan tràn rầm rộ khắp nơi.
Bên những giếng nước, đầu ngõ, những gánh hàng rong, xe kéo bán sữa, gần như người người đều đang thảo luận chuyện này.
Trên đường Tiêu Vĩnh Gia chạy tới Đài Thành, bà ngồi trong xe trâu, dọc đường tiếng nghị luận bên đường không ngừng truyền vào tai mà gần như cắn nát răng ngà.
Sau khi đến Đài Thành, đi qua Đại Tư Mã môn đi thẳng vào hoàng cung, đi đến cung Trường An mà Hưng Bình Đế ngày thường hay ở.
Thủ vệ thống lĩnh hoàng cung cùng lang quan Lang Trung lệnh Tôn Hướng vừa hộ tống Hoàng đế về cung, từ xa trông thấy trưởng công chúa đi tới thì sắc mặt tái mét, vội vàng ra nghênh đón, dẫn bà đi đến bên ngoài điện.
Tiêu Vĩnh Gia nói muốn gặp Hoàng đế.
Tôn Hướng cười khó xử:
– Xin trưởng công chúa chờ ở đây một chút.
Bệ hạ vừa mới hồi cung, còn đang thay quần áo, để thần đi thông báo một tiếng.
Hai năm nay sức khỏe của Hưng Bình Đế kém đi nhiều, từ núi Phúc Chu trở về, tinh thần vừa buông lỏng, cả người liền thấy không còn chút sức lực nào, đi qua đi lại đang đầy tâm sự nghĩ ngợi chợt nghe báo trưởng công chúa đến, lập tức đoán được mục đích của bà, tức thì chột dạ, chần chừ một lúc rồi phân phó:
– Nói trẫm bị trúng gió hơi chút đau đầu, uống thuốc xong vừa mới đi ngủ.
Bảo a tỷ về trước đi, khi nào thức dậy trẫm sẽ truyền tỷ ấy.
Tôn Hướng biết Hoàng đế không dám đi gặp trưởng công chúa, bèn ra ngoài chuyển lời lại.
Tiêu Vĩnh Gia nén giận:
– Trong nhà ta không có việc gì, ta sẽ không quay về mà ở lại đây chờ bệ hạ thức dậy.
Trưởng công chúa không đi, dù cho Tôn Hướng mười cái gan y cũng không dám đuổi người đi, đành phải cười xòa, bản thân vừa đứng một bên trông coi vừa ngầm đánh mắt với cung nhân, ra lệnh cho cung nhân đi vào đưa tin tức.
Tiêu Vĩnh Gia vờ như không nhìn thấy, ngồi trên sập, thẳng lưng, mặt hướng về phía cánh cửa thông tới nội diện, ngồi đợi Hoàng đế đi ra.
Thời gian một chén trà trôi qua, một loạt tiếng bước chân truyền đến, không phải là hoàng đế đi ra mà là đương kim Hứa Hoàng Hậu, dưới sự theo giá của cung nhân từ ngoài đi vào điện.
Quan hệ giữa Tiêu Vĩnh Gia cùng Hứa Hoàng Hậu nhiều năm rất lạnh nhạt.
Hoàng hậu đến, Tôn Hướng cùng với cung nhân đều làm lễ nghênh đón, Tiêu Vĩnh Gia cũng chỉ gật nhẹ đầu mà thôi.
Trong mắt Hứa Hoàng Hậu hiện lên tia căm ghét, nhưng trên mặt lại mang nụ cười, ngồi vào đối diện:
– Trưởng công chúa, hai năm này hiếm thấy ngươi tiến cung, nghe nói vẫn luôn ở Bạch Lộ Châu phải không nhỉ? Lần này vào thành chắc là vì hôn sự của A Di rồi đúng không? Ta cũng vừa nghe nói, trưởng công tử Lục gia bị thua Lý Mục, nghĩ hẳn Cao tướng công giữ đúng lời hứa gả A Di cho cậu ta?
Bà ta thở dài, trên mặt lộ vẻ thông cảm.
– Lý Mục kia xuất thân thấp hèn, thật sự là không hề xứng với A Di, hôn sự này A Di chịu thiệt thòi rồi.
Nhưng việc đã đến nước này, ngươi cũng nên nghĩ thoáng một chút.
Lý Mục kia dù sao cũng đã liều mình cứu Lục lang.
Ta còn nghe nói, cũng là ngày đó chính miệng Cao tướng công đáp ứng yêu cầu.
Việc ngày hôm nay cũng coi như là ý trời.
Huống chi, ta cũng nghe nói Lý Mục là người văn võ toàn tài, đợi cậu ta làm con rể của trưởng công chúa rồi, bệ hạ ắt sẽ thưởng thức mà đề bạt nhiều hơn.
Có Cao tướng công cùng bệ hạ che chở, ai dám nói ra nói vào…
– Ta khinh!
Tiêu Vĩnh Gia vẫn luôn yên lặng dựng mày liễu lên, vỗ bàn thật mạnh đứng lên.
– Hứa thị, ngươi tưởng ta không biết à? Chuyện này nếu không phải Hứa gia ngươi châm ngòi từ bên trong thì sẽ biến thành như ngày hôm nay hay sao? Ngươi luôn mồm nghe nói, nghe nói, ngươi nghe nói ở chỗ nào? Ta không tìm ngươi thì thôi, ta đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi lại còn dám tới làm trò ở trước mặt ta?
Bà quét mắt nhìn vào mặt Hứa hoàng hậu, cười lạnh:
– Mặt như cái chậu, chẳng trách! Đúng là bản mặt lớn!
Bao năm nay quan hệ hai người tuy lạnh nhạt nhưng Tiêu Vĩnh Gia nổi giận mắng chửi đâm thọc Hứa thị ngay trước mặt mọi người thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Gương mặt tròn trịa của Hứa Hoàng hậu đỏ bừng lên, cũng đứng lên, chỉ vào Tiêu Vĩnh Gia:
– Trưởng công chúa, ngươi có ý gì? Ta lo ngươi đau khổ mà cố ý tới khuyên ngươi vài câu, nhưng mà ngươi lại nổi giận với ta? Việc này thì có quan hệ gì tới Hứa gia ta?
Bà ta cũng cười lạnh:
– E là bệ hạ không muốn gặp ngươi, ngươi đi về đi.
Tiêu Vĩnh Gia hừ mũi:
– Dù bệ hạ không muốn gặp ta thì ta cũng là trưởng tỷ của y.
Trong hoàng cung này không có nơi nào là Tiêu Vĩnh Gia ta không vào được cả.
Bà đẩy cung nhân chắn trước mặt ra, giận giữ đi vào trong nội điện, không thấy bóng dáng Hoàng đế đâu thì nổi giận hỏi nội thị:
– Bệ hạ đâu?
Nội thị run lẩy bẩy ấp úng:
– Bệ hạ…vừa mới ra ngoài ạ…
Tiêu Vĩnh Gia nhìn quanh một vòng, đi đến trước lều vải có rèm buông dựng bên cột trụ, đột ngột kéo xoẹt ra.
Hưng Bình Đế núp đằng sau đó lấy tay áo che mặt, thấy bị phát hiện đành phải buông tay áo xuống, để lộ mặt ra, cười gượng gạo:
– A tỷ, tỷ đến lúc nào thế? Đều do đám nô tài kia chẳng kịp báo cho trẫm, làm cho a tỷ phải đợi lâu…
Tiêu Vĩnh Gia sắc mặt vốn đầy vẻ giận dữ, nhìn Hoàng đế một lát, vành mắt hồng lên, đột nhiên nước mắt rơi xuống.
– A Hồ! – Bà gọi nhũ danh của hoàng đế, giọng run rẩy.
– Ta biết đệ không muốn gặp ta, nhưng mà A Di là cháu ruột của đệ, lẽ nào đệ nhẫn tâm muốn gả nó cho thứ tộc, để rồi khiến nó bị người đời chế nhạo, cả đời cũng không ngẩng đầu lên được hay sao?
Hưng Bình Đế thấy Tiêu Vĩnh Gia rơi lệ thì hoảng hốt, sốt ruột đỡ bà bằng cả hai tay, để bà ngồi trên sập, liên tục xin lỗi:
– A tỷ, tỷ đừng nhạy cảm quá, sao lại là trẫm muốn gả nó đi cơ chứ? Sự việc cụ thể là hôm đó chuyện kia ầm ĩ đến trước mặt trẫm, trẫm không thể làm gì khác.
Hơn nữa ngày hôm nay tỷ cũng có mặt, kết quả thế nào tỷ cũng đã nhìn thấy.
Trẫm dù có lòng thì cũng bất lực…
Ông ta thở dài thườn thượt.
Tiêu Vĩnh Gia lau nước mắt, nhìn chăm chú vào Hoàng đế rất lâu, không nói lời nào.
Hoàng đế bị bà nhìn như thế dần dần trong lòng sợ hãi, ho khẽ một tiếng:
– A tỷ, sao tỷ lại nhìn trẫm như thế?
– Bệ hạ, ta biết mấy năm nay bệ hạ có sự kiêng kỵ đối với phụ thân của A Di.
Sợ bệ hạ khó xử mà bao lâu nay ta cũng không vào cung nhiều.
Hôm nay vì con gái, ta mặt dày vào cung.
Hôm nay ta có mấy lời muốn nói với đệ.
Ta cũng không biết phải chăng đệ đã nghe được những tin đồn gì, hoặc là tự bản thân đệ nghĩ cái gì, nhưng ta lại rất hiểu rõ phụ thân của A Di là người như nào.
Lúc còn trẻ huynh ấy một lòng Bắc phạt, muốn khôi phục Lưỡng Đô cho Đại Ngu ta, nhưng mà trời không chiều lòng người lại bị thất bại.
Bao nhiêu năm nay, ta biết trong lòng huynh ấy vẫn luôn ôm tiếc nuối nhưng vẫn dốc hết khả năng phụ tá bệ hạ, trước đây không lâu lại suất lĩnh tướng sĩ Đại Ngu đánh bại Bắc Hạ, giữ được vùng đất giảm xóc Giang Bắc.
Ta không dám nói huynh ấy không có tư tâm ở trong đó, nhưng huynh ấy đối với bệ hạ, đối với Đại Ngu có thể nói là kiệt trung tận tiết, hoàn thành nhiệm vụ của một nhân thần.
Những năm gần đây, huynh ấy có ngày nào là không bước đi trên lớp băng mỏng, như lâm vực sâu chứ, chỉ sợ sơ sẩy một chút thôi sẽ khiến cho bệ hạ nghi kỵ.
Công đức như vậy, tư đức thậm chí còn tệ hơn.
Một bộ quần áo mặc ở nhà bốn năm năm vẫn mặc được! Thử hỏi đương kim triều đình ai có thể làm được như huynh ấy? Thế nhưng cây to đón gió, Cao thị vốn là đứng đầu trong sĩ tộc, hiện tại lại lập thêm công trạng mới, điều này không chỉ khơi dậy lòng ghen tị của những gia tộc khác, mà còn khiến cho bệ hạ suy nghĩ lo âu, đó cũng là điều thường tình của con người.
Bệ hạ không độ lượng thì cũng thôi, nhưng vì sao còn muốn nhìn người có tâm đổ dầu thêm lửa, nhẫn tâm hãm hại con gái ta đến bước này? Nếu như nó cả đời bất hạnh, điều này có khác gì giết ta đâu?
Tiêu Vĩnh Gia nói xong, nước mắt lại tuôn rơi, cũng quỳ xuống, dập đầu với hoàng đế.
Hưng Bình Đế mặt đỏ tới mang tai, muốn dìu bà đứng lên nhưng Tiêu Vĩnh Gia không chịu, Ông ta không thể làm gì khác, cũng không quan tâm nội thị cùng Hứa Hoàng Hậu ở đây, cũng quỳ xuống, rơi lệ nói:
– A tỷ, xin đừng trách trẫm khi đó không ngăn cản được.
Nhưng mà bây giờ chuyện đã không thể nào thay đổi được nữa, người trong thiên hạ đều biết, trẫm dù là hoàng đế cũng bó tay bất lực.
– Bệ hạ, a tỷ biết đệ khó xử, tỷ cũng không muốn ép đệ bội ước.
Bao nhiêu năm nay, a tỷ chưa từng cầu xin đệ điều gì cả, lúc này vì con gái, tỷ cầu xin bệ hạ xin đừng nghe lời xúi giục của người khác mà thúc giục A Di thành hôn.
Nó biết được chuyện này vô cùng đau lòng, nếu như bị ép buộc thành hôn, ta sợ…sợ nó nghĩ quẩn…
Tiêu Vĩnh Gia lại tuôn rơi nước mắt.
Hoàng đế túa mồ hôi hột:
– Được được, trẫm đồng ý với tỷ! Trẫm không thúc cưới! A tỷ, tỷ đứng lên đi đã!
– Bệ hạ, Cao tướng công cầu kiến ——
Cung nhân ngoài điện bỗng nhiên cao giọng truyền báo.
– Nhanh truyền!
Hoàng đế như thấy cứu tinh sốt sắng sai truyền vào.
….
Cao Kiệu cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông mang theo tâm tình nặng trĩu về nhà, khi biết Tiêu Vĩnh Gia đã vào cung, sợ bà làm ầm ĩ lên, ông cũng chẳng còn tâm trạng mà an ủi con gái, vội vàng chạy tới đây trước.
Ông đi vào, thấy thê tử đứng đó, mí mắt đỏ hồng và sưng vù, rõ ràng là vừa khóc xong, nét mặt lại vô cùng lạnh lùng, từ sau khi ông đi vào thì chưa từng nhìn ông một cái.
Ngược lại là Hoàng đế mồ hôi đầy đầu, thấy mình đến thì thở phào nhẹ nhõm.
Nhất thời ông không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, bái kiến Hoàng đế cùng với hoàng hậu Hứa thị mang theo nụ cười miễn cưỡng, chần chừ một lúc, nhìn sang Tiêu Vĩnh Gia:
– Thần nghe người nhà nói lại là trưởng công chúa vào cung, cho nên tới đón nàng ấy…
– Đa tạ lời hứa vừa rồi của bệ hạ.
Thanh Hà thay mặt A Di cảm ơn a cữu! Xin lui trước.
Trưởng công chúa đột nhiên cắt ngang lời Cao Kiệu, từ lễ với Hoàng đế sau đó quay người đi ra ngoài.
Hưng Bình Đế cũng không quan tâm Hứa Hoàng hậu đang xanh cả mặt vì tức giận, đích thân tiễn bà ra ngoài.
Cao Kiệu không hiểu chuyện gì cả, đành phải đi ra ngoài theo.
Ra khỏi cung Trường An, Hưng Bình Đế ra lệnh cho Tôn Hướng thay mặt mình đưa hai người ra khỏi Đài Thành.
Tiêu Vĩnh Gia đi ngay lập tức.
Cao Kiệu lẳng lặng đi theo.
Tiêu Vĩnh Gia đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra đến cửa lớn bên ngoài Đài Thành, hơi thở có chút rối loạn.
Cao Thất đang đứng chờ gia chủ ở đó vội đánh xe tới nghênh đón.
Cao Kiệu đưa tay ra muốn đỡ Tiêu Vĩnh Gia đi lên.
Tiêu Vĩnh Gia mặt lạnh lùng tránh khỏi tay ông, cũng không cần tùy tùng đỡ mình đã tự trèo lên xe trâu, chui vào trong, “sập” một tiếng đóng cửa.
Cao Thất lén lút liếc nhìn gia chủ, giục người đánh xe đi trước.
Cao Kiệu đứng ở đó nhìn xe chở Tiêu Vĩnh Gia dần dần đi xa, cau mày, đè lo lắng trong lòng xuống, cũng đi theo.
Hết chương 19.