Xuân Giang Hoa Nguyệt FULL


Đêm hôm nay, Lạc Thần trong lòng hỗn loạn, Tiêu Vĩnh Gia cũng ở một mình trong căn phòng trống, hai mẹ con trằn trọc không ngủ được.
Cao Kiệu vẫn giống như trước đây ngủ tại thư phòng.
Đến nửa đêm ông vẫn chưa đi ngủ mà ngồi đọc sách trước ngọn đèn bàn, ngẩng lên, trông thấy có một bóng người đứng bên ngoài cửa, không nhúc nhích.
– Tử Nhạc phải không?
Ông để sách xuống, vặn thêm bấc đèn đang cháy, ánh nến lại sáng lên.
Cao Hoàn đẩy một nửa cánh cửa đi vào, quỳ xuống trước mặt Cao Kiệu.
– Bá phụ! Tất cả đều là lỗi của cháu, bởi cháu mà khiến cho bá mẫu trách tội bác, khiến cho a tỷ đau khổ…
Trên khuôn mặt trẻ tuổi vẫn còn mang theo nét ngây thơ của Cao Hoàn tràn đầy vẻ tự trách.
– Bá phụ coi cháu như con ruột, cháu lại không biết hồi báo, đi ngược lại mệnh lệnh của bá phụ làm cho cả nhà lâm vào tình cảnh như thế này.

Tất cả là lỗi của cháu.

Nếu lúc trước cháu không tự ý rời nhà đi thì cũng sẽ không có chuyện hôm nay…
Cậu dập đầu với Cao Kiệu, nước mắt rưng rưng.
Cao Kiệu vội vàng đứng lên nâng cậu lên, mỉm cười nói:
– Sao Lục lang lại nói vậy? Bá phụ vốn coi cháu như con ruột.

Nếu cháu có làm sai, bác cũng sẽ xử phạt cháu.

Nhưng mà lần này là chuyện không ai mong muốn, cháu làm sao mà biết trước được đúng không? Đừng lo lắng, bá phụ tự có tính toán.

Cháu đi ngủ đi.
Cao Hoàn còn muốn nói nữa nhưng Cao Kiệu đã chuyển sang nghiêm túc:
– Đi đi, việc này không liên quan đến cháu.

Cháu hãy ghi nhớ lời bá phụ, hãy giữ tâm cao, trau dồi văn hóa và võ thuật, tương lai nếu có thể dốc sức vì Đại Ngu ta, đó mới không uổng công bồi dưỡng của bác với cháu.
Cao Hoàn rưng rưng nước mắt, gật đầu:
– Vậy cháu đi đây ạ.

Bá phụ cũng nhớ nghỉ ngơi sớm, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.
Cao Kiệu gật đầu.
Cao Hoàn hành lễ với ông, cung kính lui ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, sương trắng buổi sớm đọng lại trên vùng đất bên ngoài thành Kiến Khang.
Sương lạnh lồng sông.

Cao Kiệu đích thân đưa vợ và con gái ra khỏi thành, lên thuyền đi Bạch Lộ Châu, sắp xếp cẩn thận cho hai vợ con xong thì một mình trở lại thành.
Cùng ngày Hứa Tiết đã biết được tin tức này từ chỗ từ đệ Hứa Ước.

Ngày hôm qua, trưởng công chúa vào cung, nửa dùng tình cảm nửa là cưỡng ép đã thành công có được lời hứa không cho bức hôn từ chỗ hoàng đế, huynh đệ nhà Hứa thị dĩ nhiên cũng biết.
Hứa Tiết nhíu mày, không nói lời nào.
Hứa Ước biết ông ta lo lắng Cao gia mượn cơ hội trì hoãn thêm thời gian, nếu cứ kéo dài sợ rằng sẽ phát sinh biến hóa khó lường, liền cười nói:
– Ngày hôm qua Cao Kiệu đã chính miệng thừa nhận Lý Mục là con rể của mình ở trước công chúng, chẳng lẽ còn dám đổi ý hay sao? Huynh trưởng quá lo lắng rồi!
Hứa Tiết vê râu lắc đầu:
– Đệ không biết Cao Kiệu đâu.

Ông ta nhìn ôn hòa hiền lành nhưng thực ra lại rất khôn khéo.

Hôm qua là hoàn toàn không còn cách nào khác, ông ta không thể ngờ được Lục Giản Chi sẽ bị thua.

Ta luôn cảm thấy ông ta sẽ không dễ dàng gả con gái cho Lý Mục.

Hơn nữa còn có vị trưởng công chúa kia nữa, nổi cơn giận lên đến bệ hạ cũng sợ…
– Vậy phải làm sao đây?
Hứa Tiết trầm ngâm.
– Thế này đi, đệ gọi Dương Tuyên mau chóng thu xếp, thay mặt Lý Mục tới nhà cầu hôn để thúc giục Cao gia.

Còn nữa, phái người đi Kinh Khẩu, tuyên bố tin tức Lý Mục thắng công tử nhà họ Lục, được Cao Kiệu tuyên bố trở thành con rể ngay trước mặt người trong thiên hạ, càng nhiều người biết càng tốt, tốt nhất là phụ nữ trẻ em đều biết.
Hứa Ước giật mình, sau đó cười to:
– Được ạ! Người Kinh Khẩu đều biết, xem Cao Kiệu còn trò gì hay nữa không.
Hứa Tiết chỉ cười không nói gì, bỗng nhiên nghĩ tới.
– Đúng rồi, hôm nay Lục gia có động tĩnh gì không?
Hứa Ước lắc đầu:
– Ngày hôm nay Lục gia ngoài đóng cửa kín mít ra thì không có tin tức gì khác ạ.
– Hôm qua lúc Cao Kiệu tuyên bố kết quả thi đấu, ta thấy sắc mặt Lục Quang cực kỳ khó coi.

Lần này, Cao gia chịu nhục, Lục gia cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu.

Đệ tử xuất sắc nhất của gia tộc lại bị thua một võ tướng hàn môn! Chúng ta mượn nước cờ Lý Mục này quả nhiên là đi đúng hướng.

Chờ xem đi, hai nhà Cao Lục đừng nói là không thể làm thân gia được, sợ là sẽ trở thành oan gia đấy.
Hứa Tiết cười, ý tứ sâu xa.
– Nhớ kỹ phái người theo dõi động tĩnh Cao gia, Lục gia, không được buông lỏng.
Hứa Ước gật đầu:
– Huynh yên tâm, đệ biết rồi ạ.
….
Sau khi theo mẫu thân đến Bạch Lộ Châu, Lạc Thần chú ý đến một chuyện.
Trên người mẫu thân lặng lẽ xảy ra chút biến hóa rất nhỏ.
Những gai góc từng có trên người mẹ dường như đang biến mất theo thời gian.
Mà tất cả điều này đều bắt nguồn từ ngày cái hôm phụ thân đích thân đưa nàng và mẹ lên đảo.

Trên đường đi, mặc dù hai người họ không nói gì nhiều, nhưng dựa vào sự nhạy cảm tinh tế, nàng phát hiện ra hình như có một bầu không khí khác thường mà trước đây chưa từng có giữa cha và mẹ.
Nàng nhớ rõ, lúc ấy mình với mẫu thân ngồi trên xe trâu, phụ thân cưỡi ngựa đi theo bên cạnh bảo hộ.

Nàng để ý ánh mắt mẫu thân trong lúc luôn lơ đãng mà bay tới bóng lưng của cha.
Lạc Thần thấy ánh mắt của mẹ nhìn về phía phụ thân đã không còn sự lạnh lùng và căm ghét mà mình vẫn quen thuộc, mà là một cảm giác tương tự như sự dịu dàng và quan tâm.
Mà phụ thân dường như cũng không phải hoàn toàn không hề cảm nhận được.

Trên đường đi, ông nhiều lần quay đầu lại.

Mỗi lần nhìn lại, mẫu thân lại như sợ bị ông biết bà đang nhìn ông mà luôn nhanh chóng chuyển ánh mắt đi, thế là phụ thân lại quay sang mình nở nụ cười dịu dàng.

Chắc mẫu thân nghĩ rằng sẽ không bị phụ thân phát hiện ra, nhưng mà bà lại quên mất rằng còn có cô con gái ngồi bên cạnh mình.
Buổi tối hôm trước, giữa cha và mẹ đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho quan hệ giữa hai người lại đột nhiên có thay đổi như thế, Lạc Thần cũng không rõ.

Nhưng thu hoạch bất ngờ này vẫn khiến tâm trạng vốn đã xuống đến đáy của nàng cuối cùng cũng thêm phần tươi sáng.
Qua mấy ngày, đến cuối cùng nàng vẫn thấy không yên lòng về Lục Giản Chi, thế là gửi một lá thư cho Lục Tu Dung để hỏi thăm.
Trước đây, mỗi lần nàng viết thư cho Lục Tu Dung thì cùng ngày là sẽ nhận được hồi âm của cô ấy ngay.

Nhưng mà lần này Lạc Thần chờ hai ngày vẫn không có thư hồi âm trở lại.
Ngay vào lúc nàng cảm thấy dần dần bất an thì ngày hôm nay, một chiếc thuyền hoa đi đến Bạch Lộ Châu, đưa tới một người.
Đường tỷ của nàng, Cao Ung Dung.
..
Cao Ung Dung hơn Lạc Thần năm tuổi, mấy năm trước gả cho tôn thất Đông Dương Vương, luận bối phận thì là người cháu thân thiết nhất có huyết thống với Hưng Bình đế trừ hoàng tử ra.
Lần cuối cùng Cao Ung Dung trở về vẫn là một năm trước, lúc Lạc Thần làm lễ cập kê.
Lúc chị ta đến, tóc búi kiểu lăng vân cao quý, toàn thân trên dưới kim ngọc cẩm tú, được tùy tùng đông đảo theo hầu, đứng ở đầu thuyền, nhìn như thần phi tiên tử.

Nhưng mà sắc mặt chị ta lại cực kỳ nghiêm trọng.

Vừa mới lên bờ, nhìn thấy Lạc Thần đến đón, trong mắt lộ vẻ thương hại sâu sắc, ôm nàng vào lòng, như là Lạc Thần vẫn là một cô gái nhỏ, không ngừng an ủi nàng.
Lần này trở về Kiến Khang, chị ta vốn là vì hôn sự của Lạc Thần với Lục Giản Chi, không ngờ rằng đi được nửa đường thì nghe được vài tin tức vụn vặt có liên quan đến hôn sự của Lạc Thần, Cao tướng công tuân thủ lời hứa muốn gả nàng cho một võ tướng hàn môn tên là Lý Mục.
Cao Ung Dung vô cùng chấn động, cho gia tăng hành trình, vào lúc này cuối cùng cũng đến Bạch Lộ Châu.
– A Di, muội càng ngày càng xinh đẹp nha.
Cao Ung Dung ngắm nghía muội muội xinh đẹp, ánh mắt vui mừng.
– Muội đừng lo lắng, a tỷ sẽ không để muội phải gả cho một võ tướng thô lỗ nhà quê đâu.
Cuối cùng, chị ta cầm tay Lạc Thần, nói bên tai nàng như thế.
Lạc Thần biết chị ta an ủi mình thôi.

Ngay cả cha mẹ cũng khó mà giải quyết được, a tỷ làm sao mà có biện pháp được đây? Nhưng mà dù cho thế nào, vào lúc này được gặp a tỷ mà nàng tin tưởng và dựa dẫm từ nhỏ vẫn khiến cho Lạc Thần thấy an tâm phần nào.
Tiêu Vĩnh Gia cũng rất yêu quý cháu gái từ nhỏ đã hiểu chuyện lại tài giỏi này, mỉm cười đứng ở một bên, nhìn hai tỷ muội gặp nhau, chờ chào hỏi xong thì mang chị ta đi vào.
Vào ngồi hàn huyên vài câu, Cao Ung Dung ngầm đánh mắt với Tiêu Vĩnh Gia.

Tiêu Vĩnh Gia hiểu ngay, mượn cớ đuổi Lạc Thần đi, dẫn cháu gái đi vào trong nội thất.
– Bá mẫu! Sao bá phụ lại chủ quan mà hứa hẹn như vậy, làm cho những kẻ thô bỉ lợi dụng sơ hở làm ra chuyện hôm nay, khiến cho Cao gia bị sỉ nhục!
Vừa đi vào, Cao Ung Dung đã chau mày, nói ngay.
Tiêu Vĩnh Gia nghe thế, trong lòng rất không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn cười nhẹ, bình thản nói:
– Người kia đã cứu Tử Nhạc.

Cháu cũng biết rõ bá phụ cháu coi Tử Nhạc như con đẻ.

Nếu như có thể đổi bình an cho Tử Nhạc thì dù dùng mạng mình để đổi ta đoán ông ấy cũng chịu.

Lúc ấy vì quá cảm kích mà đã hứa như vậy.
Cao Ung Dung nhìn mặt mà nói chuyện, ngay lập tức cảm nhận được Tiêu Vĩnh Gia không vui, tức thì đổi giọng, thuận theo ngữ khí của Tiêu Vĩnh Gia, gật đầu nói:
– Vâng, bá mẫu nói đúng ạ.

Tính tính bá phụ từ trước đến nay luôn rộng rãi phóng khoáng đối đãi với người khác, làm sao mà nghĩ đến người bên ngoài lại có thể âm hiểm tới bước này được.

Muốn trách thì trách gã võ phu họ Lý kia dám mơ tưởng đến A Di muội muội.

Sao gã không nhìn bản thân xem xuất thân của mình có xứng với dòng dõi Cao gia ta không?
Tiêu Vĩnh Gia nhíu mày không nói gì.
– Bá mẫu, bác có được lời hứa không thúc ép hôn kỳ từ chỗ bệ hạ, dù cách này rất thông mình nhưng mà không thể kéo dài lâu được.

Lẽ nào bác tính giữ muội muội ở lại bên mình cả đời ư? Huống chi, chuyện như này kéo dài càng lâu thì tiếng xì xào bên ngoài càng nhiều, càng làm nhục nhã dòng dõng Cao gia chúng ta!
Tiêu Vĩnh Gia thở dài, trong mắt lộ rõ ưu phiền:
– Điều cháu nói làm sao ta không biết.

Nhưng mà trước mắt, trừ phi Lý Mục kia nguyện ý nhượng bộ nếu không thì biết làm sao? Bá phụ cháu đã nghĩ cách, chờ thêm một thời gian nữa xem sao.
– Họ Lý kia chính là người của Hứa Tiết, việc này lại do Hứa Tiết từ trong đó đổ dầu vào lửa.

Sự việc đã đến mức này rồi, mục đích sắp thành công rồi, liệu họ sẽ từ bỏ hay sao ạ?
Tiêu Vĩnh Gia nhớ tới những phân tích mà trượng phu từng nói với mình, chần chừ một lúc:
– Cậu ta chưa chắc đã là người của Hứa Tiết…
– Dù vậy thì họ Lý cũng không phải kẻ tốt lành gì.

Nếu không phải cậu ta, Cao gia chúng ta làm sao mà rơi vào hoàn cảnh như hôm nay? Bá mẫu, cháu có một biện pháp có thể giải quyết được chuyện này ạ.
– Nói nghe xem nào.
Cao Ung Dung ghé sát vào tai Tiêu Vĩnh Gia, thì thầm mấy câu.
Tiêu Vĩnh Gia giật mình hoảng sợ:
– Giết cậu ta?
– Phải ạ.
Cao Ung Dung gật đầu, trong mắt lướt qua một tia lạnh lẽo.
– Trên đường tới đây cháu đã nghĩ rất nhiều.

Việc đã đến nước này, biện pháp tốt nhất và nhanh nhất cũng chỉ có cách này thôi.
Tiêu Vĩnh Gia lắc đầu:
– Không được! Nếu vào thời điểm này cậu ta chết, người ngoài sẽ nghi ngờ chúng ta ngay.

Hơn nữa, bá phụ cháu không đồng ý đâu.

Nhỡ nghi ngờ thì phải làm sao đây?
– Chỉ cần làm sạch sẽ, khiến cho người khác không nắm được đằng chuôi, người ngoài làm gì được Cao gia chúng ta?
– Không ổn không ổn! Lý Mục này võ công cao cường, nếu không giết được cậu ta, sự việc bại lộ, mọi chuyện sẽ càng bị trầm trọng thêm.
– Bá mẫu không cần phải lo lắng đâu ạ.

Cháu có biết một cao nhân, am hiểu dùng thuốc.

Có một loại thuốc không màu không mùi, trộn với thức ăn, một khi ăn vào sẽ chết ngay lập tức, nhìn giống như ngủ thiếp đi.

Chúng ta sẽ phái một thân tín võ công cao cường, nhân dịp ban đêm lẻn vào quân doanh, bỏ thuốc vào trong thức ăn của cậu ta, chỉ cần một chút là đủ.

Chờ khi cậu ta bị độc phát thân vong thì tạo một dấu răng bị rắn độc cắn trên người cậu ta.

Quân doanh trú tại vùng hoang dã, chắc chắn có rắn có rết, khi trời sáng thi thể cậu ta bị người ta phát hiện ra được, dù có người nghi ngờ Cao gia chúng ta gây ra cũng không có chứng cứ, có thể làm gì được Cao gia? Trừ bỏ cậu ta, là trừ bỏ hậu hoạn, A Di sẽ không rơi vào sỉ nhục nữa, hai nhà Cao Lục nối lại thông gia, dựa vào danh vọng hai nhà chúng ta, nhiều nhất là qua hai ba tháng thì sẽ không có ai nói ra nói vào nữa.

Về phần chỗ bá phụ, thì cứ che giấu là được.

Về sau bá phụ có nghi ngờ, bá mẫu không nói, cháu không nói, bá phụ có thể làm gì được?
Tiêu Vĩnh Gia vẫn còn chần chừ.
– Cháu nghe nói Lý Mục kia là một người con có hiếu, mẹ của cậu ta hiện đang ở Kinh Khẩu.

Cháu đã phái Cao Thất đi Kinh Khẩu rồi, muốn mời bà ta đến đây, để bà ta ra mặt, đè chuyện này xuống…
Cao Ung Dung cười lạnh:
– Bá mẫu, bác với bá phụ giống nhau đều là người quá tốt.

Loại phụ nữ quanh năm sống trong ngõ hẻm, chịu nhiều khổ cực, thấy con trai trèo lên cây cao lên như diều gặp gió bị như thế chính là do tình thế ép buộc, thể nào cũng đáp ứng, đợi khi nhìn thấy con trai, lẽ nào không lên tiếng thay cho chúng ta? Theo cháu, động đến mẹ cậu ta còn không bằng nhân cơ hội bắt bà ta để ép họ Lý kia, có khi còn có tác dụng hơn.
Tiêu Vĩnh Gia lắc đầu.
– Việc này tốt nhất bàn bạc kỹ hơn.

Để ta suy nghĩ đã.
– Bá mẫu! – Cao Ung Dung lo lắng.

– Hứa gia chuyên nhằm vào Cao gia chúng ta, bệ hạ lại chuyên cả tin, bên cạnh lại có Hứa thị, ai mà biết được ngài ấy có thay đổi hay không? Lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán, sợ rằng sẽ bị cắn ngược hại lại đó.

Trên đường đi cháu nghe thấy khắp nơi đều xì xào bàn tán chuyện này, lòng nóng như lửa đốt.

Kéo dài thêm một ngày, danh dự của Cao gia chúng ta sẽ càng bị tổn hại thêm một chút.
Tiêu Vĩnh Gia đè cảm xúc rối loạn trong lòng xuống, nói:
– Ta biết! Nhưng biện pháp của cháu quá mạo hiểm.

Không đến bước đường cùng thì vẫn nên thận trọng thì hơn.
Cao Ung Dung cụp mắt xuống, thu lại vẻ tàn khốc trong mắt đi, cung kính nói:
– Cháu đã biết ạ.

Mọi chuyện nghe theo bá mẫu.
Hết chương 21.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui