Trong đời người, nếu mọi việc thuận buồm xuôi gió thì không cần phải trải qua biến động lớn lao nào, ví dụ như Lạc Thần chẳng hạn.
Từ lúc sinh ra đã là con gái của trời được cha mẹ huynh trưởng bảo vệ yêu thương vô hạn, trong thế giới trước năm 16 tuổi của nàng, phiền não lớn nhất có lẽ chính là Ngày của Hoa sắp đến, nàng nên mặc gì để đi bái Hoa Thần đây.
Là “áo hẹp eo nhỏ, trâm dài tóc mai” hay là “váy dài ống rộng, mày ngài nửa vẽ”, cứ như thế, cuộc sống tương lai của nàng chính là gả cho Lục Giản Chi môn đăng hộ đối rất yêu thương nàng, từ con gái Cao thị biến thành phụ nữ Cao gia, từ đây, nàng cùng với trượng phu kề cận yêu thương, sinh con dưỡng cái, dần dần, trở thành một nữ trưởng bối được con cháu đời sau của Lục gia tôn kính.
Nhưng đây chỉ là một tâm nguyện tốt đẹp mà thôi.
Hiện thực lại giống như một con lừa nhìn như không có đầu óc, đi tới đi lui, vào lúc mà con người ta chưa có sự chuẩn bị nào thì đột ngột nện cho người ta một đòn đau trí mạng.
Loại đau này, chính là bất ngờ không kịp đề phòng, mới để cho người ta khắc cốt minh tâm.
Lạc Thần cuối cùng cũng đã rõ, thì ra trên thế giới này, cha và mẹ nàng thật sự cũng sẽ có lúc bất lực, không thể nào bảo vệ nàng được.
Lần đầu tiên, nàng tận mắt nhìn thấy mẫu thân công chúa cao quý kiêu ngạo của mình lại thất thố đến mức độ này, như là một người phụ nữ nhà dân bất lực, ngồi dưới đất tuyệt vọng khóc rống lên.
Lần đầu tiên, người cha phong độ thần tiên không gì không làm được trong trí nhớ của nàng chỉ có thể vành mắt đỏ ngầu nhìn nàng, trong mắt ngoài sự áy náy tự trách ra thì cũng chỉ có sự bất lực không có cách nào.
Và cũng là lần đầu tiên, nàng có một mong ước mạnh mẽ mình có thể làm chút gì đó để chia sẻ sự bất lực của cha mẹ mình.
Cho dù chỉ một chút thôi cũng được.
Trước đây, lúc đi học, ngồi cùng bàn với các huynh các đệ, khi đọc “Thế đồ đán phục đán, nhân tình huyền hựu huyền”, nàng chỉ cười cười, đọc một câu “Xuân quang bất tự nhân tình bạc, hạnh hoa khai bãi hựu lê hoa”, nhận được sự khen ngợi của các huynh các đệ.
Nhưng hôm nay, nàng mới tự cảm nhận được thế nào là “nhân tình mỏng manh bạc bẽo”.
Thì ra, những người từng đối xử rất tốt với mình chưa chắc đã thật sự bởi vì mình tốt mà đối xử “tốt” với mình.
…
Hưng Bình Đế đã hạ chỉ, nói ngày mười tám tháng sau là ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ, từ vài ngày trước, đôi bên đã bắt đầu tiến hành nghi thức cưới hỏi.
Nghe nói, dựa theo thu xếp, trước tiên nàng phải vào cung, tạ ơn từ bái với a cữu hoàng đế của nàng, sau đó được đường huynh Cao Dận hộ tống, đi thuyền mấy ngày đến trấn Kinh Khẩu – nơi sẽ cử hành hôn lễ.
Lại nghe nói, người của trấn Kinh Khẩu đều đang chờ con gái Cao thị đến, buổi hôn lễ chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà Lạc Thần không thực sự quan tâm đ ến những điều này.
Vài ngày sau, cuối cùng nàng cũng nhận được hồi âm của Lục Tu Dung sau một thời gian chờ đợi.
Lục Tu Dung hẹn gặp nàng ở chùa Thanh Lương.
Chùa Thanh Lương nằm ở ngoại ô phía tây Đài Thành, mùa xuân, hoa đào nở khắp núi đồi, hàng năm vào tháng ba và tháng tư có rất nhiều khách du lịch đến thăm thú.
Lạc Thần năm nào cũng cùng huynh đệ hoặc là nhóm bạn gái cùng đi du xuân ở nơi đây, cho nên cũng không hề thấy lạ lẫm đối với nơi này.
Dưới sự hộ tống của Cao Hoàn nàng đến chùa Thanh Lương, cuối cùng đã gặp được cô bạn thân.
Lục Tu Dung ít hơn Lạc Thần một tuổi, tính cách luôn hoạt bát vui vẻ, rất hay cười.
Nhưng lần gặp nhau này cô ấy đã như biến thành một người khác.
Cô ấy vừa nhìn thấy Lạc Thần mắt đã đỏ lên.
Lục Tu Dung nói với Lạc Thần, ngày Trùng Dương hôm ấy, sau khi trở về, phụ thân mình phẫn nộ phừng phừng nói đại huynh làm mất mặt mũi Lục gia, gọi đại huynh vào thư phòng mắng nhiếc rất lâu.
Chu phu nhân mẫu thân cô ấy đối xử với Lạc Thần còn tốt hơn con gái ruột nhưng cũng cấm không cho phép Lục Tu Dung qua lại với Lạc Thần.
Lần này ra ngoài gặp nhau là cô ấy năn nỉ nhị huynh Lục Hoán Chi giúp mình che giấu Chu phu nhân, chỉ sợ không thể ở lâu, nói mấy câu xong thì phải trở về ngay.
– A Di, thời gian này tinh thần đại huynh sa sút lắm, cả ngày nhốt mình ở trong phòng, tôi rất lo lắng cho huynh ấy…
Lục Tu Dung không nén được nữa òa khóc lên, đau lòng cực độ.
Lạc Thần hoàn toàn hiểu được.
Sự đau lòng của cô ấy nghĩ cũng chẳng ít hơn mình bao nhiêu.
Nàng biết Lục Tu Dung rất có thiện cảm với Cao Hoàn.
Vốn dĩ hai bên gia đình cũng có ý định cho đôi trẻ kết thành nhân duyên, thân càng thêm thân, nhưng bây giờ không gì là có thể nữa.
Lúc rời khỏi chùa, Lục Tu Dung ngồi trong xe, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, qua cửa sổ xe liên tục ngoái nhìn mình với Cao Hoàn, đã trở thành một hình ảnh không thể nào loại bỏ ở trong tâm trí Lạc Thần trong một thời gian dài.
Nhưng mà dù người ta có đau buồn thế nào thì ngày tháng vẫn cứ thế trôi qua từng ngày.
Ngày cưới ngày càng ép tới gần.
Lạc Thần đã đi theo Tiêu Vĩnh Gia từ Bạch Lộ Châu trở lại nhà trong thành.
Trong nhà vẫn đông như trẩy hội, thậm chí mỗi ngày, người gác cổng còn nhận được nhiều bái thiếp hơn so với trước kia.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân môn đình Cao thị quá mức nổi bật, kết thông gia với thứ tộc cũng không ngăn cản được danh sĩ sĩ tộc lùi bước, cũng không có ai dám dùng chuyện này công khai chỉ trích Cao gia.
Dù sao thì hôn sự này là đích thân Hoàng đế chủ trì cưới hỏi.
Nhưng mà nào ai biết được ở sau lưng những người kia sẽ nghị luận cái gì?
Sau khi về nhà, phụ thân vẫn luôn trầm lặng, mẫu thân cả ngày không mở miệng nói câu nào, thúc phụ nghe tin đã từ Quảng Lăng chạy về, rút kiếm chặt gãy bàn trà, tính cách ông ấy nóng nảy, suýt nữa lật tung nóc nhà, nhưng mà cuối cùng cũng đành phải nuốt lửa giận vào trong, không thể làm gì được.
Ngày mười lăm.
Sáng sớm trước hai ngày chính là ngày nàng phải vào cung.
Buổi tối hôm đó, Lục Giản Chi từ sau ngày Trùng Dương vẫn chưa từng lộ diện đã đưa bái thiếp tới xin gặp Cao Kiệu.
Cao Kiệu gặp y ở thư phòng.
Từ ngày Trùng Dương đến nay cũng chỉ mới qua hai ba tháng thôi nhưng Lục Giản Chi gầy đi rất nhiều, may mắn là tinh thần nhìn vẫn còn tốt.
Y nói với Cao Kiệu ngày mai y phải lên đường đi Giao Châu đảm nhiệm chức vị Quận trưởng.
Tối nay tới là bái biệt Cao Kiệu, cũng là để tạ tội với ông.
Y nói bản thân y mình rất áy náy, rất có lỗi, ngày đó bởi vì sự bốc đồng của bản thân mà đã khiến cho Cao gia, khiến cho Lạc Thần đã rơi vào tình cảnh như hiện nay.
Anh ta là tội nhân, tội nhân muôn lần chết cũng không hết tội.
Anh ta quỳ xuống trước Cao Kiệu, trán chạm xuống đất, mãi cũng không đứng lên.
Cao Kiệu ngồi yên tại chỗ, nhìn Lục Giản Chỉ đang quỳ dưới đất, cuối cùng chỉ hỏi một câu:
– Cháu có gì muốn ta chuyển lời cho A Di không?
Lục Giản Chi từ từ thẳng người lên, thất thần một chốc rồi lắc đầu.
Giọng y khàn khàn, nói:
– Cháu không còn mặt mũi nào gặp muội ấy, cũng không biết phải nói gì cả.
Từ nay về sau chỉ mong muội ấy mọi chuyện trôi chảy, cuộc đời bình an xuôi gió.
Lục Giản Chi một lần dập đầu với Cao Kiệu, đứng lên, lui ra ngoài.
Lạc Thần từ miệng người làm biết được chuyện y đến.
Nàng biết, mình không nên đi gặp y.
Nhưng mà một người được nàng coi như a huynh, một a huynh quen biết mười mấy năm luôn che chở cho nàng, bây giờ người đó phải rời khỏi đô thành đi tới vùng Tây Nam xa xôi, lẽ nào mình không nên tiễn huynh ấy hay sao?
Nàng đuổi tới cổng lớn nhìn thấy bóng dáng cô đơn kia bước đi, một tiếng “Lục a huynh” rõ ràng đã đến cổ họng nhưng lại như bị thứ gì đó chặn lấy, không thể nào thốt ra được.
Lục Giản Chi đã bước ra khỏi cổng lớn Cao gia.
Y dường như cảm giác được gì đó, chần chừ vài giây, cuối cùng dừng bước lại, từ từ quay đầu lại.
Y đứng ở bên ngoài, Lạc Thần đứng ở bên trong, giữa hai người chỉ có một ngưỡng cửa, nhưng dường như đã tạo ra một vực thẳm khổng lồ, từ nay về sau mỗi người một ngả, như người xa lạ.
– A huynh ơi, Tây Nam xa xôi, lần này huynh đi, mong bảo trọng thật nhiều ạ.
Lạc Thần nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy gò của y, khẽ khàng nói.
Ánh đèn lồ ng trước cổng chiếu vào mặt y, nửa sáng nửa tối.
Đáy mắt của y như là có ánh lệ rưng rưng.
Y lặng thinh rất lâu, hơi khom người thật sâu với Lạc Thần, sau đó quay người bước đi thật nhanh.
Lạc Thần tựa vào cạnh cửa, đưa mắt nhìn người kia lên ngựa phóng đi, cuối cùng bóng dáng biến mất trong bóng đêm mênh mông, tinh thần chán chường.
Những tự trách, những áy náy và cả sự bất đắc dĩ của y ở trước mặt nàng tất cả đều hóa thành cái khom người thật sâu lặng lẽ kia.
Cả đời này, hai người họ cũng không có cách nào quay trở lại ngày hôm qua được nữa.
…
Lục Giản Chi trở lại Lục gia, ở trước cửa xuống ngựa, một tùy tùng của y đã đợi ở đó vội vàng nghênh đón, ghé tai vào lo lắng nói mấy câu.
Vẻ mặt Lục Giản Chi khẽ biến đổi, ngay lập tức lên ngựa, một lần nữa rời đi.
…
Lý Mục ngày mai khởi hành về Kinh Khẩu chuẩn bị cho hôn lễ, tối nay, Hứa Tiết tổ chức bữa tiệc đưa tiễn hắn trong tư viên sang trọng của mình nằm ở ngoại thành, kèm theo tiệc đêm là khách khứa đến rất đông mấy chục người, tiếng ca người múa rộn ràng, tiệc tùng cực kỳ xa hoa.
Kết thúc bữa tiệc thì đã là cuối giờ Hợi, chủ và khách đều vui vẻ, Hứa Tiết lấy mỹ nhân tiếp khách, mời khách ở lại trong viên.
Lý Mục nhã nhặn từ chối, một mình cưỡi ngựa đi về dịch quán mà mình tạm ở trong thời gian qua.
Cuối thu, bên ngoài thành ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, con đường hoang trắng xóa, đầy hoang vắng, đìu hiu.
Hắn đi đến bên một bìa rừng hoang vu, chếnh choáng cuồn cuộn dâng lên, nhìn thấy một tảng đá xanh bằng phẳng nằm ở bên đường giống như một chiếc giường thiên nhiên bèn dừng ngựa đi tới, nằm lên trên đó.
Mọi thứ đều tĩnh lặng như tờ, bên tai chỉ có thanh âm sàn sạt rất nhỏ của con ô truy ăn cỏ phát ra.
Lý Mục nhắm mắt lại.
Sau một lát, trong bóng tối mà ánh trăng không chiếu tới trong rừng cây có bảy tám bóng đen lặng lẽ xuất hiện, đi đến gần người đang nằm trên tảng đá xanh bên đường, chỉ trong chớp mắt đã bao vây người kia vào giữa, đao kiếm lộ ra.
Lưỡi đao giết người ở dưới ánh trăng phát ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.
Lý Mục mở choàng mắt ra, từ từ ngồi dậy, ánh mắt liếc nhìn chung quanh, cuối cùng rơi vào một người che mặt.
– Lục Hoán Chi?
Lục Hoán Chi thấy mình bị nhận ra bèn kéo khăn che mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi:
– Lý Mục, ngươi hại huynh trưởng ta, khiến cho Lục gia ta từ đây bị nhục nhã không còn mặt mũi, ta sao để ngươi sống sót trên đời được! Chịu chết đi!
Cậu ta rút bảo kiếm ra, mang theo những người kia đồng loạt xông về phía Lý Mục.
Kèm theo những âm thanh chói tai của kiếm va vào nhau, một số người lao lên trước nhất kêu lên đau đớn, lần lượt ngã xuống đưới đất.
Lý Mục xuất đao cực nhanh.
Không một ai thấy rõ hắn rút đao ra như thế nào, xoắn đứt kiếm của những người kia như thế nào.
Lục Hoán Chi chỉ cảm thấy một tia sáng trắng trước mắt, vừa chớp mắt một cái, lưỡi đao lạnh như băng đã sượt qua chóp mũi gã.
Khoảng cách gần như thế, đến mức gã có thể cảm nhận được rất rõ kỳ lạ khi những sợi lông mịn trên chóp mũi bị lưỡi kiếm cắt đứt.
Trong nháy mắt toàn thân rợn cả tóc gáy.
Thế đao hj xuống, gác ở trên cổ gã mới ngừng lại được.
Mà cánh tay cầm kiếm kia của gã thậm chí còn không kịp làm xong một động tác chém cứ thế mà cứng đờ giữa không trung, dáng vẻ khá là buồn cười.
Một cơn ớn lạnh xuyên qua lưỡi kiếm băng giá, nhanh chóng thấm vào da của gã.
– Lý Mục! Ngươi dám giết ta?
Gã không thể cử động, nhưng sự cao ngạo của con cháu sĩ tộc đã buộc gã không thể tỏ ra sợ hãi trước người đàn ông hàn môn ti tiện này.
Gã cứng đờ ngẩng cao cổ, nhưng thanh âm lại run rẩy không khống chế nổi.
Lý Mục cười cười:
– Dĩ nhiên là ta không dám giết Lục công tử rồi.
Hắn thu đao lại, đoạt lấy kiếm trong tay Lục Hoán Chi.
Lục Hoán Chi muốn phản kháng nhưng lại không dám, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn hắn dùng sức mở từng ngón tay cầm kiếm của mình ra.
Kiếm đã ở trong tay hắn.
Đưa về phía ánh trăng, Lý Mục giơ thanh kiếm lên trước mặt, nhìn một lát.
– Kiếm tốt.
Trong mắt hắn lộ vẻ yêu thích, khen một câu, ngón tay vuốt nhẹ lên thân kiếm.
Thanh bảo kiếm này đến từ Long Tuyền, là năm xưa Lục Hoán Chi dùng ngàn vàng để mua nó, chuôi kiếm khảm bảo thạch, thân kiếm sắc bén đến mức thổi tóc tóc đứt, bình thường gần như không rời khỏi người, là vật tùy thân mà gã yêu thích nhất.
Lục Hoán Chi ưỡn ngực, nhưng không ngờ đột nhiên keng một tiếng, Lý Mục lại bẻ gãy thanh kiếm đó.
Thân kiếm gãy thành mấy đoạn, bay lên không trung rồi rơi xuống đất.
Lục Hoán Chi sững sờ đến ngây người, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, giọng nói càng run rẩy mãnh liệt:
– Lý Mục, ngươi dám làm nhục ta như vậy! Ta và ngươi không đội trời chung!
– Lục công tử, ngươi hãy còn nhỏ, muốn tìm ta báo thù thì cũng không nên là ngay lúc này.
Chờ thêm mấy năm nữa rồi nói sau.
Lý Mục đặt chuôi kiếm tàn kia vào trong tay gã, huýt lên một tiếng, con ô truy chạy tới.
Hắn lên ngựa phóng đi.
Lục Hoán Chi nắm chuôi kiếm gãy, tay không ngừng run lên.
Gã nhìn chằm chằm vào bóng lưng phía trước, đột ngột đoạt lấy một cây cung nỏ trên người tùy tùng, nhắm vào bóng lưng kia, kéo dây cung lên.
– Dừng tay!
Bên tai vang lên một tiếng quát rất to.
Lục Hoán Chi quay đầu lại, trông thấy huynh trưởng phóng ngựa đến, chớp mắt đã đến gần, vội vàng nghênh đón.
– Đại huynh…
Lục Giản Chi xuống ngựa, quét mắt nhìn mấy đoạn kiếm gãy dưới đất cùng đám tùy tùng cầm binh khí kia, sầm mặt lại, đoạt lấy cung tên trong tay Lục Hoán Chi, bẽ gãy thành hai đoạn rồi ném xuống đất, sau đó sải bước về phía Lý Mục, nói:
– A đệ có nhiều đắc tội, cảm ơn huynh đã nương tay.
Tôi thay đệ ấy xin lỗi huynh.
Lý Mục dừng lại giữa đường, cũng không xuống ngựa, chỉ chắp tay với y sau đó thúc ngựa đi.
Lục Giản Chi nhìn theo bóng lưng của hắn, dưới ánh trăng, nét mặt ảm đảm.
– Lý Mục, xin dừng bước!
Y đột nhiên hô to.
Lý Mục một lần nữa dừng lại.
Lục Giản Chi bước nhanh đuổi theo, dừng ở trước ngựa của hắn.
– Lý Mục, tài nghệ của tôi không bằng người, thua bởi huynh, tôi không có lời nào để nói.
Tôi chỉ cầu xin huynh một chuyện, bất kể lý do gì khiến huynh muốn lấy A Di bằng được, về sau, mong huynh hãy đối tốt với A Di.
Tôi cảm kích vô cùng.
Y khom người thật sâu với Lý Mục, mãi không đứng lên.
Lý Mục híp mắt lại.
– Lục công tử nói quá lời rồi.
Từ nay về sau, nàng ấy là vợ tôi, tôi không đối xử tối với nàng, lẽ nào đối tốt với kẻ khác?
Hắn giật cương ngựa, khẽ quát một tiếng, ô truy thấy hai bên bụng bị kẹp chặt kêu lên một tiếng, tung vó, chở chủ nhân phóng đi thật nhanh.
Hết chương 23.