Lý Mục ra ngoài cũng không nói là đi đâu.
Lạc Thần ở nhà.
Theo quy củ, ngày thứ hai sau khi kết hôn, bữa cơm đầu tiên cho mẹ chồng phải do nàng dâu nấu, gọi là “rửa tay nấu canh”.
Nhưng mà Lư thị sao để Lạc Thần làm những việc này được, theo thường lệ, tự bà và A Đình xuống bếp.
A Cúc dù rất không ưa Lý gia nhưng sáng nay nhìn thấy Lư thị, bà ta cũng không thể không thầm thừa nhận, Lý mẫu dù địa vị thấp kém, cuộc sống trải qua nhiều gian khổ, bây giờ hai mắt còn bị mù, nhưng bất luận phong độ, nói năng hay là đối nhân xử thế đều không giống những hộ gia đình nhỏ sống trong ngõ hẹp đường nghèo mà ngược lại trên người toát lên khí chất đại gia đình không hề thua kém phu nhân vọng tộc mà bà đã nhìn quen.
Huống chi, tiểu nương tử tuy là tuyệt đối không thể chịu ấm ức, nhưng một ngày là người của Lý gia, giống như loại chỗ khớp nối này, bà ta dĩ nhiên không thể làm như không nhìn thấy được.
Cho nênA Cúc dẫn theo mấy đầu bếp nữ hồi môn xuống bếp mời Lư thị đi ra, mình làm một bữa cơm, cuối cùng bảo Lạc Thần bưng ra, xem như vẫn hợp với lễ nghi.
Lý mẫu vô cùng vui vẻ, gọi Lạc Thần dùng cơm.
Lạc Thần gọi A Đình cũng ngồi chung, A Đình hầu ở vị trí thấp nhất.
Ba người vui vẻ ăn bữa cơm đầu tiên này.
Sau buổi trưa, Thẩm thị cùng mấy phụ nữ láng giềng lần lượt tới thăm với mục đích “Tân phụ đình tọa”.
Gọi là “Đình tọa” có nghĩa là cô dâu sẽ xuất hiện vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, cho quan khách xem, thực chất là nhân cơ hội này để tân nương làm quen với trưởng bối, họ hàng, và bạn bè nhà chồng, mà nhà chồng cũng xem xét đức hạnh của nàng dâu.
Nếu cô dâu được gả vào một đại gia đình có gia giáo nề nếp môn đình sâm nghiêm, theo lệ thì phải đình tọa ba ngày.
Lý gia bây giờ nhân khẩu đơn giản, không có họ hàng tông tộc linh tinh, Lạc Thần lại mang danh “con gái của Cao gia”, Thẩm thị cùng những phụ nữ hàng xóm kia sao dám phán xét nàng, hôm nay tới đây chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
Lư thị sợ Lạc Thần không quen với những dịp như vậy, bảo nàng đi nghỉ ngơi.
Mặc dù Lạc Thần luôn giữ nụ cười trên mặt, tận lực khiêm nhường nhất có thể, nhưng cũng nhận ra được trong những người này, ngoài Thẩm thị là người hào phóng ra thì những người hàng xóm còn lại đều kiêng dè câu nệ với mình, nói một câu cười một tiếng đều phải chú ý đến sắc mặt cùng với phản ứng của nàng.
Đừng nói là họ, ngay cả chính nàng cũng thấy vừa mệt mỏi vừa lúng túng.
Cộng thêm đêm qua ngủ không được ngon giấc, buổi sáng lại phải dậy sớm, đến lúc này quả thật nàng khá là mệt, Lý mẫu vừa lên tiếng, nàng cũng không có ý định ở lại, thế là khẽ gật đầu, đang chuẩn bị cáo lỗi với mấy người Thẩm thị thì chợt nghe có tiếng nói từ bên ngoài:
– Mẹ ơi, con đến muộn, mẹ thông cảm cho con ạ!
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, lại lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, tiếng cười mang theo dư âm, từ xa đã nghe thấy được.
Lư thị nghe thấy giọng nói này thì mỉm cười, a Đình thì mắt sáng rỡ, ngồi bên cạnh nàng vụt đứng lên hớn hở ra ngoài đón.
Lạc Thần không khỏi hiếu kì dừng bước, quay đầu lại để nhìn.
Một người phụ nữ trẻ tuổi ngoài hai mươi từ cửa bước vào, cô ấy mặc một bộ đồ màu tím, mái tóc của cô ấy được buộc bằng một chiếc khăn, ở nút thắt của chiếc khăn để lộ ra một chiếc trâm cài tóc màu bạc trơn khảm hạt cườm, mặt trứng ngỗng, mày liễu, dung mạo xuất chúng, vóc dáng cao gầy, chắc khỏe cân đối, là kiểu điển hình của phụ nữ phương Bắc, dù có đứng giữa nam giới bình thường cũng sẽ không bị hạ thấp đi, bộ đồ tím càng làm nổi bật làn da trắng và đôi mắt đen của cô ấy, con người cực kỳ xuất chúng, bởi thế vừa tiến vào đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của nhiều người.
Cô gái trẻ này và Lạc Thần là hai loại vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.
– Tam Nương tử!
A Đình hớn hở chạy đến gần cô ấy, gọi lên một tiếng.
Cô gái kia cười gật đầu, chào lại A Đình.
Mấy người Thẩm thị rõ ràng là rất thân thuộc với cô ấy, thấy cô ấy vừa bước vào thì chào đón vui vẻ.
Cô gái nói:
– Hôm qua a huynh thành thân, lẽ ra là con nên đến giúp nhưng mà việc bên kia quá bận không phân thân ra được, nghĩ có A Thẩm Tưởng gia cùng chòm xóm láng giềng rồi, nhân thể lười biếng được nên con không đến nữa, chỉ giám sát mọi người sắp xếp thức ăn và rượu sẽ được gửi đến bữa tiệc thôi.
Mẹ không trách con chứ ạ?
Vừa nói, cô ấy vừa đi đến trước mặt Lư thị.
Lư thị cười nói:
– Sao mà mẹ trách con được.
Hôm qua khách khứa tới nhiều, may mà có con cùng với hai tửu lâu ở trấn khác hỗ trợ nên tiệc cưới mới được thuận lợi không xảy ra chuyện gì.
Mẹ cảm kích còn không kịp nữa.
Hơn nữa là, con là con gái, hôm qua có tới thì mẹ cũng không cho phép con làm gì đâu.
Cô gái cũng cười:
– Bây giờ nghề nghiệp của con đã phải xuất đầu lộ diện từ sớm rồi, đã coi mình là một nửa nam nhân rồi.
Cũng chỉ có mẹ là xót con thôi! Người ngoài gặp con có ai coi con là phụ nữ đâu!
Câu nói này làm mọi người bật cười vui.
Thẩm thị cười:
– Phải phải! Là muội cố ý nói những lời này trước mặt chúng tôi để khiến chúng tôi ghen tị đây mà! Khắp Kinh Khẩu này ai mà không biết Tam Nương tử muội ngay cảm nam tử cũng không sánh bằng.
Muội còn tự thương cảm như vậy, thế thì bọn tỷ đây tốt nhất là không cần sống nữa làm gì!
Lạc Thần bừng tỉnh.
Thì ra cô gái trẻ tuổi này là Tạ Tam nương tử mà lúc sáng A Đình có đề cập với mình.
Trong tiếng cười, ánh mắt Tạ Tam nương tử nhìn về phía Lạc Thần còn đang ngồi bên cạnh Lư thị, hơi đánh giá một chút, vẫn cười tươi như thế:
– Vị này chắc là tân nương của a huynh rồi, tôi nên gọi là a tẩu mới được.
Lư thị quay sang Lạc Thần, đưa tay ra với nàng.
Lạc Thần đón lấy tay bà, Lư thị nhẹ nhàng nắm lấy, lại quay sang Tạ Tam Nương tử, mỉm cười nói:
– Đây chính là tân phụ mà a huynh con vừa cưới vào nhà.
Tạ Tam nương tử khẽ dời tầm mắt, làm lễ với nàng, cười gọi một tiếng “A tẩu”.
Lư thị nói:
– A Di à, phụ thân của Tam Nương tử có nguồn gốc với nhà chúng ta, năm đó nó cũng theo chúng ta xuôi nam tới đây.
Bây giờ nghề nghiệp của nó là mở tửu lâu Trấn Nam Quan, người người trên trấn đều biết nó.
Nó thường đến nhà giúp mẹ rất nhiều, mẹ rất cảm kích.
Lạc Thần đứng lên, trả lễ với Tạ Tam nương, lại cười nói:
– Tạ ơn Tạ tam nương tử đã chăm sóc a gia với a Đình ạ.
Trước khi nhìn thấy con gái của Cao thị, theo dự đoán của Tạ Tam Nương thì con gái Cao thị hẳn là nên có sự kiêu ngạo mà những tiểu thư sĩ tộc Nam Triều mà cô ấy thường thấy, hoặc ít nhất là không có sự tử tế gì cả.
Con gái Cao thị xinh đẹp không cần phải nói.
Ngày hôm qua khi vừa tới bến tàu Kinh Khẩu còn chưa lộ mặt mà mỹ danh đã lan truyền khắp Kinh Khẩu người người đều biết.
Không chỉ như thế, cử chỉ hành vi của nàng thanh lịch nhã nhặn, ôn hòa, phong thái tự nhiên mà cao quý, không hề có chút ngạo mạn kiêu căng nào.
Tạ Tam Nương tử nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác chính mình cũng không biết là cái gì, dừng một chút, trên mặt lại hiện lên nụ cười tươi, nói:
– Không cần khách sáo gì với tôi đâu, từ lâu tôi đã coi mẹ và A Đình như người nhà rồi.
Lạc Thần có một trực giác vị Tạ Tam Nương tử từ lúc bắt đầu bước vào mặt mày tươi cười nói năng khôn khéo này nhưng có vẻ như chị ta bài xích mình.
Tạ Tam Nương là người đầu tiên mang đến cho nàng cảm giác này từ sau ngày hôm qua khi nàng đến Kinh Khẩu.
Nhưng mà Lạc Thần không quan tâm chứ đừng nói đến bất kỳ nghi ngờ nào khác.
Suy nghĩ này cũng chỉ bất chợt lóe lên một chốc mà thôi.
Chào hỏi xong những người có mặt, mấy người Tạ Tam Nương cùng Thẩm thị lại bắt đầu trò chuyện vui vẻ, Lạc Thần càng buồn bực ngán ngẩm.
Lư thị nói:
– Con dâu đã đường vất vả mấy ngày trời rồi, hôm nay lại dậy sớm, nó mảnh mai yếu ớt, sợ là mệt rồi.
Tôi xin thay mặt nó cáo lỗi với các vị để nó về phòng nghỉ ngơi trước.
Về sau còn dài, sẽ còn nhiều thời gian trò chuyện với nhau.
Mấy người Thẩm thị gật đầu, giục Lạc Thần nhanh đi nghỉ ngơi.
Lạc Thần cảm ơn Lư thị, lại quay sang mỉm cười cáo lỗi với họ rồi cùng A Cúc trở về nhà.
Nàng thật sự thấy hơi mệt, được phục thị rửa mặt mũi chân tay, thay y phục xong thì lên giường.
A Cúc buông màn xuống cho nàng, khẽ bảo nàng ngủ.
Nàng nhắm mắt lại.
…
Bên ngoài, mọi người vẫn đang hầu Lư thị trò chuyện.
Chủ đề tất nhiên là khen ngợi con gái Cao thị, ngưỡng mộ Lý mẫu cưới được con dâu hiền huệ ngoan ngoãn.
Lư thị chỉ cười nói cảm ơn suốt cả buổi.
Cuối cùng, mấy người Thẩm thị lần lượt cáo từ ra về.
Tạ Tam Nương là người đi cuối cùng.
Lư thị đối xử tử tế với cô ấy, đích thân chống gậy tiễn cô ta ra ngoài, được Tạ Tam Nương dìu cánh tay, hai người vừa chậm rãi đi dạo, vừa trò chuyện vừa đi về phía cửa thùy hoa dẫn đến cổng chính.
– Bây giờ điều mẹ quan tâm nhất chính là hôn nhân của con đấy.
– Lư thị nói, – Tôn tam huynh kết nghĩa với Mục nhi mẹ từng gặp mấy lần rồi.
Tính nết nó thô lỗ một chút nhưng cũng là người tốt.
Nó từng đề cập với mẹ mấy lần về con, quan tâm đ ến con, muốn nhờ mẹ thăm dò xem tâm ý của con thế nào.
Tam nương, con thấy nó có được không?
Tạ tam nương dừng bước lại.
– Sao thế? – Lư thị hỏi.
Tạ tam nương thấp giọng nói:
– Mẹ, tâm sự của con thế nào mẹ vẫn luôn biết mà.
Bây giờ Kính Thần cưới con gái Cao thị, cô ấy xinh đẹp dịu dàng, dòng dõi lại cao quý, có thể trợ giúp cho Kính Thần, con thật lòng mừng thay cho huynh ấy và mẹ…Còn những chuyện khác thì con không nghĩ nhiều…
Giọng điệu của cô ấy cuối cùng cũng hơi nghẹn lại.
Lư thị lặng thinh một lát, thở dài:
– Con đó, đã bao nhiêu năm rồi, sao con vẫn ngốc thế hả con? Lúc trước mẹ không biết suy nghĩ của Mục nhi, vốn cũng muốn con trở thành con dâu của mẹ.
Lúc nó mười sáu tuổi mẹ đã từng đề cập đến việc này với nó, nó nói chưa lập nghiệp thì chưa lấy vợ, hơn nữa chỉ coi con như a muội.
Mẹ còn tưởng nó chỉ nói cho có thôi, qua hai năm nữa thì sẽ khác.
Nhưng mà qua hai năm rồi, nó từ trong quân trở về, mẹ có nhắc lại chuyện này, nó vẫn nói câu nói đó, bấy giờ mẹ mới hiểu nó thật sự coi con giống như A Đình…
Lư thị lại thở dài tiếp:
– Nếu nó đã như thế, người làm mẹ này cũng không thể ép buộc nó được.
Cho nên mấy năm nay, mẹ thường thúc hôn sự của con, chính là sợ làm chậm trễ con, thật không ngờ là vẫn làm chậm trễ con.
Bây giờ Mục nhi đã cưới con gái Cao thị, con còn như vậy, mẹ nỡ lòng nào đây? Tóm lại là con vẫn bị nhà mẹ làm chậm trễ!
– Mẹ, không liên quan đến a huynh đâu, đều là do con cả.
Mẹ đừng tự trách, cũng đừng lo cho con.
Tạ Tam Nương quỳ xuống.
– Con bây giờ sống một mình cũng rất tốt.
Mẹ không chê con là con đã cảm kích rồi.
Về sau con sẽ nhận huynh ấy làm nghĩa huynh, mẹ vẫn là mẹ của con.
Con chỉ cầu xin mẹ sau này đừng bởi vì suy nghĩ trước đây của con mà trở nên khách sáo với con.
Lư thị vội vàng đỡ cô ấy đứng lên, thở dài:
– Con yên tâm đi, từ lâu mẹ đã coi con là con gái giống như A Đình.
Con sống tốt, mẹ mới thấy yên tâm.
Tạ Tam Nương lau nước mắt nơi khóe mắt, nói:
– Mẹ, con không sao đâu, mẹ cũng không cần phải tiễn con.
Con đi trước, mẹ đi lại cẩn thận.
Lư thị hai tay chống gậy, dừng lại ở đó, nghe tiếng cô ấy đi ra ngoài, lên ngựa vung roi, ngẩn ra một lúc rồi thở dài một hơi.
…
Lạc Thần nheo mắt tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon, tinh thần sảng khoái, nằm ở trên gối nhìn chiếc giường xa lạ mà mình mới ngủ lại một đêm, duỗi lưng một cái rồi đứng lên, vén màn lên thò đầu ra, phát hiện bên ngoài không có ai, đang định gọi lên thì nghe được tiếng nói chuyện của A Cúc cùng với một vú già họ Đinh ở bên ngoài vọng vào.
Hai người có vẻ như sợ làm nàng thức giấc nên hạ tiếng rất nhỏ, nhưng loáng thoáng Lạc Thần vẫn nghe được “Lý lang quân”, “Tam Nương tử”, như là nói chuyện có liên quan đến họ, tức thì tò mò rón rén xuống giường, mang giày vào, lặng lẽ tới gần hơn cẩn thận lắng nghe.
Ngoài cửa, vú già kia kia bắt chước giọng điệu mà mình nghe được nói với A Cúc.
- …Lão phu nhân tai thính lắm, tôi sợ bị phát hiện nên không dám đến gần, nên chỉ thoáng nghe được mấy câu, lão phu nhân nói, Lý lang quân bây giờ cưới con gái Cao thị, lập gia đình rồi, không muốn làm chậm trễ Tam Nương tử.
Ý của bà ấy là muốn cô ta cũng nên sớm gả đi thôi.
Vị Tam Nương tử kia lại quỳ xuống, nói bây giờ không có suy nghĩ gì khác, chỉ coi Lý lang quân như nghĩa huynh.
Tôi thấy cô gái này cứng coi độc lập giống như người đàn ông, cô ấy cưỡi ngựa đến rồi lại cưỡi ngựa đi…
Lạc Thần ho một tiếng, tiếng nói chuyện ngoài cửa lập tức ngừng lại.
A Cúc cùng vị vú già kia đẩy cửa vào, trông thấy Lạc Thần thì khẽ giật mình.
– Tiểu nương tử thức dậy nhanh vậy? Là bị tôi đánh thức à? Sao dậy rồi mà không khoác áo vậy, thời tiết lạnh, cẩn thận kẻo bị lạnh.
A Cúc miệng lẩm bẩm, tay thì nhanh nhẹn lấy một chiếc áo khoác gấm dày khoác lên vai Lạc Thần.
– Hai người vừa nãy nói gì đó? – Lạc Thần hơi nhíu mày, hỏi.
A Cúc cùng vị vú già kia nhìn nhau, ra hiệu vú già ra ngoài, mình thì đưa Lạc Thần trở lại giường ngồi xuống, vừa xỏ tất cho nàng vừa hạ giọng nói:
– Vị Tam nương tử mà buổi trưa tới muộn đó, tôi vừa gặp là thấy là lạ rồi nên để ý, bảo người đi theo, chú ý xem cô ta với lão phu nhân nói gì.
Quả nhiên là nghe được một chút.
– Tiểu nương tử chắc vừa nãy có nghe được một chút phải không.
Có vẻ như trước đây lão phu nhân luôn coi cô ta như con dâu, không ngờ Lý lang quân lại…
A Cúc ngừng lại.
Lạc Thần cũng đoán được.
Lý Mục và Tạ Tam Nương này hẳn là từ trước đã có ý định kết hôn, hơn nữa Lý mẫu cũng coi cô ấy như con dâu, không ngờ về sau Lý Mục thay lòng đổi dạ, đổi thành cầu hôn với mình…
Nàng đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như là nuốt phải ruồi, hai mắt nhìn chằm chằm tất vừa được xỏ vào, cả người không nhúc nhích.
A Cúc xót xa, cầm lấy tay nàng an ủi:
– Thôi, sự việc thành như này cũng không phải mong muốn của tiểu nương tử, là do ý trời trêu người.
Việc này, trưởng công chúa còn không biết…
Bà ta chần chừ một lúc.
– Hay là viết phong thư bảo a huynh của cháu mang về…
– Đừng để cha và mẹ cháu biết vội! Cháu vừa gả đến lẽ nào vì chuyện này mà lại làm ầm lên muốn chia tay anh ta hay sao? Nếu cha và mẹ biết cũng chỉ càng làm họ thêm buồn mà thôi!
Lạc Thần lắc đầu ngay lập tức, quả quyết cự tuyệt.
A Cúc nhìn nàng, cực kỳ đau lòng, kéo nàng vào lòng, thở dài:
– Đúng là oan nghiệt! Sao cháu lại gặp người như thế chứ!
Lạc Thần dựa vào ngực bà thất thần, Quỳnh Thụ tiến vào nói:
– Tiểu nương tử, Lý lang quân trở về, nói là đại lang quân đã tỉnh rượu, ngài ấy đến thăm, cô cũng đi thì bảo cô ra ngoài, ngài ấy chờ cô.
Lạc Thần đè nén tâm trạng hỗn loạn của mình, chải tóc thay quần áo và mặc một chiếc áo khoác dài để giữ ấm rồi đi nhà chính.
Lý Mục vừa mới từ bên ngoài trở về, trên cổ tay quấn roi ngựa, lẳng lặng đứng ở dưới bậc thềm trước cửa chính, bóng lưng kiên định, thấy nàng đi tới, liền vội vàng tiến lên đón.
– Ta đã nói với a mẫu rồi, đi thôi.
– Hắn ôn hòa nói.
Lạc Thần nhìn hắn rồi xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thành hôn vẫn chưa tới một ngày, Lý Mục dường như đã quen với thái độ căm ghét của nàng với mình, nhìn theo bóng lưng của nàng, cười lắc đầu, đi theo.
Hết chương 30.