Lý Mục đi tiếp thánh chỉ của hoàng đế cữu cữu, Lạc Thần không ra ngoài mà vẫn đợi ở trong phòng.
Thị nữ tiến vào, mấy người hầu hạ Lạc Thần, chẳng mấy chốc đã xong, cuối cùng chỉ còn lại mái tóc dài vẫn còn chưa lau khô.
A Cúc giúp Lạc Thần lau khô mái tóc dài, cẩn thận búi mái tóc dài đen nhánh thành búi tóc đơn giản.
Lúc này cách thời gian Lý Mục ra ngoài tiếp thánh chỉ đã non nửa canh giờ.
Hắn còn chưa về phòng.
Lạc Thần ngồi ở trước bàn trang điểm, tay cầm chiếc lược ngọc răng thưa và mảnh, theo bản năng gảy gảy, cả người hơi thất thần.
Ngay cả khi A Cúc bảo nàng lên giường tạm nghỉ nàng cũng không có phản ứng.
Thật ra tâm trạng của nàng có hơi hoảng hốt.
Nhưng không phải vì lý do Lý Mục đi lâu, mà là nàng đang chìm trong cảm giác mà lúc trước hắn rời đi đã mang đến cho nàng.
Cảm giác khá là uể oải.
Ngay khi hắn vừa đi, Lạc Thần mới sực tỉnh hồn, chợt nhận ra rằng nàng dường như cam chịu số phận mà chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi.
Tuy rằng đóng cửa lại nàng với hắn như hai người xa lạ không chút liên quan.
Nàng ngủ trên giường, hắn vẫn luôn ngủ trên cái sập kia, trời càng về đêm càng lạnh cũng chỉ là đắp thêm chăn mà thôi.
Nhưng ngoài điều này ra, Lạc Thần ý thức được, mọi thứ đều rất khác so với những gì nàng tưởng tượng ban đầu.
Nàng với mẫu thân hắn rất thân thiết, sống chung hòa hợp, câu “mẹ chồng” lẽ ra là một xưng hô rất khó thốt thành lời thì mới chỉ qua vài ngày nàng gần như đã gọi “mẹ” vô cùng dễ dàng và quen thuộc.
A Đình thì trở thành cái đuôi của nàng.
Đó là một cô gái nhỏ dễ xúc động, bốc đồng, thường ra mặt giúp thê tử của nghĩa huynh Lý Mục của mình dù chỉ có gặp mặt vài lần.
Ngoài họ ra, nàng cũng càng ngay càng thân thiết với những hàng xóm láng giềng của Lý gia….
Mỗi một chuyện nàng làm dường như đều rất trùng khớp với thân phận thê tử của Lý Mục.
Tuy nhiên những cái này không phải là trọng điểm, điều khiến cho nàng thất vọng nhất chính là chuyện vừa rồi.
Có thể coi là nàng đang giúp hắn, nàng tự nhận mình đã xử lý rất thỏa đáng, vừa có ơn lại vừa thị uy với Thẩm gia, sau này vợ chồng Tưởng gia sẽ không còn bất cứ lo lắng nào nữa.
Tất cả mọi người bao gồm cả mẫu thân hắn đều rất cảm kích nàng.
Nhưng mà hắn không những có nửa lời cảm ơn nàng mà còn bất mãn với nàng như thế.
Chẳng những nói năng lỗ m ãng, lời nói còn khiến nàng cực kỳ khó chịu.
Mà bực bội nhất là, hắn còn động chạm vào nàng.
Như lúc này đây, vùng da sau gáy mà hắn chạm vào dường như vẫn còn cảm giác râm ran khó chịu.
Lạc Thần cực kỳ hối hận.
Bực bội bản thân vì sao vừa nãy ngốc như thế, không phản kích lại cơ chứ.
Vào lúc này, những người khác đã đi hết! Toàn bộ những vui sướng thoải mái mà ban ngày mang đến cho nàng đều đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Nàng chán tới mức muốn giật lấy tóc của mình.
Một vú già ở cửa nhìn xung quanh.
A Cúc đi qua rồi quay lại nói với Lạc Thần:
– Tiểu nương tử, bệ hạ thánh chỉ phong Lý lang quân làm Cầm Tiết Đô Đốc, ngay lập tức đến Giang Bắc bình loạn Lương Châu.
….
Khâm sai phụng mệnh đến truyền thánh chỉ là hầu trung Phùng Vệ.
Phùng Vệ vừa mới đi thì lại có một vị khách đến thăm, đó là Dương Tuyên.
Nhưng Dương Tuyên không phải khâm sai, thậm chí đến cũng không phải phụng danh Hứa Tiết.
Hứa Tiết triệu gã quay về thượng du Giang Lăng tiếp tục đóng giữ Kinh Châu.
Giờ phút này, lẽ ra gã đã bước trên con đường đi về phía tây rồi, nhưng mà gã lại đổi hướng mà vòng lại đi Kinh Khẩu trước.
Tối nay gã lấy thân phận cấp trên cũ của Lý Mục, hoặc là thân phận sự quan tâm của cấp trên cũ mà xuất hiện ở nơi này.
Phùng Vệ một chặng đường cấp tốc tới đây, trên đường đi rất vất vả, truyền xong thánh chỉ, đoàn người đã mệt rũ người.
Sau khi nhận tin, Lý Mục đã cùng với Kinh Khẩu lệnh đưa đoàn người đi dịch quán, chiêu đãi sắp xếp xong, lúc trở về thì đã là đêm khuya muộn.
Hắn và Dương Tuyên ngồi đối diện với nhau.
Ở góc bàn làm việc thắp một ngọn nến, ngọn lửa cháy hừng hực, Dương Tuyên sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt rơi vào vật trước mặt.
Phùng Vệ đã tới đây, ông ta không chỉ mang đến ý chỉ hoàng đế mà còn mang theo cả hổ phù cùng với ấn đồng.
Hai thứ kia đặt cạnh nhau trên bàn, đó là tiết ấn cùng hổ phù dùng để điều binh.
Đồng nặng dày, dưới ánh nến toả ra ánh sáng vàng sẫm tượng trưng cho quyền lực và uy nghiêm.
Ấy thế mà lại thiếu một thứ, cũng là thứ quan trọng nhất.
Quân đội.
Lý Mục phụng mệnh phải qua sông chiến đấu với đối thủ Viên Tiết, kẻ vốn quy thuận Bắc Hạ, làm phò mã hoàng đế, được ban cho Lương Châu, thống trị địa phương.
Sau trận chiến thất bại thảm hại của Bắc Hạ với Giang Bắc Đại Ngu, đất nước đang bên bờ vực sụp đổ, Viên Tiết chẳng những không đi cần vương mà ngược lại xuất binh ra Lương Châu, nhanh chóng chiếm lĩnh được vùng Hán Trung, ngay sau đó phát động cuộc tấn công đối với Ba Quốc chính quyền ban đầu thuộc đất Thục cuối cùng của Đại Ngu.
Ba Quốc không địch lại, Ba Vương chạy trốn tới Đại Ngu, đất nước bị diệt vong.
Vùng Tây Nam thuộc Giang Bắc toàn bộ rơi vào tay Viên Tiết.
Viên Tiết lập quốc, tự xưng Hán đế.
Cái mà Hưng Bình đế muốn Lý Mục làm chính là trợ giúp Ba Vương phục quốc, tiêu diệt Hán quốc chính thống do Viên Tiết dựng lên.
Viên Tiết nắm giữ mười vạn binh, chiếm giữ một vùng đất rộng lớn ở Ba Thục, thiên thời địa lợi, binh hùng tướng mạnh.
Mà Lý Mục trong tay ngoài danh hiệu “Cầm Tiết Đô đốc” ra thì thứ mà hoàng đế cho hắn cũng chỉ có ba nghìn binh mã.
Mà ba nghìn binh mã này hầu hết toàn bộ đều đến từ Túc Vệ quân.
Túc Vệ Quân thường trú tại Kiến Khang, chức trách là bảo vệ hoàng thành cùng cung thành, so sánh với quân đội chân chính công thành đoạt đất, sức chiến đấu thế nào có thể nghĩ.
Túc Vệ quân phân sáu quân, mỗi quân một ngàn người.
Hưng Bình Đế điều động một nửa ra từ trong số đó.
Mà một nửa này lại chính là toàn bộ quân đội mà bản thân Hưng Bình Đế có thể điều động, cộng thêm ba nghìn người mà Cao Kiệu điều từ Quảng Lăng đến.
Tấm hổ phù ở trong tay Lý Mục chỉ có thể điều động chính là sáu nghìn người được gom góp tạm thời này.
Ánh mắt của Dương Tuyên từ đồng ấn trên bàn chuyển rời lên khuôn mặt người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện đã từng là cấp dưới của mình, trong mắt lộ rõ sự lo lắng không thể che giấu.
Gã lắc đầu.
– Kính Thần à, không phải là ta coi thường ngươi.
Hồi trước ngươi cầu xin cưới con gái Cao thị, ta đã cảm thấy không ổn rồi.
Hiện giờ thì đúng là lo lắng đã trở thành sự thật, ngươi đã bị đặt vào trong lốc xoáy.
Bệ hạ, Hứa Tư đồ, Lục gia, thậm chí bao gồm cả Cao tướng công đều đang rình rập ngươi.
Kêu ngươi sử dụng tổ hợp sáu nghìn người này đi đánh Viên Tiết, lấy phần thắng ở đâu ra?
Trận chiến này trên thực tế đánh như không đánh.
Ở trong mắt triều đình thậm chí là đại đa số người phương Nam, Giang Bắc từ lâu đã là một giấc mơ rất xa vời, có thể lấy về dĩ nhiên là tốt, mất đi thì cũng là điều đương nhiên.
Khó tìm được người như khi xuôi nam, người đứng bên sông hướng về phương Bắc khóc thương nhớ quê hương.
Mà hoàng đế ngay ở thời điểm này lại hạ đạo thánh chỉ này.
Với Hưng Bình Đế, là trong lòng còn tồn tia hy vọng hay là sự gấp gáp không chờ nổi muốn đánh cược thực lực của vị võ tướng hàn môn mà mình nhìn trúng này, hoặc có lẽ là cũng muốn đánh cược vận số của mình với tư cách là kẻ thống trị.
Với Hứa Tiết, là thờ ơ lạnh nhạt, chờ xem Cao Kiệu xử lý người con rể mà ông không vừa lòng này.
Khi mà tin tức chiến bại truyền đến, sắc mặt của Cao Kiệu cũng đủ cho mình hả hê uống cạn một bầu rượu.
Và hơn nữa cũng rất tiện thể, ông ta cũng thầm cười nhạo sự si tâm vọng tưởng của người con rể hoàng đế không chịu vừa lòng với hiện trạng kia.
Với Lục Quang, liên hôn không thành mang đến sự nhục nhã cho Lục thị, dư âm của nó đến nay vẫn chưa tiêu tan.
Nghe nói Cao Kiệu hết sức áy náy với chuyện này, từng gửi liên tục cho Lục Quang ba phong thư, mời ông ta dự yến tiệc, nhưng ông ta từ chối tất cả với lý do bị bệnh.
Hai nhà Cao – Lục trở mặt là điều không thể tránh khỏi.
Hiện tại điều mà Lục Quang muốn nhìn thấy thấy có lẽ cũng không khác gì Hứa Tiết.
Mà Cao Kiệu…
Với thân phận gia chủ Cao thị, thứ mà ông cần suy xét cân nhắc có quá nhiều.
Dù cho Lý Mục là con rể của ông, nhưng Cao gia cũng sẽ không bao giờ ủng hộ Lý Mục vào thời kỳ mẫn cảm có thể chạm vào là nổ ngay ở trong bất cứ thời điểm nào như thế này, hoặc nói cách khác, ủng hộ động thái điên cuồng hay thay đổi của hoàng đế.
Huống chi, Cao Kiệu hiện giờ rốt cuộc nghĩ như thế nào có ai mà biết?
Con rể không phải là con ruột, khi tới thời khắc mấu chốt liên quan đến nguy vong của gia tộc, rất nhiều gia chủ thậm chí có thể hy sinh một hoặc hai con trai là điều bình thường.
Huống chi là người con rể kia.
Hoàng đế lần này muốn đánh giặc cũng không phải không mở miệng xin người từ chỗ Binh Bộ, nhưng mà Ngũ Binh Thượng thư ngoài Binh mã lục sách chất đầy bụi bặm ra thì không xuất ra được nửa người chân chính.
Hứa Tiết, Lục Quang toàn tìm cớ để thoái thác.
Còn Cao Kiệu thì điều ba nghìn nhân mã từ chỗ Cao Duẫn coi như tỏ thái độ đáp lại với bên trên.
Gánh nặng ngàn quân còn lại đè lên vai Lý Mục.
Một cuộc chiến lẽ ra có thể đánh như không đánh cuối cùng bởi vì tranh đấu của triều đình và lòng người đã biến thành một ván cục hung hiểm mà Lý Mục bắt buộc phải dấn thân vào.
Xem kết cục của hắn như thế nào, kết cục của hoàng đế như thế nào.
Điều này có lẽ là một sự kiện mà hiện tại tất cả mọi người đều đang mong chờ.
– Kính Thần, còn một chuyện nữa ta cần phải nhắc nhở ngươi.
Ba nghìn Túc Vệ quân vô dụng thì thôi, nhưng mà ba nghìn Quảng Lăng binh tuy kiêu dũng thiện chiến đấy nhưng lại là người của Cao Duẫn.
Cao Duẫn rất căm hận ngươi, tuy là nghe lệnh của Cao Kiệu mà buộc phải điều binh cho ngươi, nhưng binh lính từ trên xuống dưới chưa chắc đã chịu nghe theo lệnh của ngươi.
Viên Tiết rất mạnh, thủ hạ của ngươi vốn là binh không thể dùng, nếu như lại có thêm người của Cao Duẫn cản trở, ta sợ ngươi sẽ dữ nhiều lành ít! Ngươi hãy nghe ta, lập tức gửi thư cho Cao Kiệu, cầu xin ông ấy giúp đỡ, đồng thời ũng bảo đảm từ nay về sau sẽ trung thành và nghe theo ông ta.
Ông ta muốn ngươi làm gì thì ngươi làm thế đó.
Trận chiến này nếu như không có sự ủng hộ của ông ta, ngươi sẽ không thể thắng được! Lui một vạn bước nói, nếu ông ta chịu ra mặt xin bệ hạ thu lại mệnh lệnh đã ban ra, cuộc chiến này cũng chưa chắc đã xảy ra.
Lý Mục vẫn luôn không nói gì, giờ phút này cuối cùng ngước lên nhìn Dương Tuyên đang đầy lo lắng sốt ruột, mỉm cười thong thả nói:
– Binh tới nước chặn.
Đã có mệnh lệnh của cấp trên, tôi khó mà thoái thác được, cũng đành thử một lần thôi.
Đa tạ tướng quân đã tới đây báo tin, Lý Mục cảm kích vô ngần.
Dương Tuyên đã hiểu.
Đây là Lý Mục đã uyển chuyển từ chối lời khuyên bảo của mình.
Từ lúc bắt đầu biết được tin tức này, Dương Tuyên đã rất lo lắng, cho nên mới không màng điều lệnh của Hứa Tiết, buông bỏ tất cả mọi thứ đi tới Kinh Khẩu trước, muốn khuyên Lý Mục nghe theo mình tìm kiếm sự ủng hộ của Cao Kiệu bởi vì việc ép cưới với Cao Lạc Thần mà đắc tội với ông ta.
Tuy rằng gã cũng hiểu Cao Kiệu chưa chắc đã dễ dàng ra tay giúp đỡ.
Nhưng so với ngồi không chịu chết thì đây chính là cách có hiệu quả nhất.
Dương Tuyên yên lặng một lát, thầm than trong lòng, chỉ đành nói tiếp:
– Kính Thần, mong ngươi đừng trách ta không chịu trợ giúp ngươi.
Doanh binh thuộc Tiền Ti Tư Mã Doanh của ngươi đều muốn đi theo ngươi lên phía Bắc chiến đấu.
Nhưng mà Hứa Tư đồ không lên tiếng, ta cũng không thể làm gì được.
Cũng may ngươi luôn luôn thiện chiến, hiểu đạo dụng binh, ta không thể sánh bằng.
Đại Ngu ta có thể đánh bại Hạ quốc ở Giang Bắc, có ai mà không biết Lý Mục ngươi lấy ít thắng nhiều, bình định Lương Châu chứ?
Lý Mục chỉ cười, bái tạ gã:
– Trước kia Lý Mục là do tướng quân đề bạt nên mới có Lý Mục hôm nay.
Sự khó xử của tướng quân làm sao Lý Mục không hiểu? Mượn lời may mắn của tướng quân, trận chiến này Lý Mục sẽ dốc hết sức mình bình định đất Thục, xin tướng quân hãy chờ tin tức tốt của tôi!
Dương Tuyên bởi có việc trong người, gặp mặt Lý Mục xong, những lời nên nói đã nói xong ngay trong đêm lập tức lên đường chạy đến Giang Lăng.
Lý Mục tiễn Dương Tuyên ra khỏi Kinh Khẩu hai mươi dặm, cuối cùng dừng lại bên bờ sông, trước khi đi còn nói với gã:
– Dương tướng quân, Trung Nguyên hỗn loạn, thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn.
Hứa Tiết không phải là anh chủ.
Vì kế lâu dài, tôi khuyên tướng quân hãy sớm có tính toán và mau chóng tìm đường rút lui cho mình.
Dương Tuyên ngẩn người nhìn Lý Mục chăm chú.
Lý Mục vẫn thong dong như cũ, chắp tay thi lễ:
– Tôi biết tướng quân là người trọng tình trọng nghĩa, những lời nói vừa rồi quả thực là đại bất kính.
Tuy nhiên Hứa Tiết là người như thế nào, chắc hẳn tướng quân hiểu rõ hơn tôi.
Lý Mục chỉ vì xuất phát từ tình nghĩa giữa chúng ta mà nói như thế.
Nếu có gì đắc tội, mong tướng quân bỏ quá cho.
Dương Tuyên im lặng, một lát sau cười gượng:
– Làm sao ta không biết cơ chứ.
Nhưng mà thế đạo như này, với dòng dõi thấp kém như bọn ta, không đi theo Hứa gia thì biết đi nơi nào đây? Cao thị, Lục thị cũng chưa chắc đã cao minh hơn Hứa Tiết.
Hơn nữa Hứa Tiết đối với ta cũng có ơn tri dụng.
– Thôi, đi một bước xem một bước vậy! Hiện giờ điều ta mong mỏi nhất là ngươi có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nếu vượt qua được, với năng lực của ngươi, ngày sau ắt làm nên việc lớn.
Dương Tuyên vỗ vỗ bả vai Lý Mục, lên ngựa rời đi.
Lý Mục nhìn theo gã cùng với đoàn tuỳ tùng phóng ngựa đi xa, bóng dáng dần dần biến mất ở trong bóng đêm.
Trăng lạnh im lìm, sông lớn cuồn cuộn.
Hắn không quay về thành ngay mà vẫn đứng ở bên bờ sông, đứng một mình dưới ánh trăng rất lâu.
Kiếp này, thứ mà hắn đối mặt vẫn là những người đó.
Tuy nhiên, mọi thứ lại hoàn toàn khác.
Cô con gái Cao thị mười sáu tuổi, chưa gả cho người khác mà đã trở thành thê tử của hắn.
Cán cân quyền lực của triều đình giống như thùng sắt cũng đã như mong muốn của hắn mượn sức lôi kéo của cuộc hôn nhân này mà đã tách ra từ rất sớm.
Và đương nhiên, cái giá phải trả tất yếu chính là khi mà đôi cánh của hắn còn chưa kịp phát triển vững chắc thì đã tự đẩy bản thân đi đến trước cây cầu độc mộc đối mặt với đao kiếm sống chết.
Ở phía bên kia của cây cầu là hùng tâm bất diệt cùng với quyền thế thiên hạ đã từng một lần được hắn nắm trong tay.
Mà bên dưới cây cầu chính là vực sâu vạn trượng, chỉ hơi sơ sẩy đi nhầm bước thôi là vạn kiếp bất phục.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên hỏi cưới con gái Cao thị hắn đã biết, hắn đã từ bỏ con đường mà kiếp trước mình có thể đi, kiếp này mọi thứ chỉ có thể làm lại từ đầu, nhưng mà lại càng khó khăn hơn mà thôi.
Hnắ không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng hắn không sợ gì cả, cũng không bao giờ hối hận.
Lúc này, thứ đang dâng trào trong huyết quản hắn chỉ là dòng máu nóng.
Một dòng máu không bao giờ nguội lạnh.
Trận chiến bình định Thục là sự khởi đầu của con đường đi lên cây cầu độc mộc.
Hắn cần phải dũng cảm tiến lên, vì hùng tâm vạn trượng của mình, và cũng vì con gái Cao thị đã mang dòng họ của hắn.
Để cho nàng mãi mãi có thể làm bất cứ điều gì giống như hôm nay, có người dựa dẫm vào, mà không phải giống như kiếp trước khi gả cho hắn đã cẩn thận như vậy, uất ức như vậy.
Nàng ở trong trí nhớ của Lý Mục luôn hương cơ ngọc cốt, dịu dàng hiểu lòng người.
Nếu sau đó không có ly rượu độc kia, người ngọc màn gấm khi ấy, hai tình lưu luyến, đến nay mỗi khi nhớ tới hương thơm còn sót lại như vẫn còn vương vấn, lưu luyến không dứt.
Tuy nhiên, dù nhớ mãi không quên nhưng hắn vẫn nghĩ, với nàng mà nói, nàng đã phải trải qua bao nhiêu kiếp đau lòng nào mới có thể thay đổi từ vẻ ngoài hoạt bát của tuổi mười sáu rực rỡ biến thành một cô gái biết cách yêu một người đàn ông.
Hắn tình nguyện dành nửa cuộc đời mình để yêu chiều nàng, để nàng giữ lại được dáng vẻ hoạt bát rực rỡ đó.
Mà cô gái đã từng khiến cho hắn hoài niệm kia sẽ được chôn vùi vào trong đáy lòng, thế cũng đủ rồi.
…
Lý Mục khuya muộn mới trở về.
Lạc Thần đã lên giường đi ngủ từ sớm, nhưng bởi vì khó chịu trong người mà cứ trằn trọc mãi, cách tấm màn nhìn hắn trong tối tăm lặng lẽ nằm xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau thức dậy, khi vén màn lên, nàng nhìn thấy chiếc sập trong góc phòng đã trống không, ngay cả chăn đệm cũng đã được hắn thu dọn lại gọn gàng.
Lý Mục thăng quan Đô đốc, phụng chỉ ít ngày nữa qua sông phạt Hán, trợ giúp Ba quốc phục quốc, tin tức này không chỉ người Lý gia biết mà sáng sớm hôm sau toàn bộ người Kinh Khẩu cũng đã biết.
Hoàng đế để lại cho hắn không nhiều thời gian để chuẩn bị cho trận chiến.
Ba ngày sau chính là ngày hắn phải lên đường.
Đến lúc đó, hắn sẽ dẫn ba nghìn Túc Vệ quân qua sông, hội quân với ba nghìn nhân mã Từ Quảng Lăng tới, sau đó xuất binh phạt Hán.
Toàn bộ trấn Kinh Khẩu đều đang bàn tán về chuyện này.
Lạc Thần để ý thấy ở trước mặt mình Lư thị không tỏ ra quá lo lắng về việc sắp phải chia tay con trai chuẩn bị đi đánh giặc.
Bà chỉ mải chăm chú khâu vá y phục cho hắn.
Tuy rằng bị mù nhưng sau khi cắt vải và lần mò một cách chậm rãi, bà vẫn có thể khâu được những đường chỉ đẹp tuyệt vời, có điều mất nhiều thời gian hơn mà thôi.
Từ sáng đến tối bà vẫn miệt mài khâu vá quần áo.
A Đình thì ngược lại luôn bày ra thái độ lo lắng.
Cô gái nhỏ trước nay vẫn luôn ăn được hai bát cơm to thì mấy ngày hôm nay ngay cả ăn cơm cũng không có cảm giác, chỉ và được mấy miếng đã buông đũa, rầu rĩ không vui.
Lạc Thần đoán chắc hẳn là trước đây từng có tin tức giả về Lý Mục chết trận, điều này đã để lại bóng ma cho cô bé, cho nên hiện giờ khi nghe nói a huynh lại sắp đi đánh giặc thì lại bắt đầu lo lắng sốt ruột.
Về phần Lạc Thần, đối với tin tức này nàng có suy nghĩ gì, lo lắng cho “trượng phu” trên danh nghĩa của mình sẽ gặp nguy hiểm hay vui mừng vì ít nhất trong khoảng thời gian tới mình không cần phải nhìn thấy mặt hắn, ngay cả chính nàng cũng không hiểu được.
Hai ngày này Lý Mục đi sớm về muộn.
Lúc hắn về nàng đã đi ngủ, khi nàng thức dậy hắn đã đi rồi.
Từ sau đêm hôm đó, hai người chẳng những chưa hề nói với nhau một câu nào mà ngay cả mặt cũng không nhìn thấy.
Ngày mai chính là ngày Lý Mục rời nhà dẫn binh xuất quân, ba nghìn Túc Vệ quân cũng đã hành quân tới Kinh Khẩu, hiện đang đóng quân ở bên bến đò.
Sáng sớm hôm nay, A Cúc có nói với Lạc Thần, nếu nàng nhớ người nhà thì có lẽ nhân cơ hội này đưa ra đề nghị trở về Kiến Khang ở một thời gian, chắc hẳn Lý gia sẽ đồng ý ngay.
Lạc Thần thật sự rất nhớ cha mẹ, nghe A Cúc nói thế trong lòng thoáng thấy dao động.
Chiều nay, Lư thị đích thân xuống bếp nấu cơm tiễn con trai chuẩn bị lên đường.
Chắc là hắn sẽ về sớm hơn mọi ngày.
Lạc Thần nghĩ, xem tình hình thế nào, buổi tối nay nếu có cơ hội thích hợp nàng sẽ đề nghị, xem hắn có phản ứng như nào.
Hết chương 38.