Cao Hoàn ủ rũ cụp đuôi bị Cao Dận giải đi.
Hai huynh đệ đi rồi, chỉ còn lại Lạc Thần đứng ngồi không yên, trong lòng loạn như ma, lập tức đứng lên đi gặp Tiêu Vĩnh Gia.
Mùng Tám tháng Chạp sắp đến, vào ngày đó, người dân sẽ tổ chức lễ tế bách thần và tổ tiên, đây là một trong những lễ hội quan trọng trong năm.
Tiêu Vĩnh Gia đang thảo luận với một số vú già bao gồm cả A Cúc về việc hiến tế, đột nhiên nhìn thấy Lạc Thần đi vào, hỏi nàng đến có chuyện gì.
– Mẹ ơi, chuyến đi này của Lý Mục dữ nhiều lành ít, mẹ chắc chắn là đã biết.
Vì sao lúc trước mẹ lại chẳng hề nhắc tới nửa câu với con vậy ạ?
Trong phòng trở nên yên tĩnh, nhóm vú già đồng loạt nhìn về phía nàng.
A Cúc vội bước đến giữ tay Lạc Thần, nói:
– Trưởng công chúa đang rất bận, hay là cháu ra ngoài trước đi đã….
Lạc Thần giãy khỏi A Cúc, nhìn thẳng vào mẫu thân.
Tiêu Vĩnh Gia nhăn mày, ra hiệu mọi người đi ra ngoài hết.
– Đúng là mẹ có biết.
Nhưng mà mẹ thấy chuyện này có liên quan gì đến con gái mẹ đâu, cho nên mới không cho con biết.
– Tại sao chứ?
Tiêu Vĩnh Gia nhìn con gái, nhướng mày.
Lạc Thần nhìn dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của mẹ, đột nhiên đã hiểu rõ.
– Mẹ, ngày đó mẹ đón con về Kiến Khang, có phải đã dự tính không cho con quay lại đó đúng không?
– Đúng thế.
– Giọng điệu Tiêu Vĩnh Gia vẫn lạnh nhạt như cũ.
– Gia đình như thế, con cần gì phải trở về đó.
Lạc Thần nhìn mẫu thân, yên lặng rất lâu mới chậm rãi nói:
– Nếu như Lý Mục chết trong trận chiến này, con sẽ danh chính ngôn thuận ở lại đây.
Còn nếu như huynh ấy may mắn sống sót, nhất định cũng sẽ thân bại danh liệt, đến lúc đó quyền sinh sát chỉ nằm trong một câu nói của cha mẹ, huống chi là chỉ một yêu cầu hòa li đoạn tuyệt với huynh ấy.
– Mẹ, con nói thế có đúng không?
Tiêu Vĩnh Gia sửng sốt trong giây lát, nét mặt thoáng lộ vẻ tức giận.
– A Di, mẹ thật sự không biết trong đầu con đang nghĩ gì nữa? Đừng nói lúc trước con bị bắt gả cho một gia tộc cấp thấp, mà nguyên nhân là bởi vì Lý Mục này mà hai nhà Cao Lục đã xảy ra hiềm khích, con bị mất đi một mối lương duyên tốt đẹp, Cao thị bị nhục nhã đến tận hôm nay.
Mà con gả đi nhà người ta cũng chỉ mới hơn một tháng, vì sao ngày đó mẹ đến đón con, con còn thoái thác? Hiện giờ kết quả như vậy có gì không tốt? Lẽ nào con vẫn muốn quay lại đó? Trở lại đó làm gì? Mặc áo thô y phục chất liệu kém, ở trong căn nhà ngói trong ngõ hẹp, kéo sợi gì đó, tay bị chai bị xước sát, chỉ để đổi lấy cái danh hiền huệ nực cười thôi hay sao?
Bà hừ một tiếng.
– Không phải chúng ta bức ép nó đến mức này, mà là nó tự tìm đường chết! Trước thì nó hại con, sau thì lại từ chối ý tốt thuyên chuyển của cha con cho nó, tất cả đều là nó tự chuốc lấy.
Hiện tại con đã về nhà rồi, cần gì lo nó sống hay chết, dù sao thì mẹ cũng sẽ không cho con quay lại nơi đó đâu.
Lạc Thần yên lặng nhìn mẫu thân, dần dần, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt của nàng.
Tiêu Vĩnh Gia nhìn thấy con gái đột nhiên sắp rơi lệ, cơn giận tức thì nổi lên.
– Sao nào, chẳng lẽ con muốn từ bỏ Cao gia, một lòng một dạ muốn trở lại Kinh Khẩu để hầu hạ đến già những người mà con gọi là một nhà kia à? Mẹ tuyệt đối không đồng ý! Bắt đầu từ hôm nay, con ở trong nhà cho mẹ, không được đi đâu hết.
Nếu như để mẹ biết được con lén lút liên lạc với Lý gia kia thì đừng trách mẹ không khách sáo với người Lý gia!
Nước mắt trong suốt lăn xuống.
Lạc Thần lau nước mắt, lắc đầu.
– Mẹ ơi, mẹ sai rồi! Đúng như mẹ vừa nói, con gả vào Lý gia cũng chỉ mới được một tháng, người của Lý gia đối xử với con có tốt đến đâu cũng không thể nào bằng ơn cha sinh mẹ dưỡng được.
Lúc trước con gả đi cũng là do bị ép buộc.
Hiện giờ nếu cha mẹ đã đón con về nhà, vì sao con lại không chịu chứ? Con chỉ không hiểu, lúc trước gả con đi, tất cả đều là do mọi người sắp đặt, khi sự việc xảy ra con cũng không biết.
Trên đường con về nhà, mọi người lại không hề nói với con nửa câu! Ở trong mắt cha mẹ, A Di là cái gì? Lần này mẹ đến đón con, nếu như mẹ nói trước với con, bảo con đánh tiếng trước xin phép mẹ chồng con rồi mới đi, lẽ nào không được? Với vị thế của Cao thị, cha mẹ muốn mang con về nhà, lẽ nào mẹ chồng con đòi sống đòi chết không cho con đi hay sao?
Tiêu Vĩnh Gia nghẹn lời, không biết nên nói gì, thấy con gái không ngừng lau nước mắt, nước mắt lại như ngọc vỡ rơi xuống má, chưa bao giờ thấy nàng khổ sở như thế, tức thì lại cuống lên.
– A Di…mẹ thật sự không biết tại sao con lại tức giận….Những gì mẹ làm đều vì muốn tốt cho con…
Bà đi tới muốn ôm lấy con gái yêu vào lòng.
Lạc Thần quay đi để tránh, che mặt đi ra ngoài, dưới ánh mắt kinh ngạc của A Cúc và những người khác ngoài cửa chạy về phòng mình, đóng cửa lại, nhào vào giường, nhắm mắt lại, nước mắt tuôn trào không ngừng.
Từ ngày biết được lời cầu hôn của võ tướng nhà quê kia cho đến ngày Lục đại huynh rời đi, trong lòng nàng luôn ôm một trái tim sợ hãi, rồi khi mà ôm trái tim quyết tâm buộc phải kết hôn, hôm nay lại bị dùng cách thức này bị mang về nhà…Rồi cha mẹ bất hoà, bao nhiêu năm nay, toàn bộ những lo sợ nghi hoặc cùng khổ sở của mình ở trong đó…
Tất cả những uất ức, đau khổ, bất bình tích tụ trong đáy lòng đều tuôn ra theo dòng nước mắt.
Ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng gõ cửa, xen lẫn với tiếng gọi lo lắng của Tiêu Vĩnh Gia.
Lạc Thần như không nghe thấy, chỉ khóc không ngừng, cho đến khi khóc mệt rồi mới dừng lại.
Trời tối xuống.
Trong phòng đốt đèn, tối om.
– A Di! A Di ơi!
Bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên, tiếng gọi của cha cũng truyền vào, đầy vẻ lo âu.
– Nếu con không mở cửa thì cha sẽ phá cửa đấy!
– Cha ơi, con không sao đâu.
Cha cứ để con một mình đi.
Lạc Thần nằm trong bóng tối, dùng giọng khàn đặc trả lời lại một câu.
Bên tai lại lần nữa an tĩnh xuống.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lạc Thần nhắm mắt lại, cứ thế nằm ở trên giường, cũng không biết là thức hay ngủ, rất lâu sau, cho đến đêm khuya mới từ từ ngồi dậy, tự đốt đèn lên, ngồi xuống trước bàn trang điểm sửa sang lại tóc tai hỗn độn và quần áo, cuối cùng đi ra mở cửa.
Tiêu Vĩnh Gia cùng nhóm vú già A Cúc đều đang đứng ở ngoài cửa chờ nàng.
Thấy nàng cuối cùng đã đi ra, tất cả không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
– A Di, con sao rồi, đừng làm mẹ sợ…
Tiêu Vĩnh Gia hai mắt đỏ bừng, gọi con gái, giọng run rẩy.
– Mẹ, con không sao ạ.
Lạc Thần hơi mỉm cười với bà.
– Cha đâu ạ? Con muốn gặp cha.
….
Trong thư phòng, ngọn nến bạc cháy cao.
Cao Kiệu sắc mặt gầy gò, lông mày nhíu thật sâu, nhìn con gái còn đang khóc sưng đỏ mắt, mỉm cười bảo nàng ngồi xuống.
Lạc Thần lắc đầu, vẫn đứng thẳng.
– Con gái biết cha đang rất bận, con chỉ nói mấy câu thôi ạ.
Cao Kiệu hiền hòa nhìn con gái, gật đầu:
– Cha nghe đây.
– Năng lực của Lý Mục như nào cha hẳn biết rõ hơn con.
Trong thiên quân vạn mã đơn thương độc mã cứu em trai con về, là vì tuyệt dũng.
Trong trận chiến Giang Bắc, một kẻ hèn lãnh binh tiên phong, năm trận chiến thắng cả năm, là vì thiện chiến.
Một người tuyệt dũng thiện chiến như thế là vô tiền khoáng hậu.
Nếu như huynh ấy chết, nhìn khắp cả triều đình liệu cha có tìm được người thứ hai giống như huynh ấy không?
Cao Kiệu không ngờ con gái tìm mình khi mở miệng lại nói như thế thì ngẩn người.
– Con biết triều cục phân tranh, cha thân ở trong đó thân bất do kỷ, luôn phải tự có chọn lựa cân nhắc, con không dám phán đoán suy luận thi phi gì cả.
Nhưng mà con từng cùng huynh đệ học Mạnh Tử, nói rằng, lấy thiên hạ cùng người dễ, vì thiên hạ đến người khó.
Bá Nhạc thường có, nhưng Lương Câu lại có thể gặp nhưng lại không thể cầu.
Cao thị danh khắp thiên hạ, cha được người ta tôn là tướng công.
Như thế nào là tướng? Quốc trọng khí, dân có nơi gởi gắm hy vọng! Người nào không cha, người nào không mẹ? Cha thân ở vị trí tướng, con gái cả gan hỏi cha, nếu như vì ân oán cá nhân môn hộ mà khiến cho Đại Ngu mất đi một vị tướng tuyệt dũng mãnh gan dạ như thế, để sáu nghìn binh lính được cử đến chiến đấu với huynh ấy đều bị chết oan uổng, cha thật sự không cảm thấy đáng tiếc, không thấy thẹn với lương tâm hay sao ạ?
Cao Kiệu nhìn con gái, mày giãn ra lại nhíu lại nhưng vẫn im lặng, không nói lời nào.
– Cha ơi, con biết tâm nguyện duy nhất trong đời này của cha đó là Bắc phạt Trung Nguyên, khôi phục Lưỡng Đô.
Khi cha còn trẻ cũng từng chiến đấu hăng hái vì điều này, tiếc là chí khí khó thù, thất bại mà quay về.
Những năm gần đây, tuy rằng cha chưa từng nhắc lại chuyện xưa với người ngoài, nhưng con không tin cha chưa từng hối hận.
Hoàng a cữu có thể sử dụng Lý Mục, tài cán của cha lẽ nào không bằng a cữu? Vì sao không thể sử dụng huynh ấy như một thanh kiếm trù tính cho Bắc phạt sau này? Cha ơi cha còn chưa già, nhưng mà chí khí năm đó hiện giờ đang ở nơi nào?
– Bởi vì tranh đấu giữa các nhà, con gái bị mất đi đại huynh Lục gia, lương duyên bị đứt.
Hiện giờ tân hôn mới chỉ qua hơn một tháng lại sắp trở thành quả phụ rồi.
Con gái chỉ là một người phụ nữ bình thường, cuộc sống sau này có thế nào chỉ liên quan đến một mình con.
Nhưng mà Lý Mục không phải người bình thường, giữ lại huynh ấy, biết đâu ngày sau sẽ trở thành một thanh kiếm sắc cho đất nước?
Trong mắt Lạc Thần lại dần dần ngậm nước mắt.
– Cha ơi, con biết tính toán của cha và mẹ.
Lần này đón con về nhà, bất kể Lý Mục có sống hay chết thì sau này cũng sẽ không cho con về lại đó.
Không quan trọng.
Kết hôn với huynh ấy vốn không phải nguyện vọng của con, con tuân theo sự sắp đặt của cha mẹ.
Nhưng mà liên quan đến sinh tử của Lý Mục, A Di cầu xin cha suy nghĩ lại.
Mẹ huynh ấy hai mắt bị mù, hiện giờ đang ở nhà chờ huynh ấy trở về…
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nàng trịnh trọng quỳ xuống trước cha, dập đầu xong, đứng lên, bước nhanh rời đi.
Cao Kiệu ngồi sau án, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng bóng lưng con gái mình biến mất, một lúc lâu sau mày nhíu chặt, vẫn không nhúc nhích.
….
Ban đêm, trong thư phòng Cao Kiệu ánh nến đỏ suốt đêm.
Rạng sáng, Cao Duẫn Cao Dận được tin vội vàng đến gặp ông, thấy ông gò má cao ngất, hai mắt vằn sợi tơ máu, có vẻ như cả đêm qua không ngủ thì khuyên vài câu.
– Bá phụ yên tâm, Lục đệ đã bị giám sát chặt rồi, sẽ không để đệ ấy gây chuyện nữa đâu ạ.
Cao Kiệu gật đầu, hỏi:
– Lý Mục hiện giờ hành quân tới đâu rồi, có tin tức gì không?
– Ba ngày trước thám tử hồi báo đã đến vùng Đan Cừ Phù Giang rồi ạ, cách Nguyên Thành nơi mà binh mã Viên Tiết trọng trấn chỉ mấy ngày đường nữa thôi.
Cao Kiệu trầm tư rất lâu, nhìn sang Cao Duẫn.
– Nhị đệ, hiện giờ số binh trong tay đệ còn bao nhiêu?
– Hiện tại phương Bắc chiến loạn liên tục nổi lên, tình hình Quảng Lăng căng thẳng, càng không thể để mất được, cần trọng binh đóng giữ.
Nếu nói còn binh thì cũng chỉ có hai vạn binh mã cư trú tại Lư Giang có thể điều động.
Nhưng mà huynh trưởng hỏi cái đó là muốn làm gì ạ?
Cao Duẫn có chút khó hiểu.
– Tử An à!
Cao Kiệu nhìn Cao Dận.
– Cháu cầm hổ phù nhanh chóng qua sông, suất lĩnh hai vạn binh mã Lư Giang nhanh chóng đến Ba quận viện trợ.
Sự việc liên quan khẩn cấp, ngay tức khắc lên đường trong hôm nay luôn.
Cao Duẫn cùng Cao Dận đều giật mình.
Cao Dẫn do dự nhưng mà cũng không nói gì.
Cao Duẫn hỏi ngay:
– Huynh trưởng, ý huynh là gì? Vì sao lại đột nhiên muốn tăng binh ở Ba quận? Nguyên nhân xảy ra cuộc chiến này đều là Hứa Tiết xúi giục, bệ hạ tùy tiện sinh sự.
Cao thị chúng ta xuất ra ba nghìn binh mã đã là tận tình tận nghĩa, coi như có đi mà không có về rồi.
Thế mà bây giờ huynh trưởng lại muốn tiếp viện nữa, đừng nói chiến bại, tổn binh hao tướng, tổn hại danh dự, với Cao thị chỉ có trăm hại mà không một lợi, dù là may mắn chiến thắng nhưng công lao sẽ tính thế nào? Chỗ bệ hạ, không những không nhận ân tình của Cao thị ta mà chỉ sợ sẽ quay sang nghi ngờ Cao thị ta có tính toán khác.
Huống chi…
Ông ấy nghiến răng, hậm hực nói tiếp:
– Bệ hạ hiện giờ rất kiêng kỵ Cao thị ta! Trận chiến Giang Bắc trước đó ngay cả huynh lẫn đệ đều không được phong công! Bây giờ có chuyến nước đục này, Cao gia ta cần gì phải đi tranh lấy!
Cao Kiệu nhắm mắt lại giống như nhập định, rất lâu sau mới mở mắt ra, ánh mắt sáng rõ, trầm tĩnh có thần.
– Nhị đệ, với địa vị dòng dõi Cao thị ta, dù là thật sự tới ngày phải rút lui đó thì cũng vô dụng, huynh và đệ cũng có thể làm một điền xá ông, con cháu đời sau tự có tương lai của chúng.
Nhưng mà nếu nước không còn nước, nhà làm sao mà ở? Môn hộ tranh đấu bao nhiêu năm đã gây ra bao nhiêu tổn hại, cũng làm cho ta sai lầm sâu sắc.
Ta đã quyết định rồi, đệ không cần phải nói gì nữa.
Các sĩ tộc cực kỳ tôn trọng địa vị gia chủ, mọi việc đều lấy danh nghĩa gia chủ quyết định.
Mà để đảm bảo cho thế lực của gia tộc có thể kéo dài, khi lựa chọn người kế thừa, gia chủ sáng suốt chưa chắc đã lựa chọn con trai của mình hay là huynh đệ trong tộc, cháu chắt trong tộc, mà là chọn người có năng lực, xưa nay đã như vậy.
Cao Kiệu lãnh đạo Cao gia nhiều năm, đưa Cao thị lên đến địa vị hôm nay, nếu ông đã lên tiếng quyết định rồi, Cao Duẫn dù cho trong lòng không muốn nhưng sao dám phản bác lại ông? Vì thế yên lặng nghe theo.
Cao Kiệu nhìn Cao Dận.
Cao Dận rùng mình, tiến lên nói:
– Bá phụ, cháu xin nghe theo ạ.
Nhưng mà có lời này cháu vẫn muốn nói.
Lư Giang cách Ba quận cả ngàn dặm, cháu sợ rằng dù cháu có dốc toàn lực hành quân, lúc đến nơi chưa chắc đã kịp trợ giúp trận chiến…
Ngụ ý của anh ta là rất có thể khi anh ta dẫn quân đến thì trận chiến đã kết thúc, Lý Mục và sáu nghìn binh lính đã bị tiêu diệt từ lâu.
– Thành bại đều do ý trời.
Cháu cứ tận lực là được.
Cao Kiệu chậm rãi nói.
– Tuân lệnh! Cháu lập tức lên đường luôn ạ!
Cao Dận hành lễ, xoay người đi ra ngoài, nhận hổ phù, thay khôi giáp, điểm gia tướng, mang theo đoàn người vội vã chuẩn bị đi quân độ thì chợt thấy nơi xa có một con khoái mã phi như bay tới, bụi mù cuồn cuộn phía sau, chớp mắt đã tới gần, người trên lưng ngựa phi thân xuống, lưng mang thùng thư, quỳ xuống, giơ thùng thư lên cao, hô to:
– Đô đốc, chiến sự Ba quận có tin báo mới!
Cao Dận nhận lấy bước nhanh vào bên trong, vào thư phòng trình lên cho Cao Kiệu Cao Duẫn còn ở trong đó.
Cao Kiệu lấy tin báo ra đọc chiến báo nhanh như gió, ngay sau đó ánh mắt ngưng tụ, nét mặt cổ quái.
Cao Duẫn cũng sốt sắng giật lấy đọc lướt qua, không giấu được sự kinh ngạc, kêu lên thành tiếng.
….
Tin báo truyền, sáu nghìn nhân mã của Lý Mục một đường hành quân về phía tây, bởi vì là một đám ô hợp, quân tốt không có lòng chiến đấu, ngày nào cũng có người đào vong, lúc hạ trại, khói từ bếp nồi ngày càng giảm bớt, chưa đến Ba quận thì số lượng sĩ tốt đã đào vong gần một nửa.
Viên Tiết cũng đã nghe nói Nam Triều đã đáp ứng lời cầu cứu của Ba vương mà phái binh tiến đến phạt Thục, biết quân đội chỉ do một vị tướng trẻ tên là Lý Mục vừa mới nổi lên từ trong trận đại chiến Giang Bắc, nhân mã chỉ có một đám ô hợp sáu nghìn người, làm sao mà để vào trong mắt.
Ông ta đã phái tộc đệ Viên Tự suất lĩnh ba vạn nhân mã đi vào trọng trấn Nguyên Thành tiến hành đánh lén, mục tiêu là tiêu diệt toàn bộ quân đội của Đại Ngu.
Viên Tự kiêu dũng thiện chiến, lại lãnh ba vạn tinh binh, hơn nữa luôn luôn tự đại, nghe thám tử hồi báo quân tốt của Lý Mục không có ý chí chiến đấu, trên đường luôn có sĩ tốt đào vong, quân không ra quân, đội không ra đội, trên dưới không nghe theo lệnh, thế là nóng lòng lập công, thấy đối phương hành quân ngày càng chậm chạp, cứ tạm dừng ở Đan Cừ mà mãi không đến Nguyên Thành, không kìm được sự nóng nảy mà phái một kiện tướng đắc lực lãnh một vạn nhân mã chủ động xuất kích.
Viên Tự có nằm mơ cũng không ngờ rằng quân đội một đường đào vong của Lý Mục thực chất lại là hành vi giả dối để che mắt đã đến phụ cận Đan Cừ từ sớm, lựa chọn lợi thế thuận lợi và thiết lập mai phục.
Binh lính mai phục ngoài sĩ tốt dưới trướng hắn còn có ba trăm dũng sĩ.
Ba trăm dũng sĩ này đều là hãn binh được tinh tuyển từ Kinh Khẩu, dẫn đầu là Quách Chiêm, Tôn Phóng Chi cùng Đới Uyên, đều là những người từng tham gia trận đại chiến Giang Bắc lúc trước, người nào cũng là vũ dũng, lấy một địch mười.
Ngày hôm đó, khi một vạn nhân mã của Viên quân đến, còn chưa kịp bày trận thì đã bị lôi thạch từ trên đỉnh đầu dội xuống, bị hàng nghìn mũi tên b ắn ra, quân phục kích đồng thời xông ra, trong tiếng hò hét rung trời, Viên quân bị giết hồn bay phách tán, ý chí chiến đấu mất hết, rất nhanh bị đại bại.
Kế đó Lý Mục sai người phong tỏa tin tức, truyền tin Viên quân chiến thắng về Nguyên Thành, binh lính ở đây thì thay hết bằng y phục của Viên binh, cũng đổi cờ xí, suốt đêm đi về hướng Nguyên Thành.
Khi đến nơi, binh lính coi thành tưởng là quân đội thắng trận trở về, không hề phòng bị mở cửa đón vào.
Lý Mục dẫn đầu đại quân xông vào thành, đánh một trận ác liệt, máu chảy như sông, đến rạng sáng thì chiếm được thành.
Một trận chiến này, Viên Tự chẳng những mất đi Nguyên Thành mà ba vạn binh mã cũng tử thương hơn phân nửa, bản thân gã đang trên đường chạy trốn thì bị bắt, có thể nói là toàn quân bị diệt, thất bại thảm hại.
Tin tức truyền đi, đất Thục chấn động.
Dân chúng Ba quốc nghe tin Đại Ngu phái quân tiến đến hộ quốc thì đều vô cùng phấn khởi, họ lần lượt đến cậy nhờ, Lý Mục thiết lập soái doanh tạm thời ở Nguyên Thành, trấn an dân chúng, chỉnh đốn quân vụ.
Chỉ trong một đêm, tên tuổi của vị tướng trẻ này đã lan truyền khắp đất Ba.
Hết chương 43.