Xuân Giang Hoa Nguyệt FULL


Hoàng đế tổ chức yến tiệc ở Quang Minh điện, thăng Lý Hiệp làm thống lĩnh Túc Vệ Quân, những người còn lại đều luận công ban thưởng, còn khao toàn thể quan quân ngay tại Đại Tư Mã môn, rượu thịt không cạn.
Trên yến tiệc, tất cả các bách quan ngồi theo thứ tự, trước mặt người nào cũng có một bàn rượu, người hầu hầu lui tới xen kẽ ở giữa, rót rượu dâng đồ ăn, một nhóm vũ kỹ mặc trang phục đẹp đẽ dưới tiếng đàn tiếng sáo nhẹ nhàng nhảy múa, góp vui trong bữa yến tiệc.
Trong ngoài Đài Thành là bầu không khí vui vẻ và yên bình.
Chỗ ngồi ở trên yến tiệc cũng được sắp đặt có chủ ý, Hoàng đế ngồi ở vị trí tôn quý, mấy người Cao Kiệu, Hứa Tiết, Lục Quang được sắp xếp theo thứ tự, đều hướng về phía đông.
Lý Mục hướng nam, vị trí xếp ở trên rất nhiều sĩ đại phu.
Cách sắp xếp chỗ ngồi như vậy chẳng khác gì hỏa tiễn phóng lên trời, tuy âm thầm đưa tới rất nhiều bất mãn của quan viên sĩ tộc, nhưng lại xứng với danh hiệu Vệ tướng quân vừa được phong của hắn.

Huống hồ, ngày hôm nay hắn là người nổi bât nhất, nào ai dám biểu lộ bất mãn trên mặt.
Ngoại trừ Lục Quang cùng một số ít quan lớn sĩ tộc thờ ơ lạnh nhạt với Lý Mục, ngồi nghiêng chếch để thể hiện sự phân biệt giữa quý tộc và thường dân, sang hèn quý tiện rõ ràng ra, những người còn lại bao gồm cả Hứa Tiết cũng đều mỉm cười khen ngợi thành tích công lao của Lý Mục.
Lý Mục chỉ mỉm cười nói cảm ơn, lấy rượu đáp lễ.
Ba vương cũng ngồi đó, rượu quá ba tuần, bước ra khỏi hàng bày tỏ tấm lòng với Hưng Bình Đế, lại dâng lên một danh sách cống dài, nói rằng sau khi trở về nước mình sẽ lập tức sai người đưa đến Kiến Khang, trong lời nói đầy sự biết ơn.
Hưng Bình Đế ban rượu, nói vài câu an ủi, mời lại ông ta về chỗ ngồi.
Liền kề với Ba vương có một vị trí để trống.
Chỗ ngồi này là đặc biệt thiết lập cho nước phụ thuộc hoặc là ngoại sứ, ngoài Ba vương ra, hôm nay dự thính còn có vương tử Lâm Ấp quốc.
Nếu chỗ trống này được sắp xếp ở đây, chắc hẳn người đó cũng có thân phận tương tự.

Nhưng có chút kỳ lạ, khai yến rồi mà chỗ này vẫn không có ai ngồi, ban đầu còn có đại thần thấy tò mò mà hỏi thăm, dần dần yến tiệc đi vào cao trào thì cũng không có ai chú ý tới nữa.
Lúc Ba vương về lại chỗ ngồi, ánh mắt mọi người đi theo ông ta, tự nhiên sẽ lại chú ý đến vị trí trống ở bên cạnh.
Hưng Bình Đế nhìn quanh một vòng, nhìn thấy biểu cảm của tất cả đại thần, thầm lộ vẻ đắc ý, cười nói:
– Các khanh, ngày hôm nay còn có chuyện vui khác nữa, các khanh hãy xem.
Dứt lời nhìn về hướng ngoài điện.
Một hoạn quan vỗ tay.

Sau khi tiếng vỗ tay vang lên, ngoài cửa cung xuất hiện một thanh niên khôi ngô tuấn tú, kiểu tóc, trang phục không khác gì Nam triều, nhưng ngũ quan lại khác hẳn, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt ẩn chứa màu tím, dung mạo xinh đẹp, còn thanh tú tinh xảo hơn cả phụ nữ.
Đây rõ ràng là một người Hồ.

Chỉ là phương bắc Hồ tộc đông đảo, lại tạp hôn lẫn nhau, người Nam Triều bình thường sẽ không thể phân biệt được anh ta thuộc bộ tộc nào.
Nhưng ở đây có người kiến thức rộng rãi, vừa nhìn một cái là nhận ra ngay.
Mộ Dung thị trong người Tiên Ti, nam nữ trong tộc đều có làn da trắng nõn như tuyết, dung mạo tuấn tú, cũng từng có người mắt tím.
Tục truyền, năm xưa hoàng đế Mộ Dung Kình ở phương Bắc người sáng lập ra Yến quốc có đôi mắt tím trời sinh.
Lẽ nào thanh niên người Hồ này có chút quan hệ với Mộ Dung Kình?
Người thanh niên đứng bên ngoài điện, nhận lấy ánh mắt chăm chú của bách quan Đại Ngu, biểu cảm có vẻ kính cẩn mà trang nghiêm.
– Tuyên đặc sứ Yến quốc Mộ Dung Thế yết kiến ——
Cùng với giọng nói kéo dài the thé của thái giám, thanh niên này bước vào trong điện, đi đến trước mặt Hưng Bình Đế, hành lễ bái miệng nói:
– Sứ giả tiểu quốc Mộ Dung Thế bái kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ngu, bệ hạ yểm có tứ hải, dân xưng vạn tuế!
Hưng Bình Đế vui mừng, ra lệnh cho y bình thân.
Thanh niên này vừa báo danh, văn võ Đại Ngu tại điện thờ phụ đều lộ vẻ bừng tỉnh, lại lộ ra chút kỳ lạ.
Thì ra đây là Mộ Dung Thế, vốn là đệ đệ của hoàng đế Yến quốc, phong lệnh làm vương, kế thừa năng lực phi phàm của nhất tộc Mộ Dung, dũng mãnh từ nhỏ, rất được phụ đế yêu thương.

Mười năm trước, Yến bị Hạ Yết tiêu diệt, Mộ Dung Thế mười mấy tuổi cùng một đám hoàng thất bị bắt, sau khi đến Trường An, Hạ đế dâm loạn, thấy dung mạo y thanh tú đẹp đẽ đã thu nạp y vào hậu cung, cho đến khi y mười sáu tuổi mới được thả ra ngoài làm quan.
Điện thờ phụ này có rất nhiều văn võ Đại Ngu, trong đó có không ít kẻ thích nam sắc, nhưng thứ mình yêu thích cùng với thứ đã trở thành trò chơi của người khác lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nhìn thấy người thanh niên trước mặt lại chính là Mộ Dung Thế của Mộ Dung thị mất nước, mọi người nhìn nhau, có khinh thường, có chế giễu ngay tại hiện trường.
Huống chi, Yến quốc đã bị diệt vong từ lâu, cớ gì lại gọi là đặc sứ Yến quốc?
Mộ Dung Thế hai tay bị ống tay áo dài bao phủ, ngón tay thon dài nắm chặt lại, khớp xương như muốn gãy, làn da trên mu bàn tay lộ ra mạch máu màu xanh lơ đan xen ngang dọc, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ cung kính, tạ ơn xong đứng lên, nói:
– Mộ Dung thị tôi vốn là thần tử của Đại Ngu, năm xưa may mắn được thượng quốc trấn thủ biên giới.

Nhưng về sau thế cục bấp bênh, thượng quốc y quan vượt sông về phía Nam, giao thông không còn thuận tiện nữa, bị buộc bất đắc dĩ, vì sự sinh tồn lâu dài của tộc nhân mà tự lập nước của riêng mình.

Những năm gần đây, chúng tôi bị thế lực chuyên quyền của Hạ tặc chèn ép, tộc nhân tuy bất đắc dĩ phải khuất phục, nhưng mà không có thời khắc nào là không mong muốn nguyện trung thành với thượng quốc.

May mà trời cao có mắt, hiện giờ Hạ tặc vận số đã sắp tận, thúc phụ Mộ Dung Tây mấy tháng trước rất muốn tự tay gi3t chết Hạ đế, hiến đầu người đến thượng quốc bày tỏ lòng trung thành, nhưng mà bị Hạ tặc phát hiện ra được mà buộc phải đi phương Bắc.

Mộ Dung Thế đường xa vạn dặm xuôi nam đi vào thượng quốc, mục đích là thay mặt Mộ Dung thị một lần nữa biểu thị lòng trung thành với Thượng Quốc.

Về sau, chỉ cần Mộ Dung thị còn hơi thở cuối cùng, chỉ cần thượng quốc có yêu cầu gì cũng sẽ nguyện làm theo, muôn lần chết cũng không chối từ!
Y nói năng rõ ràng, ngôn từ hùng hồn, tràn ngập cảm xúc, nói xong, lại lần nữa quỳ xuống, dập đầu bày tỏ.
Trong điện yên tĩnh.

Các đại thần mỗi người một biểu cảm khác nhau.
Hưng Bình Đế tỏ ra hết sức mừng rỡ, cười nói:
– Trẫm đã gặp thúc phụ Mộ Dung Tây của ngươi rồi, đó là hào kiệt đương thời.

Nhớ năm xưa Yến quốc vẫn còn, ông ta còn theo sứ đoàn tới Kiến Khang, trẫm lúc ấy vẫn là Thái Tử.

Ngươi hãy bình thân!
Mộ Dung Thế tạ ơn, lại lần nữa đứng dậy.
Trên mặt đất bên ngoài đại sảnh, một người tùy tùng của y đang quỳ, tay giơ cao một cái khay.
Hoạn quan đi xuống, cầm cái khay kia, mở tấm vải ra, trên đó có một chủy thủ khảm đá quý, bên cạnh là một cuốn da dê.
– Bệ hạ, kim đao này chính là vật tổ tiên của tiểu thần, bao nhiêu năm nay được Mộ Dung thị coi là thánh vật.

Còn cái này là tấm bản đồ chi tiết về bốn quan ải của Trung Nguyên, chính là Tế Tiêu Đồng quan, Đại Tán quan, Võ Quan, Tiêu Quan.

Mộ Dung thị chúng tôi đi khắp Trung Nguyên, nỗ lực mười năm tâm huyết mới vẽ được tấm bản đồ này.

Hiện giờ nó là thể hiện thành ý sẵn sàng góp sức của gia tộc tôi, nguyện quỳ lạy dâng lên, mong bệ hạ vui lòng nhận cho.
Kim đao này thì cũng thôi, chẳng qua chỉ là một vật tượng trưng.

Nhưng mà tấm bản đồ này nếu như địa lý sông núi của bốn quan ải này thực sự được đánh dấu chi tiết, thì nó thực sự có giá trị lớn.
Hoàng đế sai người mang bản đồ tới, mở ra xem, cười vui vẻ nói:
– Tấm lòng của khanh rất đáng khen, trẫm sẽ nhận! Về sau khanh cứ an tâm ở lại.

Thúc phụ khanh chỉ cần sẵn lòng góp sức cho trẫm, sau này trẫm cũng sẽ không bạc đãi ông ta.

Khanh ngồi vào chỗ đi.
Mộ Dung Thế lần thứ ba tạ ơn, bấy giờ mới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Ba vương, vén tà áo ngồi xuống, tư thế nghiêm chỉnh.
Ca múa trong điện tiếp tục.
Chỉ là một tông thất bị mất nước bị người khác coi như trò tiêu khiển mà thôi, các đại thần tại điện thờ phụ cũng không một ai thật sự để Mộ Dung Thế này vào mắt, rất nhanh, không một ai để ý tới y nữa, tiếp tục trò chuyện với nhau, tận hưởng yến nhạc.
Mộ Dung Thế ngồi vào vị trí, chào hỏi với mấy người ngồi bên cạnh, sau đó thì lẳng lặng ngồi sau bàn, cụp mắt xuống, trầm mặc như một cái bóng không tồn tại.
Chỉ là khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế đã thỏa nguyện, say khướt được cung nhân đỡ đi rồi, những người còn lại cũng lần lượt đi ra khỏi sảnh thì y đứng lên từ biệt văn võ Đại Ngu, cũng không có ai để ý tới y, nhưng y biểu cảm rất tự nhiên, không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào, lúc quay người đi hơi ngước mắt lên, như vô tình nhìn Lý Mục, đúng lúc thấy đối phương cũng đang nhìn mình thì giật mình, nhưng lại kịp thời nở nụ cười, gật đầu chào hỏi.
Lý Mục cười, đứng dậy, dưới những ánh mắt chú ý của văn võ bá quan còn ở trong điện mà rời đi ra ngoài.
Cao Kiệu đang nói chuyện với mấy người trên đường cung điện, Lý Mục đi lên lẳng lặng đứng đợi một bên.

Những người đó thấy thế vội vã cáo từ Cao Kiệu, mang theo cảm giác say chếnh choáng dìu đỡ nhau đi ra ngoài.
– Tối nay tới phủ của ta đi.
Không đợi Lý Mục mở miệng, Cao Kiệu đã lạnh nhạt nói.
Lý Mục cung kính đáp ứng.
Cao Kiệu dừng ánh mắt ở trên mặt hắn một lúc mới đi.
Lý Mục vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng Cao Kiệu dần dần đi khỏi trên con đường cung điện.
Hắn cưỡi ngựa đến, ngựa được buộc ở chuồng ngựa tại Lăng Dương môn bên ngoài Đài Thành.

Một mình hắn ra khỏi Tư Mã môn, đi vào chuồng ngựa, nhận lại con ngựa của mình từ trong tay nhân viên chuồng ngựa đang cung kính nghênh đón mình.
Nơi này là chuồng ngựa, phía trước có một quảng trường nhỏ, chính là nơi các quan viên khi thượng triều dùng để nhốt ngựa.

Bởi vì hiện giờ có rất ít người cưỡi ngựa, ban ngày có lúc không có người.

Lý Mục dẫn ngựa đi qua quảng trường nhỏ, đúng lúc này đối diện đi tới một con ngựa cái non, toàn thân trắng như tuyết, cổ buộc lại kim linh, phi nước đại về phía hắn, bốn vó đạp đất, phát ra những tiếng lục lạc giòn tan.
Ngồi trên lưng ngựa là một vị phụ nhân.
Vị phụ nhân này rất xinh đẹp, tuổi tác xấp xỉ Tiêu Vĩnh Gia, tầm ba mươi lăm mười sáu tuổi, mặc một chiếc áo choàng lộng lẫy nhưng lại không che được eo thon nhỏ, ngực đầy đặn, bên dưới là một chiếc váy rộng nhiều màu sắc được may bằng vải lụa, nhiều lớp xếp chồng lên nhau, người ngồi trên lưng ngựa gió thổi từ bên cạnh, làn váy bồng bềnh từng lớp tung bay theo gió, tư thế rất quyến rũ – cứ thế cưỡi ngựa về phía Lý Mục, theo tiếng vó ngựa, đi tới trước mặt hắn mới dừng lại.
– Ngươi là Lý Mục? Nghe nói hôm nay ngươi lãnh binh vào thành, dân chúng bên đường rất hoan nghênh chào đón.

Quả nhiên là anh hùng!
Vị phụ nhân mỉm cười.
– Thiếp họ Chu, nhà chồng là Úc Lâm Vương, nhưng mà ông ta hằng năm thanh tu, thiếp đã lâu rồi không được gặp ông ta, những người thân thiết gọi thiếp là Nguyệt Nương.
Phụ nhân nhìn qua khóe mắt, phong tình quyến rũ, đột nhiên như là ngồi trên lưng ngựa không vững vàng, thân mình hơi lắc lư, khẽ khàng kêu lên “ối” một tiếng, cả người đã đổ về phía Lý Mục.

Khi sắp bị ngã khỏi lưng ngựa, Lý Mục đã nhanh tay đưa tay ra đỡ lấy cánh tay bà ta.
– Vương phi cẩn thận.
Lý Mục buông tay ra.
Phụ nhân lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng, đôi mắt ngập nước lóng lánh, thỏ thẻ nói cảm ơn.
– Chúc mừng Lý tướng quân một trận chiến đã thành danh.

Nay đã là đường đường Vệ tướng quân rồi.

Thiếp từ lâu đã nghe nói đến anh danh của tướng quân, là hào kiệt anh tuấn đương thời hiếm thấy, rất có lòng kết giao mà vẫn không có cơ hội.

Hôm nay tướng quân trở về, thiếp cực kỳ vui mừng, chỉ mong có cơ hội được thưởng thức tư thế oai hùng hơn người của tướng quân…
Trong lúc bà ta đang nói, lại một cơn gió thổi tới, thổi bay một bên tà váy lên cao, lộ ra toàn bộ cặp đùi, đang giữa mùa đông nhưng lại không mặc bất cứ qu@n lót trong gì, trơn bóng tr@n trụi, mịn màng trắng như tuyết, tuy chỉ chợt thoáng qua rồi rất nhanh lại bị váy che lại, nhưng một màn này cũng đủ chấn động rồi, nhân viên chuồng ngựa đứng ở cách đó không xa trộm nhìn thấy hai mắt chằm chằm, suýt nữa thì chảy cả nước dãi.
Lý Mục hơi hơi mỉm cười:
– Vương phi nói quá lời rồi.

Lý mỗ đâu ra là tư thế oai hùng hơn người, tôi chỉ là một võ phu thô lỗ nhà quê mà thôi.

Nếu như phu nhân không có việc gì, Lý mỗ xin phép đi trước.
– Nhìn chàng bị dọa kìa, thiếp nào có ăn thịt chàng đâu…
Bà ta che miệng, bật cười khẽ, liếc Lý Mục một cái, buộc chặt áo choàng, mũi chân đá nhẹ vào bụng ngựa, ruổi ngựa thong thả đi qua hắn.
Người đi rồi nhưng ở quảng trường nhỏ dường như vẫn còn lưu lại tiếng cười thánh thót chêu chọc lòng người của bà ta.
Lý Mục nhìn phụ nhân rời đi, híp mắt lại, nụ cười ở trên mặt lập tức biến mất, dẫn ngựa rời đi.
……
Màn đêm buông xuống, Lý Mục thay đổi y phục, tới nhà viếng thăm Cao Kiệu.
Mặc dù làm con rể nhà họ Cao mấy tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến cửa nhà họ Cao.
Cao Thất chờ ở cửa nghênh đón hắn.

Thái độ với hắn vẫn rất cung kính đồng thời cũng có chút mất tự nhiên, hành lễ với hắn, nói:
– Tướng công đang chờ Lý lang quân ở thư phòng ạ.
Dẫn hắn đi vào.
Lý Mục bình tĩnh đi vào trong dưới những ánh mắt chăm chú của các hạ nhân của Cao gia, được đưa tới trước thư phòng của Cao Kiệu.
Cửa thư phòng khép hờ, Cao Thất chìa tay ra làm động tác mời, sau đó rời đi ngay.
Lý Mục đẩy cửa thư phòng ra, thấy Cao Kiệu ngồi ngay ngắn sau án đặt giữa căn phòng phía bắc, nét mặt nghiêm túc, bèn đi tới trước mặt ông, hành lễ với ông.
Cao Kiệu ừm một tiếng, bảo hắn ngồi xuống ghế.
– Con đứng cũng được ạ.
Cao Kiệu cũng không ép buộc, đầu tiên hỏi hắn về một chút tình hình trong nhà ở Kinh Khẩu.
Lý Mục nói:
– Lúc quay về phía Nam vẫn đi theo đường cũ nên con đã tranh thủ về thăm mẫu thân rồi ạ.

Mọi người trong nhà vẫn mạnh khỏe.

Cảm ơn nhạc phụ đã quan tâm.
Cao Kiệu gật đầu:
– Thì thì tốt.

Con vừa lập công lớn, tốt lắm tốt lắm.
– Lý Mục đang muốn nói cảm ơn với nhạc phụ.

Con cảm ơn nhạc phụ đã phái đại huynh đến gấp rút tiếp viện cho con.

Dù là chưa thể kip thời hội quân với đại huynh, nhưng khi biết tin tức này, đó là sự ủng hộ lớn lao với Lý Mục ạ.
Hắn nói rất chân thành.
Cao Kiệu hơi thấy nóng mặt vì xấu hổ, xua tay:
– Thôi, đừng nhắc đến nữa.

Bệ hạ hôm nay đã phong con làm Vệ tướng quân, có thể khai phủ tham công, về sau con có dự tính gì không?
Cao Kiệu hỏi xong, thoáng dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt.
– Lý Mục không có tính toán gì ạ.

Hiện tại con chỉ muốn đi đón nội tử thôi.
Cao Kiệu thoáng nghẹn lời, những lời muốn hỏi cũng không thể nói ra được nữa, đành phải nói:
– A Di giờ đang ở Bạch Lộ Châu với mẹ nó…
Ông nhìn Lý Mục, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì lúng túng hắng giọng.
– Là thế này, lúc con đi đánh giặc, mẹ nó lo cho A Di mà đi đón nó về nhà.

Nhưng mà A Di lại bị nhiễm lạnh, đã bị ốm một thời gian rồi, nay mới chỉ hồi phục được một chút thôi…
Ông dừng lại, như là hạ quyết tâm.
– Hay là để sáng sớm mai ta đưa con đi đón A Di về.
Lý Mục mỉm cười.
– Con cảm ơn nhạc phụ.

Con biết nhạc phụ bề bộn nhiều việc, ngày mai con không có việc gì, tự con đi cũng được ạ.
Cao Kiệu chần chừ, hơi trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
– Cũng được.

Vậy ta sẽ phái người đi truyền tin luôn ngay tối nay, bảo bên kia thu dọn sớm.

Con phải đợi thêm một đêm rồi.
Lý Mục chắp tay thi lễ:
– Con cảm ơn nhạc phụ.

Chỉ một đêm thôi, con chờ được ạ.
…..
Cao Kiệu gọi người tiễn Lý Mục đi xong lại gọi Cao Thất tới, ra lệnh cho ông ấy đi truyền lời.
Cao Thất chuẩn bị đi rồi lại bị Cao Kiệu gọi giật lại, thấy ông ở trong thư phòng đi qua đi lại, cuối cùng nói:
– Vẫn để ta đi thì hơn.
Cao Thất cũng biết việc này khá khó làm, tướng công cố ý thoái thác cả đêm, chắc là có chuẩn bị trước, bằng không cứ thế qua đó, nhỡ đâu trưởng công chúa trở mặt mũi thì ai nấy cũng đều khó xử cả.
Vừa rồi ông nói đồng ý, nhưng trong lòng lại không biết nên làm thế nào, thấy Cao tướng công bỗng nhiên đổi ý, thay bằng mình tự đi thì thầm thở phào nhẹ nhõm, vội gật đầu, ra ngoài để chuẩn bị.
Cao Kiệu bỏ xe cưỡi ngựa, bất chấp cái lạnh của tháng mười hai âm lịch vội vã đi đến bến đò đi Bạch Lộ Châu, cuối cùng khi lên tới đảo rồi đã là nửa đêm, đập cửa rất lâu mới vào được, đi vào lại đợi rất lâu mới thấy Tiêu Vĩnh Gia vừa ngáp vừa đi ra.
– Muộn thế này rồi ông tới là có chuyện gì?
Tiêu Vĩnh Gia nhíu mày hỏi ông.
Cao Kiệu xoa xoa tay cho ấm, nói lại chuyện tối nay mình gặp Lý Mục và hắn đưa ra yêu cầu đón con gái cho bà nghe.
– A Lệnh, ta nghĩ rồi, A Di dù sao cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của nó, nàng đã giữ A Di ở lại một thời gian dài rồi, giờ nó muốn đón con gái đi, chúng ta cũng không thể ngăn cản…
– Bảo nó ngày mai tới là được.

Tôi thì làm gì nào? Có mỗi chút chuyện thôi mà cũng đáng để ông phải nửa đêm nửa hôm chạy tới đây làm ồn tôi không ngủ được à?
Tiêu Vĩnh Gia hờ hừng nói.
– Nếu ông mệt thì tôi bảo người hầu dọn phòng cho ông.

Ông ở tự nhiên đi, đừng có chê.
Nói xong lại đi vào trong.
Không ngờ vấn đề mình đau đầu khó xử lại được giải quyết như thế.
Cao Kiệu vội nói:
– Không cần đâu, thế là tốt rồi.

Ta không mệt, ta về luôn đây.

Ngày mai Lý Mục đón A Di rồi thì nàng cũng về theo đi.

Ta sẽ bảo vợ chồng con gái ở lại nhà, cả nhà ăn cơm một bữa với nhau.
Tiêu Vĩnh Gia dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn ông.
– Nàng đi vào ngủ đi.

Ta đi luôn đây.

– Cao Kiệu lại nói thêm.
Tiêu Vĩnh Gia cười như không cười, khóe môi khẽ nhếch lên, bỏ đi vào.
Cao Kiệu nhìn theo bóng dáng của Tiêu Vĩnh Gia, đưa tay lau trán, cười gượng với Cao Thất:
– Đi về thôi.
….
Sáng sớm hôm sau, Lạc Thần biết tin Lý Mục hôm nay sẽ tới nơi này để đón mình.

Tiêu Vĩnh Gia không giấu cái này với nàng, chỉ lạnh lùng nói:
– Mẹ không phải loại bùn nhão như Cao Kiệu.

Đừng nói giờ nó chỉ là Vệ tướng quân, mà dù nó có là Đại Tư mã, thì loại con rể này mẹ cũng không thèm.
– A Di, ngày hôm nay con ở trong phòng cho mẹ, không được đi đâu hết.

Không có mẹ, con không được phép lộ diện.
Bà bỏ xuống một câu rồi đi.
Lạc Thần nhìn dáng vẻ như bày trận đón quân địch của mẹ, ra lệnh cho thị vệ bảo vệ lối lên đảo, phân phó nếu như Lý Mục tới thì không được cho vào mà lập tức thông tri cho bà biết, trong lòng không khỏi thấy sầu lo.
Lý Mục về kinh, thăng chức làm Vệ tướng quân, ân yến kim điện qua đi, chuyện đầu tiên làm chính là tới đón mình.

Nói rằng hoàn toàn không cảm giác gì cũng không đúng.

Nhưng mà nhìn thấy mẫu thân căm ghét hắn như thế, tưởng tượng đến cảnh chờ hắn đến sẽ phát sinh ra những chuyện gì…
Tính tình mẫu thân như nào nàng lại quá rõ.
Lúc này nhìn bà có vẻ rất bình tĩnh nhưng sợ là đang ấp ủ bão táp giông tố.

Khooảnh khắc đó còn chưa tới mà Lạc Thần đã thấy rất sợ rồi.
Nàng không muốn điều đó xảy ra, nàng không muốn lựa chọn giữa mẹ và người đó.
Nàng chợt ước rằng hắn đừng đến.
Ít nhất không phải hôm nay.
Lạc Thần thấp thỏm không yên cả nửa ngày, kêu Quỳnh Chi chú ý cho mình, có động tĩnh gì thì phải báo ngay cho mình biết.
Tới buổi trưa rồi không thấy hắn tới.
Một buổi chiều qua đi, dần dần đã sắp tới chạng vạng, nơi bến đó vẫn vắng vẻ như cũ.

Ban ngày vào mùa đông tối rất nhanh, mới chỉ qua giờ Dậu thôi mà sắc trời đã tối sầm xuống rồi.
Ban ngày hắn chưa tới, vậy thì buổi tối sẽ càng không tới.
Lạc Thần căng thẳng tinh thần cả một ngày cuối cùng mới được thả lỏng.
Thả lỏng rồi, nhưng không hiểu vì sao trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác thất vọng rất nhạt.
Có lẽ hắn cũng biết thái độ cứng rắn của mẫu thân, bởi thế nên mới từ bỏ suy nghĩ muốn đón mình về đúng không?
Như vậy cũng tốt.
Nếu hắn đã biết khó mà lui, mọi người khách sáo qua lại, hai người xa cách đoạn tuyệt, coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì đi.
Lạc Thần tự nói với mình như thế.
……
Trời tối hẳn.
Một chiếc thuyền cuối cùng đã cập đảo, A Cúc từ trên thuyền bước xuống, vội vã mà đi vào thôn trang tìm gặp Tiêu Vĩnh Gia.
– Sao ngươi lại tới, không phải bảo ngươi ở lại nhà giúp việc nhà à?
Có lẽ là bởi vì chờ đợi cả ngày, Tiêu Vĩnh Gia lúc này sắc mặt có chút mệt mỏi.
A Cúc vẻ mặt rất nghiêm trọng, cho người lui ra ngoài hết mới thấp giọng bẩm báo:
– Trưởng công chúa bảo tôi để ý động tĩnh của Lý Mục mà, tôi nghe được tin nói đêm nay Lý Mục sẽ đi Thanh Khê Viên.
– Cái gì?
Tiêu Vĩnh Gia chấn động, cả người suýt nữa nhảy dựng lên.
Thanh Khê viên nằm ở ngoại ô phía đông của thành Kiến Khang, ban đầu là sản nghiệp của Úc Lâm Vương, Úc Lâm Vương một lòng tu tiên, nơi đó đã trở thành nơi định cư của Chu Tễ Nguyệt.

Mỗi tháng ít nhất có nửa tháng bà ta đều ở đó, nghe nói đó là nơi mà bà ta bao nuôi những thiếu niên xinh đẹp.
– Tin tức của ngươi có chính xác không? – Trong mắt Tiêu Vĩnh Gia xẹt qua tia u ám.
– Vô cùng chính xác.

Không sai được đâu ạ.

Người bên cạnh ả ta có người chịu ơn huệ của tôi.

Vừa rồi người đó lén lút tới tìm tôi, nói ả ta hôm qua sau cung yến đã cố ý đi gặp Lý Mục, nói vài câu với Lý Mục.

Sáng sớm hôm nay bà ta đã cho người lấy danh nghĩa Úc Lâm Vương gửi thiếp cho Lý Mục, mời hắn tối nay đi Thanh Khê Viên dự tiệc.

Lý Mục cũng chưa trả lời từ chối, ả ta trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, sẩm tối đã đi trang viên rồi, đang chờ hắn đến.
Tiêu Vĩnh Gia giận tím mặt mày, vỗ bàn rầm một cái.
– Đúng là một ả tiện phụ không biết xấu hổ.

Người khác thì thôi đi, thế mà dám động vào con rể Cao gia ta! Ả coi Tiêu Vĩnh Gia ta là người chết rồi hay sao?
Mặt bà xanh mét vì giận giữ, lập tức đi ra ngoài, đi được vài bước, sau đó đột nhiên dừng lại, quay lại đi thẳng đến phòng của Lạc Thần, đẩy cửa ra.
– A Di! Con nói xem vì sao hôm nay Lý Mục lại thất hẹn không tới đây?
Tiêu Vĩnh Gia môi phát xanh, đôi mắt bốc hỏa, cười lạnh.
– Nó đã trúng canh mê hồn của ả tiện phụ Chu Tễ Nguyệt đã chạy tới đó rồi.

Thế mà con còn đợi nó.

Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, Lý Mục không phải người tốt, con lại không tin lời mẹ.

Đàn ông trong thiên hạ toàn là kẻ bạc tình vô tình, thấy mới nới cũ, không quan tâm ả ta là kẻ bẩn thỉu ti tiện, trong mắt nào còn người cũ nữa.

Giờ con đã biết chưa, mẹ xem con còn muốn nó nữa không!
Bà nói xong ra lệnh cho A Cúc ở lại chăm sóc Lạc Thần, mình thì vội vàng ra khỏi phòng.
Lạc Thần sợ ngây người.
Đến khi kịp phản ứng đuổi theo ra ngoài đã thấy bà mang theo người đi ra bến đò rồi.
Lạc Thần hai chân nhũn ra, tim đập nhanh, muốn gọi mẫu thân đừng đi nữa, cứ mặc kệ Lý Mục đi gặp Chu Tễ Nguyệt đi đừng quan tâm, nhưng khi gọi ra tiếng thì giọng lại nhỏ như mèo kêu.

Cuối cùng chỉ đành trơ mắt nhìn đoàn người mẫu thân lên thuyền, đi vào thành Kiến Khang.
Lạc Thần yên lặng đứng ở nơi đó, ngẩn người thẫn thờ rất lâu vẫn không nhúc nhích.
A Cúc đuổi tới, mặc áo choàng lên vai cho Lạc Thần, mang nàng trở về phòng, cởi áo ngoài ra, bảo nàng lên giường, vừa dịch chăn cho nàng vừa khuyên:
– Tiểu nương tử đừng khổ sở.

Cũng là ông trời có mắt, may mắn biết được sớm, để chúng ta hiểu được con người hắn.

Hiện giờ chặt đứt cũng không phải là muộn.
Bà nói thì nói thế nhưng cũng không kìm được thở dài:
– Ôi, lúc tôi nghe được cũng không tin.

Nhưng mà người ta…
Bà lắc lắc đầu:
– Thôi, tiểu nương tử đừng khổ sở nữa.
Lạc Thần dựa vào đầu giường, cười nhẹ:
– Cúc ma ma, cháu không khổ sở.
Mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.
A Cúc thấy nàng vành mắt đỏ hồng, không dám nói gì nữa, đổi sang hỏi nàng muốn ăn gì để mình đi nấu.
Lạc Thần lắc đầu, rầu rĩ nói:
– Cháu không đói ạ.

Cháu không muốn ăn gì hết.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, Quỳnh Thụ đẩy cửa đi vào.
Hấp tấp vội vàng đến mức này cũng rất hiếm thấy.
A Cúc nhíu mày, đang định mắng lên lại thấy cô gái nhỏ trợn to mắt:
– Tiểu nương tử ơi, Lý lang quân tới ạ.
A Cúc “A” một tiếng, miệng há thành hình tròn.
Lạc Thần quay phắt lại.
– Lý Lang quân tới ạ, đang ở ngoài cửa lớn ạ.
Lạc Thần ngây cả người, bỗng nhiên xốc chăn lên, lao nhanh xuống giường, đừng nói là áo ngoài chưa kịp mặc, ngay cả giày cũng không đi kịp đi cẩn thận đã chạy vút ra ngoài rồi.
Hết chương 48.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui