Lạc Thần cắn miếng bánh Hồ, lại nghe thấy một âm thanh sột soạt nhẹ phát ra từ gần đó.
Nàng đột ngột quay đầu lại, nhìn vào đống cỏ khô.
Ban ngày, bởi vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt đẫm máu đã chết của Mộ Dung Thế, nàng cắt cỏ phủ lên trên đầu mặt và người gã để che đi.
Tiếng sột soạt vừa rồi hình như phát ra từ đống cỏ phủ trên người anh ta.
Lạc Thần căng cứng cả người.
Một tay cầm dao găm, một tay cầm cành cây, cẩn thận lại gần một chút dùng cành cây gạt đi đám cỏ hỗn độn phủ trên đầu và mặt anh ta, nhìn thấy vết máu dơ bẩn trên đầu và mặt anh ta, vẻ mặt của gã như tờ giấy vàng không khác gì người chết, nhưng lúc này, lông mày của gã cau lại, vẻ mặt đau đớn, mi mắt hơi hơi nhíu lại.
Thế mà anh ta vẫn còn chưa có chết!
Lạc Thần thất kinh, vội vàng phủi cỏ dại trên người, thấy tay chân anh ta vẫn bị trói mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên mặt đất, tay nắm chặt chủy thủ, trong lòng đang dằn vặt không biết có nên đâm mấy dao vào người gã hay không, đột nhiên nghe gã r3n rỉ:
– Mẹ ơi…Con lạnh quá…Con xin mẹ…đừng bỏ con…
Lạc Thần sửng sốt, thấy anh ta vẫn nhắm nghiền hai mắt, tứ chi lại từ từ co lại, cơ thể cuộn tròn lại, nét mặt đau đớn, khớp hàm lạnh va vào nhau cầm cập, giống như là bản thân đang nằm trong vùng tuyết địa mênh mông lạnh buốt, cả người phải chịu đựng sự giày vò tột độ.
Lạc Thần tim đập thình thịch, tay giơ cao thanh chuỷ thủ lên nhưng lại không thể nào đâm xuống được.
Sau một lát, Mộ Dung Thế dưới đất hình như cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh lại.
Gã từ từ mở mắt ra, khó khăn quay đầu đầy máu đông đặc mà nhìn xung quanh, nhìn đống lửa dưới đất vẫn đang tỏa khói, nhìn Lạc Thần vẫn còn đang giơ cây dao về phía mình, cùng nàng nhìn nhau một lát, mấp máy môi khô nứt, giọng khàn khàn nói:
– Cô thật thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp này nói cho lang quân cô biết cô đang ở chỗ này…
Chỉ nói câu này thôi, dường như đã tiêu hao hết thể lực của anh ta.
Anh ta thở hổn hển, nhắm mắt lại, nghỉ một lát mới mở mắt ra.
– Ta biết, lang quân của cô nhất định sẽ nhìn thấy pháo hoa cô phóng, tìm đến đây…Chờ hắn tới rồi, hắn sẽ giế t chết ta…
– Ta không sợ chết…Nhưng ta không muốn chết ở trong tay người khác…Thà rằng chết trong tay người khác, ta muốn chết trong tay cô còn hơn.
Cô cứ giế t chết ta đi…Ta sẽ không trách cô…Vốn dĩ là ta chết đúng tội…
Gã nói đứt quãng.
Lạc Thần cắn chặt răng, tay cầm chuỷ thủ hơi run rẩy lên.
– Thật đó…Ta sống đến hôm nay, mục đích duy nhất chính là báo thù, bản thân chỉ là cái xác không hồn, không còn hứng thú sống trên đời nữa.
Nếu có thể chết trong tay cô, với ta đó lại là một sự giải thoát…
Đôi mắt màu tím của gã yên lặng nhìn Lạc Thần, bên môi chậm rãi nở một nụ cười.
– Thúc phụ ta được tôn xưng là đệ nhất mãnh tướng phương Bắc, là một vị anh hùng cái thế.
Ta biết ông ấy thời niên thiếu vừa gặp đã thương mẫu thân cô, đến nay vẫn nhớ mãi không quên.
Hồi trước ta vẫn hay cười nhạo ông ấy, người gì sao lại đa tình như thế.
Đến khi gặp cô rồi ta mới biết được, trên đời này thật sự có giai nhân có thể khiến cho con người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, chết cũng không hối hận…
– Câm mồm! – Lạc Thần quát lên.
– Ta sắp chết rồi, mặc kệ cô có nghe hay không ta vẫn phải nói, nếu không sợ rằng sau này không có cơ hội nữa…
Anh ta làm như không nghe thấy.
– Cô còn nhớ ngày hội Khúc thuỷ lưu thương đó không, ta giế t chết Hữu Ước, vô cụng đụng vào cô, ép cô phải giữ bí mật cho ta? Ta thật sự không phải người, luôn luôn đối xử với cô như vậy…
Trên mặt gã lộ vẻ đau đớn ho khan vài tiếng.
– Về sau tuy cô đã rời khỏi Kiến Khang, nhưng ta vẫn luôn lo lắng cô sẽ nuốt lời, nói ra bí mật của ta cho cha mẹ cô biết, khiến cho ta bị rước lấy phiền phức, bởi nghĩ như thế, ta cần phải có sự chuẩn bị trước.
Có một ngày ta mượn danh nghĩa cố nhân đi thăm hỏi mẫu thân cô.
Ta thử thăm dò mới biết được, thì ra cô thật sự đã giữ lời hứa.
Mặc dù là rất căm ghét ta nhưng mà thật sự nói được làm được, không giống ta suốt ngày bận rộn bày mưu tính kế, làm kẻ tiểu nhân suy bụng ta ra bụng người…
– Bắt đầu từ ngày ấy, ta bắt đầu thấy cảm kích cô…Huống chi, hiện tại cô còn cứu ta…
– Ta ghét Lý Mục.
Hắn cũng chỉ là một tên võ phu hàn môn mà thôi, nhưng vì cớ gì lại có được trái tim của cô…
– Cô cũng biết sau khi ta khoẻ lên rồi lại không nhân dịp mà lén lút rời khỏi? Bởi vì ta không nỡ xa cô…Có thể ở bên cạnh cô, cho dù sau ngày ngày quạt mát cho cô, với ta đó cũng là một chuyện hạnh phúc…Mà chết ở trong tay cô, ta càng cam tâm tình nguyện, không một lời oán hận…
– Ngươi câm mồm cho ta!
Lạc Thần một tay cầm chuỷ thủ, tay khác vốc một nắm đất lấp miệng của gã.
Chính trong khoảnh khắc này, Mộ Dung Thế hai chân bị dây thừng trói chặt đột nhiên lăng không nâng lên đá về phía Lạc Thần.
Mũi chân chuẩn xác đá vào cổ tay cầm thanh chuỷ thủ của nàng.
Lạc Thần thấy cổ tay đau nhức, chuỷ thuỷ bay ra ngoài.
Nàng cả kinh, vội vàng đi đoạt lấy, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộ Dung Thế vừa rồi còn thoi thóp thở lăn một vòng, bất ngờ nhào tới đè lên trên thanh chuỷ thủ trước cả nàng.
Ngày sau đó gã nhanh chóng há mồm ngậm lấy chuỷ thủ, nâng hai tay lên cứa vài cái, dây thừng bị cắt đứt.
Dây thừng bị đứt rơi khỏi cổ tay anh ta rơi xuống đất.
Thấy anh ta cầm chuỷ thủ tiếp tục cắt đứt dây thừng trên chân, Lạc Thần cuối cùng kịp phản ứng, đột ngột quay người chạy như điên về phía con ngựa được buộc ở chỗ tảng đá kia, đến trước mặt nó, cởi dây cương, giẫm lên bàn đạp trèo lên lưng ngựa.
Nàng vừa ngồi vững trên lưng ngựa đã cầm chặt hai bên dây cương, hai chân cũng kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa lập tức phóng đi.
Cả đời này, động tác của nàng chưa bao giờ linh hoạt nhanh nhẹn giống như lúc này.
Mộ Dung Thế thực ra đã tỉnh từ lâu rồi, chỉ là mất máu quá nhiều, hơn nữa tay chân bị nàng trói rất chặt, đã âm thầm thử rồi nhưng không thể nào thoát được, lúc trước vẫn luôn nhắm mắt điều dưỡng nghỉ ngơi, chờ từ từ hồi phục một chút sức lực mới bắt đầu bày trò với nàng.
Cuối cùng gã thành công cắt đứt được dây thừng ở chân, đuổi theo, nhưng làm sao mà đuổi kịp?
Gã không nghĩ được rằng, cuối cùng không ngờ lại để nàng chạy thoát như thế, lửa giận công tâm, cộng thêm thể lực chống đỡ hết nổi, vừa mới chạy ra được vài bước đã thấy đầu óc choáng váng mắt hoa lên, cắn răng, tiếp tục đuổi theo vài bước, cả người đã lảo đảo ngã quỵ xuống dưới đất.
Lạc Thần chưa bao giờ học cưỡi ngựa, nhưng bị Mộ Dung Thế kẹp theo, nhiều ngày ngồi trên lưng ngựa đã quen với những va chạm và xóc nảy khi chạy, cúi rạp người, cố định mình trên lưng ngựa, cuối cùng thuận lợi mà chạy thoát ra ngoài.
Nàng nghe được tiếng kêu đầy tức giận của Mộ Dung Thế ở phía sau, không dám quay đầu lại, càng sợ mình sẽ bị con ngựa đang chạy làm ngã xuống dưới, nên nắm chặt dây cương, chạy một mạch mấy dặm, bấy giờ mới buông bụng ngựa ra, cho tốc độ ngựa đi chậm lại.
Con ngựa dừng lại.
Nàng quay đầu, nhìn thấy phía sau là bãi cỏ cùng hoàng hôn, đã không còn thấy bóng dáng của Mộ Dung Thế đâu nữa, tay chân mới mềm nhũn xuống, nằm sấp trên lưng ngựa, thở hổn hển từng hồi.
Trời bắt đầu tối sầm xuống.
Lạc Thần xuống ngựa, cố nén sợ hãi trong lòng, đi chung quanh, muốn tìm một chỗ thích hợp để trốn, đột nhiên bên tai như nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp.
Tim nàng đập nhanh hơn, nhìn về phía đó.
Nàng không hề nghe lầm.
Xa xa, dần dần xuất hiện mấy chục điểm đen đang di chuyển, đang tới là một nhóm mấy chục kỵ nhân mã.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Thần chính là Lý Mục đã nhìn thấy lửa báo động của mình đốt vào bàn ngày, cuối cùng đã đuổi tới rồi.
Nàng mừng rỡ như điên, gần như là muốn khóc lên thành tiếng.
Khi nàng đang muốn chạy về phía đoàn người kia thì đột nhiên lại dừng lại.
Hôm nay là một ngày nắng, nàng nhớ rõ, hoàng hôn ở bên tay trái nàng.
Mấy ngày nay, Mộ Dung Thế tuy rằng không ngừng thay đổi phương hướng cùng đường nhỏ, nhưng nếu từ Nghĩa Thành tới thì nhất định là phải đi hướng Bắc, điều này là chắc chắn không thể nghi ngờ.
Nói cách khác, nếu Lý Mục đuổi theo tới, thì giờ phút này hắn hẳn là đến từ phía Nam hoặc là hướng Tây Nam ở phía sau lưng nàng mà không phải giống như những người này từ chính diện nàng mà đến.
Lạc Thần không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi ngựa đi, mình thì quay người chạy như điên về phía sườn núi cỏ dại cây cối xum xuê phía sau, trèo lên đó chui vào trong để trốn.
Khi đoàn người kia đi ngang qua bụi cỏ, phi nước đại về hướng ban ngày khói bốc lên, dần dần tới gần đống lửa, nhưng tựa hồ không dám liều lĩnh tiến lên, cách một hòn đá ném ra thì dừng lại.
Trên lưng ngựa, một người xuống ngựa, ngập ngừng chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng cũng tới dòng suối, thấy Mộ Dung Thế ngất trên mặt đất, mừng rỡ khôn xiết, hét lớn bằng tiếng Tiên Bi:
– Công chúa! Là Lệnh Chi Vương! Tìm thấy Lệnh Chi Vương rồi!
Một con ngựa phi nhanh tới, người xuống ngựa là một cô gái trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, là Mộ Dung Triết em gái của Mộ Dung Thế.
Ngày ấy cô ấy thả Mộ Dung Thế xuống thì sau đó cũng tranh thủ thời gian xuống xe ngựa, dịch dung xong thì lẩn trốn trở về Giang Bắc.
Hoàng đế Bắc Hạ cực kỳ phẫn nộ trước vụ ám sát và nổi dậy tập thể của gia tộc Mộ Dung, gần như mỗi một toà thành trì, nơi nơi đều dán bố cáo lùng bắt, số tiền treo giải thưởng rất lớn.
Vì biết người Mộ Dung thị giỏi dịch dung, môn tốt bắt gặp bất kỳ người nào có vóc dáng tương tự, hoặc là người có ánh mắt dị thường tương tự như Mộ Dung Thế thì toàn bộ phải nghiệm mặt, không có nhầm lẫn mới cho đi qua.
Mộ Dung Triêt cũng không dám mạo hiểm, cuối cùng cô ấy đã nghĩ ra được một kế, sau khi dịch dung thì trà trộn vào trong doanh quân kỹ, đi theo quân đội của Bắc Hạ chuẩn bị xuất phát đi Trường An chiến đấu với Tây Kim, thuận lợi đi vào Lũng Tây, sau đó thì thoát thân.
Bởi vì lo lắng cho thương thế của Mộ Dung Thế ảnh hưởng đến quá trình trốn chạy của gã mà đã triệu tập mấy chục bộ cũ này, quay lại con đường mà khả năng gã sẽ đi qua, tìm kiếm tung tích của gã, dần dần thì đi tới vùng này.
Cuối cùng ngày hôm nay cô ấy từ xa nhìn thấy pháo hoa bắn ở phương hướng này, bèn mang đội tiến đến xem xét kỹ.
Vốn dĩ cô ấy cũng không ôm hy vọng gì lớn, không ngờ rằng đạp mòn giày sắt không tìm được, thế mà bất ngờ lại tìm được người ở chỗ này.
Cô ấy vội vàng chạy tới gần, trông thấy huynh trưởng đang nằm dưới đất, diện mạo dính đầy máu đen, mặt vàng như nến, đang chậm chạp mở mắt ra, cả người hình như vừa mới tỉnh lại, không khỏi tức giận, vừa đỡ gã dậy vừa bón nước, vừa hỏi:
– A huynh ơi, là người nào làm huynh bị thương thành như này? Huynh nói cho muội biết đi, muội sẽ băm kẻ đó thành vạn đoạn.
Mộ Dung Thế nhắm mắt một lát, vừa mở ra mặt âm trầm, đứng lên nói:
– Theo ta đi bắt một người.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, ánh sáng trong vùng hoang dã ngày càng mờ đi.
Gió hoang dã thổi qua, cỏ cây đung đưa từ bên này sang bên kia, phát ra tiếng xào xạc nối tiếp nhau.
Lạc Thần trốn trong bụi cỏ, thông qua những kẽ hở trong cỏ dại, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt, đang đi về phía mình, dần dần bao vây lại.
Người đi đầu kia tuy còn lờ mờ nhìn không được rõ ràng, nhưng dựa vào cảm giác thì chắc chắn là Mộ Dung Thế không sai chút nào.
Vào lúc này nàng cực kỳ hối hận.
Nàng chỉ nghĩ rằng Lý Mục có thể đang trên đường đến và đang tìm kiếm tung tích của mình, vì vậy nàng đã đốt khói hiệu, hy vọng dẫn phương hướng cho hắn.
Nàng đâu có ngờ rằng, Lý Mục có thể nhìn thấy được thì người khác cũng có thể.
Nàng không nên nương tay, không nên mềm lòng, ở vào tình cảnh như vậy mà vẫn ôm hy vọng, không thể hạ thủ để giết người.
Hôm qua lẽ ra nàng nên nhân lúc người Tiên Bi này bị ngất đi thì đâm thêm mấy dao nữa, chưa kể, vừa rồi nàng đã bỏ lỡ cơ hội.
Chỉ là hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Mộ Dung Thế cùng với nhóm đồng bọn được khói lửa đưa tới càng lúc càng gần.
Lạc Thần đã có thể nghe được tiếng hò hét bằng ngôn ngữ Tiên Bi của họ, nhìn thấy gương mặt dính máu đen đầy âm trầm của Mộ Dung Thế.
Nàng đè nén sự hối hận trong lòng xuống, quay đầu, đang muốn trốn sâu vào trong bụi cỏ để bỏ chạy thì đột nhiên lại có tiếng vó ngựa theo gió truyền đến bên tai.
Tiếng ngựa hí này…
Rất quen thuộc.
Tim nàng lại lần nữa đập rất nhanh, giống như đánh một mặt trống nhỏ, thình thịch thình thịch, gần như phá vỡ cả lồ ng ngực.
Nàng quay phắt đầu lại, vạch bụi cỏ ra, hai mắt mở to nhìn không chớp vào hướng phát ra âm thanh kia.
Là thật.
Không phải là ảo giác của nàng.
Cách đó không xa, phía chân trời trên đỉnh đồi, trong ánh tà dương cuối cùng trên bầu trời, không hề báo trước, bóng dáng của một nhóm mấy chục người đột nhiên xuất hiện.
Bọn họ cưỡi ngựa, đang phóng như bay về phương hướng bên này.
Dần dần đến gần, Lạc Thần cũng nhìn thấy được người đi trước nhất.
Con ngựa là ô truy.
Người trên lưng ngựa chính là Lý Mục.
Lang quân của nàng vào giờ khắc này cuối cùng đã chạy tới rồi.
Giây phút nhận ra khuôn mặt của hắn, cảm xúc của nàng như sụp đổ, nước mắt như hồ nước vỡ đê tuôn trào ra.
Nàng đưa tay lên không ngừng lau nước mắt, sợ là bị nước mắt che mờ tầm mắt, sẽ mất dấu người đàn ông của mình đang vội vã đến với mình.
Nàng bò dậy, đang muốn chui ra khỏi bụi cỏ chạy về phía hắn, đột nhiên cả người cứng đờ khựng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
……
Lý Mục ở nơi hoang dã này đã vất vả tìm kiếm nhiều ngày.
Hắn mang theo mấy con linh khuyển mượn được từ chỗ Hầu Định, Hầu Ly người quen thuộc với bản tính của loài chó cũng đi theo cùng, lấy bộ quần áo có mùi của nàng, và bắt đầu một hành trình dài tìm kiếm.
Mỗi lần, khi mà để cho hắn tìm được một ít dấu vết còn sót lại sau khi có người ở lại, thì ngay sau đó, những dấu vết này liền biến mất không tăm tích.
Tiến triển cực kỳ không thuận.
Ngay cả đàn linh khuyển mà Hầu Ly luôn tự hào nhất này cũng gặp khó khăn, mấy lần phạm sai lầm.
Lý Mục đành phải chia những người đi theo thành nhiều nhóm, dọc theo hướng chung về phía Bắc, bắt đầu triển khai phướng thức thảm trải sàn tìm kiếm toàn bộ những nơi mà Mộ Dung Thế có khả năng đi qua, giao hẹn một khi có được thu hoạch thì đồng thời đốt ba luồng khói hiệu, người nhìn thấy sẽ truyền lại, truyền tống tin tức.
Nhiều ngày trôi qua, hắn vẫn không hề nhìn thấy luồng khói hiệu nào, bản thân chỗ mình cũng không hề có tiến triển.
Cách Nghĩa Thành càng ngày càng xa, tiếp tục đi về phía trước nữa chính là địa giới Lũng Tây rồi.
Một khi Mộ Dung Thế tiến vào Lũng Tây, dân cư đông đúc, tung tích chỉ sợ sẽ càng khó tìm.
Hắn biết Mộ Dung Thế sẽ không làm hại đến tính mạng của nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến những ngày này nàng có thể phải chịu đựng hoảng sợ cực lớn cùng bất lực tuyệt vọng, sự phẫn nộ, sợ hãi cùng với sự áy náy của hắn càng tăng thêm nhiều hơn.
Chỉ cần một ngày không tìm thấy nàng, hắn sẽ còn tiếp tục truy tìm.
Dù cho có truy tìm đến sào huyệt Long Thành của Mộ Dung thị, hắn cũng sẽ không dừng bước.
Ngay tại hai ngày trước, cuối cùng, linh khuyển dựa vào một chút dấu vết còn sót lại của con ngựa ở trên đường đi mà mang theo hắn truy tìm tới vùng này.
Nhưng mà, sau cơn phấn khích ngắn ngủi, linh khuyển nhanh chóng dừng lại trước một dòng suối và mất phương hướng.
Nhưng Lý Mục biết, không lâu trước đó, rất có khả năng nàng đã xuất hiện ở chỗ này.
Chính vì với ý nghĩ như vậy, hắn hai ngày nay không ngừng tìm kiếm, cho đến hôm nay, khi mà một ngày lại sắp trôi đi, bên trong những con đường quanh co vô tận không có đường về, dưới sự tra tấn luân phiên giữa hy vọng và thất vọng, đột nhiên, hắn nhìn thấy cuối vùng hoang dã cách đó không xa hình như có một cột khói bay lên.
Đó không phải tín hiệu mà hắn và thủ hạ đã giao hẹn với nhau.
Vào giây phút đó, hắn căn bản cũng không nghĩ tới, đó chính là tin tức mà nàng gửi cho hắn.
Nhưng hắn rất muốn đi đến đó để kiểm tra xem nó là gì.
Bởi vì thế, hắn mang theo mấy chục tuỳ tùng vào lúc cột khói kia hoàn toàn tiêu tan thì chạy tới nơi này.
Chỉ nhìn một cái là hắn nhận ra Mộ Dung Thế cùng với đám võ sĩ Tiên Bi bên cạnh gã.
Mà đối với sự xuất hiện đột ngột của mình, đối phương hiển nhiên cũng bất ngờ.
Bốn mắt nhìn nhau ngắn ngủi, theo đó là tiếng ra lệnh của Mộ Dung Triết, võ sĩ Tiên Bi nhanh chóng tụ lại, vây Mộ Dung Thế vào giữa.
Ngày đêm lo lắng cộng thêm thiếu ngủ đến cùng cực, khiến cho hai mắt Lý Mục phủ kín sợi tơ máu.
Vào giờ khắc này đôi mắt lại càng lồi ra, hung ác như bọ cạp.
Không hề có một lời thừa thãi, trong mắt hắn lóe lên một tia hung tàn, hắn rút huyết đạo chém địch vẫn còn nhuộm đầy máu ra, thúc ngựa, giống như một ngọn thương màu lam, trong nháy mắt, xuyên thủng bức tường người đang bảo vệ Mộ Dung Thế, xông thẳng đến Mộ Dung Thế ở ngay trung tâm.
Mộ Dung Triết bị một màn chứng kiến mà kinh sợ.
Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy trên người một người có sát khí kh ủng bố cùng với vũ lực mạnh mẽ đáng sợ đến như vậy.
Cô ấy biết a huynh của mình, dung mạo tuy âm nhu nhưng mà vũ lực không hề tầm thường, lúc mới mười tuổi đã bắt đầu cầm binh, công thành đoạt đất cho Đại Yến, là võ sĩ trong võ sĩ.
Nhưng chỉ cần liếc một cái, cô ấy đã hiểu.
Đừng nói là a huynh lúc này đang có thương tích trong người, dù là huynh ấy không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của người đàn ông trước mắt này.
– A huynh! Đi mau!
Cô ấy kêu lên, lại lần nữa triệu tập tử sĩ của Mộ Dung thị tụ tập lại, liều mạng bao vây kẻ địch, mình thì đi lên ngựa, đuổi theo một con khác phi nhanh đến chỗ Mộ Dung Thế, túm gã lên ngựa, muốn bỏ chạy đi.
Lý Mục bổ một đao chém mở chướng ngại vật ngăn trước mặt, đứng lên yên ngựa, đạp lên trên yên ngựa hét to một tiếng, hai chân giẫm mạnh, cả người trên trên lưng ô truy phi thân lên, giống như một con chim ưng nhào đến Mộ Dung Thế ở đằng trước.
Hai người từ trên lưng ngựa lăn xuống dưới đất.
Mộ Dung Triết quay đầu lại, mặt mày thất sắc kinh hoàng, trơ mắt nhìn Lý Mục túm lấy a huynh của mình, khống chế trong tay.
– Phu nhân của ta đâu? Nàng ấy ở đâu? – Hắn nhìn Mộ Dung Thế chòng chọc, gằn giọng.
Mộ Dung Thế tóc dài hỗn độn, trên trán của gã có những vệt máu đã khô, thê thảm vô cùng.
Gã nhìn Lý Mục, không nói tiếng nào.
– Lý Mục, người phụ nữ của ngươi đang ở trong tay chúng ta.
Hiện cô ta đang bị giấu ở một nơi không ai biết.
Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của a huynh ta, ngươi đừng mơ mà gặp lại cô ta.
Mộ Dung Triết dừng ngựa lại, quay người nhìn bóng dáng phía trước, hô to.
Khoé mắt Lý Mục hơi nảy lên.
“Rắc” một tiếng.
Tiếng xương bị nứt vỡ giòn tan, hắn vặn gãy một cánh tay của Mộ Dung Thế.
Mộ Dung Triết hoảng sợ kêu lên thành tiếng, hai mắt trợn to.
Một bên bả vai của Mộ Dung Triết đột nhiên thõng xuống, cánh tay kia đã hoàn toàn bị phế bỏ, treo lủng lẳng, giống như một cành cây bị chặt đứt, sẽ bị rơi xuống bất cứ lúc nào.
– Ta hỏi lại lần nữa, phu nhân của ta đang ở đâu?
Năm ngón tay của Lý Mục cứng như sắt thép lại siết chặt cánh tay kia, âm u nhìn gã.
Mộ Dung Thế mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trán tuôn ra, nhưng vẫn mím chặt môi, không nói lời nào.
Lý Mục chậm rãi siết chặt năm ngón tay.
Gân xanh trên mu bàn tay đột ngột c**ng cứng.
Mộ Dung Triết biết hắn lại muốn phế đi một cánh tay khác của Mộ Dung Thế, không còn dám cứng cỏi nữa, kêu to “dừng tay” rồi lăn xuống ngựa, gần như là vừa lăn vừa bò nhào đến bên chân người đàn ông này, bắt lấy một chân của hắn.
– Cầu xin ngươi tha cho a huynh của ta.
Phu nhân của ngươi bọn ta cũng không biết hiện đang ở đâu.
Nhưng mà cô ấy đã đánh a huynh ta thành như này rồi bỏ trốn rồi.
Trước khi ngươi đến bọn ta cũng đang tìm cô ấy.
Cô ấy chắc còn chưa chạy xa đâu, chắc ở ngay gần đây thôi.
– Những gì ta nói đều là sự thật.
Ngươi đã phế một cánh tay của a huynh ta rồi, cầu xin ngươi tha cho huynh ấy đi.
Huynh ấy chưa hề động đến một sợi tóc của phu nhân ngươi.
Mộ Dung Triết ôm chặt chân hắn, ngửa mặt lên nhìn, hai mắt rưng rưng.
Lý Mục rời mắt khỏi khuôn mặt như hoa rưng rưng nhìn mình, hai mắt ngập tơ máu nhìn quanh khắp nơi, đột nhiên gào to lên:
– A Di ơi, nàng đang ở đâu? Nàng có nghe thấy không?
– Ta là Lý Mục lang quân của nàng!
Tiếng gọi đi theo ngọn gió chiều hoàng hôn man mác, rải vào bốn cánh đồng.
Lạc Thần đang ở trong bụi cỏ, rõ ràng đã nhìn thấy Lý Mục rồi nhưng lại trơ mắt nhìn hắn, đừng nói là muốn chạy ra, dù là có dũng khí lớn cũng không dám thở một hơi.
Vừa rồi, khi nàng đang định chạy về phía Lý Mục thì đột nhiên nhìn thấy một con hổ trắng nằm trên đống cỏ khô bên cạnh nàng, chỉ cách nàng vài bước chân.
Đây là một con hổ trắng nhỏ thoạt nhìn chưa trưởng thành, toàn thân trắng như tuyết, quanh cổ có một vòng lông đen giống đeo một chiếc vòng cổ trên đó.
Nó không lớn bằng một con hổ trưởng thành, nhưng nhìn cũng không quá nhỏ, khi đứng lên, nó có lẽ ít nhất cao ngang thắt lưng của Lạc Thần, hơn nữa, móng vuốt của nó sắc bén và hàm răng nhọn sắc.
Nó dường như đã chú ý đến Lạc Thần từ lâu, nhưng có lẽ là đã no nên nó không lao đến ngay mà cứ nằm đó, nghiêng đầu, thè chiếc lưỡi màu hồng gai, lười biếng li3m láp móng vuốt, vừa mở to hai mắt tròn vo của mình nhìn chằm chằm vào Lạc Thần.
Vừa rồi nàng từ dưới đất bò dậy, chuẩn bị đi ra, con hổ trắng tựa hồ đã cảm nhận được ý đồ của nàng, cũng làm theo, nó giơ hai chân trước lên, duỗi thẳng thân trên, nhe răng ra, giống như là chuẩn bị vồ lấy nàng.
Thấy Lạc Thần bị đóng băng và bất động, nó dường như thả lỏng lại từ từ nằm sấp xuống, tiếp tục ngửa cổ, li3m móng vuốt và nhìn chằm chằm vào nàng.
Không khí trên đồng cỏ vốn đã ngột ngạt, Lạc Thần giằng co nhau cùng con Bạch Hổ này, vừa nóng, vừa sợ, mồ hôi ướt đẫm, hai chân run rẩy mềm nhũn, gần như sắp không thể chống đỡ nổi nữa, thời điểm cảm thấy mình như sắp ngất đi, đột nhiên nghe được tiếng gọi của Lý Mục theo làn gió hoang cùng với tiếng xào xạc đung đưa của những ngọn cỏ, vang vọng trong đồng cỏ.
– Lang quân ơi, thiếp ở đây…
Lạc Thần đã thầm gọi ở trong lòng không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng lại không dám phát ra tiếng, cũng không dám cử động.
Một giọt mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống chiếc mũi thanh tú ửng hồng.
Nhưng con Bạch Hổ nhỏ dường như bị k1ch thích bởi tiếng động kỳ lạ này, đột ngột đứng dậy khỏi đống cỏ, ngẩng cổ lên, phát ra một tiếng hổ gầm dày đặc và uy nghiêm, như thể nó đang đáp lại sự khiêu khích đối với mình kia, ngay sau đó cất bước đi về phía Lạc Thần.
Lạc Thần da đầu trong nháy mắt tê dại, dùng hết sức lực toàn thân kêu thật to:
– Lang quân ơi, thiếp ở đây! Cứu thiếp với…
Nàng cuồng cả hai chân, không màng tất cả chạy như điên về phía trước, dưới chân vướng một cái, cả người ngã xuống, nhưng không giữ được đà, giống như một quả bóng, trực tiếp lăn xuống dốc cỏ sườn núi.
Lý Mục quay phắt lại, trong mắt đột nhiên b ắn ra một tia kỳ dị, phi thân một cái, nhảy lên lưng con ô truy, ô truy liền lao đi như tia chớp phóng về phía trước.
Từ xa, hắn nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang từ trên sườn núi lăn xuống.
Phía sau nàng là một con bạch hổ đang đuổi theo.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hơi rạp người xuống, lấy cung tên từ trong chiếc túi treo bên cạnh ô truy.
Ô truy vẫn lao đi với tốc độ cao như cũ, hắn kéo cung cài tên, định thả mũi tên sấm sét trong tay ra, nhưng con bạch hổ kia lại đột ngột dừng đuổi theo, đứng trên sườn dốc, nhìn chằm chằm vào Lạc Thần đang vừa hét to vừa lăn xuống dưới, nghiêng đầu, hai mắt dường như có một tia tò mò và khó hiểu.
– Lý thứ sử, xin hãy nương tay! Nó không có ý làm tổn thương bất cứ ai, để tôi xem…
Hầu Ly vừa rồi bị tiếng hồ gầm thu hút, hai mắt sáng lên, ra sức đuổi theo sau, hô to.
Con bạch hổ nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hầu Ly đang chạy như điên đến, ánh mắt trở nên hung hãn, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đầy uy hiếp, xoay người, nhanh nhẹn nhảy vài cái, bóng dáng biến mất trong bụi cỏ.
Lý Mục thở phào nhẹ nhõm, phóng ngựa tới chân sườn núi, phi thân nhảy xuống lao về phía cô gái còn đang lăn xuống, giang hai tay đón nàng ôm vào lòng.
Hết chương 89.