Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

Sáng sớm ngày chủ nhật, Khuông Ngữ Điềm lái xe tới phố cũ như đã hẹn. Hai năm gần đây, phố cũ được sửa sang lại, bên đường trồng rất nhiều cây trắc bá diệp(*), khi cô tới nơi thì thấy Ninh Lẫm đang nghiêng người đứng dưới tán cây đợi mình.

Anh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng rồi cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc hai bên đường.

Có vẻ anh mặc một bộ quần áo mới, áo len dệt kim màu đen phối với quần dài cùng màu, bên ngoài là chiếc áo khoác da dê nút bấm, cả thân đều là một màu đen, ngoại trừ chiếc khăn quàng màu trắng quanh cổ.

Cô ngắm anh trong chốc lát rồi bấm còi, Ninh Lẫm nghe thấy tiếng liền đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khuông Ngữ Điềm hạ cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài vẫy tay với anh.

“Chúng ta đi thôi anh.”

Ninh Lẫm gật đầu, anh cất điện thoại vào túi quần, tới gần mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn.

Bây giờ Khuông Ngữ Điềm mới để ý điện thoại anh dùng là điện thoại cục gạch cũ kỹ, phần thân tróc sơn, phím ấn trắng bệch vì bị bấm mòn.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn thoáng xuống túi quần mình, “Lão Giang cho anh mượn để dùng tạm, lúc về vội quá, vẫn chưa kịp mua.”

Ninh Lẫm hơi dừng lại rồi mím môi nhìn về kính chắn gió phía trước, “Chứ không phải anh không mua nổi.”

Khuông Ngữ Điềm bật cười, hôm nay cô không trang điểm, gương mặt thanh tú trắng nõn giống như được nước gột rửa, kết hợp với nụ cười này khiến cô trông trẻ như hồi mười bảy mười tám tuổi.

Mới đầu Ninh Lẫm chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi thấy nụ cười tươi tắn kia, nhất thời anh không rời nổi mắt, cứ ngây ngốc chăm chú ngắm cô.


Khuông Ngữ Điềm kệ cho anh nhìn, bản thân thì chuyên tâm lái xe.

Ô tô ra khỏi khu phố cũ, xuyên qua cầu vượt rồi hòa vào dòng xe đông đúc.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời rực rỡ như một bức tranh đa sắc màu, đường xá cũng tấp nập hơn, bình thường chỉ mất tầm nửa tiếng, nhưng lần này hai người di chuyển mất năm mươi phút mới tới nơi.

Khuông Ngữ Điềm đỗ xe rồi cùng Ninh Lẫm đi vào nghĩa trang.

Giá cả nơi đây thuộc dạng tầm trung so với thành phố, hai người bước lên từng bậc thang, sau đó dừng lại ở hàng thứ năm khu C, nơi đó là bia mộ của mẹ Khuông và Ninh Liệt.

Hai ngôi mộ đều khang trang sạch sẽ, nhìn ra được có người thường xuyên tới đây lau chùi dọn dẹp. Khuông Ngữ Điềm đặt bó hoa xuống trước mặt, sau đó lấy ra tiền vàng, nến và lễ lạt.

Trên cao gió lớn, Khuông Ngữ Điềm bật lửa thắp hương mấy lần đều không được, cô bèn quay đầu gọi Ninh Lẫm, “Anh ơi.”

Ninh Lẫm xoay người lại, thấy cô giơ nắm hương trong tay liền hiểu cô muốn gì, anh cởi cúc áo khoác, mở rộng vạt áo ôm nửa người cô vào lòng, cản lại cơn gió ngoài kia.

Mặt trời lên cao, nắng càng lúc càng gắt, Khuông Ngữ Điềm khẽ nheo mắt, mãi cũng thắp xong.

Cô vẩy một cái cho tắt lửa, sau đó rút ba cây hương đưa cho Ninh Lẫm.

Ninh Lẫm im lặng nhận lấy, anh cúi đầu lạy ba cái trước mộ mẹ Khương rồi cắm vào bát hương.


Tiếp theo là Ninh Liệt.

Trên bia mộ màu đen là bức ảnh cũ nho nhỏ, người trong ảnh mặt mày tuấn tú kiêu ngạo, lẳng lặng nhìn thẳng hai người bọn họ.

Thời điểm Ninh Liệt chết, Ninh Lẫm đã tráo đổi thân phận với em trai mình, cho nên mọi thứ đều dựa trên Ninh Lẫm, ngay cả bức ảnh thờ cũng không phải là Ninh Liệt mà là Ninh Lẫm.

Khuông Ngữ Điềm nhìn chằm chằm hai chữ “Ninh Lẫm” trên bia mộ, cô nhíu mày nói với anh, “Lúc nào rảnh rỗi anh đi làm lại thủ tục liên quan đi, đổi cả dòng chữ và ảnh chụp nữa.”

Tuy cô không biết những thủ tục liên quan gồm những gì và bộ phận nào phụ trách đổi thông tin sai trên bia mộ, nhưng người hẵng còn sống sờ sờ cơ mà, nếu còn sống thì lập bia mộ cho mình làm cái gì.

Ninh Lẫm yên lặng nhìn ảnh chụp của chính mình một lúc, sau đó mới chậm chạp gật đầu, “Ừm.”

Bọn họ đứng trước mộ rất lâu rồi mới rời đi. Trước khi đi, Ninh Lẫm ngoái đầu nhìn lại, trên bia mộ màu đen khắc hai chữ “Ninh Lẫm”, ảnh chụp cũng là của anh, nhưng dường như anh có thể thấy Ninh Liệt đang mỉm cười với mình.

Ninh Lẫm bỗng nhiên xoay người, bước nhanh trở lại, anh dựa vào ngôi mộ rồi giơ tay vuốt ve bề mặt lạnh lẽo trên mặt bia.

Hơi lạnh truyền đến đầu ngón tay ấm áp, anh không mở miệng nói nhưng tất cả những gì cần nói đều đã nói xong.

Khuông Ngữ Điềm nghe thấy lời anh nói.

Anh đang xin lỗi.


Anh đang nói rất xin lỗi.

**

Càng về trưa nắng càng gay gắt, khi Khuông Ngữ Điềm và Ninh Lẫm ra khỏi nghĩa trang, nắng vàng rực rỡ đã chiếu rọi cả đất trời.

Khuông Ngữ Điềm không nhớ chính xác mình đỗ xe ở vị trí nào, vì ngại bãi để xe nơi đây ẩm thấp heo hút, nên cô đỗ xe ngay bên đường, giờ thì hay rồi, tìm mãi không thấy xe mình ở đâu.

Thấy Khuông Ngữ Điềm mặt mày nhăn nhó, Ninh Lẫm liền nói, “Em đứng đây đợi một lát, anh đi hỏi quản lý nghĩa trang.”

Ninh Lẫm xoay người đi về phía trạm gác, Khuông Ngữ Điềm đứng đợi dưới bóng cây, cô nhìn theo hướng anh rời đi rồi rời tầm mắt, cúi đầu nhớ lại mình đỗ xe chỗ nào. Chẳng lẽ gần đây mệt mỏi quá nên suy giảm trí nhớ, hay là cô thực sự đã già?

Khuông Ngữ Điềm thả hồn theo dòng suy nghĩ, không chú ý tới tiếng bước chân hỗn loạn vang lên bên tai. Cô tưởng người ta cũng tới viếng mộ, còn tránh sang một bên để nhường đường cho bọn họ.

Đến khi nhận ra có gì đó không ổn thì đã có kẻ dùng gậy gỗ đánh lén sau lưng cô.

“Tiểu Bồ Đào!”

Lực đạo khổng lồ cuốn theo tiếng gió xẹt qua bên tai Khuông Ngữ Điềm, cô theo bản năng định né người sang bên cạnh, nhưng chưa kịp phản ứng đã rơi vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Không biết Ninh Lẫm vọt tới từ lúc nào, anh ôm eo cô rồi xoay người, bảo vệ cô an toàn trong vòng tay mình, cũng trong lúc đó gậy gỗ đập mạnh xuống lưng Ninh Lẫm, cả người anh khẽ run, miệng bật ra tiếng rên đau đớn.

Khuông Ngữ Điềm hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu khỏi lồng ngực Ninh Lẫm, nhưng ngay sau đó một gậy khác lại nhanh chóng vung xuống.

“A…!”

Khuông Ngữ Điềm giật mình, trơ mắt hình gậy gỗ đánh xuống đỉnh đầu, Ninh Lẫm không kịp ôm người né tránh, anh vội vàng giơ tay trái chắn trước đầu Khuông Ngữ Điềm, đỡ cho cô một gậy.

Tiếng “rắc” vang lên, gậy gỗ gẫy đôi, Ninh Lẫm đau đớn gập lưng khụy gối xuống đất, hai mắt anh tràn ngập đau đớn, gương mặt lập tức trở nên dữ tợn, đốt cháy đôi mắt Khuông Ngữ Điềm.


Khuông Ngữ Điềm cuống quít ôm Ninh Lẫm trong tay, “Ninh Lẫm, Ninh Lẫm! Anh không sao chứ? Anh thấy sao rồi …”

Ninh Lẫm dùng sức cắn răng, quai hàm căng chặt, cổ tay nhanh chóng sưng đỏ. Anh lắc đầu, khàn giọng nói, “Anh không sao.”

Khuông Ngữ Điềm quay người dang hai tay chắn trước mặt Ninh Lẫm, cô run rẩy hét to, “Mấy người muốn làm gì!”

Cầm đầu đám du côn là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc sặc sỡ, trông khá quen mắt, theo phía sau cô ta là bốn năm thanh niên cắt đầu húi cua đeo khuyên tai lấp lánh, tay chân xăm trổ trông rất lưu manh, tên nào tên đấy đều cầm một thanh gỗ dày trong tay.

Cô gái kia mỉm cười với Khuông Ngữ Điềm, giọng điệu không thân thiện, “Này bà chị, tất nhiên là muốn làm chị rồi.”

Khuông Ngữ Điềm híp mắt nhìn chằm chằm nữ sinh trước mặt, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ nét trong đầu, một lúc sau cô cũng nhớ ra tên của cô ta.

Chu Hàm – nữ sinh suýt đánh nhau với Khuông Tư Mẫn trên sân bóng.

Giọng điệu Khuông Ngữ Điềm thoáng chốc lạnh đi, “Cô muốn gì?”

Chu Hàm mở to hai mắt, gương mặt xinh đẹp không che nổi nội tâm độc ác, cô ta vỗ vai thanh niên xăm trổ bên cạnh rồi nói, “Con nợ thì cha trả là lẽ đương nhiên, bố mẹ chị đã chết, vậy em gái gây chuyện thì chị phải dọn hậu quả thôi chứ sao nữa.”

Chu Hàm nói dứt lời liền lùi lại phía sau mấy bước, vô cảm ra lệnh cho mấy thanh niên xông lên. Cô ta đứng sau đám người, cười sung sướng hả hê, “Bà chị đừng sợ, tôi không dám làm gì chị đâu, chỉ đánh vài gậy thôi, bà chị nhịn đau một lát là xong, ai bảo em gái cưng nhà chị cứ muốn cướp thứ của tôi.”

Chú thích

Trắc bá diệp còn được gọi bằng những cái tên khác như trắc bách diệp, bá tử nhân (nhân phơi hoặc sấy khô của trắc bá diệp). Tên khoa học là Thuja orientalis L, thuộc họ trắc bách (Cupressaceae).

Cây trắc bá diệp là loài cây đẹp, xanh tốt quanh năm với chiều cao có thể lên tới 6 – 8m, thân phân nhiều nhánh, lá mọc đối, hình vảy. Hạt trắc bách diệp hình trứng, màu nâu sẫm, không có cạnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận