Xuân Hạ Thu Đông

Đường Chu không biết tại sao mỗi lần học bổ túc xong, Thi Từ sẽ đến tiễn cô.
Từ khi có tiền lệ lần trước, qua lại nhiều lần liền biến thành thông lệ mà hai người ngầm hiểu.
Thi Từ thậm chí cũng không nói sẽ lái xe đưa cô trở về trường, có lẽ là biết cô nhất định sẽ khéo léo từ chối. Rất nhiều lúc các cô đều không trò chuyện, cứ như vậy từ từ lẳng lặng sóng vai trước sau đi tới.
Thi Từ cao hơn cô rất nhiều, Đường Chu cảm thấy nàng có chút thả chậm tốc độ của mình, thậm chí nàng ít lời, có lẽ cũng vì nhân nhượng cô.
Đường Chu cảm thấy sau khi trưởng thành mình vốn luôn không phải người quá am hiểu lòng người. Tuy rằng thời điểm đi làm cô sẽ cùng người khác giao thiệp, có thể đó là vì phải đối mặt với thế giới bên ngoài, cô phải điều chỉnh mình thành một con người khác.
Mà phần lớn huống, cô đều là sống một mình trong thế giới nhỏ của bản thân , duy trì một khoảng cách an toàn, xa cách với những người muốn thân thiết với mình.
Đối với Trương Tử Nam, các cô đã có một hình thức ở chung quen thuộc cùng với việc đều là bạn cùng tuổi nên khá thoải mái.
Đối với Thi Hải, nếu như Thi Hải không thích cô, nói không chừng bọn họ cũng có thể trở thành bạn tốt.
Thế nhưng Thi Từ. . .
Đường Chu không tự chủ được nhìn qua Thi Từ.
Chưa bao giờ gặp phải người như vậy.
Thân phận là giảng viên, có lúc nàng cũng rất không đứng đắn, nhưng nhiều thời điểm, nàng rất giỏi đoán ý người, săn sóc, ôn nhu.
Thực sự là người đặc biệt lại cực kỳ tốt.
Tầm mắt Đường Chu dừng lại trên người Thi Từ có chút lâu, Thi Từ nghiêng mặt qua, cười khanh khách nhìn cô.
Đường Chu theo bản năng rũ mí mắt xuống dời đầu sang chỗ khác.
Thi Từ lại nhìn cô chằm chằm.
Đường Chu giương mắt lên nhìn nàng.
Thi Từ nhìn cô cười, "Sao thế?"
Trong lúc nhất thời, trong đầu Đường Chu trống rỗng, lắc đầu một cái.
Thi Từ muốn trêu cô, lên tiếng nói: "Có phải còn đang suy nghĩ những chuyện lúc nãy Đinh nữ sĩ nói?"
Đường Chu chớp chớp mắt.
Thi Từ giả vờ tức giận phồng má lên, "Có phải là vừa rồi còn chưa cười đủ hả?"
Đường Chu biết rõ nàng đang nói cái gì, cô mím môi ngăn lại ý cười muốn tràn ra khỏi môi.
Thi Từ giương lông mày lên, đường nét khuôn mặt sinh động đẹp đẽ xuất chúng, còn có chút hoạt bát mạnh mẽ khó có thể dời tầm mắt, "Có phải là vẫn còn muốn cười lịch sử đen tối của cô à?"
Qua vài giây Đường Chu mới nói, "Em không có cười."
Không đúng, vừa nãy cô có cười.
Cô vội vàng đính chính, "Hiện tại em không có cười." Vẫn giống như không quá chuẩn xác, hơi dừng lại, cô lại nói, "Em không muốn cười nữa. . ."
Thi Từ nhìn cô vội vàng nói, không nhịn được cười khúc khích.
Đường Chu nhìn con mắt cười lên hơi cong kia của nàng, trong trẻo rạng rỡ.
Cái cảm giác này phải hình dung như thế nào đây?
Đường Chu không phải người quá mẫn cảm đối với sắc đẹp, có lẽ bởi vì trong học viện ngoại ngữ cũng có rất nhiều người xinh đẹp rực rỡ. Nhưng Thi Từ thật sự rất xinh đẹp, vừa có sức quyến rũ của nữ nhân, vừa có khí chất hiếm thấy, còn có một chút tâm tính trẻ con.
Điểm trẻ con ấy khiến cho nàng càng khả ái, càng bình dị gần gũi.
Không biết sinh viên của nàng có phải cũng có ấn tượng với nàng như vậy không?
"Nhìn cô làm cái gì?"
Đường Chu bất tri bất giác nhìn chăm chú nụ cười ngày càng sâu của Thi Từ.
Đường Chu hơi run run, di chuyển tầm mắt.
Cô vừa rồi lại ghen tỵ với Thi Hải.
Đường Chu lại một lần nữa kinh ngạc vì lòng ghen tỵ vừa trào lên trong lòng mình, còn có chút ngượng ngùng.
Cô chuyển hướng vấn đề, "Cô thật sự tiêu hủy hết ảnh khi còn bé à?"
Thi Từ nhẹ hừ một tiếng, "Đương nhiên."
Tiếng hừ này lọt vào tai của Đường Chu, cho cô một loại cảm giác đáng yêu tốt đẹp.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sao lại cảm giác nàng cũng rất giống thiếu nữ?
Đường Chu cúi đầu che giấu ý cười.
"Ở chỗ của Đinh nữ sĩ có lẽ thật sự vẫn còn, bất quá cô sẽ không thừa nhận người kia là mình." Ngữ khí Thi Từ nghe vào giống như ngạo kiều.
Đường Chu bỗng chốc cười ra tiếng, "Sao cô lại gọi dì Đinh là Đinh nữ sĩ vậy?"
Thi Từ nhún nhún vai, "Khi đó lúc bà ấy sinh ra cô thì vẫn còn trẻ, chưa thích ứng với vai trò làm mẹ, lúc còn bé vẫn bắt cô kêu bà ấy là chị, cô không muốn, liền gọi bà ấy như vậy."
Đường Chu mím môi cười, đột nhiên nhớ tới vừa nãy Thi Từ dưới tình thế cấp bách gọi một tiếng "Mẹ", còn có "Mummy", ngửa đầu lại đến nhìn nàng.
Lần này không cảm thấy nàng lớn hơn mình rất nhiều, phảng phất chỉ là một người bạn cùng tuổi, cảm giác rất thân thiết.
Thi Từ cụp mắt nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm, "Cô cho em biết, nhưng không cho em đi theo Đinh nữ sĩ đòi xem ảnh!"
Không cho!
Từ này có một chút bá đạo. Thế nhưng phối hợp với ngữ khí, biểu hiện của Thi Từ, Đường Chu có chút cảm giác không hình dung ra,
Làm sao lại trẻ con như thế?
Làm sao có thể đáng yêu như thế đây?
Ý cười của cô đều sắp không che giấu nổi, "Em sẽ không đòi xem ảnh đâu, cô yên tâm."
Trong lúc lơ đãng liền gọi "Cô" theo kiểu kính trọng đổi thành cách gọi "Cô" thân thiết, Thi Từ âm thầm nở nụ cười, nhìn cô, "Thật sao? Coi như Thi Hải cho em xem em cũng không xem sao?"
Đường Chu hơi thu lại ý cười, nỗ lực nghiêm mặt nói: "Em cũng không xem."
"Ừm." Thi Từ hài lòng gật đầu.
Từ lúc hai người ra cửa đã tận lực đi chậm, nhưng vẫn cảm giác một cái chớp mắt đã đến trạm xe buýt.
"Khi nào về tới trường học gửi WeChat cho cô được chứ?" Ngữ khí Thi Từ giống như đang trưng cầu ý kiến của cô, nghe vào càng giống như là yêu cầu mềm nhẹ.
"Vâng, được ạ." Đường Chu rất tự nhiên đáp một tiếng.
Tựa hồ đã không còn lời nào để nói, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc, lại không cảm thấy lúng túng.
Ánh nắng xế chiều mùa hạ mang theo nắng nóng, gió lùa đến khiến các bóng cây chập chờn.
"Thứ bảy tuần sau có thể cô sẽ không quay trở lại, " Thi Từ nhìn dòng người lui tới trên đường, "Công tác bên kia cũng sắp kết thúc rồi, cho nên chủ nhật mới có thể trở về."
Đường Chu chỉ có cảm giác băn khoăn, "Vâng, em biết rồi."
Cô nhận sự quan tâm từ Thi Từ nhiều như vậy, đã không phải là đ một câu cảm ơn đơn giản là có thể biểu đạt, chỉ có thể khiến cho nàng yên tâm.
Đường Chu thấp giọng nói: "Thi Hải có tiến bộ, bây giờ cậu ấy có thể ngồi xuống làm bài tốt, cái khác vẫn cần tích lũy."
Thi Từ kỳ thực không quan tâm cái này, nàng rất tin tưởng Đường Chu, chỉ cần Thi Hải có thể đi theo phương thức dạy của cô, thi đậu cũng không là vấn đề.
Nàng chỉ cười nói: "Ừ."
"Hiện tại cậu ấy cũng không bài xích như vậy." Vì muốn Đường Chu dạy kèm, khả năng Thi Từ cũng phí thời gian đi thuyết phục Thi Hải.
Thi Từ vốn là muốn nói nàng không thèm để ý thái độ của Thi Hải đâu, hắn chỉ có thể nghe lời nàng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng bỗng nhiên thở dài, một bộ Thi Hải thật sự rất không hiểu chuyện mà nàng là dáng dấp người chị gái tốt dụng tâm lương khổ, "Chỉ cần nó không bài xích là tốt rồi."
Trước đây sao mình không phát hiện mình có năng khiếu đóng phim nhỉ? Thi Từ nghĩ, toại nguyện nhìn thấy Đường Chu mở mắt to nhìn nàng, liền ngay cả nốt ruồi lệ cũng đều hiện ra sắc thái quan tâm.
Tâm tình rất là sung sướng.
Áo thun cổ chữ V màu trắng đơn giản khiến khuôn mặt của Đường Chu càng có vẻ nhỏ nhắn mà tú lệ hơn, tóc của cô đã dài qua vai, đường nét cần cổ ở dưới ánh nắng chiều vàng như màu mật ong vừa thon dài lại mềm mại.
Ánh mắt của cô có loại trời sinh vô tội và chân thành, cô nói: "Cô đúng là một người chị tốt."
Thi Từ cười.
Nội tâm lại nghĩ, lần này lại trở về kiểu "Cô" kính trọng rồi.
Ngoài miệng nói: "Thật sao? Thằng nhóc xấu xa kia khẳng định chán ghét cô lắm đó, nói không chừng còn đang ở nhà kêu Đinh nữ sĩ lấy mấy bức ảnh trong lịch sử đen tối của cô ra cười nữa."
Bấy giờ, xe bus xa xa mà lái tới, con số màu xanh lục in ở đầu xe kia chính là số xe mà Đường Chu muốn bắt.
Đường Chu quay đầu lại nhìn nàng một cái, phảng phất chần chừ một hai giây, mới hạ thấp mặt xuống nói: "Tuy rằng cô nói là lịch sử đen tối, nhưng em cảm thấy. . . Cô khi đó. . . Khẳng định cũng rất đáng yêu rất dễ nhìn."
Mí mắt Thi Từ giật giật.
Đường Chu hạ mắt lưu ý dưới chân, cửa xe vừa mở ra cô liền nhảy lên. Xe này đúng lúc chỉ có một mình cô, xe bus rất nhanh liền chạy như bay.
Thi Từ nhìn xe bus đang chà xát mặt đường thổi ra một làn khói màu đen, cùng dấu bánh xe xoáy ngang, ôm lấy cánh tay.
Thi giáo sư không nghĩ tới ảnh của mình thực sự không đủ đẹp, trong đầu nàng chỉ xẹt qua một ý nghĩ
-- vừa nãy nàng là bị bé chim nhỏ kia tán tỉnh sao?
Lúc Đường Chu trở lại ký túc xá, chân trời đã chỉ còn lại một tia nắng chiều màu tím, màn đêm theo gió mát mà gieo xuống. Cô thả túi xuống, lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay do dự nhẹ nhàng vô thức gõ cằm, vẫn là mở WeChat ra.
"Thi giáo sư, em đã đến ký túc xá."
Sau đó cô đặt điện thoại di động xuống, mở hộp cơm mua ở căn tin ra, một hộp cơm trắng đầy ở trên chan nước xốt màu trà, còn có một chút cải trắng, một chút đậu đũa xào thịt.
Cô vốn định mở nhạc trong điện thoại ra nghe, suy nghĩ một chút, vẫn đem di động đặt ở trước mặt, móc MP3 ra. Nghe xong 15 phút nhạc, cô vừa vặn cơm nước xong.
Kiểm tra di động, không nhận được hồi âm của Thi Từ.
Cô thu dọn hộp cơm, quét tước ký túc xá, sắp xếp lại bàn học.
Lại nhìn di động, thở ra một hơi, WeChat chưa có trở về.
Có lẽ là không cần trả lời đi. . .
Nhất thời không nói ra được cảm giác trong lòng là gì.
Múc nước gội đầu xong, trong âm thanh ô ô của máy sấy, dường như nghe được tiếng di động chấn động vang lên, Đường Chu lập tức đóng máy sấy tóc lại, tóc chưa khô vẫn còn ướt nhẹp phớt ra mùi hương thơm ngát, cô vội vàng mở WeChat ra.
"Vừa nãy đã đoạt lại bức ảnh ở chỗ của Đinh nữ sĩ rồi. "
Đường Chu cong môi cười.
Bên kia vẫn còn nhập chữ, chỉ chớp mắt một hàng chữ liền nhảy ra trước mặt cô, "Thương lượng một chút, có thể đừng gọi cô cô cô cô nữa hay không? À, còn nữa, không phải em đã từng gọi là chị rồi hay sao?"
Ý cười của Đường Chu đột nhiên bị đông cứng, trái tim lại đồng thời tàn nhẫn mà chấn động một hồi.
Cô từ từ ngồi nghiêng người ở trên cái ghế trước bàn học, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm thang giường ở phía chằm đối diện mình.
Ngực có chút cảm giác xa lạ lướt qua, ấm áp, nhộn nhạo.
Hình như là một loại chờ đợi lan tràn đến, là một loại chờ mong không thể xác định rõ.
Mình có thể chứ?
Mình có thể gọi nàng ấy sao như vậy?
Mình có cái phúc khí này sao?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui