Xuân Hạ Thu Đông

Lúc Thi Từ về đến nhà, thời gian đã qua chín giờ mười lăm, Đường Chu bắt xe cũng đã đến chỗ cần đến, Thi Từ cong cong môi, tiện tay thanh toán tiền, đến gần phòng khách.
Phòng khách không có ai, khi đó nàng tiện tay để túi xuống góc ghế sô pha, nàng đi qua nhấc lên, chuẩn bị lên lầu trở về phòng, nơi hành lang chỉ có một ngọn đèn nhỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có bóng người đứng ở nơi đó, Thi Từ đi tới.
"Dì Mã?" Thi Từ nhẹ giọng chào hỏi.
Hoa Mã Lan nữ sĩ cười cười với nàng, dùng con mắt báo cho nàng về phòng trước, trong sảnh lại truyền đến thanh âm của Đinh nữ sĩ.
"Dì biết con là vô tâm, nhưng con suy nghĩ một chút, trước đó dì giới thiệu sách cho con -- « The Great Gatsby » đúng không? Bên trong vừa mở đầu cha hắn nói gì con còn nhớ sao?"
Từ góc độ này trên cửa kính có thể nhìn thấy Lục Mễ Tuyết bĩu môi, hiển nhiên là nhớ tới, nhưng nàng không muốn nói.
"Mỗi khi con muốn phê bình bất luận người nào, con phải nhớ kỹ, mọi người ở trên thế giới này, cũng không phải người nào cũng đều có những điều kiện ưu việt kia như con." Ngữ khí Đinh nữ sĩ bằng phẳng, con mắt đối diện cùng nàng, "Bất kể như thế nào, hôm nay con cũng không thể nói Tiểu Đường như vậy, con nói con bé nghèo túng? Đây là rất không có tu dưỡng."
"Các người đều đứng về phía cậu ta, mẹ, dì, còn có Thi Hải!" Lục Mễ Tuyết không cam tâm đáp.
"Không, chúng ta đứng về phía con." Ngữ khí Đinh nữ sĩ nghiêm túc nói: "Lẽ nào chúng ta nhìn con biến thành loại người không tu dưỡng kia, miệng nói ra lời độc ác mà không nhắc nhở con, còn phải khen con làm tốt? Đây mới là đứng về phía con? Dì và mẹ con cũng không phải trưởng bối như thế."
Lục Mễ Tuyết trầm mặc.
Nghe đến đó mắt Thi Từ liền nặng nề, Mã nữ sĩ cụp mắt xuống, hơi thở dài, Thi Từ không tiếp tục nghe Đinh nữ sĩ giáo dục, nàng gật gật đầu với Mã nữ sĩ, xoay người liền lên lầu.
Lục Mễ Tuyết đè nén thanh âm, "Con không thích Thi Hải quan tâm cậu ta như thế, con có thể cảm giác Thi Hải đối với cậu ta không giống nhau, con, được rồi con thừa nhận con đố kị cậu ta."
Đinh nữ sĩ thấy nàng thừa nhận, ngữ khí trái lại nhẹ nhõm một chút, "Thích một người cũng không phải muốn đi hạ thấp một người khác, huống hồ con làm như vậy, sẽ chỉ làm Tiểu Hải đối với con càng bất mãn."
"Chúng ta đều biết, nếu như Tiểu Hải không có mặt, con sẽ không đối Tiểu Đường nói câu nói như thế này, dì và mẹ con biết tính cách của con, thế nhưng đã nói rồi, chúng ta là không phải muốn con dũng cảm thừa nhận bản thân sai rồi sao?"
Một lát sau, Lục Mễ Tuyết thừa nhận, nàng bĩu môi, nhìn Mã nữ sĩ một chút, Mã nữ sĩ sờ đầu nàng, Lục Mễ Tuyết ôm bà một hồi, mới rời khỏi chỗ.
Mã nữ sĩ đi vào, Đinh nữ sĩ vỗ vỗ ghế sô pha, bà đi tới phía trước bà ngồi xuống.
Hai người tĩnh tọa vài giây.
"Làm cha mẹ thật khó." Mã nữ sĩ mở miệng trước thở dài.
"Không phải vậy sao?" Đinh nữ sĩ phụ họa nói: "Đánh không được, chửi không được."
"Nhẹ không được, nặng không được."
"Vừa phiền phức lại phải thương yêu."
"Càng yêu càng phiền."
"Ha ha ha." Hai người đều cười lên.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Đinh nữ sĩ nhìn bạn già một chút, vẫn là mở miệng hỏi.
"Tôi cùng Mike thương lượng ly hôn rồi." Ngữ khí Mã nữ sĩ bình tĩnh mà nói.
Đinh nữ sĩ bình tĩnh đáp, "Không còn cách nào cứu vãn?"
"Chúng tôi đã rất lâu không nói chuyện gì, đặc biệt là năm nay, hai bên đều hiểu ngầm có thể không gặp liền không gặp, cho dù là vì Mễ Tuyết cũng làm bộ không được, Mễ Tuyết cũng biết. Cho nên rất nhiều lúc nó cố ý chọc chúng tôi sinh khí."
Đinh nữ sĩ nói: "Tôi có thể giúp bà cái gì không?"
Mã nữ sĩ nở nụ cười ôn nhu mà cảm kích, "Cám ơn bà, vốn là cũng không cần làm phiền đến bà, mà gần đây tôi muốn làm một phẫu thuật nhỏ. . ." Bà còn chưa nói hết, Đinh nữ sĩ đã đoạt lấy lời của bà, "Giải phẫu gì?"
"U tuyến sữa, " Mã nữ sĩ nói, "Không nghiêm trọng, được rồi, bất quá tôi khả năng nhất thời không lo được Mễ Tuyết, Mike cũng không biết chuyện này, hắn phát triển ở châu Úc, mẹ của hắn thân thể không tốt lắm, gần đây cũng không thể rời bỏ hắn."
Đinh nữ sĩ không chờ bà nói xong, liền nói: "Mễ Tuyết để chỗ này của tôi đi, hiện tại cho nó chuyển học được không?"
"Không cần chuyển trường, tôi đã nói với giáo viên chủ nhiệm của nó, ở bên ngoài tìm giáo viên phụ đạo cơ cấu toàn bộ bài học trên lớp cho nó, chuẩn bị xin trường học, đến lúc đó nếu kiểm tra xong lại trở về." Mã nữ sĩ nói.
"Vậy cứ như thế đi. Bà yên tâm."
"Khổ cực bà."
Đinh nữ sĩ vỗ vỗ tay Mã nữ sĩ, cả hai đều không nói gì.
Bữa sáng ngày kế tiếp, Đinh nữ sĩ tuyên bố với mọi người, sau đó Lục Mễ Tuyết liền ở trong nhà.
Thi Hải vừa nghe quả thực muốn nổ tung rồi, "Cái gì?"
Lục Mễ Tuyết cũng có chút bất ngờ, bất quá trước đó nàng cũng biết một chút, hiện tại tin tức xác định nàng thích ý cười lên, "Con biết rồi, dì Đinh, con sẽ ngoan ngoãn."
Mà Thi Từ chỉ là nhướng lông mày một chút, vẻ mặt không biểu hiện bao nhiêu, tự nhiên uống coffee của nàng.
Thi Hải nhìn Lục Mễ Tuyết, lại nhìn Đinh nữ sĩ, lại nhìn Mã nữ sĩ một chút, biết ván đã đóng thuyền, không có chỗ thương lượng, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn cơn tức ngồi xuống, trong miệng nói lầm bầm: "Ghê gớm con không trở lại là được!"
"Tui có thể đi tìm cậu không? Hôm nay rảnh rỗi, cậu dẫn tui đi Nam đại xem thử có được hay không?"
"Không đi." Mặt Thi Hải không thay đổi từ chối.
"Tiểu Hải, con liền dẫn Mễ Tuyết đi xem thử." Đinh nữ sĩ khuyên nhủ.
"Không rảnh." Thi Hải không nhịn được nói.
"Vậy tui ở nhà cùng cậu nhé?"
"Vậy tui trở về trường học."
. . .
Đinh nữ sĩ phá vỡ cục diện bế tắc, "Được rồi được rồi, Mễ Tuyết đã muốn đi Nam đại xem thử, vậy Thi Từ con dẫn nó đi được không? Dù sao hôm nay con cũng phải về trường học."
Thi Từ không có lập tức đáp lại, chỉ là dùng đuôi mắt liếc Lục Mễ Tuyết một cái. Lục Mễ Tuyết đột nhiên ngồi thẳng, lộ ra trạng thái ngoan ngoãn, "Không cần làm phiền chị ấy, khí trời nóng như vậy, con cũng không muốn ra ngoài."
Thi Từ khẽ mỉm cười, vẫn không nói gì. Ở trên bàn cơm những đề tài khác xen vào, chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Lục Mễ Tuyết ăn bữa sáng, tình cờ cùng Thi Hải đùa giỡn một hồi, tình cờ lại lén lút liếc nhìn Thi Từ một cái. Thi gia kỳ thực cùng với nhà nàng rất thân cận, ở trong cái nhà này nàng có thể ngốc đến mức rất tự tại, thế nhưng có một người nàng tuyệt đối không dám đi trêu chọc, đó chính là con gái lớn trong nhà này, đại tỷ -- Thi Từ.
Khi còn bé Lục Mễ Tuyết thi thoảng sẽ ở lại Thi gia, khi đó Thi Từ đã xuất ngoại, các nàng không có cơ hội gặp mặt. Cho đến một lần, Thi Từ có kỳ nghỉ về nhà. Vừa vặn đoạn thời gian đó Thi Hải bị nàng chỉnh tàn nhẫn, thường thường gặp ác mộng. Thi Từ biết chuyện này, có một ngày thừa dịp chỉ có hai người bọn họ ở nhà, Lục Mễ Tuyết còn chưa kịp biểu diễn đáng yêu đối với nàng, đã bị nàng nhấc cổ áo lên một cái, treo lên cao, đi tới sân sau.
Khi đó sân sau có một thùng nước lớn chứa đầy nước, bên trong nuôi một con rùa lớn. Khi còn bé Lục Mễ Tuyết còn chưa có biết bơi, lại sợ con rùa.
Thi Từ không để ý nàng rít gào, đem nàng treo giữa không trung, nàng trơ mắt mà nhìn nước từng tấc từng tấc từ chân nàng ngập tới, con rùa đen lớn kia bơi tới muốn cắn chân nàng.
"Sau này còn dám bắt nạt Thi Hải hay không?"
"Ô ô ô, không dám không dám."
"Nói được là làm được, em hiểu ý của chị không?"
"Ô oa ô oa, đã hiểu đã hiểu."
Thi Từ một tay mang nàng xuống, mặt nàng đối diện với khuôn mặt sợ hãi vạn phần của mình, cư nhiên vẻ mặt không có một chút băn khoăn nào, trái lại mang theo ý cười nhạt, giọng nói kia cũng không có chút nào hung dữ, mềm nhẹ như gió.
Lục Mễ Tuyết trưởng thành sau đó xem phim kinh dị gì cũng không sợ, công lao của Thi Từ không nhỏ. Cho nên nàng dám cùng bất cứ người nào trong Thi gia hồ nháo, nhưng nhất định sẽ ở trước mặt Thi Từ quy củ. Nàng cùng Thi Từ những năm này chỉ có mấy lần gặp gỡ, cũng không nổi lên xung đột nữa, xem như là tường an vô sự, chỉ ngoại trừ tối hôm qua. Sau khi nàng cùng dì Đinh tán gẫu trở về phòng, nàng nghĩ tới nghĩ lui thật sự có chút băn khoăn, cũng không muốn ấn tượng của Thi Hải đối với nàng thật sự hỏng bét, nàng muốn đi tìm Thi Hải nhờ một chút, nhưng hắn nói cái gì cũng không muốn mở cửa.
Nhưng Thi Từ từ một phòng khác lại mở cửa. Thi Từ tựa ở cửa, đối với nàng nở nụ cười, "Nhờ một chút được không?" Lục Mễ Tuyết cảm giác lông tơ sau gáy nàng nhất thời không khống chế bị dựng lên.
Tối hôm qua nhờ một chút, nhưng thật ra là một cách nói chuyện của Thi Từ, nàng nói: "Đường Chu là bạn của Thi Hải, càng nói chuẩn xác, cũng là người bạn rất quan trọng của chị. Em hiểu ý của chị không?"
Mễ Tuyết sờ sờ sau gáy, lại lén lút nhìn Thi Từ một cái, nàng hiện tại rất tò mò, Đường Chu này rốt cuộc là có cái mị lực gì có thể trở thành người bạn rất quan trọng của Thi Từ?
Đầu tháng chín, Bạch Lộ đến mang đi không ít cái nóng, sớm muộn bắt đầu chuyển lạnh, sáng sớm trên đường đi học cần khoác lên vai thêm một cái áo len dệt kim hở cổ mỏng.
Đường Chu thích dậy sớm đi học sớm tới bên hồ trường học, nghe một chút tiếng Anh, luyện tập khẩu ngữ, tiến hành tích lũy ngôn ngữ. Ba bài Catti cùng ba bài kiểm tra viết thi hơn nửa năm trước đã được thông qua, mặc kệ thế nào, đây thật sự là một cái chuyện hài lòng, Trương Tử Nam cao hứng lại như bản thân cậu ấy làm được vậy.
Đường Chu cũng rất vui vẻ, cô do dự một hồi, rốt cục vẫn gửi tin tức cho Thi Từ, sau khi đánh lại có chút hối hận. Thi Từ là người lợi hại như vậy, chút thành tích nho nhỏ ấy của cô ở trước mặt nàng được coi là gì chứ? Nhưng mà cô chính là muốn chia sẻ với nàng.
Đường Chu ý thức được địa vị của Thi Từ ở trong mắt của cô càng ngày càng nặng. Cô coi nàng là bạn, là cô giáo, còn có ở sâu trong nội tâm, len lén coi nàng là chị gái, đây là bí mật mà cô chưa từng nói qua với người khác.
Trong những ngày vừa khai giảng, Thi Từ cũng rất bận rộn, mấy ngày qua hình như đi tham gia hội thảo nghiên cứu ứng dụng quốc tế của vận trù học, Đường Chu tra ra mới biết tên đầy đủ của hội nghị này, tổ chức ở An Huy thành. Nàng bận rộn như vậy, tự nhiên cũng không thể đến giám sát Thi Hải học tập, bất quá học kỳ mới vừa bắt đầu, lớp học bổ túc của cô cùng Thi Hải có thêm một người, Lục Mễ Tuyết.
Đường Chu rất bất ngờ chính là, lần thứ hai gặp mặt, Lục Mễ Tuyết chân thành khẩn thiết theo sát cô xin lỗi. Đường Chu tiếp nhận, thời điểm học bổ túc cũng sẽ thuận tiện cho nàng ta xem đề, lúc Lục Mễ Tuyết học tập đúng là có chừng mực, thái độ nghiêm túc. Thời điểm giải lao, Thi Hải căn bản không có cách nào nói chuyện được với cô, hắn ứng phó Lục Mễ Tuyết thôi cũng đã đủ rồi.
"Rất lợi hại, chụp một tấm cho cô nhìn một chút, mở mang tầm mắt một hồi." Một lát sau WeChat của Thi Từ hồi âm lại.
Đường Chu mím môi nở nụ cười, liếc mắt nhìn thời gian, chín giờ, lại từ photo album mở ảnh chụp thành tích đã chụp trước đó ra, gửi qua, bỏ thêm một câu, "Đây cũng chưa là gì."
"Cô không hiểu quá rõ cái này, bất quá ba bài viết tổng hợp cùng thực vụ của em đều hơn 80 điểm, ba bài nói tổng hợp cùng thực vụ cũng hơn 70 điểm. Cô đã tra rồi, rất lợi hại luôn!" Câu cuối còn thêm một cái emoji kinh ngạc che mặt.
Đường Chu có chút không chịu nổi khích lệ của nàng, cô suy nghĩ một chút, đổi chủ đề, "Có phải là cô đang đi họp?"
"Mới vừa vào thôi, còn chưa bắt đầu, hôm nay cả ngày đều là hội nghị."
"Cực khổ rồi, cô phải phát biểu sao?"
"Ừm."
Tới đây liền ngừng rồi, Đường Chu ngại nói thêm nữa.
Cô muốn trước nghỉ ngơi một chút, đem tài liệu ngôn ngữ trong Mp3 mở lên, phát tới âm nhạc, cô mở ra tên bài hát vẫn luôn tuần hoàn phát ra mấy ngày nay, "Trời mùa thu rất đẹp, em như vẫn còn đó, gió thu cho dù mang theo cái lạnh cũng trở nên đẹp đẽ. . ."
Vào buổi sáng, bên bờ hồ có hơi nước thanh tân, có chút nhẹ nhàng khoan khoái của sáng mùa thu, hồ nước cùng bầu trời trên đỉnh đầu là cùng một loại màu sắc xanh thẳm.
Đây là một buổi sáng tốt đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui