Xuân Hạ Thu Đông

"Chị có chừng có mực chút đi." Thi Từ uống một ngụm rượu, liếc về phía chị Miu còn đang muốn mở miệng một cái.
Chị Miu chép chép miệng, một bộ ủy khuất, "Cô còn bận cười với người mới, ở đâu nghe được tiếng khóc của người xưa!"
Thi Từ trực tiếp vả mặt nói, "Chị thì tính là người xưa gì chứ!"
"Chị chỉ muốn cho em ấy uống một cốc thôi. Em ấy lại không phải là trẻ vị thành niên không thể uống rượu." Chị Miu nháy mắt với Đường Chu, "Hôm nay là sinh nhật Thi Từ, lẽ nào không đáng để chúng ta uống một ly?"
Thi Từ nghiêng mặt hỏi cô, "Em có thể uống chứ? Không thể uống cũng không nên miễn cưỡng."
Đường Chu nhẹ nhàng đáp, "Có thể uống." Không đến nỗi một ngụm cũng không thể uống, trước đo cô ở "Tiểu Mân Côi" làm việc, biết một ít tên rượu, trong đó bao gồm một vài loại cocktail, tuy rằng chưa uống qua, nhưng vẫn có thể gọi tên.
"Mojito."
Trần Nhất Nhất gật đầu một cái, "Lập tức cho pha cho em. . ."
Thi Từ đột nhiên nói: "Để mình pha cho."
Trần Nhất Nhất ngớ người ra một hồi, xác nhận nói: "Cậu pha á?"
"Ừm." Thi Từ đứng dậy, nàng cởi áo da, "Giúp cô cầm một lúc." Đưa cho Đường Chu. Nàng đi tới quầy bar, sau khi cởi áo khoác da bên trong chỉ còn một cái áo len bó sát người, cười với Đường Chu, "Pha một ly Mojito cô vẫn làm được."
Chị Miu huýt sáo.
Trần Nhất Nhất chỉ có thể nhường vị trí lại cho nàng.
Đường Chu cụp mắt liếc nhìn áo khoác da trên đầu gối, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh -- trong sân bóng rổ tại trường, nam sinh đi chơi bóng liền đem áo khoác ném lại cho bạn gái hắn. . .
Không giống không giống.
Ở trong lòng vội vã xóa hình ảnh này đi, con mắt không tự chủ được lại nhìn đến Thi Từ đang rung lắc bình lắc, cái áo dệt len này của nàng cũng rất đặc biệt, kiểu thiết kế rất có mỹ cảm, ở dưới ánh đèn da cam thi thoảng lóe lên vài điểm ánh vàng, hẳn là hàng thêu thủ công đính kim tuyến lên, càng phác hoạ thêm vẻ đẹp trong tư thái của nàng.
Sau khi cô hoàn hồn lại, một ly Mojito màu xanh nhạt liền được đẩy đến trước mặt Đường Chu.
Thi Từ ôn nhu nói: "Đây là long drink, nói cách khác em có thể chậm rãi nhấm nháp nó, để lâu cũng không ảnh hưởng khẩu vị, em uống một ngụm thử xem."
Đường Chu cầm lấy ly rượu uống một ngụm, lành lạnh, có chút chua ngọt, bên trong cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lại có chút hơi chát.
Cũng rất ngon, Đường Chu nhấp môi dưới, lại uống một ngụm.
Thi Từ về tới bên người cô ngồi xuống, cười yếu ớt, "Từ từ uống, không biết tửu lượng của em ra sao, uống một hai ngụm là được rồi."
"Sao hai người quen nhau vậy?" Trần Nhất Nhất có vẻ như lơ đãng hỏi.
"Đúng đúng đúng, các em đâu có cùng học viện đúng chứ?" Ánh sáng bát quái từ hai mắt chị Miu không cách nào che giấu.
Đường Chu cùng Thi Từ liếc mắt nhìn nhau.
"Thì gặp nhau ở trường học." Con mắt Thi Từ không hề rời khỏi Đường Chu, trong mắt đều là ý cười.
". . . Ể, chị có nhớ, hình như cô đã nói Thi Hải. . ." Con mắt chị Miu lóe lên, đang muốn nói "đây là cô gái mà Thi Hải thích. . ."
Con ngươi Thi Từ hơi co lại, nhìn về phía chị Miu, chị Miu cười một cái, không nói thêm gì nữa.
Bấy giờ từ bên kia lại đến thêm một người, đi tới bên người chị Miu, khoác lên bờ vai của chị ta, "Các người đang nói cái gì thú vị hả?"
"A, Tô em đã đến rồi." Chị MIu quay đầu cười với nàng, hai người so với lần kia Thi Từ gặp phải hình như thân mật hơn rất nhiều, "Đây là Tô tổng, đây là Thi Từ bạn. . . Khụ khụ -- Đường Chu."
"A?" Tô tổng hé miệng, ý tứ sâu xa nở nụ cười, "Chào em nha."
Thi Từ cảm giác các nàng kỳ cục, liền mang Đường Chu tới bàn tiệc đứng bên kia, nhưng mà đi đến bên kia cũng không có cách nào nói chuyện được, không chỉ có mấy người ở quầy bar, còn có những người khác đều quăng tới ánh mắt hiếu kỳ không hề che giấu chút nào.
Thi Từ ngược lại dẫn Đường Chu tới lầu hai.
Lầu hai như là một thế giới khác, an tĩnh mà rộng rãi.
"Bọn họ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô, cô không thể đi quá sớm." Thi Từ giải thích với cô, hai người ngồi xuống ghế sô pha, mặc lại áo da ngắn, càng tôn lên chân dài cùng eo nhỏ của nàng.
"Ừm." Đường Chu gật đầu một cái, cô do dự một lúc, mới thấp giọng nói: "Em có quà cho cô. . ."
"Ồ?" Thi Từ hứng thú.
Đường Chu từ balo sau lưng lấy món quà ra, một món quà hình chữ nhật không lớn, dùng giấy trắng điểm chút xanh lam bọc lại, cô có chút ngượng ngùng, "Một chút tâm ý nhỏ. . ."
Thi Từ tò mò cầm lất, vòng tới vòng lui đánh giá, động tác rất trẻ con, bản thân nàng không tự nhận thức được, còn híp mắt nở nụ cười, "Cô có thể mở ngay bây giờ sao?"
Đường Chu gật đầu.
Thi Từ mở ra nhìn, là một cái ốp điện thoại, nhìn qua là làm bằng nệm lông cừu, hoa văn là mấy cái khối màu lớn bất quy tắc tạo thành, trên hình quả mâm xôi đỏ là hai cái kiểu chữ tiếng Anh OR màu nâu, khối màu lam xám chính là hai chữ tiếng Anh RM, trên quả chanh vàng là hình mèo con có chữ SC, khối màu xanh lục vừa lúc là máy ghi hình.
Mấy màu sắc này đặt cùng một chỗ có một loại cảm giác hoạt bát hài hòa.
"Ừm. . . SC là tên viết tắt của cô hả?"Thi Từ bỗng chốc đã hiểu, SC Thi Từ, OR là Operation Research (vận trù học), RM là Revenue Management (quản lý lợi nhuận), ngón tay quét qua, có một loại xúc cảm lông xù mềm mại, cũng rất thú vị, "Cái này là đặt làm hả?"
Đường Chu thấy dáng vẻ nàng không giống như không thích, thanh tĩnh lại, có chút ngại ngùng nói: "Là em tự làm."
Thi Từ hơi run, nghiêng đầu nhìn cô.
"Em vốn là muốn tìm một ít công thức chuyên ngành của cô khắc lên, nhưng em thực sự xem không hiểu, hơn nữa còn rất dài. . . Cũng chỉ có thể
. . ."
Thi Từ cười ra tiếng, "Cô rất thích. Cảm ơn."
Nàng lập tức đổi ốp điện thoại di động, đem cái ốp vốn trong suốt kia của mình thuận tiện ném đi, "Cô còn không biết em sẽ làm đồ thủ công đấy."
". . . Vâng." Đường Chu nhìn động tác của Thi Từ, trong lòng ấm áp, ". . . Có lúc sẽ làm một chút này nọ, tâm tình sẽ rất tốt."
"Rất đẹp." Thi Từ nhìn cô nói, "Là quà sinh nhật tốt nhất có nhận được năm nay."
Cũng không đến nỗi vậy chứ? Đường Chu biết trong lời này có phần khoa trương, nhưng vẫn rất vui vẻ đến cong con mắt.
Ánh mắt Thi Từ mềm mềm, "Vậy sinh nhật của em là lúc nào?"
Đường Chu mím mím môi, trũng mắt.
Thi Từ nghiêng người gần lại một chút, "Làm sao vậy? Em đã biết sinh nhật của cô rồi, Cô cũng phải biết lại chứ."
Đường Chu nhẹ giọng nói: "Sinh nhật của em đã qua."
"A, lúc nào?" Tầm mắt Thi Từ chậm rãi phủ lên gò má của cô.
Đường Chu co người lại nặn nặn ngón tay, ". . . Vâng chính là trước khi nghỉ hè, hôm mà chúng ta đi ăn cơm ấy."
Thi Từ đột nhiên sững sờ, trong đầu lướt qua rất nhiều chi tiết nhỏ, Đường Chu mặc váy màu tím, Đường Chu ăn một nửa bát cơm gà xào xả ớt mà cô ấy gọi cho nàng, các nàng cùng nhau ăn Tiên Dụ Tiên, ở ven đường nghe bài hát « Xuân Hạ Thu Đông ». . .
Ngày đó các nàng cùng nhau làm rất nhiều chuyện, là một ngày rất vui vẻ, Thi Từ cảm thấy trấn an, nhiều hơn lại là đau lòng, từng chút lan tràn ra.
". . ." Nàng hít sâu một hơi, càng giống như là thở dài, "Cô nhớ kỹ rồi."
Đường Chu cụp mắt yên lặng vài giây, ánh mắt nhìn về phía Thi Từ, như là theo bản năng tìm kiếm sự xác định, Thi Từ chưa tránh đi, nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhu hòa long lanh, vô biên vô ngần. . .
Là cái gì vậy?
Ngực Đường Chu cứng lại, lại như lần kia ở nhà nàng, ánh mắt của nàng nhìn mình. Tay nàng lại đưa tới, chạm vào mặt cô, lông mi Đường Chu run rẩy, lần này lại không né tránh.
"Cô rất hy vọng. . ." Cách đến rất gần, cô nhìn thấy sắc môi của Thi Từ, màu đỏ tươi rói, so với chính đỏ đậm hơn một chút, nổi bật lên màu da nhẵn nhụi và kiều diễm của nàng.
Thi Từ càng gần một chút, môi đỏ giật giật, tựa như muốn nói hết câu, chỉ là bị cắt đứt.
Đường Chu và Thi Từ cùng nhau nhìn về phía người vừa mới nói, là Trần Nhất Nhất không biết lúc nào đã lên lầu hai, nàng ta không nhìn Đường Chu, chỉ nhìn Thi Từ, giống như trêu chọc, "Người dưới lầu đều đang tìm cậu đó, party này cậu là nhân vật chính sao có thể trốn đi chứ?"
Thi Từ bất đắc dĩ cùng Đường Chu liếc mắt nhìn nhau, đứng lên, "Được được được. . ."
Nàng chuyển hướng sang Đường Chu, "Đi xuống nhé?"
Trần Nhất Nhất nhìn dáng vẻ hai người này đi tới, hơi nhíu mày.
Vừa nãy mấy người các nàng mau chóng phát hiện ra Thi Từ cùng Đường Chu biến mất, Tô tổng trước tiên đã nói: "Cho nên đó là bạn gái nhỏ của Thi giáo sư?"
"Cậu ấy chưa thừa nhận." Trần Nhất Nhất nói.
"Rõ ràng như thế, không cần thừa nhận đâu." Tô tổng cười hì hì uống rượu, cười hì hì nhìn xem chị Miu có tán đồng ý kiến của mình hay không.
Trần Nhất Nhất nhàn nhạt nhìn về phía chị Miu, "Chị nhận ra cô ta?" Cái này nàng rất rõ ràng ám chỉ Đường Chu, Trần Nhất Nhất thậm chí còn không muốn kêu tên của cô.
"Chị hả. . ." Chị Miu cười không nói uống rượu, "Không thể nói."
"Vậy chị có thể nói cái gì?" Tô tổng vỗ chị ta một cái.
Chị Miu trầm ngâm một hồi, "Chị cái gì cũng không thể nói, nhưng chị có biện pháp, " Chị ta cười, "Đợi lát nữa thử hai người bọn họ một chút là biết rồi."
Làm sao thử đây?
Chuyện này cũng quá hoang đường, Thi Từ đang làm cái gì? Con bé gọi là Đường Chu này mới bao nhiêu tuổi chứ?
Trần Nhất Nhất đi theo phía sau các nàng, nhìn các nàng, khung cảnh này thực sự là chói mắt.
Sắc trời ở ngoài quán bar biến thành màu đen, tân khách dưới lầu đã uống mấy vòng rượu, bầu không khí vừa đủ, Thi Từ vừa mới bước xuống liền bị vây lại.
Chị Miu chen lại đây, "Đừng uống rượu nữa, chúng ta đến chơi trò chơi đi."
"Có trò gì?" Tô tổng hỏi.
"Nói thật lòng hoặc đại mạo hiểm đi, hôm nay là sinh nhật Thi Từ, chúng ta giúp nó trợ hứng." Chị Miu cười.
"Em có thể cự tuyệt không?" Thi Từ bất đắc dĩ.
Đương nhiên là không cách nào cự tuyệt, liền ngay cả Đường Chu cũng bị lôi vào cùng chơi. Người vây xem rất nhiều, người chơi bao gồm chị Miu, Trần Nhất Nhất, Tô tổng, Thi Từ cùng Đường Chu.
"Quy tắc chúng ta tự định, nơi này có mười tấm bài, bên trong có đại tiểu quỷ, bốc trúng đại quỷ chính là thua, người bốc trúng tiểu quỷ sẽ đến cho người thua đưa ra lựa chọn nói thật lòng hoặc là đại mạo hiểm. Nếu như hai tấm quỷ bài chỉ xuất hiện một tấm, như vậy vòng đó coi như bỏ." Chị Miu giải thích quy tắc.
"Không được hỏi vấn đề quá phận nhé." Thi Từ nói.
"Đến lúc đó thì tính, cô đừng bốc trúng là được mà!" Lời này của chị Miu khiến cho mấy phút sau chị ta bị nghiệp quật, vòng thứ nhất người bốc trúng bài đại quỷ chính là chị ta.
"Oa ~ sẽ không có ai trùng hợp như thế bốc trúng bài tiểu quỷ chứ?" Chị Miu cười.
"Chị đó, ác giả ác báo." Tô tổng cười giả dối, lấy bài tiểu quỷ ra từ trong tay.
Chị Miu ngoác mồm lè lưỡi, tiếp đó ngạo kiều hất đầu, "Chị đây lựa chọn nói thật lòng, trên đời này sẽ không có vấn đề nào mà lão nương không dám đáp."
"A, đêm đầu tiên là mấy tuổi ha?" Tô tổng cười híp mắt.
"16? A, để thông qua luật pháp, 18 đi. Các cô hiểu mà." Chị Miu nháy mắt mấy cái, quần chúng vây xem phát ra một trận cười. Thi Từ vỗ trán, tựa như an ủi liếc mắt nhìn Đường Chu, tâm thái Đường Chu nhưng lại rất bình tĩnh, bản thân cô cũng cảm thấy bất ngờ. Có lẽ là bởi vì Thi Từ bên người chăng? Có lẽ là lúc bắt đầu cô quá khẩn trương thôi, hiện tại đã thích ứng?
Vòng thứ hai không có ai bốc trúng vào quỷ bài, bỏ lượt.
Vòng thứ ba chỉ có Trần Nhất Nhất bốc được bài tiểu quỷ, bỏ lượt.
Đến vòng thứ tư là Tô tổng bốc trúng bài đại quỷ, Đường Chu bốc trúng bài tiểu quỷ.
"Đến đây đi, ôn nhu một chút nha, cô bé." Tô tổng bắn tới một cái mị nhãn, "Tôi lựa chọn. . . Ừm, đại mạo hiểm đi."
Đường Chu không quá thích ứng cái ngữ khí này, cô cũng không có ý định khó xử người ta, chỉ nói: "Chụp một tấm selfie mặt quỷ gửi cho vòng bạn bè."
Nhất thời khuôn mặt Tô tổng cứng đờ, Thi Từ hé miệng cười, chị Miu cười ha ha, "Không ngờ tới, còn, còn rất có lực sát thương, ha ha ha ha cười ha ha chết chị rồi."
Đường Chu sửng sốt một chút, loại yêu cầu này của cô đối sinh viên mà nói không sao cả, nhưng đối với vị nhân sĩ trước mặt có địa vị xã hội thành công nhất định này mà nói có lẽ là có chút quá mức, cô vội vàng bổ sung: "Vậy thì không cần gửi vào vòng bạn bè, chỉ selfie thôi là được rồi."
Chị Miu cười xì, "Tiểu Đường Chu không được nha, nhất định phải để cho cô ấy gửi vào vòng bạn bè, hơn nữa nhất định phải để mọi người nhìn thấy mới được."
"Chị ác độc quá, cô nương người ta đã tha cho em rồi nha!" Tô tổng lại bắn một cái mị nhãn về phía Đường Chu, "Cảm ơn nha, tiểu khả ái."
Bầu không khí càng ngày càng náo nhiệt, hầu như người người đều cười lớn, cũng không phải lúc nào cũng có thể xuất hiện hai tấm quỷ bài, chưa thấy quỷ bài xuất hiện mọi người liền nâng ly rượu lên uống, cũng có người mời rượu Đường Chu, bất quá đều bị Thi Từ chắn giúp.
Đến rồi vòng thứ tám, Thi Từ trúng số, Tô tổng hỏi.
"Tôi hiếu kỳ chút, cô và chị Miu từng có một chân hay không đó?" Tô tổng đã hơi say, vấn đề cũng lớn mật.
"Không có." Thi Từ rất thẳng thắn.
Chị Miu một mặt khôn kể, "Hai người bọn tôi đánh một trận còn khả thi hơn đó."
Một trận cười ha ha vang lên, ngay cả Trần Nhất Nhất cũng lắc đầu cười.
Hàng lông mi dầy đặc của Đường Chu hạ xuống, che lấp đi nội tâm khiếp sợ.
-- đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một thế giới khác. Thế giới của người lớn, có can đảm biểu đạt tính hướng bản thân cho toàn thế giới.
Thọ tinh Thi Từ lại trúng thêm vòng nữa, lúc này là chị Miu hỏi, chị ta có ý đồ riêng cười, "Nếu không thì bây giờ liền chọn đại mạo hiểm đi?"
Thi Từ nhìn chị ta, "Chị nói trước đi rồi tính."
"Chị muốn cô hôn một người." Ngón tay chị Miu quét qua đám người, đầu tiên chỉ về phía Trần Nhất Nhất, vài người ở đây trở mặt, chị Miu che miệng cười, ngón tay thay đổi phương hướng, chỉ đến Đường Chu, "Đến, hôn Tiểu Đường Chu đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui